Edit: may

    Chu Tư Hủy:… Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi căn bản không có ý định mua cho cậu hotseach. Battle? Cậu bay đầu còn tạm được!

     “Tôi biết rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn muốn đóng phim đấy.” Chu Tư Hủy thúc giục.

      “Ân, tôi đây liền trở về, bye bye.”

      “Bye bye.”

      Chu Tư Hủy thấy cậu đi, mới đóng cửa, thầm nghĩ cậu ta thật đúng là, tính tình trẻ con.

           _____________________

     Lăng Thanh tiễn Chung Hoán đi, mới phát hiện Vu Thần gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, còn không chỉ một cái.

     Hắn nhìn đồng hồ, chính là Chung Hoán vào cửa không lâu.

     Hắn vội vã gửi: Mới vừa cùng đoàn phim diễn viên thảo luận kịch bản, không thấy điện thoại di động.

     Vu Thần chuẩn bị ngủ, nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng, mở ra xem, quả nhiên là Lăng Thanh.

     Anh còn chưa kịp cao hứng, vừa nhìn nội dung, liền nóng nảy.

     Vu Thần: Đã mấy giờ rồi, buổi tối cậu còn cùng những người khác thảo luận kịch bản, cái gì kịch bản, dạ quang kịch bản sao?

     Lăng Thanh cười ha ha, gọi video cho anh.

     “Anh làm sao lại ăn dấm.”

     Vu Thần lãnh diễm cao quý: “A.”

     “Là nam sinh.” Lăng Thanh giải thích.

      “Cậu không phải yêu thích nam sinh sao?” Vu Thần hỏi ngược lại.

      Này ngược lại là.

     “Hình như là vậy nha.” Hắn cố ý nói, “Hơn nữa đối phương ngoại hình  không sai biệt lắm, so với anh tuổi trẻ hơn.”

      Vu Thần:…

      Vu Thần quả thực không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, tức giận nói, “Vậy cậu cùng đối phương qua lại.”

     Lăng Thanh cười cười, “Anh sinh khí nha?”

     “Tôi sao?”

     “Xác thực không đáng, dù sao anh cũng không thích tôi, tôi cũng không thích anh, chúng ta plastic như thế, không phải là cùng ai qua lại đều giống nhau.”

      Vu Thần:…

      Vu Thần cảm thấy mình nên  cúp điện thoại.

       Lăng Thanh thấy anh không nói, cười nói, “Tôi nói đúng rồi sao?”

       Hắn vừa mới dứt lời, đối diện “Tích” một chút, trực tiếp cúp.

      Lăng Thanh trong nháy mắt nở nụ cười.

       Hắn đùa Vu Thần chuyện này quả thực làm không biết mệt, mỗi giờ mỗi khắc đều nghĩ trêu chọc đối phương một chút, biết rõ đối phương da mặt mỏng, đùa xong còn cần chính mình dỗ, thế nhưng cũng không khống chế được.

      Lăng Thanh gọi một lần nữa, bất quá Vu Thần còn chưa kịp tiếp, hắn chuyển thành video.

      Vu Thần nhìn lời mời trò chuyện, lạnh lùng từ chối không tiếp.

      Lăng Thanh thấy trò chuyện tự động cúp, suy nghĩ một chút, gửi cho anh mọt đóng meme biểu cảm.

     Lăng Thanh: Tôi sai rồi. Cực phẩmG

     Lăng Thanh: Cho anh một ngôi sao lớn. Cực phẩmG

     Lăng Thanh: Ôm một cái. Cực phẩmG

     Lăng Thanh: Hôn nhẹ. Cực phẩmG

     Lăng Thanh: Đến nha, rất vui đó. Cực phẩmG

(* Gói biểu cảm này ai biết cmt để mình thấy nha. Chứ tui tìm không thấy )

     Vu Thần nhìn, cũng không đáp lại lời hắn.

    Lăng Thanh lúc này mới lần thứ hai gửi cuộc trò chuyện video với anh.

    Vu Thần vẫn không tiếp.

    Lăng Thanh không có cách nào, quyết định đi đường cong cứu quốc.

     Không bao lâu, ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng gõ cửa, “Thiếu gia, là tôi.”

     “Chuyện gì?” Vu Thần hỏi.

     Vương quản gia đẩy cửa đi vào, đem điện thoại di động của chính mình đưa cho Vu Thần, “Phu nhân muốn cùng ngài trò chuyện.”

     Vu Thần:…

     Cậu ta làm sao đánh tới Vương quản gia nơi nào đây!

      Vương quản gia nhìn anh, trong mắt có rất rõ ràng không đồng ý, “Phu thê ở chung, câu thông quan trọng nhất, bạo lực lạnh, cũng là bạo lực.”

     “Đúng vậy” Lăng Thanh tại điện thoại bên kia hô, “Gia bạo là phạm pháp, bạo lực lạnh cũng là một loại bạo lực.”

      “Cho nên thiếu gia ngài không nên hành động theo cảm tình, hãy cùng phu nhân nói chuyện.” Quản gia ân cần giáo huấn.

     “Không sai, gia đình không cùng nhau nói rõ, dễ dàng xảy ra vấn đề.” Lăng Thanh tiếp tục phụ họa.

      Vu Thần:…

     Vu Thần cảm thấy mình thật đúng là quá oan, “Tôi bạo lực lạnh? Tôi muốn là bạo lực lạnh đó, cậu ta chính là bạo lực nóng rồi!”

      Quản gia không tin, “Thiếu gia, chúng ta đều biết, phu nhân đánh không lại ngài.”

       Lăng Thanh: ? ? ?

       Cái gì gọi là các người đều biết? ? ? Tôi làm sao không biết các người đều biết ? !

      Quản gia, “Vậy tôi liền không quấy rầy 2 người nữa.”

     “Vương thúc ngủ ngon, làm phiền người giúp tôi nhìn Tiểu Ngư nhận video trò chuyện lại đi.”

     Lăng Thanh nói xong, cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Vu Thần.

     Vu Thần:…

     Vương quản gia ánh mắt sáng quắc, “Thiếu gia, ngài mới vừa đáp ứng tôi xong.”

     Vu Thần:… Tôi mới vừa rõ ràng không nói gì!

     Vu Thần bất đắc dĩ tiếp lên, “Có thể đi, Vương thúc ngài có thể đi ngủ đi. Ngài luôn là cảm thấy chúng ta ở đây chất lượng không khí không quá tốt, ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi, ngài có thể đi nông trường chơi hai ngày. Tôi có một người bạn mở một nông trường, ngài đi miễn phí, mấy ngày nay ít người, là thích hợp.”

     “Cám ơn thiếu gia quan tâm, tôi trước mắt thân thể coi như khỏe mạnh, giấc ngủ chất lượng cũng hài lòng, trước hết không đi, ngược lại là ngài và phu nhân, có thể rút thời gian đi một chuyến.”

     Vương quản gia nói xong, mỉm cười rời khỏi.

      Chỉ để lại Vu Thần đối mặt với trong ống kính cười thập phần vui vẻ Lăng Thanh, “Cười cái gì cười, có cái gì tốt mà cười.”

     “Tôi cảm thấy Vương thúc nói rất đúng, chờ sau này chúng ta có thể đi vui đùa một chút.”

      Vu Thần 'A' một tiếng, “Chúng ta? Cái nào còn có chúng ta? Chúng ta loại này plastic phu thê, ai cùng đi không phải giống nhau đi, cậu và cái người trong đoàn phim đang thảo luận kịch bản mới thích hợp.”

     “Anh làm sao còn tức giận như vậy.” Lăng Thanh không làm gì được anh, dụ dỗ nói, “Tôi đùa thôi, tôi mới không muốn cùng cậu ta đâu.”

      “Có đúng không? Tôi nhìn đối phương dáng dấp không tệ, so với tôi trẻ hơn, ngược lại là cùng cậu rất xứng đôi.”

      “Nói hưu nói vượn, tôi và cậu ta có cái gì xứng, vẫn là hai ta tương đối xứng, tiểu trư Bội Kỳ*, tôi xứng với anh.”

(* bộ phim Peppa Pig ý.

