Giang Tiểu Hải nhìn xung quanh rồi mới trầm giọng nói: "Lạc Hoa Động Nữ ám chỉ một số cô gái chưa chồng, khi khóc có thể làm lá rơi xuống. Họ chạy vào hang núi không ăn không uống, mấy ngày cũng không chết, sau khi về nhà cũng không ăn không uống mà tự dưng lăn ra chết, không ai biết tại sao! Có vài người nói rằng thần núi thích họ nên bắt đi".

"Đối tượng phát bệnh chủ yếu là mấy cô gái 17, 18 tuổi chưa lập gia đình. Họ giống như đang mắc một loại bệnh trầm cảm. Ngày nào cũng rơi vào u mê. Sắc mặt thì hồng như hoa đào, mắt thì sáng như sao. Cả ngày không nói lời nào nhưng có thể giúp làm hết mọi việc nhà, mãi về sau sẽ mặc váy cưới rồi đi bộ lên núi, cuối cùng thì không bao giờ quay lại nữa!"

"..."

Thần núi?!

Khóe miệng Mạc Phong không khỏi cong lên, thần núi sẽ làm chuyện nghịch lý như vậy sao?!

"Lạc Hoa Động Nữ này nhằm vào các cô gái à?!"

Giang Tiểu Hải gãi gãi đầu cười khổ: "Cái này... em cũng không rõ, chắc là như vậy. Trong đội trước có người đến từ Nam Khương. Cậu ta nói với em là đi Nam Khương chơi đừng nên đi quá sâu, chỉ trong thôn là được rồi, sau đó nói với em những chuyện này, nhưng có một người chắc là sẽ biết nhiều hơn em!"

"Ai?!"

"Trương Phong!"

Anh lúc này cúi đầu, chìm trong suy nghĩ.

Nếu muốn đến Nam Khương, đúng là không thể thiếu Trương Phong.

Đột nhiên phát hiện vai trò của tên này khá lớn, Đạo, Miêu, Tăng, có lẽ tên đạo sĩ này thật sự có thể khống chế được cổ thuật của Miêu Cương.

Ding ding ding!

Lúc này, điện thoại di động của anh đổ chuông, anh nhận ra đó là cuộc gọi của Triệu Vô Cực.

"Alo?! Có chuyện gì vậy?!", Mạc Phong móc điện thoại ra, trầm giọng hỏi.

Triệu Vô Cực ở đầu bên kia vội vàng nói: "Thiếu chủ bây giờ cậu có rảnh không?! Cậu có thể đến câu lạc bộ một chút không?! Tôi có chuyện tìm cậu!"

"Làm sao vậy, phải tới câu lạc bộ mới nói được à?!"

"Đúng vậy, chúng tôi ở đây chờ cậu".

Tít một cái đã tắt máy.

Mạc Phong cất điện thoại vào túi, xoay người đi ra ngoài.

"Này?! Anh Mạc, vừa rồi tổng giám đốc nói cô ấy sẽ tổ chức một cuộc họp, anh nhất định phải tham gia, sao anh lại đi thế?!", Vương Bưu đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của anh kêu lên.

Lần trước Mạc Phong đưa ra lý thuyết về việc ra mắt sản phẩm mới, hiệu quả rất tốt, trong giai đoạn này, nhiều thương nhân đã bắt đầu đặt hàng, mục đích Mục Thu Nghi tổ chức cuộc họp lần này là để thảo luận về đối sách này.

Chỉ cần ứng đối kịp thời, có khi lại kiếm được một món hời cũng nên.

"Nói với cô ấy rằng tôi có việc phải làm. Bảo cô ấy nói cho tôi nội dung cuộc họp hôm nay trên giường vào tối nay là được!", Mạc Phong khoát tay, cười nhẹ.

Anh vẫn kiêu ngạo, khinh người và vô liêm sỉ như vậy!

Sau khi rời khỏi tập đoàn Kim Tư Nhã, Mạc Phong đến thẳng câu lạc bộ 'Quá Giang Long'.

Lần này đến cửa không thấy Nhược Hi mà là mấy nhân viên lễ tân khác, sau khi chào hỏi đơn giản liền đi thẳng về hướng lầu hai.

Vừa mở cửa đã thấy Triệu Vô Cực và Sở Nam Thiên đang ngồi trên ghế sô pha, Mạc Phong bước vào, họ nhanh chóng đứng dậy, cung kính nói: "Thiếu chủ!" "Ngồi đi, có chuyện gì vậy!", anh khoát tay khẽ cười.

Sở Nam Thiên lúc này mới đưa một mảnh giấy nhỏ ra:"Đây là tin của lão Viên gửi tới!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play