"Được rồi, trò chơi này đã qua màn, tôi là streamer Úc Dạ Bạc, nếu bạn thích có thể ấn theo dõi tôi, hẹn gặp lại vào buổi livestream tiếp theo."

Livesteam suốt một buổi sáng cuối cùng cũng xong màn này, Úc Dạ Bạc lười biếng đánh một cái ngáp dài, ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên bàn phím, cậu ấn thoát khỏi trò chơi chuẩn bị offline, bỗng trên màn hình bắn ra một đống đạn làn.

"Á, á, á....Khoai Dẻo ới Khoai Dẻo ời, đừng đi mà anh ơi QAQ, nói một hai câu nữa được không!!! Giọng của anh em còn chưa nghe đủ đây làyyyyy!"

"A..a.. đợi một chút, sao tôi cảm thấy mới trôi qua được 10 phút nhỉ, từ khi xem phát sóng trực tiếp tui không còn sợ game kinh dị nữa!"

"Anh Úc kia!!! Anh là đồ cặn bã, anh quên mất câu hỏi giao lưu của fan rồi hả!!!"

Lời này vừa xuất hiện, tất cả fan như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, trên màn hình chạy qua một đống đạn làn: "Đúng đó, đúng đó, gkd*!!" "Tra nam, đừng hòng thoát khỏi tay mị!!" "Huhuhu, đồ bội bạc, anh đừng có mà giở thói lãnh khốc vô tình." "Khoai Dẻo, Khoai Dẻo, hôm nay cưng hát một bài chụy tặng cưng 100 đóa hoa hồng chịu hông?"

(*) gkd: nhanh lên

Lời vừa dứt, có người tặng 100 đóa hoa hồng thật luôn.

Úc tra nam cảm động gớt nước mắt nhưng vẫn từ chối: "Xin lỗi, hôm nay có việc bận rồi, để lần sau hát bù được không...."

....nếu có cái gọi là lần sau nha mấy cưng.

Cậu bổ sung trong lòng.

Các fan quyết cắn chặt không buông: "Đồ đàn ông xấu xa, lần này để tôi chống mắt xem anh kiếm cái cớ nào."

Úc Dạ Bạc thở dài, cầm cái cốc bên cạnh nhấp một ngụm, hắng giọng một cái, lấy giọng điệu thật trân 100% ra nói: "Trong điện thoại của tôi có một nữ quỷ, cô ta cứ đòi lấy mạng tôi."

Các fan ngay lập tức: !!???

"Mẹ nó, Úc Dạ Bạc, anh là một thằng đểu cáng siêu lãnh khốc vô tình, vì muốn off sớm không livestream nữa mà anh có thể bịa ra cái lí do củ chuối này được á hả!! Bà đây cười vào mặt anh."

Úc tra nam không phụ lòng mong mỏi của các fan, không thèm để ý đến đống đạn mạc tràn đầy màn hình, lãnh khốc vô tình tắt máy tính bỏ của chạy lấy người.

Sau khi máy tính tắt, trên màn hình tối đen xuất hiện một khuôn mặt cực kì tuấn tú. Ngũ quan lập thể, đường nét tinh tế, ngay cả đôi mắt đan phượng cũng là màu trà hiếm thấy, giống như thủy tinh trong suốt sáng ngời, nhưng vẻ mặt có chút uể oải.

Màu da tái nhợt đến gần như trong suốt, màu môi rất nhạt, nom có vẻ như đang bị bệnh.

Cậu lấy một điếu thuốc đưa vào miệng, khép hờ mí mắt, ngây ngốc nhìn màn hình tối đen. Khói thuốc màu trắng tỏa ra khiến khuôn mặt của cậu trở nên mờ ảo, thật lâu sau cậu thở dài một hơi, đặt đầu thuốc lá vào trong gạt tàn bên cạnh.

Tạo nghiệt quá đi mà.

Cậu chấp nhận số phận cầm chiếc điện thoại bên cạnh đã liên tục rung mấy chục phút. Sau khi mở khóa, ngón tay có chút khiên cưỡng ấn vào app tên 'Nhiệm vụ kinh dị' có biểu tượng đỏ như máu.

Về lí thuyết mà nói 'Nhiệm vụ kinh dị' này cũng giống như bao trò chơi bình thường khác, chỉ là màu đỏ phối với màu trắng có chút chói mắt. Sau khi mở app người chơi có ba lựa chọn.

[Nhiệm vụ] [Tin nhắn] [Thông tin cá nhân]

Trong đó mục tin nhắn có 99+ lời nhắc nhở đỏ chót.

Sắc mặt Úc Dạ Bạc cứng đờ, so với quyết định mở app vừa rồi còn kháng cự hơn. Một cái đầu đen xì bên trong đang điên cuồng nhảy lên, khoảnh khắc ấn mở, vô số tin nhắn giống nhau hiện lên.

"Trả con gái cho tôi......"

"Trả con gái cho tôi......"

"Trả con gái cho tôi......"

Màn hình điện thoại tự động lướt xuống, vô số dòng chữ giống nhau xuất hiện, càng khiến cho người ta sởn tóc gáy chính là tất cả các dòng chữ đều màu đỏ, như máu đang rỉ ra vậy.

Nom giống bùa lệ quỷ đòi mạng!

Đấy, nhìn đi, cậu có nói dối đâu cơ chứ, thật sự có lệ quỷ đến đòi mạng đây này...

Năm nay Úc Dạ Bạc 23 tuổi, cơ thể từ nhỏ đã không tốt, tuy không mắc phải bệnh lớn nào nhưng thể lực lại kém một cách đáng ngạc nhiên, từng bị bạn cùng phòng cười nhạo, đặt cho biệt danh Đại Úc (黛郁)

Sau khi tốt nghiệp đại học cũng vì lí do thể chất mà không tìm được công việc phù hợp. Thử hỏi ông chủ nào dám thuê một nhân viên nom như có thể đi chầu các cụ bất cứ lúc nào hả? Đặc biệt là công việc lập trình có tỉ lệ đột tử cực cao.

Úc Dạ Bạc suy nghĩ đơn giản, bắt đầu cuộc sống trạch nam chuyên livestream game tại nhà. Ban đầu chỉ ôm tâm lí làm cho vui, sau đó trong vòng một năm ngắn ngủi dựa vào kĩ thật chơi game thần sầu và giọng nói dễ nghe thu hút được hàng triệu fans, trở thành một streamer chân chính.

Buổi tối hôm trước, cậu tải về một app game có tên 'Nhiệm vụ kinh dị' theo lời đề nghị của một 'fan hâm mộ' dưới khu bình luận. Nghe nói đây là một trò chơi kinh dị siêu thực tế khiến nhiều người khóc thét lên vì sợ hãi.

Cái tên quê một cục, được cái mánh khóe quảng cáo cao tay.

Úc Dạ Bạc thường xuyên chơi thử một số trò chơi theo lời đề nghị của fan, nhưng lần này sau khi tải xong, ấn vào app, một chuyện kì quái đã xảy ra.

Màn dạo đầu của game không có sự bất thường nào, màn hình nhiệm vụ trống rỗng, không có hình ảnh ma quỷ đột nhiên nhảy ra dọa người, cũng không có nhạc nền kinh dị.

Này là sao đây, chưa viết xong code game đã tung lên cửa hàng trực tuyến làm khỉ gì? Úc Dạ Bạc không thèm để ý, đang chuẩn bị gỡ game thì có một thông báo nhắc nhở hiện lên.

[Bặc Thức Nhân* đã gửi cho bạn một tin nhắn mới]

Bặc Thức Nhân? Không phải con người hả? Úc Dạ Bạc trầm ngâm, đây là câu thoại nên thấy trong game kinh dị hả? Cậu hơi phấn khích thêm chút hứng thú nhấp vào khung chat.

Trăm đoán ngàn suy cũng không ngờ cuộc đời cậu bẻ lái, bắt đầu thoát khỏi sự khống chế của bản thân kể từ giây phút này

Ảnh đại diện của đối phương là một mảnh tối đen, chỉ là nếu để ý kĩ sẽ phát hiện một bóng người đen hơn cả cảnh nền xung quanh.

Nhìn hơi giống một người phụ nữ tóc dài, mái tóc lòa xòa để xõa phía trước che lấp cả khuôn mặt, hay nói cách khác nó tựa như đang quấn chặt lấy khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn ra được đường nét ngũ quan của cô ta.

Đầu cô ta rất lớn, gần như chiếm 2/3 ảnh đại diện, loáng thoáng nhìn thấy bóng vai hẹp phía sau, hoàn toàn không cân xứng với tỉ lệ đầu.

Điều kì lạ nhất là những dòng tin nhắn cô ta gửi đến....

"Tìm con gái cho tôi..."

"Tìm con gái cho tôi..."

"Tìm con gái cho tôi..."

"Nếu không tôi sẽ giết cậu, giết cậu...!!!"

.....

Mắt lướt qua một loạt tin nhắn được gửi tới với tốc độ đánh tay phi nhân loại, một mảnh máu me tràn ngập màn hình, thật sự khiến người ta sởn tóc gáy, rất giống phiên bản hiện trường 'Bức thư của quỷ'.

Chẳng qua là một streamer game kinh dị kinh nghiệm đầy mình, Úc Dạ Bạc còn lâu mới bị dọa sợ, thậm chí còn có chút khinh bỉ: Mẹ nó, chỉ có thế này thôi hở?

Cách dọa người này có phải cũ rích quá rồi không? Hình ảnh chỉ có một cái, không cốt truyện, không nhạc nền, tóm lại cách tạo dựng bầu không khí kinh dị không đến nơi đến chốn.

Úc Dạ Bạc không thèm để bụng, nhưng chờ đến tận lúc cậu không cách nào gỡ được cài đặt của game, không cách nào khởi động lại màn hình điện thoại, không cách nào tắt máy, thậm chí còn không có cách nào rút pin ra để tắt máy, cuối cùng cậu nhận ra có điều gì đó không ổn, sau đó cậu được tự mình trải qua cái gọi là 'Đêm khuya gặp quỷ'.

Nửa đêm hôm trước lúc cậu đang tắm thì đột nhiên bị mất điện, không, chính xác hơn là bóng đèn trong phòng tắm bị hỏng, bởi bóng đèn bên ngoài vẫn sáng chưng.

Ngay khi cậu nhắm mắt gội đầu, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười quỷ dị.

"Hi hi ~~"

Tiếng cười rất nhỏ, nhưng giữa căn phòng tĩnh lặng đặc biệt vang dội, tựa như một cây kim sắc bén đâm xuyên qua dây thần kinh mẫn cảm.

Úc Dạ Bạc bừng mở mắt, cách tấm cửa kính phòng tắm lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé màu đỏ cười hi hi chạy lướt qua, trong miệng phát tiếng gọi: "Mẹ ơi...."

Là giọng nói của một bé gái. Gọng nói trong trẻo dễ nghe, lộ ra nét ngây thơ trong sáng của trẻ con.

Phòng tắm u tối, suy nghĩ của Úc Dạ Bạc đi vào khoảng không vô định. Da đầu cậu tê dại, tưởng như có hàng ngàn cây kim đang nhảy nhót phía trên, da gà da vịt nổi khắp người, nước ẩm chảy trên người cũng không thể ngăn được cái lạnh toát ra từ sống lưng.

Tách, tách, tách...*

(*) Tiếng nước nhỏ giọt.

Ba giây sau, đèn phòng tắm đột nhiên tự sáng lên.

Bấy giờ Úc Dạ Bạc mới làm chủ được suy nghĩ, có trời mới biết giờ này chỉ có một mình cậu trong nhà!

Cậu cố gắng khống chế bàn tay run rẩy, thuận tay cầm cái bàn chải chà nhà vệ sinh đặt cạnh góc tường, vểnh tai nghe tiếng động bên ngoài, lết từng bước từng bước đến bên cạnh cửa, lấy hết can đảm mở cửa xông ra.

Khi cánh cửa phòng tắm mở ra, phòng khách vẫn sáng đèn. TV, bình hoa, hộp cơm trong thùng rác...tất cả mọi thứ đều bình thường, không khí yên lặng đến nỗi Úc Dạ Bạc có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt của bản thân.

Bé gái mặc váy đỏ biến mất rồi.

Dường như tất cả những chuyện vừa qua chỉ là ảo giác.

Ngay sau đó, điện thoại của cậu rung lên một lần nữa, hệ thống thông báo của 'Nhiệm vụ kinh dị' gửi tới một tin nhắn.

[Đứng sợ, cô bé đi rồi]

????

Giờ phút này Úc Dạ Bạc còn hoảng sợ hơn trước. Cậu dáo dác nhìn bốn phía, cửa chính và cửa sổ đều được khóa chặt, không có khả năng có người nhìn lén được.

Cậu tin chắc điện thoại của mình không bị nhiễm virut, khả năng cao đây là một sự kiện tâm linh.

Có thể cái được gọi là app 'Nhiệm vụ kinh dị' đã kết nối với thứ gì đó trên thế giới mà cậu không biết – cậu bị ám rồi.

Giống như cốt truyện của đa số game kinh dị, cậu vô tình tải được một game kì lạ, tiếp đó bị một nữ quỷ ác độc theo dõi.

Không sai, đấy chính là nữ quỷ ác độc vừa gửi tin nhắn cho cậu, Bặc Thức Nhân.

Từ giây phút cô ta quấn lấy cậu đã gửi tin nhắn không ngừng. Cái app 'lừa tình' không thể gỡ tin nhắn đã đành, còn không thể tắt thông báo nhắc nhở nữa, không cho tắt máy, rõ ràng một ngày một đêm không sạc pin nhưng điện thoại vẫn hoạt động như thường, còn có thể lướt net nghe gọi.

Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, bên kia tiếp tục oanh tạc năm sáu cái tin nhắn.

"Úc Dạ Bạc, tôi muốn giết cậu...giết cậu...giết cậu..."

"Úc Dạ Bạc, tôi muốn giết cậu...giết cậu...giết cậu..."

Vốn dĩ Úc Dạ Bạc còn có chút sợ hãi, nhưng sau hai ngày kiên cường chịu sự tra tấn tinh thần đến từ quân địch, cậu trơ luôn rồi.

Úc Dạ Bạc chịu không nổi, cầm máy nhắn tin trả treo: "Chị hai, không cần chị tự mình ra trận."

Nữ quỷ: "?"

Úc Dạ Bạc: "Em sắp bị chị nguyền rủa chết rồi."

Nữ quỷ: "..."

Úc Dạ Bạc: " Bặc Thức Nhân, nói lại một lần nữa nhé, tôi muốn ăn cơm, muốn làm việc, cô không cho tôi được một xu một cắc nào thì câm mồm, ok?"

Phỏng chừng trước giờ chưa gặp người nào đụng đến quỷ còn 'cứng' như này, nữ quỷ bị đứng hình một chút, phản bác lại: "...Tôi không phải là Bặc Thức Nhân." Một lát sau tiếp tục nói: "Đến sáu giờ sáng ngày kia mà cậu vẫn chưa tìm được con gái tôi thì...cậu chết chắc rồi."

Úc Dạ Bạc sốt ruột nhíu mày: "Mấy lần hỏi con gái cô ở đâu cô đều không trả lời thì tôi biết đường đâu mà tìm."

Nữ quỷ: "Tuy không biết nhưng tôi vẫn nhớ rõ khung cảnh chỗ đó là như thế nào, đây là những gì tôi nhìn thấy, có thể cho cậu xem."

Cô ta vừa nói xong bèn gửi qua hai bức ảnh.

Bức thứ nhất nhìn giống một căn phòng ngủ.Góc ảnh hơi thấp, có thể thấy một nửa cánh tủ quần áo đối diện cửa lớn, ánh đèn trong phòng hơi mờ, mặc dù không rõ lắm nhưng có thể đoán được đây là phòng của một bé gái, bởi vì trên cửa dán những bông hoa màu hồng đáng yêu, tủ quần áo cũng nhỏ hơn một chút so với người lớn.

Bức thứ hai là ảnh một tòa nhà kiểu cũ trông khá cao, bên ngoài trang trí không tồi, không biết do sắc trời u ám hay vấn đề góc ảnh từ dưới lên khiến cả tòa nhà thoạt nhìn âm u một cách lạ thường, và cũng khiến người xem cảm thấy không được thoải mái.

Úc Dạ Bạc: "....Sao chụy không khoe khả năng này từ sớm?"

Nữ quỷ: "Ai kêu cậu không thèm để ý đến tôi."

Úc Dạ Bạc lười đôi co với cô ta, cậu đăng bức ảnh thứ hai lên mạng, cho vào khung tìm kiếm, mất một lát mới ra kết quả. Tòa nhà cũ này ở thành phố Y, không nằm trong thành phố mà tọa lạc giữa vùng ngoại ô vô cùng hẻo lánh.

Trên mạng không có nhiều thông tin về nó, chỉ có một trang web địa phương đăng bài nói nơi đó từng xảy một vụ mất tích bí ẩn, người mất tích là một bé gái, song đó đã là chuyện của năm sáu năm về trước, cũng không tìm được báo chí đưa thông tin liên quan, không rõ thật giả ra sao.

Tất nhiên Úc Dạ Bạc tin đây chắc hẳn là sự thật, hơn nữa rất có thể cô bé kia lành ít dữ nhiều.

Cậu cố gắng tìm kiếm tim tức của cô bé trên mạng, còn đăng bài nhờ fan trợ giúp, nhưng tìm nửa ngày trời vẫn không có thông tin hữu ích nào cả, không biết tên tuổi cụ thể, không biết tròn méo ra sao, cũng không biết còn sống hay đã chết.

Hỏi Bặc Thức Nhân, cô ta chỉ đưa ra một vài thông tin.

"Tên của con bé là Ny Ny, Ny Ny là đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời."

"Ny Ny sáu tuổi."

"Ny Ny chưa chết."

Úc Dạ Bạc cố kiềm chế cơn điên muốn đập điện thoại, tiếp tục hút một điếu thuốc.

Bốn giờ chiều, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài trước khi mặt trời xuống bóng.

Mặc dù cậu không sợ Bặc Thức Nhân lắm – bởi cho dù sốt ruột cô ta vẫn chỉ gửi tin nhắn mà không vác mặt đến tận nhà tìm cậu, điều đó chứng tỏ tạm thời cô ta không có cách đến tìm cậu.

Nhưng sự kiện quỷ ám tối qua xảy ra trước mặt rất sinh động, cậu tin chắc 100% cái Phương Phương khốn nạn này có năng lực lấy mạng mình bất cứ lúc nào.

Tuy không nói rõ hoàn thành nhiệm vụ hay thất bại sẽ gặp hậu quả gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm chơi game kinh dị bao lâu nay cậu có thể tưởng tượng ra được.

Chuyện liên quan đến mạng sống cậu không dám lề mề câu giờ, sau khi xuống lầu lái xe phi thẳng đến nơi cần đến.

Gần 7h tối Úc Dạ Bạc mới tìm được tòa nhà đó. Ánh mặt trời vụt tắt nhường chỗ cho màn đêm u ám, tất cả đèn đường được thắp sáng trưng, ánh đèn huỳnh quang có chút chói mắt, một vài con thiêu thân nhảy múa dưới ánh đèn.

Địa điểm xây dựng tòa nhà khá kì quái, không thuộc bất kì khu phố hay phường nào, giống như tách biệt hoàn toàn với bên ngoài, không có bất kì căn nhà nào khác trong vòng bán kính 100m xung quanh.

Tòa nhà nằm trên một con đường cũ ngoằn ngoèo tương đối hẹp, nhìn về phía trước không thấy rõ điểm cuối của nó, xa xa vài cột đèn đường bị hỏng, bên trên phủ đầy bụi bặm.

Sau mười năm tòa nhà cũ đi không ít, lớp sơn trên tường bong tróc, lộ ra lớp tường xi măng màu xám đen, một vài khung cửa sổ lung lay, nhưng nếu nhìn từ ban công phơi quần áo nhìn vào vẫn thấy có bóng người bên trong, một vài căn hộ sáng ánh đèn.

Có điều không rõ vì sao trời vừa sẩm tối mà không có bóng người nào dưới lầu.

Xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng râm ran trong bụi cỏ. Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi đến gần tòa nhà này, rõ ràng là mùa hè oi ả nhưng lại có một luồng không khí lạnh lẽo từ từ chui vào lỗ chân lông ngấm vào da thịt, không biết tự lúc nào lông tơ trên cánh tay dựng đứng hết lên.

Cũng may hành lang dẫn vào bên trong lầu một vẫn sáng đèn, trước cửa tòa nhà còn có một khung cửa sổ giống mấy tiệm tạp hóa nhỏ, không đến nỗi làm người khác không có can đảm bước vào.

Úc Dạ Bạc không đi vào luôn mà đi dạo một vòng quanh tòa nhà, sau đó cậu phát hiện một vấn đề.

Tòa nhà này không cao như khi cậu nhìn trong bức ảnh, Úc Dạ Bạc cần điện thoại cẩn thận so sánh ảnh chụp và thực tế, tòa nhà trên ảnh có tám tầng, tòa nhà trước mặt cũng vậy, màu sơn và số lượng cửa sổ đều y xì nhau.

Hơn nữa vừa rồi trên đường đi cậu có hỏi người dân bản địa, chắc hẳn không nhầm đâu. Nhưng tòa nhà trong ảnh rất cao, cộng thêm góc ảnh rất thấp, sắp vượt qua giới hạn mà tầm nhìn bắt được rồi.

Bặc Thức Nhân nói bức ảnh này là thứ cô từng nhìn thấy, vì vậy nó phải được tái dựng từ góc nhìn của cô ta.

Úc Dạ Bạc cúi đầu nhìn đôi dài miên man của bản thân, cậu cao 1m8, ắt hẳn Bặc Thức Nhân là con gái cao không được như cậu, nhưng dù không cao bằng cậu thì chênh lệch tầm nhìn đâu thể lớn đến vậy cơ chứ? Tại sao cô ta phỉa ngồi xổm xuống nhìn lên trên? Cô ta đã thấy được cái gì?

Úc Dạ Bạc chọn phương pháp đơn giản nhất là nhắn tin hỏi người ta.

Úc Dạ Bạc: "Tại sao cô phải ngồi xổm xuống để nhìn lên trên?"

Nữ quỷ: "Ngồi xổm? Sao tôi có thể ngồi xổm được?"

Úc Dạ Bạc còn đang muốn hỏi tiếp đột nhiên phát hiện ảnh đại diện của Bặc Thức Nhân tối đen. ấn gửi tin nhắn, bên trên xuất hiện một dấu chấm than nhỏ nhỏ xinh xinh.

Gửi tin nhắn không được.

Cậu chú ý đến khung [Nhiệm vụ] có thêm một dòng chữ [Đang tiến hành tìm kiếm con gái].

Ngoài ra còn một dòng thời gian đếm ngược 36h, tức là trước 7h sáng hôm kia phải xong việc.

Chơi nhau à, sau khi bắt đầu làm nhiệm vụ không cho người ta nhắn tin với 'bà cô tổ' kia nữa hả? Tất cả để tấm thân nhỏ bé này gồng gánh đúng không?

Ý nữ quỷ kia là gì, cô ta không thể ngồi xổm được ư? Cô ta đang ngồi hay đang nằm? Tại sao cô ta 'không thể? Cô ta không có chân chăng?

Không rõ vì nguyên nhân gì mà Úc Dạ Bạc lại để ý đến chuyện này, cậu cúi đầu phát hiện trên sàn nhà bên kia có một vòng tròn màu trắng nhạt, ngay lúc cậu cầm điện thoại từ từ khụy gối soi xét hoa văn bên đó, cố tìm kiếm góc độ để nhìn rõ ...

Bất thình lình, một tiếng thét chói tai của phụ nữ vang lên sau lưng.

"A a a a a ....!!!"

(*) Cái này là bạn Bạc đang đứng ngoài tòa nhà thì thấy bên trong có gì đó nên mới kiếm góc nhìn để quan sát cho rõ á ><. Tại mình não cá vàng nên lúc đầu chưa rõ đoạn này, đọc chương 2 mới rõ á UwU, note lại để khỏi quên thui, các bạn cứ bỏ qua dòng lảm nhảm này nha :3

12h đêm ngồi edit đến đoạn con bé muốn đái ra máu T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play