“Sao vậy?”, Mạc Phong đang đánh bài, thản nhiên hỏi.

Bởi vì vị trí của anh quay lưng lại với cửa nên anh không thể nhìn thấy ai đang đến.

Có điều Vương Bưu và những người khác đang quay mặt hướng về phía cửa, nhưng khi nhìn thấy người này đi vào, tất cả đều đứng dậy.

Hương thơm thoang thoảng ập đến, Mạc Phong liền biết ngay người này là ai mà không cần quay đầu lại.

Dương Thái Nhi lấy ra một vài tấm bưu thiếp trong túi xách của mình và đưa cho mọi người với giọng nói ngọt ngào: “Đây là ảnh cá nhân của tôi, trên đó có cả chữ ký của tôi!”

Giọng nói gợi cảm và quyến rũ này khiến những người đàn ông sau khi nghe vậy thì xương liền mềm nhũn cả ra.

Mọi người đều run tay khi đón nhận tấm bưu thiếp này.

Ảnh của nữ thần, chữ ký của nữ thần…

Để ngăn mình khỏi mơ, một số người thậm chí đã tự tát vào mặt mình.

Mạc Phong lặng đi một lúc.

Không phải chỉ là chữ ký thôi sao, có đến mức phải vui vẻ thái quá như thế không? “Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy, mọi người… ra ngoài một lát được không?”, Dương Thái Nhi khẽ quay đầu nhìn lại đám người rồi mỉm cười.

Quay đầu mỉm cười mê hoặc tất cả chúng sinh, nụ cười khuynh quốc khuynh thành!

Mọi người lập tức vội vàng gật đầu đắc ý. “Được rồi, vậy hai người cứ nói chuyện đi, chúng tôi ra ngoài canh gác!” “Phải đó, anh Mạc, chúng em ra ngoài trước nhé!” “Đột nhiên tôi thấy bụng mình hơi khó chịu. Tôi phải đi vệ sinh đây!”

Trong nháy mắt, nhóm người trong bộ phận bảo vệ lập tức rời đi.

Ngay cả Giang Tiểu Hải đang ngồi bên trong gõ bàn phím cũng chậm rãi đóng máy tính lại. “Này! Chú cũng đi ra ngoài à?”, Mạc Phong nắm lấy cánh tay Giang Tiểu Hải nói nhỏ.

Nhưng cậu ấy quay đầu lại nhếch mép cười: “Hệ hệ, đội trưởng à, anh phải tự mình giải quyết chuyện của mình đi, người ta đã tìm đến tận nơi rồi, cái gì cần dứt thì phải dứt khoát đi thôi, không là phiền lắm đó!”

Nói xong, cậu ấy vỗ vai Mạc Phong cười khúc khích rồi bước ra ngoài.

Trước giờ anh luôn đi lại giữa bao người phụ nữ, nhưng chưa bao giờ bị động như lúc này.

Dương Thái Nhi ưỡn ẹo và chậm rãi đi đến bên Mạc Phong, dùng đầu ngón tay nâng cằm anh và cười khúc khích nói: “Mấy năm không gặp mà trông anh ngày càng nam tính hơn nhỉ, đúng là khác một trời một vực với cậu bé vắt mũi chưa sạch năm nào! Xem ra mấy năm nay anh phải chịu không ít khổ cực ở bên ngoài!” “Nhờ vào quan hệ với cô Dương đây nên tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên ngoài!”, Mạc Phong đẩy đầu ngón tay ra khẽ cười.

Lời lẽ giao tiếp chiếu lệ này thốt ra từ miệng anh như một lưỡi dao sắc bén cắm vào trái tim của Dương Thái Nhi.

Đã từng đẹp đã khó có thể chia lìa như thế, vậy mà nay sao gặp lại như người xa lạ.. “Anh nhất định phải nói chuyện với tôi như thế này sao?

Tôi không thích nghe anh gọi tôi là cô Dương, tôi muốn nghe anh gọi tôi là Thái Nhi…Quay lại đi, tôi đã có đủ thực lực để nuôi sống bản thân mình, không cần phải lo phía gia đình nữa! ”, Dương Thái Nhi nắm tay Mạc Phong nghẹn ngào nói.

Họ Dương là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.

Cô ta là con gái của nhà họ Dương, từ khi sinh ra đã có số mệnh không tầm thường, còn Mạc Phong chỉ là con hậu nhân của gia tộc suy tàn, hàng ngày chỉ có thể sống ẩn dật.

Khi còn nhỏ, do thiếu hiểu biết, luôn tò mò về tình yêu, Mạc Phong một người hào hiệp, đã chạm đến trái tim của Dương Thái Nhi, tình yêu thời mười mấy tuổi là tình yêu trong sáng nhất.

Tình yêu lúc đó không chứa đựng điều gì phức tạp, lúc đó cô gái không cần điều gì từ bạn mà chỉ cần bạn đối tốt với cô ấy thôi!

Nhưng mọi chuyện sớm bị bại lộ, ông cụ nhà họ Dương đã đứng ra phản đối hai người, có lẽ Mạc Phong sẽ không bao giờ quên những lời ông cụ đã nói. “Đàn ông có thể nghèo, nhưng không thể không biết xấu hổ, muốn dựa vào phụ nữ đi đường tắt thì cả đời cậu mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được! Đồ rác rưởi

Thậm chí, ông cụ nhà họ Dương còn đưa cho Mạc Phong một tấm séc một triệu tệ, cầu xin anh rời khỏi Dương Thái Nhi.

Điều khiển Mạc Phong đau lòng nhất không phải là bộ dạng trịch thượng của ông cụ nhà họ Dương, mà là thái độ của Dương Thái Nhi lúc đó.

Cô ta đã nói với gia đình rằng chính Mạc Phong cứ bám lấy mình không rời. Điều này giống như một câu nói: “Tôi không sợ ngàn mũi tên đâm vào tim, nhưng đừng để tôi biết có một mũi tên trong đó là của bạn!”

Mạc Phong khẽ lắc đầu: “Chuyện đã qua rất lâu rồi. Giống như hòn đá ném xuống biển, lúc này đã sớm chìm xuống đáy rồi. Có lẽ ông nội cô nói đúng, hai người chúng ta quả thực không hợp nhau. Cô là người mà nhà họ Dương nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, còn tôi chỉ là một kẻ phiêu bạt khắp chốn. Nếu như là lúc mười tám tuổi tôi còn có thể nói một câu rằng tôi yêu cô, còn bây giờ tôi thực sự không kham nổi!”

Bên ngoài phòng bảo vệ.

Một thanh niên đầu húi cua muốn dựa vào cửa nghe ngóng, nhưng Vương Bưu lại vỗ vào đầu cậu ta tức giận nói: “Muốn chết sao? Lại còn dám nghe trộm!” “Hi hi, đội trưởng, anh nghĩ anh Mạc sẽ chọn Dương Thái Nhi hay tổng giám đốc của chúng ta? Cả hai đều là những người đẹp cực phẩm, thật khó để lựa chọn!”

Câu hỏi này đúng là Vương Bưu không biết phải trả lời như thế nào, cả hai đều rất xuất sắc và quả thực rất khó để lựa chọn.

Nhưng Vương Bưu lại cười lớn: “Lựa chọn là việc của trẻ con, người lớn đương nhiên là muốn cả hai rồi!”

Mọi người: “Ha ha ha ha!”

Cót két…

Cánh cửa mở ra.

Mọi người lại đột nhiên ngừng cười nói.

Dương Thái Nhi đi ra với vẻ lạnh lùng xinh đẹp, nhìn Mạc Phong phía sau khẽ cười nói: “Đã nhiều năm không gặp rồi, anh tiền bạn cũ chắc là vẫn được chứ?” “Đương nhiên!”, Mạc Phong gật đầu mỉm cười.

Hai người lần lượt rời đi, cho dù nhìn từ khía cạnh nào cũng đều thấy họ rất xứng đôi.

Lúc này trong văn phòng của tổng giám đốc tập đoàn Kim Tư Nhã.

Mục Thu Nghi vẫn luôn đứng bên cửa sổ và nhìn xuống dưới.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang làm gì, trên bàn còn một đống tài liệu chưa xử lý xong, vậy mà cô đã đứng ở cửa sổ gần nửa tiếng rồi.

Khi nhìn thấy Mạc Phong và Dương Thái Nhi rời đi cùng nhau, trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim một cách dữ dội, cơn đau như khiến người ta phải nghẹt thở.

Từ bên ngoài công ty.

Mạc Phong tiễn Dương Thái Nhi ra đầu xe Maybach. “Chúng ta dừng lại ở đây đi, tôi còn đang làm việc, không tiên tiến cô ra ngoài!”

Dương Thái Nhi ngẩng đầu nhìn đôi mắt của anh, hai người cùng nhìn nhau: “Anh đã trưởng thành rồi, đôi mắt trong trẻo đã biến mất, tôi vẫn thích anh của lúc trước hơn!” “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, tôi lại thích mình của hiện tại hơn!”, Mạc Phong cười nhạt nói.

Đỏ mặt lúc ban đầu gặp mặt, đỏ mắt khi chào tạm biệt nhau! “Anh thực sự đã buông bỏ quá khứ rồi sao?” “Đã buông bỏ rồi!” “Nếu anh dám hôn tôi, tôi sẽ tin là anh đã thực sự buông bỏ được chuyện đã qua!”

Mạc Phong khẽ nhíu mày.

Đây là kiểu gì vậy? Sao anh không hiểu lắm nhỉ!

Nếu không hôn có nghĩa là chưa buông bỏ được những chuyện trước đây, nếu hôn chỉ sợ là lại càng thêm phiền phức. “Tôi biết, thực ra trong lòng anh vẫn có tôi đúng không? Bởi vì…tôi là người phụ nữ đầu tiên của anh!”, Dương Thái Nhi nheo mắt cười đắc thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play