Những lời của Diệp Chu dường như mở ra một cánh cửa đến một thế giới mới cho Trình Nhiên, trước đó, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi Giang Du, chứ đừng nói đến việc bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới mà không có Giang Du.
Trình Nhiên hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia cảm kích, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng về cơ bản những gì Diệp Chu nói hóa ra lại là con đường tốt nhất mà cậu ta có thể lựa chọn lúc này.
Cậu ta từng rất ghét Diệp Chu, cho rằng những thất bại liên tục của Giang Du là vì Diệp Chu và Giang Đình Viễn, vì vậy cậu ta không tiếc công sức để gây rắc rối cho Diệp Chu.
Vì Giang Du, Trình Nhiên coi Diệp Chu là cường địch, cậu ta cũng cho rằng trong lòng Diệp Chu cũng coi mình giống như vậy, nhưng cho tới bây giờ cậu ta mới biết, mình đối với Diệp Chu không phải cường địch cũng không phải địch nhân, mà chỉ là một người không liên quan.
Cậu ta đã hơn một lần gây khó dễ cho Diệp Chu, nhưng cho dù là vậy, trước sự cầu cứu của cậu ta, Diệp Chu vẫn giúp cậu ta giải đáp nghi hoặc của mình, đánh thức cậu ta khỏi cơn mê và chỉ cho cậu ta một con đường hoàn toàn mới.
Nếu thân phận của hai người bị đảo ngược, Trình Nhiên nghĩ mình sẽ không có lòng tốt như Diệp Chu, chứ đừng nói đến việc đưa ra lời khuyên cho người đã nhiều lần gây rắc rối cho mình.
Nghĩ đến đây, Trình Nhiên đột nhiên cảm thấy bớt xấu hổ, hóa ra thừa nhận người khác ưu tú, chấp nhận bản thân tầm thường cũng không khó như cậu ta tưởng tượng.
“Anh Diệp.”
Diệp Chu ngáp một cái, tùy tiện trả lời: “Hả?”
“Tôi xin lỗi, cảm ơn.”
Tôi xin lỗi vì những rắc rối lố bịch mà tôi đã gây ra và cảm ơn Diệp Chu vì cuộc trò chuyện chân thành của cậu ngày hôm nay.
Nghe được sự chân thành trong giọng nói của cậu ta, Diệp Chu sửng sốt, ngược lại lại có chút xấu hổ.
Ý định ban đầu của cậu khi nói những lời này thực sự không phải là nghĩ cho Trình Nhiên, mà là bởi vì muốn xem náo nhiệt không sợ to chuyện, để vai chính công thụ giày vò lẫn nhau, tốt nhất là loạn thành một đoàn, không còn thời gian rảnh đi quấy rầy cậu.
Đây mới là ý định ban đầu của Diệp Chu khi cho Trình Nhiên ý kiến, bất kể là công chính hay thụ chính, họ đều có vầng hào quang của riêng mình, cậu thực sự muốn xem đều là nhân vật chính, hào quang nhân vật chính của ai mạnh hơn.
Nhưng Diệp Chu là người điển hình ăn mềm không ăn cứng, lúc Trình Nhiên bạch liên hoa nói chuyện bằng giọng điệu của bạch liên hoa, Trình Nhiên nhìn cậu ta như nhìn người thiểu năng trí tuệ, không thèm để ý cậu ta, nhưng bây giờ Trình Nhiên bỗng dưng bình thường, còn vô cùng thành khẩn nói xin lỗi rồi lại nói cảm ơn cậu.
Diệp Chu nghĩ nghĩ, cuối cùng nói thêm: “Cậu không cần cám ơn tôi, chỉ cần sau này đừng tiếp tục tìm tôi gây sự là được.”
“À, đúng rồi, nếu như không thể bảo đảm sẽ không để lại nhược điểm cho Giang Du nắm, tốt nhất đừng động đến tiền của công ty hắn, mặc dù nhiều, nhưng cậu nuốt không trôi.”
“Tốt nhất là để hắn chủ động đưa cho cậu. Cậu có thể lợi dụng một chút áy náy của hắn đối với cậu, cũng không nên tự mình đòi. Trước khi lấy được tiền tốt nhất không nên trở mặt với hắn, nghĩ tất cả biện pháp lấy được càng nhiều tiền từ hắn mới là mấu chốt, cậu càng lấy nhiều hơn một phần, thiệt thòi mà cậu phải chịu những năm qua càng ít đi một chút.”
Nghe Diệp Chu vì mình mà cân nhắc nhiều như vậy, nước mắt Trình Nhiên đã cố nén cả đêm lộp bộp rớt xuống, liều mạng lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng chảy càng nhiều, giống như mở vòi nước, không thể ngừng lại.
