Nghe vậy, Lâm Trác Úy đứng ở đó không nhúc nhích, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Cũng không biết là bị chọc tức, hay là do thân thể trúng hàn độc quá suy yếu, nửa ngày sau mà anh cũng không phản ứng lại.
Lý Vân Tịch có chút ngượng ngùng.
Cô ta cúi đầu, xấu hổ đến lúng cuống, mặt đỏ đỏ hồng hồng.
Lý Hữu Phúc bên cạnh cũng xấu hổ, cảm giác thấy mình lật lọng, nuốt lời, quả thật khó mà làm người.
Chỉ có Trương Mẫn cảm thấy không sao cả, không quan tâm Lâm Trác Úy có đồng ý hay không, dù sao con gái bà ấy đã hết bệnh.
Bà ấy nhìn Lâm Trác Úy, buông ra một câu: “Cậu yên tâm đi! Chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu, cho cậu mười vạn tiền khám và chữa bệnh, thế nào? Vậy thì coi như huề nhau!"
Lâm Trác Úy vẫn không nói được một lời, xanh mặt, anh vẫn nhìn chòng chọc vào gia đình lật lọng này.
Lý Vân Tịch không lên tiếng, trong nháy mắt đã biến thành câm điếc. Trương Mẫn nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trác Úy, lập tức bước lên một bước, chặn giữa tầm mắt hai người.
"Bác sĩ Lâm, cậu cũng đừng nói chúng tôi lật lọng! Chính cậu là người nhân lúc cháy nhà mà hôi của, bỏ đá xuống giếng, đâu ra chuyện chữa bệnh phải lấy thân báo đáp? Cậu đã chơi trò này thì vì sao chúng tôi không thể lừa cậu? Tôi sẽ cho cậu thêm năm vạn! Mười lăm vạn cũng không ít, tốt nhất cậu nên suy nghĩ lại, đi khám bệnh như cậu thì bao nhiêu năm mới kiếm đủ mười lăm vạn chứ?"
Trương Mẫn liên tục nói một tràng, Lâm Trác Úy lại không nghe lọt một câu.
Cuối cùng, bị hỏi đến phiền, anh khoát tay một cái, nói: "Đừng nói nữa! Tôi không cần tiền của bà."
"Ai nha..."
Nghe anh nói như vậy, Trương Mẫn chống lấy cái thắt lưng như thùng nước của mình, đứng ở chỗ đó mà mắng: “Cậu còn lỳ lợm bám riết không buông đúng không? Cậu đừng nghĩ mình biết được ba cái y thuật dân gian kia thì ngon, đồ thứ nhà quê! Cậu hiểu luật pháp hay không? Đâu ra chuyện bắt buộc con gái nhà người ta gả cho cậu? Pháp luật không chấp nhận! Tôi đã nói cho cậu mười lăm vạn, cậu thích lấy thì lấy, không cần thì không có một xu!"
Lý Vân Tịch bên cạnh thật sự khó xử, lôi kéo tay của mẹ, ý bảo bà ấy đừng nói quá đáng như vậy.
Nhưng Trương Mẫn không quan tâm, khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói không có sai! Những lời này các người không dám nói thì để tôi nói!"
Lâm Trác Úy hít sâu một hơi, cuối cùng thản nhiên nói một câu: “Không cần! Ông Lý, bà Trương và hai cô chủ đây! Là tôi hiểu sai. Các người nói đúng, sao tôi có thể ép mua ép bán? Là tôi tự mình đa tình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thôi."
"Hừ! Cậu biết là tốt rồi!" Trương Mẫn hừ lạnh một tiếng, cái mũi sắp hất lên tới tận trời.
"Được rồi! Nếu cô Lý đã không sao, tôi đi trước."
Nói xong, Lâm Trác Úy ôm ngực, cắn răng, vẻ mặt tiều tụy xoay người rời đi.
Lý Vân Tịch nhìn theo bóng lưng của anh, cuối cùng vẫn không đành lòng.
Tuy rằng, cô ta cũng cảm thấy thủ đoạn của Lâm Trác Úy xấu xa chút, còn sàm sỡ cô ta trong lúc trị liệu.
Nhưng mà...
Quả thật trị liệu có hiệu quả! Đây là cô ta nợ người ta!
"Từ từ!"
Lý Vân Tịch mở miệng hô lên, Lâm Trác Úy đứng ở nơi đó: “Còn có chuyện gì?"
"Lâm Trác Úy, nếu anh cảm thấy mười lăm vạn còn ít, chúng tôi có thể thương lượng! Sẽ thêm gấp đôi cho anh, hơn trăm triệu được không?"
Nói xong lời này, Trương Mẫn trừng to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Cái gì? Vân Tịch con điên rồi, nó cũng chỉ đâm mấy châm cho con, còn sàm sỡ con, vậy mà cho hơn trăm triệu?"
"Mẹ! Người ta thật sự trị được. Các bác sĩ khác cũng bó tay không có biện pháp, không phải sao?" Lý Vân Tịch thở dài một tiếng, đáp lại mẹ mình.
Trương Mẫn sửng sốt, cuối cùng hừ lạnh một câu: “Hời cho thằng chết tiệt này!"
Lâm Trác Úy không quay đầu lại, chỉ buông nhẹ một câu: “Không cần! Tiền tôi sẽ tự nghĩ cách kiếm. Tôi cũng không trị khỏi bệnh của cô, chỉ tạm thời kiềm hãm mà thôi! Đi trước!"
Nói xong, cả nhà họ Lý trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt tái xanh, còn anh thì trực tiếp nghênh ngang bỏ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT