Edit:may

    Cậu ta nghĩ như thế, cùng Tiểu Lý quay trở lại.

    Cao Phong thấy cậu ta đến, cùng Tiểu Lý hai người hoàn chỉnh đối đánh một lần, bảo Lăng Thanh cùng Chung Hoán nhìn.

    “Có thể sao?” Hỏi hắn, “Hai người các cậu thử xem?”

    Chung Hoán:…

     Chung Hoán cảm thấy chính mình nhìn không hiểu, bất quá thử xem liền thử xem, cậu ta khẳng định so với Lăng Thanh cường.

     "Được.” Cậu ta nói.

    Lăng Thanh tự nhiên không có vấn đề, quạt quạt biểu thị, “Đến đây đi.”

    Chung Hoán chậm rãi nhấc kiếm lên, sau đó bỗng nhiên hướng Lăng Thanh đâm tới, Lăng Thanh quạt hợp lại, cùng cậu ta đánh nhau.

    Đánh đánh, Chung Hoán liền theo không kịp, chiêu tiếp theo là cái gì? Bên trái vẫn là bên phải? Thôi, bên phải đi.

    Chung Hoán một kiếm đánh qua, Lăng Thanh nhấc lên một quạt gõ kiếm một chút, “Sai rồi, bên trái.”

    “Ai nói bên trái, rõ ràng chính là bên phải.” Chung Hoán phô trương thanh thế.

    Bên cạnh Cao Phong, “Là bên trái, Chung Hoán cậu làm sai rồi, làm lại.”

    Chung Hoán:…

    Chung Hoán tức giận đến cắn răng, lại bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà một chiêu này qua đi, chiêu tiếp theo cậu ta liền quên mất, đây là nên đâm vẫn là thu?

    Cậu ta đang do dự, Lăng Thanh “Ba” liền lấy quạt gõ kiếm của cậu ta một cái nữa, “Chậm, cậu lên thu thanh kiếm trở về.”

   Chung Hoán:…

   Cao Phong nhìn ra, “Chung Hoán cậu có phải là còn không có nhớ kỹ động tác?”

   “Dĩ nhiên không phải.” Chung Hoán mạnh miệng nói, “Tôi chính là không quá quen luyện, cái kia, ngài phải cho tôi chút thời gian, ngài hiểu không?”

    Cao Phong đương nhiên hiểu, dù sao, ông là hành nghề nhiều năm chuyên nghiệp chỉ đạo võ thuật.

    “Vậy tôi sẽ cùng Tiểu Lý biểu diễn một lần, cậu xem cho kĩ.”

    Chung Hoán vội vàng gật đầu.

    Cao Phong rất nhanh cùng Tiểu Lý liền biểu diễn một lần, liền chuyên môn đem nửa phần sau động tác lập lại một lần, hỏi, “Nhớ kỹ sao?”

     “Không kém bao nhiêu đâu.” Chung Hoán nói.

    “Vậy cậu và Lăng Thanh thử xem.”

    Chung Hoán quay người, nhấc kiếm hướng Lăng Thanh đâm tới, không đầy một lúc lại bị Lăng Thanh gõ một cái kiếm, “Bên khác.”

    Chung Hoán quả thực tức chết, hắn ta không sĩ diện sao? Làm sao lại nói hắn sai !

    “Chúng ta đi bên kia.” Cậu ta hất cằm lên ra hiệu nói.

    Lăng Thanh không đáng kể, Cao Phong muốn ngăn, Lăng Thanh hướng ông giơ giơ quạt, “Không có chuyện gì, Cao lão sư ngài dạy những người khác đi, hai chúng ta đi đơn độc luyện tập.”
   
     Cao Phong nghe vậy, cũng chỉ đành cho bọn họ đi.

     Chung Hoán cùng Lăng Thanh chọn một nơi không có người nào đi đến, mới bắt đầu luyện tập.

    “Không cần gõ kiếm của tôi.” Chung Hoán nói.

   “Được.” Lăng Thanh mỉm cười.

    Chung Hoán lúc này mới yên tâm hướng hắn đâm tới, Lăng Thanh cùng cậu ta đánh vài chiêu, phát hiện cái tên này sai đều là mấy chiêu cố định kiếm, quả thực dạy mãi không sửa, nhấc lên quạt gõ đầu của cậu ta một chút.

    Chung Hoán: ? ? ?

    Chung Hoán: ! ! !

    Chung Hoán tức giận, “Anh làm cái gì vậy?”

    “Không phải là cậu nói, không cần gõ kiếm của cậu sao.”

    “Cho nên anh liền gõ đầu của tôi.”

    “Cái đầu này cũng quá mất linh hết.” Lăng Thanh giáo dục cậu ta, “Cậu không phát hiện mỗi lần sai đều giống nhau? Cậu không sai rồi, mà tôi còn dám gõ?”

     “Vậy tôi cũng không có cách nào.” Chung Hoán kỳ thực cũng phát hiện, chỉ là phát hiện có ích lợi gì, “Đánh nhau giành giật từng giây, tôi coi như phát hiện, đánh nhau thật cũng chú ý không tới.”

     Cậu ta suy nghĩ một chút, “Quên đi thôi, tôi và Lý đạo nói một tiếng, thời điểm đó diễn cảnh này, chúng ta diễn 3 đoạn, mỗi lần liền từ chỗ tôi làm sai tách ra, như vậy cũng có thể.”

    Lăng Thanh cảm thấy cậu ta ngược lại là còn rất thông minh, “Có thể là có thể, thế nhưng đánh nhau tính liền mạch cùng căng thẳng cảm giác cũng sẽ ít, màn diễn này bản thân không có uy thế, chính là hai người so chiêu, cho nên Cao lão sư mới nghĩ muốn bố trí tốt một chút, hấp dẫn khán giả. Cậu làm như vậy, tuy rằng cũng được, nhưng mà không giống quay 1 lần trôi chảy.”

    “Anh còn biết quay luôn 1 lần qua?” Chung Hoán nhíu mày nhìn hắn, “Vậy anh có cách xử lý nào tốt?”

     “Biện pháp đương nhiên là có, tôi cùng cậu đánh phối hợp là tốt rồi.”

     “Chỉ cần anh?” Chung Hoán khinh thường nói, “Không phải tôi xem thường, anh là một tân nhân, còn có khả năng này.”

     Lăng Thanh cười khẽ, “Cậu còn không thấy ngại nói không phải 'tôi xem thường anh' ?”

      Chung Hoán nghe vậy, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, “Kkhông phải là khách sáo sao? Không phải tôi nói thế nào, thật không tiện, tôi xác thực xem thường anh?”

     “Bởi vì tôi là người mới?” Lăng Thanh hỏi.

     “Bởi vì anh làm nam chủ.” Chung Hoán nhìn hắn, “Anh có hậu đài không nhỏ đi?”

     “Tôi là Thần Khởi diễn viên, bộ phim này là Thần Khởi đầu tư, tôi diễn nam chủ có vấn đề gì không?”

     “Thần Khởi nhiều người như vậy, cố tình chọn anh, còn không phải là vấn đề sao?”

     “Rất đơn giản, bởi vì kỹ xảo của tôi tốt nhất. Tôi hình tượng tốt, sắc đẹp tốt, kỹ năng diễn xuất liền treo lên đánh những người khác, không nâng tôi thì nâng ai?”

     Chung Hoán trợn mắt ngoác mồm, “Tôi chưa từng gặp người nào vô liêm sỉ như anh!”

     Lăng Thanh mỉm cười, “Vậy cũng tốt, chúng ta liền từ nơi này luyện lại những cảnh chiến đấu, tôi đến nói cho cậu, tại sao Thần Khởi nâng tôi.”

    Chung Hoán trào phúng nở nụ cười.

    Lăng Thanh vẫn bộ dạng nhẹ như mây gió, “Đến đây đi, cậu ra chiêu trước.”

    Chung Hoán khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, “Vậy tôi liền đến.”

    Cậu ta nhìn Lăng Thanh, “Xem ở tôi xuất đạo so với anh sớm, coi như tiền bối, tôi lòng tốt khuyên anh một câu, làm người không cần quá bừa bãi, không phải, có khi là người muốn dạy dỗ anh.”

    Chung Hoán nói xong, ánh mắt biến đổi, ác liệt hướng hắn công tới.

     Lăng Thanh không chút hoang mang tiếp chiêu, đợi đến lúc sắp đến chỗ sai, xảo diệu thay đổi cái tư thế, sau đó quạt vừa mở vừa khép, thuận thế mang theo kiếm của cậu ta đi một vòng, để cậu ta chiêu tiếp theo.

     Chung Hoán kinh ngạc, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Lăng Thanh tựa như cười mà không phải cười nhìn mình.

     Cậu ta có chút xấu hổ, kiếm chiêu càng lạnh lẽo, Lăng Thanh cũng không gấp, vẫn là dùng chậm đánh nhanh, sóng lớn không sợ, mãi đến tận trận này đánh nhau hoàn chỉnh kết thúc.

     Chung Hoán không rõ, “Anh trước đây làm qua phương diện này?”

     Lăng Thanh lắc lắc quạt.

    “Vậy sao anh?”

     “Thiên phú.” Lăng Thanh nói, “Tôi nói kỹ năng diễn xuất tốt, không chỉ là trò văn; cũng là kịch võ, bằng không Thần Khởi tại sao đột nhiên nâng tôi đâu?”

     Chung Hoán nghe vậy, không khỏi có chút giật mình.

     Lăng Thanh thấy cậu ta tựa hồ không có lời nào để nói, đến gần nói, “Vẫn tiếp tục sao?”

     Chung Hoán không nói, liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

     Hai người liền luyện một lúc, nghe đến Lý đạo tìm bọn họ, liền trở về.

     “Thế nào? Có thể quay sao?” Lý đạo hỏi.

     “Có thể chứ.” Lăng Thanh nói.

     Chung Hoán cũng gật gật đầu.

     Lý đạo thấy vậy, dặn dò bọn họ vài câu, bắt đầu làm phim.

     Ông nguyên tưởng rằng phân cảnh này chỉ có thể trước tiên quay một đoạn, hoặc là làm sao cũng phải quay nhiều lần, dù sao kịch võ đối với hiện tại tuổi trẻ diễn viên mà nói, vẫn là tương đối khó khăn.

     Nhưng mà nằm ngoài sự dự liệu của ông, màn diễn này ở lần thứ nhất liền thuận lợi thông qua.

     Lý đạo quả thực không thể tin được, liên tiếp nhìn chiếu lại.

     Cao Phong đứng ở bên cạnh, nhìn trong ống kính chiếu lại, nhạy cảm phát hiện Lăng Thanh sửa lại chính mình mấy cái chiêu thức.

     Ông bình tĩnh nhìn, đột nhiên phát hiện Chung Hoán mấy động tác kia vẫn là sai, chỉ là lúc này đã không nhìn ra.

     Bởi vì Lăng Thanh nối liền quá mức trôi chảy hoàn mỹ, khác nào mới bắt đầu, giữa bọn họ những cảnh chiến đấu chính là như thế thiết kế giống nhau.

     Cao Phong lúc này mới ý thức được Lăng Thanh nhưng thật ra là đâm lao phải theo lao, vì tiết kiệm thời gian, cũng vì bảo đảm những cảnh chiến đấu hoàn thành tiến độ.

     Cho nên tại Chung Hoán không có cách nào trong thời gian ngắn thay đổi sai lầm, sửa lại động tác của chính mình. Hắn cũng thật là dụng tâm quan tâm chăm sóc.

     Cao Phong trong mắt yên lặng toát ra mấy phần kinh diễm cùng thưởng thức.

     “Là một nhân tài.” Ông cười nói.

     Lý đạo quay đầu lại nhìn ông, “Ông nói ai cơ?”

     “Ông cảm thấy tôi nói ai?” Cao Phong hỏi ngược lại.

     Lý đạo nội tâm bình tĩnh, “Không nghĩ tới hiện tại tiểu thịt tươi, còn có thể bị ông xem chúng.”

     “Tôi chưa bao giờ kỳ thị bất kỳ diễn viên nào.” Cao Phong nhìn, “Chỉ là trước kia mấy tiểu thịt tươi quá mức yếu ớt, cho nên tôi không quá yêu thích, thế nhưng có ưu tú, tôi cũng là thưởng thức.”

     Chỉ đạo võ thuật cũng không phải một cái công tác rất đơn giản, đánh nhau, sẽ cho người trố mắt ngoác mồm, hưởng thụ thị giác thịnh yến.

     Mà ở hiện tại quay xong sẽ là phần hậu kì, rất nhiều tiểu hoa tiểu sinh cũng không muốn lãng phí sức đi học võ thuật.

     Bọn họ chỉ muốn xếp đặt pose, còn lại giao cho hậu kì chỉnh sửa hiệu ứng là tốt rồi.

      Như Lăng Thanh loại này, không chỉ có học nghiêm túc, còn có thể học một biết mười, căn cứ chính mình học tập kinh nghiệm, phối hợp với đối thủ, cải biến động tác của chính mình, do đó hoàn thiện cả phần kịch võ, có thể nói là đã ít lại càng ít.

       Hắn là ít có, có cái này tâm tư, cũng có năng lực này.

      Cho nên Cao Phong rất yêu thích, cũng cảm thấy hắn phải làm càng tốt hơn trong tương lai.

     Hai người nói chuyện, dời khỏi khu quay phim.

     Chung Hoán tâm tình biệt nữu nhìn về phía Lăng Thanh, tựa hồ muốn nói cái gì, liền không nói.

      Lăng Thanh lười phỏng đoán tâm tư cậu ta, đi ngang qua giơ tay lên, tiện tay lấy quạt gõ đầu của cậu ta  một chút.

     Tức giận, Chung Hoán nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, hận không thể gõ trở lại.

      Người quản lý Chu Tư Hủy vội vã đem cậu ta mang về khu nghỉ ngơi, đưa cho chén nước.

     Chung Hoán mới vừa uống hai ngụm, đột nhiên nghĩ đến cái gì lẩm bẩm nói, “Năm đó bồ tát sư tổ tại Tôn Ngộ Không trên đầu gõ ba cái, là làm cho hắn nửa đêm đi tìm, vậy anh ta mới vừa gõ tôi một chút, chẳng lẽ là bảo tôi đi tìm hắn?”

     “Anh ta cho rằng mình là ai, kiêu căng đến như vậy.” Chung Hoán phun tào.

      Chu Tư Hủy không quá nghe rõ, hỏi hắn, “Cậu nói cái gì đó?”

     “Không có gì.” Chung Hoán khoát tay áo một cái, do dự có muốn hay không đến hẹn.

____________Bọn reup là
                                      c.hó_____________

      Lăng Thanh ngồi ở trên ghế, nhàn rỗi vô sự, nhắn tin với Vu Thần:  nhớ tôi không?

     Vu Thần đang xem văn kiện, nghe t điện thoại di động vang lên, cầm lên liếc mắt nhìn, không tự chủ nở nụ cười.

     Vu Thần: Cậu nhớ tôi không?

     Lăng Thanh rất hào phóng: Nhớ nha, không phải thì tại sao lại nhắn tin cho anh.

     Vu Thần thấy hắn nói như vậy, thành thực nói: Tôi cũng giống vậy.

      Lăng Thanh: Ngày hôm nay tôi cùng Tần Nhạn Dư đóng chung.

       Vu Thần: Cảm giác thế nào?

     Lăng Thanh suy nghĩ một chút: Cảm giác mà… Đây chính là công ty chúng ta tốt nhất nữ diễn viên sao? Kỹ năng diễn xuất tôi không có thấy tốt như vậy.

     Vu Thần: Dung mạo của cô ấy rất dễ nhìn, thời đại này, gặp may là muốn dựa vào mặt.

     Lăng Thanh cười cười: Anh cảm thấy cô ta dễ nhìn?

     Vu Thần:…

     Vu Thần khó giải thích được liền cảm thấy đây đại khái là một đề tài có đao đưa mạng .

     Vu Thần: Cũng không đẹp đẽ như vậy.

     Lăng Thanh: Không đẹp đẽ như vậy là rất dễ nhìn?

     Vu Thần quả thực không có cách nào: Giống người bình thường giống nhau.

      Lăng Thanh cong cong mắt, thầm nghĩ anh thật là có cầu sinh dục vọng, Tần Nhạn Dư coi như phổ thông, kia bao nhiêu người liền phổ thông đều không đạt tới.

     Lăng Thanh: Vậy anh cảm thấy tôi đẹp mắt không?

     Đề tài này Vu Thần...

      Anh không chút do dự hồi đáp: Cậu đặc biệt đẹp đẽ!

     Lăng Thanh cười ha ha.

     Tiểu Lưu không rõ nhìn hắn, “Lăng ca anh cười cái gì.”

     “Tôi nghĩ tới việc thú vị nên cao hứng.” Lăng Thanh nói.

     “Tỷ như?” Tiểu Lưu hỏi hắn.

     “Tỷ như có người khen tôi lớn lên dễ nhìn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play