Úc Dạ Bạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên từng hình ảnh khi còn nhỏ.
Ngay cả trong mơ thì tiềm thức cậu vẫn nhớ tiếng chuông điện thoại mà Tần Hoài Chu từng gọi, và rồi nó đã trở thành tiếng chuông đánh thức cậu giữa những lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bởi vì đây là người duy nhất có thể mang đến cảm giác an toàn cho cậu.
Úc Dạ Bạc nhớ tới tất cả mọi thứ, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mỗi lần nhớ về quá khứ thì ngực lại nóng như lửa đốt, bởi vì cậu đã đánh mất người quan trọng nhất của cuộc đời mình.
Cậu không thể tưởng tượng suốt mười hai năm qua Tần Hoài Chu đã phải trải qua trăm ngàn cay đắng, vượt qua biết bao trắc trở để xuyên không lại nhìn thấy thi thể của bản thân sẽ đau đớn biết nhường nào.
Thực sự quá khó khăn, nhưng cũng rất tốt, bởi vì cuối cùng họ cũng vượt qua thời gian… gặp được nhau.
“Anh Tẫn Thiên…” Sau tám năm, Úc Dạ Bạc lại cất tiếng gọi cái tên quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Cậu ngẩng đầu hôn mạnh lên môi người đàn ông.
Nữ quỷ sắp bị làm cho tức chết đến nơi rồi!
Cô ta vốn tưởng rốt cuộc sau hơn ba mươi năm cũng có thể báo thù, nào ngờ vừa nhập mộng đã bị đánh cho một trận tơi tả, đã thế hai đứa kia cứ vậy mà đứng hôn nhau chùn chụt?!
Tưởng cô ta là không khí chắc?
Nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi, cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa kịp hồi hồn, không ngờ thủ đoạn giết người của mình lại bị Úc Dạ Bạc lợi dụng, trở thành công cụ giúp cậu khôi phục trí nhớ.
Hôn hôn hôn, còn hôn với hít?!
Ha ha, đợi lát nữa coi bọn mày còn cười nổi không.
Cô ta trốn trong bóng tối lén lút nhìn Úc Dạ Bạc chằm chằm, nhìn lời nguyền kinh khủng trên người cậu đã lan tới cằm. Lần này cậu chết chắc rồi! Cậu sẽ phải chết ngay lập tức!
Nhưng ngay khi cô ta vươn tay ra muốn kéo Úc Dạ Bạc vào trong mơ giải quyết triệt để, song lại không ngờ bản thân bỗng bị đánh tàn phế đến mất cả năng lực ẩn núp.
Bóng người cô ta vừa mới xuất hiện sau lưng Úc Dạ Bạc, tay còn chưa chạm vào vai cậu thì Tần Hoài Chu đã nhướng mày. Anh nhanh tay lẹ mắt duỗi tay phải bóp cổ nữ quỷ rồi quật mạnh xuống đất, sau đó ôm người trong ngực xoay người, dẫm một phát lên đầu nữ quỷ.
“Tần…”
“Hôn thêm chút nữa.” Tần Hoài Chu tiếp tục hôn môi cùng Úc Dạ Bạc.
Hiếm khi nhím nhỏ chủ động dâng hôn làm anh còn hôn chưa đã.
Nữ quỷ bị giẫm chân lên mặt nên tức tức tối gào to, oán khí nặng nề như muốn hóa thành thực thể: “Tao muốn giết chết chúng mày, giết chết chúng mày, giết chết chúng mày!!”
Hai người không thèm để ý tới cô ta, đợi đến khi Úc Dạ Bạc sắp tắc thở vì bị hôn, ngay cả cổ cũng đỏ bừng thì người đàn ông mới miễn cưỡng buông tay ra. Anh mất kiên nhẫn cúi đầu nhìn nữ quỷ dưới đất: “Cô vội đi đầu thai à?”
Dường như nữ quỷ đã phải hứng chịu cơn sỉ nhục cực lớn: “Ha ha… Chúng mày nghĩ có thể sống sót sau khi đánh bại tao sao… Tao nguyền rủa sẽ không buông tha cho chúng mày…”
Cô ta còn chưa dứt lời thì Úc Dạ Bạc bỗng huýt sáo.
“Úc công tử?”
Quỷ váy cưới lập tức từ dưới lầu bay lên.
“Bắt cô ta lại!”
“Được.”
Hai quỷ lập tức ra tay, một người quấn đầu một người quấn thân, quấn chặt lấy nữ quỷ bị đánh tàn phế, không cho cô ta có cơ hội bỏ trốn.
“Grao~!”
Hai thẻ đạo cụ khác cũng chạy qua giúp đỡ (góp vui).
Vì vậy quản gia đang đợi ở phòng dưới lầu bỗng nhìn thấy một bóng đỏ lướt qua trước mặt, giống như bóng ma bay lên gác xép.
Sau đó lại nhìn một con chó nhỏ giống như xương khô… Khoan đã, xương khô?! Miệng kêu gru gru bò qua chân mình, linh hoạt chui vào gác xép.
?! Quản gia tưởng rằng bản thân nhìn nhầm nên tháo mắt kính ra lau, khi ông nhìn lại lần nữa thì đã không còn cái gì. Ông vỗ vỗ lồng ngực già nua, quả nhiên người già nên hoa mắt… Bằng không ban ngày ban mặt còn có ma quỷ lộng hành?
Nghĩ vậy, ông quay đầu chuẩn bị đi xuống gọi mấy người giúp việc đến hỗ trợ, kết quả vừa mới xoay người đã thấy bốn người đàn ông cao to vạm vỡ đang đứng nhìn mình chằm chằm từ trên cao. Trên tay bọn họ đang khiêng một chiếc kiệu màu xanh biếc, bên trong còn có một thằng nhóc với khuôn mặt tái nhợt mặc đường trang mỉm cười xán lạn (quỷ dị).
“Có quỷ…!!!” Quản gia đáng thương bị dọa đến mức tự ấn huyệt nhân trung cũng không chống đỡ nổi, xỉu luôn tại trận. Một kiệu phu làm bằng giấy vươn tay ra đỡ, khuôn mặt hung hãn trắng bệch tràn ngập vô tội, hai tròng mắt trắng tròn vo xoay chuyển, tay chân luống cuống.
Người ta chỉ là một kiệu phu nhỏ. jpg
“Đặt ông ấy lên ghế sô pha đi.” Úc Dạ Bạc thò đầu từ gác mái xuống phân phó: “Mọi người theo tôi qua hồ nhân tạo bên kia.”
Lấy cái tính xấu của nữ quỷ, chắc chắn trong lúc cô ta kéo Úc Dạ Bạc xuống hồ đã tiện thể giấu luôn tên mình ở trong đó.
Bởi vì chỉ có nơi đó là không dễ bị người khác phát hiện.
Dưới sự chỉ huy của Úc Dạ Bạc, Bộ Xương Nhỏ và Lý Như Thị xuống hồ tìm đồ. Cũng may bình thường sau hồ nhân tạo không có người nào lảng vảng, bằng không thấy một đám quỷ đứng ở chỗ này thì trên sô pha lại có thêm một người chết ngất nữa.
Mười phút sau Bộ Xương Nhỏ tìm thấy một thứ gì đó, nó kéo một túi nilon lớn lên, phấn khích lắc lư cái đầu tròn vo gào thét, muốn nhào lên đùi chủ nhân.
Kết quả bị Tần Hoài Chu lạnh lùng ngăn cản, sau đó nó run lẩy bẩy bị anh xách lên.
“…Rắc!”
Bộ Xương Nhỏ bị ném xuống vũng bùn, con cua nhỏ màu xám cũng rơi ra khỏi miệng.
Cua nhỏ rơi xuống đất lắc lư hai cái càng, nó sợ tới mức bò như bay rồi nhảy xuống nước.
“Gru gru~” Bộ Xương Nhỏ lo lắng nhìn theo, cua nhỏ của nó, cua nhỏ của nó!
Đợi đến khi hồi hồn, Bộ Xương Nhỏ lập tức lao vào trong hồ bắt cua. Lý Như Thị vừa bò lên bờ đã thấy đồng bọn nhỏ phi về chỗ cũ, tưởng rằng có chuyện vui gì nên cũng lập tức chỉ huy kiệu phu, hưng phấn nhảy bùm xuống nước, gây họa cho cả hồ sen.
Tiểu U Linh cách xa ngàn dặm cuộn tròn nằm trên sô pha, đánh ợ một cái, vẻ mặt “QWQ” đầy hâm mộ.
Hai “người lớn” ở trên bờ: “…”
Thôi, tụi nhỏ vui vẻ là được.
Tần Hoài Chu ngồi xổm dưới đất mở túi nilon ra, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, bên trong không phải là thi thể của cô gái mà là một con rối nữ.
Loại rối gỗ này Úc Dạ Bạc hay thấy trong TV.
