*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người đàn ông cường tráng chân tay nhanh nhẹn, lột sạch sẽ quần áo của đám người Tống Lâm Sinh.

“Á… Sao cởi hết cả đồ lót của họ ra vậy!”, Diệp Đông Thanh vội quay đầu, che mắt lại.

Tống Lâm Sinh trần truồng nằm trên mặt đất, lấy tay che các vị trí quan trọng.

"Thằng ranh, chúng ta xem như kết thù với nhau rồi, mày cứ chờ đó cho tao!”

Mạc Phong dang tay cười nói: "Tôi đây ở Giang Hải, lúc nào cũng sẵn sàng nghênh đón thôi! Về nói với người nhà họ Tống các cậu, nếu như còn dám đến Giang Hải làm càn, cẩn thận tôi sẽ khiến cho nhà họ Tống các người không giữ được địa vị của mình nữa!”

Tất cả mọi người: "..."

Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên nhìn nhau, họ nghe thấy những lời này thì cảm thấy cạn lời.

Anh khiến cho nhà họ Tống không giữ được địa vị của mình nữa ư?

Sợ rằng thực lực vẫn còn chưa đủ.

Hơn nữa lần này, chính Diệp Đông Thanh là người giúp đỡ mới khiến cả ba gia tộc đồng lòng đối phó với người bên ngoài. Nói khó nghe một chút thì anh đang phải dựa vào đàn bà!

Nếu đã như vậy sao không khiêm tốn một chút chứ? Lại còn lớn giọng tuyên bố nhà họ Tống cẩn thận kẻo không còn đường làm ăn, nói như vậy ngông cuồng đến thế nào cơ chứ?

Nếu không phải mọi người đều đã từng tiếp xúc với anh, chắc chắn họ sẽ cảm thấy Mạc Phong là một kẻ thần kinh.

Tống Lâm Sinh nghe vậy liền bật cười: “Được thôi! Mẹ kiếp, mày cứ đợi đó cho tao, không dần cho mày chết thì tao cùng họ với mày!”

"Ha ha, đừng cùng họ với tôi, tôi không có thằng cháu đáng thất vọng như cậu, mất mặt lắm! Cậu đúng là khiến cho nhà họ Tống mất hết mặt mũi mà!”

"Mày..."

Rầm...

Tống Lâm Sinh tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Mạc Phong không nói nên lời. Mẹ kiếp, thần kinh cũng yếu quá rồi đấy!

Nói hắn vài câu thì đã ngất xỉu rồi!

Đúng là hoa trồng trong nhà kính không chịu được sự tàn phá.

“Cậu Mạc, giờ nên làm gì đây?”, Đàm Lão Bát chắp tay cung kính hỏi.

Trong mắt ông ta, Mạc Phong là quân, còn ông ta là thần!

Khi lăn lộn ngoài xã hội phải đặt mình vào tư thế tốt thì mới có thể trụ được lâu.

"Mặc quần lót cho họ rồi vứt ra ngoài đường, đưa chọ họ một trăm tệ bắt taxi!”

"Rõ!”

Đàm Lão Bát vẫy tay, mấy người lực lưỡng kia liền kéo Tống Lâm Sinh và những người khác ra ngoài.

"Anh Mạc, anh thật sự không sợ nhà họ Tống trả thù sao? Nghe nói cao thủ nhà họ Tống cũng không ít đâu, nhất là Tam Sơn bên cạnh ông cụ Tống!”, Mộ Dung Trầm Chương nhìn Mạc Phong nhếch mép cười nói, trong lời nói mang chút gì đó vui mừng trước tai họa của người khác.

Tam Sơn là chỉ ba cao thủ!

Nghe nói võ công của họ rất cao, năm xưa có người muốn ám sát ông cụ Tống, kết quả là ba người đó đồng loạt ra tay, giết đối phương chết sạch không còn ai.

Có thể Mạc Phong chưa nghe về những chuyện này, nhưng chắc chắn Tống Thi Vũ biết.

Vẻ mặt của cô ấy rất lo lắng, ánh mắt càng thất thường hơn.

"Vậy thì để bọn họ tới đi! Tôi không đối phó được, chẳng phải vẫn còn các người sao? Chúng ta giờ đã cùng chung một chiếc thuyền rồi, các người không định bỏ mặc tôi đấy chứ?”, Mạc Phong nhếch mép cười nói.

Từ Giai Nhiên: "..."

Châu Nhược Niên: "..."

Mộ Dung Trầm Chương: "..."

Người này có thể đê tiện đến mức này cũng coi như anh ta có bản lĩnh!

Người muốn làm việc lớn thì phải biết co biết duỗi, đây cũng là chuyện mà thời gian gần đây Mộ Dung Vân Long vẫn luôn dạy bảo Mộ Dung Trầm Chương.

Ông ta còn bảo anh ta phải học tập Mạc Phong nhiều hơn. Có điều bây giờ xem ra e rằng cái sự ‘đê tiện’ từ trong máu này không hề dễ dàng để học.

Đó cũng là một loại thiên phú của Mạc Phong, đôi khi đê tiện một chút cũng có thể làm nên chuyện lớn!

Hán Cao Tổ Lưu Bang biết co biết duỗi, là kiêu hùng một thời, đó là lý do tại sao Hạng Vũ bị đánh bại trong tay của ông ta.

“Nếu như sự việc đã được giải quyết, vậy chúng tôi xin phép đi trước!”, Mộ Dung Trầm Chương chắp tay cười rất khách sáo, nhưng nụ cười vẫn mang vẻ qua loa chiếu lệ.

Từ Giai Nhiên uốn éo chậm rãi đi về phía trước với nụ cười quyến rũ: “Nhớ là có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé!”

“Anh dám!”, Mục Thu Nghi lập tức trừng mắt nhìn Mạc Phong.

Nhưng Từ Giai Nhiên hoàn toàn không tức giận, bởi vì cô ta không có lý do gì để tức giận.

Châu Nhược Niên không chào hỏi gì cả, chỉ lúng túng gật đầu rồi bỏ đi.

Đại sảnh vừa rồi vẫn còn huyên náo giờ đã lại vắng tanh.

"Cậu Mạc, hay là mấy người chơi một lát nữa đã, muốn ăn gì cứ gọi!”, Đàm Lão Bát tiến lên cười nịnh nọt.

Mục Thu Nghi lắc đầu thở dài: “Tôi không có tâm trạng, thôi không hát nữa”.

Mạc Phong lấy ra một tấm thẻ và đưa cho Đàm Lão Bát: “Tính xem hết bao nhiêu!”

"Đừng đừng đừng, hôm nay cậu Mạc đến đây là nể mặt tôi lắm rồi, tôi đâu dám thu tiền của cậu!”

"Không cần thật à?”

"Tôi không thể nhận được, nếu như tôi thu tiền sẽ bị người ta cười chết mất!”

Nếu như ông ta đã cương quyết như thế thì Mạc Phong cũng không ép.

“Ông lại đây, tôi muốn nói với ông một chuyện!”, anh ngoắc tay, mỉm cười nói.

Đàm Lão Bát theo anh vào một góc.

"Cậu Mạc có gì căn dặn?”

Anh do dự một lúc mới chậm rãi nói: "Gần đây có thể tôi phải đi ra ngoài một chuyến, sự an toàn của họ..."

"Cứ để đó cho tôi! Tôi sẽ để năm trăm anh em thay phiên nhau gác đêm, đương nhiên sẽ không quấy rầy sự nghỉ ngơi thường ngày của họ!”, ông Tám tự tin vỗ ngực nói.

Gã này làm việc Mạc Phong khá yên tâm, nếu không thì anh cũng đã không coi trọng ông ta.

"Còn một việc nữa có lẽ cũng phải nhờ ông giúp!”

"Cậu cứ nói! Đừng nói là một việc, một trăm việc tôi cũng sẽ giúp!”

"Tôi muốn mở một câu lạc bộ!”

Đàm Lão Bát hơi bối rối, như thể chưa kịp phản ứng.

“Mở câu lạc bộ?”, ông ta kinh ngạc ngẩng đầu.

Mạc Phong nhìn thấy phản ứng của ông ta liền cho rằng rất khó để làm: "Sao vậy? Rất khó khăn phải không?”

"Không! Không có khó khăn gì cả. Nếu cậu Mạc không chê thì tôi sẽ tặng câu lạc bộ của tôi cho cậu!”

Đàm Lão Bát cũng không hiểu nổi, một nhân vật lớn như Mạc Phong, ngay cả ba gia tộc lớn ở Giang Hải cũng nghe theo lời anh, thế mà anh lại cần mở câu lạc bộ sao?

"Tôi không cần câu lạc bộ của ông! Tôi cần phải tự mình mở câu lạc bộ riêng!”, Mạc Phong vừa khoanh tay vừa suy nghĩ nói.

Câu lạc bộ tư nhân này không phải dùng để kiếm tiền, mà là để mở ra các mối quan hệ, nói chung là để tạo dựng một căn cứ của riêng mình.

Để chiêu mộ nhân tài thì bản thân mình phải có căn cứ riêng, như vậy đội ngũ mới ngày càng lớn mạnh được.

"Câu lạc bộ tư nhân...diện tích khoảng bao nhiêu?”

Mạc Phong ngẫm nghĩ một chút, vì đây là để chiêu mộ người tài, nơi này không nên quá lớn, không cần quá nhiều người, mà chỉ cần những người tinh anh!

"Ba tầng là được! Nhưng ông phải để ý trang trí một chút, sau tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản cho ông!”

Tuy nhiên, anh nói sao Đàm Lão Bát cũng không chịu lấy tiền, bởi vì sau lần cùng Mạc Phong đập phá nhà họ Châu, bao nhiêu băng nhóm nhỏ đi theo cũng đủ khiến ông ta kiếm được rất nhiều tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play