Chương 79 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc ở kho hàng chọn không ít đồ vật, Chu Văn Tu bỏ kĩ vào túi, yên lặng giúp hắn lấy, chỉ để lại một túi thức ăn đóng gói nhỏ cho hắn cầm.

Ngôn Cảnh Tắc không thể thiếu lại muốn nói vài câu lời ngon tiếng ngọt, cảm tạ Chu Văn Tu. Chu Văn Tu tức khắc cảm thấy trên người cõng đồ vật cũng không nặng.

Khi hai người mang theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc từ kho hàng ra tới, có vài người đố kỵ mà đôi mắt đều đỏ.

Nguyên chủ trước kia tuy rằng vừa lười vừa nhát, nhưng hắn bị tang thi gì đó dọa sợ, không khi nào ra cửa, ngẫu nhiên ra cửa cũng là đi nhà ăn.

Phòng ở hiện tại Chu Văn Tu ở vốn là ký túc xá của giáo viên, ở khu này tất cả đều là tầng lớp quản lý, người ta đi ăn nhà ăn của công nhân viên chức bên cạnh...

Nói cách khác, nguyên chủ kỳ thật chưa hề lắc lư qua trước mắt người ngoài.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc hiện tại…… Hắn bị bắt cóc, bị Chu Văn Tu gióng trống khua chiêng mà mang về, còn đi kho hàng cầm một đống đồ vật……

Không biết có bao nhiêu kẻ đố kỵ hắn.

Thậm chí còn có một người mặc phục sức cảnh vệ viên của căn cứ tới trước mặt Chu Văn Tu, bất mãn mà nói: “Hội trưởng, lúc căn cứ chúng ta sơ khai thành lập, cậu đã nói qua, không làm việc thì không có cơm ăn, hiện giờ cậu đây là nói chuyện không giữ lời?”

Thời điểm căn cứ Đại Học Thành mới thành lập, học sinh sinh viên này nọ được nuông chiều từ bé lúc đầu không muốn làm việc, Chu Văn Tu lúc ấy từng buộc bọn họ công tác…… Hiện tại y đối với Ngôn Cảnh Tắc sao lại dung túng như vậy?

Người này trước kia từng bị Chu Văn Tu bức qua, hiện tại tự nhiên tức giận bất bình.

“Không làm việc không được ăn, quy củ chưa từng thay đổi” Chu Văn Tu nói: “Đây đó đồ ăn là của tôi. Tôi nguyện ý cho cậu ấy, cũng không trái với quy định.”

Trong căn cứ bọn họ không làm việc không chỉ có mỗi Ngôn Cảnh Tắc.

Rất nhiều trẻ em, người già và người bệnh là hoàn toàn không làm việc được, những người này nếu không dựa vào người nhà thì dựa vào căn cứ chu cấp sinh hoạt, nếu có người nhà thì người nhà và căn cứ cùng nhau chu cấp.

Ngoài ra, người trẻ tuổi thân thể khỏe mạnh lại không muốn công việc cũng không phải không có…… Phụ nữ bên người Giả Văn Hãn cũng có người hoàn toàn không làm việc, cũng có người dựa vào quan hệ với Giả Văn Hãn, tìm việc đặc biệt nhẹ nhàng để làm.

Hành vi của các nàng không đúng, nhưng cũng không trái với quy định.

“Một đại nam nhân như hắn ăn cơm mềm, không biết xấu hổ sao?” Người lại đây tìm tra lại nói.

Ngôn Cảnh Tắc mắt trợn trắng. Tuy rằng hắn cũng khinh bỉ người ăn cơm mềm, nhưng Văn Tu nhà hắn nguyện ý cho hắn ăn cơm mềm, cũng không tới phiên người khác tới chỉ trích hắn!

Cũng không biết Chu Văn Tu là nghĩ như thế nào…… Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu Văn Tu.

Chu Văn Tu lạnh lùng mà nhìn về phía người nọ: “Không quan hệ gì đến anh!” Cảnh Tắc nhà y thân thể không tốt, không thể đi ra ngoài làm việc và người khác có quan hệ gì?

Chu Văn Tu thế mà che chở Ngôn Cảnh Tắc như vậy…… Người tìm tra kia hung tợn mà trừng mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức hướng bên người Chu Văn Tu nhích lại gần: “Văn Tu, hắn trừng em!”

Chân mày Chu Văn Tu cau lại.

Người nọ cũng không dám đắc tội Chu Văn Tu, thấy thế trong lòng hoảng hốt, xám xịt mà rời đi.

Chu Văn Tu lúc này mới mang theo Ngôn Cảnh Tắc về nhà.

Trong lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc còn cười như không cười mà nhìn về phía những người xem náo nhiệt xung quanh, bộ dáng đặc biệt thiếu đánh.

Người ta nhìn thấy bộ dáng này của hắn: “……”

Cái tên Ngôn Cảnh Tắc này, tuy rằng lúc nhảy ra thổ lộ với Chu Văn Tu gầy đến da bọc xương, nhưng hiện tại đã dưỡng đã trở lại.

Hắn lớn lên vô cùng soái, làn da trắng nõn nhìn đặc biệt tuổi trẻ, tướng mạo so với trước mạt thế, những minh tinh idol đỏ tía lưu lượng một chút cũng không kém chưa nói, vóc dáng cũng không thấp.

Ít nhất hơn 1 mét 8, đứng chung một chỗ với Chu Văn Tu, hai người chiều cao không sai biệt lắm.

Kết quả một người như vậy, thế mà một chút chí tiến về phía trước cũng không có, đây là đạo đức chôn vùi, hay là nhân tính vặn vẹo?

Hu hu…… Bọn họ cũng muốn được như vậy!

Ngôn Cảnh Tắc cũng mặc kệ bọn họ, hắn đi đến cạnh Chu Văn Tu: “Văn Tu, anh đối với em thật tốt.”

“Ừm.” Chu Văn Tu nghĩ nghĩ, vươn ra một ngón tay, câu đi cái túi đựng thức ăn đóng gói nhỏ xíu trên tay Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc tức khắc hai tay trống trơn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cảm giác này thật sự rất sảng khoái, trách không được nguyên chủ muốn làm tiểu bạch kiểm!

“Văn Tu, em vô dụng như vậy, anh có thể nào ghét bỏ em không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Sẽ không.” Chu Văn Tu nói, ngay từ đầu y đã biết Ngôn Cảnh Tắc thực vô dụng, chưa từng ghét bỏ qua.

“Nếu em tuổi lớn khó coi, anh có vứt bỏ em không?” Ngôn Cảnh Tắc lại mang theo điểm phiền muộn hỏi.

“Sẽ không.” Chu Văn Tu rất khẳng định, lại an ủi một câu: “Dù em có lớn tuổi hơn cũng sẽ không khó coi.”

“Văn Tu anh nói chuyện thật là dễ nghe!”

Chu Văn Tu ho nhẹ một tiếng.

Chu Văn Tu đưa Ngôn Cảnh Tắc đến nhà, liền rời đi. Y còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, tỷ như điều động chức vị của Mông Gia Ứng.

Mặc kệ thế nào, trợ lý như Mông Gia Ứng y không dám muốn.

Sau khi Chu Văn Tu rời đi, Ngôn Cảnh Tắc thu thập một chút đồ hôm nay mang về tới, liền lại ra cửa, đi qua nhà ăn công nhân viên chức bên kia đổi đồ vật.

Kho hàng đều là đồ ăn dễ bảo tồn lại, thịt và các loại rau củ mới thì không có, mà hắn chuẩn bị đổi một ít rau củ và thịt về nấu cơm. 

Căn cứ dùng thẻ chưa điểm cống hiến nguyên bản là thẻ ăn cơm nhóm sinh viên vẫn luôn dùng. Mỗi ngày sau khi công tác xong, căn cứ theo phương diện trình độ cống hiến khác nhau sẽ cho số lượng điểm cống hiến khác nhau, lưu lại trong thẻ cơm.

Trong thẻ Chu Văn Tu điểm cống hiến rất nhiều, trên cơ bản Ngôn Cảnh Tắc muốn mua nguyên liệu nấu ăn gì là có thể mua được cái đó.

Ngôn Cảnh Tắc muốn một ít mầm đậu nành, một ít thịt, còn có cà chua và trứng gà, tính toán làm thịt hầm và cà chua xào trứng.

Nguyên chủ tuy rằng từ nhỏ bị cha mẹ sủng, căn bản không nấu cơm, nhưng xem qua không ít video mỹ thực, các bước nấu ăn vẫn ođại khái biết được…… Hắn nấu ăn, hẳn là cũng không thành vấn đề?

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, tìm được bác gái múc thức ăn trong nhà ăn: “Tỷ tỷ, em muốn hỏi một chút, làm cơm thì cho bao nhiêu nước ạ? Cà chua xào trứng thì làm sao ạ?"

Bác gái nhà ăn: “!!!” Tiểu thịt tươi này cười quá đẹp, trái tim có điểm chịu không nổi!

Bác gái nhà ăn viết tay một tờ thực đơn cho Ngôn Cảnh Tắc, hơn nữa gia vị và các bước chế biến, Ngôn Cảnh Tắc chuẩn bị động thủ!

Trước khi động thủ, Ngôn Cảnh Tắc theo bản năng mà dùng tinh thần lực quan sát một chút nguyên liệu nấu ăn trên tay mình.

Đại khái là bởi vì trong không khí chung quanh xám xịt một mảnh, trên nguyên liệu nấu ăn này nọ cũng xám xịt……

Ngôn Cảnh Tắc dùng tinh thần lực đem những những năng lượng màu xám làm người ta ghét đó loại trừ ra khỏi nguyên liệu nấu ăn, lại phát hiện bên trong nguyên liệu nấu ăn còn có một ít thứ lung tung rối loạn như là tạp chất...

Diệt trừ diệt trừ!

Hắn cuối cùng cũng làm sạch sẽ nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu nấu cơm.

Cà chua xào trứng cho nước nhiều quá hơi giống canh cà chua trứng à? Không có việc gì! Đến lúc đó còn dễ cho cơm vào ăn chung!

Còn thịt hầm… có túi đóng gói trên tay, có dở cũng không thể quá dở được!

Ngôn Cảnh Tắc làm đồ ăn xong, phát hiện vấn đề lớn nhất là…… Chu Văn Tu còn chưa trở về.

Chu Văn Tu khẳng định rất bận.

Mà hắn làm tiểu bạch kiểm đủ tư cách, có phải nên đi đưa cơm không?

Thuận tiện còn có thể tuyên thệ chủ quyền, để người ta biết Chu Văn Tu có chủ rồi! Người như Mông Gia Ứng nhất định phải nhanh chóng đuổi đi!

Phòng ở này Chu Văn Tu đã ở hơn một năm, trong nhà các loại đồ dùng sinh hoạt không thiếu, Ngôn Cảnh Tắc tìm hai cái hộp lớn bỏ đồ ăn vào, xách theo đi đến chỗ Chu Văn Tu làm việc. 

Chu Văn Tu đã bãi miễn chức vị Mông Gia Ứng, đối với chuyện này Mông Gia Ứng rất bất mãn, một vài người lui tới thân với Mông Gia Ứng cũng giúp đỡ Mông Gia Ứng nói chuyện.

“Chỉ là một người bình thường bị bắt cóc, hội trưởng cậu không nên một người đi thiệp hiểm!”

“Mông Gia Ứng cũng không làm trái với căn cứ quy định!”

“Hội trưởng, anh cho anh ấy một cơ hội đi!”

“Tôi đã từng gặp cảnh Ngôn Cảnh Tắc và người căn cứ Thiên Long ở cùng nhau, ai biết có phải thật là bắt cóc hay không!”

……

Những người giúp Mông Gia Ứng nói chuyện này còn có một bạn cùng phòng với Chu Văn Tu trước mạt thế, tuy nói sau mạt thế, thế giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, nhưng giao tình bọn họ rốt cuộc vẫn còn, lúc này tâm tình Chu Văn Tu tâm tình thực sự không tốt lắm.

Chờ những người này nói không sai biệt lắm, Chu Văn Tu nói: “Người bên căn cứ Thiên Long bắt cóc Ngôn Cảnh Tắc là cố ý dẫn tôi qua đó, là vì thiên thạch.”

Chuyện thiên thạch Chu Văn Tu nguyên bản muốn bảo mật, nhưng hiện giờ người căn cứ Thiên Long đều đã biết, cũng không cần phải bảo mật nữa.

Chu Văn Tu trực tiếp đem thiên thạch cỡ quả trứng gà ra: "Đây là thiên thạch tôi nhặt được vào đêm xảy ra mạt thế kia, viện Nghiên cứu trong căn cứ có nghiên cứu qua, phát hiện nó có lợi với dị năng giả hệ hỏa… Người căn cứ Thiên Long muốn chính là nó."

Những người đó đều sửng sốt.

"Ng biết thiên thạch tồn tại vô cùng ít ỏi, Mông Gia Ứng là một trong số đó.” Chu Văn Tu cũng không giấu diếm. 

“Không phải tôi nói ra!” Mông Gia Ứng lập tức liền nói.

Thiên thạch này gã xác thật có tiếp xúc qua, thậm chí còn cùng Chu Văn Tu nghiên cứu qua, nhưng ngoại trừ biết đem theo trên người đối với dị năng giả hệ hỏa bọn họ có chỗ lợi, cùng với sau khi dùng dị năng xong, thiên thạch có thể giúp bọn họ bổ sung dị năng, nghiên cứu không ra thêm gì.

Thậm chí Chu Văn Tu mạnh như vậy cũng không hoàn toàn dựa vào thiên thạch. 

Chu Văn Tu không nói chuyện, chỉ nhìn Mông Gia Ứng.

Y không biết chuyện này có phải do Mông Gia Ứng để lộ ra hay không, nhưng y vẫn luôn coi Mông Gia Ứng là bằng hữu, trước kia mang theo Mông Gia Ứng đi ra ngoài tìm vật tư quét sạch tang thi, cũng không ít lần giúp Mông Gia Ứng.

Y lần này khó có dịp xin giúp đỡ, Mông Gia Ứng cố ý kéo dài thời gian, y đặc biệt thất vọng.

Trước đó lúc y và người căn cứ Thiên Long tác chiến, nếu dị năng của người căn cứ Thiên Long không đột nhiên xảy ra vấn đề, y hơn phân nửa sẽ bị thương, Ngôn Cảnh Tắc thì càng không cần phải nói……

Mà lúc ấy y đuổi theo bọn họ là bởi vì y cho rằng…… Mông Gia Ứng bọn họ mau tới.

Trong văn phòng Chu Văn Tu, không khí cực kì ngưng trọng.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang lên.

“Ai?” Chu Văn Tu hỏi.

“Là em.” giọng Ngôn Cảnh Tắc vang lên.

Chu Văn Tu vội vàng đứng dậy mở cửa: “Sao em lại tới đây?”

“Em tới đưa cơm trưa cho anh.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Ngôn Cảnh Tắc trước kia chưa từng làm loại chuyện này, đây là đãi ngộ thăng cấp sau khi mình cứu Ngôn Cảnh Tắc sao? Tâm tình Chu Văn Tu nháy mắt thay đổi: “Anh sắp về rồi, em không cần chuyên môn đem lại đây."

"Cũng không có gì, em muốn đem cơm cho anh." Ngôn Cảnh Tắc cười nói, xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy trong văn phòng có vài người, giống người nọ trước đó trừng mắt nhìn hắn!

Không, không chỉ là trừng mắt hắn, ánh mắt Mông Gia Ứng nhìn hắn, quả thực như muốn giết hắn!

Ngôn Cảnh Tắc bộ dáng sợ hãi, hướng về phía sau Chu Văn Tu né tránh.

Chu Văn Tu lập tức sắc mặt bất thiện nhìn về phía những người đó: “Các người đi ra ngoài đi! Mông Gia Ứng, ngày mai sẽ có người tiếp nhận chức vụ của anh.”

“Chu Văn Tu!” Mông Gia Ứng kêu một tiếng, vừa nhấc đầu liền thấy được ánh mắt khiêu khích của Ngôn Cảnh Tắc.

Mông Gia Ứng rốt cuộc khắc chế không được: “Chu Văn Tu, tôi rốt cuộc có chỗ nào kém người này? Cậu vì sao thích hắn mà không thích tôi!"

Chu Văn Tu sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Mông Gia Ứng: “Anh thích tôi?” Chuyện này…… y thật đúng là không biết.

“Đúng, tôi thích cậu!” Mông Gia Ứng trước đó không dám thổ lộ là bởi vì Chu Văn Tu sẽ bảo trì khoảng cách với người thổ lộ với y, gã sợ sau khi thổ lộ xong, cả bạn bè cũng không làm được.

Nhưng hiện tại…… Đã không sao cả.

“Văn Tu!” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu Văn Tu, nhìn có điểm đáng thương vô cùng.

Chu Văn Tu không chút nghĩ ngợi liền nhìn về phía Mông Gia Ứng: “Mời anh rời đi cho.” Mông Gia Ứng bởi vì thích y, đối Ngôn Cảnh Tắc thấy chết mà không cứu, chuyện này càng làm cho y khó có thể tiếp thu.

Mông Gia Ứng rốt cuộc chỉ có thể rời đi, trước khi đi, gã oán hận mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc khinh miệt mà nhìn gã một cái —— loại tiểu tam này…… Tức chết một tên là một tên!

Đương nhiên, chờ Mông Gia Ứng đi rồi, lúc Ngôn Cảnh Tắc đối mặt Chu Văn Tu vẫn mềm mại như cũ: “Văn Tu, cái tên Mông Gia Ứng kia…… Thực lực anh ta mạnh như vậy, anh……”

Thấy Ngôn Cảnh Tắc bộ dáng thấp thỏm bất an, Chu Văn Tu nói: “Anh không thích anh ta.”

“Anh chỉ thích em đúng không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Chu Văn Tu ho nhẹ một tiếng: “Ừm.”

“Văn Tu em quá yêu anh.” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần liền hôn Chu Văn Tu một ngụm.

Chu Văn Tu chỉ cảm thấy trên mặt tê tê dại dại…… Trách không được Giả Văn Hãn thích nuôi một đám nữ nhân!

Bất quá y chỉ cần một là đủ rồi.

Chu Văn Tu có chút không được tự nhiên: “Em mang theo cái gì?”

“Em làm thịt hầm và cà chua xào trứng.” Ngôn Cảnh Tắc mở hộp cơm, mang theo hai phần đồ ăn…… Thoạt nhìn có điểm thảm không nỡ nhìn.

Phàm là tay mới, lúc nấu ăn phần lớn sẽ lo lắng, nấu hay nấu nhiều, hơn nữa kỹ thuật có vấn đề… Cà chua xào trứng kia đều bị nấu thành cháo.

Còn thịt hầm… Dựa theo hướng dẫn sử dụng trên gói viết là đậu giá lót nền, bên trên để thịt lát, lại để gia vị lên, tưới dầu lên gì đó. Ngôn Cảnh Tắc dựa theo yêu cầu mà làm, tuy bởi vì thiếu dầu nên không tưới dầu, nhưng sốt tương cũng không tồi, nhưng hắn mang đến đây nên thứ tự sắp xếp đã lộn xộn, đậu giá thịt lát mỗi thứ một nơi.

Vì thế xuất hiện ở trước mặt Chu Văn Tu chính là…… Một chén đậu giá?

Nhưng hai phần đồ ăn này nhìn thì ghê, nhưng thật sự…… Quá dễ ngửi!

Đặc biệt là thịt hầm, đồ ăn khẩu vị nặng như vậy…… Này cũng quá thơm!

“Sốt tương không tốt lắm, nhưng ăn hẳn là còn được……” Ngôn Cảnh Tắc có hơi ngượng ngùng, hắn ăn qua rồi, hương vị vẫn là có thể……

“Rất thơm.” Chu Văn Tu nói. Y trước đó nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lấy gói thực phẩm chế biến sẵn, có nó, dù Ngôn Cảnh Tắc tùy tiện nấu nấu, đồ ăn nấu ra cũng không khó ăn.

Chu Văn Tu yên tâm mà gắp một đũa đậu giá. Đem đậu giá bỏ vào trong miệng nhai nhai, biểu tình Chu Văn Tu dại ra.

Đậu giá này thật sự ăn quá ngon!

Cũng không biết là sau khi mạt thế y chưa ăn qua thứ gì tốt hay là tác dụng tâm lý, y cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc làm đậu giá này là đậu giá ngon nhất y từng ăn!

Chu Văn Tu lại gắp một khối cà chua. Cà chua này da cũng chưa lột, nhưng ăn ngon kinh người, ăn ngon đến da y cũng luyến tiếc nhổ ra!

“Thế nào?” Ngôn Cảnh Tắc lo lắng hỏi, thuận tay đưa qua một chén cơm.

“Ăn ngon.” Chu Văn Tu tiếp nhận cơm ăn một ngụm.

Cơm này sao cũng lại ăn ngon như vậy?!

Sau khi mạt thế đến, đại khái vì ô nhiễm nên rất nhiều thức ăn hương vị đều trở nên kém, vị giác mọi người cũng trở nên chết lặng, không dễ nếm được hương vị nữa.

Nhưng giờ khắc này, Chu Văn Tu cảm thấy đầu lưỡi như được mở ra. Y thậm chí bất chấp tất cả vùi đầu vào ăn.

Ngôn Cảnh Tắc cũng bới cho mình một chén cơm, cùng ăn với Chu Văn Tu.

Đồ ăn hắn làm, hương vị thật sự rất ngon… Xem ra hắn vẫn rất có thiên phú!

Muốn bắt lấy trái tim một người, trước tiên phải bắt lấy dạ dày người đóm… Lấy trù nghệ của hắn, nhất định bắt lấy được dạ dày Chu Văn Tu!

Hắn chính là một thiên tài!

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc cùng Chu Văn Tu ăn cơm, bên ngoài có người tiến vào: “Hội trưởng, anh muốn cùng đi ăn cơm không…… Thứ gì thơm dữ vậy?”

“Tôi đã ăn rồi.” Chu Văn Tu nói, rót cho mình một chén thịt hầm chậm rãi uống. Tuy rằng có hơi cay, nhưng y cảm thấy không thể lãng phí.

Thức ăn trên bàn đã ăn đến không còn một mảnh, Chu Văn Tu này bình thường không có đam mê ăn uống cho lắm, thế mà còn có bộ dáng say mê ăn canh như vậy… Trù nghệ của Ngôn Cảnh Tắc giỏi cỡ nào chứ?

Người tới tìm Chu Văn Tu đi ăn cơm kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

 Lớn lên đẹp thì thôi đi, trù nghệ còn giỏi, trách không được Chu Văn Tu thích hắn như vậy!

Người này đối với mình không có ác ý, Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà chào hỏi anh ta, còn lên rót một ly trà cho anh ta.

“Cảm ơn.” Người này vội vàng nói.

“Không cần cảm tạ.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lại rót cho Chu Văn Tu một ly.

Hắn rót cho người khác là nước trà bình thường, một ly cho Chu Văn Tu này thì không giống vậy, đây là đã loại bỏ tạp chất! 

Chu Văn Tu phát hiện, Ngôn Cảnh Tắc rót trà cho y, cũng đặc biệt uống ngon… 

Y có phải bị mê hoặc gì rồi không?

Hết chương 79.
___________________________

Chương 80 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Lúc Chu Văn Tu và Ngôn Cảnh Tắc về căn cứ là tối khoảng bảy giờ, lúc này đã hơn mười giờ tối.

Nơi bọn họ sống là đại học Chu Văn Tu từng học, đại học tốt nhất thành phố H.

Hiện giờ, nơi từng là khu xanh hóa trong trường đã trồng các loại rau củ lương thực, đèn đường sáng lên nhưng vì điện lực không đủ nên có hơi tối tăm.

Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu cùng nhau về nơi ở, trên đường đã không còn ai. Hắn nắm tay Chu Văn Tu, nói chuyện với y: “Văn Tu, ngày mai anh muốn ăn cái gì?”

Chu Văn Tu nói: “Anh không kén ăn, cái gì cũng được.” trù nghệ của Ngôn Cảnh Tắc làm y kinh diễm, y thật lòng cảm thấy, chỉ cần là Ngôn Cảnh Tắc làm, cái gì y cũng thích ăn.

"Vậy mai em thấy cái gì mới em làm cho anh ăn." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hai người nói chuyện, đã về tới chỗ ở.

Chu Văn Tu ở ký túc xá giáo viên, là hai phòng một sảnh, trong nhà diện tích đại khái 70 mét vuông, không lớn, nhưng hai người ở cũng đủ, mà trước đó nguyên chủ và Chu Văn Tu vẫn luôn một người một phòng ngủ.

Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện này thực vừa lòng, đồng thời lại có điểm rối rắm —— đêm nay, có phải hắn hẳn nên tự tiến chẩm tịch không?

Hắn và nguyên chủ không giống nhau! Hắn muốn cùng Chu Văn Tu ngủ!

Chu Văn Tu cũng có chút rối rắm.

Lần đầu tiên y nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc liền rất thích Ngôn Cảnh Tắc, sau lại là trực tiếp đem người mang về nhà nuôi…… Nhưng khi đó y chưa từng nghĩ sẽ làm gì Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng hiện tại…… Y đột nhiên muốn làm cái gì đó.

Nuôi chó săn nhỏ lâu như vậy, cũng nên hưởng thụ một chút?

Nhưng thật nhanh Chu Văn Tu lại phủ quyết ý tưởng này của mình. Ngôn Cảnh Tắc hôm nay bị kinh hách, vẫn là để hắn nghỉ ngơi sớm một chút.

Chu Văn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Em đi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong, y cũng không quay đầu lại mà trở về phòng mình. Y sợ mình cứ ở lại sẽ muốn thay đổi chủ ý...

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Bò lên giường chưa thành công, sau này còn cần nỗ lực.

Chu Văn Tu đi ngủ, Ngôn Cảnh Tắc trở lại trong phòng mình, thần sắc liền thay đổi.

Hắn ở trước mặt Chu Văn Tu biểu hiện cực kì vô hại, vẫn luôn mang theo ý cười, nhưng lúc này biểu tình lạnh băng, thần sắc ngưng trọng.

Căn cứ Đại Học Thành tồn tại rất nhiều vấn đề, cũng gặp phải nguy cơ thật lớn. Chuyện khác không nói, liền nói ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, một tháng sau sẽ có đàn tang thi lớn đánh sâu vào căn cứ Đại Học Thành.

Lúc ấy Chu Văn Tu mang thương tích đi bảo hộ căn cứ, cuối cùng chết ở ngoài thành, sau đó tang thi phá thành, nguyên chủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Đây chính là đại sự sống còn! Muốn tránh cho chuyện như vậy phát sinh, tăng lên thực lực là việc lửa sém lông mày.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc vội vã muốn có được dị năng cũng là vì như vậy, đáng tiếc hắn thất bại.

May mắn, tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, chỉ cần lợi dụng cho tốt, cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn. 

Một tháng sau tang thi triều cần phải coi trọng, còn có một vài sự tình cũng không thể xem nhẹ.

Căn cứ Đại Học Thành thật sự là một căn cứ rất tốt, Chu Văn Tu cũng là một người lãnh đạo tốt, nhưng có vài thời điểm…  Y quá tốt.

Căn cứ Đại Học Thành là dựa vào nhiều đại học khác thành lập, thành viên lúc ban đầu của căn cứ đều là sinh viên đại học, ngay cả Chu Văn Tu nguyên bản cũng chỉ là một người sinh viên mà thôi.

Sinh viên chưa từng ra ngoài xã hội, tóm lại vẫn mang theo chút ngây thơ, thời điểm bọn họ kiến tạo căn cứ cũng có tư tưởng bình đẳng linh tinh. 

Căn cứ Đại Học Thành vô cùng dân chủ tự do, Chu Văn Tu cũng thật ôn hòa, nhưng ở mạt thế, chuyện này kỳ thật không quá thích hợp. 

Kết hợp ký ức nguyên chủ, cùng với hôm nay có được một vài tin tức, căn cứ Thiên Long kỳ thật đến chiếm tiện nghi căn cứ Đại Học Thành, nhưng bởi vì bên này có rất nhiều người đồng tình căn cứ Thiên Long, bọn họ vẫn luôn có chi viện cho căn cứ Thiên Long.

Kết quả thì sao? Căn cứ Thiên Long trái lại tính kế Chu Văn Tu.

Chu Văn Tu vì căn cứ làm rất nhiều chuyện, người nào đó trong căn cứ còn không coi Chu Văn Tu ra gì!

Đáng tiếc những việc này cũng không phải một chốc là có thể giải quyết, việc cấp bách vẫn là tìm ra người cấu kết với căn cứ Thiên Long.

Người nọ là Mông Gia Ứng khả năng không lớn, Mông Gia Ứng tuy hận hắn nhưng xem bộ dạng Mông Gia Ứng, người này thật sự thực thích Chu Văn Tu, đại khái sẽ không đi hại Chu Văn Tu.

Đương nhiên cách làm trước đó của gã cũng làm người ta chán ghét.

Nếu hắn không có mặt, Chu Văn Tu khẳng định vẫn sẽ bị trọng thương!

Tinh thần lực của Ngôn Cảnh Tắc duỗi ra ngoài, đi qua cách vách.

Chu Văn Tu còn chưa ngủ, Ngôn Cảnh Tắc liền thử dùng tinh thần lực của mình đi trấn an y…… Chu Văn Tu quả nhiên thật nhanh đã ngủ, Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, bắt lấy những nguyên tố hệ hỏa vờn quanh cơ thể Chu Văn Tu, cho vào trong người Chu Văn Tu.

Những nguyên tố hệ hỏa đó đều bị Chu Văn Tu hấp thu. 

Người ta thiên phú thật sự quá tốt, đâu như hắn…

Tim Ngôn Cảnh Tắc trầm xuống, dùng tinh thần lực quan sát dị năng trên người Chu Văn Tu.

Nguyên chủ trước kia xem qua rất nhiều tiểu thuyết, mà dựa theo những tiểu thuyết đó…… Dị năng này, nói không chừng có thể tu luyện, mà không cần nhất định phải chờ nó tự nhiên tăng trưởng?

Ngôn Cảnh Tắc nghiên cứu cả đêm, giữa chừng còn bớt thời giờ quan sát một chút người trong tòa nhà này. Cả đêm qua đi, hắn mệt thật sự, sắc mặt cũng có chút tái nhợt…… Nhưng đây cũng không uổng phí công phu. Hắn tìm được một chút quy luật của dị năng.

Càng quan trọng hơn là……

Chu Văn Tu sáng sớm liền cảm thấy thần thanh khí sảng, y còn rõ ràng cảm giác được thực lực của y trở nên mạnh hơn. 

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Y chỉ là ngủ một giấc, thực lực sao lại mạnh hơn? 

Chu Văn Tu nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể quy công cho… sức mạnh tình yêu?

Nuôi chó săn nhỏ hóa ra là tốt nhiều như vậy?

Nghĩ như vậy, Chu Văn Tu đã nghe được mùi thơm thức ăn. 

Ngôn Cảnh Tắc lăn lộn cả đêm, buổi sáng không rảnh làm bữa sáng, liền đi nhà ăn mua, sau đó dùng tinh thần lực tinh lọc một chút.

Hiện tại, bữa sáng phong phú được bày ra bàn, Ngôn Cảnh Tắc ngáp một cái, dọn chén đũa.

"Em không cần sớm như vậy đã dọn bữa sáng." Chu Văn Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc còn buồn ngủ, có chút đau lòng.

“Cũng không còn sớm.” Ngôn Cảnh Tắc ôn nhu mà nhìn về phía Chu Văn Tu: “Em muốn anh vừa tỉnh dậy là có thể ăn bữa sáng.”

Chu Văn Tu: “……” tim y lại đập nhanh!

Chờ Chu Văn Tu bắt đầu ăn cơm……

Bữa sáng hôm nay rõ ràng không phải Ngôn Cảnh Tắc làm mà mua ở nhà ăn của căn cứ, nhưng vẫn ăn ngon kinh người.

Y mê mẩn Ngôn Cảnh Tắc đến mức không có điểm cuối vậy luôn à?

Chu Văn Tu nghĩ như vậy, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc lại ngáp một cái.

Thôi được rồi… Y cảm thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc ngáp cũng rất tuấn tú, còn chuyện gì là không có khả năng nữa?

Chu Văn Tu ăn xong bữa sáng, liền đi công tác, thuận tiện đem tin tức thiên thạch công bố ra ngoài.

Hiện tại là thời khắc nhân loại sinh tử tồn vong, có một số việc công khai cũng tốt, như vậy mới có thể làm càng nhiều người trở nên mạnh mẽ, cùng tang thi đấu tranh.

Thời khắc càng nguy nan, nhân loại càng nên đoàn kết ở bên nhau!

Lại nói tiếp, y trước kia tuy không công khai thiên thạch tồn tại, nhưng chủ động đem thiên thạch giao cho nghiên cứu viên làm nghiên cứu, sau lại đi ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó cũng đi cùng các dị năng giả hệ hỏa đó, buổi tối có thời gian rảnh lại gọi dị năng giả hệ hỏa tới, chỉ dạy bọn họ cách dùng dị năng… 

Khi đó y đều mang theo thiên thạch, chính là hy vọng người trong căn cứ mình có thể mạnh hơn. 

Thời điểm tin tức thiên thạch thông qua quảng bá truyền khắp căn cứ, Ngôn Cảnh Tắc đang lắc lư khắp nơi.

Người thường trong căn cứ nghe thấy tin tức này đều không quá để ý, chỉ có rất ít người tò mò: “Thiên thạch này có thể làm người ta đạt được dị năng không?”

Nhưng rất nhanh đã có người trả lời họ: “Quảng bá không phải nói rồi sao? Nghiên cứu qua rồi, không thể.”

Những người ảo tưởng đạt được dị năng cũng mất mát không nói gì nữa.

Còn dị năng giả trong căn cứ…

Những dị năng giả hệ khác đều có chút hâm mộ: “Trách không được hội trưởng mạnh như vậy, trách không được dị năng giả hệ hỏa của căn cứ chúng ta đều không yếu, hóa ra là bởi vì thiên thạch.”

"Sao không có thiên thạch hợp với dị năng giả hệ khác vậy?"

"Chúng ta có cơ hội tìm được thiên thạch không?"

……

Còn những dị năng giả hệ hỏa, phần lớn là rất cảm kích: "Trách không được hội trưởng trước đó cứ kéo chúng ta qua chỗ cậu ấy học tập… Đi theo cậu ta học, dị năng của tôi xác thật có tăng trưởng."

"Thiên thạch này hẳn là rất trân quý, hội trưởng sao lấy ra chi không biết?" 

“Lần sau tui nhất định phải đi theo hội trưởng nhiều nhiều, cọ chút thiên thạch mà dùng!”

……

Nhưng cũng có người đố kỵ, ngầm không khỏi oán giận: “Hội trưởng vẫn luôn cất giấu, đã hơn một năm mới nói ra ngoài……”

“Hội trưởng đã mạnh như vậy, thiên thạch có phải nên cho người khác dùng không?”

“Thứ này là ông trời cấp, vốn dĩ nên mọi người dùng chung.”

……

Ngôn Cảnh Tắc tinh thần lực trải dài đảo qua các địa phương, đủ loại âm thanh đều bị hắn “nghe” được.

Tinh thần lực của hắn thật sự rất mạnh, vẫn luôn không thể tiêu hao nhiều, đáng tiếc… 

Đầu Ngôn Cảnh Tắc một trận choáng váng, đột nhiên ý thức được thân thể của mình lại không được.

Cái thân thể dở ẹc này!

Hít sâu một hơi, Ngôn Cảnh Tắc ở một bên mép ruộng ngồi xuống.

Ngoài ruộng, mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi đang lao động, đổi lại trước mạt thế, bọn họ tuổi này đều nên ở trường đi học, hiện tại lại đều phải làm việc…… So với mấy đứa nhỏ này, nguyên chủ nguyên chủ thật sự rất phế.

“Anh không sao chứ?” Một đứa bé lo lắng hỏi Ngôn Cảnh Tắc.

“Anh không có việc gì.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đứa bé trai vô cùng gầy này nghe Ngôn Cảnh Tắc nói hắn không có việc gì liền lại tiếp tục làm việc, chỉ thường thường đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc vài lần. 

Ngôn Cảnh Tắc nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi thân thể tốt hơn một chút, tinh thần lực theo bản năng liền duỗi ra ngoài……

Hắn đột nhiên phát hiện, trong thân thể bé trai nói chuyện với hắn kia có ánh sáng đỏ giống Chu Văn Tu như đúc.

Ánh sáng cùng loại không chỉ có đứa nhỏ này có, mấy đứa khác trong cơ thể cũng có, có vài người mang ánh sáng một loại, cũng có người giống hắn có nhiều loại. Ngoài ra, đại đa phần ánh sáng đều vô cùng vô cùng nhạt nhòa.

Nhưng so với hắn thì tốt hơn một chút

Chú ý tới điểm này, Ngôn Cảnh Tắc như có suy tư gì.

Trên thế giới này rất nhiều người thường, cũng có tiềm chất trở thành dị năng giả?

Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài thời gian cũng không dài, tới khoảng mười giờ, hắn liền trở về làm cơm trưa!

Làm xong cơm trưa, lại đi đưa cơm cho Chu Văn Tu. Chu Văn Tu lại một lần bị trù nghệ của Ngôn Cảnh Tắc chấn kinh rồi, thậm chí khắc chế không được ăn nhiều hơn……

Đồng thời, y còn bị Ngôn Cảnh Tắc suy yếu chấn kinh rồi.

Thời điểm y ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc dựa  vào cạnh bàn, cứ như vậy ngủ luôn. 

Thân thể này của Ngôn Cảnh Tắc có bao nhiêu hư nhược!

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết thân thể mình bị dán mác vô cùng suy yếu, hắn đang quan sát người trong tòa nhà này.

Bản thân Chu Văn Tu thực lực rất mạnh, đối người khác cũng rất hữu hảo, tuyệt đại đa số người đối với Chu Văn Tu là vô cùng tôn kính, nhưng cũng có người bất mãn Chu Văn Tu.

Những người này phần lớn là dị năng giả.

Các loại vật tư của căn cứ Đại Học Thành trên cơ bản đều là dị năng giả tìm trở về. Có vài dị năng giả cảm thấy năng lực mình rất mạnh, làm nhiều hơn cũng không có gì, nhưng cũng có một vài dị năng giả đối với việc bọn họ phải nuôi nhiều người thường, cảm thấy bất mãn. Càng đừng nói Chu Văn Tu còn chế định rất nhiều quy định, ước thúc bọn họ.

Bọn họ đối với việc này cảm thấy bất mãn, muốn tự do và quyền lợi.

Đây là mạt thế…… Nếu không có Chu Văn Tu, bọn họ là dị năng giả, có phải họ muốn làm gì thì làm không?

Đại bộ phận người vẫn là rất cẩn thận, tuy rằng có ý nghĩ như vậy cũng sẽ không nói ra miệng…… Mấy thứ này là Ngôn Cảnh Tắc thông qua bọn họ đôi câu vài lời mà phỏng đoán ra.

Tang thi công thành trong trí nhớ nguyên chủ có lẽ cũng không đơn giản như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc một bên sửa sang lại ý nghĩ, một bên thuận tay dùng tinh thần lực bắt nguyên tố xung quanh nhét vào trong thân thể mình. 

Nhét nhét…… Hắn đột nhiên phát hiện đại khái là hắn nhét nguyên tố hệ hỏa quá nhiều, trong cơ thể hắn thế mà chứa đựng một ít nguyên tố hệ hỏa!

Hắn đây là có dị năng rồi?

Ngôn Cảnh Tắc kinh hỉ mà mở mắt.

Chu Văn Tu không ở đây, trong văn phòng cũng chỉ có một mình hắn, nhưng trên người hắn đắp một kiện áo khoác của Chu Văn Tu.

Trong văn phòng không có cameras……

Ngôn Cảnh Tắc vươn một bàn tay, dùng dị năng, chuẩn bị trong tay mình ngưng tụ ra một quả cầu lửa. 

Nguyên tố hệ hỏa hội tụ trong lòng bàn tay, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc tràn ngập kích động, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn tay mình, bình tĩnh lại.

Thời điểm hắn sử dụng dị năng, vươn một bàn tay lớn như vậy thật sự quá lãng phí. 

Kỳ thật chỉ cần một ngón tay là đủ rồi.

Lúc này, một đóa hoa lửa nhỏ xíu nảy lên trong lòng bàn tay hắn, nhìn tay hắn có vẻ đặc biệt lớn.

Ngôn Cảnh Tắc thở dài.

Một hơi thổi ra, ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn bị thổi tắt, dị năng trong thân thể hắn cũng bị hao hết toàn bộ. 

Đây đúng là một chuyện làm người ta… bi thương. 

Hắn trở thành dị năng giả hệ hỏa, nhưng cái dạng dị năng này đại khái chỉ có thể châm được điếu thuốc lá.

Ngôn Cảnh Tắc đang buồn bực, Chu Văn Tu từ bên ngoài đi vào.

“Văn Tu……” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Chu Văn Tu chạy tới, ôm lấy Chu Văn Tu, vùi đầu vào cổ Chu Văn Tu, còn nhân cơ hội hôn hôn: “Văn Tu, em gặp ác mộng.”

Hết chương 80.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play