*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn nhìn kỹ thì thấy Mạc Phong đang dùng hộp đàn đối kháng lại với thanh kiếm Thanh Ly.

“Đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ, muốn giết cậu ta mà lại không hỏi ý tôi sao?”, anh xoay hộp đàn trong tay, sau đó tung chân đạp thẳng vào ngực Hồng Sinh. “Anh Mạc!”

Trương Phong xúc động rớt nước mắt, nhưng ngay lập tức phản ứng lại: “Đánh chó phải nể mặt chủ sao? Anh… Mạc nói tôi là chó à?”

Mạc Phong quay đầu lại nhướn mày cười xấu xa: “Đừng để ý tới tiểu tiết mà. Nhớ cho kỹ, dù đánh không được thì cũng phải ngã xuống với tư thế ngầu nhất, đẹp nhất!”

Hồng Sinh lĩnh trọn cú đạp khiến ông ta lùi lại mấy mét: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì! Xông lên đi chứ!”

Cả chục tên cao thủ nghe thấy vậy bèn xông lên rầm rầm.

“Hôm nay, tôi sẽ cho các người được biết thế nào là phong cảnh nơi địa ngục!” Nói xong, anh mở hộp đàn ra. Một luồng sáng màu vàng bao trùm không gian.

Lúc này Mạc Phong cũng mặc kệ vết thương sau lưng. Anh xé tấm bùa giấy trên kiếm Tàn Uyên, một luồng kiếm khí khủng khiếp ập tới.

“Đây là kiếm gì vậy!”, Hồng Sinh lấy tay che mắt, khẽ kêu lên.

Chuỗi ngọc Phật trong tay Hoa hòa thượng rớt xuống đất, sau đó biến thành chín viên: “Kiếm Tàn Uyên!”

“Kiếm Tàn Uyên sao? Trong cuốn sách về mười thanh kiếm lớn không hề có thanh kiếm này mà?”

“Mặc dù không có trong sách nhưng uy lực còn hơn cả Kiền Tương Mạc Tà – thanh kiếm đang đứng vị trí số một đấy!”

“…”

Mạc Phong đặt hộp đàn qua một bên, tay cầm kiếm Tàn Uyên. Khoảnh khắc anh rút kiếm ra, gió mây vần vũ, biển xanh cuộn sóng ầm ầm.

Vụt!

Thanh kiếm lóe sáng. Giây phút những hình phù văn dày đặc lộ ra khỏi vỏ thì đám đông đã cảm nhận được sự hùng hậu của kiếm khí.

Cùng lúc này.

Biểu cảm của Tam Sơn nhà họ Tống có phần khác biệt.

“Kiếm Thiên Tử!”

“Nhà họ Mạc!”

“Thiếu chủ!”

Viên Bá Thiên dẫn đầu, ba người lập tức chạy tới trước mặt Mạc Phong, lấy từ trong người ra một lệnh bài, bên trên có khắc một chữ ‘Mạc’ rất to!

“Tôi Viên Bá Thiên!”

“Tôi Triệu Vô Cực!”

“Tôi Sở Nam Thiên!”

"Nguyện vì thiếu chủ xông pha khói lửa!”

“Người có thể cầm được kiếm Thiên Tử, chắc chắn sẽ làm được việc lớn, tôi nguyện đi theo phò tá!”, Viên Bá Thiên tức giận gầm lên.

Triệu Vô Cực quay qua nhìn Mạc Phong và trầm giọng: “Thiếu chủ mau đi đi! Để bọn tôi cố thủ ở đây. Nếu để muộn nữa thì sợ rằng ông cụ Lục sẽ tới thành phố Hải Môn mất!”

“Để bảo vệ ngọn lửa hi vọng của nhà họ Mạc, dù hôm nay có phải chiến đấu tới chết thì cũng không được từ bỏ!”, Sở Nam Thiên chau mày hô lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play