Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 85-86


2 năm

trướctiếp

Chương 85 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

“Dựa theo kiểm tra…… Đường máu……”

“Không có vấn đề gì……”

……

Chuyện thứ nhất Ngôn Cảnh Tắc làm khi lần nữa có lại ý thức là dùng tinh thần lực điều tra cảnh vật chung quanh.

Tinh thần lực dùng quá tốt, hắn nhanh chóng coi nó như đôi mắt mà sử dụng. 

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện chính mình ở trong một trong phòng học…… Không, nơi này không phải phòng học, nơi này đã bị cải tạo thành phòng bệnh.

Phòng học rộng mở đặt mười cái giường bệnh nhưng chỉ có một người bệnh là hắn, lúc này Chu Văn Tu đang đứng bên cạnh hắn, hỏi một người mặc áo blouse trắng: "Em ấy thật sự không sao chứ?"

“Hội trưởng, thân thể cậu ấy thật sự không có việc gì, nhiều nhất chính là mệt.” người blouse trắng kia bất đắc dĩ nói.

Chu Văn Tu hôm nay ssu khi về căn cứ liền mang Ngôn Cảnh Tắc vào bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra cho Ngôn Cảnh Tắc.

Dựa theo kết quả kiểm tra, thân thể Ngôn Cảnh Tắc rất tốt, không có vấn đề gì cả. Bác sĩ thậm chí hoài nghi hắn giả bộ bất tỉnh……

Nhưng Chu Văn Tu không quá tán đồng lời bác sĩ nói, mày hơi hơi nhăn lại.

“Văn Tu, em thật sự không sao, chỉ là có hơi mệt……” Ngôn Cảnh Tắc mở to mắt, thân thể mình tàn như vậy, hắn cũng rất bất đắc dĩ……

Được rồi, thân thể hắn kỳ thật cũng không quá tàn, chủ yếu là tinh thần lực quá mạnh.

Nhất định phải nắm chặt thời gian rèn luyện thân thể mới được!

“Sắc mặt em rất khó xem.” Chu Văn Tu nhíu mày, kỳ thật lúc nãy nhiệt độ cơ thể của Ngôn Cảnh Tắc còn khá cao……

“Em thật không sao mà, em muốn về nhà.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Chu Văn Tu lộ ra một nụ cười.

Bác sĩ nhìn không ra vấn đề của Ngôn Cảnh Tắc, Chu Văn Tu chỉ có thể mang Ngôn Cảnh Tắc trở về nhà.

Ngôn Cảnh Tắc về nhà, liền vào phòng nằm.

Hôm nay tuy gặp rất nhiều chuyện nhưng hắn vẫn luôn mặc trang phục phòng hộ, nên trên người cũng chưa dơ, nhiều nhất ra tí mồ hôi, dù không tắm rửa cũng chả sao……

Chủ yếu là hắn không có biện pháp tắm rửa! Hắn quá khó tiếp thu rồi!

Nằm trên giường trong chốc lát, Ngôn Cảnh Tắc mới khỏe lên một chút. 

Chu Văn Tu qua trông hắn rất nhiều lần, chuẩn bị thức ăn nước uống cho hắn, nhưng sau khi Ngôn Cảnh Tắc khát cũng không uống nước trong ly. Hắn vươn một ngón tay, đầu ngón tay xuất hiện một quả cầu nước nhỏ. 

Há mồm ăn cầu nước đó, Ngôn Cảnh Tắc thở dài.

Hôm nay, tinh thần lực hắn bạo trướng một lần, cũng bởi vậy nên…… Hắn ngoại trừ dị năng hệ hỏa, vài dị năng khác cũng thức tỉnh. 

Thân thể hắn có vài loại ánh sáng, kỳ thật đại biểu cho việc hắn có thể có được vài loại dị năng…… Chỉ là ánh sáng trong thân thể hắn có hơi yếu, thế nên mỗi loại dị năng đều đặc biệt nhỏ yếu.

Tỷ như dị năng hệ thủy có thể tạo một quả cầu nước, dị năng hệ phong có thể làm cái quạt điện, dị năng hệ thổ có thể làm mấy tượng đất cỡ bằng bàn tay?

May mắn, dị năng có thể cải thiện thể chất con người, làm thân thể hắn trở nên cường tráng.

Ngôn Cảnh Tắc nằm trên giường, bắt đầu phân tích đủ loại chuyện hôm nay gặp được.

Một lát sau, hắn đứng lên, kéo thân thể nặng nề gõ vang cửa phòng Chu Văn Tu.

Chu Văn Tu vẫn luôn nhớ Ngôn Cảnh Tắc, đang chuẩn bị lại đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang…… Tim y đột nhiên nhảy dựng.

Nhà y cũng chỉ có y và Ngôn Cảnh Tắc, gõ cửa phòng y đương nhiên cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc buổi tối đến gõ cửa là muốn làm cái gì?

Chu Văn Tu nghĩ đến đây, hô hấp không thể tránh né mà có điểm dồn dập, nhưng rất nhanh, y lại nghĩ đến hôm nay Ngôn Cảnh Tắc đi theo y đi ra ngoài, không chỉ có tay bị thương, còn hôn mê.

Tuy rằng bác sĩ nói hắn không sao, nhưng hắn bộ dáng này có thể làm được cái gì?

Được rồi, tuy Ngôn Cảnh Tắc không thể làm gì, nói không chừng là muốn y làm gì đó thì sao… Gần đây Ngôn Cảnh Tắc luôn câu dẫn y……

Nghĩ đến đây, Chu Văn Tu đã chuẩn bị tinh thần sau khi mở cửa thấy Ngôn Cảnh Tắc mặc quần áo gợi cảm xuất hiện. 

Hôm nay ban ngày Trần Thư Tâm và Ngôn Cảnh Tắc giảng chuyện xưa y cũng nghe một ít, bên trong có nói tới “sắc dụ”……

Chu Văn Tu nháy mắt suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi cửa phòng mở ra…… Y thấy được Ngôn Cảnh Tắc mặc áo ngủ thật dày.

Chu Văn Tu mất mát một trận.

Ngôn Cảnh Tắc rất khó chịu, trong lòng lại nghĩ chuyện nghiêm túc nên không phát hiện Chu Văn Tu mất mát, nhìn về phía Chu Văn Tu: “Văn Tu, em có chuyện muốn nói với anh."

“Chuyện gì?” Chu Văn Tu hỏi.

“Văn Tu, trong căn cứ có phản đồ…… Em biết phản đồ là ai.”

Chu Văn Tu nhíu mày lại.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Trước đó lúc em bị người căn cứ Thiên Long bắt cóc, bọn họ cho rằng em té xỉu, liền nói một vài chuyện, em nghe được…… Lúc ấy em mơ mơ màng màng, cũng không biết mình có nghe lầm hay không, hơn nữa không có chứng cứ, sau khi trở về cũng không dám nói cho anh nghe……”

“Em nghe được cái gì?” Chu Văn Tu hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em nghe bọn hắn nói, Giả Văn Hãn muốn căn cứ, cho nên muốn diệt trừ anh, khống chế căn cứ…… Hơn nữa Giả Văn Hãn tựa hồ còn có thể khống chế tang thi.”

Chu Văn Tu sắc mặt ngưng trọng lại.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em nói đều là sự thật.”

Chu Văn Tu nói: “Anh tin tưởng em…… Anh lập tức ra ngoài một chuyến.”

Chu Văn Tu nói xong, lập tức liền ra cửa.

Tuy đại đa số thời điểm y rất ôn hòa, nhưng cũng không phải người dễ bắt nạt, làm việc càng là sấm rền gió cuốn.

Rạng sáng, khu biệt thự căn cứ Đại Học Thành.

Biệt thự rộng mở trưng bày rất nhiều trang trí phẩm vừa nhìn là thấy quý báu, làm toàn bộ biệt thự có vẻ quá mức phú quý.

Lúc này, bảy tám cá nhân đang ngồi bên trong, hít mây nhả khói.

Vòng khói tản ra một đám, mặt những người này mơ hồ phía sau vòng khói, làm người ta có chút thấy không rõ.

Lúc này, một người ngồi trên sô pha bằng gỗ đỏ mở miệng: “Vận khí Chu Văn Tu thật quá tốt, năm lần bảy lượt bị nó tránh được.”

“Hôm nay nhiều tang thi cao cấp như vậy mà hắn lại còn sống…"

“Về sau muốn xuống tay sẽ khó khăn.”

"Người căn cứ Thiên Long đều là phế vật, mấy tang thi đó cũng không xài được!"

……

Những người này đang nói, đột nhiên có người nói: “Chu Văn Tu mấy ngày hôm trước có không ít động tác, về sau……”

“Hắn cảm thấy hôm nay xuất hiện tang thi có chỗ không thích hợp, đã cho người đi tra xét.”

“Chuyện của chúng ta……”

……

Biểu tình của những người này đều không quá đẹp, lúc này, có người hỏi vị chủ sự trong số bọn họ: “Lão đại, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch cũ, trước tiên phế đi căn cứ Thiên Long à?”

“Không, trước giải quyết chuyện bên này.” người ngồi trên ghế đỏ chủ vị dùng ngón tay nhẹ gõ tay vịn.

Những người khác đều hưng phấn lên.

Nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một vài động tĩnh……

——

Chu Văn Tu buổi tối sau khi ra cửa vẫn mãi chưa trở về. Ngôn Cảnh Tắc biết y khẳng định là đi bắt phản đồ.

Hắn hiện tại đầu còn đau đớn từng cơn, chuyện này không giúp được gì, dứt khoát liền không giúp.

Trở lại phòng, Ngôn Cảnh Tắc nằm xuống ngủ. Mà chờ hắn lần nữa tỉnh lại đã biết tin Giả Văn Hãn chạy.

Ngày hôm qua từ chỗ hắn biết được tin tức Giả Văn Hãn có khả năng đã phản bội, Chu Văn Tu lập tức liền dẫn người đi tìm Giả Văn Hãn, tính toán bắt gã hỏi cho rõ ràng.

Kết quả, Giả Văn Hãn trực tiếp mang theo những kẻ phản bội khác ra khỏi căn cứ!

Này còn chưa tính, sau chuyện này, có dị năng giả tìm Chu Văn Tu cáo trạng, Chu Văn Tu thế mới biết Giả Văn Hãn lúc an bài nhiệm vụ bên ngoài, cho thân tín gã nhiệm vụ nhẹ nhàng, lại an bài cho những người khác nhiệm vụ nguy hiểm, thậm chí vì vậy còn chết một vài người.

Ngoài ra, Giả Văn Hãn cũng ngấm ngầm làm vài chuyện độc ác.

Giả Văn Hãn là cường giả chỉ đứng sau Chu Văn Tu trong căn cứ, nửa năm này Chu Văn Tu ít rời khỏi căn cứ, gã thân là trưởng phòng công việc bên ngoài, quyền thế càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng không thỏa mãn, dã tâm bừng bừng……

Không, gã không chỉ dã tâm bừng bừng…… Gã thậm chí còn giao tiếp với  tang thi!

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc gặp qua Giả Văn Hãn hai lần, lúc ấy liền cảm thấy năng lượng hắc ám trên người Giả Văn Hãn có điểm nồng đậm…… Hắn vốn tưởng rằng đó là bởi vì gã giết tang thi quá nhiều, ngày hôm qua phát hiện dị năng giả hệ phong đưa tới tang thi kia kỳ thật là người bên phe Giả Văn Hãn, hắn mới ý thức được không đúng.

Giả Văn Hãn rất có thể đã cùng tang thi quậy một thời gian dài.

Đáng tiếc thân thể hắn quá phế, không có biện pháp đi theo dõi Giả Văn Hãn.

Giả Văn Hãn phản bội ra khỏi căn cứ, khiến cho căn cứ sóng to gió lớn.

Gã mang đi kỳ thật chỉ có mấy chục người, nhưng không ai cảm thấy thủ hạ của hắn chỉ có chút ít như vậy, cho nên mấy ngày nay Chu Văn Tu vẫn luôn rất bận, đặc biệt là khi phát hiện Giả Văn Hãn có khả năng còn muốn làm chuyện lớn gì đó.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng cuộc sống của Ngôn Cảnh Tắc.

Dù sao hắn cũng là một tiểu bạch kiểm không biết làm gì, không lâu trước đây hắn còn làm trò trước mặt rất nhiều người, té xỉu trước cửa căn cứ…

Chuyện này thật sự có điểm mất mặt! Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục huấn luyện ma quỷ.

Đại khái là vì hắn thức tỉnh vài loại dị năng, tổng sản lượng dị năng trong cơ thể trở nên nhiều hơn, thân thể hắn càng tốt hơn, chỉ mấy ngày ngắn ngủi trôi qua, thân thể không chỉ hoàn toàn khôi phục, thể lực còn tăng lên một cấp.

Ngôn Cảnh Tắc nóng lòng muốn thử, có hơi muốn đi bò lên giường người ta. 

Nhưng nghĩ đến Chu Văn Tu so với hắn lợi hại hơn, hắn rốt cuộc đánh mất cái ý niệm này.

Hắn vẫn là nên dùng thời gian buổi tối để rèn luyện đi, thuận tiện giúp Chu Văn Tu tăng cường thực lực thì tốt hơn. 

Vì thế, Chu Văn Tu gần đây mỗi buổi sáng đều cảm thấy dị năng của mình dư thừa không biết làm gì, không tìm người đánh mấy trận liền không thoải mái.

Hôm nay giữa trưa, Ngôn Cảnh Tắc lại đi đưa cơm cho Chu Văn Tu.

Sau khi Giả Văn Hãn phản bội ra khỏi căn cứ, tầng lớp lãnh đạo căn cứ lại có biến động, Chu Văn Tu cũng rất vội, căn bản không rãnh ra ngoài giết tang thi. 

Ngôn Cảnh Tắc ước gì như vậy, mỗi ngày biến đổi đa dạng đồ ăn cho Chu Văn Tu, thậm chí còn thông qua tinh thần lực trộm học một chút cách làm từ người khác, trong lúc nhất thời trù nghệ đại trướng.

Đáng tiếc, nguyên liệu nấu ăn trong căn cứ không đủ, cho nên đồ ăn có thể làm kỳ thật cũng không nhiều.

Mới vừa tiến vào tòa nhà văn phòng, liền có không ít người cùng Ngôn Cảnh Tắc chào hỏi.

Gần đây Ngôn Cảnh Tắc thường tới bên này, đều quen biết mọi người ở đây. 

Tuy rằng Ngôn Cảnh Tắc không công việc có hơi lười, nhưng khả năng này…… Không trách hắn.

Tinh lực hội trưởng bọn họ đặc biệt dư thừa, sau khi không thể mang dị năng giả hệ hỏa ra ngoài giết tang thi, mỗi ngày ở khu luyện võ trong căn cứ đối chiến với những dị năng giả đó, một người có khả năng địch một trăm… Ngôn Cảnh Tắc phải hầu hạ một người như vậy cũng không dễ dàng gì.

Hắn còn mỗi ngày phải làm cơm làm việc nhà gì đó……

Bọn họ cũng không thể kỳ thị ông chồng nội trợ, đúng không?

“Ngôn Cảnh Tắc, hôm nay anh nấu gì cho hội trưởng ăn vậy?" Đang làm trợ lý cho Chu Văn Tu, Trần Thư Tâm cười hỏi.

“Chân giò hun khói chưng cải trắng, thịt kho tàu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Lại có thịt a, thật không sai…… Hội trưởng đang chờ, anh vào đi thôi.” Trần Thư Tâm nói.

Ngôn Cảnh Tắc vào văn phòng Chu Văn Tu liền nhìn thấy Chu Văn Tu đối diện máy tính gõ gõ đánh đánh, nghe được động tĩnh mới ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy là hắn, Chu Văn Tu lập tức cười.

Tim Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng nhảy dựng lên……

Chu Văn Tu thật sự quá soái!

Nương theo ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc không ít lần lại muốn chiếm chút tiện nghi.

Bữa tiệc lớn tạm thời không ăn được, đùa giỡn một chút cũng không sao!

Nhưng lúc Ngôn Cảnh Tắc gắp một khối thịt kho tàu đang muốn đút cho Chu Văn Tu, đột nhiên có người vọt vào tòa nhà văn phòng.

Dùng tinh thần lực phát hiện điểm này, Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng mà đem miếng thịt trên tay nhét vào miệng Chu Văn Tu.

Mà lúc này, tiếng người nọ vang lên: “Hội trưởng, không ổn rồi! Hướng đông nam có rất nhiều tang thi chạy đến căn cứ, ít nhất có mấy vạn, có khả năng còn nhiều hơn thế! Tốc độ bọn chúng di chuyển còn vô cùng nhanh…"

Trên một vài nhà cao tầng gần đó bọn họ thiết lập một vài trạm gác, dùng để quan sát tình huống xung quanh, có rất nhiều tang thi đến đây là do một trong các trạm gác đó phát hiện. 

Sắc mặt Chu Văn Tu biến đổi, đột nhiên đứng dậy.

Ngôn Cảnh Tắc cũng thầm thở dài một hơi. Nguyên bản phải hai mươi ngày sau mới xuất hiện tang thi công thành, giờ đã xảy ra. 

Tang thi công thành này chắc chắn có quan hệ với Giả Văn Hãn. 

Trên quỹ đạo lịch sử nguyên bản, căn cứ Đại Học Thành bị tang thi công phá, hiện tại…

Mặc kệ thế nào, tới lúc này cũng chỉ có thể đối mặt mà thôi.

Hắn thật sự rất thảm, xuyên qua tới giờ đều chưa được ngừng nghỉ qua, thế nên không có thời gian bồi dưỡng chút cảm tình với Chu Văn Tu…

May mắn, hắn nắm giữ kĩ xảo giết tang thi độc đáo. 

Trước đó bọn họ gặp qua loại tang thi cường đại kia, giờ số lượng hẳn là không quá nhiều? Nếu quá nhiều, chỉ sợ Giả Văn Hãn cũng không trị được?

Chu Văn Tu có được tin tức, cũng không ăn nữa, lập tức phóng về phía đông nam căn cứ.

Cùng lúc đó, loa quảng bá trong căn cứ vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Tang thi công thành, đây chính là chuyện đại sự sinh tử tồn vong của toàn bộ căn cứ!

Lúc Chu Văn Tu đi không mang Ngôn Cảnh Tắc theo, chỉ bảo Trần Thư Tâm bảo vệ tốt Ngôn Cảnh Tắc, đưa Ngôn Cảnh Tắc về nhà. 

Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy bị để lại văn phòng. 

Chu Văn Tu ăn cơm rất nhanh, chưa gì đã ăn xong phần của y rồi, Ngôn Cảnh Tắc liền từ từ ăn phần của mình, đang ăn…

Hắn đột nhiên phát hiện một đang dị năng giả lặng lẽ đến gần tòa nhà văn phòng này.

Chân mày Ngôn Cảnh Tắc cau lại. Những người này tựa hồ vì hắn mà tới?

Đi theo những người này, nói không chừng có thể có được chút tin tức Giả Văn Hãn bên kia.

Hắn vẫn luôn không rõ, Giả Văn Hãn là một nhân loại, vì sao lại muốn làm loại chuyện tang thi công thành này.

Ngôn Cảnh Tắc ăn cơm tốc độ nhanh hơn.

“Anh ăn từ từ là được……” Trần Thư Tâm nói, vừa dứt lời, liền có người phá cửa mà vào.

Ngôn Cảnh Tắc lại bị bắt cóc……

Được rồi, không thể nói “lại” được, lần trước kỳ thật không phải bắt cóc.

Hết chương 85.
___________________________________

Chương 86 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Vô số tang thi vọt về phía căn cứ Đại Học Thành, tình huống này thật sự rất không bình thường. Tang thi đều hành động không chỉnh thể. Mà khi bọn chúng tụ lại bên nhau, thi thể đứng rậm rạp như vậy… Thật sự làm cho người ta sợ hãi. 

Nói đến cũng quái, cũng chỉ có nhân loại biến thành tang thi, thực đơn của tang thi cũng chỉ có nhân loại… Chuyện này làm người ta cảm thấy tang thi xuất hiện là địa cầu đang tiến hành một lần đại thanh lọc với nhân loại. 

Nhưng mặc kệ thế nào, hiện tại nhân loại và tang thi là kẻ thù sinh tử, điểm này không hề nghi ngờ.

Những tang thi này không biết mệt mỏi, không có trí tuệ, không có cảm giác đau, lấy người sống làm thức ăn, còn làm nhân loại vô cùng sợ hãi.

Căn cứ Đại Học Thành rất lớn, một năm nay ngoài căn cứ còn kiến tạo tường vây thật lớn, bao bọc lấy mấy khu đại học. Lúc này, Chu Văn Tu đang đứng trên tường vây, nhìn thấy tang thi đang xa xa hướng về phía bên này.

Những tang thi đó lúc đi đường không chỉnh tề, tao đẩy mày mày đẩy tao, ngẫu nhiên còn có tang thi bị đẩy ngã xuống đất…  Sau đó có tang thi khác dẫm qua người nó.

Chu Văn Tu cau mày lại.

Trước đó ngoài căn cứ gặp phải tang thi, y cũng không biết mình đã thắng như thế nào, mà bây giờ… 

"Sao đột nhiên lại tới nhiều tang thi như vậy?"

"Dị năng giả đều qua tường thành bên này đi!"

"Viện Nghiên cứu gần đây làm ra mấy loại vũ khí đâu rồi? Mau dọn ra đây!"

Người thường cũng cần phải tham gia chiến đấu……”

……

Trên tường vây, tầng lớp lãnh đạo của căn cứ không ngừng chỉ huy, toàn bộ căn cứ đều vận chuyển.

Trẻ em không có sức chiến đấu, người già và người bệnh, dưới sự chỉ huy của nhân viên quản lý từng nhóm tiến vào hầm trú ẩn đã đào từ trước, đàn ông phụ nữ sức chiến đấu bình thường bắt đầu làm công tác hậu cần, dị năng giả và người thường có tiếp thu qua huấn luyện đều lên tường thành.

Mà lúc này, đại quân tang thi rậm rạp đã đi đến dưới tường thành. 

Bọn chúng cả đám ngẩng đầu, ngửi mùi nhân loại trên tường thành, nằm sấp lên mặt tường muốn bò lên trên… Đương nhiên, bọn chúng cũng không có bản lĩnh leo tường này, cho nên bò mãi không lên được, nhưng bọn chúng cũng không để ý, tang thi phía sau trực tiếp dẫm lên người tang thi phía trước mà bò lên, tre già măng mọc không ngừng nghỉ chút nào.

Dị năng và vũ khí giết chết rất nhiều tang thi, nhưng những tang thi này không hề có cảm giác, bọn chúng đón lấy công kích của dị năng giả, vẫn vươn cánh tay về phía trên. 

Tường thành rất cao, chúng nó căn bản với không tới người đứng trên tường thành, giây tiếp theo chúng đã có thể bị giết, nhưng chúng vẫn làm những động tác vô nghĩa.

Chu Văn Tu thấy một màn như vậy, lòng có chút phát trầm —— chúng nó đều đã từng là nhân loại……

Nhưng rất nhanh, tâm tình của y lại tốt trở lại -- những tang thi này đều là tang thi bình thường! Không có loại tang thi cường đại y gặp lúc trước!

Nếu chỉ có tang thi bình thường, số lượng như vậy dù có nhiều một chút, bọn họ vẫn có thế giết hết bọn chúng. 

Y và các lãnh đạo khác trong căn cứ bắt đầu tổ chức tác chiến giưuã người trong căn cứ và tang thi.

Lúc bình thường khi chiến đấu với tang thi, mọi người thường có thể một phát đạn bắn vỡ đầu một con tang thi, nhưng lúc này tang thi quá nhiều, không thể làm được, chỉ có thể dùng cách công kích khác.

Vì thế bọn tang thi đó tuy rằng tay chân bị tạc không còn, nhưng đầu còn có thể cử động, liền hướng về phía tường vây há miệng ra rồi khép lại, phát ra từng tiếng "rắng rắc răng rắc".

Căn cứ Đại Học Thành sinh hoạt tương đối an nhàn, trong căn cứ còn có người thường trước kia chưa từng trực diện tang thi, lúc này nhìn thấy nhiều tang thi như vậy, không ít người đều hỏng mất.

Có người muốn chạy trốn, cũng có người đã khóc bù lu bù loa, lau một phen nước mắt, một lần nữa cầm lấy vũ khí.

Chỉ là tang thi quá nhiều, cơ hồ vô cùng vô tận, cho người ta áp lực tâm lý cực lớn. 

Chu Văn Tu đứng trên tường vây, dị năng hệ hỏa không ngừng tung ra.

Dị năng của y không biết vì sao mấy ngày nay đột nhiên tăng trưởng lên rất nhiều, hiện tại một biển lửa vung xuống là có thể thiêu chết một tảng lớn tang thi.

"Mọi người kiên trì giữ vững! Chỉ cần chúng ta đoàn kết bên nhau, tang thi nhất định sẽ bị giết sạch!” Chu Văn Tu nói, lại tung dị năng ra, lại một mảnh tang thi bị thiêu chết. 

“Chỉ cần chúng ta đoàn kết ở bên nhau, nhất định có thể giết sạch tang thi!”

"Giết sạch tang thi!

"Nhất định phải giết sạch bọn chúng!"

……

Mọi người không ngừng gào lên, dần dần, những người nguyên bản còn đang run rẩy, cũng không run nữa. 

Căn cứ đối với chuyện tang thi công thành có phòng bị nhất định, tích trữ rất nhiều vật tư chiến lược, giờ này khắc này, những vật tư đó đều được dọn lên tường thành.

Một thùng dầu ngã xuống, phối hợp với dị năng hệ hỏa là có thể hình thành một bức tường lửa ngăn cản tang thi.

Một ít đạn dược tự chế được dị năng giả hệ phong đưa đến phía sau tang thi là có thể nổ tung một tảng lớn tang thi.

Lại có một vài nơi, dị năng giả hệ thủy phát ra mũi tên băng, xỏ xuyên qua đầu một đám tang thi.

Mọi người chung sức hợp tác, rốt cuộc, tang thi một mảnh lại một mảnh mà ngã xuống.

Chỉ là thời gian dài, có vài dị năng giả hao hết dị năng, cũng chỉ có thể thối lui đến phía sau nghỉ ngơi.

Nhưng Chu Văn Tu không nghỉ ngơi, nơi nào tang thi nhiều, y liền ở nơi đó.

Cứ như thế qua hai giờ, người trên tường thành càng ngày càng nhiều, mọi người công kích cũng ngày càng thuần thục, sau khi có thể ngăn cản phần lớn tang thi, Chu Văn Tu nói: “Tôi muốn đi ra bên ngoài giết tang thi, ai đi cùng tôi?”

“Tôi!”

“Hội trưởng, em!”

“Còn có tôi!”

……

Mọi người sôi nổi nói.

Chu Văn Tu điểm vài người, mày lại nhăn lại: “Trần Thư Tâm đâu?”

“Không thấy cô ấy, có khả năng ở chỗ khác.” Có người nói.

Căn cứ an toàn rất lớn, tường thành cũng dài, nhóm dị năng giả rải rác khắp nơi, không gặp cũng rất bình thường.

Chu Văn Tu ẩn ẩn cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng tang thi ở phía trước, y cũng bất chấp không nghĩ quá nhiều.

Chu Văn Tu mang theo một vài dị năng giả đi ra bên ngoài tường vây, trực tiếp vọt tới tang thi phía sau.

Những dị năng giả Chu Văn Tu mang ra ngoài kia là nhóm mạnh nhất, sau khi bọn họ đến phía sau, dị năng tung ra lập tức có thể làm tang thi chết một tảng lớn.

Mà trong đó lóa mắt nhất, chính là Chu Văn Tu.

Dị năng hệ hỏa vốn dĩ uy lực rất mạnh, dị năng của y trong căn cứ là mạnh nhất, mỗi khi tung dị năng ra là bên cạnh lại không còn tang thi.

Ánh lửa lóa mắt, tang thi sôi nổi biến thành than cốc, cũng chỉ có y đứng thẳng trong đó.

Y mặc chính là trang phục vận động cực kì phổ thông, khuôn mặt còn trẻ, nhưng giờ khắc này, không hiểu vì sao nhìn rất cao lớn.

Người trên tường thành nhìn thấy, tinh thần tất cả mọi người đều chấn động, một vài người vốn dĩ đã thật mệt mỏi cũng lần nữa lấy lại tinh thần. 

“Hội trưởng quá lợi hại!”

“Hội trưởng mạnh quá!”

“Trời ạ!”

……

Có Chu Văn Tu phía sau bọn họ phát uy, người trên tường vây áp lực chợt giảm, có người lâu năm của căn cứ an toàn thậm chí còn rãnh giảng cho người mới chuyện của Chu Văn Tu: “Hội trưởng vẫn luôn rất mạnh! Đặc biệt mạnh luôn! Lúc trước mạt thế đột nhiên tới, tụi tui là học sinh trong trường đều bị dọa ngốc, là hội trưởng tới cứu tụi tui đó!"

"Tui lúc đó vừa thức tỉnh dị năng hệ hỏa, chỉ phát được cái cầu lửa nhỏ, không những đánh không trúng tang thi còn tự thiêu mình luôn, hội trưởng thì không giống tui, rất nhanh là nghiên cứu được cách dùng dị năng rồi."

“Kiến tạo căn cứ cũng là chủ ý của hội trưởng……”

……

Có không ít người đang tuyên truyền Chu Văn Tu, mà lúc này, Chu Văn Tu còn đang giết tang thi.

Biển lửa, tường lửa thay phiên lên, ngẫu nhiên cũng sẽ tung ra một quả cầu lửa, vừa lúc ngay giữa đầu tang thi.

Chu Văn Tu thật sự quá soái!

Trong mắt Ngôn Cảnh Tắc toát ra tinh quang, khóe miệng cũng câu lên.

Trước đó hắn đợi trong văn phòng Chu Văn Tu, đột nhiên có một đám dị năng giả tới, Trần Thư Tâm dùng dị năng đem hắn bảo vệ lại, tác chiến với những dị năng giả đó, nhưng đánh trong chốc lát đã bị người ta dùng kim gây tê đâm……

Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy đương nhiên bị bắt lại, cùng bị bắt còn có Trần Thư Tâm.

Lúc ấy những người này kỳ thật cũng muốn cho hắn một mũi tiêm gây mê, nhưng hắn xin tha: “Tôi rất nghe lời, tuyệt đối không ầm ĩ, có thể đừng chích không?”

Những dị năng giả đó đại khái cảm thấy hắn có náo loạn cũng không ra được chuyện gì, cuối cùng thật đúng là không chích hắn, cũng chỉ trói hắn lại, nhét vào một thùng hàng của xe tải, đưa đến bên cạnh tường thành. 

Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc ngồi ở thùng đựng hàng kế tường thành. 

Hắn đối với chuyện này cực kỳ vừa lòng.

Ở chỗ này, hắn có thể sử dụng tinh thần lực “nhìn” thấy Chu Văn Tu chiến đấu, còn có thể trợ giúp Chu Văn Tu, quả thực sướng lên mây.

Nếu không nhờ những người này, Chu Văn Tu nói không chừng còn không cho hắn ở gần một nơi như tường thành.

"Đầu óc mày có phải có bệnh không, cười cái gì mà cười?" một dị năng giả kế bên Ngôn Cảnh Tắc nói. 

Bọn họ kỳ thật vẫn luôn phòng bị Ngôn Cảnh Tắc náo loạn, cũng vì trong số bọn họ có dị năng giả hệ phong, dù cho Ngôn Cảnh Tắc có định la to lên thì bọn họ cũng có thể làm cho âm thanh của hắn không thể phát ra, cho nên không nóng nảy gì.

Kết quả tên Ngôn Cảnh Tắc này cũng không biết bị gì, bị bọn họ bắt mà còn có bộ dạng thanh thản, hiện tại còn một mình ngồi ở đó cười… Làm cho lông tơ trên người gã đều dựng hết lên.

“Tôi chỉ là cảm thấy bên ngoài rất náo nhiệt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Dị năng giả kia: “……”

“Đúng rồi, các người bắt tôi làm cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Mày không cần phải xen vào.” Người nọ nói.

“Các người là người bên Giả Văn Hãn à?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.

Người này liếc trắng mắt Ngôn Cảnh Tắc một cái, không nói.

“Tang thi bên ngoài không phải là do các người gây nên chứ?”

Không ai trả lời Ngôn Cảnh Tắc.

“Mọi người đều là nhân loại, các người sao lại muốn cùng tang thi quậy với nhau?”

Những kẻ bắt cóc: “……”

“Các người tính toán đem tôi đi đâu làm gì?”

“……”

“Giả Văn Hãn đối với các người tốt lắm hả?”

“……”

“Hắn làm gì Chu Văn Tu còn làm được hơn thế kìa?”

“……”

“Các người……”

Dị năng giả bắt cóc Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc chịu không nổi: “Mày không thể im miệng một chút sao?"

Ngôn Cảnh Tắc vô tội mà nhìn gã: “Nơi này cái gì cũng không có, lại không cho nói chuyện, nhàm chán lắm á.” Lúc hắn hỏi chuyện, tuy những người trên xe đều không trả lời, nhưng nhiều hay ít đều có chút phản ứng. Hắn dùng tinh thần lực quan sát phản ứng của bọn họ, có thể nhìn ra được rất nhiều thứ.

"Thật không biết Chu Văn Tu sao lại coi trọng mày, tên tiểu bạch kiểm cái gì cũng không biết!" bọn bắt cóc cười lạnh một tiếng.

“Bởi vì tôi lớn lên đẹp á.”

“Có đẹp cũng là đàn ông.” Người nọ “ha hả” hai tiếng: “Không nghĩ tới Chu Văn Tu đường thủy êm đẹp không đi, thích đi đường bộ.” Thời điểm gã nói chuyện mang theo tràn đầy khinh thường.

“Không có biện pháp, ai bảo anh ấy không giống người thường, không theo cách cũ.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng rồi, các người rốt cuộc muốn làm gì?”

“Mày mà nói nữa tao liền cho mày một mũi tiêm.” Người này rốt cuộc chịu không nổi.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc không nói nữa.

Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc không nói tiếp, người này lại cười nhạo một tiếng.

Bên ngoài tới tới lui lui có rất nhiều người, bọn họ cho rằng Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn sẽ nhịn không được kêu cứu, không nghĩ tới hắn nhát gan sợ phiền phức như vậy, căn bản không dám kêu.

Bọn họ thật sự đánh giá cao hắn.

Những người này càng thêm không đặt Ngôn Cảnh Tắc trong lòng.

Ngôn Cảnh Tắc cũng mặc kệ bọn họ, tiếp tục giúp Chu Văn Tu giết tang thi.

Chu Văn Tu thật sự quá soái!

Dưới nỗ lực của Chu Văn Tu, tang thi bên ngoài cũng càng ngày càng ít. Những tang thi này đều là tang thi bình thường, tuy số lượng nhiều nhưng cũng không phải không thể đối phó.

Đến cuối cùng, tang thi đứng bên ngoài chỉ còn mấy ngàn con, chậm rãu, đám tang thi này cũng ngã xuống. 

“Tang thi đã bị giết!”

“Quá tuyệt vời!”

“Hội trưởng vạn tuế!”

……

Mọi người đều hoan hô lên, toàn bộ người trong căn cứ an toàn đều đắm chìm trong niềm vui thắng lợi. 

Nhưng mấy dị năng giả trước mặt Ngôn Cảnh Tắc nghe thấy tiếng hoan hô kia, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc. 

Ngôn Cảnh Tắc thấy một màn như vậy, thầm thở dài một hơi.

Hắn cảm giác được.

Tuy rằng tang thi bình thường bị giết sạch nhưng có một đám tang thi càng cường đại hơn đang tới, bên trong đó… Cái loại tang thi suýt chút nữa bức Chu Văn Tu đến tuyệt lộ vậy mà có mấy trăm con. Lại có mấy ngàn con hơi yếu hơn một chút. Những tang thi này đều rất mạnh, thậm chí có thể nhẹ nhàng leo lên tường. 

Căn bản không cần những con tang thi bình thường trước đó, chỉ dựa vào những con này là có thể nhẹ nhàng tiêu diệt căn cứ Đại Học Thành.

Chuyện này… vẫn chưa xong.

May mắn có hắn ở đây.

Ngôn Cảnh Tắc lười biếng mà nằm trong xe, nghỉ ngơi dưỡng sức, biểu tình có điểm…… thiếu đánh.

Nhìn Ngôn Cảnh Tắc bộ dáng này, những người trông coi hắn đều hết chỗ nói rồi —— người này có phải có bệnh không trời? Hắn không biết sợ hãi là gì sao?

Chu Văn Tu rốt cuộc là bị gì? Thế mà lại thích người như vậy!

Chu Văn Tu bị nghi ngờ thẩm mỹ một lần nữa leo lên tường thành. 

Y đã liên tục chiến đấu bốn năm giờ, tuy bởi vì dị năng khôi phục lại rất nhanh, còn có thể dùng được dị năng, nhưng tinh thần đã cực kì mỏi mệt, thể lực cũng có chút tiêu hao quá mức.

Nếu không có thứ gì đó vẫn luôn vây quanh y, cho y sức mạnh, y có khả năng đã sớm ngã xuống.

May mắn, nguy cơ của căn cứ an toàn đã được giải trừ……

“Cho người đi xuống, giết sạch những tang thi còn cử động được, cuối cùng cùng nhau thiêu hủy.” Chu Văn Tu phân phó xuống, lại lần nữa hỏi: “Trần Thư Tâm đâu?” Thời điểm chiến đấu, y vẫn luôn suy nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc, lúc này liền càng muốn gặp hắn.

“Không thấy cô ấy.”

“Chưa thấy qua.”

“Tôi cũng chưa thấy qua.”

Mọi người sôi nổi nói.

Thậm chí Lục Hoa Vinh cũng lại đây: “Hội trưởng, Thư Tâm đâu?”

Trong lòng Chu Văn Tu nhảy dựng.

Đúng lúc này, một đoạn tường thành gần bọn họ đột nhiên sụp xuống.

Hết chương 86.

-----

Chương sau Ngôn Cảnh Tắc bung lụa rồi hí hí~

Tặng mọi người cái ảnh tui vô tình thấy, nhìn là tui nghĩ đến Ngôn Cảnh Tắc và Tu Tu Tu rồi ( ꈍᴗꈍ)


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp