Edit by may.

    Tiểu Lưu còn tưởng có là chuyện gì buồn cười, không nghĩ tới dĩ nhiên là đáp án này.

     Cậu thành thực nói, “Lăng ca anh xác thực lớn lên rất dễ nhìn, em cũng cảm thấy dung mạo của anh rất dễ nhìn.”

     Lăng Thanh nhìn cậu, “Cảm ơn cậu nha.”

    “Không cần khách khí.” Tiểu Lưu sờ sờ đầu.

    Chỉ là, “Lăng ca, anh làm sao không cười?”

    Lăng Thanh không nghĩ tới cậu lại hỏi cái này, lại một lần nữa nở nụ cười.

    “Cậu không hiểu.” Hắn nói.

    Vu Thần khen hắn lớn lên dễ nhìn, tự nhiên cùng người khác khen hắn không giống nhau.

    Hắn thích Vu Thần khen hắn, những người khác khen hắn có hay không không quan trọng.

    Lăng Thanh nghĩ tới đây, hỏi Vu Thần: Anh chừng nào thì đến tham ban?

    Vu Thần: Chờ hai ngày nữa.

    Vu Thần: Phía bên này không sai biệt lắm tra được em trai cậu là ai? Còn chờ bước cuối cùng xác định, chờ xác định, tôi liền đi tìm cậu, tiện đường đem sự tình nói cho cậu.

    Lăng Thanh không nghĩ tới nhanh như vậy liền có tin tức: Được, tôi chờ anh.

    Vu Thần: Ừm.

                            ---------

    Mà một bên khác, Tô Việt dựa vào ghế salon trong quán bar, trong tay bộ bài kèm theo viên xúc sắc, phát ra “Soạt ——” làm người sung sướng.

     “Việt ca, tiểu bạch thỏ đâu? Làm sao mấy ngày nay không tới tìm anh.” Có người hỏi.

     Tô Việt nở nụ cười, mang theo nụ cười tà khí dưới ánh đèn mờ hiện ra có mấy phần mê hoặc, “Hắn trốn tránh tôi.”

     "Cậu ta còn dám trốn anh?” Đối phương cười vài tiếng, “Hay là Việt ca  anh đã làm cái gì không nên làm đi?”

    “Làm sao sẽ?” Tô Việt bình tĩnh lật bài trong tay, nhẹ giọng nói, “Đại khái là Vu Thần kết hôn rồi, cậu ta không cam tâm, muốn cứu vãn với Vu Thần đi.”

    Đối phương nghe vậy, cười nhạo một tiếng, “Việt ca anh không được, làm sao vào lúc này, tiểu bạch thỏ trong lòng còn có Vu Thần?”

    “Đúng đó Việt ca, anh đây có thể chịu sao?”

    “Là không thể nhẫn.” Tô Việt để tay xuống, “Vậy không bằng để bản thân bé ngoan trở về.”

    “Anh muốn làm thế nào?”

    Tô Việt cười cười, “Đương nhiên là cho cậu ta biết, tôi mới là người cậu ta có thể dựa vào.”

~~~~~~~~~~~Bọn reup là
                                    c.hó~~~~~~~~~~~~

    Lăng Bạch cầm điện thoại di động, do dự nửa ngày, lại đem điện thoại di động nhét vào trong túi.

    Cậu muốn gọi cho Vu Thần, nhưng nghĩ cũng biết, Vu Thần sẽ không nhận.

    Lăng Bạch phiền muộn thở dài, sớm biết vào lúc ấy, cậu đừng nói những câu nói kia.

    Hiện tại thì tốt rồi, Vu Thần thật sự không nghĩ để ý đến mình, há mồm ngậm miệng chính là Lăng Thanh, quả thực phiền chết.

    Lăng Bạch chỉ cần vừa nghĩ tới đồ vốn là thuộc về mình lại bị Lăng Thanh đoạt mất, liền nuốt không trôi cơn giận này.

     Đặc biệt là Lăng Thanh cùng Vu Thần sau khi kết hôn, ba mẹ cậu trong miệng cũng thỉnh thoảng nhắc đi nhắc lại Lăng Thanh, gặp người liền khoe khoang việc kết hôn Lăng Thanh cùng Vu Thần.

     Này không nên!

     Lăng Bạch nghĩ, Vu Thần là thuộc về cậu, cùng Vu Thần kết hôn chỉ có thể là cậu, Vu Thần yêu thích chính là cậu, không phải Lăng Thanh.

      Đều là bởi vì Tô Việt, nếu là cậu lúc đó không cùng Tô Việt tiếp xúc là tốt rồi.

      Lăng Bạch nghĩ đến Tô Việt, lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Lăng Thanh. Vừa nghĩ tới Lăng Thanh, cậu liền không nhịn được đau đầu.

     Cậu trước kia là không thích Lăng   Thanh, không thích, càng không sợ.

     Nhưng là bây giờ, cậu khó giải thích được có chút sợ Lăng Thanh, không ngừng sợ, rất hoài nghi đối phương rốt cuộc là có phải hay không thật sự yêu thích mình.

      Lý trí nói cho Lăng Bạch, Lăng Thanh nhất định là lừa cậu.

      Nhưng là lý trí cũng đồng dạng làm cho cậu cảm thấy được không cần thiết, Lăng Thanh lừa gạt mình là mưu đồ gì đâu?

      Hắn cũng không cần tiền của mình, cũng không phải tự làm cái gì, liền ngay cả việc biết bí mật của mình cũng không đâm thủng, tự nguyện giúp che giấu, tựa hồ liền xác thực như là yêu thích cậu.

     Lăng Bạch không nghĩ ra, đơn giản cũng liền không suy nghĩ.

     Ngược lại cậu cũng sẽ không thích Lăng Thanh, chỉ cần Lăng Thanh nguyện ý giúp cậu che giấu bí mật là tốt rồi.

     Về phần Tô Việt, cậu hiện tại đã mất đi Vu Thần, như vậy, không thể mất đi Tô Việt nữa.

     Đợi đến Lăng Thanh giúp cậu đem năm đó chân tướng tra được, không phải lúc này chọc giận Lăng Thanh, cái được không đủ bù đắp cái mất.

     Cậu vừa nghĩ, một bên đi ra cổng trường, đi vào cách đó không xa ngõ hẻm chuẩn bị xuyên qua nơi này đi trạm xe, lại nghe được tiếng bước chân dày đặc đằng sau.

     Lăng Bạch không để ý tới, mãi đến khi bị mấy người từ phía sau vây nhốt, cười nói, “Đồng học, cho mượn chút tiền tiêu đi.”

     Lăng Bạch nhìn đối phương mặc quần áo giống lưu manh, hoảng hốt, “Bao nhiêu?”

     “Nói cho anh trước một chút cậu có bao nhiêu.”

     Cậu không thể làm gì khác hơn là từ túi lấy ra bóp tiền, đem trong bao tiền mặt đưa ra ngoài.

    Đối phương tiếp nhận tiền trên tay cậu, tay liền cướp ví tiền của cậu, Lăng Bạch không muốn cho, liền bị một tên đạp cho một cước.

     Lăng Bạch thân thể lệch đi, ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được những cú đánh từ nhiều phía khác nhau.

     Lăng Bạch trong nháy mắt nhớ tới chính mình khi còn bé, bị người khác bên ngoài trường bắt nạt.

      Khi đó, cũng là như thế này, đối phương cướp tiền của cậu, cậu không cho liền đánh. Đưa thiếu, cũng sẽ đánh. Sau đó, Vu Thần xuất hiện, cứu cậu, cậu nhìn Vu Thần, lại như thấy được ánh sáng.

      Cho nên kéo Vu Thần lại, run rẩy hỏi đối phương, “Anh có thể bảo vệ tôi không?”

      Khi đó Vu Thần vẫn chỉ là học sinh cấp ba, còn lâu mới có được sự trầm ổn như bây giờ, anh cười, mang cậu đi phòng y tế.

      Sau đó, cậu ở trong sự bảo vệ của Vu Thần, nhiều năm như vậy, hưởng thụ che chở của anh, mãi đến tận… Mãi đến tận Vu Thần cùng Lăng Thanh kết hôn.

      Lăng Bạch cảm thấy đâu có lẽ chính là báo ứng, báo ứng cậu không quý trọng Vu Thần, không đối với anh tốt, báo ứng cậu tùy hứng, cho nên cậu mới gặp chuyện như vậy.

      Chỉ là lần này, rốt cuộc không có người đến giúp đỡ cậu.

      Lăng Bạch phí công phản kháng, kêu lên không hề có tác dụng, đang định từ bỏ, đột nhiên nghe đến phía sau truyền đến một giọng nam, “Ban ngày ban mặt, các người ở đây đánh người, là thật không sợ cảnh sát sao?”

       Người dẫn đầu cười một tiếng, khinh bỉ nói: “Tiểu tử, thức thời hãy mau đi, không phận sự đừng có xía vào.”

       “Tôi là không nghĩ quản, thế nhưng cục cảnh sát ngay bên cạnh, tôi vừa báo cảnh sát, chốc nữa tự có người quan tâm các ngươi.”

       “Nhá, còn thấy việc nghĩa hăng hái làm.”

      Lăng Bạch cảm nhận người ở bên cạnh ngừng động tác, cậu run run rẩy rẩy mở ra mắt, lúc này mới phát hiện, bọn lưu manh đều hướng phía sau đi.

      Phải đi tìm người vừa mới nói chuyện kia sao? Lăng Bạch nghĩ.

      Rất nhanh, cậu liền nghe đến ầm ĩ tiếng đánh nhau.

     Bọn lưu manh đứng bên cạnh cậu cũng cấp tốc chạy tới, trợ giúp đồng bọn của mình.

     Lăng Bạch mới miễn cưỡng đứng lên.

     Không bao lâu, cậu liền thấy có người đánh ngã những tên côn đồ kia chạy tới.

      Lăng Bạch sững sờ, đối phương lại tay mắt lanh lẹ nhặt lên ví tiền của cậu, tiện tay kéo cậu hướng trước mặt chạy đi.

      Đối phương chạy nhanh chóng, Lăng Bạch nỗ lực muốn đi cùng, thế nhưng là cực kỳ cật lực.

      Hoàn hảo lúc này cách đó không xa có một chiếc xe taxi đang dừng, hai người cấp tốc lên xe.

      “Đi trung tâm thành phố.” Đối phương nói.

      Tài xế nghe vậy, khởi động xe.

      Lăng Bạch này mới có cơ hội thở hổn hển cùng đối phương đạo, “Cảm ơn.”

      “Không khách khí.”

      Lăng Bạch ngẩng đầu nhìn chàng trai, hỏi, “Anh cũng học ở X đại ? Anh tên là gì?”

      “Thư Đồng. Tôi là tài chính học viện, cậu thì sao?”

      “Quản lý.”

      Thư Đồng gật gật đầu, “Những người kia tại sao lại đánh cậu?”

      “Bọn họ muốn cướp tiền của tôi, tôi cho, bọn họ không hài lòng, cho nên liền…”

      Thư Đồng nghe vậy, cười nhạo nói, “Cậu còn thật thà, cậu cho bọn hắn khẳng định không hài lòng.”

      Lăng Bạch không nói gì.

      Thư Đồng cảm thấy được cậu có chút ngu xuẩn, “Ầy, ví tiền của cậu.”

      “Cảm ơn.”

      “Không khách khí.” Thư Đồng nói xong, buông lỏng thân thể tựa lưng vào ghế ngồi.

      Lăng Bạch không tự chủ nhìn hắn vài lần, Thư Đồng dung mạo rất dễ nhìn, ngũ quan thâm thúy, mắt hai mí, đuôi mắt hơi nhếch lên, thoạt nhìn có chút đa tình.

      Lăng Bạch cảm thấy hắn có chút quen mắt, nói không được, thế nhưng là phảng phất trước đây gặp quá.

      “Làm gì lén lút nhìn tôi?” Thư Đồng liếc mắt liếc mắt nhìn cậu.

      Lăng Bạch chột dạ cúi đầu.

      Thư Đồng cười khẽ, “Hay là bị mỹ mạo của tôi mê hoặc đi? Tôi biết tôi lớn lên đẹp trai, cậu cũng đừng bởi vì một lần anh hùng cứu mỹ nhân liền thích tôi.”

      Lăng Bạch:…

      Lăng Bạch cảm thấy lúc này chính mình muốn xuống xe.

      Cậu không nói gì thêm, mãi cho khi vào trung tâm thành phố, Thư Đồng chuẩn bị xuống xe, hỏi tài xế.

      Lăng Bạch mới lần nữa mở miệng nói, “Tôi trả là tốt rồi, anh đã đến, tôi cũng nên về nhà.”

      Thư Đồng nghe vậy, cũng không chối từ, thẳng thắn nói tiếng hẹn gặp lại, rồi xuống xe.

      Lăng Bạch xuyên thấu qua cửa sổ xe liếc mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn nện bước tiêu sái hướng cách đó không xa thương trường đi đến.

       Cậu xác thực không nghĩ tới cư nhiên còn có người tại thời gian như vậy xuất hiện, giúp cậu, cũng thật là, có chút may mắn.

       Lăng Bạch thu hồi ánh mắt, báo địa chỉ nhà mình.

   __________________________________

      Tô Việt đợi nửa ngày, mới đợi đến điện thoại, hắn tiếp lên hỏi, “Chào?”

       “Cậu ta chạy.” Tiểu hỗn hỗn bất đắc dĩ nói, “Chúng tôi đã vây lại, người cũng đánh, vừa mới chuẩn bị thông báo cho ngài, ai biết nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim, đem tiểu tử kia cứu đi.”

     Tô Việt nghe vậy, chỉ thấy buồn cười.

       Chuyện như vậy dĩ nhiên còn có thể bị tiệt hồ.

      “Vậy thì lại chuẩn bị một lần đi.” Hắn bình tĩnh, “Người khác cứu được cậu ta một lần, còn có thể cứu được lần thứ hai sao?”

      “Vâng, Việt ca.” Tiểu hỗn hỗn nói xong, cúp điện thoại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
       ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Lăng Thanh quay chụp xong trở lại khách sạn đã hơn 9 giờ, hắn đơn giản rửa mặt một phen, nhìn một chút kịch bản ngày mai muốn diễn, đang chuẩn bị cùng Vu Thần tán gẫu hai câu rồi đi ngủ, lại đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa.

      Lăng Thanh hiếu kỳ đi tới, hỏi, “Ai vậy.”

      “Mở cửa.” Là Chung Hoán âm thanh.

       Lăng Thanh không rõ, mở cửa nghi ngờ nói, “Cậu tới làm gì?”

      Chung Hoán: ? ? ? ?

      Chung Hoán a một tiếng, “Không phải anh để cho tôi tới sao?”

     “Tôi?”

      “Anh tại trên đầu ta gõ một cái, bồ đề tổ sư gõ Tôn Ngộ Không ba lần là làm cho hắn canh ba thời điểm tìm đến mình, anh gõ tôi một cái, không phải là canh một ý tứ sao?”

       Chung Hoán nói năng hùng hồn, “Tôi còn xem xét đây, canh một là buổi tối 7 giờ đến 9 giờ, vừa vặn chúng ta 9 giờ kết thúc công việc, anh thật đúng là nhọc lòng.”

      Lăng Thanh:…

      Lăng Thanh không nhịn được cúi đầu nở nụ cười, đây thật là cái vai hề, quả thực làm cho người ta vui vẻ.

      “Vậy sao cậu 9 giờ chưa có tới?” Hắn thuận thế hỏi.

     Chung Hoán vẫn là kia phó lãnh diễm cao quý bộ dáng, “Anh bảo tôi canh một đến tôi liền đến, vậy tôi không phải thật mất mặt?”

      “Cho nên cậu liền chọn canh hai?”

      “Anh đến cùng là tìm tôi có chuyện gì?” Chung Hoán nhìn hắn, "Bồ đề tổ sư người ta là Tôn Ngộ Không sư phụ, làm cho hắn nửa đêm tìm đến mình cũng là vì dạy học, anh ngược lại thì tốt rồi, một người mới, còn bảo tôi buổi tối tới tìm, anh thật là tự đại !”

      Lăng Thanh đem hắn kéo vào trong phòng, “Tôi bảo cậu đến, tự nhiên cũng là vì dạy học.”

      Chung Hoán: ? ? ? ?

      Chung Hoán cảm thấy nhân huynh trước mặt cách nói chuyện, cũng thật là không sợ gió lớn chợt hiện hắn đầu lưỡi.

      “Anh, anh dạy tôi?” Cậu ta trên dưới quan sát Lăng Thanh liếc mắt một cái, “Anh cũng thật là ... giả ngu.”

       “Kia cậu chính là ảo tưởng sức mạnh—— ánh mắt chật hẹp.”

       Chung Hoán:…

      “Chó cắn Lã Động Tân —— không biết lòng người tốt*.” Lăng Thanh bổ đao nói.

   (*:“Cẩu Diễu Lã Động Tân, bất thức hảo nhân tâm”, tạm hiểu là: Cẩu Diễu và Lã Động Tân, cả hai đều không biết (hiểu nhầm) lòng tốt của người kia. Bởi vì “Cẩu Diễu” (苟杳) đồng âm với “cẩu giảo” (狗咬) nghĩa là ‘chó cắn’, nên mới bị đọc chệch ra thành “chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt”.

    Chó cắn Lã Động Tân, không nhận biết ai là người tâm lành hạnh tốt, đức thiện hảo của một người thường là chẳng quan trọng gì đối với phường bạc bẽo vong ân.)

      Chung Hoán khẽ cười một tiếng, “Có bản lĩnh anh đem trái tim móc ra cho tôi nhìn nhìn, tôi xem một chút có phải là lòng tốt.”

       “Vậy cậu có thể không chịu nổi, tôi đây là thất khiếu linh lung tâm*, muốn nhìn, cậu phải là Tô Đát Kỷ**.” Lăng Thanh cười nói, “Cậu cảm thấy cậu là tàn nhẫn hơn được Tô Đát Kỷ vẫn là dung mạo so được với Tô Đát Kỷ?”

    (*:Thất khiếu: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng.
   
     **Tô Đát Kỷ:Viết: 妲己, cũng có thể viết 妲妀 (Dájǐ). [Thông tin cụ thể mời qua gg.] )

      Chung Hoán:…

      Chung Hoán cảm thấy hắn thật đúng là tận dụng mọi thứ có thể khen chính mình, còn thất khiếu linh lung tâm, trò chơi xếp hình còn tạm được.

       “Anh dạy tôi cái gì?”

      Lăng Thanh đi tới trước khay trà, cầm lấy kịch bản, “Chúng ta đối diễn cho cảnh ngày mai.”

      Chung Hoán: ? ? ? ?

      “Cáo từ.” Cậu quay người muốn rời đi.

      Lăng Thanh một phát bắt được hắn, “Chột dạ?”

      “Tôi là lười lãng phí thời gian!”

      “Nếu như kỹ năng diễn xuất tinh xảo, như vậy tình cảnh này diễn, mười mấy phút có thể kết thúc. Đương nhiên, nếu như kỹ năng diễn xuất không quá quan…”

       Lăng Thanh buông lỏng tay, “Vậy cậu xác thực nên hiện tại liền cáo từ, không phải quá ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi.”

       Chung Hoán vừa nghe hắn nói như vậy, cũng không đi, quay người cầm qua kịch bản biểu thị, “Đối diễn liền đối diễn, lão tử còn sợ anh à.”

________

Các chú thích quá dài không thể giải thích ngắn gọn thì mọi người có thể qua gg tìm hiểu thêm nhé

Thân !!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play