Chương 117 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại trước cửa biệt thự Ngôn Cảnh Tắc, theo sát đó một người phụ nữ tóc xoăn, khí tràng cực mạnh, mở cửa ghế phụ bước ra. 

Sau khi cô xuống xe, Chu bí thư mỹ diễm cũng từ ghế sau bước xuống, lại thêm một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, vừa nhìn đã thấy thành thục ổn trọng xuống từ ghế tài xế.

Xuống xe, người phụ nữ tóc xoăn nhìn nhìn cửa biệt thự đóng chặt, lấy điện thoại ra liền bắt đầu gọi cho Ngôn Cảnh Tắc. 

"Úi? Chị, sao chị lại gọi điện thoại cho em?" ở bên kia điện thoại, Ngôn Cảnh Tắc có chút khó hiểu.

“Chị tới nhà em rồi.” Vương Anh Lệ nói.

“Nè! Chị!” Một giọng nói vang lên từ trên lầu, Vương Anh Lệ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy em trai mình mặc áo ngủ từ ban công lầu hai thò đầu ra: "Chị đến rồi hả? Em mở cửa cho chị… Giản Vân Tu!"

Ngôn Cảnh Tắc hô một tiếng, Giản Vân Tu trên sân thượng lầu ba liền theo tiếng: “Ưm……”

Vương Anh Lệ trước đó nghe được giọng em trai mình, ngẩng đầu lên nhìn, ngoại trừ nhìn thấy em trai còn thấy trên lầu ba có một chàng trai trẻ hơn hai mươi tuổi, ôm một cái ga trải giường vừa giặt xong đang hơi sợ hãi mà nhìn mình, bộ dáng tay chân luống cuống. 

Vương Anh Lệ nhận thức người này, đây là người am trai thích rất nhiều năm, dương cầm gia Giản Vân Tu.

Mười mấy năm trước, cô cũng đã biết Giản Vân Tu, ấn tượng với người này khi tốt khi xấu.

Nghĩ đến lúc sơ trung đã giúp em trai mình, cô đối với người này ấn tượng tốt.

Lại nghĩ đến người này bẻ cong em trai cô, làm em trai nhiều năm như vậy cầu mà không được, ấn tượng đối với người này lại trở nên kém đi.

Nhưng tuy em trai cô mỗi ngày nói thích người này, nhưng hai người vẫn luôn không giao thoa, cho nên trước đó cô cũng không quá chú ý Giản Vân Tu, thẳng đến khi em trai và Giản Vân Tu đột nhiên cùng come out. 

Vừa nhận được tin tức này, cô liền phát hỏa, sau đó lập tức cho người đi điều tra Giản Vân Tu.

Lúc ấy cô đối với Giản Vân Tu có rất nhiều bất mãn, dù sao khi đó Giản Vân Tu tin xấu bay đầy trời. Bất quá Giản Vân Tu trước kia dù sao cũng giúp qua em trai, cô quyết định trước tiên chờ kết quả điều tra ra tới, lại đi gặp Giản Vân Tu.

Thời điểm cô chờ kết quả điều tra, tin xấu về Giản Vân Tu đều đã sáng tỏ, khi thấy kết quả điều tra rồi… Sao cô lại thấy em trai mình có mùi tra nam vậy?

Giản Vân Tu mấy năm nay chưa yêu ai cả vẫn luôn mời thám tử tư tìm em trai cô, rõ ràng đặc biệt yêu em trai cô.

Lúc trước chuyện em trai và Giản Vân Tu ở chung, cô cũng không hiểu hết, chỉ biết Giản Vân Tu đối với em trai rất tốt, làm em trai rất nhớ thương. 

Xem tình huống này, không phải là em trai cô yêu đương với người ta được một nửa, muốn chuyển trường liền vỗ mông đi luôn chứ?

Em trai cô là đồng tính luyến ái, đều nói là trời sinh, kỳ thật cũng không thể trách người ta.

Mặc kệ sự thật như thế nào, nhìn thấy tư liệu này của Giản Vân Tu, Vương Anh Lệ không giận nổi Giản Vân Tu.

Em trai nhìn như là nhớ mãi không quên Giản Vân Tu, biệt thự treo đầy ảnh Giản Vân Tu, nhưng cũng không thật sự làm cái gì, thậm chí còn tìm thế thân, còn Giản Vân Tu thật ra vẫn luôn toàn tâm toàn ý với em trai……

Nhưng mà con người thì đều có tư tâm, chẳng sợ sự thật là như thế, đối với chuyện em trai tìm một người con trai yêu đương, cô vẫn cảm thấy bất mãn như cũ.

Hơn nữa mấy năm nay em trai cô để bụng Giản Vân Tu như vậy, trong lòng cô cũng lo lắng, sợ hiện tại hai người bên nhau, em trai trước mặt Giản Vân Tu không có địa vị gì.

Giản Vân Tu người này có chút ngạo khí, không dễ ở chung, có khi trong cuộc sống bình thường, em trai đều phải lấy lòng Giản Vân Tu ấy chứ!

Làm chị chồng, Vương Anh Lệ hy vọng vợ em trai đối tốt với em trai hơn là em trai tốt với vợ, không được, cô phải đến nhà em trai nhìn một cái.

Giản Vân Tu cho cô ấn tượng đầu tiên còn rất không tồi, dương cầm gia này nhút nhát sợ sệt không giống như người bắt nạt người khác, còn mới vừa giặt ga trải giường? 

Vương Anh Lệ đang nghĩ như vậy, liền nghe được em trai mình lại hô: “Giản Vân Tu, chị anh tới rồi, em mau đi mở cửa! Từ từ, em đi chậm quá, anh đi cho nhanh.”

Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng lười biếng, từ trên ban công phòng ngủ đi xuống lầu.

Hắn ở thang lầu gặp Giản Vân Tu.

Bắt lấy Giản Vân Tu hôn một cái, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lát nữa trước mặt chị anh có thể anh sẽ không cho em mặt mũi, đó đều là diễn kịch, biết không?”

Giản Vân Tu mờ mịt gật gật đầu: “Ưm.”

“Lát nữa em biểu hiện cần mẫn một chút.” Ngôn Cảnh Tắc lại hôn Giản Vân Tu một ngụm, lúc này mới buông y ra, đi xuống lầu mở cửa.

Vương Anh Lệ từ ngoài cửa tiến vào, liền nói: “Còn phải chạy xuống mở cửa hả… Em nên đổi cái cửa tự động đi! Đúng rồi, bảo mẫu nhà em đâu?"

“Giản Vân Tu không thích trong nhà có người ngoài.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía Giản Vân Tu: “Chị anh tới, em đi pha ly trà đi, lấy chút trái cây gì ra nữa."

Giản Vân Tu vốn dĩ đứng bên cạnh như cây cột, không biết nên làm cái gì mới ổn, hiện tại nghe được mệnh lệnh của Ngôn Cảnh Tắc mới xem như thả lỏng lại, vội vàng đi vào phòng bếp.

Vừa lúc y định rửa tay! 

Vào phòng bếp, Giản Vân Tu liền có điểm ngốc ra —— trong phòng bếp chất đầy nguyên liệu nấu ăn đã rửa sạch cắt sẵn, còn có trái cây đã cắt sẵn và bài trí.

Đây là trước đó Ngôn Cảnh Tắc làm cho y?

Giản Vân Tu trước tiên rửa sạch tay mình, lại pha ly trà bưng cho Vương Anh Lệ, còn đi bưng mâm đựng trái cây, đặt trước mặt Vương Anh Lệ.

Vương Anh Lệ thoải mái, tán thưởng mà liếc nhìn Giản Vân Tu một cái.

Ngôn Cảnh Tắc nguyên bản đang nói chuyện với Vương Anh Lệ, lúc này đột nhiên nhìn về phía Giản Vân Tu: “Chị của anh tới, trưa nay em làm thêm vài món ăn đi…  Thời gian không còn sớm, em nhanh đi làm đi.”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc còn nói với chị mình: “Chị, trù nghệ của Giản Vân Tu còn có thể, trưa nay chị nếm thử thủ nghệ của em ấy đi.”

Ngôn Cảnh Tắc ngồi ở trên sô pha, một bộ dáng đại, còn Giản Vân Tu vội tới vội đi, hiện tại nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói lại vội vã đi vào phòng bếp.

Vương Anh Lệ nhìn thấy đều ngượng ngùng: "Sao em để em nó nấu cơm? Sao không cho người đưa tới?”

"Đồ ăn ở ngoài em ngán, em thích ăn đồ nhà." Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình mà nói.

Vương An Lệ thường ở bên ngoài ăn cơm, đủ loại đồ ăn tinh xảo mỹ vị cái gì cũng đã ăn qua, cũng cảm thấy đồ ăn ngon cũng chỉ một kiểu, nhưng mà sao em trai cô cái dạng này, nhìn sao cũng có vẻ thiếu đánh?

Chu bí thư: “……” Ngôn tổng cũng quá giả tạo rồi? Mấy ngày nay nàng hay sang bên này, mỗi lần thấy người xuống bếp luôn là Ngôn tổng! Trước đó Ngôn tổng mỗi buổi sáng ở công ty làm việc ba giờ lập tức muốn về, tìm lý do cũng là hắn phải về nhà nấu cơm!

Giản Vân Tu thật sự sẽ nấu cơm?

Chu bí thư mang thái độ hoài nghi, mà lúc này, Giản Vân Tu đã vào phòng bếp, chuẩn bị nấu ăn.

Ngôn Cảnh Tắc cắt rửa ba phần rau củ, một bát cánh gà và một khối thịt bò, bên cạnh còn để món thịt kho tàu sáng hôm qua Ngôn Cảnh Tắc xem video hướng dẫn nấu ăn làm ra.

Thịt kho tàu này vốn dĩ bọn họ tối qua muốn ăn, nhưng Đổng Thanh Lâm kia tới, cuối cùng liền không ăn được…… Bọn họ cuối cùng tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt liền đi ngủ!

Tốc độ Giản Vân Tu nấu cơm thật sự rất chậm, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã giúp y chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, tốc độ liền nhanh.

Thịt kho tàu chỉ cần hâm lại một chút, thịt bò hắn trực tiếp đưa vào nồi áp suất hầm, cánh gà làm cánh gà chiên Coca, rau củ lại xào, thật sự không uổng chuyện này.

Chu bí thư đưa xong văn kiện liền đi, là đi theo nam trợ lý của Vương Anh Lệ, cũng chỉ còn Vương Anh Lệ ở lại.

Phòng khách và phòng bếp có khoảng cách, Vương Anh Lệ liền thấp giọng hỏi Ngôn Cảnh Tắc một ít chuyện của Giản Vân Tu.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chị, chị cũng biết đó, em thích con trai mà, thích cái loại này của em ấy…… Em ấy đối với em khăng khăng một mực, so với Đổng Thanh Lâm trước kia khá hơn nhiều, chị không biết đâu, Đổng Thanh Lâm kia……”

“Đổng Thanh Lâm kia đã cùng Cao Bác Hào, chị biết.” Vương Anh Lệ nói: “Xác thật người này càng tốt hơn.”

“Tất nhiên.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em ấy đối với em ngàn y trăm thuận.”

Vương Anh Lệ nghe phòng bếp truyền ra tiếng vang, đối với Giản Vân Tu lại vừa lòng thêm vài phần.

Cô nguyên bản lo lắng Giản Vân Tu là dương cầm gia, ở nhà làm dáng không săn sóc người, hiện tại xem ra không cần lo lắng, so sánh ra, thật sự thì em trai cô...

Hầy, càng nhìn càng giống tra nam.

Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu vốn dậy muộn, lăn lộn một phen như vậy đã sớm đến giờ cơm trưa, Ngôn Cảnh Tắc cùng Vương Anh Lệ hàn huyên trong chốc lát, liền thấy Giản Vân Tu đem từng món từng món ra ngoài, lại lấy tới chén đũa cho mọi người ăn cơm.

Thịt kho tàu kia tuy thơm nhưng kỹ thuật cắt như cắt rau, còn nấu quá mức, có mấy khối thịt mỡ cùng thịt nạc đều tách ra…… Đương nhiên như vậy càng dễ ăn hơn.

Mấy loại rau củ đều xào chay, nhìn có điểm thanh đạm, nhưng cũng không kém.

Thịt bò thì hầm, trực tiếp cắt miếng chấm nước tương ăn, cũng nguyên nước nguyên vị, còn có cánh gà kia……

Vương Anh Lệ nếm nếm: “Cánh gà này khá ngon đấy."

"Chị anh nói cánh gà ăn ngon kìa…… Cánh gà này làm như thế nào?” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Giản Vân Tu.

“Đây là cánh gà chiên Coca, dùng Coca nấu.” Giản Vân Tu nói, thực đơn vẫn là Ngôn Cảnh Tắc vừa mới dùng WeChat share cho y!

“Chị có nghe nói qua cánh gà chiên Coca, vẫn là lần đầu tiên ăn, không nghĩ tới khá ngon, thịt kho tàu này hương vị cũng không tồi.” Vương Anh Lệ cười cười với Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu đỏ mặt: “Chị, ngài thích là được.” Từ khi biết được chị Ngôn Cảnh Tắc muốn tới, y liền đặc biệt lo lắng, e sợ chị Ngôn Cảnh Tắc không thích mình.

Không nghĩ tới chị Ngôn Cảnh Tắc lại dễ ở chung như vậy!

Y căn bản không có làm gì, chị Ngôn Cảnh Tắc liền thân thiện với y như vậy!

“Cảnh Tắc nó làm gì cũng không được, em đảm đương nhiều một chút.” Vương Anh Lệ lại nói.

Giản Vân Tu vội vàng nói: “Cảnh Tắc rất tốt, vô cùng tốt, thật sự đặc biệt tốt.”

Ngôn Cảnh Tắc gắp cho Giản Vân Tu một cái cánh gà: “Cái miệng nhỏ còn rất ngọt.”

Hắn hôm nay không có gắp riêng cho Giản Vân Tu một ít đồ ăn.

Lễ nghi bàn ăn của chị hắn không tồi, sẽ không gắp lộn xộn, lại chỉ có ba người, Giản Vân Tu gắp thức ăn từ đĩa khác là được.

Nhưng Giản Vân Tu đại khái là có hơi câu nệ, đồ ăn bên chỗ chị hắn đều không gắp, hắn chỉ có thể tìm cơ hội gắp cho y.

Vương Anh Lệ từ rất sớm liền đi theo cha mình quản lý công ty, vẫn rất biết nhìn người, con người Giản Vân Tu lại thật sự rất dễ hiểu. 

Cô liếc mắt một cái liền nhìn ra được Giản Vân Tu là người thế nào, lại kết hợp với báo cáo điều tra lúc trước lấy được… Đứa nhỏ này sinh ra liền không có mẹ, còn có chướng ngại xã giao không tiếp xúc với người khác, sau khi bị em trai cô lừa về nhà cũng chỉ có thể dựa vào em trai cô, cũng rất đáng thương.

Thời điểm Vương Anh Lệ cùng Giản Vân Tu nói chuyện, khẩu khí càng thêm ôn hòa.

Giản Vân Tu thụ sủng nhược kinh, mặt càng ngày càng đỏ.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp: “Vân Tu, mặt em sao lại đỏ như vậy?"

“Mặt em đỏ sao?” Giản Vân Tu có điểm nghi hoặc.

“Đỏ lắm…… Em đi đo nhiệt độ cơ thể xem.” Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày.

Trong nhà có hòm thuốc có nhiệt kế, Giản Vân Tu lấy tới đo đo…… Nhiệt độ cơ thể 38 độ năm, y phát sốt!

“Lập tức đưa đi bệnh viện đi, đang bình thường sao lại phát sốt?” Vương Anh Lệ quan tâm, tự mình lái xe, đưa Giản Vân Tu đi bệnh viện tư nhân gần đó.

Giản Vân Tu hôm qua đầu tiên là đi làm việc, tiếp theo lại gặp phải Đổng Thanh Lâm, không chỉ mệt mỏi còn bị chọc giận, buổi tối lại cùng Ngôn Cảnh Tắc hồ nháo đến khuya, sáng sớm còn lên lầu đi đàn dương cầm……

Hơn nữa Vương Anh Lệ đột nhiên tới cửa, một đống chuyện xảy ra liên tục, y liền phát sốt!

Nhưng tới bệnh viện thì…

Bác sĩ trước tiên làm các loại kiểm tra cho Giản Vân Tu, nhìn nhìn lại thấy hai gương mặt quen mắt của Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Hai người tối qua có phải làm chuyện đó không? Có phải cậu hôm qua không mang bảo hộ không làm đủ vệ sinh dạo đầu, hoặc là quá kích động làm cậu ta bị thương?”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đủ hết!

Bác sĩ vừa thấy sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc liền minh bạch là chuyện như thế nào, lập tức nói: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt là được, về sau cẩn thận một chút……”

“Vâng.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn đều đau lòng muốn chết, sớm biết vậy tối hôm qua hắn liền cẩn thận một chút, không nghĩ tới hắn quá kích động, thế mà làm hại Giản Vân Tu phát sốt.

Đàn nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc quay đầu liền nhìn thấy chị mình mặt đầy khiển trách mà nhìn mình.

Trước khi Vương Anh Lệ tới tìm em trai, vẫn luôn lo lắng vợ em trai đối với em trai không tốt, nhưng bây giờ…  Cô cảm thấy em trai mình thật quá đáng.

Buổi tối lăn lộn người ta thì thôi, ban ngày còn bắt người ta giặt ga trải giường, bắt người ta nấu cơm, một chút cũng không thông cảm cho người khác! 

Về sau cô vẫn nên đối tốt với Giản Vân Tu một chút, nếu Giản Vân Tu chạy, em trai cô lại tìm một kẻ như Đổng Thanh Lâm thì không ổn!

Hết chương 117.

__________∆∆∆∆∆___________
Chương 118

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Vương Anh Lệ cũng không ở chỗ Ngôn Cảnh Tắc lâu, sau khi mang Giản Vân Tu đi khám bệnh, cô liền rời đi. Trước khi rời đi cô còn dặn dò Ngôn Cảnh Tắc nhất định phải chiếu cố tốt Giản Vân Tu.

Không cần cô dặn dò Ngôn Cảnh Tắc cũng sẽ chiếu cố tốt Giản Vân Tu!

Chờ Vương Anh Lệ đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc lập tức mang Giản Vân Tu về nhà.

Tiến vào cửa, Ngôn Cảnh Tắc liền đi thơm Giản Vân Tu: “Vân Tu, đều là anh không tốt……”

“Từ từ!” Giản Vân Tu lập tức ngăn hắn lại: “Em muốn thay quần áo tắm rửa!” Đi một chuyến đến bệnh viện, hiện tại cả người y đều khó chịu……

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Anh giúp em tắm.”

Ngôn Cảnh Tắc giúp đỡ Giản Vân Tu tắm, lại thay ga trải giường sạch sẽ để Giản Vân Tu có thể nghỉ ngơi cho tốt.

Giản Vân Tu cuối cùng lại phát sốt, một phen lăn lộn xuống cả người đã mơ mơ màng màng, nhưng dù vậy, y cũng không quên nhắc nhở Ngôn Cảnh Tắc: “Ga trải giường phơi trên sân thượng, ngày mai phải giặt lại lần nữa ấy."

"Được, anh nhất định giặt lại lần nữa." Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần thơm y.

Giản Vân Tu bị Ngôn Cảnh Tắc hôn đầy đầu đầy cổ, Ngôn Cảnh Tắc còn thơm hoài không để yên…… Y đem mặt mình chôn vào ngực Ngôn Cảnh Tắc, không cho hôn nữa. 

“Vân Tu em thật đáng yêu.” Ngôn Cảnh Tắc nói, sau đó ngực hắn đã bị Giản Vân Tu nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Ngôn Cảnh Tắc bị cắn cả người đều tỉnh lại.

Giản Vân Tu cắn xong, lại ở trước ngực Ngôn Cảnh Tắc hôn mấy cái, lúc này mới an tâm nhắm mắt lại.

Tuy phát sốt nhưng kỳ thật y không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn rất vui vẻ.

Trước kia y sinh bệnh chỉ có thể một mình tự chịu cho qua, hiện tại không giống vậy nữa, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bồi cạnh y.

Ngay cả chị Ngôn Cảnh Tắc cũng đối với y rất tốt. 

Giản Vân Tu cảm thấy hôm nay, ngày này, có thể nói là hoàn mỹ.

Mà cùng thời gian, Vương Anh Lệ đã tìm được mẹ mình: “Mẹ, Giản Vân Tu kia con đã đi gặp qua rồi.”

"Thế nào? Em con có coi nó như bảo bối rồi cung phụng không?” mẹ Ngôn lập tức hỏi.

Vương Anh Lệ nói: “Không có! Thằng Cảnh Tắc mẹ biết đó, giống ba, trước lo bản thân mình, sao có thể coi người ta là bảo bối…" 

Cô thêm mắm dặm muối đem chuyện hôm nay mình nhìn thấy nói ra.

Mẹ Ngôn nghe xong đều có điểm đồng tình Giản Vân Tu: “Em con còn không bằng ba con ấy chứ! Ba con hồi trước trong nhà ngoài ngõ một tay bao hết." Đừng nói tuy người đàn ông kia là tra nam ngoại tình, nhưng lúc trước còn chưa phát đạt, trong nhà ngoài ngõ cái gì cũng nguyện ý làm, hiện tại tuy không làm những việc đó nữa nhưng về nhà cũng thật săn sóc, đối với cha của bà càng tôn trọng trước sau như một. 

"Đúng a, trước đó nó không phải bao dưỡng Đổng Thanh Lâm gì sao? Thời điểm còn tốt cho người ta không ít tiền, bây giờ không tốt… Xe nó tặng rồi nó cũng phải lấy lại." Vương Anh Lệ thở dài.

Tuy Vương Anh Lệ không thích Đổng Thanh Lâm nhưng cũng cảm thấy em trai mình có điểm keo kiệt.

Người ta tốt xấu cũng theo hắn hai năm, thật không cần thiết xe đưa ra còn phải lấy về.

Nhà bọn họ lại không thiếu chút tiền này.

Mẹ Ngôn cũng giống con gái, cũng không biết Đổng Thanh Lâm và Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phát sinh quan hệ, chỉ tưởng Ngôn Cảnh Tắc ngủ với Đổng Thanh Lâm hai năm lại không cần người này, bất quá chuyện này bà vẫn là đứng về phía con: “Đổng Thanh Lâm kia cũng kỳ cục, còn cầm Siêu Siêu tiền đó, liền thông đồng với Cao Bác Hào.”

Cũng đúng! Vương Anh Lệ và mẫu thân cùng nhau thảo phạt đến Đổng Thanh Lâm, xong lại cẩn thận tưởng tượng, liền càng cảm thấy Giản Vân Tu không tồi.

Đó chính là dương cầm gia nổi danh thế giới á, trưng trong nhà cũng đặc biệt có mặt mũi.

Ngôn mẫu cuối cùng nói: “Giản Vân Tu tính tình không tồi, mẹ an tâm rồi, chờ thêm mấy ngày thân thể nó khỏe lên, mẹ liền đi tìm nó, cùng nó ra cửa đi dạo…… Mẹ cũng phải cho nó chút lễ gặp mặt gì đó.”

Vương Anh Lệ và Ngôn mẫu tiếp nhận Giản Vân Tu, mà lúc này, Cao Bác Hào chia tay với Đổng Thanh Lâm.

Nhà Cao Bác Hào tuy nói không có tiền bằng nhà Ngôn Cảnh Tắc nhưng cũng là phú hào, cá nhân anh ta còn rất có năng lực.

Người như vậy, tất nhiên là ngạo khí.

Anh xác thật rất thích Đổng Thanh Lâm, anh thích khí chất độc đáo của Đổng Thanh Lâm, thích tài hoa âm nhạc của Đổng Thanh Lâm, thích thâm tình của Đổng Thanh Lâm, cũng thích dung mạo của Đổng Thanh Lâm, nhưng anh chịu không nổi Đổng Thanh Lâm không yêu mình, cũng chịu không nổi Đổng Thanh Lâm là một món đồ chơi bị Ngôn Cảnh Tắc bao dưỡng.

Cao Bác Hào anh thích một món đồ chơi thì thôi, món đồ chơi này còn không thích anh, nếu anh không chia tay, kia không phải phạm tiện* sao?

(*kẻ cam tâm chịu nhục, thích mấy người đối xử tệ với mình, kiểu như nguyên chủ thấy Đổng Thanh Lâm thích người khác liền chịu không được ấy, còn Đổng Thanh Lâm thích mình thì nó không chịu :)))

Thời điểm Cao Bác Hào lần đầu tiên thấy Đổng Thanh Lâm, Đổng Thanh Lâm uống say, đem anh trở thành Ngôn Cảnh Tắc, vẫn luôn chất vấn anh, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh.

Thấy Đổng Thanh Lâm yêu Ngôn Cảnh Tắc như vậy lại có thể tỉnh táo lại, anh lập tức liền tâm động, bắt đầu chủ động theo đuổi Đổng Thanh Lâm.

Sau khi anh phát hiện Đổng Thanh Lâm cả người đau khổ, càng đau lòng Đổng Thanh Lâm, cảm thấy hắn ta bị Ngôn Cảnh Tắc tổn thương tận tim, thật sự đáng thương.

Nhưng anh không biết, hóa ra Đổng Thanh Lâm là do Ngôn Cảnh Tắc bao dưỡng!

Nếu từ lúc bắt đầu chính là quan hệ tiền tài, Đổng Thanh Lâm một bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc làm tổn thương hắn ta là có ý gì?

Càng buồn cười chính là, Đổng Thanh Lâm còn nhớ mãi không quên Ngôn Cảnh Tắc, không chỉ ở trước mặt anh oán giận Giản Vân Tu, còn chạy đến trước mặt Giản Vân Tu khiêu khích.

Ngày hôm qua, đột nhiên nhận được điện thoại của Ngôn Cảnh Tắc, nói có cái gì phải cho anh xem, Cao Bác Hào thực lo lắng, sợ Ngôn Cảnh Tắc gửi cho mình ảnh giường chiếu của Đổng Thanh Lâm linh tinh, tới uy hiếp mình.

Tuy Đổng Thanh Lâm nói hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc không có quan hệ, nhưng anh cũng không tin tưởng —— chuyện trên giường, Đổng Thanh Lâm còn rất thuần thục.

Kết quả, anh đang vì Đổng Thanh Lâm mà lo lắng, liền thấy được camera Đổng Thanh Lâm khiêu khích Giản Vân Tu, thấy được sao kê chuyển khoản Ngôn Cảnh Tắc cấp tiền cho Đổng Thanh Lâm.

Anh vẫn thích Đổng Thanh Lâm như cũ, nhưng đã không còn cách nào tiếp tục yêu đương với Đổng Thanh Lâm.

Chuyện Cao Bác Hào và Đổng Thanh Lâm chia tay, Ngôn Cảnh Tắc ngày hôm sau liền nghe lão Thái nói: “Cảnh Tắc ông không biết đâu, Đổng Thanh Lâm không tin Cao Bác Hào muốn chia tay cậu ta, ngay từ đầu một hai phải bắt Cao Bác Hào phải giải thích rõ ràng cho cậu ta, còn ở công ty của Cao Bác Hào ồn ào một trận… Sau đó Cao Bác Hào cho cậu ta nhìn thứ gì đó, cậu ta mới chịu đi……”

Nghe lão Thái nói lên chuyện này, ngay từ đầu Ngôn Cảnh Tắc rất giật mình.

Trong trí nhớ nguyên chủ, Cao Bác Hào cùng Đổng Thanh Lâm kia chính là chân ái, bất kể nguyên chủ phá hư như thế nào cũng đều phân không ra, hiện tại hai người này…… Lại nhanh như vậy mà chia tay?

Bất quá cẩn thận tưởng tượng, hắn lại cảm thấy không kỳ quái.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nguyên chủ vẫn luôn chạy theo Đổng Thanh Lâm, cùng Cao Bác Hào đoạt người…… Có người tranh đoạt chính là thứ tốt, Cao Bác Hào tự nhiên sẽ cảm thấy Đổng Thanh Lâm thật tốt, đối với Đổng Thanh Lâm cũng càng thêm quý trọng.

Nhưng hiện giờ hắn không đi đoạt lấy Đổng Thanh Lâm, Đổng Thanh Lâm cũng chỉ là một sinh viên trường nghệ thuật bình thường, Cao Bác Hào tự nhiên sẽ không yêu hắn ta như vậy nữa.

Mà email kia của hắn chỉ sợ cũng đóng góp một tác dụng quan trọng nhất.

Đổng Thanh Lâm vậy cũng xứng đáng…… Ngôn Cảnh Tắc chưa từng chú ý nhiều vào chuyện này, hắn có rất nhiều thứ phải bận rộn! 

Hắn muốn bồi cạnh Giản Vân Tu đàn dương cầm, phải nấu cơm cho Giản Vân Tu, muốn cùng Giản Vân Tu ôm ấp hôn hít, còn muốn dành ra thời gian phong phú sống về đêm…… Thời gian làm việc hắn đều nén chặt thêm lần nữa, ai mà rảnh quản chuyện Đổng Thanh Lâm?

Nhưng tuy nén chặt thời gian nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn hoàn thành rất tốt các loại công việc.

Hắn thậm chí còn khai phá ra một loại năng lực kiếm tiền khác của bản thân —— làm đầu tư!

Chuyện này còn phải từ chuyện hắn đem nhà Đổng Thanh Lâm từng ở đi bán.

Nhà kia của hắn thật sự rất tốt, hắn vì muốn bán nhanh nên giá cả lại tương đối thấp, bởi vậy không bao lâu liền bán đi.

Lập tức hơn một ngàn vạn tài chính đến thẻ, hắn rảnh rỗi không có việc gì, liền dứt khoát đi đầu tư cổ phiếu.

Đầu tư muốn tốt yêu cầu phải có đủ hiểu biết đối với những công ty đó, người bình thường rất khó làm được. Nhưng bản thân Ngôn Cảnh Tắc có thể dựa vào thân phận được rất nhiều tin tức nội bộ, hiện tại còn đặc biệt xem các loại báo biểu công ty, dù nội dung có buồn tẻ, hắn cũng có thể lưu vào trong đầu, cũng tiến hành phân tích……

Thời điểm bồi cạnh Giản Vân Tu đàn dương cầm, hắn thuận tiện xem cổ phiếu, tuy nói không kiếm được quá nhiều, nhưng kiếm được nhiều hơn thiếu, tiền lời thế mà cũng rất khả quan.

Cùng lúc đó, album diễn tấu cá nhân thứ hai của Giản Vân Tu, so với tròn trí nhớ Ngôn Cảnh Tắc sớm hơn, sắp chuẩn bị chế tác.

Ông chủ công ty chế tác album là một người rất tình cảm, còn vô cùng thích âm nhạc của Giản Vân Tu, cho nên chẳng sợ ra album này không kiếm được tiền gì ông vẫn nguyện ý ra, thậm chí tính toán ra hai cái.

Bất quá, người khác ra loại album này không kiếm tiền, nhưng album trước của Giản Vân Tu 'Ngọn đèn dầu' vẫn kiếm lời không ít, hiện tại album thứ hai này có vẻ ra cũng không mệt.

Từ khi Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc come out trên Weibo, danh khí của Giản Vân Tu liền càng lúc càng lớn, lúc này y ra album diễn tấu cá nhân, khẳng định có không ít người mua.

Loại đồ vật này ấy à, cho dù nghe không hiểu, lúc đặt trong nhà có thể khoe khoang giả ngầu cũng có thể mà!

Hơn nữa hiện tại rất nhiều trẻ em từ nhỏ học dương cầm, phụ huynh cũng nguyện ý mua mấy thứ này cho bọn chúng, thậm chí còn có một ít người mua về để thai giáo*.

(*dạy con từ khi còn trong bụng mẹ, nói chuyện hoặc đọc sách cho em bé trong bụng mẹ, cho em bé nghe nhạc…)

Còn chuyện thai giáo mà nghe mấy bản nhạc tình yêu triền miên có thể không tốt hay không thì…… Đại đa số mọi người căn bản không suy nghĩ mấy thứ đó.

Ông chủ công ty âm nhạc ra album tên là Lục Du Hiểu, biết được mười bản nhạc trong album Giản Vân Tu đã viết không sai biệt lắm, liền tự mình đến biệt thự Ngôn Cảnh Tắc thương lượng chuyện ra album. 

Lúc ông tới, Giản Vân Tu đang ngồi đàn bản nhạc y vừa mới viết.

Mấy ngày nay y thật sự rất là vui, bản nhạc này cũng đặc biệt vui sướng, Lục Du Hiểu được Ngôn Cảnh Tắc đưa lên lầu, mới vừa nghe Giản Vân Tu đàn xong, liền lập tức vỗ tay: “Đàn thật là hay quá! Chỉ nghe thôi đã khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc…… Xem ra chú có thể yên tâm rồi, cháu gần đây nhất định sống rất khá!”

Giản Vân Tu nghe ông nói như vậy, mi mắt cong cong, lập tức lại bắn một đoạn giai điệu vui sướng.

Lục Du Hiểu nói: “Thật không nghĩ tới, bản nhạc này là do cháu viết ra, trước đó mấy bản nhạc của cháu luôn mang theo một cỗ phiền muộn…… Đây cùng phong cách trong dĩ vãng của cháu không giống nhỉ, cháu đột phá rồi, tình yêu thật sự có ma lực.”

Giản Vân Tu càng cao hứng, đàn tấu âm nhạc cũng càng vui sướng.

Chờ Giản Vân Tu lại lần nữa đàn xong, Lục Du Hiểu lại khen một phen, cuối cùng hỏi: “Album còn bản nào nữa?”

Giản Vân Tu hồi ức một chút tâm tình của mình khi Ngôn Cảnh Tắc thẳng thắn chuyện về Đổng Thanh Lâm, tươi cười trên mặt thu liễm, bắt đầu đàn tấu một bản nhạc khác.

“Mỹ nhân cuốn rèm châu, thâm ngồi túc Nga Mi…… Hay tuyệt, làm người nghe trái tim nhói đau."

Một lát sau, Giản Vân Tu lại hồi ức tâm tình thấp thỏm trước khi gặp chị Ngôn Cảnh Tắc, thay đổi một bản nhạc khác.

“Lo lắng thấp thỏm, lo sợ bất an, tâm sự thiếu nữ khó đoán……”

Giản Vân Tu lại bắt đầu nghĩ đến tâm tình của mình khi Đổng Thanh Lâm muốn đoạt đi Ngôn Cảnh Tắc...

“Long Thành nếu hãy còn phi tướng, không giáo hồ mã độ Âm Sơn. Bi thương nhưng không thê lương, lại có một cỗ quyết tâm tranh đoạt cho bằng được, bản này làm trái tim người nghe muốn bốc hỏa!"

Lục Du Hiểu khen hết mỗi bản nhạc của Giản Vân Tu một lần, tất cả đều thích không chịu được.

Chờ toàn bộ nghe qua, ông hỏi: “Mấy bản này tên gì? Ban đầu chúng ta tính toán album thứ hai tên 'Rã Rời', hiện giờ xem ra không thích hợp cho lắm?"

"Album này gọi là 'Tình yêu', còn mấy bản nhạc…" Giản Vân Tu lấy nhạc phổ ra: "Bài này là 'Ghen', bài này là 'Tình địch', còn bài này là 'Gặp gia trưởng'."

Lục Du Hiểu ngốc ra: “Cháu chắc chắn chứ?” Giản Vân Tu trước kia là một người cỡ nào tình thơ ý hoạ, cả album của y đều dùng thơ cổ từ ngữ đến đặt tên, nhưng hiện tại…… Mấy bản này tên gì?!

Nhạc dương cầm của bọn họ đều là dựa vào xu hướng cao nhã đó à nha!

“Chắc chắn ạ.” Giản Vân Tu nói, mấy tên này đều là Ngôn Cảnh Tắc đặt, y cảm thấy đặc biệt chuẩn xác.

"Sao cháu lại…. đặt tên như vậy?"

“Không phải cháu đặt, là Ngôn Cảnh Tắc đặt, có phải thông tục dễ hiểu, đặc biệt dễ lý giải không ạ?” Giản Vân Tu cười tủm tỉm.

Lục Du Hiểu: “……” Thấu kính của Giản Vân Tu đối với Ngôn Cảnh Tắc có phải quá dày rồi không? Mấy cái đó là cái trò gì! Một cái album dương cầm thuộc hàng cao cấp của cháu, đặt tên như vậy ai mua hả?

"Sao thế? Mấy tên đó không ổn ạ?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi, một bên hỏi, một bên còn lấy camera ghi lại.

Hắn không biết nhạc của Giản Vân Tu làm sao tiết lộ ra ngoài, vì tránh cho Giản Vân Tu bị người ta hắt nước bẩn, hắn liền quay lại nguyên quá trình Lục Du Hiểu tới tìm Giản Vân Tu!

Lục Du Hiểu giật giật khóe miệng: “Chú cảm thấy tên album tốt nhất tận lực dựa theo album đầu tiên thì hơn…"

Hết chương 118.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play