*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì sẽ có thể nhận ra được Diệp Đông Thanh đang bảo vệ Mạc Phong.
“Không đến mức như vậy, nếu cô không muốn hợp tác với họ thì không cần phải hợp tác!”, anh cúi đầu và trầm giọng nói.
Diệp Đông Thanh chỉ cười hờ hững: “Để anh nợ tôi vài món nợ ân tình, có như vậy anh mới không quên tôi!”
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật giật, đây là lý do gì vậy?
Nghe thấy điều kiện mà Diệp Đông Thanh vừa đưa ra, Mộ Dung Trầm Chương không khỏi trầm ngâm.
So sánh giữa nhà họ Diệp và nhà họ Tống, dường như có thể kiếm được lợi từ cả hai, hơn nữa đều có thể phát triển bền vững.
"Đã cân nhắc xong chưa? Chỉ có một cơ hội thôi đấy!”, Diệp Đông Thanh khoanh tay, ngạo nghễ ngẩng đầu nói.
Từ Giai Nhiên chậm rãi bước tới, cô hồ ly quyến rũ này liếc mắt đưa tình nhìn Mạc Phong, mím môi cười: “Đương nhiên họ Từ chúng tôi bằng lòng hợp tác với nhà họ Diệp rồi! Tôi sẽ không ngần ngại mà quét sạch tất cả những kẻ cản trở chúng ta! Xin cô Diệp đừng lo!”
Cô ta nói như vậy đã thể hiện rõ lập trường của mình, nếu Mộ Dung Trầm Chương quyết tâm giúp đỡ Tống Lâm Sinh, thì nhà họ Từ sẽ trở thành kẻ thù của gia tộc Mộ Dung!
Châu Nhược Niên cũng khẽ ho một tiếng, ông ta đầy vẻ ngượng ngùng cười nói: "Chuyện đó...Tôi và cậu Mạc đây cũng xem như là bạn cũ, đương nhiên cũng muốn hợp tác với nhà họ Diệp. Chỉ là không biết đại lý cấp hai mà cô Diệp nói chủ yếu có những dược liệu gì vậy?”
“Cỏ long tu, hà thủ ô, nhân sâm hơn ba mươi năm tuổi, sen tuyết núi băng, v.v.!”, Diệp Đông Thanh giới thiệu.
Mọi người lại một lần nữa kinh ngạc.
Ai hiểu biết một chút về dược liệu đều biết đó là những dược liệu quý có giá trị hàng trăm nghìn thậm chí hàng triệu tệ một cây trên thị trường.
Đây mới chỉ là đại lý cấp hai, vậy dược liệu của đại lý cấp một là những gì?
Chưa nói đến đại lý cấp hai, cho dù là cấp ba, thậm chí cấp bốn cũng có thể khiến người ta kiếm được không ít, quan trọng nhất chính là mở ra được các kênh của nhà họ Diệp.
Không ai nghĩ rằng Diệp Đông Thanh lại cho mở đại lý cấp hai, hơn nữa cho dù không bán những dược liệu này mà giữ lại để sử dụng cho riêng mình thì cũng đã là một món hời lớn rồi!
Có tiền cũng chưa chắc đã mua được những dược liệu quý như cỏ long tu!
Sen tuyết núi băng lại càng là hàng cực phẩm, chỉ mọc trên đỉnh núi tuyết. Về việc nhà họ Diệp trồng nó như thế nào thì không ai biết, nếu như ai cũng biết bí mật này thì nhà họ Diệp cũng không thể trở thành thế gia chuyên về thuốc Đông y rồi.
"Nếu như cô Diệp đã nói như vậy, nhà họ Châu chúng tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ! Mong rằng sau này hai bên sẽ cùng nhau cố gắng hợp tác!”, Châu Nhược Niên chắp hai tay và mỉm cười cung kính.
Diệp Đông Thanh khẽ xua tay, lạnh lùng quay người lại: “Sau này Giang Hải có chuyện gì thì cứ nói với anh ấy!”
Như vậy Mạc Phong sẽ phải thường xuyên gọi điện liên hệ với cô ta rồi.
Thực ra đây mới là tính toán của Diệp Đông Thanh!
Nếu như Châu Nhược Niên và Từ Giai Nhiên đều đã thể hiện rõ lập trường, giờ cũng chỉ còn lại Mộ Dung Trầm Chương nữa thôi. Hai nhà đấu một nhà, cũng khá phiền phức đây.
Cho dù Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên có hôn ước cũng không hề ảnh hưởng đến trận chiến giữa hai nhà về mặt lợi ích.
Vả lại, có thể móc nối được với nhà họ Diệp, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt giữa Giang Hải và các quận, huyện lân cận thì đây chính là một miếng thịt rất lớn!
Như vậy, liệu có cần dùng đến việc kết thông gia để mở rộng thế lực của gia tộc nữa hay không?
“Vậy cậu chủ Mộ Dung thì sao? Nếu chọn sai đội, sau này không có cơ hội nữa đâu!”, khóe miệng Diệp Đông Thanh khẽ nhếch lên.
Anh ta cũng bối rối gật đầu rời khỏi chỗ Tống Lâm Sinh và đứng về cùng một bên với Từ Giai Nhiên.
Bây giờ nhà họ Diệp đã cho một cơ hội, anh ta không có lý do gì để từ chối.
"Này! Mấy người có ý gì vậy? Nhà họ Tống chúng tôi có thể cung cấp con đường tơ lụa trên biển, điều này đủ để các người kiếm được rất nhiều tiền, tại sao lại từ chối? Chỉ vì chút thảo dược nát đó sao?”, Tống Lâm Sinh đầy vẻ khó hiểu, hắn vò đầu hét lên.
Rõ ràng là hắn không hiểu sự quý giá của những dược liệu này, đối với một ít dược liệu Diệp Đông Thanh vừa nhắc tới, tùy tiện đấu giá tám trăm mười nghìn cũng không thành vấn đề.
Nghĩ xem nếu như đi theo đường biển, phải bán bao nhiêu thứ mới có thể có được lợi nhuận như vậy chứ?
Rõ ràng là bỏ ra một nửa công sức nhưng gặt hái được gấp đôi, kẻ ngốc cũng sẽ chọn hợp tác với nhà họ Diệp.
Lúc này Mạc Phong tiến lên trước, thở dài lắc đầu: “Đừng coi mọi người đều là đồ ngốc. Cậu đã hứa sẽ mở con đường tơ lụa trên biển cho các gia tộc lớn, e rằng với địa vị trong gia tộc, cậu vẫn chưa thể làm chủ được”.
Lúc này mọi người mới đồng loạt phản ứng trở lại.
Mẹ kiếp, thế này là đang ‘viết séc khống’ hay?
Lúc này đôi mắt Tống Lâm Sinh cũng ngớ ra, hắn không ngờ Mạc Phong lại nhìn thấu được tâm tư của mình.
Sự giúp đỡ mà hắn vừa nói với họ là mở ra con đường tơ lụa trên biển thực chất chỉ là một vỏ bọc, cụ thể như thế nào vẫn phải do ông cụ nhà họ Tống quyết định.
Nhưng Diệp Đông Thanh thì khác, cô ta là người kiểm soát quyền lực thực sự của nhà họ Diệp, chỉ cần cô ta đồng ý điều gì thì chỉ thiếu một hợp đồng nữa thôi, đáng tin tưởng hơn Tống Lâm Sinh rất nhiều.
"Cậu dám nói dối chúng tôi! Anh Mạc, anh nói xem phải xử lý hắn sao đây!”, sắc mặt Mộ Dung Trầm Chương chùng xuống, anh ta trầm giọng nói.
Vừa rồi vẫn còn bộ dạng chiến đấu đến cùng, giờ đã xưng anh gọi em luôn được rồi.
Người thành phố thật là nhiều chiêu trò mà!
Nhưng bây giờ chiêu trò rất được lòng mọi người ở cái xã hội này!
Mạc Phong bình tĩnh nhún vai và cười tủm tỉm nói: "Lột sạch quần áo rồi ném ra ngoài đi!”
"Được rồi! Hãy làm theo những gì anh Mạc nói”, Mộ Dung Trầm Chương nhếch mép cười với vẻ mặt đầy chuyên nghiệp.
Lúc này Đàm Lão Bát vội vàng tách ra khỏi đám đông với một nụ cười đểu, ông ta nói: "Cậu Mạc! Chút chuyện nhỏ này giao cho tôi là được. Cậu xem xảy ra chuyện như vậy trong câu lạc bộ của tôi thật sự là ngại quá!”
"Vậy làm phiền ông rồi!”
Ông Tám cười đầy gượng gạo.
Vừa rồi tim ông ta như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi. Nếu ba nhà cùng nhau đối phó với Mạc Phong, ông ta thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra theo hướng ngược lại như vậy, thật là khiến người ta phải sảng khoái!
Tin tưởng vào cậu Mạc thì con đường phía trước sẽ bằng phẳng, không có chông gai.
“Cởi quần áo của cậu ta ra!”, Đàm Lão Bát nhướng mày cười đầy thú vị.
Lập tức có mấy người đàn ông lực lưỡng xông tới, đè Tống Lâm Sinh và đám người đi theo kia xuống đất, chẳng mấy chốc họ đã bị lột sạch quần áo.
"Thằng khốn! Tao sẽ không tha cho mày đâu! Tống Thi Vũ, con ranh chết tiệt, khi mày trở về nhà họ Tống, tôi sẽ khiến chị sống không bằng chết!”, Tống Lâm Sinh ngửa mặt lên trời gầm rú.
Mạc Phong cảm thấy rõ ràng Tống Thi Vũ đang run rẩy, cô ấy sợ hãi!
Anh nhanh chóng ôm lấy eo cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, nếu cô không muốn quay về, tôi đảm bảo không ai có thể đưa cô đi được!”
"Nhưng...", Tống Thi Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, rất nhiều điều cô ấy đang định nói ra nhưng lại nuốt vào trong.
Ở Giang Hải, tuy rằng đúng là Mạc Phong có khả năng này, nhưng những rắc rối mà anh gặp phải cũng tỷ lệ thuận với khả năng của anh.