Múa rối hay còn được gọi là vở rối, là một loại hình sử dụng rối để biểu diễn. Khi biểu diễn, các diễn viên sẽ ở phía sau hậu trường điều khiển rối và đồng thời ca hát theo âm nhạc.
Nhưng con rối này lại có kích thước cơ thể giống y người thật, thoạt nhìn khoảng chừng 16 tuổi, hơn nữa từ khuôn mặt đến quần áo đều sống động như thật, ngay cả hai con ngươi mở to cũng có thần. Càng quái lại là, nó ở dưới đáy hồ lâu như vậy mà không thấy nhiễm chút bẩn hay có dấu vết cũ kỹ nào.
Hơn nữa dựa vào hình dáng con rối và kỹ thuật thao tác khác nhau mà chia thành rối tay, rối dây, rối đầu gậy…tuy nhiên con rối trước mặt không giống với dạng nào cả, tưởng chừng như nó sẽ tự cử động.
Niếp Nhi tò mò thò đầu qua xem, khẽ ồ một tiếng: “Hình như con rối này làm bằng da người!”
Úc Dạ Bạc cẩn thận vươn tay sờ lên thân rối, cậu lập tức nổi da gà. Niếp Nhi đoán không sai, làn da tinh tế bóng loáng, thậm chí còn có xúc cảm đàn hồi chính là làn da người!
Đây là một con rối dùng da người chế tác, nhưng lại không thấy mảnh da viết tên người, có lẽ bị rơi ở chỗ khác trong hồ.
Bọn họ đều không còn ký ức về nhiệm vụ kia, nếu muốn tìm được khối da chỉ sợ sẽ hơi khó.
“Tần Hoài Chu, anh có nhớ được gì không?”
Chắc chắn lúc trước anh đã tra được chân tướng sự tình, biết cách phá giải.
“Còn phải trở về tìm tư liệu…” Nhắc tới chuyện này, Úc Dạ Bạc lại nhíu mày. Bây giờ trên hai tay cậu đều là mặt người cháy đen, nom qua vô cùng kinh tởm, nếu không giải quyết cho nhanh thì cậu sợ mình sẽ nhịn không được rút dao róc thịt.
Lúc này nữ quỷ bị Phương Vân Thư quấn lấy đang gắng sức giãy giụa, trong miệng phát ra từng tiếng gào thét khàn khàn phẫn nộ, khiến quỷ váy cưới căng chặt như sắp bục rách tới nơi.
Niếp Nhi vội nói: “Công tử mau lên, Tiểu Vân sắp giữ không nổi nữa rồi.”
“Không cần phiền phức như vậy.” Tần Hoài Chu không thèm quay đầu, anh xoay tay đấm mạnh một cái lên mặt nữ quỷ, làm cô ta lập tức không dám cựa quậy.
Anh vốn không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì, huống chi hiện bây giờ đã cong thành cái vòng hương đuổi muỗi. Anh xoay cổ tay, sau đó bẻ ngón tay răng rắc nói: “Cho cô hai lựa chọn, thứ nhất, bây giờ giao mã QR ra, thứ hai, để tôi đánh cho đến khi nào giao ra.”
“À, thật ra còn có thứ ba. Nếu như cô vẫn từ chối thì chúng tôi không cần mã QR nữa, thay vào đó sẽ nghiền nát bản thể của cô, thả tro cốt vào bồn cầu rồi dội nước.”
Người khác không có khả năng hủy diệt con rối da người tà ác này, nhưng Tần Hoài Chu còn đánh được cả quỷ hồn nằm bẹp dưới đất chứ đừng nói là bản thể.
Anh vừa dứt lời, đám đạo cụ run rẩy tập thể.
Nhét tro cốt vào bồn cầu rồi dội trôi?! Thế không phải tàn nhẫn lắm à?
“Tôi đếm đến ba, nếu cô không nói lời nào thì tôi chọn xử lý theo phương án hai, đánh xong lại chiếu theo phương án ba…”
Còn có thể như vậy được sao?! Đây là tên ma quỷ gì thế hả?!
Không đợi Tần Hoài Chu đếm ngược thì nữ quỷ đã run rẩy chỉ về phía con rối làm bằng da người dưới đất, bên trên xuất hiện một mã QR.
Không hổ là bạn trai của cậu! Dễ dàng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.
Hai mắt Úc Dạ Bạc sức rực như đèn pha ô tô.
“Tiểu Dạ, hửm?” Tần Hoài Chu rắm thối chỉ vào mặt mình một cái.
