Người đang sắp chết, chỉ cần có một cái phao cứu mạng thì sẽ liều mạng bắt lấy!

Lý Vân Tịch nhận lấy một viên, cho vào trong miệng, cũng không kịp uống nước, cứ như vậy mà nuốt xuống.

Thế nhưng…

Dường như cũng không có hiệu quả gì.

Cô ta vẫn còn liên tục lăn lộn!

Lý Hữu Phú tò mò hỏi một câu: “Cảnh Điềm, con cho Vân Tịch uống thuốc gì vậy?”

“Con… Con… Con đem viên thuốc mà trước đó Lâm Trác Úy đã đưa cho chị ấy uống!” Lý Cảnh Điềm hơi xấu hổ.

Lúc này Trương Luân đứng bên cạnh nói to: “Cảnh Điềm! Sao em lại làm liều như vậy, thuốc của tên lang băm đó sao có thể uống bừa được? Đây không phải là liên tục gặp nạn sao?”

“Nhưng… Nhưng…”

Lý Cảnh Điềm nghẹn lời hồi lâu, sau đó cô ta giận dữ quát to: “Vậy anh có cách nào khác không? Anh tìm Trần Biển Thước đến cùng không có tác dụng gì! Chẳng lẽ cứ giương mắt nhìn chị em đau đớn như vậy sao?”

Trương Luân nghe nói thế, há miệng, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Hai người họ cứ cãi nhau, hoàn toàn không chú ý tới…

Tiếng kêu đau của Lý Vân Tịch nhỏ dần, sau đó…

Cả người cô ta ướt sũng mồ hôi như vừa ngã vào nơi nào, yếu ớt nói câu: “Bố, con… Con muốn uống nước!” Cái gì?

Cả nhà quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Vân Tịch, vui mừng khôn xiết.

Mọi người nhanh chóng đi rót nước rồi dịu dàng hỏi han.

Giằng co đến hơn nửa đêm, Lý Vân Tịch mới từ từ ngủ thiếp đi.

Lý Hữu Phú nhìn Lý Cảnh Điềm, mở miệng hỏi: “Thuốc này thật hữu hiệu! Cảnh Điềm, trước khi đi Lâm Trác Úy có còn nói gì nữa không?”

Một câu hỏi này như đang nhắc nhở Lý Cảnh Điềm.

Khuôn mặt tươi cười của cô ta biến sắc, cô ta cắn răng, đau khổ nói: “Anh ta nói… Nói con giữ thuốc này cho tốt! Còn nói chị gái chỉ có ba ngày để sống, nếu không, qua thời gian này, dù Hoa Đà có sống lại cũng không cứu được.”

Vừa dứt lời…

Cả nhà lại rơi vào đau khổ!

Chỉ còn ba ngày để sống?

Lại chỉ có Lâm Trác Úy mới có thể chữa trị căn bệnh này?

Thế nhưng…

Muốn anh ta chữa bệnh thì phải gả con gái đi!

Đây là một lựa chọn đau khổ, cũng là lựa chọn duy nhất.

Lý Hữu Phú cắn răng, nói một câu: “Dùng tiền đi! Cậu ta muốn bao nhiêu cũng được, tôi không tin có chuyện mà tiền không giải quyết được.”

“Thế nhưng nếu anh ta vẫn không đồng ý?” Lý Cảnh Điềm rụt cổ hỏi một câu.

Sắc mặt Lý Hữu Phú u ám, tức giận siết chặt nắm tay: “Vậy chỉ có thể kén rể thôi!”



Về phía Lâm Trác Úy bên này là một buổi sáng sớm, mưa đã ngừng.

Anh đi theo bố Lâm Sử Chung mở hàng!

Bây giờ muốn chữa bệnh rất thuận tiện, nên có rất ít người tới quầy hàng khám bệnh.

Nếu có tới hầu hết cũng là những ông già, bà già, điều trị huyết áp cao, xương khớp, thấp khớp...

Bệnh nào mà bệnh viện không có phương pháp chữa trị, bọn họ chỉ có thể tìm đến phương thuốc cổ truyền.

Lâm Trác Úy cũng không còn cách nào khác, phòng khám nhà anh bị bố bán để trả nợ, bọn họ chỉ có thể mở quầy hàng ở vỉa hè.

Anh nhìn lướt qua mấy người phía sau…

Lâm Trác Úy cũng không nhất thiết phải khám bệnh!

Anh nghĩ ra một cách thú vị!

Anh đặt lên bàn một phương thuốc cổ truyền thấp khớp, phương thuốc cổ truyền khỏe xương cốt, bên hông phương thuốc cổ truyền dưỡng sinh.

Ba triệu rưỡi một phương thuốc! Trả tiền rồi tự mình cầm đi.

Anh vắt chéo hai chân, trên mặt đắp một quyển sách thuốc, nằm ngủ ngon lành.

Lúc này…

Một giọng nói nũng nịu vang lên: “Anh ơi, nơi này của anh có hay không… Khụ, có phương thuốc hay không?”

Lâm Trác Úy vẫn để quyển sách lên mặt như cũ, thản nhiên hỏi một câu: “Mời cô miêu tả cụ thể là phương thuốc gì?”

“À! Thì… Thì… Chính là thứ mà đàn ông uống đó!”

Cô gái ngượng ngùng nói nhỏ.

Lâm Trác Úy nghe nói như thế, vô cùng kinh ngạc, bỏ quyển sách ra, hỏi: “Cô muốn mua thuốc tráng… Tráng dương…?”

Giọng anh rất to!

Nhiều ông già, bà già đều liếc mắt nhìn qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play