Đồng Dật khắc sâu hiểu biết về một đặc điểm lớn của bạn trai mình, chính là: Thù dai.
Trong miệng Đồng Dật ngậm đầy kem đánh răng, bị Mễ Nhạc khóa hầu còn không thể phản kháng, chờ đến khi Mễ Nhạc buông ra lại tiếp tục đánh răng.
Mễ Nhạc vẫn luôn không buông hắn ra, ôm eo như cũ, đem mặt chôn ở phía sau lưng hắn, tiếp tục ăn vạ.
Hắn rửa mặt xong, chống tay lên bồn cầu hỏi Mễ Nhạc: "Sao thế, nhớ tôi hả?"
"Rửa sạch rồi sao?" Mễ Nhạc hỏi.
"Đúng vậy, vừa mới tắm rửa rồi." Đồng Dật vậy mà lập tức hiểu được Mễ Nhạc nói nơi nào.
"Tôi giúp cậu."
Đồng Dật có chút ngẩn ngơ.
Ngày hôm qua hắn còn là một tên độc thân, hôm nay đã có người trợ giúp.
Hắn vẫn luôn chống tay lên bồn rửa tay, nói thật, kỹ thuật của Mễ Nhạc còn không bằng hắn. Mễ Nhạc chỉ làm càn, do được Mễ Nhạc quay chim cho nên cảm thấy kích thích, hơn nữa là muốn được Mễ Nhạc chạm vào.
Ngay sau đó, hắn hiểu được một đặc điểm khác của bạn trai hắn: Cũng rất tà răm.
Mễ Nhạc sau khi giúp Đồng Dật, còn nhất định đứng trong toilet không chịu đi, muốn nhìn Đồng Dật tẩy rửa.
Đồng Dật cũng khó có dịp mà mặt già đỏ lên, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đứng lên.
Hoàn toàn không có ý định đi sao?
"Ha, kích cỡ thật với ở trong mộng đều giống nhau, có phải bởi vì cậu đi vào, cho nên đem toàn bộ con người đang có vào theo không?" Mễ Nhạc đứng ở bên cạnh hỏi.
Đồng Dật quay lưng về phía Mễ Nhạc, hàm hồ trả lời: "Ừa."
"Cậu mắc cỡ hả?" Mễ Nhạc cười xấu xa hỏi.
"Có chút."
"Làm đi, tôi đi ra ngoài."
Mễ Nhạc rốt cuộc chịu ra cửa, Đồng Dật thật sự hoảng, quay đầu lại nhìn rồi nhanh chóng rửa sạch sẽ.
Còn chưa lau khô, Mễ Nhạc lại nhìn vào bên trong thăm dò: "Ồ, tẩy xong rồi à."
"Mễ Nhạc, sao cậu lại tà răm vậy hả? Phóng thích bản chất thật sự rồi đúng không?"
"Hai chúng ta là đường đường chính chính cùng nhau tìm vịt xã giao, ai cũng như ai."
Đồng Dật cũng không phản bác, lo sửa sang lại quần áo chính mình, đi ra ngoài liền bắt được Mễ Nhạc, ôm vào ngực không buông tay.
Mễ Nhạc rất sợ ngứa, trốn cực kỳ linh hoạt, nhưng mà dáng người gầy, bị Đồng Dật ôm chặt cứng.
"Tôi muốn nhìn thỏ con." Đồng Dật ấn Mễ Nhạc nói.
"Đợi lát nữa, tôi chưa tắm đâu."
"Tôi thích hương vị đậm đà nguyên chất."
"Hôn môi một tí đi, được không?" Mễ Nhạc tránh né trong lòng ngực Đồng Dật xin tha.
"Sao hồi nãy không nói dị đi."
"Cậu không hiểu."
"Như thế nào mà tôi lại không hiểu?"
"Tôi nhìn thấy cậu liền ngứa ngáy trong lòng, nơi nào cũng đều muốn nhìn một chút, nơi nào cũng đều muốn chạm vào. Sau đó xem biểu cảm khác nhau của cậu, cảm thấy cực kỳ đáng yêu." Lúc nói Mễ Nhạc còn liếm môi: "Nhưng tôi không muốn cậu chạm vào, giống như nuôi thú cưng vậy, cậu muốn nuôi cún, nhưng không nhất định muốn bị cún liếm có phải không?"
"Tình huống này là như thế nào? Cậu cùng tôi ở bên nhau, mỗi ngày cậu mâm mê tôi, tôi phải ăn chay niệm thanh tâm chú hả?"
"Lý tưởng của tôi là kiểu vậy đó."
"Không có khả năng! Hiện tại tôi phải chào hỏi thỏ con." Đồng Dật ngoài ý muốn mà cố chấp kiên trì.
"Buổi tối, một hồi tôi phải thi rồi, ngoan." Mễ Nhạc giơ tay xoa xoa đầu Đồng Dật, hắn dễ dàng thỏa hiệp.
Buông Mễ Nhạc ra cho cậu đi rửa mặt, cũng muốn theo vào nhưng phát hiện Mễ Nhạc đã khóa trái cửa.
Hắn phát hiện ngày đầu tiên yêu đương, đã bị Mễ Nhạc ăn sạch sành sanh.
Hắn còn không có cách nào làm lại Mễ Nhạc.
*
Mễ Nhạc phát hiện, hiện tại Đồng Dật càng ngày càng thái quá.
Sau khi thi xong một môn, Mễ Nhạc chuẩn bị xem sách, buổi sáng còn thi một môn nữa, buổi chiều cũng có một môn. Sau khi thi xong hai môn này sẽ đại công cáo thành.
Sau khi lấy di động ra, liền thu được một loạt bao lì xì từ WeChat Đồng Dật.
[Mễ em yêu yêu dấu.]
[Cậu còn chưa nộp bài thi hả?]
[Tôi xong cả rồi.]
[Buổi chiều cũng không có thi.]
[Chiều mai mới có một cái.]
[Sau đó kết thúc.]
[Có điều đội chúng tôi phải tập luyện.]
[Cũng không có nghỉ ngơi.]
[Còn chưa nộp bài thi hả?]
[Tôi rất nhớ cậu.]
Mễ Nhạc: Tôi ra rồi, buổi chiều còn có một môn.
Đồng Dật: Còn thi nữa hả, tôi đến bên cậu nha.
Mễ Nhạc: Không cần, hai chúng ta đến nhà ăn tập hợp đi, tôi còn chưa ăn cơm nữa, đói bụng rồi.
Đồng Dật: Được.
Mễ Nhạc buông di động, liền cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều.
Yêu đương thật là chuyện kỳ diệu, chỉ nhìn thấy đối phương nhắn tin qua, liền cảm thấy tâm trạng tốt đẹp lên.
Cậu đeo túi, bước nhanh đến nhà ăn, trong lúc đi còn ký tên, chụp ảnh với fan.
Vừa mới buông bút liền nhìn thấy phía trước có một nhóm người cao to, fan sợ tới mức xám xịt mặt mày chạy đi.
Sau khi nhóm người cao to "hung thần ác sát" nhìn thấy Mễ Nhạc, thái độ cũng không tệ lắm.
Lý Hân cười ha hả hỏi: "Cậu cũng trở về thi hả? Lúc trước bởi vì cậu không cần thi, chúng tôi còn hâm mộ một thời gian đây."
Tư Lê: "Nghe đồn cậu còn học rất giỏi, cậu làm sao mà học được như thế?"
Mễ Nhạc nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Có thi phải thi, thi lại sẽ làm riêng bộ đề cho tôi rất phiền phức, tôi phải cố gắng mà trở về. Học giỏi có thể là bởi vì thông minh đi.".
Truyện Linh DịTư Lê dựng ngón cái: "Được, câu trả lời rất tuyệt vời."
Đồng Dật bất tri bất giác tới bên cạnh Mễ Nhạc, hỏi cậu: "Cậu muốn ăn cái gì?"
"Đã giữa trưa rồi, còn cháo không?" Mễ Nhạc hỏi.
"Hết rồi, giữa trưa có mì với cơm, còn có cơm chiên mực."
"Mì sợi không được, so với cơm còn dễ béo hơn."
"Cậu sắp thành bộ xương rồi còn sợ béo hả?" Đồng Dật nói xong còn hành động, nắm đùi Mễ Nhạc một cái.
Tư Lê, Lý Hân đi theo phía sau nhìn hai người bọn họ, giống như hai bức tường thành chắn phía sau.
Thấy cảnh tượng như vậy, họ đều cảm thấy Đồng Dật sắp bị đánh, nhưng Mễ Nhạc hoàn toàn không để trong lòng, còn trả lời rất bình tĩnh: "Không được, tôi đóng phim, quay đến một nửa đột nhiên biến béo lên sẽ bị lộ."
"Cậu cứ sợ béo, cổ trang mặc nhiều như vậy cũng không phát hiện được đâu."
"Mặt sẽ béo."
"Mặt cậu nhỏ cùng tỉ lệ thân thể không hợp."
Hai người nói chuyện với nhau cũng đã tới cửa nhà ăn, Mễ Nhạc quay đầu lại hỏi bọn Tư Lê: "Đêm qua mấy cậu uống đến mấy giờ?"
Tư Lê nhớ lại rồi trả lời: "Hơn nửa đêm, chắc tầm hai giờ."
"Chỉ đội các cậu hả?"
Tư Lê cũng không biết chạm trúng mạch gì mà điên lên, cảm thấy một đám cẩu độc thân bọn họ ăn cơm thật mất mặt, nói: "Còn có không ít em gái!"
Đồng Dật đang đi, đột nhiên quay đầu lại, khiếp sợ mà nhìn về phía Tư Lê: "Sao lại có em gái?"
"Cậu quên rồi hả, rõ ràng cậu ngồi uống với bốn em gái!" Tư Lê bắt đầu nổ giúp Đồng Dật có bao nhiêu trâu bò, còn hỏi Lý Hân: "Đúng không?"
Lý Hân cũng gật đầu theo: "Đồng Dật rất được hoan nghênh!"
Tư Lê: "Còn không phải là vì hot boy khoa thể dục cực kỳ trâu bò sao, rất được hoan nghênh, không kém hơn hot boy như cậu đâu."
"Ồ?" Mễ Nhạc nhưỡng mày nhìn Đồng Dật.
Đồng Dật lắc đầu kịch liệt.
"Đúng rồi! Còn có một em gái chạy tới muốn xin số điện thoại của Đồng Dật!" Tư Lê bắt đầu tăng giá cho hắn.
"Tôi từ chối rồi!" Đồng Dật lập tức trả lời.
Chuyện này đúng là có thật, bọn họ uống được một nửa thì có cô gái đến xin phương thức liên lạc với hắn. Hắn nói không có hứng thú với người cao dưới 1m80, từ chối thẳng thắn.
"Dù sao cũng chính là cực kỳ được hoan nghênh!" Tư Lê tiếp tục thổi cho Mễ Nhạc nghe.
Mễ Nhạc cười gật đầu: "Cũng quá giỏi rồi."
"Không có, đừng nghe nó nói bừa." Đồng Dật lập tức giải thích với Mễ Nhạc.
"Tôi cảm thấy rất lợi hại, không có việc gì, đều là con trai cả mà." Tiếp theo mỉm cười với Đồng Dật.
Nhìn thấy Mễ Nhạc cười như vậy, Đồng Dật tức khắc cảm thấy đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Mễ Nhạc.
"Đồng Dật, cậu quỳ thành quen hả?" Tư Lê chú ý tới, hỏi Đồng Dật.
"Thành tâm sẽ linh." Đồng Dật ấm ức mà trả lời.
"Trước kia, lúc thi cũng không thấy cậu thành kính như vậy." Lý Hân cũng cảm thấy buồn bực.
Đồng Dật đứng lại, nói với bọn họ: "Ảnh chụp chung hôm qua đâu, lấy ra xem."
Lý Hân ngoan ngoãn mà lấy di động ra.
Đồng Dật cầm di động tới bên cạnh Mễ Nhạc, cho Mễ Nhạc xem ảnh chụp: "Cậu xem, ảnh chụp chung không có một giống cái nào cả."
"Nam sinh này là ai? Sao tôi chưa từng thấy qua, cậu còn ôm bả vai cậu ấy." Mễ Nhạc chỉ vào một người hỏi.
"Cậu ấy sắp tốt nghiệp, đến sân huấn luyện rất ít, cho nên cậu không thấy mặt là phải rồi."
"Quan hệ các cậu rất tốt ha?"
"Không tốt." Đồng Dật lập tức phủ nhận.
"Sao lại nói không tốt chứ?" Tư Lê ở bên cạnh hỏi: "Cậu ấy tốt nghiệp, thiếu chút nữa cậu khóc rồi."
"Lúc cậu tốt nghiệp tôi cũng khóc."
"Đúng vậy, hai chúng ta có quan hệ rất tốt mà."
"Cút đi! Nhìn thấy cậu liền phiền, miệng toàn nói phét!" Đồng Dật hung dữ mà rống lên với Tư Lê một câu.
Tư Lê hoảng sợ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tớ chỉ là... Cảm thấy khoa thể dục chúng ta không thể thua."
"Được! Về sau đừng nói bừa là được." Đồng Dật trừng mắt liếc Tư Lê một cái, túm lấy quai cặp của Mễ Nhạc, kéo Mễ Nhạc nhanh chóng vào nhà ăn, không đi cùng bọn họ nữa.
Lúc đi theo Đồng Dật, Mễ Nhạc vẫn luôn cười. Cậu biết Tư Lê là dạng người gì, cho nên không hề để ý.
Nhưng mà Đồng Dật lại để ý, xem ra là sợ viết thêm một ngàn chữ kiểm điểm rồi.
Mễ Nhạc vào nhà ăn nhìn khắp nơi, xem ăn cái gì cho tốt.
Đồng Dật lấy thẻ cơm của mình ra: "Tôi mời cậu."
"Cậu nạp tiền vào thẻ bao nhiêu rồi?"
"Đừng nhắc nữa." Nhắc tới cái này Đồng Dật liền tức: "Lúc vừa báo danh học, ba tôi không hiểu, cảm thấy tôi có thể ăn hết, dù sao cũng ăn bốn năm, thế là nạp mười vạn vào. Tôi dùng một năm rưỡi, còn thường xuyên mời bạn, đến bây giờ cũng chưa xài hết."
"Cũng rất lợi hại." Mễ Nhạc cảm thán từ đáy lòng.
Cậu là một tinh nhị đại, thẻ cơm nạp nhiều lắm cũng chỉ một ngàn, đủ để cậu dùng một năm, cũng là vì cậu không ở trường học nhiều lắm.
"Có một lần quẹt thẻ, dì múc cơm lần đầu tiên thấy con số này hoảng đến mức muốn nhảy vô màn hình xem, tôi có thể làm sao bây giờ? Tôi cũng không thể khoe giàu. Tôi liền nói tôi đậu đại học, một nhà năm người đến chăm tôi, dùng cùng một thẻ."
Mễ Nhạc đứng trước cửa sổ "ha ha ha" mà cười nửa ngày, giống như nhà ăn giữ không được nguyên liệu, thả ra một con vịt.
"Tôi muốn ăn thịt kho tàu..." Mễ Nhạc tủi thân mà mở miệng: "Nhưng tôi chỉ có thể ăn mấy miếng, còn phải là thịt nạc."
Đồng Dật nhìn vào bên trong cửa sổ dò xét, phát hiện thịt kho tàu còn nhiều dường như toàn bộ mới được mang ra.
"Con muốn hết phần thịt kho tàu đó." Đồng Dật nói với bên trong.
"Cậu mua nhiều như vậy làm gì?" Mễ Nhạc chạy nhanh qua hỏi.
"Tôi lựa thịt nạc cho cậu ăn."
Nói xong, Đồng Dật liền bưng một nồi ra bàn, đưa tới đội bóng chuyền.
"Đồng Dật, cậu muốn mời cơm hả?" Tư Lê lại đây hỏi.
"Ờ, tôi chọn mấy cục thịt, còn lại mời các cậu ăn." Đồng Dật cầm đũa nghiêm túc chọn nửa ngày, tiếp theo gắp năm khối thịt nạc ra, để lại một nồi.
Mễ Nhạc ngồi trên ghế nhìn Đồng Dật phá của, bên cạnh còn có người khác, cậu muốn tức giận cũng không thể.
Đồng Dật chỉ chăm chút cho tình yêu, bỏ qua một đặc điểm khác của Mễ Nhạc: Keo.