Thấy biểu cảm trên mặt Tần Hoài Chu bỗng trở nên ngưng trọng, Úc Dạ Bạc hỏi: “…Là ai vậy?”
Người đàn ông dừng khẩu hình đáp: Nhiệm vụ kinh dị.
Đúng vậy, đây chính là giọng nói thỉnh thoảng gửi các nhiệm vụ cho Tần Hoài Chu trước kia.
“Gì cơ?” Thanh niên khẽ nheo mắt, đột nhiên ánh mắt trở nên siêu hung, cậu vươn tay giật mạnh điện thoại từ chỗ Tần Hoài Chu.
Tần Hoài Chu hơi giật mình, còn chưa kịp hồi hồn đã nghe thấy giọng nói của bạn trai đáng yêu vừa mới hôn mình lúc nãy mà giờ phút này như biến thành người khác.
Toàn thân Úc Dạ Bạc xù lông, ánh mắt lạnh lẽo đến độ có thể hóa thành sương, cậu mở miệng chất vấn: “Mày chính là nhiệm vụ kinh dị?”
“Đúng vậy.” Giọng nói điện tử vẫn không có bất cứ cảm xúc nào.
“Ha ha.” Úc Dạ Bạc lạnh lùng nở nụ cười.
Ánh mắt lạnh lẽo của cậu khiến hai tấm thẻ đạo cụ đứng cạnh rùng mình một cái.
Hiển nhiên chủ nhân đang rất tức giận!
Đến cả bản nháp Úc Dạ Bạc cũng không cần, cậu nói thẳng toẹt ra luôn: “Con mẹ mày giờ không giả vờ làm rùa rụt cổ nữa à?”
“…”
“Cháu trai, lúc trước mày không nói không rằng đã kéo ông đây vào Nhiệm vụ kinh dị, cháu đã được ông đồng ý chưa? Ông đây bấm cháy máy nút phản hồi cũng không thấy đáp lại, hôm nay biết ló cái mặt ra rồi?”
Nhiệm vụ kinh dị vẫn lạnh lùng đáp: “Là tôi giúp hai người gặp nhau.”
“Mày giúp?” Úc Dạ Bạc bị làm cho tức đến bật cười: “Mặt mày dày quá đấy nhỉ, người làm nhiệm vụ bọn tao bán sống bán chết làm nhiệm vụ để thực hiện nguyện vọng, còn mày thì sao! Đừng tưởng tao không biết mày là một tên thương nhân lòng dạ đen tối, muốn kiếm chênh lệch hai bên? Một nhiệm vụ cấp S chỉ cho tí tẹo giá trị tâm nguyện, tiền cũng chỉ có hai trăm nghìn tệ, mày có thấy xấu hổ không? Một tháng tao livestream còn nhiều hơn thế nữa, không cần phải mạo hiểm tính mạng kiếm tiền. Bây giờ tao cho mày một triệu mày dám làm nhiệm vụ không? Dám không?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì? Hả? Nhiệm vụ không rõ ràng, giá trị mong muốn không rõ ràng, quy tắc còn là cái trò chơi chữ khốn nạn, tao đ*t mẹ cả nhà mày!”
“Không phải…”
“Thế nào? Mày còn trả treo? Rồi cả cái trò rút thẻ rách nát của mày, tao rút hai mươi lần liên tiếp mà lần nào cũng trượt? Xác suất của mày là 0.00000001 à? Mày không biết từ lâu nhà nước đã quy định bất kỳ trò chơi rút thăm trúng thưởng nào cũng phải công bố xác suất, nếu không thì đó chính là lừa đảo, mày chính là kẻ lừa đảo không tim không phổi!”
Sếp Úc tính nóng, một khi tâm trạng không tốt thì thiên vương lão tử cũng dám dỗi chứ nói chi là một cái app hèn hạ.
Cậu đảm bảo nếu bây giờ con app kia mà đứng trước mặt thì cậu sẽ cho nó một đấm vỡ đầu chó! Chẳng những cậu muốn đánh mà còn muốn bạn trai đánh nó cùng mình!
