Sau khi bị cạo lông, Đồng Dật cúi đầu nhìn chim nhỏ của mình đang ủ rủ cụp đuôi, cảm thấy thật sự giống bộ dạng vặt sạch lông chim vậy, thoạt nhìn cực kỳ khó coi.

"Mễ em yêu ơi..." Đồng Dật thử kêu một câu.

Mễ Nhạc cầm lấy công cụ xăm, nhìn về phía hắn hỏi: "Làm sao?"

"Cậu muốn xăm cái gì?"

"Bát vinh bát xỉ." (*)

(*) Thuyết "Bát vinh, bát xỉ" của ông Hồ Cẩm Đào, là luận thuyết về "tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục".

"Đừng làm loạn... Chỗ này không thích hợp đâu."

"Vậy xăm một đoạn văn quy tắc làm người chồng tốt đi, ví dụ như không được lừa đối tượng của mình, có chuyện cũng sẽ không gạt đối tượng của mình, vĩnh viễn đều phải yêu đối tượng của mình."

Nghe thấy nhiều chữ như vậy, Đồng Dật có chút ngốc, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Có điều hắn biết, xem ra hắn đã hoàn toàn lòi đuôi rồi, vì thế nhắm mắt nỗ lực kiên trì.

Xăm mình so với bị băm còn tốt hơn.

Mễ Nhạc thật sự bắt đầu xăm mình, cái loại đau đớn này thật sự muốn chết, lâu lâu còn có mùi thịt khét.

Đồng Dật đau đến nước mắt chảy ròng ròng, run rẩy hỏi Mễ Nhạc: "Này là đang... Sỉ nhục chim sao?"

Mễ Nhạc lúc đầu nghĩ đến phải cực kỳ tàn nhẫn, cậu phải dạy dỗ Đồng Dật, hung hăng mà dạy dỗ.

Nhưng mà xác định Đồng Dật cộng mộng cũng sẽ giống mình, ở trong mộng cảm giác đều cực kỳ chân thật, Mễ Nhạc lại bắt đầu đau lòng.

Đặc biệt là nhìn thấy Đồng Dật đau đến liên tục lau nước mắt, thịt đều bị nhiễm trùng sưng to, một ít chỗ còn có tơ máu.

Đồng Dật phải cắn răng chịu đựng, đùi phát run lên.

Lúc đầu muốn xăm bài văn quy tắc làm chồng tốt, sau lại sửa lại một câu chúc Mễ Nhạc.

Đến cuối cùng, xăm tên Mễ Nhạc bên cạnh liền kết thúc, cũng chưa xăm đến chim nhỏ.

Sau khi kết thúc, Đồng Dật ôm Mễ Nhạc không chịu buông tay, một lúc lâu mới bắt đầu xin lỗi: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi, cho nên mới túng quẫn như vậy mà không dám nói xin lỗi cậu."

"Thật ra tôi đã sớm hoài nghi." Mễ Nhạc ôm Đồng Dật, vuốt mái tóc ngắn ngủn của Đồng Dật: "Cũng là vì có một đoạn chuyển tiếp lớn như vậy trong lòng, làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Chỉ sợ không có việc cộng mộng này, hai chúng ta cũng sẽ không ở bên nhau, phỏng chừng đã sớm đánh nhau túi bụi, sau đó cả đời cũng không qua lại với nhau."

Đồng Dật cũng trầm mặc hơn, hắn cũng biết sẽ như thế này.

Nếu không tiến vào trong mộng Mễ Nhạc, hiểu một mặt khác của Mễ Nhạc. Phỏng chừng hắn còn cực kỳ chán ghét Mễ Nhạc.

Mễ Nhạc thậm chí bắt đầu tự kiểm điểm mình: "Tôi thừa nhận tôi không phải một người tốt tính. Tôi cảm thấy mình như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết vậy, gia thế bối cảnh tốt, là người tâm cơ, tính cách kém, còn luôn đóng vai ác làm chuyện ác."

"Không có, cậu cực kỳ tốt, cực kỳ cực kỳ tốt." Đồng Dật siết cánh tay một chút mà ôm chặt Mễ Nhạc.

"Lúc đầu tôi cảm thấy thật tức giận, nhưng mà tôi lại cảm thấy mình thật may mắn. Cảm thấy có thể ở bên cạnh cậu thật tốt, hiện thực cậu cũng thích tôi, thật tốt..."

Không phải yêu đơn phương.

