Lúc y tá nói ra lời này, đừng nói Giang Du chấn kinh, ngay cả Trình Nhiên cũng rất bối rối.
Cậu ta không dám tin nhìn Giang Du, hai mắt đột nhiên mở to vì kinh ngạc, đầu óc trống rỗng, không thể tin được những gì mình vừa nghe là sự thật.
Trong lúc hoảng hốt, Trình Nhiên nhớ tới những gì Diệp Chu đã nói với mình trước khi rời đi vào buổi chiều không lâu trước kia, khi cậu ta đem báo cáo tới tìm Diệp Chu.
“Thay vì lo lắng cho tôi, tốt hơn hết là lo cho bản thân mình trước đi.”
Câu nói này vang vọng bên tai Trình Nhiên, khi đó cậu ta cũng không để ý lắm, chỉ cho rằng lời nói châm chọc của Diệp Chu là để trả đũa mình, nhưng ai ngờ có một ngày lời nói tưởng chừng như tùy tiện của Diệp Chu lại trở thành sự thật.
Những gì cậu ta từng dùng để kích thích Diệp Chu, giờ đã phát sinh trên người mình một cách nguyên vẹn. Khi nhân vật chính là Diệp Chu và Giang Đình Viễn, Trình Nhiên chỉ cảm thấy thật buồn cười, thậm chí còn có chút hả hê, nhưng khi đến lượt mình, cả người Trình Nhiên đều đã tê rần.
Cậu ta đã chế giễu Diệp Chu là nguồn cung cấp tim di động, nhưng hiện tại xem ra, chính mình không phải cũng như vậy sao.
Trình Nhiên nhìn Giang Du, ngơ ngác không nhúc nhích, cố gắng từ trên mặt của Giang Du tìm ra đáp án mà mình muốn, ngay cả khi đó chỉ là một lời khẳng định vô ích.
Nhưng Giang Du thì không, mặc dù hắn không nói lời nào nhưng ánh mắt thì không lừa được người.
Trình Nhiên đã quá quen thuộc với ánh mắt này, cậu ta đã vô số lần nhìn thấy trong đôi mắt của Trâu Vinh, trong mắt họ, cậu ta không còn là một con người, mà là một đồ vật có thể tùy ý thao túng.
Gặp phải ánh mắt như vậy, Trình Nhiên mở miệng muốn hỏi Giang Du cho rõ ràng, nhưng lời còn chưa kịp nói, một trận buồn nôn sinh lý khiến Trình Nhiên phun thẳng vào mặt Giang Du.
Giang Du theo bản năng cau mày lùi lại mấy bước, ánh mắt nhìn Trình Nhiên mang theo mấy phần chán ghét.
Cho dù trước đó Giang Du đã làm nhiều chuyện quá phận Trình Nhiên cũng không thất vọng như vậy, nhưng khi nhìn rõ ràng sự chán ghét trong mắt Giang Du, cậu ta mới chợt hiểu ra.
Giang Du căn bản không yêu mình, cũng chưa từng yêu mình.
Trình Nhiên không biết mình chạy ra khỏi bệnh viện như thế nào, cậu ta chạy rồi chạy không mục đích trên đường phố, cho đến khi ép cạn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể, mệt mỏi ngồi xuống lề đường.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy rất hoang đường, Giang Du hoang đường, bản thân cậu ta cũng hoang đường, tình yêu mà cậu ta cẩn thận gìn giữ, mối quan hệ mà cậu ta đặt tất cả tinh lực tập trung vào mấy năm nay càng buồn cười hơn.
Trình Nhiên ngồi ở ven đường nhìn xe cộ qua lại, đầu óc hỗn độn, không biết qua bao lâu, đột nhiên nhớ tới đối thoại với Diệp Chu trước đó không lâu.
Đều bị lợi dụng như nhau, khi đó Trình Nhiên cảm thấy khó mà tin nổi đối với thái độ tỉnh táo tự tại của Diệp Chu, nhưng bây giờ nhìn chính mình đang vô cùng chật vật, Trình Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị.
Kể ra cũng thật buồn cười, ngày thường cậu ta ghét nhất là Diệp Chu, giờ lại trở thành người mà cậu ta vô cùng ghen tị.
Nếu...chính mình cũng có thể tỉnh táo như anh ấy, có lẽ cũng sẽ không chật vật như vậy.
Không biết kích động từ nơi nào thôi thúc, dưới tình huống gay go như vậy, trong lòng Trình Nhiên lại nảy ra ý tưởng gọi điện thoại cho Diệp Chu.
Ánh mắt dần dần khôi phục tiêu cự, Trình Nhiên lấy điện thoại ra bấm một dãy số, vì chuyện lúc trước nên cậu ta sớm đã thuộc lòng số điện thoại của Diệp Chu, thậm chí còn quen thuộc hơn số điện thoại của Giang Du.
Sau khi đầu bên kia điện thoại truyền đến thông báo đường giây bận, Trình Nhiên không chớp mắt đã đổi một cái SIM khác cho điện thoại, động tác thành thục đến mức khiến người ta phải đau lòng, lần nào cũng phải chuẩn bị từ năm đến mười cái SIM điện thoại, thường phải đổi vài cái SIM mới có thể miễn cưỡng nói xong một câu hoàn chỉnh.
Cho nên, đối với chuyện bị Diệp Chu kéo vào danh sách đen này, Trình Nhiên đã quen rồi!
Quả nhiên, đổi SIM mới cuối cùng cũng thành công, nhưng điện thoại reo rất lâu không có người bắt máy, Trình Nhiên không bỏ cuộc, gọi liên tiếp mấy cuộc, cuối cùng vất vả cũng được đền đáp, cũng không biết gọi bao nhiêu lần, điện thoại cuối cùng đã được trả lời.
“Xin chào? Ai vậy?” Giọng nói ngái ngủ của Diệp Chu truyền đến từ trong ống nghe.
“Tôi là Trình Nhiên.”
“Tút tút tút---”
Diệp Chu cả ngày hôm nay đều mệt mỏi, từ trong giấc ngủ bị đánh thức tâm tình vốn đã không tốt, vừa nghe được cuộc gọi lại là của Trình Nhiên, liền không thèm nói nhảm, trực tiếp cúp máy, kéo vào danh sách đen.
Nhìn điện thoại bị chặn, Trình Nhiên không tức giận chút nào, thành thúc đi tới một sạp báo sắp đóng cửa mua mấy cái SIM điện thoại, gọi lại.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Diệp Chu suýt nữa tức chết.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu thậm chí không thèm giả vờ, nói thẳng: “Có lời, có rắm thì mau thả, nếu không có việc gì thì cúp điện thoại, còn gọi nữa tôi sẽ tắt máy. “
Dứt lời, điện thoại im lặng hồi lâu, ngay lúc Diệp Chu nóng nảy sắp tắt điện thoại, thanh âm Trình Nhiên rốt cục vang lên.
“Tôi...có thể nói chuyện với anh được không?”
Giọng nói của cậu ta không còn âm điệu liên ngôn liên ngữ* thường ngày nữa, nghe không khác gì người bình thường.
(Liên ở đây là sen, chắc chỉ kiểu nói chuyện như bạch liên ấy, nhưng tui không biết diễn tả như nào cho ổn nên đành để nguyên)
Diệp Chu rất nhanh liền bị anh trai này làm cho buồn cười, nhắm hai mắt nói: “Đại ca, chúng ta quen biết sao, nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây, hơn nửa đêm rồi cậu không ngủ nhưng tôi ngủ...”
Trình Nhiên liếc nhìn thời gian trên điện thoại, mới chưa tới mười giờ, hơn nửa đêm không phải hơi sớm sao?
Đương nhiên, Trình Nhiên khẳng định không dám trực tiếp nói ra lời này, cậu ta trầm mặc một lát, suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Dư Thu Trạch đã về nước.”
“Tôi muốn cúp máy.”
Sợ Diệp Chu thật sự cúp điện thoại, trong lòng Trình Nhiên căng thẳng, trong mắt hiện lên thần sắc giãy dụa, do dự mãi cuối cũng vấn nói thật.
“Chiều nay tôi và Dư Thu Trạch xảy ra xung đột.”
Diệp Chu cuối cùng cũng bị gợi lên chút hứng thú, hỏi: “Có đánh nhau sao?”
“Ừ.” Trình Nhiên vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn không phủ nhận.
Nghe được tin tức thụ chính và bạch nguyệt quang của công chính thật sự đánh nhau, Diệp Chu càng thêm hăng hái, nhướng mi hỏi: “Ai thắng?”
“... Dư Thu Trạch nằm viện.”
“Ồ, thật lợi hại.”
Lời này Diệp Chu nói quá tự nhiên, cho nên trong lúc nhất thời Trình Nhiên không thể nhận ra lời của cậu là khen hay chê.
Trình Nhiên không thể đưa ra kết luận, vì vậy cậu ta dứt khoát bỏ qua đề tài này, nói thẳng vào trọng tâm: “Ở bệnh viện, tôi phát hiện mình có cùng nhóm máu với anh.”
Nghe cậu ta nói như vậy, Diệp Chu cũng không cảm thấy kinh ngạc, đáp lại cực kỳ có lệ.
Thực ra, khi nói những lời này Trình Nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Diệp Chu chế nhạo, nhưng điều cậu ta không ngờ tới là Diệp Chu không hề cười nhạo mình.
Điều này khiến trong lòng Trình Nhiên không biết là có tư vị gì, một loại cảm giác bức bối trước nay chưa từng có hiện ra vô cùng rõ ràng vào giờ phút này, nếu hai người đổi chỗ cho nhau, sau khi biết người đối đầu với mình xui xẻo, cậu ta sẽ không thể bình tĩnh giống Diệp Chu như vậy.
Trình Nhiên nhất thời cao giọng hỏi: “Anh không hận tôi sao?”
“Không hận.” Diệp Chu xoa xoa mi tâm, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, từ trong lều ngồi dậy, hỏi: “Tôi hận cậu làm gì, cậu có gì đáng để hận?”
“Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ đặt cậu vào mắt.”
Lời nói đã nói đến đây, Diệp Chu cũng không muốn giấu giếm nữa, cậu đơn giản nói rõ ràng mọi chuyện, chậm rãi nói: “Chúng ta là hai đường thẳng song song, chỉ cần cậu không gây chuyện, sẽ không bao giờ có cơ hội giao nhau, vì vậy...”
“Tránh xa tôi ra, hiểu chưa?”
Đây thực sự là lời nói từ tận đáy lòng của Diệp Chu, sở dĩ nói trắng ra với Trình Nhiên là bởi vì thông qua giọng điệu và thái độ vừa rồi của Trình Nhiên trong điện thoại, Diệp Chu cảm thấy lúc này cậu ta cũng không ngốc như vậy, miễn cưỡng có thể giao tiếp.
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng, Diệp Chu gãi gãi đầu hỏi: “Còn có chuyện gì không, nếu không có việc gì thì đừng gọi nữa, cậu phiền mà tôi cũng phiền.”
Trình Nhiên buột miệng nói: “Tôi xin lỗi, vì những gì tôi đã làm trước đây, cũng vì những gì tôi đã nói trước đây, nói anh là nguồn cung cấp tim của Dư Thu Trạch.”
“Kỳ thực, người được coi là nguồn cung cấp tim là tôi mới đúng.”
“Nếu như, ý của tôi là nếu như...” Thanh âm Trình Nhiên dừng một chút, chậm rãi hỏi: “Nếu như anh là tôi, trong tình huống này anh sẽ làm gì?”
Diệp Chu nghe đến đây, cuối cùng cũng hiểu lý do thực sự thu chính gọi cho mình là gì, thì ra là vậy, coi cậu thành anh trai tri kỷ để cầu tư vấn đây mà.
Là bởi vì đầu óc của thụ chính hỏng rồi, hay cậu trông mặt mày hiền hậu, giống người làm từ thiện?
Diệp Chu dùng giọng điệu quan tâm đến người thiểu năng trí tuệ đưa ra nhắc nhở thiện ý.
“Cậu muốn hỏi ý kiến của tôi về chuyện này sao? Tôi thấy cậu có lẽ là bị kích thích đến ngu rồi đúng không, như này, đợi sau khi cúp điện thoại thì tìm một cái bệnh viện gần nhất đến khoa tâm thần làm xét nghiệm gì đó đi, không phải là tức hỏng rồi chứ.”
Vốn tưởng rằng nói ra lời này thụ chính nhất định sẽ từ ý định, không ngờ... Trình Nhiên lại thừa nhận! Cậu ta thẳng thắn lưu loát thừa nhận!
“Đúng vậy, tôi thực sự đang hỏi ý kiến của anh.” Trình Nhiên nắm chặt điện thoại, rất thẳng thắn thừa nhận, tiếp tục hỏi: “Nếu như anh là tôi, anh sẽ làm như thế nào.”
Diệp Chu cảm thấy thế giới này quả thực quá kỳ diệu, thụ chính cmn vậy mà bắt đầu tìm bia đỡ đạn là cậu để làm cố vấn tình cảm!
Lần này cuối cùng cũng đến lượt Diệp Chu trầm mặc, ngay khi Trình Nhiên cho rằng cậu sẽ không trả lời vấn đề này, thì Diệp Chu đột nhiên hỏi: “Không có cậu, công ty của Giang Du có thể hoạt động bình thường không?”
Trình Nhiên sửng sốt một chút, “Chức vị của tôi trong công ty không cao, nhưng trong chuyện làm ăn, anh ấy hoàn toàn tín nhiệm tôi, rất nhiều chuyện đều được quyết định sau khi chúng tôi cùng nhau bàn bạc, nếu như không có tôi...”