“Thiếu chủ mau đi đi, ở đây có chúng tôi giữ chân giúp cậu!”, Viên Bá Thiên cầm hai tay hai thanh giản* chặn trước mặt đám đông và hô lên.
*giản: binh khí cổ Mỗi người Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đứng về một hướng, chặn đám người như hổ đói đang nhìn chăm chăm kia.
Mạc Phong cũng chẳng còn thời gian để tìm hiểu xem tại sao họ lại gọi mình là thiếu chủ. Nhưng khi anh quay người định rời đi thì bỗng nhiên lại đứng khựng lại.
“Anh Mạc! Đừng do dự nữa, mau đi đ!”, Trương Phong nhìn anh kêu lên. Anh móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp vứt tới. Viên Bá Thiên lập tức đưa tay ra đón lấy. Hắn nhìn kỹ thì thấy số điện thoại của Mạc Phong trên đó.
“Sau khi sự việc kết thúc, nếu chưa chết thì tới Giang Hải gặp tôi!”
Viên Bá Thiên nhếch miệng cười: “Cảm ơn thiếu chủ!”
Nói xong, Mạc Phong lao xuống núi, nhưng lúc này bỗng có vài kẻ mặc đồ đen xuất hiện.
Tất cả đều mặc áo đen, không nhìn rõ cả ngũ quan, trông cứ như một đống khí đen tụm lại vậy.
Mạc Phong xoay kiếm Tàn Uyên, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng màu vàng. Vị trí nơi hướng kiếm vung tới tạo thành một đường rãnh sau trên mặt đất.
Rầm!
Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trên núi.
Trong nháy mắt mấy tên mặc áo đen bị đánh bay trong không trung.
“Viên Bá Thiên! Các người làm cái trò gì vậy. Ba kẻ rác rưởi. Tôi kêu giết chết thằng nhóc đó, tại sao lại thả nó?”, Tống Thanh Sơn gầm lên từ đầu dây bên kia.
Viên Bá Thiên chầm chậm bỏ điện thoại xuống và vứt vào khoảng không.
“Rồng vươn ra biển, hổ đã xuống núi! Nhà họ Mạc đã quay lại rồi!”
Rầm!
Chiếc điện thoại nổ tung giữa không trung như pháo hoa.
Lúc này Triệu Vô Cực đứng sau trầm giọng: “Đại ca, bọn chúng ép lên đây rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT