Edit by may.
Lăng Thanh cho cậu một cái vỗ tay, “Cố gắng lên!”
Chung Hoán nhìn hắn mang bộ dạng khí định thần nhàn (Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã), luôn cảm giác mình tựa hồ bị hắn lừa, khó giải thích được tức giận, không phát ra được, chỉ muốn diễn trò thắt cổ đánh Lăng Thanh, dạy hắn làm người!
Cậu đã sớm nhớ kịch bản ngày mai, bởi vậy hiện tại chỉ nhìn mấy lần, liền đem kịch bản ném tới một bên, bắt đầu cùng Lăng Thanh đối diễn.
Lăng Thanh thấy kỹ năng diễn xuất của cậu không quá tự nhiên, liền chủ động cho cậu mấy lời khuyên.
Chậm rãi, Chung Hoán quả nhiên dưới sự hướng dẫn của hắn, biểu tình cùng động tác đều từ từ tự nhiên lên.
Đợi đến một phân đoạn diễn xong, Chung Hoán rất đắc ý, “Tôi diễn không sai đi.”
“Cậu đối yêu cầu của chính mình thật sự không cao.”
“Anh đối với yêu cầu của chính mình rất cao sao.”
“Đó là cao hơn cậu một ít.”
Lăng Thanh ở trên ghế sa lon ngồi xuống, ra lời bình, “Cậu nhập diễn quá chậm, tiến vào trạng thái thời gian có chút dài, biểu tình có lúc rất không tự nhiên, động tác cứng ngắc, hơn nữa…”
Lăng Thanh hiếu kỳ nói: “Trước đây cậu đóng phim đều là lồng tiếng sao?”
“Phim truyền hình diễn xong hậu kỳ không phải đều là lồng tiếng sao?”
Chung Hoán ở một bên khác ngồi xuống, lại nghĩ tới hắn mới vừa đối với mình đánh giá, quái gở, “Há, tôi quên mất, anh là người mới, anh tự nhiên không hiểu.”
“Không hiểu còn không thấy ngại nhận xét tôi .” Cậu khinh bỉ nói.
“Không phải hết thảy phim truyền hình đều phải lồng tiếng.”
Lăng Thanh rất bình tĩnh, “Chỉ có lời thoại không quá quan trọng hoặc là âm thanh không quá phù hợp với nhân vật, mới cần thiết lồng tiếng”
Hắn nhìn Chung Hoán, “Giọng cậu không sai, cùng nhân vật rất thích hợp, thế nhưng lời thoại không quá quan trọng, tuy rằng không tính đọc tốt, thế nhưng rất nhiều lúc, tình cảm đặt không đúng chỗ. Cho nên, nếu như cậu nghĩ sau này phát triển theo hướng điện ảnh, cậu tốt nhất luyện giọng một chút.”
Đây là Chung Hoán không nghĩ tới, cậu nhíu nhíu mày, không hiểu nói, “Tình cảm làm sao không đúng chỗ?”
“Không phải không đúng chỗ, là không đủ đúng chỗ.” Lăng Thanh uống một hớp, “Ý là cậu cũng không phải đối với nhân vật không có cộng hưởng, mà là cộng hưởng không đủ mạnh mãnh liệt.”
Hắn suy nghĩ một chút, “Làm một ví dụ nói đi.”
“Nàng rất nhớ cậu, nàng là ai? Là Triệu An Ninh, là người mình thích. Cậu tại sao tìm đến tôi để nói câu nói này? Là bởi vì thử hết tất cả phương pháp đối tốt với Triệu An Ninh, thế nhưng, nàng trong lòng vẫn chỉ có Hạ Triều Dương, cho nên cậu mới có thể thấy gặp phải Hạ Triều Dương, không cam tâm, nhưng là vừa xuất phát từ tình yêu với Triệu An Ninh, nói cho Hạ Triều Dương câu nói này.”
“Vào lúc này, tình cảm là không phải cam lòng, không muốn thừa nhận, mà lại không thể làm gì, không phải khô cằn chỉ có bi thương. Cậu lúc nói câu này, không có dừng lại, liên tục nói ra. Thế nhưng, trong sách tại một đoạn, viết chính là... “
“Cừu Bằng há miệng, đè nén tâm lý không cam lòng cùng bất đắc dĩ, vẻ mặt hắn tối nghĩa, rõ ràng là vài chữ rất đơn giản, lại tựa hồ như nặng ngàn cân, ngươi đi thăm nàng một chút đi, hắn nói nàng… Hắn dừng lại một chút, tựa hồ cấp chính mình thêm dũng khí, lúc này mới khẽ rũ mắt xuống, dùng không rõ ràng lắm ngữ âm nói rất nhớ ngươi.”
“Đây, là tình cảnh này, cậu nên biểu hiện tình cảm, thế nhưng cậu cảm thấy mình biểu hiện ra sao? Cậu không có, chỉ đột xuất hắn rất khó vượt qua, ngoài khổ sở ra, tựa hồ cũng chưa có gì. Không thể nói là cậu đặt tình cảm không đúng chỗ, chỉ là tình cảm không để đúng chỗ, cậu còn có thể biểu hiện càng tốt hơn.”
Chung Hoán chưa từng nghe người ta đã nói với mình những thứ này.
Cậu là tay ngang, không có học qua chuyên nghiệp biểu diễn, chỉ là đột nhiên muốn diễn trò, cho nên mới tiến vào cái vòng này.
Đạo diễn đã dạy cậu vị trí đứng, dạy cậu động tác cùng thần sắc, dạy cậu làm sao tạo uy thế, lại không có dạy qua cậu làm sao thông qua lời kịch biểu hiện tính cách nhân vật.
Dù sao, hiện tại hậu kỳ lồng tiếng cơ hồ là trong vòng ước định mà thành quy củ. Thậm chí có diễn viên lười đọc kịch bản, liền tại lúc diễn tùy tiện nói chút ca từ hoặc là con số.
Ngược lại hậu kỳ sẽ có diễn viên chuyên nghiệp lồng tiếng, thành phẩm đi ra, khán giả nghe đến, vẫn là mỗi một câu đều có tình.
Cho nên đây vẫn là lần đầu tiên, có người nghiêm túc nói cho cậu biết, lời thoại, có thể càng tốt hơn một chút.
“Anh còn đọc nguyên tác ?” Chung Hoán hỏi.
Lăng Thanh gật đầu, “Tôi và cậu bất đồng, tôi là người mới mà, tôi tương đối rảnh rỗi.”
Chung Hoán lúc này tâm tình mới tốt một chút, bởi vì câu kia 'tôi tương đối rảnh rỗi'.
Cậu từ trong lời này tìm cho mình bậc thang, không phải cậu không đủ dùng tâm, mà là cậu quá bận rộn.
Cậu xác thực không đọc nguyên tác, công tác nhiều như vậy, thông cáo nhiều như vậy. Nghỉ ngơi một chút, còn có công việc bề bộn như vậy chờ cậu, nơi nào có tâm tình, có thời gian xem một truyện ngôn tình nữ tính.
Cho nên cậu chỉ nhìn kịch bản, đồng thời cảm thấy như vậy cũng là đủ rồi.
Trong vòng diễn viên đều như vậy, bận rộn chân không chạm đất, IP cải biên phần lớn thời gian đều là chỉ nhìn kịch bản, ai quản nguyên tác viết như thế nào.
Về phần này đó tình cờ thừa dịp có mặt hoạt động, cố ý làm bộ lơ đãng lộ ra nguyên tác, ám chỉ với fan rằng chính mình có xem nguyên tác.
Rất nhiều lúc cũng chính là tùy ý bày ra, dùng để lôi kéo fan sách, thu được hảo cảm của fan mà thôi.
Ai biết rời đi hoạt động sau, quyển sách này là bị cầm làm đệm bàn chân vẫn là trực tiếp ném tới cái góc nào sót hôi.
Không phải nói hết thảy biểu diễn IP cải biên phim truyền hình diễn viên cũng không nhìn nguyên tác, thế nhưng phần lớn diễn viên đều không có thời gian mà lười xem.
Đối với bọn họ mà nói, phim vốn là nguyên tác.
Chung Hoán nguyên bản không cảm thấy như vậy tâm thái có cái gì, dù sao mọi người đều là như vậy.
Nhưng là bây giờ, cậu nhìn Lăng Thanh trước mặt, khó giải thích được có chút xấu hổ.
Cậu vốn tưởng rằng Lăng Thanh là đi cửa sau mới chen được vào đánh bay Trần Hồng Minh, thành bộ phim này nam chủ.
Cảm thấy hắn tất nhiên cùng mình dĩ vãng nhìn thấy này đó hậu đài giống nhau, liền ngu xuẩn, ỷ vào phía sau mình có người, từ sáng đến tối sẽ tại đoàn kịch làm xằng làm bậy, kỹ năng diễn xuất rối tinh rối mù.
Chọc họa, để phía sau kim chủ đi ra thay hắn xả giận.
Nhưng là mới một ngày, cậu liền phát hiện, không phải như thế.
Hắn có lẽ quả thật có hậu đài, thế nhưng hắn so với bọn họ diễn viên bên trong bất cứ người nào đều phải hết sức chân thành cùng nghiêm túc.
Hắn rất sớm xem xong nguyên tác, học xong lời kịch, dụng tâm tính toán nhân vật tâm tư bên trong phim.
Không chỉ là nhân vật của hắn, còn có các nhân vật khác.
Cho nên hắn có thể đôi mắt cũng không chớp mắt nói ra sách gốc bên trong liên quan với Cừu Bằng, có lý có chứng cứ phân tích cho cậu nghe.
Chung Hoán cảm thấy hắn còn rất đáng quý.
Không chỉ là hắn đối sự tự tin của chính mình, còn có đối với người khác thẳng thắn.
Bọn họ lúc luyện võ, Lăng Thanh bởi vì thói quen của cậu tính sai lầm, điều chỉnh động tác của chính mình, do đó phối hợp với cậu, còn chỉnh động tác thoạt nhìn không hề có kẽ hở.
Mà hiện tại, Lăng Thanh cũng sẽ bởi vì kịch bản có vấn đề cho cậu đưa ra kiến nghị, không cường ngạnh, thế nhưng cho cậu biết cậu xác thực còn có có thể cải thiện.
Chung Hoán nhìn hắn, phảng phất thấy được mới vừa vào vòng, đầy ngập chân thành cùng yêu quý, đối với mỗi một cái ra hiện tại người bên cạnh mình đều ôm thiện ý.
Nhưng mà thời gian cải biến cậu , trở nên càng ngày càng giống mình trước đây không thích này đó diễn viên.
Đã không còn yêu quý, chỉ là đem đóng phim xem là công việc, không thấy tốt còn muốn tốt hơn, được hay cảm thấy được không sai biệt lắm là được rồi.
Cậu đối với sự xuất hiện của Lăng Thanh không có mảy may thiện ý, nhưng là Lăng Thanh lại đối với cậu phóng ra chính mình thiện ý.
Chung Hoán vào đúng lúc này, không tự chủ nở nụ cười.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng đối phương thật giống xác thực không phải người cậu cho là ngọt ngốc bạch người mới.
“Anh nhìn ra được, tôi không thích anh đi?” Hắn hỏi.
Lăng Thanh nở nụ cười, “Người không yêu thích tôi còn nhiều hơn, cậu như vậy, căn bản không có chỗ xếp hạng.”
“Có đúng không?” Chung Hoán có chút ngạc nhiên, “Những người khác không thích anh cái gì?”
“Cái này hơn nhiều.” Lăng Thanh mạn bất kinh tâm nói, “Không thích dung mạo của tôi so với hắn đẹp, không thích tôi so với hắn thông minh hơn, không thích tôi so với hắn lợi hại, thầm mến đối tượng yêu thích tôi, không thích hắn nam thần tâm lý chỉ có tôi”
“Không bị người đố kị là hạng xoàng xĩnh, giống tôi loại này sắc đẹp xuất chúng liền thông minh săn sóc người, không thích tôi quả thực quá nhiều.”
Chung Hoán bất đắc dĩ, “Anh có thể hay không ngừng tự luyến được hay không, tận dụng mọi thứ liền khen chính mình.”
“Tôi đây là đối với mình nhận thức, tôi mới vừa nói có cái nào không đúng sao?”
Chung Hoán:…
Tuy rằng không muốn thừa nhận, mà tựa hồ xác thực không có.
Lăng Thanh rất đắc ý, “Cậu xem đi, tôi rất thành thực, đều là ăn ngay nói thật.”
Chung Hoán:…
Chung Hoán cảm thấy hắn ở phương diện này liền hoàn toàn không giống một tân nhân.
Nào có người mới là loại này họa phong ? Người mới không phải là ngoan ngoãn đáng yêu, nghe lời hiểu chuyện sao?
Cái nào giống như hắn, bá bá bá như thế có thể nói, không chỉ có thể nói, còn không quan tâm chút nào người khác nghĩ như thế nào.
Ông chủ Thần Khởi cũng là lợi hại, người tài giỏi như thế hắn là nơi nào đào được ?
_______Bọn reup là
c.hó_________
Xa ở nhà Vu Thần nhìn điện thoại, tâm tình buồn bực, chuyện gì xảy ra, chính mình gửi nhiều tin nhắn như vậy, Lăng Thanh một cái đều không trả lời.
Đang ngủ?
Vậy hắn cũng có thể sắp ngủ cùng mình nói một tiếng!
Vu Thần buồn bực mất tập trung, xuống lầu uống chén nước, đi ngang qua Lăng Thanh gian phòng thời điểm, anh không tự chủ dừng bước, chậm rãi mở cửa phòng ra.
Một mảnh tối đen.
Vu Thần nhìn, yên lặng từ trong túi tiền móc ra tờ giấy Lăng Thanh đưa cho mình trước khi đi.
Anh muốn đi tham ban.
_________________________
Lăng Thanh chỉ cho Chung Hoán biểu tình động tác cùng lời thoại, lại để cho cậu trở về nhìn xem nguyên tác, có thời gian cũng có thể nhìn thơ đọc diễn cảm, lúc này mới thả cậu trở về.
Chung Hoán không rõ, “Thơ đọc diễn cảm?”
“Không nên xem thường thơ đọc diễn cảm, thơ đọc diễn cảm cũng là bao hàm tình cảm, thơ đọc diễn cảm hay, đối phương một câu nói, cậu nên khóc, hiểu không?”
Chung Hoán gật gật đầu, “Vậy tôi ngày mai tìm anh dàn dựng phim.”
“Ừm.”
Lăng Thanh nói xong, đóng cửa.
Chung Hoán gãi đầu một cái, đi về.
Đi không hai bước, cậu đột nhiên phản ứng lại, không đúng, cậu là tiền bối, làm sao hiện tại biến thành Lăng Thanh cái này hậu bối chỉ đạo cậu đâu?
Này cũng rất không nên.
Làm nhục thanh danh của chính mình!
Bất quá cậu nghĩ lại nghĩ, thôi, vĩ đại giáo dục gia Khổng Tử nói qua: Mẫn mà hiếu học, không ngại học hỏi kẻ dưới, cậu vậy cũng xem như là không ngại học hỏi kẻ dưới.
Ai, cậu như thế không phân biệt đối xử, tôn trọng người mới người, cũng thật là hiếm thấy!
Chung Hoán sâu sắc vì chính mình cảm động!
Chu Tư Hủy nghe đến tiếng gõ cửa mở cửa, nhìn thấy chính mình nghệ nhân đứng ở ngoài cửa thời điểm, hoàn hơi kinh ngạc, “Làm sao vậy? Sao buổi tối tìm tôi?”
“Cái kia, tôi nghĩ một chút, ” Chung Hoán nhìn cô, một mặt chính khí, “Nam hai liền muốn có nam hai bộ dáng, kéo giẫm nam chủ chuyện như vậy chỉ có ác độc nam phối mới có thể làm được, tôi thiện lương như vậy, khẳng định không thể làm thứ chuyện thất đức này đúng không?”
Chu Tư Hủy:…
Chung Hoán vỗ vỗ bờ vai của cô, “Cho nên Chu tỷ, thông cáo kia có thể tạm thời bỏ đi, chúng ta bằng thực lực nói chuyện. Tôi quyết định, làm hòa Lăng Thanh battle rồi!”