Úc Dạ Bạc ngẩng đầu hôn một cái lên má anh~ sau đó vui vẻ lấy điện thoại ra quét mã QR.
[Đã thêm “Con rối da người” vào bộ sưu tập kinh dị.]
Đây là một biểu icon rối gỗ hình chibi.
Úc Dạ Bạc ấn mở bối cảnh câu chuyện, rốt cuộc cũng biết sự thật ẩn sau con rối này.
Giống như Phương Vân Thư, Niếp Nhi và Lý Như Thị, con rối da người cũng có tuổi đời khá cổ.
Nghệ thuật múa rối có lịch sử lâu đời, “bắt nguồn từ thời Hán, hưng thịnh ở thời Đường”, mà người làm ra con rối da người là một nghệ nhân làm rối thời Đường.
Từ nhỏ nghệ nhân làm rối này đã đi theo thầy học tập, có được thiên phú cực cao, rối gỗ làm ra tinh xảo xinh đẹp, sống động như thật, được người đương thời săn đón, đến ngay cả hoàng đế cũng khen gã không dứt miệng, ban thưởng cho gã vô số vàng bạc châu báu.
Nhưng một ngày nọ, nghệ nhân làm rối gặp được một người. Người kia liên tục lắc đầu nhìn rối gỗ của gã, nghệ nhân hỏi sao lại vậy thì người kia đáp.
“Đẹp thì đẹp thật, nhưng đáng tiếc là không có linh hồn.”
Đáng tiếc, không có linh hồn.
Cũng không biết vì sao mà những lời này khắc sâu vào đáy lòng nghệ nhân làm rối, gã cũng bắt đầu cho rằng tác phẩm của mình không có linh hồn, tất cả chỉ là bộ vỏ rỗng tuếch xinh đẹp.
Giống như gặp phải ma chướng, gã phát điên rồi, thề phải tìm ra linh hồn cho con rối.
Những chuyện xảy ra sau đó khá cũ rích và máu chó.
Nghệ nhân làm rối nảy sinh tà niệm, không biết học được tà thuật từ đâu mà dùng da người sống làm rối gỗ, tàn nhẫn giết hại vô số thiếu nữ.
Thẳng cho đến khi gã làm ra được một con rối da người giống y như thật. Con rối có làn da trắng nõn nà như thiếu nữ, mặt mày tinh xảo, tóc đen như mực.
Khiến người ta kinh ngạc nhất chính là đôi mắt biết nói xinh đẹp kia, thần thái sáng láng tựa như hồ nước trong vắt, bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào cô sẽ nhịn không được mà run rẩy.
Cuối cùng nghệ nhân làm rối cũng biết mình tìm được linh hồn rồi, gã thấy phấn khởi không thôi.
Tuy nhiên ngay trong đêm biểu diễn, báo ứng của gã ập đến. Bản chất của múa rối vốn là người điều khiển rối, nhưng trong vở kịch kia lại biến thành rối điều khiển người.
Nghệ nhân làm rối bị quỷ quấn thân, bước chân cứng đờ đi lên sân khấu, biểu cảm trên khuôn mặt gã buồn cười mà lại lố lăng, bày ra đủ loại tư thế hài hước.
Mới đầu mọi người còn chưa nhận ra gì, chỉ tưởng đó là phương thức biểu diễn mới, còn cười đùa theo, thẳng cho đến khi… hai chân nghệ nhân biến thành rối bị cưa đứt, hai tay cũng bị gặm đến nát vụn, máu chảy lênh láng dưới đất thì mọi người mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Tất cả khán giả sợ chạy trối chết, đúng lúc này, một ông lão nhận ra con rối trên sân khấu kia chính là cô con gái đã mất tích suốt một năm của mình, ông thất thanh gọi tên cô ta.
Dường như tiếng gọi này đã đánh thức trí nhớ của con rối, cô ta nhớ ra mình là ai, dừng tay giết chóc, rầm một tiếng ngã xuống đất.
Tất nhiên nghệ nhân làm rối tự mình gặm cơ thể cũng không sống nổi.
Sau đó mọi người cảm thấy con rối này chính là một điềm xấu nên đã chôn nó cùng tên nghệ nhân kia.
Nhưng không ngờ vài năm sau lại có một đám trộm mộ nghe tin nghệ nhân làm rối có gia tài đồ sộ, trong đám đồ bồi táng có giấu bảo vật, vì vậy đã đào con rối lên. Sau đó bọn chúng bị quỷ khống chế lần lượt chết đi, chỉ còn một tên trộm mộ cuối cùng điều tra ra sự việc, biết được tên thật của con rối tránh được kiếp nạn.
Hóa ra chỉ cần gọi ra tên thật của con rối thì nữ quỷ sẽ khôi phục trí nhớ của con người trong khoảng thời gian ngắn, tạm dừng tấn công, sau đó chỉ cần nhân cơ hội chôn nó lần nữa thì cô ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say cho đến khi nhìn thấy người sống.
Người thường không có cách nào tiêu diệt con rối hoàn toàn.
Còn khối da người viết tên con rối là của tên trộm mộ đâm vào lưng cô ta, dùng để cảnh cáo người đời sau không được chạm vào.
Ai mà lường được hơn trăm năm sau cô ta lại bị người khác đào ra. Hà Nguyệt thích con rối gỗ này nên mang về nhà, con rối bí mật xé tấm da viết tên trên lưng xuống giấu ở trong người, sau đó quấn thân giết chết Hà Nguyệt. Vốn dĩ cô ta vốn còn muốn cải trang giả vờ để giết nhiều người hơn, không ngờ bị anh trai Hà Nguyệt phát hiện bất thường rồi phong ấn.
Năm đó khi Tần Hoài Chu và hai người làm nhiệm vụ khác tìm thấy thi thể Hà Nguyệt đã vô tình thả con rối da người bị chôn ở cùng một chỗ. Ban đầu ác linh giết chết đám người Hà Khôn không hề đề phòng bị báo thù, dù sao trải qua năm năm bình yên, ai mà ngờ được lệ quỷ lại bỗng nhiên xuất hiện?
Sau đó cô ta từ từ tra tấn và giết chết từng người làm nhiệm vụ.
Song không ngờ con vịt đã nóng chín… Tần Hoài Chu lại bỏ chạy vào phút chót.
Cô ta càng không ngờ Úc Dạ Bạc vốn bị giết rồi cũng chạy theo.
Cô ta có thể không tức giận sao?
Hơn nữa cái hồ nhân tạo của biệt thự này không có người bơi. Cô ta muốn giết người cũng không được, chỉ biết nằm im dưới đáy hồ oán hận không nguôi, mãi cho đến tám năm sau hai kẻ thù đều xuất hiện, hơn nữa cô ta đã từng lưu ấn kí nguyền rủa lên người họ, tất nhiên sẽ không có khả năng buông tha dễ dàng.
Cô ta chỉ muốn tính cả nợ mới lẫn nợ cũ.
Song lại không ngờ bây giờ Tần Hoài Chu cũng không phải người bình thường.
Sau khi bị thu vào app, con rối da người trở thành một tấm thẻ đạo cụ có thể chủ động sử dụng. Còn năng lực của nữ quỷ thì đoán chừng không phải kỹ năng khống chế thì cũng là kỹ năng có liên quan tới giấc mộng.
Nhưng dù là cái nào cũng rất trâu bò, Úc Dạ Bạc vô cùng thỏa mãn.
Đợi cậu đọc xong mấy thứ này thì đám mặt người ghê tởm trên người cũng biến mất.
Cuối cùng “nhiệm vụ” kéo dài ba mươi ba năm đã kết thúc.
Nhưng còn chưa kịp vui vẻ chúc mừng thì hai người bỗng nghe thấy tiếng chuông của chiếc điện thoại cũ.
Rõ ràng tiếng chuông vang lên từ phía đằng sau biệt thự cách xa cả trăm mét lại như văng vẳng bên tai, vô cùng rõ ràng, hơn nữa ngoại trừ Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu thì hình như những người khác không nghe thấy gì.
“Chúng ta đi qua xem.”
“Được.” Tần Hoài Chu nắm tay Úc Dạ Bạc.
Hai người quay về gác mái mở ngăn kéo dưới tủ gỗ, đúng là chiếc điện thoại kiểu cũ màu đỏ kia!
Sau tám năm, chuông điện thoại lại vang lên.
Tuy nhiên những người năm đó dùng điện thoại để trao đổi liên lạc đều đã ở chỗ này.
…Vậy ai là người gọi đến?
Hai người thoáng trao đổi ánh mắt cho nhau, khuôn mặt của Tần Hoài Chu trầm xuống, cầm lấy ống nghe.
Một âm thanh điện tử máy móc không thể phân biệt giới tính vang lên.
“Tần Hoài Chu, tôi đã hoàn thành nguyện vọng của anh như đã hẹn, bây giờ mấy người cũng nên tuân thủ lời hứa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT