Nhưng khi cô ta vừa dứt lời, Mạc Phong đã đè cô ta lên xe và hôn cô. Dương Thái Nhi càng hôn quên mình hơn, nước mắt cũng vô thức rơi xuống, mặc dù trên mặt mang nụ cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Lúc này, Mục Thu Nghi đang đứng trong văn phòng tổng giám đốc không khỏi run lên, giống như phải chịu sự đả kích, cô bất giác ngồi mềm nhũn trên sàn. “Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu… Tại sao trái tim lại đau…Tại sao!”
Cô cũng không biết mình bị làm sao, cô chỉ cảm thấy mình như bị cả thế giới bỏ rơi.
Tại ngã tư.
Một người đàn ông mặc áo gió đang cầm máy ảnh và quay cảnh này một cách điên cuồng.
Hàng trăm bức ảnh được chụp lại cảnh hai người ôm hôn nhau. “Ha ha, trở về cậu Tưởng nhất định sẽ thưởng mình!”, người mặc đồ đen khoanh tay cười khẩy.
Sau khi hôn được khoảng năm phút, Mạc Phong mới buông Dương Thái Nhi và thở một hơi dài: “Đã hài lòng chưa?” “Ha ha… Tôi đã đánh giá thấp anh rồi!”, cô ta khẽ bật cười, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ buồn bã.
Anh ấy thực sự đã thay đổi!
Điều khiển Dương Thái Nhi đau khổ là phần lớn tất cả những điều này là do bản thân cô ta tự gây ra.
Vừa mở cửa xe ngồi vào chiếc Maybach, cô ta liền kéo cửa sổ xuống nhìn Mạc Phong cười tủm tỉm nói: “Hẹn gặp lai!” “Nếu có thể đừng bao giờ gặp lại…”, anh thở dài cười nói: “Tôi đã có người mà mình yêu thương rồi!” “Cô ta sao?”, lúc này Dương Thái Nhi chỉ lên trên tầng và cười giễu cợt.
Mạc Phong quay đầu lại và nhìn thấy Mục Thu Nghi đang đứng bên cửa sổ, nhưng đột nhiên cô lại kéo rèm cửa lai.
Khoảng cách xa như vậy chỉ là chuyện nhỏ đối với một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, nhưng đối với một người bình thường mà nói, tầm nhìn của Dương Thái Nhi khiến anh hơi ngạc nhiên.
Nếu như cô ta đã sớm biết Mục Thu Nghi đứng đó và quan sát, chẳng phải toàn bộ quá trình hôn vừa rồi…
Nhưng khi anh kịp phản ứng lại, chiếc Maybach đã phóng đi. “Cô nhóc này cũng khá mưu mô đấy!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu cười thầm.
Anh không lập tức giải thích những chuyện này với Mục Thu Nghi, càng giải thích thì một số chuyện càng nói không rõ ràng được, hơn nữa Mạc Phong cũng muốn xem nỗ lực của mình nhiều ngày như vậy rốt cuộc có tác dụng gì không!
Lúc này trên chiếc xe Maybach đó.
Dương Thái Nhi vẫn luôn dựa vào cửa sổ và khóc thầm, nước mắt cô ta cứ chảy ra trong vô thức. “Cô à, đừng khóc nữa, cô và cậu ta sẽ không bao giờ có kết quả đâu, hơn nữa nhà họ Tưởng cũng đã biết chuyện lần này cô đến Giang Hải rồi…, bác tài thở dài nói. “Biết thì biết, tôi không quan tâm!”, Dương Thái Nhi cổ chấp lau nước mắt.
Bác tài xế do dự rồi lắc đầu: “Cô là người phụ nữ đã được an bài sẵn sẽ được gả cho nhà quyền quý, còn tên nhóc đó chỉ là một tên lính biên phòng mà thôi! Cậu ta so sánh với nhà quyền thế như nhà họ Tưởng quả thực là người của hai thế giới khác nhau!” “Binh vương cũng là người quyền quý!” “Nhưng giờ cậu ta không còn là binh vương nữa! Quân đội thậm chí đã hủy bỏ tư cách quân nhân của cậu ta rồi. Cậu ta chỉ là một người bình thường mà thôi!”
Dương Thái Nhi nằm đó mà không nói gì nữa.
Muốn phá vỡ thế tục để theo đuổi thứ mà mình mong muốn quả thực quá khó rồi!
Mạc Phong cũng hiểu điều này, nếu nhất định muốn cùng với Dương Thái Nhi thì thậm chí phải bỏ cả cái mạng này!
Buổi trưa, anh không đến căng tin ăn cơm mà bắt xe đến đường Nam Hạng.
Lần trước Vương Phú Quý chạy thoát, hiện giờ cảnh sát vẫn đang tìm kiếm khắp nơi, có lẽ hắn chưa thoát khỏi Giang Hải.
Vậy thì đường Nam Hạng có thể chính là hang ổ của hẳn. Có lẽ trên người tên Vương Phú Quý này có thứ mà Mạc Phong muốn biết.
Vốn dĩ một trong những manh mối có lẽ có giá trị nhất phải ở trên người tên lính đánh thuê người châu Phi là Hồng Kiếm, nhưng hắn đã chết rồi.
Đám tôm tép còn lại trên thuyền căn bản không biết cái gì, chỉ biết nhận tiền thì đi đưa đồ cho người khác, chúng còn chẳng biết ông chủ đứng phía sau là ai.
Khi đi ô tô đến lối vào đường Nam Hạng, tài xế không dám tiến thêm nữa, có vẻ như nhóm người này thường bắt nạt tài xế taxi
Nhưng điều khiến Mạc Phong cảm thấy hơi kỳ lạ là ngoài cửa có một chiếc xe cảnh sát đang đậu!
Có vẻ như cuối cùng bên trên cũng đã ra tay rồi!
Khi bước ra đường, mọi người nhìn thấy Mạc Phong liền đi đường vòng, sợ sẽ đụng độ phải anh.
Người bị anh đánh lần trước đã nằm la liệt suốt cả con đường, hoàn cảnh thê thảm nhất có lẽ vẫn còn nguyên trong ký ức của họ.
Điều khoa trương hơn nữa là họ thậm chí đang lưu hành một bức ảnh của Mạc Phong trong nội bộ, họ thà gây rối với Đức Phật hơn là dây vào người trong ảnh.
Khi bước vào trong, dường như anh nghe thấy một trận cãi vã.
Một nhóm người xếp thành một vòng tròn.
Từ xa, Mạc Phong nhìn thấy bóng người đang đứng qua khe hở, hình như có chút quen mắt
Tần Lam?
Đúng vậy, người đang tranh cãi với tên côn đồ kia trong đám người chính là bà chắn Tần Lam! “Ai cho phép các người thu phí bảo vệ ở đây? Lập tức thanh toán tiền ăn cho tôi ngay. Ban ngày ban mặt mà dám ăn quỵt người ta, không còn luật pháp nữa rồi hay sao?” Tần Lam chỉ vào gã thanh niên tóc vàng, tức đến phát điênlên.
Tuy nhiên, gã thanh niên tóc vàng lại thản nhiên cười nói: “Cô cảnh sát, cô nói như vậy là không nói lý rồi. Nếu như người ta tình nguyện không cần tiền thì không thể nói là ăn quỵt được đúng không?”
Khu vực đường Nam Hạng sắp tập trung phát triển nên vấn đề an ninh khu vực này phải được giải quyết, từ lâu đã nghe nói đây là tụ điểm của bọn côn đồ, hôm nay mới thực sự chứng kiến.
Vốn dĩ đang ăn trong nhà hàng thì có một đám người tóc xù sặc sỡ đi vào sau, gọi một bàn lớn đầy món ăn, sau khi ăn xong liền rời đi mà ông chủ cũng không dám nói gì.
Quan trọng nhất chính là chúng bơ luôn cả Tần Lam. Hôm nay cô ấy mặc đồng phục cảnh sát, dễ nhận diện như vậy mà bọn chúng lại ngang nhiên ăn quỵt trước mặt cô?
Tần Lam quay đầu nhìn chủ nhà hàng nói: “Tên này thường xuyên ăn không trả tiền sao? Đừng sợ, tôi là cảnh sát, tôi sẽ làm chủ cho chú!”
Gã thanh niên tóc vàng cười khẩy khoát tay nói: “Bác này, bác phải nghĩ cho kỹ rồi hãy nói nhé. Tuy bây giờ có cảnh sát ở đây, nhưng không đồng nghĩa với việc cô ta cứ ở đây mãi!”
Uy hiếp ư?
Đây rõ ràng là khiêu khích mà! “Cậu dám uy hiếp chú ấy? Tôi nói cho cậu biết, nếu như hôm nay cậu không thanh toán tiền, cậu đừng hòng rời khỏi đây!”, Tần Lam chỉ vào gã và giận dữ gầm lên.
Vẻ mặt chủ cửa hàng rầu rĩ, ông ta năn nỉ: “Cô cảnh sát, thực sự là không có chuyện gì đâu, là tôi mời họ ăn, cô đừng truy cứu nữa…
Nhìn cái là biết ngay là chủ cửa hàng sơ sau khi Tần Lam rời khỏi đây thì đám người kia sẽ thừa dịp báo thù.
Sống ở đường Nam Hạng, chí ít cũng phải biết quy tắc ở đây. Vì giá thuê phòng ở đây khá rẻ nên với tình hình như vậy, gần như không ai dám mở cửa hàng ở đây để làm ăn, liều mạng kiếm chút tiền. Vậy nên có lúc đám người này ăn quyt cũng đành phải nhẫn nhịn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT