Chương 69

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Thương thế của Ngôn Cảnh Tắc không quá nghiêm trọng, Hồ thái y là là đại phu giỏi, xử lý miệng vết thương của hắn rất khá, bởi vậy nên qua mấy ngày, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy mình khá hơn nhiều. 

Đáng tiếc tất cả mọi người đều không cho hắn động đậy, buộc hắn tiếp tục nằm sấp.

Tư thế này sợ…… Ngẫu nhiên nằm sấp cả đêm cũng không có gì, cũng không khó chịu, nhưng thời gian dài thật sự rất thống khổ, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình nằm riết muốn thành rùa đen luôn.

Từ từ, nói chính mình giống rùa đen hình như không ổn lắm?

Bất quá tuy rằng nằm sấp rất khó chịu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không quá thống khổ, dù sao thì tướng quân nhà hắn vẫn luôn ở bên cạnh hỏi han ân cần, thậm chí tự mình xuống bếp, vì hắn… sắc thuốc. 

Ngôn Cảnh Tắc không thích uống thuốc, vì làm cho Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý uống thuốc, Sở Đình Tu liền tự mình sắc.

Ngôn Cảnh Tắc ghé vào đầu giường tung chăn, nhìn chén thuốc trước mặt mà cạn lời: "Ta có thể không uống được không? Ta là bị ngoại thương, bôi đắp thuốc là được, tại sao còn phải uống thuốc?”

“Bệ hạ, thuốc này bổ huyết dưỡng thân.” Sở Đình Tu nói.

Kỳ thật trước kia y bị thương đều là sát chút kim sang dược coi như xong rồi, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không giống. Y chung quy lo lắng vết thương Ngôn Cảnh Tắc hồi phục chậm, ước gì Ngôn Cảnh Tắc uống nhiều thêm mấy chén thuốc nữa.

“Ta không muốn uống.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Bệ hạ muốn thế nào mới nguyện ý uống?” Sở Đình Tu hỏi.

“Ngươi dỗ ta cơ.” Ngôn Cảnh Tắc lộ ra một nụ cười xấu xa.

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là dỗ a!

Còn dỗ như thế nào thì…

Ôm ấp hôn hít không thể thiếu, cuối cùng y còn bị Ngôn Cảnh Tắc lừa đến cởi quần áo, chui vào chăn.

Người đã ở trong ngực…… Ngôn Cảnh Tắc một ngụm đem chén thuốc đã lạnh ngắt nuốt trọn, sau đó một tay một chân ngăn chặn Sở Đình Tu: “Được, ngươi không thể đi rồi, bồi ta ngủ trưa.”

Gần đây chuyện trong kinh thành rất nhiều, Sở Đình Tu thường thừa dịp hắn ngủ rồi ra ngoài xử lý, tối hôm trước liền hồi kinh, sáng sớm lại gấp trở về…… Cả đêm y không ngủ, hiện tại nhất định rất mệt.

Sở Đình Tu nhìn chằm chằm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, nhắm hai mắt lại.

Dù sao ngủ cùng bệ hạ là một chuyện cực kì hạnh phúc. 

Sở Đình Tu thật nhanh đã ngủ mất, Ngôn Cảnh Tắc mấy ngày nay ngủ có hơi nhiều, không còn buồn ngủ nữa, liền lấy mấy quyển sách từ đầu giường qua xem. Nhìn nhìn, hắn cũng ngủ.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc ôm tướng quân nhà mình ngủ, Thôi thừa tướng bị nhốt ở thôn trang đã càng ngày càng nôn nóng.

Mấy đại thần bọn họ tùy không được cho phép rời khỏi thôn trang, nhưng có thể tự do hoạt động trong thôn trang, ăn ở cũng không tồi, sinh hoạt hẳn là rất thích ý.

Nhưng từ biết được chuyện Sở Đình Tu đè Ngôn Cảnh Tắc, ông liền khó mà ngồi yên. 

Ông cũng không phải loại ngu trung thần tử, ít nhất lúc trước vào thời Thái Hoàng Thái Hậu, ông tuy không có đảo hướng Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng vì tánh mạng bản thân gia đình và cả quyền thế, ông cũng không đối nghịch với Thái Hoàng Thái Hậu.

Nhưng dù vậy, phát hiện một việc như vậy, ông vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu như cũ.

Đặc biệt là đã nhiều ngày ông từng gặp Sở Đình Tu, y mùi máu tươi đầy người trở về từ bên ngoài.

Ngay lúc đó Sở Đình Tu nhìn giống như một ác quỷ Tu La, làm ông không rét mà run.

Triều đình bị một người như vậy cầm giữ, thật sự ổn sao?

Thôi thừa tướng rất muốn nói chuyện với Ngôn Cảnh Tắc, cố tình Ngôn Cảnh Tắc phải dưỡng thương, vẫn luôn không thấy người.

Sau đó, ông cũng bắt đầu hoài nghi Ngôn Cảnh Tắc có thể đã xảy ra chuyện gì rồi, hoặc là hoàn toàn bị Sở Đình Tu khống chế……

Thôi thừa tướng càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi.

May mắn, lại một ngày qua đi, Ngôn Cảnh Tắc đưa ra yêu cầu muốn gặp ông.

Thôi thừa tướng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đi gặp Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại đã không cần một hai phải nằm sấp, có thể nằm nghiêng. Hắn dựa vào chăn mềm xốp, nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy Thôi thừa tướng lại đây, cho người dọn ghế cho Thôi thừa tướng.

Thôi thừa tướng hành lễ, liền ngồi xuống ghế, lúc này mới nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ, thương thế ngài như thế nào rồi?”

“Đã không còn trở ngại, chỉ là yêu cầu nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Thôi thừa tướng xem qua, phát hiện Ngôn Cảnh Tắc mặt mày hồng hào, khí sắc không tồi, nhìn không giống như người thân thể không tốt…… Nghĩ đến thương thế Ngôn Cảnh Tắc thật sự không nghiêm trọng lắm.

Thấy thế, Thôi thừa tướng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nghĩ đến Sở Đình Tu, sắc mặt liền khó coi.

Thôi thừa tướng am hiểu sâu sắc đạo lý bo bo giữ mình, tự nhiên sẽ không ở nói thẳng trước mặt Ngôn Cảnh Tắc về sai lầm của Sở Đình Tu, trước tiên ông cùng Ngôn Cảnh Tắc nói về triều chính, tiếp theo lại bắt đầu nói chuyện phiếm.

Lúc nói chuyện phiếm ông nói có sách, mách có chứng, năm lần bảy lượt ám chỉ Ngôn Cảnh Tắc phải cẩn thận Sở Đình Tu, càng không thể bị cảm tình làm ngu muội đầu óc.

Ngôn Cảnh Tắc ngay từ đầu không nghe ra, nhưng sau lại nghe ra được, liền có điểm bất đắc dĩ. Thôi thừa tướng rõ ràng đã biết quan hệ của hắn và Sở Đình Tu, tựa hồ còn coi Sở Đình Tu thành loại người tâm tư thâm trầm, muốn mưu triều soán vị.

“Thừa tướng, người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi biết quan hệ của ta và Sở Đình Tu?” Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp hỏi.

Thôi thừa tướng không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng sẽ nói trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào mới ổn.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười: “Thừa tướng, ta cùng Sở Đình Tu lưỡng tình tương duyệt, đã quyết định mãi luôn bên nhau, không rời không bỏ.”

Thôi thừa tướng: “Bệ hạ!”

“Thừa tướng không cần lại khuyên.” Ngôn Cảnh Tắc thực kiên định.

Thôi thừa tướng nghe vậy càng sốt ruột, đứng dậy: “Bệ hạ, ngài đừng bị Sở Đình Tu lừa!”

“Bị Sở Đình Tu lừa?” Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, đột nhiên ý thức được…… Thôi thừa tướng hẳn là hiểu lầm cái gì rồi.

Thôi thừa tướng hướng tới Ngôn Cảnh Tắc hành lễ: “Bệ hạ, ngài cho dù có thích nam nhân, cũng có rất nhiều lựa chọn, cần gì lựa chọn Sở Đình Tu? Y ỷ vào đã cứu ngài lừa gạt ngài như vậy……” Thôi thừa tướng càng muốn hỏi, kỳ thật là "hà tất phải nằm dưới người khác".

Ngôn Cảnh Tắc cạn lời mà nhìn Thôi thừa tướng: “Thừa tướng, ngươi sợ là hiểu lầm rồi.”

Thôi thừa tướng sửng sốt. Hay là Ngôn Cảnh Tắc cùng Sở Đình Tu không có quan hệ? Nếu như bằng không, bệ hạ vì sao lại nói là hiểu lầm?

“Trẫm tốn không ít công phu mới dụ dỗ được Sở Đình Tu, để y nguyện ý cùng ta ở bên nhau.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Sở Đình Tu lừa gạt hắn? Này cũng quá buồn cười, rõ ràng là hắn lừa gạt Sở Đình Tu!

Thôi thừa tướng: “……” Bệ hạ đối Sở Đình Tu, cảm tình sâu đến như vậy à?

"Chuyện hai người bọn ta, Thừa tướng ngươi không cần phải xen vào…… Ngươi chỉ cần biết rằng, y sẽ là bạn lữ của ta, chỉ là duy nhất.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sau khi tính tình Ngôn Cảnh Tắc thay đổi, rất nhiều người cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc khí thế phi phàm, làm người sợ hãi, nhưng chuyện này kỳ thật do Ngôn Cảnh Tắc là đế vương, quyền thế thêm vào mới như vậy. Ít nhất, Thôi thừa tướng là lão thần kiến thức rộng rãi, tuy cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc biến hóa thật lớn, thâm tàng bất lộ, nhưng cũng không đến mức bị hù mà cúi đầu liền bái, lúc này ông cũng không sợ hãi: “Bệ hạ, không được!”

“Thôi thừa tướng, ngươi đã bo bo giữ mình như vậy nhiều năm, về sau tiếp tục là được, không cần già rồi còn tự tìm phiền toái cho mình.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta muốn Sở Đình Tu, liền nhất định có được, cũng tuyệt không buông tay.”

Sắc mặt Thôi thừa tướng biến đổi, ông ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn ra ngoài cửa, một bộ dáng chí tại tất đắc*.

(*mang nghĩa thắng lợi đã nắm chắc trong tay)

Trong lòng ông cả kinh.

Trước đó ông nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc chắn đao cho Sở Đình Tu, liền cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có lẽ bị Sở Đình Tu khống chế, hoặc là bị cảm tình làm ngu đầu óc, nhưng hiện tại lại không dám xác định. 

Thôi thừa tướng tuổi không còn nhỏ, lúc này mặt đầy rối rắm. 

Vương Trung đứng ở phía sau Ngôn Cảnh Tắc phía sau, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn nhìn vị Thừa tướng này.

Đều nói Thôi thừa tướng rất thông minh, ông thấy…… Rõ ràng cũng không quá thông minh.

Bệ hạ cùng Sở tướng quân…… Rõ ràng là Sở tướng quân bị bệ hạ ăn gắt gao.

Lần này bệ hạ vì Sở tướng quân mà bị thương, ông xác thật có điểm không cao hứng, nhưng cũng không đến mức trách móc Sở tướng quân, lúc ấy tình huống kia, nếu không có Sở tướng quân, bệ hạ sẽ mất mạng!

Bệ hạ vì cứu Sở tướng quân đánh cược vận mệnh, Sở tướng quân không phải cũng thế ư?

Ông nguyên bản còn nghĩ, bệ hạ vô luận như thế nào, chung quy cũng nên lập hậu, nhưng đã trải qua một hồi sinh tử…… Ông cảm thấy mặc dù bệ hạ không lập hậu cũng không có gì. Chỉ cần bệ hạ sống đến cao hứng là được.

Ngôn Cảnh Tắc gõ Thôi thừa tướng một phen, lại gọi các đại thần khác tới, đồng dạng gõ một phen, cho bọn họ không nói bậy.

Kỳ thật, dù cho bọn họ có nói bậy, hắn cũng không ngại, nhưng giai đoạn hiện nay…… Vẫn nên ít đi một chuyện tương đối tốt hơn. 

Lại nghỉ ngơi hai ngày, Ngôn Cảnh Tắc liền hồi kinh. Hắn không thể luôn không lộ mặt.

Sau khi hồi kinh, Ngôn Cảnh Tắc mới biết được Sở Đình Tu lần này xử trí không ít người.

Lần ám sát này kỳ thật là người của Thái Hoàng Thái Hậu và người của Bình Vương cùng nhau kế hoạch, chính là vì báo thù, đáng tiếc bọn họ cuối cùng thất bại, còn sót lại một số người, bị Sở Đình Tu giải quyết sạch sẽ!

Ngôn Cảnh Tắc phát hiện lúc thượng triều, những đại thần đó so với lúc trước càng ngoan ngoãn hơn.

Gần đây đã chết nhiều người như vậy, bọn họ không thể nghi ngờ gì là bị dọa rồi. 

Như vậy…… Kỳ thật khá tốt.

Chỉ là…… Hắn vẫn luôn cho rằng mình phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể làm cho người trên triều đình đều sợ hắn, mới có thể tùy ý làm bậy, hiện tại…… Làm người trên triều đình đều sợ hắn, mục tiêu này đã đạt được?

Hiện giờ hắn bất kể làm cái gì, chỉ sợ cũng không có ai dám quản hắn!

Bất quá tạm thời…… Hắn vẫn là không làm gì quá mức tương đối tốt hơn.

Hắn muốn cùng Sở Đình Tu hạnh phúc ở bên nhau, nhưng không muốn trong lịch sử lưu lại danh hào hôn quân nịnh thần!

Ssu khi Ngôn Cảnh Tắc hồi kinh, liền bắt đầu nỗ lực làm một hoàng đế tốt.

Hiện giờ hắn xử lý sự vụ trong triều đã thành thạo, có Sở Đình Tu bên cạnh kinh sợ, còn có thể mặc kệ những đại thần đó phản đối, làm một ít chuyện vì dân mưu phúc.

Chuyện duy nhất làm Ngôn Cảnh Tắc tương đối buồn bực là từ khi hắn bị thương, Sở Đình Tu liền không còn nhiệt tình như vậy nữa —— tuy Sở Đình Tu vẫn cả ngày dính hắn, nhưng trên chuyện kia kia nào đó, không bao giờ chủ động.

Sở Đình Tu đây là có chuyện gì? Cảm thấy hắn một lần bị thương, thân thể liền không ổn à?

Hay là cảm thấy hắn quá yếu, ghét bỏ hắn?

Được rồi, ghét bỏ hắn là không có khả năng, Sở Đình Tu yêu hắn yêu muốn chết, tuyệt đối không thể ghét bỏ hắn.

Nhưng hắn vẫn cần thiết tập võ cho tốt, miễn cho vào thời điểm mấu chốt, không chỉ giúp không được gì còn kéo chân sau Sở Đình Tu.

Ngôn Cảnh Tắc bị những thích khách đó kích thích tới, tập võ càng thêm nghiêm túc, mỗi ngày gió mặc gió, mưa mặc mưa, rốt cuộc luyện ra được một thân cơ bắp.

Hắn tin tưởng Sở Đình Tu nhất định sẽ thích!

Ngoài ra…… Hắn hiện giờ thân thể muốn tốt bao nhiêu tốt thì tốt bấy nhiêu, tuyệt đối có thể làm Sở Đình Tu khỏi xuống giường!

Sở Đình Tu: “……” Y chính là không muốn không xuống giường được ấy.

Hết chương 69.
--------------------------

Chương 70: Kết thúc thế giới thứ tư

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Thời gian chớp mắt trôi qua, Ngôn Cảnh Tắc giữ đạo hiếu cho Thái Hoàng Thái Hậu sắp phải kết thúc. 

Thời điểm mới vừa cùng Ngôn Cảnh Tắc đính ước, Sở Đình Tu kỳ thật vẫn luôn cho rằng, sau khi Ngôn Cảnh Tắc giữ đạo hiếu ba năm, y sẽ hai bàn tay trắng. 

Rồi ba năm qua đi, Ngôn Cảnh Tắc sẽ hoàn toàn không cần y nữa, thật ra lại yêu cầu một vị Hoàng Hậu ôn nhu hiền huệ, yêu cầu một Thái tử ngoan ngoãn nghe lời.

Mặc dù lúc trước Ngôn Cảnh Tắc thật sự có cảm tình với y…… Nam nhân đều là có mới nới cũ, ba năm qua đi, cũng cũng chỉ thấy tân nhân cười, đâu nghe người xưa khóc.

Bộ dáng y cũng chỉ như vậy, lấy thân phận của Ngôn Cảnh Tắc, muốn tìm một nam nhân như thế nào cũng là chuyện đơn giản.

Nhưng sau đó…  Sau khi Ngôn Cảnh Tắc giúp y chắn đao, y phát hiện mình nghĩ sai rồi. Đến bây giờ, y càng vô cùng tin tưởng điểm này.

Ba năm trôi qua, bệ hạ vẫn không có ý tứ muốn thu lại binh quyền trên tay y, còn đề bạt những tướng lãnh đối với y trung thành và tận tâm. 

Trước khi tuy y được coi là đứng đầu quan võ, nhưng cũng chỉ là cái danh hào, hiện tại thì không giống vậy, y thật sự đã khống chế binh quyền thiên hạ. Vì thế, còn từng có không ít người buộc tội y. Nhưng bệ hạ hoàn toàn không thèm để ý, một lòng đứng về phía y, sau đó không ai dám làm như vậy nữa. 

Rồi sau đó nữa…  Người ta chậm rãi hình thành thói quen. 

Bệ hạ chưa bao giờ muốn cướp lấy quyền lợi của y, còn chuyện cảm tình có mới nới cũ…… Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng.

Ba năm qua đi, bệ hạ nhà y một chút ý tứ phiền chán y cũng không có, thật ra lại càng ngày càng dính người!

Sở Đình Tu thường thường cảm thấy mình có điểm ăn không tiêu.

Tỷ như hôm nay, biết được y muốn xuất cung, Ngôn Cảnh Tắc liền nói: “Ngươi lại muốn xuất cung? Ta và ngươi cùng đi!”

“Bệ hạ, ta chỉ là đi qua cấm vệ quân bên kia nhìn xem……” Sở Đình Tu nói.

Y kỳ thật cũng là muốn cùng bệ hạ ở bên nhau, nhưng là…… Lần trước bệ hạ đi theo y đến quân doanh, thế nhưng bắt y thay áo giáp ở quân doanh rồi thế này thế kia……

Y cự tuyệt không được bệ hạ nhà y, cho nên đáp ứng luôn, nhưng xong việc lại  cảm thấy cực kì thẹn.

Hơn nữa bệ hạ luôn quấn lấy y như vậy, hiện tại quan hệ của bọn họ, nên biết đều đã biết, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ chung quy cứ quái quái.

“Ta đây liền đi theo ngươi đến cấm vệ quân bên kia nhìn xem, thuận tiện cưỡi ngựa thả lỏng một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc lúc ban đầu đối với chuyện Sở Đình Tu đi quân doanh chưa bao giờ quản qua, thẳng đến lần nọ, hắn tâm huyết dâng trào đi theo.

Mấy tên đó ở trần luyện quyền là sao thế này? Bọn họ thế nhưng còn ở trần tìm Sở Đình Tu luận bàn!

Mấy tên tướng sĩ trẻ tuổi ánh mắt nhìn thấy Sở Đình Tu đều sáng lấp lánh là sao thế này? Bọn họ còn e thẹn lúc ẩn lúc hiện bên người Sở Đình Tu! 

Mấy tên chưa gì cứ đi tới kề vai sát cánh với Sở Đình Tu là sao thế này? Bọn họ thế mà còn nói với hắn trước kia cùng ăn cùng ngủ với Sở Đình Tu thế nào!

Ngôn Cảnh Tắc đi một chuyến, đánh nghiêng một cái lu dấm.

Hắn cũng biết, chính mình ăn dấm như vậy không hề có đạo lý, nhưng hắn chính là nhịn không được làm một chén lại một chén dấm.

Hơn nữa…… Tướng quân nhà hắn soái như vậy, có bản lĩnh như vậy, ngày nào đó bị người khác theo dõi thì làm sao bây giờ?

Nguyên chủ kia khốn kiếp, dám hạ dược tướng quân nhà hắn!

Ngôn Cảnh Tắc kiên trì muốn đi theo. Sở Đình Tu từ đáy lòng không có biện pháp cự tuyệt bệ hạ nhà mình, chỉ có thể mang Ngôn Cảnh Tắc cùng đi.

Hai người cưỡi ngựa, dưới sự bảo vệ của thị vệ, một đường đi vào đại doanh cấm vệ quân. Mới vừa tới gần, cửa đại doanh liền mở ra, lại có không ít người ra hành lễ nghênh đón hai người.

“Không cần đa lễ, ta chỉ là lại đây nhìn xem.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lúc vị hoàng đế Ngôn Cảnh Tắc này vừa tới quân doanh lần đầu, tướng sĩ cấm vệ quân đều rất sợ hắn, bất quá về sau lại tới nhiều lần, người ta cũng không sợ hắn nữa, thậm chí có thói quen tướng quân nhà mình luôn theo sau hoàng đế.

Dàn xếp cho Ngôn Cảnh Tắc, đưa lên một ít thức ăn cho Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ liền nói chuyện với Sở Đình Tu. 

Bắc địa bên kia, hiện tại là một tướng lĩnh Sở Đình Tu một tay bồi dưỡng đang lãnh binh, gần đây tộc Nhung phương bắc không quá an phận, hắn liền phái một cá nhân vào kinh. Mà Sở Đình Tu lần này lại đây là muốn tâm sự với người này. 

Từ 4-5 năm trước Sở Đình Tu bình định phản loạn, mấy năm nay Đại Tề vẫn luôn tu sinh dưỡng tức, hiện giờ quốc khố tràn đầy, lương thảo cũng không thiếu, Sở Đình Tu cũng không cần bó tay bó chân, hoàn toàn có thể gạt ra cũng đủ lương thảo cấp cho biên quan.

Chờ Sở Đình Tu cùng người thương lượng tốt những việc này, liền phát hiện Ngôn Cảnh Tắc đang cưỡi ngựa, chạy như điên trên sân thể dục. 

Sở Đình Tu trong lúc nhất thời nhìn đến dời không nổi tầm mắt.

Cấp dưới Sở Đình Tu chú ý tới điểm này, sôi nổi lộ ra biểu tình ý vị thâm trường.

Trong đó một người từ nhỏ cùng Sở Đình Tu lớn lên, lúc trước còn cùng Sở Đình Tu vào sinh ra tử, lúc này, hắn liền nhìn về phía Sở Đình Tu: “Tướng quân, bệ hạ càng ngày càng oai hùng.”

“Ừm.” Sở Đình Tu nói.

“Tướng quân ngươi thật lợi hại, người như bệ hạ cũng có thể bắt lấy!” Người này thấp giọng nói.

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu không muốn mang Ngôn Cảnh Tắc tới còn có một nguyên nhân, đó chính là Ngôn Cảnh Tắc sau khi tới vài lần, liền có người đoán được quan hệ của bọn họ.

Chỉ là, những người này tuy đoán được quan hệ, nhưng nghĩ sai tình huống rồi.

Những người này thế nhưng đều cảm thấy, y là người nằm trên.

Y không ngại người khác nghĩ như vậy, nhưng y sợ Ngôn Cảnh Tắc biết sẽ không cao hứng.

“Đừng nói bậy.” Sở Đình Tu liếc mắt nhìn bạn tốt một cái.

Bạn tốt Sở Đình Tu nói: “Tướng quân, chuyện này trong kinh thành không ai không biết, không ai không hiểu……”

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu có điểm muốn cho mình một cái tát.

Đều do y, bởi vì lúc ban đầu, cảm thấy giữa mình và Ngôn Cảnh Tắc tất nhiên không trường cửu, mỗi ngày tiến cung ở, làm Ngôn Cảnh Tắc thành thói quen, y cũng không có biện pháp dọn ra nữa.

Y là một Vương gia, không ở phủ đệ của chính mình, mỗi ngày ở trong hoàng cung, cá nhân nào cũng biết giữa y và bệ hạ, khẳng định có vấn đề!

Hơn nữa y còn từng phản đối lập hậu……

Sở Đình Tu âm thầm thở dài, có điểm phát sầu.

Hiếu kỳ của Ngôn Cảnh Tắc sắp qua, về sau bọn họ khẳng định sẽ gặp phiền toái, cũng không biết đến lúc đó Ngôn Cảnh Tắc tính toán xử lý như thế nào.

“Tướng quân, trước đó chúng ta còn lo lắng ngươi công cao chấn chủ, làm bệ hạ bất mãn…… Không nghĩ tới bệ hạ thế nhưng đối với ngươi ngưỡng mộ tín nhiệm như vậy……” bạn tốt Sở Đình Tu lại nói.

Sở Đình Tu gật gật đầu: “Bệ hạ rất tốt.”

“Đúng! Bệ hạ học phú ngũ xa, một lòng vì dân, khen hắn kiểu gì cũng không quá! Lại nói tiếp, ta trước kia cũng không biết tướng quân ngươi nguyên lai thích nam nhân…… Bất quá những nam nhân khác, ngươi chắc cũng sẽ chướng mắt.” Người nọ lại nói: “Không ai so được với bệ hạ!”

Mấy năm nay, Sở Đình Tu độc tài quân quyền, Ngôn Cảnh Tắc cũng làm rất nhiều chuyện lợi quốc lợi dân.

Hơn nữa lúc trước Ngôn Cảnh Tắc mở tiệc mời tân khoa tiến sĩ, còn lộ ra tài năng —— các tiến sĩ ở đó gặp nhau, rất quen thuộc các loại điển tịch, nhưng cũng kém hơn hắn!

Những quyển sách sử gian nan đó, hắn đều đọc làu làu!

Trước kia từng có đồn đãi, nói bệ hạ kỳ thật không học vấn không nghề nghiệp, nhưng sau lần đó, những lời đồn đãi như vậy liền biến mất vô tung.

Tất cả mọi người biết, bệ hạ học thức uyên bác, vẫn là một hoàng đế tốt.

Tướng quân bọn họ và bệ hạ, thật là một đôi do trời đất tạo nên!

Thuộc hạ Sở Đình Tu đều cảm thấy Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau khá tốt, những quan văn trong triều thì không cảm thấy như vậy. Bọn họ cũng cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một minh quân, nhưng cũng không tán đồng Ngôn Cảnh Tắc cùng Sở Đình Tu ở bên nhau.

Đặc biệt là Thôi thừa tướng.

Sau chuyện Ngôn Cảnh Tắc chắn đao cho Sở Đình Tu, Thôi thừa tướng vẫn luôn rất lo lắng Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật không anh minh như hắn luôn biểu hiện ra ngoài vậy.

Dù sao một hoàng đế xử trí theo cảm tính, rất khó trở thành minh quân.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm được rất tốt. 

Mấy năm qua đi, Thôi thừa tướng đối với hắn đã tâm phục khẩu phục, cũng bởi vậy càng thêm cảm thấy…… Hắn không nên cùng Sở Đình Tu ở bên nhau.

Ngày này, trong nhà Thôi thừa tướng tụ lại rất nhiều người, đang ở thương thảo việc này.

“Chuyện của bệ hạ cùng kia Sở Đình Tu kia, có vi luân thường, chúng ta nhất định phải khuyên nhủ bệ hạ!”

“Lại qua hai ngày, bệ hạ liền phải ra hiếu, đến lúc đó chúng ta cùng nhau khuyên bệ hạ lập hậu!”

“Nam nữ chi gian âm dương hòa hợp, mới là chính đạo!”

……

Mọi người thương lượng hồi lâu, cuối cùng quyết định phải liên hợp bên nhau, cùng Sở Đình Tu đấu một trận.

Ba năm trước đây, Sở Đình Tu một lần rất ngông cuồng, nhưng mấy năm nay y rất điệu thấp, bọn họ đối với Sở Đình Tu cũng không sợ như vậy nữa. 

Nhưng vẫn phải lấy khí thế cho mình nhiều nhiều mới được!

“Bệ hạ tuổi lớn, khẳng định là muốn có con nối dõi của mình!”

“Chung quy không thể để bệ hạ tuyệt hậu.”

“Sở tướng quân nói không chừng cũng muốn hài tử……”

“Bệ hạ nhất định sẽ không muốn lưu lại ô danh trên sách sử.”

……

Những người này thương lượng rất nhiều sự tình, mà hai ngày sau, Ngôn Cảnh Tắc ra hiếu.

Ngày đó, hắn trước tiên để Vương Trung tuyên đọc ý chỉ ra hiếu của mình. 

Đại thần trong triều ngưng thần lắng nghe, tính toán chờ ý chỉ tuyên đọc xong, liền lập tức quỳ cầu Ngôn Cảnh Tắc lập hậu.

Kết quả, một tờ thánh chỉ đọc xong, Vương Trung thế nhưng lập tức liền lấy ra tờ thứ hai.

Còn có một tờ thánh chỉ nữa? Các vị đại thần đang tò mò, liền nghe được Vương Trung lại đọc lên……

Thánh chỉ này là phong Sở Đình Tu thành Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

Nhưng đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là Ngôn Cảnh Tắc đem tẩm cung của mình ban cho Sở Đình Tu ở, còn đem một ít quyền lợi vốn nên thuộc về Hoàng Hậu toàn cho Sở Đình Tu.

Cái gì Nhất Tự Tịnh Kiên Vương chớ! Đây rõ ràng chính là phong Hoàng Hậu!

Nhưng cho dù là phong Hoàng Hậu…… Nào có ai đem tẩm cung của hoàng đế ban cho Hoàng Hậu ở?

Bệ hạ hắn rốt cuộc đang làm cái gì?!

Đám người Thôi thừa tướng tính toán cầu Ngôn Cảnh Tắc lập hậu, tấu chương viết không ít, cũng chê bai không ít, không nghĩ tới còn không đợi bọn họ nhắc tới, Ngôn Cảnh Tắc liền làm như vậy…… Một đám đều ngốc.

“Bệ hạ!” Thánh chỉ đọc xong, Thôi thừa tướng liền quỳ xuống.

“Thừa tướng có ý kiến?” Ngôn Cảnh Tắc cười như không cười mà nhìn Thôi thừa tướng, cùng lúc đó…… Bên ngoài đột nhiên vọt vào một đám cấm vệ quân.

Cấm vệ quân này tất cả đều là từ bắc địa tới, một đám cao to, trên người bọn họ mặc áo giáp mới tinh, binh khí trên tay hàn quang lấp lánh.

Ngôn Cảnh Tắc chống cằm, cười tủm tỉm mà nhìn quan viên bên dưới: “Con người của ta, ghét nhất người khác không nghe ta nói.”

Thôi thừa tướng: “……”

Đại thần muốn khuyên Ngôn Cảnh Tắc lập hậu: “……”

Vũ khí trên tay những binh lính cấm vệ quân đó, thoạt nhìn thật sắc bén a…… Ha hả!

Lập hậu là cái gì? Bệ hạ không muốn lập hậu thì khỏi lập hậu đi, trước kia còn có hoàng đế mười năm không thượng triều, trầm mê luyện đan mà, ha hả.

Thôi thừa tướng không nói gì, các đại thần khác cũng không nói.

“Mọi người nếu không có ý kiến, sự tình liền quyết định như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Sở Đình Tu, còn không mau tiếp chỉ?”

Thánh chỉ này, Sở Đình Tu trước đó không hề biết.

Y vẫn luôn đứng trước các quan viên khác, đột nhiên nghe thấy thánh chỉ liền ngốc, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc bảo y tiếp chỉ…… Tim y càng nhảy càng nhanh, vội vàng đứng ra, định quỳ xuống tiếp chỉ.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói: “Đừng quỳ, đi lên nhận thánh chỉ.”

Sở Đình Tu mơ mơ màng màng mà đi đến bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc duỗi tay lôi kéo, liền kéo y đến trên long ỷ, cùng nhau ngồi xuống.

"Giang sơn, ta cùng với tướng quân cùng chung.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Sở Đình Tu đột nhiên rất muốn thơm Ngôn Cảnh Tắc.

Chung quanh có nhiều người như vậy, y thế mà lại muốn thơm Ngôn Cảnh Tắc…… Y thật ra một chút cũng không rụt rè à?

Đang nghĩ như vậy, Sở Đình Tu đã bị hôn một cái.

Những đại thần đó: “……” Ha hả!

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tướng quân, muốn đi xem cung điện trẫm ban cho ngươi không?”

Sở Đình Tu đương nhiên là muốn.

Nhưng đi theo Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài, y mới ý thức được không đúng. Cung điện kia y mỗi ngày mỗi ngày đều ngủ, có gì đẹp đâu.

Với lại, Ngôn Cảnh Tắc ban ngày ban mặt dẫn y đi xem tẩm cung…… Hắn rốt cuộc muốn làm gì?!

Hết chương 70.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play