    Sorry MN mình thực sự không biết có phim hh này luôn )

      Vu Thần hừ lạnh một tiếng.

     “Đừng hừ hừ, anh cũng không phải thật sự là tiểu trư Bội Kỳ.”

      Vu Thần:…

      Lăng Thanh vừa nhìn hắn tựa hồ muốn thẹn quá hóa giận, vội vàng nói, “Tôi ngày hôm nay còn rất nhớ anh, nếu không phải cậu ta đột nhiên tới tìm tôi đối lời thoại, tôi vốn còn muốn cùng anh tán gẫu.”

     “Có thật không? Tôi không tin.”

     “Đương nhiên là thật sự.” Lăng Thanh thở dài, “Tôi đối với anh nhớ những như thế, như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, nếu như Hoàng Hà tràn lan đã xảy ra là không thể ngăn cản.”

      “Quá giả.”

     “Thật sự, tâm tư của tôi trời xanh chứng giám, nhật nguyệt vì tôi làm chứng!”

      Vu Thần nở nụ cười một tiếng, xuống giường, mở cửa sổ ra nhìn một chút, tiện đường cho hắn cũng nhìn một chút.

      “Nhìn thấy không, mặt trăng nghe đến những lời này của cậu, đều sợ đến trốn đi, sợ mình cho cậu chứng cứ giả!”

     “Vậy chờ ngày mai mặt trời đi ra thời điểm, anh liền biết tôi nói là sự thật.”

     “Trừ phi cậu làm cho mặt trời đi ra từ phía tây.”

     “Anh chờ, tôi sáng sớm ngày mai sẽ cho anh xem.”

     Vu Thần cười khẽ, “Cậu có lợi hại hơn cũng không được,  sáng mai cho tôi xem, cậu cho rằng mình là mặt trời.”

    “Hai..., hết cách rồi, ai bảo tôi đối với anh tốt đâu, anh muốn xem mặt trời mọc từ hướng tây, tôi cũng không phải nghĩ biện pháp cho anh xem mà.” Lăng Thanh cười nói.

     Vu Thần không lên tiếng, chỉ là trong mắt rốt cục có điểm ý cười.

     “Không tức giận?” Lăng Thanh hỏi.

     “Cậu sau này ít nói câu nói như thế đi.” Vu Thần không có xem ống kính, hướng bên giường đi đến, “Tôi không thích.”

     Lăng Thanh nghe vậy, không tự chủ trừng mắt nhìn, giờ mới hiểu được Vu Thần tại sao đột nhiên treo hắn ngữ âm trò chuyện.

     Hắn mặc dù biết Vu Thần đã đối với mình động tâm, thế nhưng cũng không nghĩ tới, đối phương hiện tại liền “Cùng người khác quá” loại này chuyện cười lời nói đều không nghe được.

     Anh cũng thật là không có chút nào ngụy trang tình cảm của chính mình, “Yêu thích cậu” câu nói như thế này chưa bao giờ nói, thế nhưng luôn có những từ ngữ cùng hành động làm bằng chứng chuyện này.

    Lại như trong nước cá, dù cho ẩn vào đáy nước, cũng vẫn như cũ có thể ở trong ánh sáng nhìn thấy bóng người.

     “Ừm.” Lăng Thanh đáp ứng nói, “Tôi sau này không nói câu nói như thế nữa, lần này là tôi không tốt, sau này sẽ không.”

     Vu Thần chiếm được bảo đảm của hắn, cũng liền không so đo.

     “Tôi ngày khác đến xem cậu.”

    “Khi nào?” Lăng Thanh hỏi.

    “Cậu muốn khi nào đi?”

    Lăng Thanh muốn là nguyện ý hống người, đúng là rất muốn hống người, so với như bây giờ, hắn cân nhắc đến chính mình trước đây vô tâm nói khả năng thật sự tại trong chớp mắt ấy, bảo Vu Thần tâm lý không thoải mái.

     Vì vậy lập tức tích cực, “Đương nhiên là càng nhanh càng tốt nha, đều nói tôi rất nhớ anh mà ~ “

     Vu Thần không khỏi nở nụ cười, “Vậy cũng tốt, tôi sẽ mau chóng đến xem cậu.”

     “Chờ anh nha ~” Lăng Thanh hai tay hướng về phía anh làm thành hình trái tim.

     Vu Thần nhìn hắn, không nghĩ cắt đứt.

     Hai người hàn huyên một hồi lâu, vẫn là Lăng Thanh buồn ngủ, Vu Thần mới lưu luyến không rời cùng hắn cúp điện thoại.

__________Bọn reup là
                                     c.hó______________

 
     Sáng ngày thứ hai, Vu Thần mới vừa ở phòng ăn ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm, đột nhiên tiếp đến Lăng Thanh video trò chuyện.

    Anh nhận, liền thấy Lăng Thanh nở nụ cười đối với anh nói, “Chào buổi sáng, tôi cho anh biểu diễn một cái mặt trời mọc từ hướng tây.”

    Vu Thần nhíu mày, “Tôi xem một chút.”

    Lăng Thanh đem điện thoại di động nhằm phía cách đó không xa máy vi tính xách tay, ảnh trong gương xoay ngược lại, trong máy vi tính phía đông mặt trời mọc, tại điện thoại di động bên trong liền biến đến phía tây.

     “Có thể thấy được tôi không có nói láo đi.” Lăng Thanh liền đem ống kính hướng hắn.

     Vu Thần quả thực bị tao thao tác này làm cho tức cười, “Cậu nghĩ như thế nào.”

     “Đương nhiên là linh hoạt khởi động đầu óc của mình nha ~ “

     “Vậy cậu thật đúng là quá mức linh hoạt.”

      “Mất linh hoạt làm sao bắt được anh, anh nhưng là Tiểu Ngư đấy.”

     Vu Thần nở nụ cười, hỏi hắn, “Sớm như vậy đã rời giường?”

     “Đúng đó, anh đang dùng cơm sao? Vậy anh ăn trước đi, tôi cũng phải đi ăn một chút gì đó, một hồi còn muốn đóng phim đây.”

     “Ân, ăn nhiều một chút.”

     “Vậy tôi treo trước.”

     “Chờ đã.”

     Lăng Thanh không rõ, “Còn có chuyện gì sao?”

     Vu Thần nhìn hắn, trầm mặc một lát, mới hỏi, “Cậu tại đoàn phim có khỏe không? Không có bị ai bắt nạt đi?”

       Lăng Thanh trong nháy mắt nở nụ cười, “Đương nhiên không có, ai có thể có bản lĩnh bắt nạt tôi chứ.”

     “Vậy thì tốt.”

     “Yên tâm đi, tôi nếu là có chuyện sẽ chủ động liên hệ cho anh.”

     “Ừm.”

    Vu Thần nói xong, Lăng Thanh cũng cúp điện thoại.

     Hắn và Tiểu Lưu đồng thời ăn bữa sáng ở khách sạn, sau đó đi phòng hóa trang.

    Không bao lâu, Chung Hoán cũng tới.

    Lăng Thanh thông qua gương liếc mắt nhìn cậu, hắn lần này ngược lại là không né tránh, chỉ là thở phì phò trừng Lăng Thanh một cái, ngược lại đem Lăng Thanh chọc cười.

     Ngày hôm nay trận đầu diễn là quay hai người bọn họ, bởi vì tối hôm qua hai người dàn dựng và luyện tập qua một lần, hơn nữa Lăng Thanh chuyên môn cho Chung Hoán chỉ đạo qua, hai người một lần đã quay xong, xem như là cho ngày hôm nay công tác mở đầu thuận lợi.

    Chỉ là khởi đầu tốt, lúc gặp phải Tần Nhạn Dư sau, im bặt đi.

     Tần Nhạn Dư cùng Lăng Thanh màn diễn này, là Triệu An Ninh cùng Hạ Triều Dương hiểu lầm giải trừ, tâm ý tương thông, hai người lại bốc cháy lửa tình.

     Chỉ là Tần Nhạn Dư không thích Lăng Thanh, để cô đối với Lăng Thanh biểu hiện ra ái tình, cô từ tâm lý bài xích.

     Cũng bởi vậy, cứ việc cô đã rất nỗ lực biểu diễn, về tình cảm nhưng dù sao cũng kém mấy phần.

     Quyển này đến vậy không đáng kể, chỉ là cố tình Lăng Thanh trạng thái rất tốt, đem chính mình cùng người trong lòng hòa hảo vui sướng, hưng phấn hoàn toàn phô bày ra.

     Dù cho chỉ nhìn con mắt của hắn, đều có thể cảm nhận được hắn đối Triệu An Ninh yêu thương.

     Bởi vậy, Tần Nhạn Dư vốn là có thể lấy 6 phân biểu diễn, cũng là biến thành thất bại.

     Đạo diễn “Cut” hai lần, thấy bọn họ hai tình cảm trạng thái trước sau không thể đồng bộ, không thể làm gì khác hơn là bảo Tần Nhạn Dư tự xem chiếu lại, “Cô xem một chút Lăng Thanh ánh mắt cùng biểu tình, hắn diễn chính là yêu, thế nhưng cô nhìn lại một chút chính mình, có phải là cảm giác cô không yêu hắn như vậy?”

     Ông khuyên Tần Nhạn Dư, “Cô hoặc là đem Lăng Thanh xem là người mình thích, làm mới một lần.”

      Tần Nhạn Dư khó có thể tin nhìn camera bên trong hình ảnh, quả thực không thể tin được.

      Một lần cũng liền thôi, tại sao nhiều lần Lăng Thanh đều so với cô biểu diễn càng thêm chân thành tự nhiên?

     Hắn rõ ràng trước không có diễn qua!

     Hắn xảy chuyện gì thế này?

      Cô không rõ liếc mắt nhìn Lăng Thanh, Lăng Thanh cười cười, ôn hòa nói, “Muốn quay lại sao?”

       Diễn nhất định là muốn quay lại, đạo diễn không hài lòng, Tần Nhạn Dư chính mình cũng không hài lòng.

      Lăng Thanh cũng chống đỡ quay lại, dù sao cũng là tác phẩm đầu tiên, hắn cũng hi vọng cái phim truyền hình này thành phẩm có thể khá hơn một chút.

      Hai người bắt đầu lại từ đầu, Tần Nhạn Dư trước lúc quay bình tĩnh mười mấy phút, lúc này cảm xúc mới chuẩn bị tốt, cùng Lăng Thanh đứng chung một chỗ.

     Đạo diễn hô, “action.”

     Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày ẩn tình.

     Lăng Thanh cúi đầu  nhìncô, trong mắt ôn nhu phảng phất muốn tràn ra tới.

     Chung Hoán đứng ở cách đó không xa, ôm cánh tay nhìn hai người bọn họ, luôn cảm thấy sự tiến triển của tình hình có chút nằm ngoài sự dự liệu của cậu.

     “Cũng thật là ngạc nhiên, kỹ xảo của tôi không bằng hắn, Tần Nhạn Dư cũng không như hắn. Hắn một tân nhân, đảo thành trong chúng ta kỹ năng diễn xuất tốt nhất, không biết, sợ cho là chúng ta mới là người mới đây.”

      Chu Tư Hủy nghe vậy liếc mắt nhìn, “Cũng bình thường, giang sơn đời nào cũng có người tài, tất cả tỏa sáng mấy trăm năm, có người mặc dù là người mới, thế nhưng chính vì bọn họ là người mới, cho nên bọn họ biểu diễn vẫn không có hình thức cùng hệ thống bài võ hóa, so ra, rất có linh tính.”

     “Có lẽ vậy.” Chung Hoán nói, “Bất quá không hoàn toàn là, hắn rõ ràng cho thấy làm đủ bài tập, cho nên mới đến nơi này.”

      “Thiên tài không đáng sợ, thế nhưng dụng tâm thiên tài rất đáng sợ.”

      Chu Tư Hủy không nghĩ tới cậu sẽ cho Lăng Thanh đánh giá cao như vậy, kinh ngạc nói, “Các cậu tối hôm qua phát sinh cái gì? Trong một đêm, cậu từ anti chuyển thành fan?”

     “Fan? ? ?”

     Chung Hoán cảm thấy người quản lý quả thực nghĩ quá nhiều, “Tôi chết no là anti chuyển lộ được không?”

       “Kia cậu tại sao anti chuyển đường?”

      Chung Hoán:…

     Chung Hoán không muốn nói.

     Tự bộc ngắn chuyện như vậy cậu không làm được!

    Cậu quay người hướng cách đó không xa đi đến, lảng tránh nói: “Tôi thật đói, nghĩ ăn đồ ăn.”

      Cậu đang nói, vừa ngẩng đầu, đâm đầu vào một người.

      Người kia lưng cao chân dài, khí chất trác việt, không có biểu tình gì trên mặt, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, thoạt nhìn giống như che tuyết trắng hồng mai*, lạnh lùng, rồi lại đáng chú ý, khiến người không nhịn được nghĩ tới gần, rồi lại không dám tới gần.

(*Chỉ người tao nhã, thành tú có khí chất )

      Đoàn phim bọn họ còn có người suất như vậy?

      Diễn ai?

      Cái kia bệnh kiều đại mỹ nhân nhân vật phản diện sao?

      Cậu chính nhìn, liền thấy đối phương liếc mắt nhìn mình, mắt phượng khẽ hất, tựa hồ có hơi không thích.

     Chung Hoán nở nụ cười, không nói gì, vòng qua hắn đi.

     Thoạt nhìn cũng còn là một nhân vật đây, nhà sản xuất hay là nhà đầu tư?

     Chung Hoán không đoán ra được, đơn giản cũng liền không đoán, quay đầu lại hướng Lăng Thanh nơi đó nhìn lại.

      Lăng Thanh còn đang cùng Tần Nhạn Dư đóng phim, quay tới đoạn Tần Nhạn Dư kích động ôm lấy hắn thời điểm, hắn phát hiện Tần Nhạn Dư xác thực trong mắt nổi lên một tia nhỏ bé không thể nhận ra kinh hỉ cùng kích động.

     Có thể ở giây tiếp theo, cô lại ra ngoài như Lăng Thanh dự liệu, quay đầu đối đạo diễn nói: “Thật không tiện, nghỉ ngơi một chút, một phút chốc lại quay tình cảnh này đi.”

      Lăng Thanh:…

      Lăng Thanh cảm thấy được hắn tất yếu phải bảo Thần Khởi xem xét một chút nữ diễn viên.

      Ít nhất không thể tại lưu lượng tiêu tốn chỉ là Tần Nhạn Dư nhất chi độc tú.

      Cô như vậy, trần nhà cũng chính là chỗ này.

      Hắn đang nghĩ ngợi, lại phát hiện Tần Nhạn Dư trong mắt kích động cũng không có tản đi.

      Kỳ quái, Lăng Thanh nghĩ, diễn đã xong, cô còn kích động cái gì.

      Hắn thuận theo Tần Nhạn Dư ánh mắt nhìn sang, vừa quay đầu lại, liền thấy Vu Thần cách đó không xa.

      Chẳng trách, Lăng Thanh nghĩ, nhìn thấy người trong lòng chính mình, có thể không kích động sao?

      Cũng khó có được cô mới vừa sẽ ở kích động như vậy, trong mắt còn ngầm có ý kinh hỉ, nguyên lai là như vậy.

       Điều này cũng có thể giải thích thông, tại sao Tần Nhạn Dư lại đột nhiên yêu cầu ngừng quay.

      Ai nguyện ý đẻ người mình thích trước mặt, đi ôm một người khác.

     Lăng Thanh bất động thanh sắc nhìn Tần Nhạn Dư liếc mắt một cái, cô cũng thật là rất yêu thích Vu Thần.

      Hắn không hề nói gì, tạm thời rời khỏi khu quay chụp, hướng Vu Thần đi đến.

      Tần Nhạn Dư đi trước hắn một bước tới Vu Thần, cười nói, “Vu tổng, sao ngài lại tới đây?”

_________

Ngày thứ 2 lão bà đi công tác.

Đến thăm ban lão bà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play