Trần Biển Thước thật sự không thể tin vào hai mắt mình, hai tròng mắt thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
Ông ta vội vàng chạy tới, dạo một vòng xung quanh Lý Vân Tịch: “Haha! Kì tích, thật sự là kì tích. Cô gái, sắc mặt cô bây giờ trông rất hồng hào, nhìn qua thì không khác gì người bình thường cả.”
Lý Vân Tịch gật đầu.
Lý Cảnh Điềm ở bên cạnh còn nở nụ cười: “Không chỉ có vậy đâu, chị của tôi còn có thể đứng lên nữa.”
“Thật không? Còn có chuyện này sao?”
Trần Biển Thước hoàn toàn không thể tin được, mãi cho đến khi đôi chân của Lý Vân Tịch thật sự đứng lên trước mặt ông ta, lão già nhìn thấy mới tấm tắc lấy làm kì lạ.
Sau khi bắt mạch, ông già lập tức thấy ngạc nhiên một lần nữa.
“Bác sĩ Trần, con gái của tôi thế nào rồi? Con bé ổn chứ?” Mẹ cô Trương Mẫn lo lắng hỏi.
“Mạch đập hoàn toàn bình thường.” Sau khi Trần Biển Thước nói xong, người nhà thở phào một hơi.
Trương Mẫn nhìn Lý Hữu Phú, không khỏi đắc chí nói: “Nhìn xem...Tôi đã nói với ông như thế nào? Thằng nhóc kia chắc chắn là lừa đảo mà!”
Lý Hữu Phú chỉ có thể xấu hổ cười.
Trần Biển Thước vô cùng tò mò về “thằng nhóc” mà bà ấy vừa nhắc tới: “Bà Lý, lúc trước bà từng tìm người khác khám bệnh sao?”
“Đúng thế! Một thằng nhóc ra vẻ kiêu căng.”
“Ơ, sao bà lại nói như thế?”
Ngay sau đó, Trương Mẫn liền nói ra hết nguyên nhân kết quả của sự việc.
Trần Biển Thước nhăn mày trả lời: “Buồn cười thật đấy! Người ta thường bảo lương y như từ mẫu, ai lại nhân lúc người khác bệnh nặng bắt ép gả con gái cho cậu ta? Tên này chắc chắn là một thành phần cặn bã của Trung Y!”
Trương Luân cũng hùa theo: “Đúng vậy, cô làm như thế rất đúng. Người như thế đáng bị dạy dỗ một chút!”
“Được rồi, được rồi! Không nói đến chuyện này nữa, chị con hiện tại đã khỏe lại rồi, người nhà chúng ta chắc chắn phải đi ăn mừng. Hay là buổi tối đi ăn ngon một bữa thịnh soạn?”
Lý Cảnh Điềm đột nhiên đưa ra lời đề nghị, ngay lập tức nhận được sự hưởng ứng của mọi người.
Trương Luân nhiệt tình mời cả nhà đi ăn tiệc trong một khách sạn năm sao cao cấp chi phí vô cùng đắt đỏ trên biển.
Anh ta là ông chủ ở đây nên mời cả nhà Trần Biển Thước tới ăn cơm.
Lý Vân Tịch không có cách nào từ chối sự nhiệt tình này, chỉ có thể đồng ý.
Mà ở bên kia…
Tại một quầy hàng nhỏ, ngay lúc này Lâm Trác Úy đang tự mình tiêm thuốc, bên cạnh còn có một chén thuốc Đông y được sắc.
Trong người anh có hàn độc, phải cần một chút thời gian để loại bỏ.
Anh đập vỡ chén thuốc, vị đắng này thật sự làm cho người ta khó chịu.
Lâm Trác Úy chỉ có thể bịt mũi mà uống hết chén thuốc Đông y, bên trong dạ dày lập tức cuồn cuộn.
Thuốc đắng dã tật, anh chỉ có thể bịt mũi và chịu đựng!
Ai bảo anh tự chuốc lấy phiền phức?
Lâm Trác Úy nhìn chén thuốc trong tay, lầm bầm: “Lâm Trác Úy ơi là Lâm Trác Úy, mày không có lòng tự trọng à? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tự mình làm bản thân mình mất mặt.”
Trong xã hội bây giờ, phụ nữ thật là khó hiểu!
Khi còn nhỏ mẹ đã dặn Lâm Trác Úy phải đối xử thật tốt với con gái, làm người ta cảm động, cô ấy cũng sẽ đối xử lại với anh bằng cả trái tim.
Kết quả…
Lý Tình gả cho Trương Dương, anh mang trên đầu cái mác rộng lượng tha thứ.
Lúc còn nhỏ mẹ nói Lâm Trác Úy phải trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, theo đuổi con gái nhất định phải can đảm, cẩn thận, mặt dày.
Kết quả…
Người nhà Lý Vân Tịch chế nhạo xem anh như một con khỉ!
Nghĩ đến đây, Lâm Trác Úy cười khổ, sau cùng ngửa đầu lên uống cạn bát hạt sen vàng.
Ai lại ngờ rằng ngay lúc này một chiếc xe Maybach chạy đến.
Ngày nắng to nên cửa kính xe được mở ra, Lý Vân Tịch ngồi ở hàng ghế trước đang chuẩn bị đi dự tiệc.
Liếc mắt đã thấy được chỗ Lâm Trác Úy đang ngồi uống thuốc, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn chằm chằm, ngay lập tức ngẩn người ra...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT