Edit by may.

      Vu Thần nhìn cô, không hiểu nói, “Tại sao tạm dừng?”

      Tần Nhạn Dư sửng sốt một chút.

      Vu Thần nói bổ sung, “Mới vừa quay không phải rất trôi chảy sao? Tại sao đột nhiên muốn nghỉ ngơi một chút?”

     Tần Nhạn Dư không nghĩ tới anh hỏi cái này.

     Cô ngẫu nhiên ngẩng đầu, vừa vặn thấy được Vu Thần, tâm lý tràn đầy vui sướng, một đôi mắt đều hận không thể dính ở trên người anh, đâu còn có tâm sự sẽ cùng người khác đi đóng phim, đặc biệt là cùng người khác ôm ấp diễn.

      “Ngài đột nhiên đến, cái này như khảo thí thời điểm, cô giáo đột nhiên đứng ở trước mặt, nhìn bài thi, tôi thật không tiện, cho nên không thể làm gì khác hơn là trước tiên tạm dừng.”

     Vu Thần không hiểu lắm tâm lý này của cô, cô giáo muốn nhìn, vậy hãy để cho cô giáo xem chứ, có cái gì cũng không dám.

      Bất quá anh cũng không tiện vì chuyện này liên tiếp phê bình Tần Nhạn Dư, chỉ nói, “Bộ phim này là công ty đầu tư, tuy nói công ty không tính đến tiền, thế nhưng cô mỗi một lần NG*, đều là một phút vô hình tiêu hao, sau này vẫn là tận lực giảm bớt việc không cần thiết tạm dừng đi.”

    (*NG: not-good cảnh quay không tốt hoặc bị hỏng )

     Anh nói, chú ý Lăng Thanh đi tới, liền nói với cô, “Cô đi nghỉ trước đi.”

      Nói xong, chính mình hướng Lăng Thanh đi tới.

     Tần Nhạn Dư nhìn anh rời khỏi mình, đi hướng Lăng Thanh, một trái tim khó giải thích được chua xót lên.

      Cô cúi đầu, yên lặng hướng chính mình khu nghỉ ngơi đi đến.

      Lăng Thanh nhìn Vu Thần đến gần, cười nói, “Sao anh lại tới đây?”

      “Tôi không thể tới sao?” Vu Thần hỏi ngược lại.

      Lăng Thanh dí sát mặt vào tai anh, nhỏ giọng nói, “Anh vừa đến, vai nữ chính của chúng tôi tâm đều rối loạn, anh cảm thấy anh cần phải tới sao?”

    Vu Thần không rõ, “Có ý gì?”

    Lăng Thanh nhìn anh nghi ngờ đầy trên mặt, thầm nghĩ quả nhiên, Vu Thần còn không biết Tần Nhạn Dư đối  chính mình có tình cảm.

    Cô nương này, vẫn là tại thầm mến.

    “Trở về nói.” Hắn cười nói, “Nhiều người hỗn tạp.”

     Vu Thần không có ý kiến, bảo Tiểu Lưu nói với đạo diễn một tiếng, mình và Lăng Thanh đi về trước.

     Bọn họ đồng thời hướng khách sạn  đi đến, Vu Thần cùng hắn, ánh mắt không tự chủ được chậm rãi dời đến trên mặt Lăng Thanh.

      Rõ ràng hôm qua mới video trò chuyện xong, chẳng biết vì sao, ngày hôm nay sẽ đến đoàn phim nhìn thấy hắn, nhưng vẫn là cảm giác tựa hồ đã lâu không gặp.

      Anh nhìn Lăng Thanh trên người mặc bạch y, lại nhìn một chút buộc tóc.

      Quần áo của hắn tính chất rất tốt, màu trắng như tuyết, mặt trên có kim tuyến, hình thành từng cái từng cái tinh xảo mà có tùy ý đồ án.

     Cùng eo nhỏ càng là hoàn mỹ phác hoạ ra hắn quá mức gầy gò, trên eo lại rơi xuống một viên ngọc bội, đánh màu vàng óng túi lưới, làm quần áo có thêm điểm nhấn.

      Hạ Triều Dương là người giang hồ, cho nên đoàn phim cũng không có dùng ngọc quan cho hắn vấn tóc, mà là lựa chọn nón bạc, chế tác rất tinh xảo, thoạt nhìn chính là công tử nhà giàu đi thăm thú nhân gian.

      Vu Thần chưa từng gặp Lăng Thanh mặc bộ trang phục như thế này, tự dưng có chút xa lạ, rồi lại mới mẻ.

      “Tôi đẹp như vậy sao?” Lăng Thanh hỏi anh.

      Vu Thần lấy tay giữ vai hắn, nghiêm túc quan sát một phen.

     Xác thực rất dễ nhìn.

     Lăng Thanh tướng mạo tuấn mỹ, hoá trang kiểu này càng lộ vẻ anh tuấn suất khí, thêm mấy phần cổ vận*, dường như người trong bức họa.

   (* Người có nét cổ trang)

      Vu Thần gật gật đầu, tán dương, “Rất dễ nhìn.”

      “Tôi cũng cảm thấy.” Lăng Thanh cười nói.

     Nói xong, liền đi về phía trước.

     Vu Thần nhìn theo bước chân của hắn lay động màu trắng tay áo, đột nhiên cảm thấy chính mình hôm nay mặc áo che gió màu đen, ngược lại là cùng hắn rất xứng đôi.

     Anh nhìn ống tay áo của Lăng Thanh rộng lớn, cũng không biết nghĩ như thế nào, đột nhiên nắm lấy tay hắn .

     Một phát bắt được tay đối phương giấu ở trong tay áo.

     Lăng Thanh cả kinh, quay đầu lại nhìn về phía anh.

     Vu Thần xoay mặt nhìn về phía những nơi khác, tựa hồ chủ động dắt tay không phải là mình.

     Lăng Thanh cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay của anh, hỏi, “Bên kia phong cảnh nhìn rất đẹp?”

    “Ừm.”

     Lăng Thanh nặn nặn tay anh, “Mới vừa không phải nói tôi đẹp mắt không? Tại sao không nhìn tôi?”

    Vu Thần:…

    Vu Thần cảm thấy hắn vào lúc này rất chán ghét.

     Anh bất đắc dĩ quay đầu, nhìn người trước mặt.

    Lăng Thanh cười híp mắt, “Tôi dễ nhìn hay vẫn là phong cảnh dễ nhìn?”

    “Cậu sao lại tự luyến như vậy?”

    Vu Thần lại muốn nắm mặt của hắn, chỉ là lúc này không tiện, cho nên anh ngắt Lăng Thanh tay một chút.

     “Cậu không thể khiêm tốn một chút sao?”

    “Oa.” Lăng Thanh kinh ngạc nhìn anh, “Vu tổng cũng thật là trở mặt không quen biết, rõ ràng trước đây là Vu tổng chính mồm khen tôi dễ nhìn, làm sao lúc này còn nói tôi tự luyến. Vu tổng anh không phải quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh cũng không thể trả đũa như thế? Anh là Trư Bát Giới sao? Chỉ có thể vung vẩy chính mình đinh ba.”

     Vu Thần:…

     Lăng Thanh bi thương che ngực, “Đừng dắt tay của người ta, còn muốn nói người ta tự luyến, Trư Bát Giới đều không làm việc không lương tâm.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần cảm thấy mình nên nghĩ một biện pháp đem miệng Lăng Thanh ngăn chặn, hắn từ sáng đến tối bá bá bá, là hắn giỏi nhất nói!

     Anh thấy hai người rất nhanh đến khách sạn, nghĩ đến Lăng Thanh bây giờ là một diễn viên, thay hắn suy nghĩ, “Buông tay.”

      Lăng Thanh nghe vậy, khó tin nhìn anh, ngữ điệu thê lương, “Tôi chẳng qua là nói hai câu, anh liền muốn buông tay! Ban đầu là anh muốn dắt tay, dắt tay liền dắt tay, hiện tại lại để cho tôi buông tay, lương tâm của anh cũng sẽ không đau sao? !”

     Vu Thần:…

     Lăng Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Há, đúng, anh không có lương tâm.”

     Vu Thần:…

     Vu Thần cảm thấy, dùng một câu khái quát anh và Lăng Thanh có lẽ thích hợp nhất là 'gặp lại không bằng hoài niệm'.

     Anh hiện tại thật sự là không có chút nào nhớ Lăng Thanh!

     “Cậu nhất định phải cùng tôi nắm tay nhau đến khách sạn sao?” Vu Thần mỉm cười, “Tôi không có ý kiến, chính là không biết người diễn viên mới Lăng lão sư của chúng ta, cậu có ý kiến gì không?”

      Lăng Thanh hiểu biết nói, buông lỏng tay, “Vu tổng nói rất đúng, tôi là một tiểu minh tinh, xác thực không nên cùng Vu tổng như thế rêu rao, tôi không xứng!”

     Vu Thần:…

     Vu Thần sải bước hướng khách sạn đi đến.

     Lăng Thanh không nhịn được ở phía sau anh nở nụ cười, cười không ra tiếng, sợ Vu Thần thẹn quá hóa giận.

     Hắn đi theo, chỉ thấy Vu Thần một đường thẳng đến thang máy khách sạn.

     Lăng Thanh cũng không vội vã, Vu Thần sẽ chờ hắn, chậm rãi đi vào.

     Hắn vừa đi vào, Vu Thần liền đóng cửa thang máy.

      Lăng Thanh đang chuẩn bị tiếp tục đùa anh, kết quả vừa mở miệng, liền bị Vu Thần đè ở trên tường, “Hạ diễn Lăng lão sư, khôi phục bình thường đi.”

      “Tâm lớn bao nhiêu, vũ đài liền lớn bấy nhiêu! Tâm lý có hi vọng, nơi nào cũng có thể diễn kịch!”

     Vu Thần cười khẽ, “Yêu thích làm diễn viên như vậy, mỗi ngày đóng kịch cũng không ngại phiền?”

     “Tôi đây vừa mới quay ngày thứ hai.” Lăng Thanh bình tĩnh, “Ngược lại là anh,  mới tách ra hai ngày liền đến tham ban, nhớ tôi rồi?”

     “Cậu đang suy nghĩ cái gì đấy, tôi là vì thực hiện lời hứa mà?”

     Lăng Thanh: “Cái nào?”

     Vu Thần tay móc từ trong túi ra một tờ giấy, nhét vào trong tay hắn.

      Lăng Thanh nhìn tờ giấy quen quen, trong nháy mắt nở nụ cười, mở ra xem, quả nhiên là chính mình ngày đó để cho Vu Thần, trên đó viết hai chữ: Tiểu Ngư.

      Đây là vật hắn để sót ở nhà duy nhất hắn muốn Vu Thần mang tới.

      Hắn cúi đầu nhìn, trong mắt ý cười càng ngày càng đậm.

      Vu Thần nhìn trên mặt hắn cười, hơi cúi đầu.

      Lăng Thanh ngẩng đầu, đang chuẩn bị nhìn anh, lại bị người ôm lấy eo, một giây sau, Vu Thần hôn lên môi hắn.

      Lăng Thanh rất thuận theo ôm Vu Thần, cùng anh hôn một cái thật dài.

     Nụ hôn vừa kết thúc, Lăng Thanh nghe đến Vu Thần hiếm thấy ghé vào lỗ tai hắn thành thực, “Ân, nhớ cậu.”

       Hai người đồng thời tiến vào phòng của Lăng Thanh.

      Lăng Thanh cùng Vu Thần hàn huyên một lúc, để cho anh trước tiên đi nghỉ ngơi, chính mình đi quay tiếp.

     “Tôi còn có một màn diễn muốn quay, quay xong tôi trở về tìm anh.”

     “Được.” Vu Thần không có ý kiến.

     Lăng Thanh cười hôn một cái hắn, “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

     Vu Thần nặn nặn mặt của hắn, nhẹ giọng nói: “Ừm.”

     Lăng Thanh lúc này mới đứng lên đi ra ngoài.

     Chung Hoán mắt thấy Vu Thần cùng Lăng Thanh cùng rời đi, lúc này thấy hắn trở lại, đi tới hỏi, “Kia là ai vậy? Liền cùng anh cùng rời đi người kia?”

     “Cậu không quen biết?”

     “Phí lời, tôi biết tôi còn hỏi anh.”

     “Vậy tôi sẽ không nói cho cậu biết.”

     Chung Hoán:…

     Lăng Thanh cười cười, phản hồi cậu nói, “Anh của tôi.”

     “Ha?” Chung Hoán khiếp sợ, “Anh còn có anh trai?”

     “Trúc mã.” Lăng Thanh nói bổ sung.

      Tuy rằng Thần Khởi nghệ nhân đều biết tồn tại của Vu Thần, thế nhưng phần lớn người ở Thần Khởi , đều bởi vì Vu Thần quá mức điệu thấp, cũng không biết Thần Khởi còn có như thế một ông chủ, bọn họ chỉ nhận thức Hoắc Kỳ.

      Vu Thần đối với cái này vui như mở cờ, Lăng Thanh cũng không muốn tùy tiện liền rõ ràng bộc lộ thân phận của anh.

      Nhưng là nói những thứ khác, cũng không biết Vu Thần yêu thích cái nào, kia liền không bằng nói là trúc mã đi, tiến vào có thể thủ, lui có thể công, tổng là có thể giải thích hợp lý.

      Hắn vừa nói như thế, Chung Hoán ngược lại là minh bạch.

     “Vậy trúc mã của anh lớn lên đến còn rất khá, hắn không muốn đi diễn sao?”

     “Rất rõ ràng không nghĩ.”

     “Cũng là, hắn một cái đương ca, vạn nhất diễn kịch diễn lên còn không sánh được anh, vậy hắn phỏng chừng lúng túng.” Chung Hoán tìm đến lý do.

      Lăng Thanh cảm thấy cậu ta não bổ năng lực còn rất cường, rất tốt, khỏi cần hắn kiếm cớ.

      “Tôi trước đi đóng phim, cậu luyện lời kịch cho tốt.”

      “Biết đến biết đến.” Chung Hoán phất phất tay, hướng nơi khác đi.

      Lăng Thanh đi tới khu quay chụp, nhìn Tần Nhạn Dư đang bảo chuyên gia trang điểm bổ trang, chỉ hy vọng lần này, bọn họ có thể tận lực một lần qua.

     Đại khái là bởi vì Tần Nhạn Dư cũng có ý nghĩ này, cho nên này một lần hai người ngược lại là rất thông thuận.

     Lý đạo liền làm cho bọn họ diễn hai lần, chọn trạng thái tốt nhất cái kia, làm cho bọn họ nghỉ ngơi.

     Đây là phân cảnh cuối cùng của ngày hôm nay mà Lăng Thanh quay, quay xong là có thể nghỉ ngơi.

      Hắn và đạo diễn nói một tiếng, liền đi phòng hóa trang tháo trang sức.

_____________Bọn reup là
                                        c.hó___________

     Vu Thần ngủ một giấc, nghe thấy động tĩnh, chính là Lăng Thanh trở lại.

      “Quay xong?” Hỏi hắn.

      Lăng Thanh gật đầu, “Quay xong rồi.”

      Vu Thần nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Kia vừa vặn, chúng ta đi ăn cơm đi.”

      “Được.” Lăng Thanh cười cười, “Tôi mời anh.”

     “Hay là tôi mời cậu đi.” Vu Thần đạo, “Tôi đặt chỗ khác.”

      Lăng Thanh hơi kinh ngạc, “Anh không ở chỗ này sao?”

      Hắn không khỏi có chút mất mát, hắn còn tưởng rằng Vu Thần đến thăm hắn, tất nhiên là cùng hắn ở cùng một chỗ.

       Vu Thần nghe vậy, nở nụ cười, hỏi, “Cậu hi vọng tôi ở lại nơi này của cậu sao?”

     “Cả nghĩ quá rồi.” Lăng Thanh phản bác.

     Hắn đi tới tủ bên cạnh vắt nắp bình nước khoáng, uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Vu tổng muốn ở đâu liền ở đâu, có quan hệ gì với tôi.”

      Vu Thần hiếm khi nhìn thấy hắn nói một đằng làm một nẻo, chỉ cảm thấy chơi rất vui.

      Anh đi tới, đứng ở Lăng Thanh phía sau, hai tay chống đỡ tủ, đem người vây ở trong lồng ngực, cúi đầu hỏi, “Vu tổng ở đâu không có quan hệ gì với cậu, vậy Vu tiên sinh thì sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play