“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”
Sợ Diệp Chu nghe được giọng nói của mình khác thường, Trình Nhiên không dám nói thêm gì nữa, cố nén tiếng nức nở nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Phần nhắc nhở này của Diệp Chu, Trình Nhiên nhớ kỹ.
Thực ra điều Trình Nhiên không nói với Diệp Chu chính là địa vị của cậu ta trong công ty của Giang Du thấp hơn nhiều so với những gì Diệp Chu đoán, trước khi Dư Thu Trạch về nước, Giang Du thực sự rất tốt với cậu ta, nếu không Trình Nhiên cũng không khăng khăng một mực yêu hắn nhiều năm như vậy.
Thậm chí, nếu Diệp Chu không thức tỉnh cậu ta, Trình Nhiên khó có thể đảm bảo mình sẽ tiếp tục móc tim móc phổi yêu Giang Du thêm bao lâu nữa.
Trình Nhiên nắm giữ cổ phần của công ty, lúc trước sau khi đầu tư vào [Chiến Thành 2] khoản nợ khổng lồ của công ty Giang Du gần như đã khiến công ty rơi vào bế tắc, lúc đó Trình Nhiên đã chủ động bán đi toàn bộ nhà, xe, hàng xa xỉ mà hắn cho mình để giúp công ty quay vòng vốn.
Lúc đó Giang Du rất cảm động, sau khi nhận được tiền đã chủ động chia cho cậu ta 6% cổ phần của công ty, sau đó công ty luôn trong tình trạng thua lỗ, vì giúp hắn Trình Nhiên làm việc cả ngày lẫn đêm, công ty không có đủ vốn, Trình Nhiên liền ra ngoài tìm nguồn đầu tư.
Sau đó, có lần Trình Nhiên ốm nặng một trận vào mùa hè, Giang Du lúc đó mắt đỏ lại đưa cho Trình Nhiên thêm 5% từ cổ phần của mình, cho nên, trong tay Trình Nhiên đang nắm giữ 11% cổ phần.
Nhưng Trình Nhiên thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, Giang Du hổ thẹn cậu ta biết, điều Giang Du muốn cậu ta cũng biết, không phải là muốn thay tim cho Dư Thu Trạch sao, tim cậu ta ở đây, nếu muốn, vậy thì phải xem Giang Du và Dư Thu Trạch ra giá bao nhiêu.
Trình Nhiên cũng muốn xem, đến cùng thì Giang Du có thể vì Dư Thu Trạch mà làm đến bước nào, có thể ra giá cao bao nhiêu.
Diệp Chu nói đúng, nếu đã không có tình cảm, vậy thì đừng nói tình cảm, nói chuyện tiền bạc đi.
***
Diệp Chu cũng không để cuộc điện thoại vào buổi tối với Trình Nhiên ở trong lòng, kiến nghị cậu đã cho, về phần Trình Nhiên sẽ làm thế nào, lựa chọn lấy tiền rời đi, hay chọn nuốt giận vào bụng ở lại bên cạnh Giang Du, là lựa chọn của chính cậu ta.
Cậu mới lười để ý sốt ruột chuyện của vai chính công thụ, có thời gian, không bằng đi quay sư tử, thưởng thức thiên nhiên, không thơm hơn à!
Lợi ích duy nhất mà cuộc điện thoại này của Trình Nhiên mang đến cho Diệp Chu chính là, củng cố quyết tâm tắt máy của cậu, sau cuộc điện thoại này, Diệp Chu trực tiếp tháo sim điện thoại ra, tắt nguồn điện thoại, mà lần tắt máy này kéo dài hơn hai tháng.
Sự thực chứng minh, thế giới hoàn toàn tách biệt với thế gian sau khi tắt điện thoại di động có thể nói là vô cùng tuyệt vời.
Vì ngày đầu tiên quay sư tử không thành công, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, mấy ngày sau đó từ đội quay phim đến hai hướng dẫn viên và nhân viên bảo vệ, cũng như mấy nhà động vật học trụ sở đều rất thận trọng.
May mắn thay, trong quá trình quay phim tiếp theo, mặc dù mỗi ngày đều có những chuyện ngoài ý muốn khác nhau, nhưng không bao giờ xảy ra chuyện gì ly kỳ mạo hiểm như ngày đầu tiên nữa.
Thời gian trôi mau, nháy mắt Diệp Chu đã đến Nam Phi hơn hai tháng, so với nước da trắng nõn khi mới đến đây, bây giờ cả người đều một màu đen sạm.
Chuyến đi đến Nam Phi này đã giúp Diệp Chu thu hoạch được rất nhiều thứ, bạn bè, đồng nghiệp, phong cảnh vô tận, cùng với vô số bức ảnh và đoạn phim quý giá.
Điều quan trọng nhất là Diệp Chu đã thành công rũ bỏ sự ấm ức tức giận lúc mới đến, nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt, bây giờ cậu thậm chí còn hay cười hơn trước.
Nhưng thời gian hạnh phúc luôn có hạn, sau gần hai tháng bị cách ly khỏi thế giới bên ngoài, Diệp Chu nhận được một cuộc gọi vệ tinh, cuộc gọi này trực tiếp gọi đến trại, chỉ đích danh muốn tìm cậu.
Diệp Chu nhận điện thoại, phát hiện ra rằng người ở đầu dây bên kia hóa ra là biên kịch Nhậm Tử An đã bị cậu lãng quên từ hai tháng trước.
Khi nghe thấy giọng nói của Diệp Chu, Nhậm Tử An kích động đến mức suýt khóc, y nói một loạt lời chào cực nhanh, cuối cùng tổng ra thông tin mấu chốt, “Đoàn phim đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ còn thiếu anh thôi, anh xem lúc nào thì anh có thể trở về?”
Khoảng thời gian này hưng phấn quá mức nên hoàn toàn quên mất mình còn có một bộ phim đang chuẩn bị quay, Diệp Chu áy náy đáp: “Nhanh thôi, bên này quay chụp cũng gần xong rồi, cuối tháng tôi sẽ về.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Diệp Chu, tảng đá trên ngực Nhậm Tử An cuối cùng cũng rơi xuống, y rưng rưng nước mắt nói: “Vậy anh mau trở về đi, chúng tôi đang đợi anh nè!”
“Được, được, được, yên tâm đi.” Diệp Chu vội vàng đồng ý, tầm mắt hướng ra xa nhìn thảo nguyên vô tận, hơi có chút không muốn thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài hỏi: “Đã tìm được nhà đầu tư rồi sao, là nhà nào vậy?”
Dù sao cũng đã chia tay với Giang tổng, trong lòng Diệp Chu vẫn còn chướng ngại, cho nên lần này [Rạp xiếc kinh dị] căn bản không tính đến việc đề cập tới Kinh Chập hay Giang tổng.
Cứ đi theo quy trình bình thường, kéo đầu tư bên ngoài, việc này bình thường là do đạo diễn làm, nhưng lần này đạo diễn Diệp Chu rất không đáng tin cậy, không nói một lời đã chạy đến châu Phi, làm hất tay chưởng quỹ, vì vậy chuyện đầu tư đều là Nhậm Tử An tự xử lý.
Nghe cậu hỏi chuyện đầu tư, Nhậm Tử An lập tức gạt nước mắt, giọng điệu không giấu được sự phấn khích, tranh công với cậu: “Tìm được rồi, hơn nữa tiền cũng đã đến tay, ngân sách còn cao hơn nhiều so với dự tính ban đầu của chúng ta!”
“Ồ? Công ty nào?” Diệp Chu trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng lại cảm thấy không có khả năng lắm, cậu lắc lắc đầu, muốn nhanh chóng đem ý nghĩ này ném ra khỏi đầu.
Nhưng mà một giây sau, ý nghĩ không thiết thực này của cậu đã bị xác nhận.
“Kinh Chập ảnh nghiệp!”
Chẳng trách Nhậm Tử An lại cao hứng như vậy, thật sự là bởi vì Kinh Chập quá nổi danh trong ngành, dù là trước đây Nhậm Tử An cũng đã từng có vài tác phẩm ăn khách, nhưng bởi vì phong cách không phù hợp nên chưa có cơ hội hợp tác nào với Kinh Chập, nhưng điều này không cản trở Nhậm Tử An biết đến năng lực của công ty này.
Nếu Kinh Chập sẵn sàng đầu tư, điều đó có nghĩa là không nhưng họ không phải cắt giảm ngân sách, thậm chí có thể tăng thêm một chút để đạt được hiệu quả tinh tế hơn.
Ngoài ra, với danh tiếng rất cao của Kinh Chập trong ngành, trong mắt khán giả, một bộ phim được công ty này xem trọng và đầu tư, giống như được bọc một tầng bảo hiểm, dù có tệ cũng sẽ không đến nỗi nào, rất dễ dàng được thị trường chấp nhận.
Đương nhiên, quan trọng nhất là có một công ty lớn như Kinh Chập đứng ở đây, tương lại khi phim ra mắt sẽ càng ít lực cản hơn, cho dù vì chủ đề mà không thể phát sóng, bọn họ cũng có thể nhanh chóng nhận được tin tức để tiến hành chỉnh sửa, trình độ linh thông tin tức và nhân mạch của Kinh Chập tốt hơn nhiều so với các công ty nhỏ.