Không phải thích trúng một tên thẳng nam, đây là vấn đề không nhỏ, rất khó giải quyết.

Mà là lưỡng tình tương duyệt, bọn họ đã sớm ở bên nhau. Cậu không có bẻ thẳng thành cong, Đồng Dật là tự mình cong. Ba Đồng Dật không phản đối, ngược lại trở thành hậu thuẫn cho bọn họ.

Thật tốt.

"Tôi cảm thấy hai mình có duyên với nhau! Nếu không gặp nhau ở KTV, cậu cũng sẽ không có ký ức sâu như vậy với tôi phải không? Nếu không phải đánh nhau một trận, hai mình cũng sẽ không đánh không quen đúng không?"

"Không bàn những việc ngu ngốc cậu làm nữa, nhắc tới tôi liền tức giận."

"Ồ..."

Mễ Nhạc lại lùi lại mấy bước: "Hiện tại cậu có thể tự mình tổng kết, trong khoảng thời gian này đã phạm bao nhiêu sai lầm. Sau đó viết một bản kiểm điểm giao cho tôi. Nếu số lượng dưới 3000 từ, nội dung không đủ sâu sắc, tôi liền không để ý tới cậu một ngày."

"Đừng mà... Tôi viết, không phải chỉ là bản kiểm điểm thôi sao?"

"Không để ý tới cậu có phải còn quá nhẹ không? Nếu viết không đạt tiêu chuẩn, lúc sau tôi sẽ đem bài kiểm điểm xăm lên lưng cậu, phía sau lưng cậu giống như có Thiên Tự Văn vậy, làm một bài kiểm điểm có một không hai trên thế gian ở ngay trên người cậu."

"..." Đồng Dật lại hoảng sợ.

Ngay sau đó, Đồng Dật lại đột nhiên biến mất.

Mễ Nhạc còn chưa phục hồi tinh thần lại, cũng tỉnh theo.

Đồng Dật ở trong mộng bị hoảng sợ, ở trên giường dẫm tới lan can dưới giường Mễ Nhạc, đau đến thân thể run lên, kêu một tiếng: "Phắc!"

Mễ Nhạc nằm ở bên người hắn, hoàn toàn bị Đồng Dật dọa tỉnh.

"Làm sao vậy?" Mễ Nhạc hàm hồ hỏi.

"Châm, chân dẫm lên lan can, ngón chân bị trẹo một chút, đau chết mất." Đồng Dật nâng chân mình lên xoa xoa, đau đến nhe răng trợn mắt.

Giường của Đồng Dật không có lan can, thuê phòng ngủ cũng là giường lớn, hôm nay không ý thức được, đạp mạnh quá mức.

Vóc dáng cao, chân quá dài chính là điều không tốt, cả gối lẫn giường đều không dài hơn bọn họ.

Mễ Nhạc duỗi tay xoa chân giúp Đồng Dật, xoa nhẹ một hồi thì phát hiện Đồng Dật bất động.

Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy Đồng Dật đứng hình mà nhìn cậu, không khỏi có chút luống cuống.

Vẫn là lần đầu tiên cậu nếm thử trải nghiệm mới cộng mộng xong, sau đó cùng nhau tỉnh lại, lại còn đang nằm trong một cái ổ chăn.

"Chân còn đau không?" Mễ Nhạc hỏi hắn.

"Đừng đụng vào nó."

Đồng Dật nói xong, trực tiếp đè Mễ Nhạc lại hôn lên.

Lúc tỉnh lại Đồng Dật có chút ngốc, có điều hiện tại hắn có thể xác định Mễ Nhạc đã trở về.

Thích Mễ Nhạc như vậy, lại là lần đầu tiên tách nhau lâu như vậy, trong lòng sớm đã nhớ đến không chịu nỗi.

Sau đó mở mắt thấy người mình thích ngay trước mặt, Đồng Dật khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội.

Kỳ thật hai người có rất nhiều chuyện cũng chưa nói rõ ràng.

Trong mộng yêu đương, hiện thực có thể xem như bạn trai sao?

Mễ Nhạc trở về khi nào? Còn có, khi nào thì đi?

Mấy chuyện đó đều mặc kệ, hôn trước nói sau.

Mễ Nhạc cũng không cự tuyệt, ngược lại duỗi tay ôm lấy Đồng Dật, tùy ý cho Đồng Dật càn quấy.

Chưa bao giờ nếm thử nụ hôn nồng nhiệt như vậy, tính cả trong mộng cũng chưa từng nhiệt tình như vậy.

"Tình yêu cuồng nhiệt" của hai người, lần đầu tiên xa nhau rồi gặp nhau.

Giường phòng ngủ là giường mới, hai giường liền với nhau, phía dưới còn có bàn học cùng tủ.

Kỳ thật cũng tính là rắn chắc, nhưng hai nam sinh cao lớn lăn lộn như vậy, cũng sẽ phát ra tiếng "kẽo kẹt".

176 ký, lần trước làm phù rể Mễ Nhạc đã cảm thụ qua một lần, bị đè đến độ muốn hộc máu.

Lần này tuy rằng không phải đột nhiên bị đè, nhưng cũng rất nặng.

Mễ Nhạc đẩy đẩy ra, Đồng Dật phối hợp mà chống thân thể.

Tay Mễ Nhạc cũng không thành thật.

Eo chó đực nè.

Cơ ngực nè.

Từng cái đều kiểm tra một lần.

"Chỗ xăm chữ còn có chút đau, cậu xoa giúp tôi đi." Đồng Dật rốt cuộc rời khỏi miệng cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

"Cút đi, cậu còn chưa tắm nữa, tôi không muốn chạm vào."

"Tôi đi tắm liền nhé."

Mễ Nhạc trực tiếp đẩy Đồng Dật ra, ngồi dậy, cầm lấy di động nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Đau là bởi vì cậu mặc quần jean còn gáy lung tung."

Đồng Dật ôm eo Mễ Nhạc tiếp tục chơi xấu, Mễ Nhạc trực tiếp đẩy Đồng Dật ra: "Vừa rồi tôi nói phải viết bản kiểm điểm 3000 từ, nếu cậu đã tỉnh thì viết đi. Hiện tại là 5 giờ sáng, thời gian còn kịp đó."

"Cái gì... Cái gì mà bản kiểm điểm cơ?" Đồng Dật còn muốn giả ngu.

Mễ Nhạc trực tiếp nhéo cằm Đồng Dật, hung dữ mà nói: "Lúc cậu uống say, đã thẳng thắn thừa nhận toàn bộ với tôi, đừng giả vờ nữa được không?"

"Thật sự hả?"

"Đúng vậy, bao gồm cả việc đêm qua cậu nghĩ đến tôi mà tự sướng, chính cậu cũng nói ra rồi."

"..."

Mễ Nhạc nói xong xuống giường, mở đèn phòng ngủ ra.

Đồng Dật mới vừa ngồi dậy liền ngã xuống, đau đầu cực.

Mễ Nhạc đứng ở bên cạnh, tựa như "sát thủ máu lạnh", thúc giục nói: "Nhanh lên, xuống dưới, viết bản kiểm điểm cho tôi!"

Đồng Dật lập tức xám xịt mà xuống giường, tìm bút khắp nơi, cuối cùng ngồi lên bàn bắt đầu phát sầu xem nên viết thế nào.

"Cậu ngồi rất thoải mái nha, quỳ xuống viết cho tôi." Mễ Nhạc lập tức đạp một chân vào ghế dựa.

Đồng Dật nghĩ nghĩ, chuyện lớn như vậy, quỳ thì quỳ, quỳ xong liền đem em yêu về đến tay.

Vì thế đẩy ghế dực ra, quỳ gối trước bàn, nhìn vở, câu đầu tiên đều không viết ra được.

"Không viết ra được, liền cắt rớt chim cậu!" Mễ Nhạc bóp eo đốc thúc.

"Viết! Tôi viết!" Đồng Dật sợ tới mức da đầu tê dại.

Mễ Nhạc ở bên cạnh lấy sách ra ôn tập môn thi hôm nay.

Ngồi một hồi nhìn thấy Đồng Dật, thân cao đang quỳ viết chữ tuy khó khăn, nhưng dường như còn rất thoải mái, lại lấy từ trong vali của mình ra một đồ vật.

Đồng Dật nhìn thấy cái bàn phím, còn cười ha hả hỏi: "Trở về còn mang quà cho tôi sao?"

"Không phải, cậu quỳ gối lên mặt trên mà viết."

"Ặc..."

Đồng Dật khẽ cắn môi.

Quỳ đi, chỉ là thêm một cái đạo cụ nhỏ thôi sao, sau khi quỳ viết xong, sẽ có khí chất làm chồng!

Có điều sau khi quỳ lên, cái loại đau khẽ thịt này làm cả người Đồng Dật đều đớn đau, thiếu chút nữa té ngã.

Quay đầu một cái liền nhìn thấy Mễ Nhạc đang trừng mình, lập tức ngoan ngoãn quỳ cho tốt, tiếp tục rặn chữ viết kiểm điểm.

Đồng Dật cứ như vậy quỳ hơn một giờ, rặn ra không quá 500 chữ.

Ngày hôm qua, Đồng Dật tàn tiệc trước, buổi sáng Lý Hân phát hiện hắn không có ở nhà, liền gọi điện gấp cho Tư Lê, bảo cậu chạy qua xem Đồng Dật có ở phòng ký túc xá không.

Tư Lê cũng sợ Đồng Dật đêm qua không trở về, đắp thêm cái mền chạy tới tìm Đồng Dật, sợ hắn đêm qua ngủ ngoài đường, nếu bị đông chết thì có thể đăng xuất khỏi cuộc đời luôn.

Ngày hôm qua một đám người đều uống đến say không dậy nổi, buổi sáng nhớ lại mà thấy sợ hãi.

Bởi vì Mễ Nhạc đến đoàn phim, Tư Lê không có cố kỵ, tới cửa phòng ngủ thử mở ra, phát hiện không khóa trái, liền đẩy cửa đi vào. Sau đó liền nhìn thấy Đồng Dật quỳ gối trên bàn phím viết bản kiểm điểm.

Lại ngẩng đầu, nhìn thấy Mễ Nhạc ngồi trên ghế bắt chéo chân ở bên cạnh, đang ôn bài.

"Chuyện gì đây?" Tư Lê đi vào hỏi: "Mễ Nhạc, ngày hôm qua tên ngốc này trở về đánh cậu sao?"

Mễ Nhạc lắc đầu, loại chuyện này thật không thể giải thích.

"Không chọc ghẹo cậu, cậu bắt đội trưởng của chúng tôi quỳ làm gì? Cậu lại dùng chiêu trò gì uy hiếp cậu ấy đúng không?" Tư Lê lại hỏi.

Mễ Nhạc còn chưa tức giận, Đồng Dật đã nóng nảy trước: "Sao cậu lại dám nói cậu ấy như thế hả?"

"???" Tư Lê sửng sốt.

"Tớ quỳ rất vui vẻ, cậu đột nhiên vào làm cái gì?" Đồng Dật nhân cơ hội đứng lên hỏi Tư Lê.

Tư Lê đều choáng váng rồi, nghi hoặc hỏi: "Quỳ rất vui vẻ? Cậu còn chưa tỉnh rượu hả?"

"Tỉnh rồi, không có việc gì, cậu không cần phải xen vào, đi thôi." Nói xong liền đẩy Tư Lê đi ra ngoài.

Tư Lê còn chưa phục hồi tinh thần, giãy giụa không đi: "Không phải, chuyện này là như nào? Tớ cũng quỳ luôn được không? Đây là một nghi thức cầu may trước khi thi đúng không?"

Mễ Nhạc bị Tư Lê chọc cười, duỗi tay lấy bản kiểm điểm của Đồng Dật giấu đi.

"Không có gì, cầu nguyện trước khi thi, thành tâm sẽ linh." Mễ Nhạc giúp Đồng Dật vớt lại mặt mũi.

"Còn có chiêu này?" Tư Lê ngu ngơ hỏi.

"Đúng vậy, cậu cũng trở về quỳ đi."

"Được, tớ trở về quỳ thử xem." Tư Lê lại nhắc chân trở về.

Chờ Tư Lê rời đi, Mễ Nhạc nói: "Cậu cũng bắt đầu rửa mặt chuẩn bị thi cuối kỳ đi, bản kiểm điểm chờ đến khi chúng ta rảnh lại viết tiếp."

"Được được, chừng nào cậu đi?"

"Sáng sớm mai liền đi rồi."

"Cậu đưa tôi theo với."

Mễ Nhạc vô tình mà lắc đầu.

Đồng Dật đi vào toilet rửa mặt, đang đánh răng thì Mễ Nhạc tiến vào, từ phía sau Đồng Dật ôm lấy hắn: "Ôm bạn trai tôi một cái."

Đồng Dật vừa định cười, kết quả phong cách biến đổi, Mễ Nhạc dùng sức khóa chặt hắn, tiếp theo nói một câu: "Khóa hầu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play