Xôn xao!

Một câu nói của Trương Dương không khác gì tạt một gáo nước vào chảo dầu nóng.

Toàn bộ ông già, bà già đi khám chữa bệnh tại chỗ đó đùng đùng nổi giận.

Tất cả mọi người quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trác Úy, bọn họ bất mãn hỏi: “Bác sĩ Lâm, những gì người đàn ông này nói có đúng sự thật không?”

“Cậu thật sự là người như vậy à?”

"Chẳng phải cậu đang lừa đảo sao?”

Nhắc tới lừa đảo, bọn họ càng muốn tham gia vào phỉ báng anh, cảm thấy rất có thể Lâm Trác Úy bán thuốc giả nên mới đi tù.

Nói không chừng thằng nhóc này chữa bệnh lung tung, làm chết người nên lúc đó mới bị bắt không?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều tấn công Lâm Trác Úy và yêu cầu anh đưa ra lời giải thích.

Lâm Trác Úy hơi tức giận!

Cái này chính là đánh người không đánh mặt, vạch mặt không vạch khuyết điểm.

Tên súc sinh Trương Dương này chẳng những xé vết sẹo ra mà còn hung tợn rắc muối vào vết thương nữa chứ. Làm sao mà người khác không tức giận cho được?

“Trương Dương! Con mẹ nó! Anh còn mặt mũi không? Tại sao tôi đi vào đó, trong lòng anh còn không rõ sao?”

Lâm Trác Úy hung dữ nhìn chằm chằm Trương Dương và mở miệng chửi bới.

Trương Dương nhún vai, bộ dạng không quan trọng, ôm Lý Tình, cười hì hì nói: “Tôi cũng không biết! Hay là anh thử hỏi Lý Tình một chút đi, cuối cùng là tại sao anh lại vào đó? Ha ha ha…”

Đúng là ngang ngược mà!

Giống như để lại danh dự cho Lâm Trác Úy rồi lại chà đạp nó thêm một lần nữa.

Lý Tình vẫn giống như hai năm trước, một dáng vẻ lạnh lùng như băng, giả vờ như không nghe thấy gì, tôi không biết cái gì cả.

Lâm Trác Úy thật sự cảm thấy thất vọng và đau khổ, thật sự muốn xông ra đạp chết đôi nam nữ chó má này.

Đáng tiếc…

Anh muốn đi cũng đi không được!

Những ông già, bà già kia trở mặt kéo lấy cổ áo và tay áo của anh rồi la to.

“Lang băm! Có phải cậu gạt chúng tôi không?”

"Thật là! Thuốc này hoàn toàn không có tác dụng gì hết à?”

“Lừa đảo! Trả lại tiền! Trả lại tiền đây!”

Lâm Trác Úy đau khổ!

Còn, một bộ một trăm đồng, tôi có thể lừa các người được bao nhiêu chứ?

Hai tay Trương Dương khoanh lại để trước ngực, một dáng vẻ vênh váo và hống hách.

“Thằng nhóc thối! Ra tù không tìm được việc còn bán vỉa hè hả? Ha ha… Con mẹ nó! Tôi sẽ khiến anh bán vỉa hè cũng bán không được! Cút về nhà ăn xin đi.”

Lý Tình thấy không thoải mái, dù sao trước đây cô ấy và Lâm Trác Úy cũng có tình cảm với nhau.

Hơn nữa, không phải vì cứu mình nên anh ấy mới đi vào đó sao?

“Anh Dương, cái này… Có phải chúng ta hơi quá đáng không? Nên đi thôi!”

Cô ta không nói lời này còn tàm tạm, lúc nói xong, Trương Dương cười nhạt: “Ơ! Thế nào? Cô còn đau lòng à? Đau lòng thì cô quay về với anh ta đi! Cùng anh ta nối lại tình xưa đi!”

Thấy chồng tức giận, Lý Tình biết anh ta rất tàn bạo, nói không chừng lại muốn đánh mình một trận.

Lúc này…

Lý Tình cười xấu hổ rồi nhanh chóng đổi chủ đề: “Anh Dương nói đùa, dù anh ta có cố gắng một trăm năm nữa, e rằng cũng không đuổi kịp đầu ngón chân của anh nữa. Làm sao em có thể coi trọng anh ta chứ? Ha ha…”

“Đúng đúng đúng! Lời này anh Dương thích nghe. Ha ha ha… Dây buộc hư chính là dây buộc hư! Cả đời này cũng không thay đổi được đâu.” Trương Dương ôm vai Lý Tình rồi cười tươi như hoa.

Kết quả là tại giây phút quan trọng này…

Bíp bíp bíp! Bíp bíp bíp!

Một chiếc Maybach trực tiếp xông tới, liên tục nhấn còi, nó mạnh mẽ xông tới khu náo nhiệt.

Mấy ông già, bà già bị dọa sợ nên vội vàng né ra.

Sau đó, xe dừng trước gian hàng của Lâm Trác Úy, mọi người đang hùng hổ chửi bới.

“Có tiền là ghê gớm lắm hả?”

“Lái xe lạng lách lung tung, nhỡ bà tôi nằm xuống thì sao?”

Họ thấy một cái đầu đầy mồ hôi của người đàn ông mặc Âu phục đi giày da chạy tới và hét to: "Thần y Lâm! Thần y Lâm ơi, cậu mau tới cứu con gái của tôi đi! Con bé sắp không ổn rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play