“Không… app có quy tắc, cậu đừng hắt nước bẩn lung tung.”
“Ha ha! Sao mồm mày thối thế hả! Tao hỏi mày, phần thưởng đạt được mười bốn album kinh dị của tao đâu? Không chỉ nuốt sạch phần thưởng của tao mà còn dám mặt dày đứng đây nói quy tắc?”
“…” Thật sự Nhiệm vụ kinh dị đã bị nói đến á khẩu tịt ngòi, hồi lâu sau nó mới lên tiếng, chỉ đành chuyển sang đề tài khác, giọng điệu cũng yếu đi vài phần.
“Tôi và Tần Hoài Chu đã làm giao hẹn, tôi giúp anh ta hồi sinh cậu rồi đưa anh ta đến bên cậu, còn các cậu chỉ cần…”
“Cần cái đầu mày!” Úc Dạ Bạc không cho nó có cơ hội mở miệng: “Mày bị chập mạch đúng không, lòng lang dạ sói nuốt giá trị tâm nguyện thì thôi đi, nhưng mày xóa trí nhớ của bọn tao đã có sự đồng ý cho phép chưa? Bây giờ lại muốn hứa hẹn? Mày xứng sao? Xứng cái chim ấy!”
Từ khi cướp ống nghe cho đến lúc mắng chửi người liền mạch dứt khoát, hơn nữa nói xong còn không cho đối phương có bất cứ cơ hội đáp trả nào đã cộp một tiếng dập điện thoại.
Nhiệm vụ kinh dị:???
Đây là lần đầu tiên có người làm nhiệm vụ kinh dị dám cúp điện thoại của nó.
Là một streamer đủ tư cách thì khả năng nói chuyện trơn tru lưu loát là một trong những kỹ năng cần thiết hàng đầu. Với tư cách là streamer trong khu game, Úc Dạ Bạc chẳng những có thể dùng tiếng Trung chửi người mà còn có thể bắn tiếng Anh và tiếng Nhật, y như một cái súng bắn liên thanh, vừa bắn một phát đã đúng trọng tâm, xả hết những uất nghẹn suốt hơn một năm ra, khiến cho Nhiệm vụ kinh dị sợ hãi không nói nên lời.
Quá đỉnh!
Tần Hoài Chu thực sự muốn vỗ tay khen thưởng cho cậu bạn trai ưu tú của mình.
Tuy rằng đúng thật là nhờ có app nên hai người mới có thể gặp mặt, nhưng như Úc Dạ Bạc nói, ngay từ đầu đã không có cái gọi là công bằng. Quy tắc không rõ ràng, giá trị tâm nguyện cũng không rõ ràng, tốt xấu gì bây giờ còn có thể nhìn thấy một biểu tượng hình trái tim. Hồi trước Tần Hoài Chu đến ngay cả cái biểu tượng cũng không thấy, tất cả đều phải dựa vào giọng nói báo cáo tiến độ, nó nói bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.
Dựa vào cái gì?
Cho dù là nhân viên 996 cũng có bảng lương rõ ràng, gặp vấn đề gì thì đi tìm phòng tài vụ, nào giống như Nhiệm vụ kinh dị lòng dạ khó lường này, lừa dối người ta cho qua lần.
(*) 996: Làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, tuần làm 6 ngày.
Hứa hẹn lúc trước bọn họ đều không nhớ rõ, Nhiệm vụ kinh dị muốn nói thế nào thì là thế đó, chỉ có đứa ngốc mới bị nó lừa.
Úc Dạ Bạc mắng xong còn thấy chưa hả giận, cậu xù lông ngồi xổm dưới đất, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cmn, đáng yêu quá…
Tần Hoài Chu bị dáng vẻ xù lông của Khoai Dẻo làm cho dễ thương muốn chết, muốn ôm cậu vào lòng vuốt ve.
“Cục cưng đừng giận.”
“Con app rác rưởi.”
“Đúng, app rác rưởi.”
“Con app ngu ngốc.”
“Ừ, app ngu ngốc.”
Sau khi Khoai Dẻo hổ báo cáo chồn mắng hơn nửa ngày mới thấy thoải mái hơn.
Kết quả con app không có mắt này lại xuất hiện.
“Chậc, nó gửi tin nhắn cho anh.”
“Nó?”
“Chính là tin nhắn bí ẩn hôm trước, là do Nhiệm vụ kinh dị gửi.”
“Nó nói cái gì?”
“Nó nói…” Tần Hoài Chu dừng một chút, vẻ mặt có hơi quái dị, anh thì thầm đọc từng câu từng chữ: “Thật ra tôi cũng không muốn như vậy QAQ, sao mà các ngươi, các ngươi có thể trở mặt không nhận nhau chứ? Quá đáng!”
“QAQ?”
“Đúng, chính là QAQ.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Giọng nói thì cool ngầu mà gửi cái tin nhắn làm bộ cute, hàng này bị tâm thần phân liệt chắc?
“Anh hỏi rốt cuộc nó muốn làm gì?”
“Được.” Tần Hoài Chu hỏi, rất nhanh đã có câu trả lời: “Nó nói mặc dù bản thân là Nhiệm vụ kinh dị nhưng cũng không phải hoàn toàn là Nhiệm vụ kinh dị, còn nói nó vẫn luôn giúp chúng ta. ”
“Hơn nữa nó nói sở dĩ anh biến thành như bây giờ là bởi có liên quan đến giao dịch trước kia.”
“Cái quái gì cơ?” Vốn dĩ Úc Dạ Bạc đã không đủ kiên nhẫn, nhưng vừa nghe nói đến Tần Hoài Chu thì bỗng quan tâm hẳn: “Anh bảo nó nói tiếp.”
“Ừm.” Tần Hoài Chu mất gần mười phút mới đọc xong hết tin tức của đối phương, bởi vì lượng thông tin quá nhiều.
Nói một cách đơn giản: “Nó tự gọi mình là ý chí của Nhiệm vụ kinh dị, ra đời với linh hồn linh thể, tồn tại từ hàng trăm năm trước, trước giờ ‘sống’ nhờ việc hấp thu giá trị tâm nguyện.”
“Ở trong mắt nó, con người và quỷ hồn không có gì khác biệt, đều là tồn tại ngang hàng, cho nên dù là con người hay quỷ hồn, chỉ cần sinh ra ý ham muốn mãnh liệt muốn đạt thành tâm nguyện nào đó là nó có thể cảm ứng được.”
“Nó đã từng dựa vào việc giúp đỡ con người và quỷ hồn thực hiện nguyện vọng để đạt được giá trị tâm nguyện của họ.”
Có thể coi như là giao dịch công bằng theo nhu cầu.
“Thẳng đến một ngày nào đó của trăm năm trước, nó gặp được một con người, người kia đưa ra đề nghị muốn cùng nó hợp tác cùng nhau kiếm điểm giá trị tâm nguyện… nhưng gã lại cải biến nó thành dáng vẻ như bây giờ.”
“Thật ra sức mạnh của bản thân nó rất nhỏ, nguyện vọng có thể hoàn thành cũng rất ít. Đặt ở bây giờ phỏng chừng cũng chỉ bằng điều ước muốn 100 NDT, muốn số điện thoại của cô gái đứng đằng trước hoặc mấy điều ước giống vậy, do đó giá trị tâm nguyện cũng không lấy được bao nhiêu.”
“‘Con người’ và ‘chấp niệm’ còn lớn mạnh hơn nhiều so với những gì ta tưởng, chỉ cần thu thập đủ giá trị tâm nguyện thì có thể làm được rất nhiều chuyện.”
“Tài sản kếch xù, quyền lực chí cao vô thượng, thậm chí là cả trường sinh bất lão, khởi tử hồi sinh cùng với xuyên qua thời không. Tất nhiên, những thứ này đều cần rất nhiều giá trị tâm nguyện mới có thể đạt thành.”
Nghe đến đây, Úc Dạ Bạc như đoán ra được cái gì: “Là kẻ kia đãnghĩ cách dùng con người để hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn? Còn gã thì thu thập giá trị tâm nguyện của hai bên?”
“Đúng vậy.”
Hay quá.
Vậy thì gã đúng là một thương nhân thành công, trình cắt rau hẹ rất trơn tru nhuần nhuyễn.
(*) Cắt rau hẹ: Bòn tiền, bòn sức trong khoảng thời gian rất nhanh
Ban đầu quy tắc do kẻ nọ đưa ra khá công bằng, nhiệm vụ tương đối đơn giản, sẽ không lấy mạng người, giá trị tâm nguyện mà gã rút ra cũng rất ít. Đối với ý chí mà nói, có thể đạt được càng nhiều giá trị tâm nguyện càng tốt cho nó, bởi vậy nó cứ thế mà yên tâm hợp tác cùng kẻ kia.
Cho đến một người đó muốn càng nhiều hơn, gã muốn tiền tài, muốn vĩnh sinh, muốn trường sinh bất lão, muốn trở thành người đứng ở vị trí cao nhất của thế giới này.
Để đạt được những mong muốn đó, gã bắt đầu điên cuồng bòn rút giá trị tâm nguyện.
Trước kia chỉ cần trả giá tương ứng là có thể thực hiện được tâm nguyện, còn bây giờ người làm nhiệm vụ phải trả giá cho nguyện vọng của mình gấp hàng chục thậm chí là hàng trăm lần.
Bản thân ý chí của Nhiệm vụ kinh dị không phân biệt tốt xấu, nó giống như một món vũ khí, nếu ở trong tay người tốt thì có lẽ sẽ là một “tinh linh tốt bụng” có thể thực hiện nguyện vọng, nhưng nếu ở trong tay kẻ xấu thì đó chính là cỗ máy chế tạo, đó chính là trở thành cỗ máy sản xuất vô tận.
“Suốt trăm năm qua Nhiệm vụ kinh dị vẫn không ngừng biến hóa. Từ miếu cổ, điện thờ, thư từ thời cổ đại đến TV, điện thoại, tin nhắn thời hiện đại. Cho đến lúc này là app trong điện thoại di động, từng bước biến thành dáng vẻ hiện giờ.”
Lượng thông tin này cũng đủ lớn… Nhưng Úc Dạ Bạc không thấy ngạc nhiên cho lắm, bởi vì trước kia cậu đã từng tự hỏi về lai lịch của app, đưa ra đủ loại giả thiết, loại “sự kiện tâm linh” này cũng nằm trong dự đoán của cậu.
“Vì sao đến bây giờ nó mới nói cho chúng ta?”
“Mấy chục năm trước nó không muốn tiếp tục trải qua như vậy. Mặc dù nó chỉ là một linh thể chỉ dựa vào giá trị tâm nguyện để tồn tại, nhưng cũng không phải không có trí tuệ và năng lực suy đoán. Bởi vì quy tắc không công bằng dẫn đến việc rất nhiều người phải chết đi, quỷ hồn của người chết thống hận nó, khiến cho nó không được yên bình.”
“Hơn nữa không chỉ con người mà những quỷ hồn kia cũng phải trả giá rất lớn. Giọng nói mà lúc trước Phương Vân Thư và Niếp Nhi nghe được là của kẻ kia, trên thực tế thì gã cũng cướp đi năng lực của quỷ hồn.”
Nếu không bọn họ làm sao có thể suy yếu như bây giờ? Lại còn trở thành một thẻ đạo cụ trong app?
Bởi vì Úc Dạ Bạc đối xử rất tốt với nhóm thẻ đạo cụ, muốn gì mua nấy, trong nhà mà không có người sẽ thả chúng ra ngoài chơi nên mấy con quỷ còn có cuộc sống sung sướng hơn so với lúc sinh thời, tất nhiên không có oán hận câu nào.
Tuy nhiên quỷ hồn của mấy người làm nhiệm vụ khác chưa chắc đã giống vậy, chúng nó giao linh hồn cho app, muốn rời đi là chuyện không thể.
“Cho nên nó không muốn hợp tác cùng kẻ kia làm chuyện này nữa. Nhưng vấn đề chính là, thứ nhất, lúc trước nó đồng ý hợp tác với kẻ kia để đổi lấy giá trị tâm nguyện, trừ phi đối phương tử vong hoặc là phản bội lời hứa trước thì nó mới có thể rời đi.
Thứ hai, giá trị tâm nguyện trên tay đối phương đã sớm vượt xa nó, cho dù nó có thể làm trái lời hứa thì cũng không thể chạy thoát, chỉ đành vừa tiếp tục vừa thu thập giá trị tâm nguyện cho kẻ kia vừa nghĩ cách, mà anh chính là cách nó nghĩ ra.”
“Nó cần một người đủ mạnh để hạ gục kẻ đó và tránh thoát khỏi sự kiểm soát của hắn ta.”
“Nó nhìn trúng anh?” Úc Dạ Bạc hỏi.
“Anh chỉ là một trong số đó, nó tìm rất nhiều người có tiềm lực trong Nhiệm vụ kinh dị. Anh là người đầu tiên hoàn thành tất cả nhiệm vụ, nó vốn là tính làm một giao dịch với anh, nó sẽ đưa giá trị tâm nguyện cất giấu của mình cho anh, anh thay nó giết chết kẻ kia.”
“Nhưng khi đó…” Tần Hoài Chu không muốn nhắc tới chuyện Úc Dạ Bạc đã mất, cho dù qua rồi nhưng mỗi khi nhớ lại vẫn khiến tim anh quặn đau.
Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, tiếp sức để anh nói tiếp: “Em đã chết rồi, vì thế anh đề nghị nếu nó có thể làm em sống lại thì anh sẽ đáp ứng giao dịch của nó.”
“Nó hồi sinh em, tuy nhiên anh không đánh lại kẻ kia, cho nên lúc ấy anh mới suýt chết.”
“Nó dùng chút sức mạnh cuối cùng kéo cơ thể đầy máu thịt cả anh giấu vào không gian tối, nơi đó là thế giới tinh thần của nó, để anh dưỡng thương ở bên trong.”
“Nó nói cho dù là hôn mê thì chấp niệm của anh cũng quá nặng, tinh thần lực vượt xa nó, không ngừng hút chút giá trị tâm nguyện ít ỏi từ chỗ nó. Hơn nữa bởi vì anh ở trong thế giới tinh thần của nó quá lâu nên mặc dù cơ thể anh sống lại nhưng biến thành một bán linh, do đó app mới phán định anh là hoạt tử nhân. Sức mạnh phi nhân loại cũng là vì anh đã hút giá trị tâm nguyện của nó.”
“Cái lần anh bị tàu điện ngầm nghiền nát suýt chết, cỗ sức mạnh thần bí mà anh cảm nhận được cũng là nó, nó đưa chút giá trị tâm nguyện vừa lấy được cho anh.”
Úc Dạ Bạc: “…”
Tự dưng thấy hơi thông cảm.
“Sau đó rốt cuộc anh cũng tỉnh lại, trước khi bị anh hút khô nó đã nhanh chóng đưa anh về bên cạnh em. Việc làm nhiệm vụ nuôi dưỡng cũng là để anh nhanh chóng mở khóa thuộc tính, để cho anh có thể khôi phục ký ức.”
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Úc Dạ Bạc không có tâm nguyện mà vẫn được Nhiệm vụ kinh dị lựa chọn, bởi đó vừa là bởi vì chấp niệm của Tần Hoài Chu, vừa là vì suy nghĩ của ý chí Nhiệm vụ kinh dị.
Nó cần Tần Hoài Chu khôi phục trí nhớ để thực hiện tiếp giao dịch giữa họ.
Kết quả nó hao tâm tổn sức, vất vả lắm mới chờ được đến ngày hôm nay lại bị Úc Dạ Bạc mắng xối xả không kịp vuốt mặt.
Úc Dạ Bạc vuốt mũi, hơi xấu hổ: “…”
Mẹ kiếp, nếu nói như vậy thì hàng này còn đáng thương quá nhỉ?
“Nhưng tại sao nó không nói sớm hơn?”
Nếu nói sớm một chút thì lúc nãy Úc Dạ Bạc đã không mắng nó rồi.
“Bởi vì nó không thể nói, nó phải giấu kẻ kia. Mặc dù trước mắt tên kia chưa nghi ngờ nó, nhưng nếu hành động quá phô trương thì vẫn sẽ bị phát hiện, tin nhắn lúc trước nó gửi cho anh đều được trải qua mã hóa, kết quả…”
Tần Hoài Chu không hiểu gì hết.
“Vậy tại sao bây giờ nó có thể nói chuyện?”
“Bởi vì điều ước của em.” Tần Hoài Chu chỉ vào điện thoại di động: “Lúc ấy em ước muốn làm chủ nhân của app Nhiệm vụ kinh dị, nó thấy cơ hội trốn thoát nên đã tự đồng ý nguyện vọng này. Mặc dù app rất thích hố người khác nhưng dựa theo thiết lập của hệ thống, chỉ cần nguyện vọng có thể đạt thành thì vẫn thực hiện được. Do đó nó có thể tránh được kẻ kia và giao tiếp với chúng ta.”
Nói cách khác, đúng thật là bây giờ Úc Dạ Bạc đã trở thành chủ nhân của ý chí Nhiệm vụ kinh dị, nhưng bọn họ lại chẳng thể làm gì. Bởi vì một khi để kẻ kia phát giác thì gã nhất định sẽ ra tay giết người, sau đó đem cướp nó trở về.
“Những lời nó nói có thể tin không?”
Tần Hoài Chu gật đầu không do dự: “Có.”
Vừa rồi anh cũng dần nhớ lại những chuyện lúc xưa, nó không nói dối.
“Người kia… có giỏi lắm không?” Niếp Nhi đứng ở bên cạnh nghe chuyện tò mò hỏi.
Một người đã sống từ thời cổ đại mấy trăm năm trước cho đến tận bây giờ hẳn đã trở thành một kẻ có tài sản và tuổi thọ vô tận.
Không, thay vì nói là con người thì dùng quái vật để hình dung gã sẽ đúng hơn, cho nên…
Tần Hoài Chu: “Em thấy sao?”
Úc Dạ Bạc hỏi ngược: “Nếu chúng ta liên thủ cứng đối cứng có phần thắng không?”
Tần Hoài Chu trả lời chắc nịch: “Không.”
Nghe anh nói vậy, Niếp Nhi buồn rầu: “Vậy phải làm sao bây giờ…”
Trước chưa bàn đến việc “giữ lời” thì cho dù không có “tinh linh nhỏ” kia, không có vụ hứa hẹn này thì sớm muộn gì Úc Dạ Bạc cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Một khi nhiệm vụ làm xong cậu sẽ quên hết tất cả những chuyện liên quan đến app, kể cả là Tần Hoài Chu.
Là một thẻ đạo cụ thì Tần Hoài Chu sẽ phải trở về app, vất vả lắm hai người mới ở bên nhau lại bị tách ra.
Lần tách ra này là vĩnh viễn.
Tất nhiên Úc Dạ Bạc sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra, hơn nữa cậu đã nhanh chóng nghĩ ra được một cách: “Không sao cả, nếu không thể đối cứng trực diện thì chúng ta có thể…”
“Hửm?”
“Cướp việc làm ăn của gã.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT