Mễ Nhạc nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Đồng Dật cũng không biết nên tức giận, hay nên cười.
Cắn môi dưới, híp mắt nhìn Đồng Dật nửa ngày, liền nhìn thấy Đồng Dật bắt đầu ôm chân cậu, đem mặt chôn trên đùi cậu lẩm bẩm: "Tôi rất nhớ cậu."
"Tôi hỏi cậu, cậu trả lời được không?" Mễ Nhạc đút tay vào túi quần để cho mình bình tĩnh hơn.
"Được."
"Cậu có phải muốn cùng tôi yêu đương giống trong mộng?"
"Đúng vậy." Đồng Dật thành thật mà trả lời.
Mễ Nhạc nắm chặt nắm tay lại buông ra, tiếp theo tiếp tục hỏi: "Có phải cậu đã sớm biết chúng ta cộng mộng với nhau?"
"Đương nhiên biết... Tôi cố ý... Đi vào."
"Cậu đi vào thế nào?"
"Tôi có một người bạn hiểu mấy cái thần quái... Tôi liền... Nhờ cậu ấy giúp tôi, rất nhanh đã đi vào trong mộng của cậu..."
Mễ Nhạc hít sâu một hơi, nỗ lực khiến mình không bùng nổ.
Tuy rằng đã sớm đoán được chuyện này, nhưng khi biết chân tướng sự thật, Mễ Nhạc vẫn có chút tức giận.
Thứ này sao lại làm đến đúng lý hợp tình như vậy?
Sao lại không biết xấu hổ như thế chứ!?
"Cậu muốn vào mộng của tôi để làm gì?" Mễ Nhạc hỏi.
"Chính là... Cậu hãm hại tôi, tôi còn không thể đánh cậu, tôi muốn vào mộng dạy dỗ cậu."
"Bắt đầu từ khi nào?"
"Từ... Cậu gài bẫy tôi."
"Tôi nói là mộng."
Đồng Dật nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Từ lúc tôi nhảy quảng trường, chúng ta ăn quỵt, chính là bắt đầu từ cái mộng đó."
Mễ Nhạc gật đầu.
Kỳ thật mấy cái mộng trước Mễ Nhạc cũng chưa để ý, chỉ là cảm thấy ký ức cái mộng này quá rõ ràng.
Cậu cũng là từ đó về sau mới dần dần phát giác có điều không đúng.
"Cmn tôi cho rằng mỗi ngày mơ thấy cậu là do thích thầm cậu, kết quả là do cậu an bài hả? Vậy tôi đối với cậu rốt cuộc là thích hay không thích đây?" Mễ Nhạc tức giận đến không nhẹ, cực kỳ để ý đến vấn đề này.
Đồng Dật lập tức lắc đầu: "Không phải, tôi không thể chủ động tiến vào mộng của cậu... Lúc cậu mơ thấy tôi, tôi mới có thể đi vào, cho nên... Cậu mơ thấy tôi hay không, tôi không khống chế được cái này."
Nói như vậy, vẫn là trong đầu Mễ Nhạc có ám chỉ, mới có thể mơ thấy Đồng Dật.
Cái này tạm thời không nói nữa.
"Cậu vốn là thẳng nam đúng không?" Mễ Nhạc tiếp tục hỏi.
Đồng Dật thừa nhận điểm này: "Tôi vốn dĩ không nghĩ đến yêu đương với con trai."
"Cậu nghĩ như thế nào mà đột nhiên muốn yêu đương với tôi?"
"Không biết... Chính là nhìn thấy cậu liền muốn hôn. Sau đó... Hôn nhiều thành nghiện mất rồi, tôi cảm thấy... Đây là muốn yêu đương, bởi vì tôi... Không nghĩ sẽ hôn người khác."
Mễ Nhạc nghe Đồng Dật nói xong những lời này, tức giận liền mất đi một nửa.
Chỉ sợ đây là lời nói thật từ đáy lòng.
Mễ Nhạc cân nhắc một hồi mới hỏi tiếp: "Từ khi nào cậu bắt đầu thích tôi?"
"Lúc hôn môi."
"Lúc đầu cậu hôn tôi không phải bởi vì thích tôi hả?"
"Không... Nhất thời xúc động, muốn nhục nhã cậu."
"Sau đó tự nhục nhã mà làm cong chính mình hả?" Mễ Nhạc còn nhẹ nhàng mà đạp Đồng Dật một cái.
"Hì hì hì hì hì..." Đồng Dật bắt đầu cười ngây ngô.
"Đừng cười, còn chưa trả lời chuyện chính đâu."
"Cậu mị lực mê người, làm người ta yêu thích."
"Rõ ràng là cậu muốn dạy dỗ tôi, sao tôi lại khiến người ta yêu thích được?"
"Chính là làm người thích, tôi lớn như vậy, lần đầu tiên... Gặp được người khiến người ta thích như cậu... May mắn nhiều như nào, mới có thể gặp được chứ, phải chi gặp sớm hơn, còn không phải tôi đã sớm cong rồi sao?" Đồng Dật ôm chân Mễ Nhạc bắt đầu ôm xuống dưới, cuối cùng dứt khoát ôm chân Mễ Nhạc quỳ rạp xuống mặt đất cười đến ngây ngốc: "Mễ em yêu... Làm người ta thích nhất."
Tức thì tức, nhìn thấy Đồng Dật dứt khoát nằm trên mặt đất, gạch men sứ còn rất lạnh, vẫn là đứng dậy đỡ Đồng Dật lên.
Ôm cái tên này, Mễ Nhạc liền bắt đầu hoài nghi thứ này thực sự 200 cân à, Mễ Nhạc đỡ Đồng Dật đều phải cắn răng.
"Cậu bao nhiêu cân?" Mễ Nhạc hỏi hắn.
"Hơn một trăm cân." Đồng Dật hàm hồ mà trả lời.
"Một trăm tám nhỉ?"
"Không tới."
Mễ Nhạc đỡ Đồng Dật, khiến Đồng Dật một lần nữa có thể trụ vững, dùng tay nhéo cằm Đồng Dật hỏi lần nữa: "Nói thật với tôi, bao nhiêu cân?"
"Một trăm... Sáu..."
"Tôi không tin."
"176..."
"Cậu so với tôi nặng hơn tôi nhiều như vậy á!"
"Sao cậu gầy như thế chứ!?" Đồng Dật kinh hô một tiếng.
"Tôi vẫn luôn là cái thể trọng này." Mễ Nhạc thường xuyên bị người ta nói gầy đến thái quá.
"Gầy thành... Bộ xương luôn rồi."
"Đứng vững!"
Đồng Dật lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo mà đứng vững.
Mễ Nhạc nhìn Đồng Dật, có chút không biết nên làm thế nào.
Cậu không am hiểu chăm sóc người khác, có thể nói lớn như vậy rồi cũng chưa từng chăm sóc người khác, huống chi là một con ma men.
Tình huống như vậy, cậu có nên tắm cho Đồng Dật không?
"Trước tiên cậu nằm lên đó." Mễ Nhạc chỉ giường của mình, cậu phát hiện giường Đồng Dật không có chăn.
"Được." Đồng Dật bắt đầu bò, Mễ Nhạc sợ hắn rơi xuống, vẫn luôn cẩn thận mà đỡ.
Chờ Đồng Dật nằm xuống, Mễ Nhạc mới đi toilet nhúng khăn lông, đem ra lau mặt cho Đồng Dật.
Đồng Dật tưởng cậu đút đồ ăn cho mình, ăn một ngụm khăn mặt, ngay sau đó liền phun ra: "Không ăn được."
Mễ Nhạc không thèm để ý, lau mặt xong lại đổi một cái khăn khác lau chân cho Đồng Dật.
Sau đó Mễ Nhạc tắm rửa xong, Đồng Dật ở trên giường nhìn cậu qua lan ca, gọi một tiếng: "Mễ em yêu..."
"Cái gì?"
"Tôi đặt khách sạn, làm bữa tối dưới ánh nến, muốn thẳng thắn thổ lộ với cậu, sau đó hai chúng mình đính ước ở đó..."
Ồ.
Còn bày đặt lãng mạn.
"Tôi còn... Bao một du thuyền, chúng mình ngồi trên thuyền, sau đó bắn pháo hoa, tôi còn muốn... Làm pháo hoa hình trái tim... Cái loại siêu cấp xinh đẹp ấy." Đồng Dật tiếp tục nói: "Tôi muốn... Cho cậu một niềm vui bất ngờ, cậu sẽ thích."
Còn đâu là niềm vui bất ngờ, chưa gì đã nói hết rồi.
"Hết đó bao nhiêu tiền?" Mễ Nhạc để ý chính là mấy cái vấn đề này.
Bữa tối bên ánh nến còn có thể, nhưng mà du thuyền cùng pháo hoa, khiến cho Mễ Nhạc dần cảm thấy không ổn. Nếu là hai người ngồi thuyền, hẳn là còn tốt, nhưng bao một con thuyền không phải ít tiền.
"Không đắt, mới... Hơn hai mươi vạn..."
"Cậu dẹp ngay cho tôi!" Mễ Nhạc tức giận đến mức trực tiếp vỗ kem dưỡng da lên mặt Đồng Dật.
"Không chịu!" Đồng Dật tiếp tục kiên trì.
"Phá của, hơn hai mươi vạn, cậu bệnh tâm thần hả?!"
"Vì cậu đáng giá."
"Hiện tại đã không còn là niềm vui bất ngờ nữa, cậu dẹp cho tôi!"
Đồng Dật dứt khoát trở mình, không để ý tới Mễ Nhạc.
Sau khi Mễ Nhạc bình tĩnh suy nghĩ lại, Đồng Dật tỉ mỉ chuẩn bị tốt vì cậu, cậu lại làm như vậy có phải sẽ khiến Đồng Dật không vui không?
Nhưng mà hai mươi vạn đúng thật là làm Mễ Nhạc đau thịt, làm cái gì khác không tốt hơn sao?
Sửa sang lại tất cả, Mễ Nhạc bò lên giường, nhìn thấy Đồng Dật nằm đến cực kỳ phách lối, không còn chỗ ngủ.
"Cậu không muốn ngủ cùng tôi hả?" Mễ Nhạc chống người hỏi Đồng Dật.
"Tôi đang tủi thân."
"Được được, không dẹp."
"Vẫn còn tủi thân."
Mễ Nhạc duỗi tay xoa xoa đầu Đồng Dật, dỗ nói: "Được, là tôi sai rồi, cậu đừng tủi thân nữa được không?"
"Tôi muốn làm cho cậu vui vẻ... Cậu không thấy vui vẻ cũng không còn thú vị nữa."
"Đồ đần." Mễ Nhạc đẩy đẩy Đồng Dật, tiếp theo chui vào lòng ngực Đồng Dật: "Tôi vui vẻ nhất là được cùng cậu ở bên nhau, cho nên cậu không cần lấy mấy thứ này đến dỗ tôi, tôi cũng không phải là con gái."
"Ba tôi gợi ý cho tôi."
"Cậu không phải nên hỏi tôi, tôi thích cái gì sao?" Mễ Nhạc ghé sát vào người Đồng Dật, hai người mặt đối mặt, ở trong ổ chăn thấp giọng nói chuyện.
"Cậu thích cái gì?"
"Tôi thích, chính là có thể cùng nhau làm bữa sáng, sau đó cùng nhau làm việc nhà, buổi chiều ở trên sô pha dựa vào nhau nghỉ ngơi, cùng nhau xem TV, mắng ba cái phim truyền hình có bao nhiêu khó coi. Buổi tối cùng nhau làm bữa tối, lại cùng nhau tắm rửa, ngủ."
"Không có gì đặc biệt hả?" Đồng Dật nghi hoặc hỏi.
"Cậu cùng tôi trải qua nhiều giấc mộng như vậy, còn không cảm nhận được sao. Tôi thích bình đạm như vậy, không có thích cái đồ đặc biệt gì cả."
"Ờ... Cảm nhận được."
"Lúc sinh nhật tuổi 18 của tôi, làm một buổi lễ siêu cấp hoành tráng lệ, thật giống cái buổi biểu diễn, các fan tới mua vé ăn sinh nhật với tôi. Ngày đó không tính vui vẻ gì, bởi vì sinh nhật cùng ngày thường làm việc cũng không khác mấy. Xuống sân khấu trở về nhà, nhìn thấy Tả Khâu Minh Húc cùng Cung Mạch Nam ở trong nhà, làm một cái bánh sinh nhật cho tôi, hát một bài chúc mừng sinh nhật. Thiếu chút nữa tôi cảm động muốn khóc, tôi cảm thấy đó mới là thứ tôi muốn."
Mễ Nhạc nói xong, nhìn chằm chằm Đồng Dật, hỏi: "Cậu hiểu ý của tôi chứ?"
"Ờ..."
"Cậu nói cậu hiểu gì?"
"Tôi không làm nữa."
Mễ Nhạc cũng không trông cậy, ngày thường đã ngốc ngốc, uống rượu xong còn đần hơn sẽ hiểu ý cậu sao? Mễ Nhạc chỉ ôm eo Đồng Dật nghỉ ngơi.
Không lâu sau, hai người đều ngủ rồi.
Đi lên vội vàng, thảm điện cũng chưa cắm, chỉ là dựa vào nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nhau, cũng cực kỳ thoải mái.
*
Ở trong mộng, Đồng Dật thanh tỉnh hơn nhiều.
Mười lăm phút trước, Đồng Dật đều ở trạng thái thanh tỉnh nằm nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Mễ Nhạc, Đồng Dật vô cùng vui vẻ: "Cậu là cái đồ không có lương tâm, cuối cùng cũng mơ thấy tôi!"
"Chồng yêu!" Mễ Nhạc đột nhiên kêu Đồng Dật một tiếng.
Đồng Dật đứng hình, kinh ngạc mà nhìn Mễ Nhạc, cũng không cảm thấy vui vẻ quá mức, ngược lại trong lòng "lộp bộp" một chút.
Quả nhiên, Mễ Nhạc đột nhiên lấy ra công cụ xăm hình, quơ quơ trước mặt Đồng Dật: "Chồng yêu ơi, vì để minh chứng cho tình yêu chồng dành cho em, không bằng chồng xăm một cái đi, chứng minh tình yêu vĩnh cửu trường tồn của chúng ta."
"Ặc... Được..." Đồng Dật bởi vì một tiếng chồng yêu, liền mất hết liêm sỉ không thể chối từ.
Nếu là hiện thực, Đồng Dật sẽ không đi xăm mình. Hắc cũng xem qua rất nhiều cầu thủ NBA xăm không ít hình xăm trên người, nhưng mà hắn không muốn xăm.
Đầu tiên là không thích mấy thứ hoa hòe lòe loẹt, tiếp theo là sợ đau.
Mễ Nhạc cầm công cụ chuẩn bị kỹ càng, Đồng Dật sợ đến nuốt nước miếng.
"Cởi quần ra." Mễ Nhạc nói.
"Cởi quần?"
"Đúng, tôi muốn xăm trên mặt chim nhỏ."
"Hả!?" Chỗ đó có thể xâm hả?
"Không được sao? Chồng yêu à?"
"Được được được..." Cậu nói cái gì cũng được.
Đồng Dật thật sự cởi quần ra, nhìn thấy Mễ Nhạc cầm một cây dao lại đây, lập tức mặc vào: "Cậu tính chặt xuống hả? Thương lượng lại được không?"
"Cạo lông chim thôi."
"Cậu đừng kích động mà cắt chim tôi nha!"
"Đừng sợ, sau khi cắt xuống rồi tôi sẽ ngâm trong formalin bảo quản thật tốt, ngày ngày trân trọng, dù sao đây cũng là chú chim nhỏ của bạn trai còn là mối tình đầu của tôi mà."
Đồng Dật rốt cuộc ý thức được có gì đó sai sai, đè tay Mễ Nhạc lại nói: "Làm sao vậy? Cậu có phải đang tức giận hay không? Tôi sai rồi, tôi nhận lỗi được không?"
"Cậu biết mình sai ở đâu sao?"
"Nếu nói thật sẽ làm cậu tức giận hơn, cái gì tôi cũng đều làm sai rồi, tôi xin lỗi được không? Dù sao sai cũng chính là sai rồi!"
"Nhu cầu sinh tồn của cậu càng ngày càng lớn nha."
"Có chuyện gì chúng ta nói chuyện thật tốt được không?" Đồng Dật run rẩy hỏi.
"Cậu tiến vào mộng của tôi, lúc muốn dạy dỗ tôi, có thương lượng với tôi cho tốt sao?"
"Ặc..."
"Cậu đã biết nhiều bí mật của tôi như vậy rồi, còn giả bộ như không có việc gì, hiện thực còn muốn làm tôi, có nghĩ tới sau khi tôi biết chân tướng sẽ như thế nào không?"
Đồng Dật không trả lời nỗi, nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi không nhẹ.
"Đồng Dật, tôi hiện tại chỉ muốn xăm mà thôi, nếu cậu lại chọc giận tôi. Tôi liền ở trong mộng cắt chim cậu, lại cho nó sinh ra, chờ một lát lại cắt cho chó ăn!" Mễ Nhạc giơ dao lên tiếp tục nói.
"Tôi cởi." Đồng Dật ngoan ngoãn mà cởi quần.
_______
Dark quá! =))))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT