Đó là một cô gái ăn mặc theo phong cách phương Tây, từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, còn cầm một cái túi LV.
Bị mọi người nhìn như vậy, cô ấy xấu hổ muốn chết!
“Anh muốn chết hả, la lớn như vậy làm gì… Ôi! Lâm Trác Úy, anh là Lâm Trác Úy đúng không?”
“Cô là?”
Lâm Trác Úy sững sờ, anh nhìn cô gái này lần nữa, vẻ mặt anh thay đổi ngay lập tức.
Bạn gái cũ của anh… Lý Tình!
Vì cứu cô ấy mà anh phải ngồi tù hai năm.
Lúc được thả ra, cô ấy đã gả cho người xấu, còn hèn hạ dùng chân đạp anh một cái!
Ha ha… Thật là trớ trêu!
Vốn dĩ đó là một cô gái giản dị, bây giờ ăn mặc vô cùng lả lơi, Lâm Trác Úy không nhận ra được.
Buồn cười nhất chính là cô ta lại chạy đến mua thuốc giúp Trương Dương! Chắc hẳn lúc trước khi Trương Dương muốn làm chuyện bậy bạ, Lâm Trác Úy hét lớn nên bị đánh cho một trận tơi bời, căn bệnh này vẫn chưa dứt!
Lý Tình ngại ngùng với Lâm Trác Úy, mặt đỏ lên vì xấu hổ, cô ấy cúi đầu nói: “Tôi… Tôi nhận nhầm người! Thật ngại quá, tôi đi đây!”
Nói xong, cô ta vội vàng quay người muốn rời đi.
Lúc này, một chiếc BMW lái từ xa tới.
Sau khi cửa xe được mở ra, Trương Dương ăn mặc theo phong cách phương Tây phóng thoáng bước từ trên xe xuống.
Anh ta đi tới ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Lý Tình rồi cười hì hì nói: “Mua được thuốc chưa?”
Lý Tình sợ anh ta thấy Lâm Trác Úy nên nhanh chóng kéo tay anh ta: “Không có! Không có! Ở đây không có thuốc anh muốn mua, chúng ta đi thôi!”
“Cái gì? Chẳng phải quầy hàng vỉa hè này chuyên bán...”
Nói đến đây, Trương Dương quay đầu, đúng lúc thấy được Lâm Trác Úy.
Hai người có mối hận thù sâu sắc!
Ánh mắt của anh ta trở nên tái xanh rồi quát to: “Lâm Trác Úy? Được lắm! Tên nhóc như anh được thả ra rồi à?”
Lâm Trác Úy chép miệng, thản nhiên nhìn anh ta: “Nhờ phúc của anh! Tôi vẫn còn sống!”
Trương Dương cười khinh bỉ một cái, anh ta nhìn cái sạp rách nát của Lâm Trác Úy rồi cười ha ha: “Thế nào? Không tìm được công việc nào ổn sao? Sao lại chạy ra bày bán ở vỉa hè thế này?”
“Đúng vậy! Anh Trương có muốn giúp đỡ tôi trong công việc làm ăn không? Tôi giúp anh điều trị chuyện khó nói cho?”
Lâm Trác Úy bình tĩnh nói ra câu này, các ông già, bà già xung quanh đều che miệng cười trộm.
“Còn trẻ như vậy mà?”
“Bạn gái xinh đẹp quá!”
“Thật là tội nghiệp!”
Những lời cực kỳ chói tai này khiến Trương Dương giận tím mặt, anh ta giơ tay lên tát vào cái miệng rộng mặt của Lý Tình một cái.
"Đồ hèn hạ! Cô nói cho anh ta biết sao?”
Lý Tình bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đánh đến mặt đỏ bừng, cô ấy lắc đầu, nước mắt rơi lả chả: “Em không có, em không có…”
“Còn nói không có! Làm sao anh ta biết được? Cô có ý gì? Ghét bỏ ông đây à? Còn để cho bạn trai cũ của cô nói này nói nọ?”
“Không có!” Lý Tình muốn giải thích cũng không biết phải giải thích thế nào.
“Ông đây đánh chết cô…”
“Dừng tay!”
Trong lúc anh ta giơ tay lên muốn đánh người, Lâm Trác Úy quát lớn một câu.
Điều đó càng làm cho Trương Dương nổi giận thêm!
“Tôi đánh vợ tôi thì liên quan gì đến anh?”
“Anh đánh vợ anh không liên quan gì đến tôi nhưng ở đây là trước gian hàng của tôi, ảnh hưởng tôi làm ăn! Muốn đánh thì cút về nhà mà đánh!” Lâm Trác Úy lạnh lùng nói.
Câu nói đó làm cho Trương Dương sủng sốt, anh ta vô cùng tức giận!
Đương nhiên anh ta cũng không dám thô lỗ nữa.
Dù sao trước khi Lâm Trác Úy đi vào tù đã đánh anh ta vô cùng tàn nhẫn khiến anh ta rơi vào bóng ma tâm lý nên không dám ra tay nữa.
Trương Dương nhanh chóng nở nụ cười, anh ta nhìn những ông già, bà già kia rồi hô lên: “Các người còn dám dùng thuốc của anh ta? Tôi hỏi các ông bà già ở đây, các người không sợ chết sao? Biết thằng nhóc này trước kia là người như nào không?”
Mọi người sửng sốt nhìn nhau.
Trương Dương cười đắc ý: “Anh ta mới được ra tù đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT