Rõ ràng Lý Vân Tịch đã hết đau đớn, cũng có thể bước đi rồi.
Bây giờ Lâm Trác Úy lại nói chỉ áp chế hàn độc?
Chẳng phải là nói, về sau độc này còn sẽ phát tác nữa?
Cái gì chứ...
"Thần y Lâm! Thần y Lâm!"
Lý Hữu Phúc lập tức lo sốt vó, vội vàng gân cổ hô to, còn muốn đuổi theo ra ngoài.
Trương Mẫn nóng nảy, gọi ông ấy: “Ông Lý, ông làm cái gì vậy?"
"Cái gì? Bà không nghe cậu ta nói gì sao? Bệnh này chỉ được kiềm hãm tạm thời, về sau còn có thể phát tác. Không cắt bỏ gốc rễ, chẳng lẽ lại đứng nhìn Vân Tịch bị tái phát hay sao?" Lý Hữu Phúc đau đầu thật sự.
Bọn họ vừa qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, lại đột nhiên phát hiện vừa mới mổ gà lấy trứng, thử nói xem như vậy xấu hổ đến mức nào? Trương Mẫn liếc xéo một cái, đi lên trực tiếp vỗ vào đầu Lý Hữu Phúc: “Nói ông già mà hồ đồ còn không tin. Làm sao ông biết cậu ta nói thật hay không chứ?"
"Cái gì..."
Cả nhà Lý Hữu Phúc đều mờ mịt.
"Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?" Lý Cảnh Điềm tò mò hỏi một câu.
"Các con ngẫm lại đi! Dùng đầu óc mà suy nghĩ thật kỹ."
Trương Mẫn nhìn người nhà của mình, mở miệng tiếp tục nói: "Từ mới bắt đầu đến giờ, thằng nhóc này đã muốn vơ vét tài sản của chúng ta, nhất quyết muốn cưới Vân Tịch. Cái đó là kiếm được cả tiền lẫn sắc! Mà chúng ta cũng không ngốc, gài cậu ta, cậu ta tức giận quá mới cố ý nói như vậy, làm chúng ta phải quay ngược lại cầu xin. Đây không phải chuyện quá bình thường hay sao?"
Lý Cảnh Điềm cũng tỏ vẻ đồng ý.
Cô ta gật đầu, xoay người lại nhìn chị gái Lý Vân Tịch, dò hỏi: "Chị, chị nói thật xem, lúc nãy khi trị bệnh cho chị, cái tên đó có sàm sỡ chị hay không?"
"Hả..."
Lý Vân Tịch ngây ngẩn cả người, cô ta không biết vì sao em gái lại hỏi một câu đáng xấu hổ như vậy.
"Có liên quan gì sao?"
"Ai nha, chị cứ trả lời là được rồi!"
"Chị... Chị..."
Lý Vân Tịch cúi đầu, gương mặt ửng đỏ lên.
"Vậy là có rồi!" Lý Cảnh Điềm khẳng định.
"Một người đáng khinh như vậy, thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được! Rất có thể anh ta chỉ là đang gạt chúng ta, muốn chị gả cho anh ta."
Cô ta nói năng chắc nịch như vậy, Lý Hữu Phúc, Lý Vân Tịch cũng bắt đầu xuất hiện suy nghĩ này.
Sao bọn họ có thể biết được, lúc ấy vì cứu người, Lâm Trác Úy đã hy sinh đến mức nào rồi?
Kết quả lại diễn ra câu chuyện nông phu và con rắn!
"Nói cách khác... Tôi thật sự không cần tìm cậu ta lại?"
Lý Hữu Phúc dò hỏi.
Trương Mẫn trợn tròn mắt, mắng một câu: “Ông muốn con gái mình như dê vào miệng cọp, vậy ông cứ đi tìm đi."
"Ha ha..." Lý Hữu Phúc chỉ có thể lúng túng cười.
"Thần y Trần, thần y Trần! Làm ơn làm ơn, ông nhất định phải đến xem! Vân Tịch không thể có bất trắc gì."
"Ai nha, anh Trương, thứ lỗi cho ông già này tài hèn sức mọn, tôi thật sự không biết cách trị bệnh này."
Đúng lúc này, ở ngoài cửa, Trương Luân đang lôi kéo Trrần Biển Thước đến đây.
Trương Luân còn liên tục tươi cười, nịnh bợ nói: "Thần y Trần nói đùa, nếu cả ngài cũng không có cách, vậy trên thế giới này còn có ai có thể trị được?"
Thật sự là lời nịnh nọt nghe mát lòng mát dạ.
Trần Biển Thước gật đầu.
Cũng không phải ông ta lừa người ta, quả thật là ông ta chưa thấy qua loại bệnh này.
Nhưng ông ta không chịu nổi Trương Luân cứ liên tục đau khổ cầu xin, đành đi qua xem một chút cũng được.
Dù sao trong lòng ông ta, mỹ nhân Lý Vân Tịch đã bị tuyên án tử hình.
Vừa bước vào phòng bệnh, Trần Biển Thước chắp tay sau lưng, ung dung hỏi một câu: “Người ở chỗ nào?"
Theo bản năng, ông ta liếc Lý Vân Tịch một cái, sau đó tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống đất!
Kỳ tích là người này lại bình phục rồi, tại sao lại như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT