Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 83-84


2 năm

trướctiếp

Chương 83 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Trên người mỗi tang thi đều có sương đen, hoặc là nói năng lượng màu đen, khi đầu bọn nó bị đánh vỡ, những năng lượng đen đó mới có thể tản ra, lẫn vào trong không khí, thành sương xám.

Dựa theo Ngôn Cảnh Tắc phỏng đoán, sương xám này chính là đầu sỏ gây tội biến nhân loại thành tang thi.

Mà sương đen trên người tang thi dày đặc hay không có thể dùng để phán đoán mạnh yếu của bọn chúng. 

Một đám tang thi đến kia so với tang thi bọn họ gặp trước đó đều mạnh hơn, số lượng cũng nhiều hơn. 

Càng làm cho người thất vọng buồn lòng là trước đàn tang thi đó có một dị năng giả hệ phong. 

Một dị năng giả hệ phong mượn dùng dị năng, giữa các phòng ốc hoang tàn và ô tô vứt đi đầy tro bụi lướt nhanh đi tới, mỗi khi mũi chân chỉa xuống đất là có thể phiêu đi một đoạn thật xa.

Mà đi sau gã là một đoàn tang thi làn da trắng bệch. 

Biểu tình bọn chúng dại ra, trong đó có mấy con cụt tay cụt chân, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng hành động của chúng, cuốn theo sương đen dày đặc, bọn chúng đi theo dị năng giả hệ phong kia không rời.

Đại khái là trong cơ thể có sương đen làm năng lượng, bộ vị thân thể tang thi trước khi rời khỏi thân thể chúng sẽ tang thi hóa nhưng không hư thối, còn vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Tang thi nhỏ yếu có lẽ còn hành động chậm chạp, nhưng khi chúng nó mạnh hơn, tốc độ sẽ càng lúc càng nhanh, chạy trốn nhanh như xe hơi chứ không đùa.

Lòng Ngôn Cảnh Tắc tức khắc nhấc lên. Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Chu Văn Tu là bị tang thi giết chết!

Ngôn Cảnh Tắc đang muốn cảnh báo, đột nhiên phát hiện trong đội ngũ bọn họ, có hai dị năng giả hệ hỏa trộm bỏ chạy……

Có người cố ý đưa tang thi tới thì thôi, trong đội ngũ còn có nội ứng của những người đó!

Ngôn Cảnh Tắc tức đến muốn cười, sắc mặt Chu Văn Tu đột nhiên biến đổi: “Có tang thi tới! Tập hợp! Đề phòng!”

Đàn đại tang thi động tĩnh không nhỏ, Chu Văn Tu lại cùng tang thi đối chiến có rất nhiều kinh nghiệm, lúc này y cũng đã phát hiện không đúng.

Tiếng Chu Văn Tu thực vang dội, lời y vừa nói ra miệng, những dị năng giả đi theo bên cạnh y đều đề phòng lên, những người giết tang thi cách đó không xa cũng đều lại đây.

Tốc độ Trần Thư Tâm và Lục Hoa Vinh lại đây đặc biệt nhanh, sắc mặt cũng đều không quá đẹp: “Động tĩnh này…… Từ đâu tới đây nhiều tang thi như vậy?”

Chu Văn Tu và Trần Thư Tâm, Lục Hoa Vinh đều thực khẩn trương, nhưng còn những dị năng giả hệ hỏa cùng ra ngoài đó...

Chu Văn Tu lần này ra ngoài mang phần lớn là dị năng giả vừa thức tỉnh không lâu, bọn họ trước kia không trải qua nguy hiểm gì, lúc này còn chưa làm rõ được tình huống, tuy rằng nghe lời mà tụ lại cùng nhau, nhưng lại có điểm hưng phấn: “Tới rất nhiều tang thi? Chúng ta có thể giết nhiều thêm mấy con rồi đúng không?"

"Hội trưởng có phải muốn ra tay rồi không?"

"Tui còn chưa thấy qua cảnh hội trưởng giết tang thi á!"

……

“Yên lặng!” Chu Văn Tu trách mắng: “Tang thi rất nhiều, mọi người đều phải cẩn thận, nếu không có khả năng sẽ mất mạng!”

Chu Văn Tu lời này vừa ra, những dị năng giả hệ hỏa đó cũng không dám nói chuyện, một bộ mặt trương trương tuổi trẻ cũng lộ ra sợ hãi.

Đúng lúc này, rất nhiều tang thi đã đi tới trước mặt bọn họ.

Tang thi tới ước chừng mấy ngàn con, mấy chục con đằng trước trên người còn có khí đen đặc biệt nồng đậm, tuy rằng so ra kém độ dày ánh sáng đỏ trên người Chu Văn Tu, nhưng so với độ dày của dị năng Trần Thư Tâm, Lục Hoa Vinh không khác là bao.

Sau mấy chục tang thi này còn có mấy trăm con tang thi thực lực cùng 50 dị năng giả hệ hỏa kia không khác mấy!

Còn mấy ngàn tang thi thi phía sau cùng, thực lực đều rất kém cỏi, không đáng sợ hãi.

“Cảnh Tắc, em trốn đi!” Chu Văn Tu kéo Ngôn Cảnh Tắc một cái, nhìn về phía Trần Thư Tâm: “Thư Tâm, cô xây cho em ấy cái phòng nhỏ đi."

Trần Thư Tâm dùng dị năng hệ thổ dựng lên một vòng tường vây quanh bọn họ, nghe Chu Văn Tu nói, nàng lại lần nữa dùng dị năng tạo ra một phòng nhỏ phong kín, bao bọc Ngôn Cảnh Tắc lại toàn bộ. 

Phòng nhỏ này hình trụ, cao hơn hai mét, đường kính cũng hai mét, trên mặt một cái lỗ cũng không có. Ngôn Cảnh Tắc còn chưa kịp phản ứng đã bị giam cần trong một không gian nho nhỏ như vậy.

Xung quanh một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không thấy, âm thanh bên ngoài cũng không thể truyền vào… Cũng may không ảnh hưởng hắn sử dụng tinh thần lực.

Chu Văn Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc được bảo vệ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có hơi hối hận, hối hận đã mang Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài. 

Nhưng y cũng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều…… Tang thi đã tới!

Chu Văn Tu ra tay đầu tiên.

Vừa ra tay, tim Chu Văn Tu trầm xuống.

Những tang thi này thực lực vô cùng mạnh! Một tang thi mạng như vậy y đã gặp qua, cũng đã giết, nhưng nhiều tang thi mạnh như vậy…

Chiến đấu bên ngoài đã khai hỏa, trong hình trụ dị năng hệ thổ ngưng kết thành, Ngôn Cảnh Tắc lạnh mặt, hết sức chăm chú dùng tinh thần lực quan sát tình huống xung quanh. 

Thiên thạch phát ra nguyên tố hệ hỏa bị hắn thu thập lại một chỗ, đặt bên người Chu Văn Tu, ngoài ra hắn còn thử bắt lấy những năng lượng trong không khí, thử khống chế những tang thi đó.

Năng lượng trong không khí rải rác, căn bản không thể dùng để công kích, mà những tang thi đó đều không có thần trí, cũng khó có thể khống chế, chuyện duy nhất hắn có thể làm tựa hồ là nghĩ cách tăng cường dị năng bên phe mình...

Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua đây tổng cộng cũng chỉ bốn năm ngày, hắn tuy nghiên cứu ra một vài cách dùng tinh thần lực, nhưng dù sao cũng nghiên cứu không đủ thấu triệt, trước kia lại không trải qua chiến đấu, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.

Bình tĩnh, bình tĩnh…… Ngôn Cảnh Tắc không ngừng nói với chính mình, tâm tình khẩn trương dần dần bình phục, mà tinh thần lực của hắn phảng phất như một cái lưới lớn, bao phủ toàn bộ chiến trường.

Hết thảy bên ngoài đều trong "mắt" hắn.

Mấy chục tang thi kia thực lực có thể so với Lục Hoa Vinh Trần Thư Tâm vô cùng mạnh, dị năng của dị năng giả hệ hỏa bình thường dừng trên người bọn chúng, căn bản không thể thương tổn được bọn chúng. 

Còn Lục Hoa Vinh và Trần Thư Tâm……

Lục Hoa Vinh là dị năng giả hệ thủy, tuy rằng lấy thực lực hiện tại của anh ta đã có thể phát ra mũi tên băng, nhưng sức chiến đấu vẫn không mạnh, Chu Văn Tu mang theo anh ta vì gần đây ra ngoài dị năng hệ thủy có tác dụng rất lớn —— người ta muốn uống nước, muốn rửa đồ, đều yêu cầu dị năng giả hệ thủy. 

Thứ hai, còn lại là vì hôm nay y mang ra ngoài toàn một đám dị năng giả hệ hỏa. Dị năng giả hệ hỏa khống chế không tốt dị năng của mình, đem việc giết tang thi chơi thành phóng hỏa, không cẩn thận thiêu hủy nhà cửa… mấy chuyện như vậy chỗ nào cũng có, có một dị năng giả hệ thủy bên cạnh có thể giúp dập lửa. 

Mà Trần Thư Tâm, nàng là dị năng giả hệ thổ, càng am hiểu phòng ngự, lực công kích đồng dạng cũng không mạnh

Nói cách khác, chỉ có Chu Văn Tu có thể đả thương đến mấy chục con tang thi cường đại kia.

Những tang thi đó nếu chỉ có mấy con Chu Văn Tu chắc chắn sẽ có thể xử lý bọn chúng, nhưng hiện tại…… tang thi có mấy chục con!

Chu Văn Tu cảm thấy trạng thái hiện tại của mình tốt chưa từng có, dị năng y vừa tung ra, những tang thi yếu kém đó trực tiếp bị đốt thành một cỗ khói đen.

Ban đầu thấy một màn như vậy, những dị năng giả hệ hỏa đi theo bên người y còn thật cao hứng, thậm chí có người hoan hô lên.

Nhưng giây tiếp theo, bọn họ liền dại ra.

Tang thi bình thường Chu Văn Tu có thể giết một tảng lớn, nhưng cũng có một vài tang thi tuy bị dị năng của Chu Văn Tu đánh đến lui về phía sau, nhưng trên người toát ra một cỗ khói đen, chúng nó lại giống như không có việc gì xông lên!

Còn công kích của bọn họ…

Dị năng của bọn họ đánh vào người những tang thi đó căn bản vô dụng, thậm chí những tang thi tương đối yếu mà Chu Văn Tu tung một "biển lửa" là có thể thiêu chết, bọn họ vài cá nhân hợp lực mới có thể giết chết một vài con.

Nhũng dị năng giả hệ hỏa này trước kia vẫn chưa trải qua chiến đấu tàn khốc đối mặt với tình huống này, suýt nữa hỏng mất. 

"Mọi người năm người một tổ, chọn một con tang thi cùng nhau đối phó." Chu Văn Tu nói, lại tung ra một biển lửa, phối hợp vố Trần Thư Tâm, ngăn cản bước tiến tang thi. 

Nhưng mặc dù như vậy, cũng chỉ có thể ngăn cản được vài giây ngắn ngủi. 

“Hội trưởng, anh trở về báo tin đi!” Trần Thư Tâm nhìn về phía Chu Văn Tu, nàng muốn để Chu Văn Tu đào tẩu. Chu Văn Tu mạnh nhất trong số người ở đây, nếu y muốn chạy trốn, hẳn là sẽ thoát được ngay.

Tang thi cho dù có mạnh, đầu óc cũng không thanh tỉnh…… Tỷ như chúng nó trước đó bị một dị năng giả hệ phong đưa tới, nhưng sau đó dị năng giả hệ phong kia chạy trốn quá nhanh, bên này lại có một đám người…… Chúng nó đương nhiên đã bị người bên này hấp dẫn, không đuổi theo dị năng giả hệ phong kia nữa.

Lúc này nếu Chu Văn Tu đơn độc rời đi, khẳng định có thể chạy trốn.

“Đừng nói nữa.” Chu Văn Tu nói.

Y biết chỉ cần mình nguyện ý, chắc chắn có thể trốn được, nhưng y đã mang những dị năng giả hệ hỏa này ra khỏi căn cứ, còn tìm Lục Hoa Vinh và Trần Thư Tâm đến hỗ trợ… Dưới loại tình huống này, y có thể trốn được sao?

Càng quan trọng là, nếu y mang theo Ngôn Cảnh Tắc, căn bản trốn không thoát. Nếu không mang theo Ngôn Cảnh Tắc…… Đây là chuyện không có khả năng.

Y yêu Ngôn Cảnh Tắc hơn nhiều so với y nghĩ, y tình nguyện chính mình chết, cũng không muốn Ngôn Cảnh Tắc xảy ra chuyện.

Sắc mặt Chu Văn Tu ngưng trọng, lại tung ra một bức tường lửa. Dị năng của y mấy ngày nay thật sự mạnh lên rất nhiều, đáng tiếc phải đối phó nhiều tang thi như vậy vẫn không làm nên chuyện gì.

Tang thi cấp thấp hoàn toàn không có trí tuệ, nhưng khi thực lực tang thi trở nên mạnh hơn, trải qua nhiều chuyện hơn, cũng sẽ trở nên thoáng thông minh hơn một chút.

Mấy chục tang thi rất mạnh kia ban đầu xông vào trước nhất, nhưng sau khi bị Chu Văn Tu công kích vài lần, chúng nó lại lui về phía sau, để những tang thi yếu hơn đi vây công đám người Chu Văn Tu.

Mấy trăm tang thi yếu hơn chúng nó kia vẫn mạnh hơn tang thi bình thường, Chu Văn Tu một lần có thể đối phó vài con, những dị năng giả hệ hỏa đó cũng có thể hợp tác lại nháy mắt giết chết một con.

Nhưng số lượng những tang thi này quá nhiều, dị năng trong cơ thể mọi người lại có hạn. Dị năng không ngừng tung ra, có người đầu đã đau muốn nứt ra, nhưng cũng có người còn kiên trì. 

Có người suýt chút nữa bị tang thi cắn, là người bên cạnh liều chết kéo về.

Có người sớm đã rơi lệ đầy mặt nhưng động tác chưa từng dừng lại……

Trần Thư Tâm cắn chặt răng bổ ra một lỗ hổng trên tường vây, một búng máu lên tới cổ họng, lại nuốt trở vào.

Lục Hoa Vinh phát ra kiếm băng, bởi vì dị năng không đủ nên tang thi bình thường cũng không giết được.

Một dị năng giả hệ hỏa trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi ngã trên mặt đất, hỏng mất mà khóc.

……

Đại khái hôm nay tình huống quá mức nguy cấp, kích phát được tiềm năng, Chu Văn Tu rõ ràng cảm giác được tốc độ khôi phục dị năng của mình so với bình thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng dù vậy, vẫn như cũ không đuổi kịp tốc độ sử dụng. 

Tang thi tre già măng mọc thực lực cao thấp sôi nổi chết đi, dị năng của Chu Văn Tu cũng đã hao hết không khác mấy, mà lúc này, mấy chục tang thi cường đại kia vây lên.

Những tang thi đó không có biểu cảm, nhưng bọn nó hai mắt vô thần nhìn y, làm Chu Văn Tu có cảm giác thân đang ở địa ngục. 

Lấy thiên thạch trên người ném cho Trần Thư Tâm, Chu Văn Tu đột nhiên phóng về phía trước, nhảy khỏi tường vây Trần Thư Tâm đau khổ duy trì nãy giờ. 

“Hội trưởng!” Trần Thư Tâm hét lên một tiếng, trực tiếp phun ra một búng máu.

“Hội trưởng!” Lại có mấy dị năng giả hệ hỏa khóc.

Lúc này, trên người Ngôn Cảnh Tắc đã ướt đẫm. Hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực giúp Chu Văn Tu, Chu Văn Tu có thể kiên trì đến bây giờ có quan hệ rất lớn với hắn.

Nhưng vẫn không đủ.

Chu Văn Tu hiện tại định…… Chu Văn Tu đây là muốn ra liều mạng với tang thi bên ngoài sao?

Ngôn Cảnh Tắc nện một quyền lên tường vây quanh mình, tất cả tinh thần lực sở hữu được đều hướng về những tang thi đó.

Chu Văn Tu không thể xảy ra chuyện.

Hắn tới thế giới này chính là vì Chu Văn Tu.

Nếu không có Chu Văn Tu, hắn tồn tại thì có ý nghĩa gì?

Tinh thần lực của Ngôn Cảnh Tắc vốn đã cực kì cường đại đột nhiện bạo phát, thậm chí cho hắn một loại cảm giác không gì không làm được.

Hắn sớm đã nhắm hai mắt lại, trước mắt cũng chỉ có các loại năng lượng…… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nghĩ tới chuyện mình đã từng đã làm, phương pháp tinh lọc nguyên liệu nấu ăn.

Nếu có thể lấy ra năng lượng màu đen trên người tang thi… 

Tinh thần lực nguyên bản ôn hòa của hắn trở nên cường bạo, còn cường đại hơn so với trước đó rất nhiều, tinh thần lực của hắn quét qua những tang thi đó, những năng lượng đen trên người tang thi nháy mắt bị hắn rút ra…

Quanh chỗ Ngôn Cảnh Tắc có rất nhiều dị năng giả. Trong số bọn họ có không ít người trước đó đã khóc, lúc này càng khóc không thành tiếng: “Hội trưởng……”

Lục Hoa Vinh và Trần Thư Tâm ôm nhau, cũng yên lặng rơi lệ.

Chu Văn Tu lúc này đứng ở bên ngoài, đã quyết định được ăn cả ngã về không.

Dị năng giả trước lúc sống chết nếu tự bạo, có thể sinh ra uy lực cường đại, nếu y tự bạo…… Hẳn là có thể giết chết những tang thi đó?

Như vậy ít nhất có thể cho Ngôn Cảnh Tắc và những người khác tìm được một đường sinh cơ.

Giờ khắc này, trong lòng Chu Văn Tu không nghĩ đến điều gì ngoài Ngôn Cảnh Tắc.

Nếu y chết, Trần Thư Tâm hẳn là sẽ chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc chứ? Hay là Ngôn Cảnh Tắc có thể tìm một kim chủ khác? 

Nghĩ đến đây, Chu Văn Tu cũng không muốn chết…… Nhưng tang thi này cần thiết phải giết chết.

Chu Văn Tu phát ra một biển lửa uy lực chẳng ra gì, nhưng lại có thể đem y và những tang thi đó che đậy lại thật kín.

Y không muốn thảm trạng tự bạo của mình bị người ta nhìn thấy, cũng cảm thấy nếu mình tự bạo thì trực tiếp bị thiêu sạch sẽ cũng khá tốt.

Bên trong lửa lớn đầy trời, Chu Văn Tu hít sâu một hơi, nhằm phía những tang thi đó chuẩn bị tự bạo.

Nhưng giống như có thứ gì vây quanh y, rót vào thân thể y sức mạnh một lần nữa, cùng lúc đó……

Trong một biển lửa yếu như vậy, tang thi xung quanh y thế mà tất cả đều…… Bị thiêu chết?

Còn bị thiêu đến sạch sẽ!

Đã chuẩn bị tự bạo - Chu Văn Tu đứng giữa biển lửa, đều ngốc ra.

Dị năng giả hệ hỏa không sợ lửa, còn có thể khống chế lửa, nhưng nếu không khống chế lửa, lửa vẫn sẽ đốt tới bọn họ…

Quần áo Chu Văn Tu bị thiêu không hiểu sao cũng tự dập tắt. 

Nhưng y vẫn là bị bỏng một chút.

Chu Văn Tu theo bản năng chạy ra khỏi biển lửa, kết quả Biển lửa không cần y khống chế đã chia ra thành một con đường nhỏ…

Ssu khi Chu Văn Tu tạo ra một biển lửa, người lưu tại chỗ đã không ai không khóc.

Bọn họ đều đoán được Chu Văn Tu muốn làm gì.

Biển lửa lớn như vậy, Chu Văn Tu có phải đã……

Đang nghĩ như vậy, bọn họ đột nhiên nhìn thấy giữa biển lửa tách ra một con đường, sau đó Chu Văn Tu mặc bị huân đen, quần áo bị thiêu hủy không ít, từ giữa chạy ra ngoài. 

Những người nguyên bản đang khóc đó lúc này đột nhiên ngừng tiếng khóc, trong lúc nhất thời đều ngốc: “Hội trưởng?”

“Tôi không có việc gì, những tang thi đó……” Chu Văn Tu không biết nên nói như thế nào về chuyện những tang thi cường đại đó đều bị biển lửa thiêu chết mới ổn……

“Bọn chúng chạy?” Trần Thư Tâm nghĩ tới  khả năng này. 

Chu Văn Tu nhíu mày, không biết nên nói như thế nào mới tốt, những người khác cũng đã hoan hô lên.

“Hội trưởng! Anh quá lợi hại! Anh đánh chúng nó chạy rồi!”

“Chúng nó chạy rồi! Chúng ta được cứu rồi!"

"Hu hu…… Hội trưởng……”

Những người này vừa khóc vừa cười, nhưng có một chuyện là khẳng định —— trải qua trận sinh tử này, Chu Văn Tu trong lòng bọn họ đã không giống người thường.

Chu Văn Tu cường đại bọn họ tận mắt nhìn thấy, hơn nữa…… Nếu không phải Chu Văn Tu đi ra ngoài liều mạng, những tang thi đó cũng sẽ không bỏ chạy.

Là Chu Văn Tu cứu bọn họ!

Dị năng của Chu Văn Tu đã hoàn toàn hao hết, cũng sắp đứng không vững, còn có loại cảm giác không chân thật. 

Mặc cho ai vào thời điểm đã quyết định muốn liều mạng, kẻ địch đột nhiên từ lão hổ thành hổ giấy, đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

Gần đây vận khí của y thật sự khá tốt, đây chẳng lẽ là…… Tình yêu mang đến sức mạnh?

Đang nghĩ như vậy, Chu Văn Tu liền cảm giác được trên người mình ấm áp dạt dào, dị năng nhanh chóng khôi phục lại. 

Dị năng của những người khác cơ bản đã hao hết, Trần Thư Tâm được bạn trai ôm, sớm đã sắc mặt tái nhợt…… Chu Văn Tu trực tiếp khống chế được dị năng của mình, phá mở phòng bảo hộ của Ngôn Cảnh Tắc.

Người thấy một màn như vậy: “!!!” Lúc này rồi mà hội trưởng bọn họ còn có thể sử dụng được dị năng! 

Này cũng quá mạnh rồi?!

Bọn họ đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc từng căn phòng Trần Thư Tâm kiến tạo ra tới. 

Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Chu Văn Tu: “Văn Tu, anh không sao chứ?” Tuy hắn vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát Chu Văn Tu, nhưng vẫn không yên tâm.

“Anh không sao.” Chu Văn Tu nói: “Em thì sao?”

Tinh thần lực của Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất mạnh, lúc này tinh thần lực hắn kỳ thật còn có thể dùng được, nhưng thân thể đã chịu không nổi, cũng bởi vậy nên đầu cực kì đau……

Ngôn Cảnh Tắc vùi đầu vào cổ Chu Văn Tu, giơ lên một bàn tay: “Em đương nhiên không có việc gì, chỉ là tay có hơi đau……”

Chu Văn Tu lúc này mới phát hiện tay Ngôn Cảnh Tắc tay đều bị thương, trước đó trên tay hắn không có vết thương này, nói cách khác vết thương này là hắn vừa rồi trong "phòng" gây nên.

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Em rất lo lắng cho anh…… Em có phải quá vô dụng không?”

“Đâu có! Em rất tuyệt!” Chu Văn Tu vội vàng an ủi Ngôn Cảnh Tắc, nhìn lòng bàn tay Ngôn Cảnh Tắc, đau lòng không thôi.

Hai người ôm nhau nói chuyện.

Người xung quanh nhìn bọn họ, lại nhìn một mảnh hỗn độn xung quanh, chung quy cứ cảm thấy hai người này với cảnh tượng xung quanh chẳng ăn nhập gì.

Hết chương 83.

_________________________________
Chương 84 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Trải qua một hồi tang thi đại chiến, tất cả mọi người đã tinh bì lực tẫn, cũng dơ hề hề, thậm chí có người đem quần áo của mình thiêu sạch.

Đồng thời, tang thi xung quanh cũng đã toàn bộ bị giết.

Ngay cả nhà cửa……

Chu Văn Tu đang đau lòng Ngôn Cảnh Tắc bị thương ở tay, bên cạnh một trận ầm ầm vang lớn, nhà cửa xung quanh sập xuống một đống. Tiếp theo, như là có người đẩy khối domino đầu tiên, nhà cửa xung quanh liên tiếp sập xuống. 

Nhà cửa trong thôn này thật sự không quá vững chắc. 

Ngay giữa tiếng vang lớn ầm ầm này, Chu Văn Tu đột nhiên ý thức được có điểm không đúng.

Vừa mới trải qua một hồi sinh tử đại chiến, y lại ở chỗ này cùng Ngôn Cảnh Tắc khanh khanh ta ta, có phải hơi không tốt lắm không?

Bất quá Ngôn Cảnh Tắc lo lắng cho y như vậy, thậm chí tay đều đập tường đến bị thương…… Chờ tiếp theo nhất định y phải cho Ngôn Cảnh Tắc gì đó ăn ngon mới được.

“Hội trưởng, chúng ta có phải nên nhanh chóng trở về không?” Trần Thư Tâm nói: “Nếu những tang thi đó quay trở lại thì phải làm sao bây giờ?”

Bọn họ cũng không biết những tang thi đó đã bị “thiêu” chết, đều cảm thấy chúng nó sợ Chu Văn Tu cho nên chạy.

Loại chuyện này trước kia cũng từng có, một vài tang thi sau khi trở nên mạnh hơn có chút trí tuệ, gặp dị năng giả đánh không lại sẽ chạy trốn.

Nhưng Chu Văn Tu biết những tang thi đó sẽ không trở lại, nếu không phải như vậy, y cũng sẽ không vội vã thả Ngôn Cảnh Tắc ra. Nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng trở về tương đối tốt hơn. 

“Ai có sức lái xe?” Chu Văn Tu hỏi.

Mọi người đều đã tinh bì lực tẫn, nhưng vẫn sôi nổi hưởng ứng, Lục Hoa Vinh liền nói: “Tôi có thể lái xe.”

Xe bọn họ ngừng trên một quảng trường trống trải cách đó không xa, mọi người đứng dậy đi qua đó, thuận tiện xếp hàng, đột nhiên phát hiện bọn họ thiếu hai người.

“Chúng ta thiếu hai người!”

Dị năng giả hệ hỏa không am hiểu cận chiến, cho nên vừa rồi bọn họ vẫn luôn dựa vào Trần Thư Tâm xây dựng tường phòng ngự để chiến đấu với tang thi, tuy thời điểm sôi nổi phóng dị năng vì kiệt sức nên xuất hiện cảnh dị năng không phát ra được mà đốt chính mình, hoặc là đốt nhầm đồng đội, nhưng cũng không ai bị tang thi bắt đi hoặc cắn gây thương tích. 

"Tui trước đó đã phát hiện… Bọn họ có phải đã…" một dị năng giả hệ hỏa hít hít cái mũi nói.

Kỳ thật sớm đã có người phát hiện thiếu người, bọn họ cảm thấy hai người kia hẳn là trước khi chiến đấu cũng đã chết, sợ những người khác biết chuyện này sẽ chịu ảnh hưởng tâm tình khó chịu, nên cái gì cũng chưa nói.

“Đi về trước.” Chu Văn Tu nói, thương vong không thể tránh được, bọn họ vẫn phải tiến về phía trước. 

Mọi người ủ rũ cụp đuôi mà đi đến chỗ đậu xe, chờ đến đó, liền ngốc ra.

Lúc đến Chu Văn Tu ngồi xe việt dã, giờ chiếc xe đó đã không thấy đâu, rõ ràng bị người ta cướp rồi.

Những người đi giết tang thi như bọn họ trường kỳ hình thành một vài thói quen, tỷ như lúc xuống xe sẽ không khóa cửa xe, chìa khóa cũng để lại trên xe —— như vậy lúc chạy trốn có thể nhanh chóng.

Cho nên, bọn họ dừng xe là có thể có người khác lái đi, nhưng nơi này không có người khác, là ai đã lái xe đi?

Đầu Ngôn Cảnh Tắc cực kì đau, tâm tình liên quan cũng không tốt, giờ càng tức giận nói: "Tôi thấy hai người kia không phải đã chết, căn bản là chạy rồi."

Tên dị năng giả hệ phong đưa tang thi đến kia còn rất mạnh, tốc độ đi cũnh rất nhanh, tựa hồ còn có biện pháp giảm đi độ chú ý của tang thi với gã, lúc ấy gã mang theo hai nội ứng nhanh chóng chạy đi… Hiện tại bọn họ sợ là trên đường về căn cứ rồi.

“Bọn họ sẽ không……” Một dị năng giả hệ hỏa nhỏ gầy quan hệ không tồi lắm với hai người kia, giúp đỡ họ nói chuyện.

Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt nhìn người này một cái, nhẹ “A” một tiếng.

Dị năng giả nhỏ gầy kia bị thái độ của Ngôn Cảnh Tắc làm bực tức, có chút bất mãn, nhưng Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu lại tay nắm tay……

Trước đó nếu không nhờ Chu Văn Tu, tất cả bọn họ đều phải mất mạng! 

Cùng Chu Văn Tu chiến đấu mới biết Chu Văn Tu có bao nhiêu mạnh mẽ, có Chu Văn Tu ở đây, anh ta ngại đi chỉ trích Ngôn Cảnh Tắc.

Cuối cùng anh ta chỉ có thể tức giận bất bình trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái. 

Ngôn Cảnh Tắc căn bản không để ý tới anh ta, các dị năng giả hệ hỏa khác hai mặt nhìn nhau…  Kỳ thật có điểm tán đồng lời Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hai người kia chỉ sợ là chạy rồi!

Xe việt dã đã không còn, Chu Văn Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc cũng lên xe tải. 

Hiện tại đại bộ phận mọi người đều đã mất đi sức chiến đấu, chỉ có Chu Văn Tu còn tốt một chút, y đương nhiên không thể đi lái xe…  Y đứng trong chiếc xe tải đầu tiên, quan sát xung quanh, tùy thời chuẩn bị cùng tang thi chiến đấu.

Chu Văn Tu rất bận, Ngôn Cảnh Tắc thì không có việc gì để làm. Hắn ngồi ở trước thùng xe tải, dựa về phía sau, một bộ dạng mơ màng sắp ngủ.

Những dị năng giả hệ hỏa nhìn thấy bộ dáng này của hắn, không tránh khỏi tâm sinh ghen ghét, người đàn ông nhỏ gầy kia liền nói: “Cậu trước đó cũng không tham gia chiến đấu, sao không đi lái xe?”

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn nhắm mắt lại hơi hơi mở ra, liếc mắt nhìn anh, đúng lý hợp tình nói: “Tôi sẽ không lái xe.”

Người xung quanh: “……”

Trần Thư Tâm cũng vào trong xe nghỉ ngơi, liền ngồi ở bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, nghe vậy có chút bất đắc dĩ: “Anh…… Anh về sau vẫn nên học gì đó đi."

Chuyện này Ngôn Cảnh Tắc thật ra rất đáp ứng: “Ừm…… Chờ thân thể tôi tốt hơn một chút liền đi học.”

“Thân thể anh không tốt?” Trần Thư Tâm hỏi, lúc này mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc sắc mặt tái nhợt, môi tái xanh.

“Đúng vậy…… thân thể tôi không tốt lắm.” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Trần Thư Tâm lộ ra một nụ cười suy yếu.

Bộ dáng này của Ngôn Cảnh Tắc không giống như giả vờ, mà nếu hắn thật sự thân thể không tốt, có một số việc cũng không thể trách hắn.

Lại nói tiếp, Ngôn Cảnh Tắc hôm nay một chút phiền toái cũng chưa thêm cho bọn họ, thật sự rất ngoan ngoãn.

“Thân thể anh không tốt, về sau đừng nên ra ngoài……” Trần Thư Tâm thở dài, sau khi gặp chuyện như hôm nay, nàng trong thời gian ngắn không muốn rời khỏi căn cứ an toàn. 

Chu Văn Tu nghe được đối thoại của bọn họ, cũng lại đây: “Cảnh Tắc, em có chỗ nào không thoải mái đúng không?"

“Em choáng váng đầu, anh ôm em một cái đi.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu Văn Tu, vươn tay còn chưa nói, còn chớp chớp mắt. 

Ngôn Cảnh Tắc là đàn ông thành niên, lẽ ra làm loại động tác moe này theo lý thì không thích hợp, nhưng không chịu nổi hắn đẹp.

Tim Chu Văn Tu đập nhanh hơn, lại một lần nữa cảm thấy mình bị mê hoặc.

Y dọn cái ghế ngồi cạnh Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc thuận thế dựa vào trên đùi y.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất khó chịu, nhưng được Chu Văn Tu ôm liền cảm thấy khá hơn nhiều, còn nhịn không được muốn chiếm tiện nghi Chu Văn Tu.

Tâm động không bằng hành động…… Tay Ngôn Cảnh Tắc hành động.

Chu Văn Tu: “……” Người này thật sự không thoải mái à?

Động tác của Ngôn Cảnh Tắc rất ẩn nấp, người xung quanh cũng không ai chú ý đến, Trần Thư Tâm lúc này thậm chí còn nhỏ giọng dặn dò Chu Văn Tu: “Hội trưởng, thân thể anh ấy không tốt, về sau anh buổi tối gì gì đó…… Không thể quá lăn lộn người ta.”

Chu Văn Tu ngay từ đầu nghe không minh bạch lắm, ngẩn người mới hiểu được ý tứ Trần Thư Tâm.

Y oan uổng!

Cái gì y cũng chưa trải qua!

“Nghe nói nơi đó của đàn ông…… Yêu cầu tốn tâm tư bảo dưỡng.” Trần Thư Tâm lại thấp giọng nói.

Trần Thư Tâm vốn dĩ người tùy tiện, sau khi mạt thế tiến đến, người ta chung quy không thẹn thùng như trước mạt thế nữa, nên nàng cái gì cũng dám nói. 

Chu Văn Tu: “……” y thật sự cái gì cũng chưa trải qua! Hơn nữa y hoài nghi thuộc tính* của y và Ngôn Cảnh Tắc không hợp.

(*ý ảnh là ảnh là thụ mà ảnh nghĩ Ngôn Cảnh Tắc cũng là thụ, suy ra không hợp)

Nhưng không còn cách nào, y thật sự rất thích Ngôn Cảnh Tắc……

Chu Văn Tu không nói một lời, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên thay đổi tư thế nằm sấp, nhìn về phía Trần Thư Tâm: “Phải bảo dưỡng như thế nào?”

Trần Thư Tâm nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, cũng chỉ là trong tiểu thuyết đọc qua, tốt nhất anh nên đi hỏi bác sĩ một chút."

"Cô xem tiểu thuyết gì vậy?" Ngôn Cảnh Tắc tới hứng thú.

“Có rất nhiều a! Tôi nói anh nghe một chút nè!" Trần Thư Tâm lúc này bắt đầu tám với Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không sờ mình nữa…… Chu Văn Tu đột nhiên có hơi không cao hứng.

Thời điểm bốn chiếc xe tải hướng về căn cứ an toàn, hai nội ứng kia đã về tới căn cứ Đại Học Thành.

Bọn họ lái chính là xe của Chu Văn Tu, xe đấu đá lung tung mà chạy đến cửa căn cứ, đột nhiên phanh lại dừng lại, sau đó hai người lăn bò lê lết từ trong xe ra.

Bọn họ đều người đầy chật vật, từ trong xe ra tới liền khóc: “Các người mau đi cứu hội trưởng bọn họ đi, bọn họ gặp phải đàn tang thi!”

“Đàn tang thi? Sao lại thế này?” tiểu đội trưởng cảnh vệ phụ trách trông cửa nhìn thấy xe có chỗ không thích hợp liền tới đây, lúc này hỏi.

"Lúc bọn tôi đi quét tang thi, đột nhiên xuất hiện một đàn tang thi… Hội trưởng để chúng tôi trở về báo tin.” hai người này nói.

“Hội trưởng thực lực mạnh như vậy, cho dù có gặp đàn tang thi cũng không cần sợ hãi…… Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” tiểu đội trưởng kia khó hiểu.

“Đó không phải đàn tang thi bình thường, đám tang thi đó đặc biệt lợi hại! Hội trưởng cũng không phải đối thủ củ bọn chúng, hội trưởng còn mang theo cái tên Ngôn Cảnh Tắc kia……” hai người khóc ròng nói, ý tứ trong ngôn ngữ như là Ngôn Cảnh Tắc liên luỵ Chu Văn Tu.

Những tang thi đó rất mạnh, Chu Văn Tu trừ phi một mình bỏ trốn, bằng không là trốn không thoát đâu.

Hiện tại bọn họ đem sai lầm đẩy vào người Ngôn Cảnh Tắc, chẳng sợ Chu Văn Tu bỏ chạy ra được… Y mang theo một người thường đi ra ngoài thành, cũng vì vậy hại chết mấy chục dị năng giả…… Chuyện này cũng có thể đả kích uy vọng của Chu Văn Tu.

Đương nhiên, Chu Văn Tu đại khái sẽ không bỏ trốn, vậy làm cho người trong căn cứ đều hận Ngôn Cảnh Tắc là được, như vậy mới không ai đi điều tra chân tướng.

"Ngôn Cảnh Tắc kia một chút thực lực cũng không có, yêu cầu lại cao, giữa trưa còn một hai phải nấu cơm…… Vốn dĩ mọi người đã có cơ hội trốn!” hai người tiếp tục hắt cho Ngôn Cảnh Tắc mấy bát nước bẩn.

Tiểu đội trưởng sắc mặt thay đổi.

Chu Văn Tu hôm nay lúc rời khỏi căn cứ mang theo Ngôn Cảnh Tắc, một màn này rất nhiều người đều thấy được, lúc ấy liền có người bất mãn, hiện tại thì càng không cần phải nói! Bọn họ hận chết Ngôn Cảnh Tắc gây chuyện. 

Cùng lúc đó, tin tức này cũng nhanh chóng mà lan truyền ra ngoài.

Chu Văn Tu ở trong căn cứ có không ít người theo đuổi. Có vài người không thích Chu Văn Tu chủ nghĩa lý tưởng gì đó, nhưng có nhiều người thích ý niệm của Chu Văn Tu, vẫn luôn vì căn cứ cống hiến sức lực của mình. 

Hiện tại nghe nói Chu Văn Tu gặp nguy hiểm, những người này lập tức liền tụ lại cùng nhau.

Bọn họ muốn đi cứu Chu Văn Tu!

Mọi người tụ tập ở cửa căn cứ, biểu tình đều thật ngưng trọng, tâm tình cũng không tốt.

Còn có người nói: “Hội trưởng gần đây liên tiếp gặp phiền toái, đều là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc kia.”

Lời này xác thật không giả, mấy hôm trước Chu Văn Tu mới vừa cứu Ngôn Cảnh Tắc mà bị thương, mà hôm nay……

Chuyện đi ra ngoài giết tang thi nguy hiểm như vậy, tên Ngôn Cảnh Tắc tiểu bạch kiểm này một hai phải đi theo…… Hội trưởng chỉ sợ cũng là bởi vì hắn mới có thể gặp phải nguy hiểm!

Hai nội ứng kia trở lại căn cứ an toàn được nửa giờ, mọi người liền kéo một đoàn xe, chuẩn bị xuất phát.

Mà lúc này, nơi xa đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe.

Mấy chiếc xe kia…… Rất quen mắt.

Mọi người đang thất thần, có người nói: “Kia không phải xe tải của hội trưởng bọn họ sao?”

Đó xác thật là xa tải của bọn Chu Văn Tu, người trong xe vẫn là những người trước đó đi cùng y. Những dị năng giả hệ hỏa này tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm tình vẫn luôn thật kích động, hiện tại nhìn thấy cửa lớn căn cứ……

Ỷ vào tốt chất thân thể tốt của dị năng giả, có người trực tiếp từ trên xe nhảy xuống: “Tui đã trở về! Tui rốt cuộc đã trở lại rồi nè! A a a a!”

Ssu khi một người làm như vậy, rất nhanh có người thứ hai, người thứ ba, ngay cả Trần Thư Tâm sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng nhảy xuống. 

“Mọi người đã trở lại, hội trưởng đâu?” Đang muốn đi ra ngoài tìm Chu Văn Tu, một người hỏi.

“Hội trưởng ở trên xe á!” Có người trả lời, lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.

Hội trưởng bọn họ dọc theo đường đi đối với Ngôn Cảnh Tắc kia quá tốt, làm họ có điểm chịu không nổi!

“Hội trưởng không sao chứ?”

“Không sao!”

Những người tính toán đi ra ngoài tìm Chu Văn Tu, lập tức nhìn về phía hai nội ứng kia.

Mà lúc này, những người trở về cũng nhìn đến hai nội ứng, theo bản năng hỏi: “Các người không chết à?”

Hai nội ứng kia trong nhất thời sắc mặt trắng bệch, bọn họ nhìn nhau, rất nhanh nói: “Thực xin lỗi, bọn tôi sợ hãi nên làm đào binh, nhưng bọn tôi muốn tìm người đi cứu mọi người……”

Ngôn Cảnh Tắc tuy cả người vô lực, nhưng tinh thần lực cũng có thể sử dụng.

Hắn vẫn luôn chú ý hai nội ứng kia.

Hai người này có thể làm nội ứng cũng có chút bản lĩnh thật sự, ít nhất rất biết diễn kịch, hiện tại bộ dạng hối hận này diễn đến giống như đúc.

Mà bọn họ vừa nói như vậy…… Tuy rằng làm đào binh đáng xấu hổ, nhưng dựa theo căn cứ quy định, cũng không thể định tội cho bọn họ. Rốt cuộc ngoại trừ hắn, không ai biết đám tang thi kia kỳ thật là bị người đưa tới, cũng không ai biết bọn họ kỳ thật là phản đồ.

Bàn tay Ngôn Cảnh Tắc với vào túi quần của mình, ở đó có một khối đá đen lớn cỡ ngón tay cái. 

Tảng đá này rất giống khối thiên thạch của Chu Văn Tu, chỉ là năng lượng bên trong ẩn chứa không phải nguyên tố hệ hỏa, mà là năng lượng đen hắn rút ra từ trên người những tang thi đó.

Trước đó hắn theo bản năng đem những năng lượng của tang thi kéo về bên cạnh mình, lại tụ bọn chúng lại với nhau, kết quả được một khối kết tinh như vậy. 

Ngôn Cảnh Tắc đứng trong xe tải, nhìn hai người kia sám hối nước mắt nước mũi đầy đất, cười lạnh một tiếng, dùng tinh thần lực chọn năng lượng màu đen, trực tiếp đưa đến trong thân thể hai người kia.

Hắn biết dị năng giả hệ phong kia, cũng đã đoán ra được phản đồ trong căn cứ là ai, cũng không cần đi thẩm vấn hai người này.

Bọn họ có thể chết rồi.

“Hội trưởng, thực xin lỗi……” hai người một bên khóc một bên xin lỗi, lúc này, đột nhiên có người kinh hô lên: “Bọn họ tang thi hóa kìa!”

Đúng vậy, hai người này đang tang thi hóa!

Làn da bọn họ trở nên trắng bệch, đôi mắt trở nên vô thần, đang nhanh chóng tang thi hóa!

Người bên cạnh bọn họ lập tức tản ra, tất cả mọi người vây quanh bọn họ.

Nguyên bản còn đang xin lỗi, hai nội ứng nhìn tay mình, đều trợn tròn mắt: “Sao lại…… Không nên như vậy……”

Lời còn chưa dứt, bọn họ liền mất đi thần trí……

Ngôn Cảnh Tắc thấy một màn như vậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc.

Khoảnh khắc người trước căn cứ vây quanh hai tang thi, Chu Văn Tu theo bản năng mà che trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, không muốn để Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh.

Vào đúng lúc này, y nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười tràn ngập ý vị trào phúng.

Tim y đập đột nhiên nhanh hơn…… Ngôn Cảnh Tắc như vậy thật soái!

Nhưng mà, vào lúc y cảm thấy như vậy… Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ngã về phía y.

Thật là…… Soái không quá ba giây.

Hết chương 84.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp