Chương 89

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Chu Văn Tu ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Kỳ thật gần đây y luôn có loại cảm giác trạng thái của mình luôn rất tốt, dị năng đột nhiên trở nên rất mạnh, khả năng khôi phục của dị năng trở nên nhanh hơn vân vân đều có quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc.

Chỉ là Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng yếu như vậy… Y chỉ có thể quy về sức mạnh tình yêu. 

Thẳng đến giờ này khắc này.

Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật một chút cũng không yếu, thậm chí vô cùng mạnh, cho nên gần đây trên người y phát sinh đủ loại biến hóa, xác thật đều bởi vì Ngôn Cảnh Tắc.

Mấy ngày hôm trước y bị tang thi cấp cao vây công…… Cũng là vì Ngôn Cảnh Tắc, những tang thi đó mới có thể đột nhiên trở nên yếu như vậy sao?

Ngôn Cảnh Tắc đứng trên xe tải, lúc này rõ ràng là vị trí Center, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chu Văn Tu ngẩng đầu nhìn hắn, tim một lần nữa nhanh chóng nhảy lên. 

Tim Giả Văn Hãn cũng đập nhanh hơn, nhưng không phải vì tâm động, mà là bởi vì sợ hãi.

Những lợi thế gã có không còn nữa! Nhưng tang thi làm gã có thể ưỡn ngực, coi rẻ Chu Văn Tu, tất cả đều đã chết!

“Mày rốt cuộc là ai?” Giả Văn Hãn biểu tình dữ tợn, trừng mắt Ngôn Cảnh Tắc.

“Tôi là Ngôn Cảnh Tắc, anh không biết à?” Ngôn Cảnh Tắc khinh miệt mà nhìn gã một cái, vỗ vỗ một chút tro bụi trên người.

Nguyên chủ là người đặc biệt chú trọng bề ngoài, trong đầu tất cả đều là tri thức các kiểu phối hợp trang phục linh tinh, Ngôn Cảnh Tắc sau khi tiếp thu toàn bộ tri thức đó, đương nhiên không có khả năng không chú ý phục sức của mình. 

Vào lúc những người khác mặc đồ vận động này nọ, hắn vẫn mặc tây trang giày da, còn tạo cho mình cái kiểu tóc hợp tạo hình.

Kia thật là muốn bao nhiêu soái thì có bấy nhiêu. 

Càng có ý tứ là Giả Văn Hãn cũng mặc tây trang, cùng hắn hình thành đối lập mãnh liệt.

Dáng người Giả Văn Hãn vẫn không tồi, mặc tây trang cũng không khó coi, nhưng mặt gã quá bình thường, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc vừa mới lộ ra một tay thần kỳ như vậy, có thêm ánh sáng cường giả tỏa sáng xung quanh… 

Giả Văn Hãn so với hắn, tuyệt đối là một bên tầng hầm một bên bầu trời.

Người trong căn cứ an toàn đều cảm thấy Giả Văn Hãn rất xấu.

"Mày rốt cuộc làm sao giết chết những tang thi đó? Sao mày lại xuất hiện……” Giả Văn Hãn vừa nói vừa phóng lôi điện, liền hướng về đầu Ngôn Cảnh Tắc đánh xuống. 

Chu Văn Tu nhanh chóng phóng về hướng Ngôn Cảnh Tắc, một mảnh mây lửa che trên đỉnh đầu Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng y làm thật là vô dụng —— lôi điện kia không bổ vào đầu Ngôn Cảnh Tắc, lại bổ xuống đầu Giả Văn Hãn. 

Chu Văn Tu: “……”

Ngôn Cảnh Tắc thở dài, nhìn về phía Giả Văn Hãn: “Lá gan anh rất lớn nha, cũng dám động thủ với tôi?”

“Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng……” Giả Văn Hãn chính mình là dị năng giả hệ lôi, đối với lôi điện có lực miễn dịch, tuy bị sét đánh nhưng cũng không có trở ngại.

Chỉ là dị năng của mình trái lại còn bổ ngược mình… Chuyện này làm gã khó có thể tiếp thu.

Những gì gã tin tưởng liên tiếp chịu đả kích, sắp chịu không nổi.

Chu Văn Tu còn mặc kệ tâm tình yếu đuối của gã, ở thời điểm này động thủ: “Động thủ! Một tên cũng không để thoát!" Việc cấp bách vẫn là phải xử lý gấp đoàn người Giả Văn Hãn.

Chu Văn Tu vừa động thủ, những người đi theo y cũng động thủ.

Trên tường vây của khu an toàn còn nhảy xuống rất nhiều người, xông qua đám người Giả Văn Hãn. 

Bọn Giả Văn Hãn có xe có thể trốn, nhưng bọn họ cũng có xe có thể đuổi theo! Bọn Giả Văn Hãn có dị năng giả, bọn họ dị năng giả càng nhiều hơn!

Dị năng giả của khu an toàn lúc này phần lớn đã tiêu hao hết dị năng, nhưng bọn họ lúc này nghẹn một bụng lửa giận.

Giả Văn Hãn thế mà lại đưa nhiều tang thi tới công kích căn cứ như vậy… Bọn họ hận chết Giả Văn Hãn!

Giả Văn Hãn trước kia tuy lung lạc một đám người, nhưng tất cả những người này cũng không phải đều tiếp thu việc gã giao tiếp với tang thi, cho nên lúc này người bên cạnh gã kỳ thật cũng không nhiều. 

Người muốn giết gã thật ra còn nhiều hơn.

Lúc này, không chỉ dị năng giả trong căn cứ, ngay cả người thường cũng lao ra, chuẩn bị liều mạng với Giả Văn Hãn. 

…….

Giả Văn Hãn và thuộc hạ của gã song quyền khó địch tứ thủ*, rốt cuộc tất cả đều bị giết. 

(*hai nắm đấm khó chống lại 4 tay, ý bảo dù có mạnh thì gặp đông người vẫn thua)

Mà vào thời điểm chiến đấu này, không ai dám đi qua chỗ Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí tất cả mọi người đều ăn ý tránh đi xe tải Ngôn Cảnh Tắc đang đứng. 

Người này quá mạnh, cũng quá lợi hại…… Bọn họ không dám đắc tội hắn.

Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc liền đứng trên xe tải, cười như không cười mà nhìn chỉnh tràng chiến đấu hạ màn.

Chuyện duy nhất hắn làm trong lúc đó cũng chỉ là chỉ vào người đàn ông trung niên đen gầy, nói: "Người khống chế tang thi là ông ta."

Sau khi tang thi bị giết sạch, không còn cách sử dụng dị năng, Thiệu Lão Thất vốn là đã bị dọa phá lá gan, chờ Ngôn Cảnh Tắc chỉ ra ông ta rồi, càng khóc lóc xin tha.

Nhưng không ai thương hại ông ta cả.

Một đạo lưỡi dao gió bay qua, đầu ông ta liền từ trên cổ rớt xuống.

Hiện trường giết người thật máu me, Chu Văn Tu có chút sợ dọa tới Ngôn Cảnh Tắc, nhưng khi y quay đầu lại, lại thấy Ngôn Cảnh Tắc xem ngon lành.

Chu Văn Tu: “……”

Tâm tình Chu Văn Tu vô cùng phức tạp, những người khác cũng như y.

Giữa bọn họ có rất nhiều người đều nói xấu Ngôn Cảnh Tắc, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một tên tiểu bạch kiểm, không biết làm gì.

Kết quả…… Ngôn Cảnh Tắc hóa ra lợi hại như vậy!

Những người này trong lòng bất an, e sợ bị Ngôn Cảnh Tắc nhớ thương, bị Ngôn Cảnh Tắc tìm phiền toái.

Mông Gia Ứng đặc biệt. Nhiều người như vậy, gã là người chướng mắt Ngôn Cảnh Tắc nhất, mấy ngày nay vãn luôn nói xấu Ngôn Cảnh Tắc… Gã cảm thấy mình có thể sống đến bây giờ quả thực là một kỳ tích. 

Mông Gia Ứng tuy thích Chu Văn Tu nhưng vẫn yêu tính mạng mình hơn, lúc này cũng không dám đi lên phía trước, càng hận không thể đánh chết bản thân mấy ngày trước.

Giết hết tất cả phản đồ, người của căn cứ an toàn đứng dưới xe tải, ngẩng đầu nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc trước đó làm ra một bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy, kỳ thật cũng là vì hù người, để cho người khác không dám động thủ với hắn. Chứ thật ra trạng thái hiện tại của hắn… không tốt lắm.

Tinh thần lực của hắn tựa như nước biển, chỉ cần nguyện ý lấy, chung quy vẫn có, nhưng thân thể hắn sẽ hỏng…

Chờ kẻ đáng chết đều đã chết, Ngôn Cảnh Tắc lập tức nhìn về phía Chu Văn Tu: “Văn Tu.”

“Cảnh Tắc……” Chu Văn Tu kêu một tiếng, mặt đầy chần chờ.

Ngôn Cảnh Tắc vô cùng lợi hại, so với y nghĩ còn lợi hại hơn rất nhiều, bộ dáng trước kia chỉ sợ đều là Ngôn Cảnh Tắc ngụy trang.

Mà chuyện này làm y có điểm không biết nên đối đãi Ngôn Cảnh Tắc như thế nào, thậm chí không có tự tin  —— Ngôn Cảnh Tắc sẽ còn thích y chứ?

Người căn cứ an toàn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện với Chu Văn Tu, kỳ thật cũng có chút lo lắng.

Ngôn Cảnh Tắc lợi hại như vậy, khẳng định không phải tiểu bạch kiểm…… Hắn theo chân hội trưởng bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?

Ngôn Cảnh Tắc không biết ý tưởng của bọn họ, hắn chỉ nhìn thấy biểu cảm rối rắm của Chu Văn Tu, trong lòng âm thầm hối hận.

Vừa rồi hắn có phải biểu hiện quá mức rồi không?

Chu Văn Tu thích người nhu nhược, có khi nào không thích bộ dáng hắn như vậy không?

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lập tức lộ ra biểu cảm khó chịu: “Văn Tu, bọn họ cột em lại, làm tay em bị thương rồi."

Hắn nói, liền vươn một bàn tay ra, trên cổ tay kia có vết trói dây thừng tím xanh, còn có bỏng một chút. Cổ tay của hắn vô cùng trắng, miệng vết thương cũng phá lệ dễ thấy.

“Đau không?” Chu Văn Tu đau lòng, y lập tức liền nhảy lên xe tải, muốn bắt lấy tay Ngôn Cảnh Tắc nhìn xem, rồi lại cảm thấy tay mình quá bẩn, không dám đi bắt.

“Đương nhiên đau.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em còn choáng váng đầu……” Chu Văn Tu quả nhiên thích bộ dáng nhỏ yếu của hắn! Không phải sao, lập tức liền đau lòng kìa!

“Muốn đi bệnh viện khám thử không?” Chu Văn Tu sốt ruột.

“Không cần, bệnh viện cũng nhìn không ra cái gì…… Em muốn về nhà nghỉ ngơi.” Ngôn Cảnh Tắc chớp đôi mắt nhìn Chu Văn Tu.

“Anh lập tức mang em về nhà.” Chu Văn Tu nói. Hiện tại tang thi đã chết, phản đồ cũng đã chết, y có thể về nhà.

“Văn Tu, anh đối với em thật tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Chu Văn Tu trong lòng nóng lên, lập tức cho người đi chuẩn bị xe.

Người xung quanh:“……”

Bọn họ nhìn thấy gì vậy?

Ngôn Cảnh Tắc thế mà sau khi giết nhiều tang thi như vậy, lại còn hướng Chu Văn Tu làm nũng nói tay đau?

Hắn đây là sở thích gì? Thích giả bộ nhu nhược? 

Này còn chưa tính, Chu Văn Tu thế mà còn một bộ dáng đau lòng……

Hội trưởng, hội trưởng anh tỉnh lại đê! Người này căn bản là không yếu đuối như hắn biểu hiện ra ngoài vậy đâu, hắn mạnh hơn anh nhiều!

Với lại, đây là mạt thế đúng không? Tại sao hai người diễn phong cách ngôn tình không hợp bối cảnh gì hết vậy?

Biểu cảm mọi người rối rắm cực kỳ, nhưng Chu Văn Tu đã bị mê hoặc, hoàn toàn không chú ý bọn họ, vẫn luôn đang an ủi Ngôn Cảnh Tắc.

Người xung quanh đều có hơi không muốn nhìn. 

Hai người này…  Thật là hai người trước đó đại sát tứ phương đó sao?

Lục Hoa Vinh sau khi Chu Văn Tu lên xe tải, lập tức liền đi theo lên xe tải, cởi trói cho Trần Thư Tâm, lại làm ra một khối băng nhét vào miệng Trần Thư Tâm.

Trần Thư Tâm chậm rãi tỉnh lại, lại giật mình nhảy dựng lên: “Ngôn Cảnh Tắc……”

Sau khi mở miệng kêu tên Ngôn Cảnh Tắc, Trần Thư Tâm mới thấy rõ tình huống xung quanh. 

Phát hiện Ngôn Cảnh Tắc không có việc gì, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ngôn Cảnh Tắc anh không có việc gì thật tốt quá…… Là hội trưởng đã cứu chúng ta sao? Hội trưởng, thực xin lỗi tôi không bảo vệ tốt Ngôn Cảnh Tắc.”

Sau khi Trần Thư Tâm xin lỗi mới phát hiện tất cả mọi người đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.

Trần Thư Tâm không rõ nguyên do: “Làm sao vậy?”

Người xung quanh: “……” Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là không phải hội trưởng cứu các người, mà là Ngôn Cảnh Tắc cứu mọi người……

Lúc Trần Thư Tâm còn không rõ nguyên do, xe Chu Văn Tu tới.

Ngôn Cảnh Tắc dựa vào người Chu Văn Tu, Chu Văn Tu liền trực tiếp mang theo hắn nhảy xuống xe tải, vào xe —— Ngôn Cảnh Tắc thân thể không tốt, cần phải nhanh chóng trở về nghỉ ngơi!

Chu Văn Tu phân phó vài câu liền mang theo Ngôn Cảnh Tắc đi, Trần Thư Tâm lúc này mới nhìn thấy tang thi và thi thể xung quanh: “Ngôn Cảnh Tắc đã sớm tỉnh lại sao? Nơi này thật nhiều tang thi, còn có thi thể…… Anh ta không bị dọa chứ?”

Người xung quanh: “……”

Lục Hoa Vinh nói: “Anh ta không có bị dọa đến.”

“Vậy lá gan anh ta còn rất lớn nhỉ.” Trần Thư Tâm nói.

Lục Hoa Vinh trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới ổn.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc ngồi ở trong xe, đang nỗ lực bổ cứu, tranh thủ làm một tiểu bạch kiểm nhu nhược: “Văn Tu, tay của em đau quá……”

“Về sau anh nhất định bảo vệ tốt em, không để em bị thương.” Chu Văn Tu theo bản năng mà nói, sau khi nói xong lại cảm thấy có điểm không thích hợp.

Ngôn Cảnh Tắc cần y phải bảo hộ sao?

“Anh nhất định phải bảo vệ tốt em đấy……” Ngôn Cảnh Tắc hôn cổ Chu Văn Tu một ngụm.

Chu Văn Tu trong lúc nhất thời cái gì cũng nhớ không nổi, mặc kệ thực lực Ngôn Cảnh Tắc ra sao, Ngôn Cảnh Tắc muốn y bảo hộ, vậy bảo hộ thôi.

Bất quá… Bộ dáng hôm nay của Ngôn Cảnh Tắc, thật làm người ta tâm động...

Chu Văn Tu mang Ngôn Cảnh Tắc về nhà, mà lúc này, những người khác còn đang quét dọn sạch tang thi ngoài thành.

Bọn họ để dị năng giả hệ thổ tạo vài cái hố, ném tang thi vào, dị năng giả hệ hỏa lại phóng hỏa thiêu…

Chỉ có bị tang thi "sống" căn phải mới biến thành tang thi, tang thi "chết" liền thành thi thể bình thường, cũng không gây cảm nhiễm cho người, phải nhanh chóng thiêu hủy, nếu không sẽ hư thối bốc mùi...

Mọi người lúc này dị năng gần như đã dùng hết, kỳ thật có hơi thiêu không nổi, nhưng vẫn nỗ lực làm việc.

Đương nhiên bọn họ cũng sẽ nghỉ ngơi một chút, tâm sự với nhau.

“Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc lại lợi hại như vậy.”

“Anh ta lợi hại như vậy, tức là thiệt tình cùng hội trưởng ở bên nhau à?”

“Anh ta lợi hại như vậy, muốn làm gì là có thể làm nấy, sao có thể không phải thật lòng ở bên hội trưởng chứ?”

Trước đó Giả Văn Hãn từng nói, Ngôn Cảnh Tắc lúc trước cùng Khuất Uyển Uyển tư bôn, lúc ấy kỳ thật có người tin lời này, còn đau lòng hội trưởng bọn họ.

Nhưng hiện tại quay đầu lại nhìn…… Ngôn Cảnh Tắc nếu thật muốn cùng người tư bôn, hội trưởng bọn họ nào có bản lĩnh đem người mang về lại?

Với lại người căn cứ Thiên Long hằn là cũng không có bản lĩnh bắt cóc Ngôn Cảnh Tắc…… Có lẽ Ngôn Cảnh Tắc có sở thích kỳ lạ gì đó, thích bị người ta bắt cóc?

Hôm nay hắn không phải cố ý bị người ta trói lại sao? Lần đó hơn phân nửa cũng là cố ý, còn vì sao muốn làm như vậy……

Mọi người đột nhiên nghĩ đến, lần đó hội trưởng bọn họ đối chọi với người căn cứ Thiên Long không chỉ không hề bị thương, còn đoạt đồ của người ta…

Bọn họ đột nhiên có điểm đồng tình căn cứ Thiên Long.

Nhưng không quản thế nào, hội trưởng bọn họ thật sự rất lợi hại, thế mà tìm được một đối tượng bản lĩnh như Ngôn Cảnh Tắc!

Hết chương 89.

__________________________

Chương 90 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Người trong căn cứ đều đối với hội trưởng bọn họ bội phục quỳ sát đất --- thể loại đại sát khí như Ngôn Cảnh Tắc mà hội trưởng cũng có th thu phục!

Hơn nữa…… Ngôn Cảnh Tắc trước đó chính là mỗi ngày đưa cơm cho hội trưởng của bọn họ đấy! Làm một người như vậy nấu cơm rồi đi đưa cơm cho mình…

Mọi người yên lặng trong lòng giơ ngón cái cho Chu Văn Tu.

Hiểu được tình huống cụ thể, Trần Thư Tâm càng phản ứng không kịp --- Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại mạnh như vậy?

"Lần trước chúng ta bị vây công ấy, những tang thi đó hẳn là không phải bỏ đi mà là Ngôn Cảnh Tắc giết." Lục Hoa Vinh nói.

Lúc ấy Chu Văn Tu tính toán đi liều mạng, bọn họ đều đã nhìn ra, nhưng sau là đó không hiểu vì sao bọn tang thi đó không còn...

Bọn họ cho rằng tang thi đã chạy, nhưng khi đó biểu tình Chu Văn Tu có điểm rối rắm, cho nên…… Kỳ thật cũng không phải tang thi chạy, mà là Ngôn Cảnh Tắc ra tay, những tang thi đó đều đã chết?

“Hẳn là vậy…… Hoa Vinh, ngày đó dị năng của chúng ta đều đặc biệt dùng tốt, anh còn nhớ không? Nói không chừng cũng là vì Ngôn Cảnh Tắc…… Chỉ là không biết anh ấy vì sao muốn che giấu thực lực của mình.” Trần Thư Tâm nói.

“Đúng vậy, hơn nữa thực lực của anh ấy hội trưởng cũng không biết, hội trưởng chắc cũng là tới hôm nay mới biết được.” Lục Hoa Vinh nói.

Trần Thư Tâm đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Dị năng Ngôn Cảnh Tắc mạnh như vậy, có thể kỳ thật có hạn chế sử dụng không? Lần đó anh ấy bị bảo hộ, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, sau lại đặc biệt suy yếu, còn té xỉu, hôm nay cũng thế.”

Lục Hoa Vinh nghe Trần Thư Tâm nói như vậy, cũng nghĩ đến điểm này.

Người khác đều cho rằng Ngôn Cảnh Tắc làm nũng, nhưng có khả năng cũng không phải……

Bất quá chuyện này, bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài —— đây là nhược điểm của Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc có lẽ cũng không muốn để người khác biết.

Bọn họ ngày mai nhìn nhìn xem tình huống của Ngôn Cảnh Tắc vậy.

Thời điểm Lục Hoa Vinh cùng Trần Thư Tâm lo lắng Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc đã về nhà.

Mới vừa tiến vào cửa, Chu Văn Tu liền hỏi: “Cảnh Tắc, em động thủ giết tang thi, có phải sẽ gây thương tích đến thân thể của mình không?”

Trên đường trở về, Chu Văn Tu suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Tỷ như thời điểm y đối chiến với người căn cứ Thiên Long, người căn cứ Thiên Long đột nhiên không chịu được một kích, dị năng tất cả đều xảy ra vấn đề, nhưng sau đó Ngôn Cảnh Tắc lại té xỉu.

Lại tỷ như mấy ngày trước bọn họ đi giết tang thi, bị tang thi vây công, sau đó Ngôn Cảnh Tắc cũng hôn mê.

Lần này…… Ngôn Cảnh Tắc hiện tại sắc mặt không quá đẹp.

Ngôn Cảnh Tắc không nghĩ tới Chu Văn Tu sẽ nghĩ như vậy.

Bất quá…… Chu Văn Tu nghĩ như vậy, cũng khá tốt!

Ngôn Cảnh Tắc chưa nói mình đã trải qua rèn luyện và thức tỉnh dị năng, thân thể đã không có đáng ngại: “Kỳ thật cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là lúc sau sẽ đặc biệt suy yếu.”

“Đối với thân thể của em có tổn thương không?” Chu Văn Tu lo lắng cực kỳ.

“Em thật sự không có việc gì. Nghỉ ngơi cho tốt liền không có việc gì, nhưng anh biết đó, thân thể em vốn dĩ đã không tốt, hiện tại sẽ càng suy yếu……” Ngôn Cảnh Tắc thiết lập nhân vật yếu đuối cho mình. 

“Thật không? Muốn làm kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ không?” Chu Văn Tu không yên tâm.

“Lần trước bác sĩ không phải cũng không kiểm tra ra được gì sao?” Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Chu Văn Tu hôn một cái: “Kỳ thật chỉ cần anh cùng em ở bên nhau, em rất nhanh là có thể khỏe lại thôi.”

“Vậy đây đêm nay anh cùng em ngủ chung?” Chu Văn Tu theo bản năng hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Chu Văn Tu thế mà muốn cùng hắn ngủ?

Chu Văn Tu lúc này cũng ý thức được ý tứ của Ngôn Cảnh Tắc không phải là chỉ cần ở cạnh thì hắn có thể khôi phục nhanh, Ngôn Cảnh Tắc kia kỳ thật là đang nói lời âu yếm.

Chu Văn Tu tức khắc có điểm xấu hổ: “Nếu em không muốn……”

“Em muốn.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh đi tắm rửa đi, sau đó chúng ta cùng nhau ngủ.” Loại cơ hội chiếm tiện nghi này tuyệt đối không thể bỏ qua!

Chỉ là nếu Chu Văn Tu làm cái gì đó…… Chu Văn Tu là chính nhân quân tử, chỉ cần hắn không muốn, khẳng định sẽ không làm cái gì kia hắn.

Ngôn Cảnh Tắc thực tích cực mà cùng Chu Văn Tu ngủ, ôm chăn mình vào phòng Chu Văn Tu.

Nhưng mà…… Kết quả cuối cùng đối với hắn cũng không hữu hảo.

Chu Văn Tu hôm nay vội một ngày, thật sự rất mệt mỏi, hơn nữa y xác thật là một chính nhân quân tử, không tính toán làm cái gì, rất nhanh đã ngủ, còn ngủ rất say.

Nhưng còn hắn…… Bên người nằm một đại mỹ nhân nơi chốn hợp tâm ý, hắn ngủ không được!

Ngôn Cảnh Tắc dùng tinh thần lực làm Chu Văn Tu ngủ đến càng sâu hơn, nhân cơ hội hôn mấy cái, cả người càng ngày càng thanh tỉnh, dứt khoát liền bò dậy làm vận động cơ bụng hít đất.

Hắn nhất định phải rèn luyện thân thể của mình cho tốt!

Ngôn Cảnh Tắc mãi cho đến gần sáng mới ngủ, cuối cùng bị âm thanh bên ngoài đánh thức.

Sáng sớm, Trần Thư Tâm liền tới tìm Chu Văn Tu.

Hôm nay trong căn cứ có rất nhiều việc, cố tình Chu Văn Tu không đến văn phòng…… Nàng liền tới tìm Chu Văn Tu, còn mang bữa sáng cho Chu Văn Tu và Ngôn Cảnh Tắc.

"Tôi muốn nghỉ hai ngày." Chu Văn Tu nói với Trần Thư Tâm, bộ dạng này của Ngôn Cảnh Tắc… Y không yên tâm.

Nghĩ đến hai lần trước đó, Ngôn Cảnh Tắc đều là về nhà rồi ngủ một giấc, dậy liền bắt đầu nấu cơm cho y, y đau lòng không chịu được.

“Hội trưởng, Ngôn Cảnh Tắc có phải…… Sau khi dùng dị năng có tác dụng phụ?” Trần Thư Tâm hỏi.

Chu Văn Tu biết giấu không được Trần Thư Tâm, gật gật đầu, lại nói: “Đừng để cho người khác biết.”

“Hội trưởng yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài!” Trần Thư Tâm bảo đảm nói, sau đó lại lấy ra một vài sự tình tới hỏi Chu Văn Tu.

Chu Văn Tu nhất nhất trả lời.

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng ngủ Chu Văn Tu mở ra, Ngôn Cảnh Tắc đi ra.

Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng không ngủ ngon, còn đang tự xoa eo —— hắn ngày hôm qua gập bụng nhiều quá……

"Em cảm thấy thế nào?” Chu Văn Tu hỏi.

“Còn ổn.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em đói bụng, ra ăn gì đó, sau đó em muốn ngủ tiếp.”

Ngôn Cảnh Tắc nói liền ngồi vào bàn ăn lên —— hắn hôm qua vận động nửa buổi tối, thật sự rất đói bụng!

Mà lúc này, Trần Thư Tâm lại mặt đầy khiển trách mà nhìn Chu Văn Tu —— Ngôn Cảnh Tắc cái dạng này, hội trưởng nhà nàng tối hôm qua không phải lăn lộn người ta cả đêm chứ?

Ngôn Cảnh Tắc đã không thoải mái rồi, hội trưởng thế mà còn không buông tha hắn!

Chu Văn Tu vừa nhấc đầu liền đối diện ánh mắt Trần Thư Tâm: “Làm sao vậy?”

“Không có gì……” Trần Thư Tâm nói, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh nhất định phải bảo dưỡng cho tốt nhé!”

Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu đều không rõ nguyên do.

Chuyện tang thi vây thành đã giải quyết, trong căn cứ cũng không còn chuyện khác, Chu Văn Tu liền xin nghỉ ở nhà chăm Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc ăn xong ngủ một giấc, liền sinh long hoạt hổ, hắn còn phát hiện một loại phương pháp tăng cường thể chất.

Hắn tổng cộng thức tỉnh được hệ thủy, hệ hỏa, hệ thổ, hệ phong bốn loại dị năng thường thấy, mà chỉ cần đem bốn loại nguyên tố năng lượng này từ trong không khí lấy ra, nhét vào trong cơ thể mình, tố chất thân thể hắn có thể trở nên tốt hơn. 

Dị năng cũng có thể có một chút, cơ hồ nhìn không ra được, tăng trưởng.

Nhưng rốt cuộc cũng là có tăng trưởng.

Cứ như thế mãi, nói không chừng hắn có thể tự làm bồn tắm ngâm mình mà không phải như bây giờ, chỉ có thể lấy được một chén nước. 

Thân thể Ngôn Cảnh Tắc không có vấn đề, nhưng Chu Văn Tu vẫn không yên tâm, bảo hắn tiếp tục nghỉ ngơi.

Trước đó, việc trong nhà là Ngôn Cảnh Tắc làm, hiện tại Chu Văn Tu một chút không cho hắn động chạm.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Chu Văn Tu vội đến vội đi, có điểm thèm nhỏ dãi……

Buổi tối này, hắn lại không ngủ ngon, thậm chí khuya còn phải dậy giặt quần lót.

Lại một ngày nữa nhìn thấy… Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình vẫn nên tìm chuyện gì đó làm: “Văn Tu, thực lực của em kỳ thật gần đây vẫn luôn ở tăng trưởng, em còn phát hiện, em có thể làm cho người không có dị năng thức tỉnh dị năng.”

“Cái gì?” Chu Văn Tu ngây ngẩn cả người.

Mà lúc này, ngoài thành, người của căn cứ rốt cuộc xử lý xong toàn bộ thi thể tang thi.

“Tang thi tuy không còn, nhưng này cỗ mùi vị này…… Thật khó nghe!”

“Chờ dị năng giả hệ thổ rảnh, lấp lại đất chỗ này là ổn rồi."

“Đúng rồi, hai ngày nay mọi người gặp qua hội trưởng không?”

“Không, làm sao vậy?”

“Tui nghe nói hội trưởng…… Từ đây quân vương bất tảo triều*.”

(*Tòng thử quân vương bất tảo triều" trích từ bài thơ "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, câu thơ nói về việc quân vương chìm trong mỹ sắc, ngày hôm sau dậy muộn, từ đó không tảo triều nữa)

“Tui cũng nghe nói…… Tui nếu là có đối tượng đẹp như Ngôn Cảnh Tắc, tui cũng giống hội trưởng!"

“Cậu không phải trai thẳng sao?”

“Tui có thể cong mà! Nếu Ngôn Cảnh Tắc thổ lộ với anh, anh không cong à?”

“Được rồi, tôi cũng có thể cong……”

“Lại nói tiếp, lúc trước chính là Ngôn Cảnh Tắc chủ động hướng hội trưởng thổ lộ.”

“Hắn đối với hội trưởng, tuyệt đối là chân ái.”

“……”

Thời điểm những người này đang nói chuyện, có một đội ngũ hướng về căn cứ Đại Học Thành.

Người đến là người căn cứ Thiên Long.

Trước đó căn cứ Thiên Long cầm một ít vật tư đến căn cứ Đại Học Thành đổi lương thực, lương thực tuy rằng đổi được, nhưng nửa đường lại bị Chu Văn Tu đoạt trở về, bọn họ đặc biệt tức giận, lúc ấy liền nghĩ đến căn cứ Đại Học Thành đòi lại. 

Nhưng chuyện này là bọn họ đuối lý, hơn nữa căn cứ bọn họ thực lực chỉnh thể so ra kém căn cứ Đại Học Thành, liền không dám đến.

Thẳng đến khi…… Bọn họ đáp lên một căn cứ còn lớn hơn nữa!

Đại căn cứ phụ cận thành phố S đột nhiên tới căn cứ bọn họ, nói là một đám tang thi thành phố S chạy qua hướng này, muốn liên hợp với các căn cứ bên này cùng giết những tang thi đó. 

Người căn cứ Thiên Long lập tức liền đáp ứng, bắt đầu biến đổi biện pháp lấy lòng các đại nhân vật từ đại căn cứ tới —— tiểu căn cứ bên này thành phố H nếu muốn liên hợp lại, chắc chắn phải chọn ra người cầm đầu rồi… Lão đại căn cứ Thiên Long muốn làm kẻ cầm đầu này!

Thực lực Chu Văn Tu mạnh hơn gã một chút thì sao? Gã có người bên đại căn cứ làm chỗ dựa, không cần sợ Chu Văn Tu!

Hơn nữa, người đến từ đại căn cứ đều mạnh hơn gã nhiều, vừa thấy như vậy, Chu Văn Tu cũng chỉ có thế thôi. 

Lão đại căn cứ Thiên Long tên là Khuất Diệu Phong, là anh trai Khuất Uyển Uyển. Nguyên chủ cảm thấy Khuất Uyển Uyển có thể nuôi được mình, cũng cùng chuyện này có quan hệ.

Khuất Diệu Phong mang theo người của đại căn cứ thành phố S, một đường nói xấu Chu Văn Tu.

"Trước đó chúng tôi đến đổi vật tư với Chu Văn Tu, kết quả y cầm vật tư, không cho lương thực!”

“Chu Văn Tu còn đánh em gái tôi, em gái tôi bị đánh mà bây giờ còn choáng váng!”

“Chu Văn Tu kia nuôi một tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm kia còn câu dẫn em tôi!”

……

Ngôn Cảnh Tắc nếu nghe được mấy lời này, nhất định sẽ cảm thấy Khuất Diệu Phong này quá đổi trắng thay đen.

Nhưng hắn không ở đây, cũng chỉ có người đại căn cứ thành phố S nghe Khuất Diệu Phong nói, trước tiên đã có ấn tượng không tốt với Chu Văn Tu.

Đặc biệt là sau khi nhìn đến bộ dáng Khuất Uyển Uyển ngây ngốc, càng cảm thấy Chu Văn Tu quá đáng. 

Đúng vậy, Khuất Uyển Uyển…… Có điểm choáng váng.

Khuất Uyển Uyển không chỉ là dị năng giả, còn là em gái Khuất Diệu Phong, trước đó căn cứ Thiên Long tới căn cứ Đại Học Thành đổi vật tư, nàng là người chủ sự, cũng là nàng thương nghị kế hoạch với Giả Văn Hãn, lợi dụng Ngôn Cảnh Tắc để đoạt thiên thạch của Chu Văn Tu. Kết quả lại ngoài ý muốn… 

Ngôn Cảnh Tắc lúc ấy mới vừa xuyên qua, không quá thạo dùng tinh thần lực, đem toàn bộ tinh thần lực của mình ập qua đầu nàng, nàng sau khi té xỉu tỉnh lại xong còn có điểm choáng váng.

Ngốc cũng không phải là ngốc, chỉ là các phương diện phản ứng chậm lại…… Nhưng em gái nguyên bản thông minh lại thành cái dạng này, Khuất Diệu Phong rất sốt ruột!

Dị năng giả từ đại căn cứ thành phố S lại đây nói: “Anh yên tâm, chúng tôi sẽ giúp anh lấy lại công đạo!”

Nói xong, người đó lại có chút khó hiểu: “Phụ cận nơi này…… Sao một con tang thi cũng không có?”

Hết chương 90.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play