Chương 115
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Giản Vân Tu đã thành tâm bệnh của Đổng Thanh Lâm.
Hắn ta đời trước sống dưới bóng ma của Giản Vân Tu bốn năm, vô luận như thế nào cũng không bằng Giản Vân Tu, thế cho nên chỉ cần nghe được tên Giản Vân Tu, hắn ta cả đêm không thể ngủ.
Có được cơ duyên trọng sinh, hắn ta cho rằng trời cao rốt cuộc chiếu cố hắn ta, hết thảy những gì phát sinh sau đó cũng tựa hồ xác minh điểm này.
Một hồi say rượu, hắn ta quen biết một người không hề kém hơn Ngôn Cảnh Tắc, là Cao Bác Hào.
Sau khi quyết định cắt đứt quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc, ngược lại thái độ Ngôn Cảnh Tắc đối với hắn lại thay đổi lớn.
Có ký ức hai năm tiếp theo, đã luyện đàn hơn hai năm đời trước, còn làm lão sư ở trường học thưởng thức hắn ta, lại quen biết quý nhân.
Ngay cả Giản Vân Tu cũng bởi vì hắn ta mà gièm pha quấn thân.
Hắn ta thỏa thuê đắc ý, cảm thấy thế giới này tiếp theo sẽ chuyển động quanh hắn ta, nhưng hết thảy đột nhiên liền thay đổi.
Ngôn Cảnh Tắc trước một ngày còn đang lấy lòng hắn ta, đột nhiên trở mặt, cùng Giản Vân Tu ở bên nhau.
Bạn bè Ngôn Cảnh Tắc vừa mới còn an ủi hắn ta, đột nhiên liền block hắn ta.
Ngay cả Giản Vân Tu cũng dễ dàng tẩy trắng.
Hắn ta cảm thấy mọi chuyện không nên như vậy, mà đây cũng là nguyên nhân hắn tới tìm Giản Vân Tu.
Chỉ là, nhìn thấy Giản Vân Tu, lệ khí trong lòng hắn ta liền áp chế không được.
Giản Vân Tu vì sao có thể dễ dàng hủy diệt hết thảy những thứ hắn thật vất vả mới làm được? Đời trước hắn ta yêu Ngôn Cảnh Tắc bốn năm, nguyện ý vì Ngôn Cảnh Tắc trả giá hết thảy, nhưng Giản Vân Tu ngoắc ngón tay, Ngôn Cảnh Tắc liền vứt bỏ hắn ta.
Đời này……
Cao Bác Hào yêu hắn ta, đối hắn ta vô cùng tốt, làm hắn ta có cảm giác được quý trọng, nhưng bởi vì Giản Vân Tu, bọn họ đã cãi nhau rất nhiều lần.
Lúc trước hắn ta một mực chắc chắn người trên những ảnh bất nhã đó là Giản Vân Tu, nhưng Cao Bác Hào cảm thấy không phải, hai người liền ồn ào một trận, không nghĩ tới mới vừa cãi xong, Giản Vân Tu liền làm sáng tỏ chuyện này.
Lúc sau, mỗi lần hắn ta biểu đạt bất mãn với Giản Vân Tu, Cao Bác Hào đều sẽ ngăn lại, bảo hắn ta đừng nói nữa, lửa giận trong lòng hắn tự nhiên càng lúc càng lớn.
Giản Vân Tu làm hắn ta thống khổ, hắn cũng sẽ không để Giản Vân Tu dễ chịu.
Hắn ta nhớ rõ đời trước lúc hắn nói với Giản Vân Tu, hắn có quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc, Giản Vân Tu liền biểu hiện thật sự rất thống khổ.
Đổng Thanh Lâm nhìn về phía Giản Vân Tu, chờ mong nhìn thấy Giản Vân Tu biến đổi sắc mặt.
Nhưng mà Giản Vân Tu một chút phản ứng cũng không có, an an tĩnh tĩnh mà nhìn hắn ta, thật ra Vu Diệp có chút kỳ quái: “Ngôn Cảnh Tắc đã từng ở bên cậu hai năm? Cậu là bạn trai cũ anh ta?”
“Có thể nói như thế.” Đổng Thanh Lâm cười lạnh uống một ngụm nước: “Anh ta đại khái cũng không coi tôi như bạn trai, chỉ coi tôi như thế thân của Giản Vân Tu. Anh ta bảo tôi mặc quần áo Giản Vân Tu thích mặc, đàn bản nhạc Giản Vân Tu hay đàn, ngay cả nói chuyện cũng muốn tôi học theo Giản Vân Tu.”
Ngôn Cảnh Tắc cũng đã 28, thành niên mười năm, hắn nếu có bạn trai cũ, Vu Diệp cảm thấy cũng không có gì.
Nhưng nếu Ngôn Cảnh Tắc tìm thế thân, vậy thì không tốt lắm!
Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy không phải là lừa gạt cảm tình người khác sao? Cũng là vũ nhục đối với Giản Vân Tu.
"Anh ta thế mà lại làm loại chuyện này?” Vu Diệp tức giận đến vỗ bàn, thời điểm nhìn qua Giản Vân Tu, lại nhìn thấy Giản Vân Tu dùng móng tay cào cào cài bàn.
Giản Vân Tu làm như vậy nghĩa là cũng có điểm bực bội.
Vu Diệp hơi đau lòng y, bạn trai cũ Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên tìm tới cửa, Giản Vân Tu sợ là không biết phải ứng đối như thế nào, chắc chắn cũng thật thương tâm.
Nhưng việc này cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới ổn.
Vu Diệp đang rối rắm, Giản Vân Tu đột nhiên hỏi Đổng Thanh Lâm: “Cậu và Ngôn Cảnh Tắc đã tách ra rồi, phải không?”
"Vào sáng hôm anh và Ngôn Cảnh Tắc come out đó, Ngôn Cảnh Tắc đã đuổi tôi đi." Đổng Thanh Lâm mặt đầy châm chọc mà nhìn biệt thự treo đầy ảnh chụp Giản Vân Tu này, giống như Ngôn Cảnh Tắc đuổi hắn ta ra từ căn hộ này vậy: "Phòng đàn trên lầu đẹp lắm đúng không?"
“Ngôn Cảnh Tắc nói, ngay từ đầu cậu đã biết là làm thế thân, anh ấy đã trả tiền cho cậu." Giản Vân Tu lại nói.
Hô hấp Đổng Thanh Lâm cứng lại, có chút nan kham, đột nhiên nói: “Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã biết tôi là thế thân của anh, nhưng tôi yêu anh ấy, tôi mỗi ngày đánh đàn cho anh ấy, nấu cơm cho anh ấy, luôn là tôi bồi cạnh anh ấy… Anh ấy vì sao lại tuyệt tình với tôi như vậy?"
Móng tay Giản Vân Tu cào bàn đến nỗi có thể ra âm thanh.
Vu Diệp càng phát hỏa, đột nhiên đứng lên: “Ngôn Cảnh Tắc thế mà như vậy?” Nghe cách nói của người này, Ngôn Cảnh Tắc trước khi đón Giản Vân Tu mới vừa đuổi người này ra… Nếu Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy, kia thật sự quá ghê tởm!
Giản Vân Tu thật ra còn ngồi yên chỗ kia, tay y bực bội mà moi cái chân bàn, biểu tình lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu tránh đi không nói đến chuyện lấy tiền, cho nên kỳ thật là cậu thu tiền của Ngôn Cảnh Tắc. Dương cầm trên lầu trước nay không ai động qua, cậu cũng chưa hề ở chỗ này bao giờ! Cậu cố ý gạt tôi, muốn phá hư cảm tình của tôi và Ngôn Cảnh Tắc. Tôi không muốn nói chuyện với cậu, mời cậu ra ngoài cho!"
Giản Vân Tu thực xác định, đồ vật trên phòng đàn của Ngôn Cảnh Tắc chưa từng có người dùng qua, người này lại ám chỉ hắn ta đã dùng qua…… Người này đang gạt người!
Sắc mặt Đổng Thanh Lâm biến đổi.
Đời trước, lúc hắn ta nói với Giản Vân Tu chuyện mình và Ngôn Cảnh Tắc, phản ứng của Giản Vân Tu hoàn toàn khác với hôm nay, mà xem Ngôn Cảnh Tắc phản ứng sau đó, liền biết Giản Vân Tu nhất định cáu kỉnh với Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí có khả năng cự tuyệt Ngôn Cảnh Tắc.
Ít nhất, đời trước mãi cho đến khi hắn ta chết, Giản Vân Tu cũng không dọn vào biệt thự này.
Nhưng thật ra hắn ta đã từng ở chỗ này một đoạn thời gian.
Hiện tại, thái độ Giản Vân Tu sao lại thay đổi?
Đổng Thanh Lâm không rõ đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng mà sự thật kỳ thật rất đơn giản.
Đời trước, gút mắt của hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc thật sự sâu hơn đời này nhiều, đời trước lúc hắn ta đi tìm Giản Vân Tu, là nói thẳng Giản Vân Tu là kẻ thứ ba, hơn nữa còn chuyện lên giường… Giản Vân Tu tất nhiên làm không được chuyện yên tâm thoải mái tiếp thu Ngôn Cảnh Tắc.
“Vu Diệp, đưa cậu ta ra ngoài.” Giản Vân Tu lại nói.
Vu Diệp lúc này còn có điểm không rõ tình huống cụ thể, nhưng Giản Vân Tu nói là cậu nghe, lập tức nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Mời anh đi ra ngoài!”
Cũng chính là lúc này, cửa lớn biệt thự bị mở ra, Ngôn Cảnh Tắc đi đến: “Cục cưng, anh đã trở về rồi đây!” Hôm nay Giản Vân Tu muốn đi ra ngoài làm việc, Ngôn Cảnh Tắc liền không về nhà buổi sáng mà đi gặp bạn, cùng bạn bè ăn cơm, thuận tiện tuyên dương một chút tình yêu của mình và Giản Vân Tu.
Sau đó, từ chỗ Vu Diệp nơi đó biết được Giản Vân Tu đã kết thúc công việc, hắn liền lập tức trở lại.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ tới sau khi về nhà vậy mà gặp được Đổng Thanh Lâm.
"Sao cậu lại ở đây?" Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày lại. Hắn và Đổng Thanh Lâm đã không còn quan hệ , Đổng Thanh Lâm đến đây làm gì?
Hơn nữa nhìn bộ dáng Giản Vân Tu và Vu Diệp, bọn họ có vẻ rất tức giận, Đổng Thanh Lâm rốt cuộc đã làm gì?
“Tôi……” Đổng Thanh Lâm muốn phát hỏa, nhưng dáng vẻ phẫn nộ của Ngôn Cảnh Tắc làm hắn ta sợ hãi, đời trước mỗi lần nhìn bộ dáng này của Ngôn Cảnh Tắc, hắn ta đều sẽ chịu thua, lúc này cũng theo bản năng mà chịu thua: “Cái gì tôi cũng chưa làm, tôi chỉ là muốn đến nhìn anh."
“Chúng ta không có quan hệ gì, cậu không cần tới nhìn tôi.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.
Sau khi Đổng Thanh Lâm ký giải ước thư vẫn chưa gặp qua Ngôn Cảnh Tắc, nhưng trước hôm đó, thái độ của Ngôn Cảnh Tắc với hắn ta đúng là có thay đổi.
Lần này hắn ta lại đây kỳ thật cũng muốn nhìn thái độ Ngôn Cảnh Tắc đối với mình một chút.
Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thực tuyệt tình với hắn ta.
Đổng Thanh Lâm nhớ tới cái chết của mình, lập tức lạnh mặt: “Không cần các người đuổi, tôi tự mình đi.”
Hắn ta nói, liền phóng ra ngoài.
Ba người còn lại căn bản không ai quan tâm hắn ta, Ngôn Cảnh Tắc lúc này đang thật cẩn thận mà nhìn về phía Giản Vân Tu: “Vân Tu, anh và hắn thật sự không có quan hệ.”
Giản Vân Tu hít sâu một hơi, chỉ vào cái ly bên kia bàn ăn mà Đổng Thanh Lâm đã dùng qua, nói: “Ném cái ly kia đi cho em!”
Ngôn Cảnh Tắc lập tức đem cái ly kia ném vào thùng rác.
Giản Vân Tu thấy thế, trừng mắt liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, liền chạy lên lầu.
“Vân Tu, em làm gì vậy?” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng hỏi.
“Tắm!” Giản Vân Tu nói xong, biến mất ngay sau khúc cong cầu thang.
Không hề nghi ngờ, Giản Vân Tu nổi giận.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vu Diệp: “Đổng Thanh Lâm kia rốt cuộc là tới làm gì? Hắn nói cái gì?”
Vu Diệp nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát.
Nếu không nghe lời Giản Vân Tu nói sau đó, chỉ nghe Đổng Thanh Lâm kia, Ngôn Cảnh Tắc đúng là một đại tra nam! Nhưng sau khi Giản Vân Tu nói như vậy… Đổng Thanh Lâm kia đang gạt người?
Vu Diệp đem lời Đổng Thanh Lâm nói, tất cả đều nói cho Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Đổng Thanh Lâm đây là hận hắn cỡ nào mà phải làm như vậy!
Hắn vẫn luôn cảm thấy, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Đổng Thanh Lâm đối với nguyên chủ kém như vậy, còn cùng với Cao Bác Hào đánh sập công ty nguyên chủ là bởi vì nguyên chủ lì lợm la liếm Đổng Thanh Lâm, nên hắn cách xa Đổng Thanh Lâm, hai người sẽ không có giao thoa, kết quả Đổng Thanh Lâm thế mà tới cửa tìm hắn phiền toái!
Người này có phải có bệnh không?
Ngôn Cảnh Tắc tuy ngay từ đầu đã không thích Đổng Thanh Lâm, nhưng cũng không nghĩ tới phải đối phó Đổng Thanh Lâm.
Nhưng hôm nay Đổng Thanh Lâm ở trước mặt Giản Vân Tu hồ ngôn loạn ngữ, phá hư cảm tình của hắn và Giản Vân Tu, hắn khắc chế không được lửa giận.
Ngôn Cảnh Tắc lấy số điện thoại Cao Bác Hào, liền gọi đi.
Chờ Cao Bác Hào nhận điện thoại, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Cao Bác Hào, cho tôi địa chỉ mail, tôi có thứ cho anh xem!"
“Anh là ai?” Cao Bác Hào hỏi.
“Tôi là Ngôn Cảnh Tắc.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Anh phải cho tôi xem cái gì?” Cao Bác Hào có chút đề phòng.
"Về bạn trai anh." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Anh đã làm gì Thanh Lâm?" Cao Bác Hào nóng nảy, phỏng chừng cho rằng thứ Ngôn Cảnh Tắc cho anh xem có quan hệ với Đổng Thanh Lâm, thứ này không phải tốt lành gì.
"Email của anh!" Ngôn Cảnh Tắc không muốn nói chuyện phiếm.
Cao Bác Hào báo ra một cái mail, Ngôn Cảnh Tắc trí nhớ kinh người, nghe xong liền nhớ kỹ, lập tức cúp điện thoại.
Phòng ăn nhà hắn có gắn camera!
Đổng Thanh Lâm không bỏ qua cho hắn, phá hư cảm tình của hắn và Đổng Thanh Lâm, hắn không ngại cũng làm như vậy một chút.
Ngôn Cảnh Tắc tìm ra đoạn phim Đổng Thanh Lâm đến đây kiếm chuyện, gộp với sao kê mấy năm nay hắn chuyển khoản cho Đổng Thanh Lâm, gửi cho Cao Bác Hào, trên email còn viết một hàng chữ đỏ to tướng: “Cao Bác Hào, quản cho kĩ bạn trai anh, đừng để hắn đến quấn lấy tôi! Tôi chỉ là thấy hắn giống Giản Vân Tu, tiêu tiền bảo hắn giả làm Giản Vân Tu dỗ tôi vui vẻ thôi, tôi với hắn đã bàn bạc, hai bên thỏa thuận xong căn bản không còn quan hệ gì!"
Gửi hết xong, Ngôn Cảnh Tắc lập tức thoải mái.
Vu Diệp đã rời đi, hắn nên đi dỗ Giản Vân Tu…… Ngôn Cảnh Tắc lên lầu, kết quả tìm không thấy Giản Vân Tu.
Ngay từ đầu hắn cho rằng Giản Vân Tu đang ở phòng đàn, nhưng Giản Vân Tu căn bản không ở nơi đó.
Hắn đi phòng ngủ Giản Vân Tu tìm, nơi đó cũng không có ai, thậm chí buồng vệ sinh trong phòng ngủ Giản Vân Tu cũng không có dấu hiệu dùng qua.
Giản Vân Tu đang ở đâu? Ngôn Cảnh Tắc hoảng hốt một trận.
May mắn lúc này, hắn nghe được phòng ngủ mình có động tĩnh.
Ngôn Cảnh Tắc vội vàng mở cửa đi vào, sau đó liền ngốc ra.
Chăn nệm trên giường hắn bị đổi đi, đổi thành một bộ bốn kiện thuần trắng Giản Vân Tu vừa mới mua về giặt xong.
Mà Giản Vân Tu…… nằm ở trên giường!
"Rốt cuộc anh làm gì dưới đó? Sao lâu như vậy mới lên? Anh… Còn không mau đi tắm đi!" Giản Vân Tu dùng chăn bao bọc mình gắt gao, tức giận mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Hết chương 115.
____________∆∆∆∆∆∆___________
Chương 116
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Giản Vân Tu đang nằm trên giường mình, ngốc ra.
Ý Giản Vân Tu là… giống như hắn nghĩ sao?
Hắn đang thất thần, Giản Vân Tu đã nắm lấy chăn, trùm qua đầu mình.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế như vừa tỉnh dậy trong mộng, vội vàng vào phòng tắm.
Phòng tắm hắn có dấu hiệu bị dùng qua, còn có thêm mấy thứ rửa mặt đồ dùng, còn ai dùng thì… Hắn không muốn suy nghĩ.
Ngôn Cảnh Tắc nhanh như bay vọt vào phòng tắm.
Giản Vân Tu nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, lại thò đầu từ trong chăn ra dò xét.
Y bất an nắm lấy ga trải giường dưới thân, có hơi hối hận.
Đổng Thanh Lâm tìm tới cửa, ngay từ đầu y thật không thoải mái, sau lại cảnh giác lên, thậm chí dâng lên nồng đậm địch ý.
Y có thể cảm giác được, Đổng Thanh Lâm muốn phá hư cảm tình của y và Ngôn Cảnh Tắc.
Mà y không muốn bị Đổng Thanh Lâm phá hư.
Nhưng y nên làm thế nào đây?
Y kỳ thật vẫn luôn không khiến người khác vui vẻ, y còn nhỏ thì người trong nhà không thích y, trưởng thành thì bạn học ki thích y.
Y không biết làm sao giao lưu với người ta, còn có thói ở sạch.
Trước kia y cũng từng nỗ lực dung nhập vào một tập thể, nhưng một khi y lộ ra gì đó, ví dụ như bị người ta bắt tay y nhịn không được đi rửa tay, ví dụ như không muốn ăn đồ ăn bên ngoài, những người đó chung quy là không cao hứng.
Chậm rãi, y liền quen chỉ có một mình.
Ngôn Cảnh Tắc hiện tại thích y, thời gian dài có thể nào cảm thấy y phiền hay không?
Hơn nữa dù có thế nào, Đổng Thanh Lâm cũng bồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc hai năm, y và Ngôn Cảnh Tắc thời gian ở chung tính toán đâu ra đấy chỉ có mấy tháng.
Càng quan trọng hơn là, y luyến tiếc Ngôn Cảnh Tắc, không muốn tách khỏi Ngôn Cảnh Tắc.
Y cảm thấy y nên làm cái gì đó để bảo vệ tình yêu của mình.
Cho nên sau khi lên lầu, y cắn răng một cái, liền vào phòng Ngôn Cảnh Tắc.
Ở nước ngoài tuy rằng y ở chung với người khác không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn quan sát những người bên cạnh, y chú ý tới, sau khi hai người yêu nhau, thường thường sẽ đến ở cùng nhau, phát sinh cái gì gì đó.
Thậm chí chẳng sợ không yêu nhau, cũng có người sẽ cùng đi khách sạn.
Còn có không ít người trắng trợn mà mời y, muốn cùng y phát sinh cái gì gì đó, đương nhiên y đều cự tuyệt.
Lúc trước Ngôn Cảnh Tắc bảo y đến đây ở, y liền cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc muốn ngủ với y.
Y đã sớm làm tốt chuẩn bị như vậy, thậm chí rất muốn thử một lần, kết quả Ngôn Cảnh Tắc chuẩn bị phòng riêng cho y.
Sau đó, tuy Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đều bồi cạnh y, nhưng hôn nồng nhiệt cũng chưa có.
Y thừa nhận, y thích phương thức ở chung bây giờ, nhưng người yêu ở chùn hình như không phải như thế...
Y vào phòng tắm Ngôn Cảnh Tắc.
Chẳng qua y thật không nghĩ tới, Ngôn Cảnh Tắc thế mà mãi cho đến khi y tắm xong, nằm trên giường mới đến.
Âm thanh Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa từ trong phòng tắm truyền ra vẫn luôn không dừng lại, đột nhiên, cửa phòng tắm bật mở.
Giản Vân Tu lại trốn vào trong chăn.
Ngôn Cảnh Tắc tắm xong, cũng không lau khô tóc liền vội vàng ra tới, sau đó liền thấy được một cuộn chăn tròn tròn.
Hắn không chút do dự đào người bên trong ra, hôn lên, cái loại hôn nồng nhiệt ấy……
Nguyên chủ tuổi cũng không nhỏ, thứ nên biết đều biết, Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên cũng biết.
Nhưng trước đó hắn thật sự không nghĩ đến nhanh như vậy đã có được Giản Vân Tu.
Giản Vân Tu đáng yêu như vậy, đơn thuần như vậy, đôi khi hắn đều cảm thấy ý niệm nào đó của mình quá xấu xa, luốn nghĩ phải chờ một chút, bồi dưỡng cảm tình một chút mới phát triển thêm.
Kết quả…… Giản Vân Tu thế mà chủ động!
Hạnh phúc đên thật sự quá đột nhiên, thế nên hắn hoàn toàn không có chuẩn bị……
Ngôn Cảnh Tắc không chuẩn bị đủ nguyên vẹn tốn không ít công phu mới ăn được người, lại nhịn không được nếm nếm thêm vài lần.
Đàn dương cầm có yêu cầu về thể lực nhất định, nên Giản Vân Tu vẫn luôn có rèn luyện, nhưng cái gọi là rèn luyện của y cũng chính là ở nhà làm vài vận động đơn giản, cho nên cả người rốt cuộc vẫn mềm oặt.
Chờ hết thảy kết thúc, chân Giản Vân Tu cũng run rẩy.
Nhưng y vẫn kiên trì muốn tắm rửa.
“Anh ôm em đi tắm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu mơ mơ màng màng gật gật đầu, lại nói: “Còn phải đổi ga trải giường!”
“Chúng ta đi qua phòng em ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc hôn y một ngụm.
Giản Vân Tu không ý kiến, gật gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc không nhịn xuống nổi, lại ôm lấy y lung tung hôn một hồi.
Lúc Ngôn Cảnh Tắc thơm không làm theo quy củ bình thường, Giản Vân Tu bất đắc dĩ duỗi tay che miệng hắn lại: "Đi tắm!"
Giản Vân Tu tắm xong, nằm xuống liền ngủ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc quá mức cao hứng, tận khuya mới ngủ.
Ngày hôm sau, hắn bị tiếng nước rửa mặt đánh thức.
Hắn vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Giản Vân Tu đang đánh răng rửa mặt, mặt đỏ hây hây.
“Vân Tu……” Ngôn Cảnh Tắc đi qua, muốn thơm y, nhưng Giản Vân Tu bỏ chạy: “Anh còn chưa đánh răng!”
Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được cười rộ lên.
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc rửa mặt, Giản Vân Tu đến phòng đàn —— Giản Vân Tu không đóng cửa, tiếng đàn dễ nghe từ trên lầu truyền xuống.
Nghe tiếng đàn, Ngôn Cảnh Tắc tinh thần tăng gấp trăm lần mà đi làm bữa sáng, thuận tiện gọi điện thoại cho Chu bí thư, nói với Chu bí thư hắn không đi làm.
Chu bí thư: “……” Tổng tài gần đây có phải anh làm việc quá không đàng hoàng rồi không?
Nhưng cũng thực thần kỳ, Ngôn tổng nhà nàng gần đây mỗi ngày ở công ty cũng không quá ba giờ đồng hồ, thế mà còn có thể làm xong toàn bộ công việc.
Sức mạnh tình yêu là cường đại như vậy sao?!
Cho nên mấy truyện tổng tài hay có mấy tình tiết tổng tài luôn rãnh rỗi xuất hiện bên cạnh nữ chính, vì bọn họ sau khi có được tình yêu đều có thể tăng mạnh hiệu suất làm việc à?
Bất kể rốt cuộc là chuyện thế nào, tổng tài không đi làm Chu bí thư cũng không có biện pháp, chuyện nàng duy nhất có thể làm chính là đem toàn bộ văn bản yêu cầu Ngôn Cảnh Tắc phê duyệt sửa soạn lại, sau đó đưa qua cho Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng Chu bí thư còn đang sửa sang lại văn kiện liền nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn khoảng 30 tuổi và một người đàn ông cỡ tuổi nàng đi nhanh từ bên ngoài đến.
Nhìn thấy Chu bí thư, người phụ nữ này dừng bước chân: “Ngôn Cảnh Tắc đâu?”
“Vương tổng, Ngôn tổng hôm nay không có tới công ty.” Chu bí thư nói.
Người phụ nữ trước mắt này đúng là chị ruột của Ngôn Cảnh Tắc, Vương Anh Lệ.
Tên Vương Anh Lệ này và tên cũ của Ngôn Cảnh Tắc - Vương Thắng Siêu có cùng độ liều mạng, nhưng dù vậy, Vương Anh Lệ cũng không nghĩ tới chuyện sửa tên.
Cô không muốn theo họ Ngôn Quốc Tề!
“Nó ở đâu?” Vương Anh Lệ hỏi.
“Ngôn tổng ở nhà.”
Vương Anh Lệ nhìn thoáng qua văn kiện trên tay Chu bí thư: “Cô phải đi đứ văn kiện cho nó hả? Vừa lúc, đưa tôi đi cùng luôn đi."
“Dạ, Vương tổng.” Chu bí thư cười nói: “Ngài chờ một lát, tôi còn mấy phần văn kiện phải xuống dưới lấy một chút.”
Chu bí thư nói xong liền đi, đi WC gọi điện thoại cho Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn tổng! Vương tổng muốn tới tìm anh! Chúng tôi hiện tại đang ở công ty, lập tức xuất phát!”
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nhận được điện thoại, mới vừa nấu cháo xong, đang chuẩn bị đưa đến phòng đàn cho Giản Vân Tu ăn.
Giản Vân Tu vừa rời giường liền đi đàn dương cầm, trong chốc lát đàn rất cao hứng, trong chốc lát lại đàn thật sự loạn, cũng không biết là vui hay là không vui……
Nhưng mặc kệ Giản Vân Tu nghĩ như thế nào, hắn thật vui vẻ, vui vẻ đến hận không thể đem cháo đút cho Giản Vân Tu ăn.
Đương nhiên, Giản Vân Tu không cho hắn đút.
Giản Vân Tu rửa sạch tay, liền ngồi ở bàn trà chỗ sân phơi húp cháo.
Từ sau khi Giản Vân Tu tới, Ngôn Cảnh Tắc để bảo mẫu của biệt thự rời đi, chỉ cách mấy ngày để dịch vụ dọn vệ sinh vũ trang hạng nặng quét dọn nhà một lần.
Bởi vì nguyên nhân này, những loại hoa tươi xinh đẹp trên sân thượng nguyên bản đã chết không ít.
Giản Vân Tu thật ra cũng sẽ quan tâm một chút những bông hoa này, tưới nước gì đó, sau đó đại khái tưới nước quá nhiều, hoa đã bị tưới chết luôn……
Giản Vân Tu xê dịch một vài chậu hoa, có ý đồ che lấp, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã gặp qua là không quên được, hoàn toàn nhìn trong mắt.
Về sau trên sân phơi nên trồng mấy loại thực vật dễ sống thì hơn.
Đang nghĩ ngợi tới chuyện này, đột nhiên biết được chị mình muốn tới…… Ngôn Cảnh Tắc có điểm lo lắng.
Người nhà nguyên chủ, chủ yếu chính là cha mẹ còn có chị gái.
Ba ba nguyên chủ đối với nguyên chủ tâm sinh áy náy, mặc kệ nguyên chủ, còn ma ma và chị nguyên chủ……
Hay người này cũng giống cha nguyên chủ, đối với nguyên chủ hoặc nhiều hoặc ít có điểm áy náy, nhưng so với cha nguyên chủ, các nàng đối với nguyên chủ nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Nếu hắn không xuyên qua đây, nhìn thấy nguyên chủ cùng Đổng Thanh Lâm dây dưa không rõ, cả công ty cũng mặc kệ, hai người phụ nữ này sẽ vô cùng tức giận, thậm chí ra tay với Đổng Thanh Lâm, năm lần bảy lượt muốn giáo huấn Đổng Thanh Lâm.
Sau đó nguyên chủ lục thân không nhận, bắt đầu ồn ào muốn cùng các nàng đoạn tuyệt quan hệ.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Nguyên chủ thật là tên bạch nhãn lang*, mẹ và chị hắn đối với hắn thật tốt, nhưng hắn vì Đổng Thanh Lâm thế mà không cần người nhà.
(*người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ :)))
Hiện tại chị nguyên chủ muốn tới……
Ngôn Cảnh Tắc lập tức nhìn về phía Giản Vân Tu: “Vân Tu, chị của anh muốn tới đây.”
“A?” Giản Vân Tu lập tức nóng nảy.
Tối hôm qua Ngôn Cảnh Tắc ôm y nói rất nhiều lời âu yếm, trong lòng Giản Vân Tu bởi vì Đổng Thanh Lâm xuất hiện mà dâng lên cảnh giác lập tức hoàn toàn không còn, vốn dĩ rất vui vẻ, nhưng hiện tại, chị Ngôn Cảnh Tắc muốn tới đây?
Chị Ngôn Cảnh Tắc nếu không thích y thì làm sao bây giờ?
“Vân Tu, lát nữa phải vất vả em.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Giản Vân Tu một ngụm.
Giản Vân Tu không rõ nguyên do, sau đó liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc phóng nhanh xuống lầu.
Ngôn Cảnh Tắc nói phải vất vả y là có ý gì?
Giản Vân Tu tâm phiền ý loạn, chỉ có thể tiếp tục đàn dương cầm —— dương cầm có thể làm y bình tĩnh trở lại.
Giản Vân Tu trước đó vẫn luôn thực lo lắng, sợ chính mình không viết ra được mười bản mới để vào album diễn tấu cá nhân, hiện giờ thật ra một chút cũng không lo lắng.
Bắt đầu từ hôm qua Đổng Thanh Lâm tới mãi cho đến hiện tại, tâm tình của y thay đổi rất nhanh, thay đổi nhiều lần, linh cảm cũng cuồn cuộn không ngừng mà xông ra……
Mười bản nhạc có bao nhiêu? Tiếp tục đàn về chuyện yêu đương, bảo y viết một trăm bản nhạc cũng được!
Trách không được lão sư y vẫn luôn nói, âm nhạc gia cần phải có cảm tình.
Nghĩ như vậy, Giản Vân Tu đàn tấu ra một đoạn giai điệu đặc biệt phù hợp tâm tình bây giờ của y.
Còn Ngôn Cảnh Tắc… Ngôn Cảnh Tắc sau khi xuống lầu, trước tiên đi nhà bếp rửa rửa xắt xắt, chuẩn bị cho tốt một đống lớn nguyên liệu nấu ăn.
Nhìn nhìn thời gian, hắn lại lấy chăn đệm đã giặt sạch trong máy giặt ra, sau đó lên lầu.
“Vân Tu, chị anh sắp đến rồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu dừng lại không đàn nữa: “Em phải làm sao bây giờ?”
“Lại đây.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Giản Vân Tu vẫy vẫy tay, bảo Giản Vân Tu ra sân phơi.
Giản Vân Tu đi vào sân phơi, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc cầm ga trải giường chưa hong khô đứng ở đó, không khỏi nghi hoặc: “Ga trải giường sao không hong khô?”
Mỗi ngày đồ phải giặt rất nhiều, thường giặt sạch xong đều là trực tiếp hong khô.
“Tới rồi!” Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy xe chị mình chạy lại đây, hắn lập tức phóng ga trải giường tới trên tay Giản Vân Tu, công đạo nói: “Em lên sân thượng phơi đi! Nhất định phải phơi cho tốt để chị anh nhìn thấy!"
Nói xong, hắn lại chạy xuống lầu, một bước phóng nhanh xuống vài bậc thang.
Giản Vân Tu: “……” y đàn dương cầm xong không rửa tay! Y cảm thấy ga trải giường này cần phải giặt lại lần nữa!
Hết chương 116.
------
Sorry mọi người dạo này hơi bận và sức khỏe kém nên chậm tiến độ một ít, và tui cảm giác chất lượng cũng hơi đi xuống :)) này cũng không biết có không nữa :)) sáng tui đọc thấy dở chiều thấy cũng tạm :))
Có lỗi gì mọi người bỏ qua cho nhé, iu mọi người (~ ̄³ ̄)~