Chương 67 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Trước đó thị vệ cách khá xa nên mới không thể ngăn cản kịp thích khách, nhưng lúc này bọn họ đã tới phụ cận, những thích khách đó cũng không dậy nổi sóng to gió lớn. Thích khách chém Ngôn Cảnh Tắc một đao kia đã bị thống lĩnh thị vệ chém một đao vào cổ, ngã quỵ trên mặt đất. Ba thích khách khác cũng rất nhanh đền tội.

Ngay cả Sở Đình Lan, cũng bị bọn họ bao quanh vây lại, dao nhỏ kề sát cổ nàng.

Trên lưng Ngôn Cảnh Tắc rất đau, nhưng tâm tư hắn không ở trên chính thương thế của mình, còn rất lo lắng nhìn về phía Sở Đình Tu: “Đình Tu, ngươi không sao chứ? Au……”

Nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, Sở Đình Tu mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc, ngươi……”

Thanh âm Sở Đình Tu nghẹn ngào, trong lúc nhất thời nói không ra lời.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đẩy y ra, vì y chắn một đao, cả người y đều ngốc, có loại cảm giác không dám tin tưởng.

Bệ hắn nhà y, thế mà lại chắn đao cho y?

Sở Đình Tu ẩn ẩn cảm thấy có điểm không thích hợp.

Y biết bệ hạ đối với y tất nhiên là có cảm tình thật, nhưng từ xưa đến nay đối với đế vương mà nói, cảm tình không đáng là cái gì.

Bệ hạ sớm hay muộn sẽ lập hậu, sẽ muốn có hài tử của mình, sẽ thu hồi quân quyền…… trong tương lai, bọn họ muốn hài hòa chung sống cũng khó.

Hơn nữa, bệ hạ khi còn bé trải qua những gì y cũng rõ ràng…… Bị Thái Hoàng Thái Hậu áp bách như vậy, khẳng định không thể chịu đựng sự tồn tại của y.

Mười tuổi liền có thể giả bộ nhát gan sợ phiền phức, có được đế vị, lúc sau lại ở trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu giả vờ suốt mười năm. Bệ hạ giả vờ trước mặt y chỉ mới một năm, đâu thể nào chỉ vì cảm tình, không quan tâm thứ khác?

Y căn bản không dám có hy vọng xa vời.

Nhưng hiện tại……

Sở Đình Tu đột nhiên ý thức được, bệ hạ nhà y có lẽ thật sự giống như hắn biểu hiện ra ngoài, yêu mình như vậy.

Nếu không, trước đó trong lúc nguy cấp như vậy, bệ hạ sao lại chắn đao cho y?

Ý thức được điểm này, hai mắt Sở Đình Tu vô cùng chua xót, y vốn nên cao hứng, nhưng y cao hứng không nổi, y thậm chí không dám cử động dù chỉ một chút, không dám lên đi xem miệng vết thương của bệ hạ nhà mình, sợ nhìn đến thứ y khó có thể tiếp thu.

“Đình Tu? Ngươi ổn chứ?” Ngôn Cảnh Tắc cảm giác được thân mình Sở Đình Tu đang run rẩy, càng lo lắng, muốn bò dậy —— Sở Đình Tu không phải bị hắn đè hỏng luôn rồi đi?

“Cảnh Tắc.” Sở Đình Tu vội vàng ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc.

Vương Trung lúc này vọt lại đây: “Bệ hạ…… Ô…… Hồ thái y đâu? Mau tìm Hồ thái y tới!”

Bên này động tĩnh không nhỏ, Hồ thái y nguyên bản đang ở trong phòng nghỉ ngơi đã ra tới, vừa ra tới liền thấy được thích khách bị chém chết cùng với Ngôn Cảnh Tắc trên lưng có thương tích, đầy người vết máu, tức khắc đầu muốn choáng váng. 

“Mau nâng bệ hạ vào trong phòng!” Hồ thái y nói, thanh âm đều thay đổi.

Thật là gặp quỷ, ông cho rằng ông tới bên này chỉ cần giúp bệ hạ chế tác một ít thuốc mỡ gia tăng tình thú là được, không nghĩ tới thế nhưng còn gặp được loại chuyện này.

Nếu bệ hạ xảy ra chuyện, ông khẳng định cũng sống không được!

Hồ thái y muốn khóc.

Nghe được Hồ thái y nói, liền có thị vệ muốn đi nâng Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng đau, nhưng cảm thấy chính mình còn có thể kiên trì: “Ta tự mình tới……” Bị người nâng đi thật mất mặt!

Nhưng mà, hắn vừa dứt lời, đã bị ôm lên —— Sở Đình Tu ôm hắn, vọt vào nhà.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Bị ôm hình càng mất mặt hơn?

Những đại thần bị bỏ quên bên ngoài: “……”

Thích khách xuất hiện quá đột ngột, các đại thần cũng bị dọa xanh mặt, thậm chí có người nằm liệt trên mặt đất, bò không dậy nổi. Cũng là Thôi thừa tướng đã trải qua không ít sóng gió, chẳng sợ tuổi không còn nhỏ, vẫn đứng đến thẳng tắp như cũ, thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Nhưng đây chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Giờ này khắc này, Thôi thừa tướng đã choáng váng.

Thời điểm thích khách vừa xuất hiện, ông cho rằng đó là Sở tướng quân muốn giết bệ hạ mưu phản, kết quả Sở tướng quân đi cứu bệ hạ.

Nhìn thấy Sở tướng quân đi cứu bệ hạ, ông lại cảm thấy đám thích khách nói không chừng là bệ hạ an bài, vì để Sở tướng quân cứu giá mà chết, đến lúc đó lại cho Sở Đình Lan một tội danh, tự nhiên có thể đem Sở gia một lưới bắt hết!

Kết quả, bệ hạ thế nhưng vì Sở Đình Tu chắn đao!

Bệ hạ thiên kim chi khu, thế nhưng vì Sở Đình Tu chắn đao!

Miệng Thôi thừa tướng không tự giác mà mở lớn, râu trên cằm do chăm sóc kĩ lưỡng mà vô cùng xinh đẹp còn run run.

“Thừa tướng đại nhân……” Một quan viên từ trên mặt đất bò dậy: “Chúng ta... Chúng ta……” Bọn họ hiện tại nên làm cái gì bây giờ?!

Thôi thừa tướng không nói chuyện.

Mà lúc này, các đại thần khác cũng bò dậy: “Bệ hạ sẽ không có việc gì chứ?”

“Bệ hạ hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ không có việc gì.”

“Thích khách đáng chết……”

……

Bọn họ nói một hồi, lại có người nói: “Bệ hạ và Sở tướng quân……”

Trước đó bệ hạ và Sở tướng quân ở chung, thật sự quá mức quái dị!

Bọn họ tựa hồ còn nghe được Sở tướng quân kêu tên bệ hạ?

Thôi thừa tướng lúc này mới nói: “Ăn nói cẩn thận!”

Giữa Sở Đình Tu và Ngôn Cảnh Tắc không quá thích hợp, Thôi thừa tướng cũng đã nhìn ra.

Sở Đình Tu phấn đấu quên mình đi cứu bệ hạ, bệ hạ lại vì Sở Đình Tu chắn đao, đây tuyệt đối không chỉ quân thần tương đắc là có thể làm được.

Càng đừng nói Sở Đình Tu còn hô thẳng tên bệ hạ, cuối cùng còn ôm bệ hạ……

Sở Đình Tu…… chẳng lẽ y cưỡng bách bệ hạ, làm chuyện đại nghịch bất đạo gì kia với bệ hạ? 

Không, nhìn bộ dáng này, khẳng định không phải cưỡng bách, hình như là bệ hạ cam tâm tình nguyện.

Trách không được Sở Đình Tu không muốn bệ hạ lập hậu, trách không được Sở Đình Tu luôn ở trong hoàng cung, trách không được Sở Đình Tu ở trước mặt bệ hạ, một chút cũng không thèm để ý tôn ti…… Y là coi bệ hạ như nữ nhân của y sao?

Bệ hạ trước kia vẫn luôn bị Thái Hoàng Thái Hậu ngược đãi, không chừng có điểm sợ hãi nữ giới, khi đó lại không có ai đối tốt với hắn… Cho nên hắn bị Sở Đình Tu dụ đi?

Thôi thừa tướng càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy.

Sở Đình Tu là võ tướng, tuổi cũng lớn hơn một chút, còn Ngôn Cảnh Tắc…… Tuy nói Ngôn Cảnh Tắc hiện giờ hoàn toàn thay đổi bộ dáng, nhưng Thôi thừa tướng vẫn là nhớ rõ bộ dáng bệ hạ hai năm trước. 

Đó là một thiếu niên trong mắt luôn mang theo kinh hoảng, nhìn đáng thương vô cùng.

Một thiếu niên diện mạo tuấn tú như vậy, dù có là hoàng đế, xác thật sẽ khiến cho những người khác ham muốn chinh phục, cũng làm người ta muốn nhúng chàm hắn.

Sở Đình Tu…… Lá gan lại lớn như vậy?

Thôi thừa tướng não bổ rất nhiều, đang cảm thấy Sở Đình Tu quá mức đáng giận, liền nghe được tiếng khóc.

Khóc chính là Sở Đình Lan.

Sở Đình Lan thật sự bị dọa tới rồi.

Nàng năm nay mười sáu tuổi, tuổi không lớn, đầu óc cũng không thông minh, tóm lại khá dễ dụ, lại còn cảm thấy chính mình là đúng.

Nàng xem rất nhiều thoại bản lung tung rối loạn, lại bị Bình Vương lừa gạt, sau khi Bình Vương bị giam cầm, liền cảm thấy nàng và Bình Vương, so với Ngưu Lang Chức Nữ bị Vương Mẫu chia rẽ kia còn thảm hơn.

Bọn họ đã chịu áp bách, trời nam đất bắc.

Nàng thậm chí còn thực áy náy, cảm thấy mình có lỗi với Bình Vương —— là ca ca nàng giả ý trợ giúp Bình Vương, kỳ thật vẫn đứng ở hoàng đế bên này, mới có thể làm Bình Vương thất bại trong gang tấc!

Bình Vương đã cứu mạng nàng, người nhà nàng lại hại Bình Vương…… Sở Đình Lan không ngừng hận Ngôn Cảnh Tắc, ca ca mình cũng hận.

Nàng thậm chí còn muốn vì Bình Vương báo thù.

Bình Vương nếu biết nàng yêu hắn như vậy, không tiếc mất đi tính mạng cũng muốn báo thù cho hắn, nhất định sẽ thật cảm động.

Còn đối tượng báo thù... Đương nhiên là Ngôn Cảnh Tắc.

Đương kim thánh thượng còn chưa lập hậu, không có hài tử, chờ hắn chết, Bình Vương nói không chừng đã được thả ra!

Nàng chính mình sẽ mất đi tính mạng, nàng không để bụng.

Sẽ liên lụy đến ca ca, đây vốn chính là ca ca thiếu Bình Vương.

Sở Đình Lan đều bị loại tinh thần phấn đấu quên mình này của mình cảm động.

Nhưng nàng rốt cuộc là một thiếu nữ không trải qua sóng gió gì, thật sự chuyện tới trước mắt…… Kỳ thật vào thôn trang này, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, nhìn thấy chung quanh có nhiều thị vệ như vậy, nàng cũng đã hối hận.

Chờ Ngôn Cảnh Tắc bị thương, chờ thích khách làm trò bị giết trước mặt nàng…… Nhìn thấy thích khách bị chém đến huyết nhục mơ hồ, Sở Đình Lan cả người phát run, khóc không thành tiếng.

Nàng trước kia ngay cả giết gà cũng chưa gặp qua, hiện tại lại có người ở trước mặt nàng giết người… Càng đừng nói còn có đao kiếm chỉ vào nàng!

Đại đao có thể chém đứt cổ người lúc này đây đặt trên cổ nàng, tựa hồ nàng vừa động đậy là có thể đứt cổ ngay… 

Sở Đình Lan hỏng mất.

Thôi thừa tướng thấy thế, cười lạnh một tiếng.

Bất kệ Sở Đình Tu và bệ hạ là quan hệ gì, Sở Đình Lan này…… đời này của nàng đã bị huỷ hoại.

Trong phòng, Hồ thái y đang xử lý miệng vết thương cho Ngôn Cảnh Tắc, không cho phép người khác đi vào, Thôi thừa tướng nghĩ nghĩ, liền cùng người trong thôn trang nói vài lời. Ông thích dựa vào việc nói chuyện phiếm với người khác để bình phục tâm của mình, sửa sang lại suy nghĩ của mình. Thôi thừa tướng tìm những tiểu thái giám hầu hạ đến nói chuyện phiếm. 

Vương Trung đã công đạo qua những tiểu thái giám này, không để bọn họ nói bậy, nên một đám tranh không nói nói chuyện về Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu. Nhưng Thôi thừa tướng là một lão thành tinh, ông cũng không hỏi chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu, chỉ hỏi bệ hạ mấy ngày nay làm gì mà thôi.

Vừa hỏi tới, Thôi thừa tướng đã biết bệ hạ nhà ông ngoại trừ cưỡi ngựa giải sầu, thế mà còn xuống bếp.

Thôi thừa tướng: “……”

Tuy rằng bệ hạ hiện tại đã tiến bộ, một chút cũng không mềm yếu như trước kia nữa, nhưng trên thực tế… 

Thôi thừa tướng hít sâu mấy hơi mới không làm mình bị tin tức kinh người hôm nay dọa ngất xỉu. 

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết Thôi thừa tướng suy nghĩ nhiều, hắn lúc này ghé vào trên giường, để Hồ thái y đắp thuốc cầm máu cho hắn.

Hắn một lòng muốn biểu hiện khí khái nam tử của mình, lúc đắp thuốc một tiếng cũng không kêu, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Sở Đình Tu còn an ủi nói: “Đình Tu ngươi yên tâm, ta không có việc gì…… Còn không phải chỉ là bị chém một đao thôi sao?”

Trên người Sở Đình Tu miệng vết thương lớn lớn bé bé không biết có bao nhiêu, hắn chỉ bị chém một đao, thật tình cũng không có gì.

Đương nhiên, có hơi đau là được...

“Cảnh Tắc……” Sở Đình Tu bắt lấy tay Ngôn Cảnh Tắc, lòng tràn đầy áy náy.

Y thế nhưng hiểu lầm bệ hạ nhà y.

Bệ hạ nhà y là thật tình yêu thích y, thậm chí nguyện ý vì y đánh cược vận mệnh, mà y trước đó lại không tin hắn.

Sở Đình Tu hận không thể đánh mình mấy cú mới hả.

“Ta thật sự không có việc gì…… Đương nhiên nếu ngươi thơm ta một cái, ta càng không có việc gì." Ngôn Cảnh Tắc nói. 

Ngôn Cảnh Tắc tự mình có thể chống chọi, nhưng Sở Đình Tu là biết tình huống của hắn hiện tại có bao nhiêu không xong.

Trên lưng người có xương cốt, bị người ta chém một đao vào lưng so với chém vào bụng hay cổ tốt hơn rất nhiều, nhưng miệng vết thương của Ngôn Cảnh Tắc quá dài, hắn vẫn mất không ít máu. Giờ này khắc này, sắc mặt của hắn phá lệ tái nhợt.

Sở Đình Tu nào nhẫn tâm cự tuyệt hắn? Y cúi người xuống, thơm một cái lên mặt Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Nếu bệ hạ gặp chuyện…… Y cũng không sống nữa.

Trong lòng Sở Đình Tu dâng lên ý niệm như vậy, đột nhiên nghĩ đến bệ hạ nhà mình trước kia hình như cũng từng nói câu tương tự như vậy.

Bệ hạ yêu y, chỉ sợ một chút cũng không ít hơn so với y yêu bệ hạ. 

Sở Đình Tu nghĩ như vậy, lại hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.

Hồ thái y bên cạnh đang đắp thuốc: “Ha hả!” Bệ hạ cũng đủ lợi hại, đã bị thương thành như vậy, còn nhớ thương muốn người khác thơm hắn!

“Bệ hạ thương thế không nhẹ, nhiều ngày tới cần thiết phải nằm sấp để tránh miệng vết thương nứt ra, ngoài ra cũng không thể dính nước……” Hồ thái y nói không ít những việc cần chú ý, cuối cùng nói: “Còn phải cấm chuyện phòng the.”

Ngôn Cảnh Tắc buồn bực nói: “Lời này ngươi không nói ta cũng biết, ta chỉ có thể nằm sấp như vậy, còn có thể làm cái gì?”

Nếu hắn bị thương chính diện, có thể ngưỡng mặt nằm đó để Sở Đình Tu tự mình động, nhưng hiện tại thì…  Hắn cái gì cũng làm không được!

Hồ thái y nói: “Bệ hạ, chuyện phòng the quá nhiều sẽ hại thân, chẳng sợ ngài không cần nằm sấp, cũng không thể làm bậy! Ngài ít nhất một tháng không thể hành phòng!”

Ngôn Cảnh Tắc: “……” miệng vết thương của hắn tuy rằng dài, nhưng không thương tổn đến gân cốt, cứ như vậy, cũng phải một tháng không thể hành phòng à?

Hắn có điểm bất mãn.

Sở Đình Tu lại nói: “Thái y ngươi yên tâm, ta nhất định trông bệ hạ.”

Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt nhìn Sở Đình Tu một cái, lấy cớ muốn nghỉ ngơi, đuổi đám người Hồ thái y ra ngoài.

Nhưng hắn cũng không đi nghỉ ngơi, ngược lại sờ sờ tay Sở Đình Tu: “Đình Tu, ngươi nhịn được sao? Bằng không đôi ta dùng biện pháp khác……” Sở Đình Tu rõ ràng rất thích chuyện đó nha……

Sở Đình Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, khuôn mặt lại hồng thấu.

Y đột nhiên nhớ tới những ngày trước y đã làm cái gì!

Bởi vì cảm thấy mình không sống được bao lâu, cả ngày y quấn lấy bệ hạ, các loại chuyện cảm thấy thẹn đều đã làm…… Bệ hạ hiện tại khẳng định cảm thấy y đặc biệt không rụt rè, y……

Sở Đình Tu hận không thể tìm cái động chui vào, không bao giờ ra nữa!

Hết chương 67.

---

Sở thích Thôi thừa tướng: bà tám để tâm tình bình tĩnh lại :))) tui hỏng hiểu á :))) 
–------+++------+++++--------++++------

Chương 68 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Sở Đình Tu trên mặt nóng lên, không thể tin được mình trước kia thế mà lại làm nhiều chuyện phóng đãng như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc lại không biết Sở Đình Tu nghĩ gì cả, còn đang suy nghĩ "các loại biện pháp khác" để giúp Sở Đình Tu. Nghĩ nghĩ, trong lòng còn nóng hơn lửa. Nhưng hiện tại trạng huống thân thể của hắn như vậy, cũng chỉ có thể ngẫm lại…

Mất máu quá nhiều làm Ngôn Cảnh Tắc có điểm mỏi mệt, hắn thật nhanh liền mơ màng sắp ngủ. Sở Đình Tu thấy thế vô cùng đau lòng, căn bản luyến tiếc rời khỏi hắn, nhưng y có không ít việc cần phải hoàn thành… 

Sở Đình Tu bảo Vương Trung đi nấu chén thuốc bổ huyết, lại hỏi: “Hiện tại bên ngoài thế nào?”

Vương Trung liền đem chuyện bên ngoài nhất nhất nói, cũng nhắc tới Sở Đình Lan.

“Sở tiểu thư có phải bị người ta lừa không?” Vương Trung hỏi, ông cảm thấy Sở Đình Lan không có lý do gì mang theo thích khách tới ám sát bệ hạ.

Sở Đình Lan hảo hảo là một tiểu thư Sở gia, Vương gia chi muội, bệ hạ còn vì nàng tìm phu quân thích hợp…… Nàng vì sao lại muốn ám sát bệ hạ?

Bệ hạ hiện tại bị thương, chẳng sợ Sở tướng quân tận lực bảo vệ, Sở tiểu thư cũng sẽ không có kết cục tốt.

Vương Trung cảm thấy Sở Đình Lan hơn phân nửa là bị người bắt cóc, mới có thể làm ra loại chuyện này, nhưng dù vậy, ông đối với Sở Đình Lan cũng không có hảo cảm.

Nếu bị bắt cóc, Sở Đình Lan trước đó vì sao không cho ông một vài ám chỉ? Phàm là Sở Đình Lan ám chỉ một chút, ông nhất định sẽ bảo thị vệ chú ý nhiều vào, bệ hạ cũng không bị thương!

Sở Đình Tu nói: “Nàng không có bị lừa…… Vương tổng quản, nhốt nàng vào hầm đi, lại gọi Thôi thừa tướng đại nhân bọn họ tới đây… Thôi, ta đi gặp bọn họ."

Thôn trang có hầm, mùa đông dùng để chứa đựng rau quả linh tinh, địa phương kia dùng để nhốt người, người bị tuyệt đối rất tội.

Vương Trung biết Sở Đình Tu cũng chỉ có một muội muội như vậy, nghe được lời này không khỏi kinh ngạc.

Nhưng nếu Sở Đình Lan mang thích khách lại đây, cũng không phải bị lừa mà là cố ý, kia……

Vương Trung đi ra ngoài, lập tức cho người đem nhốt Sở Đình Lan vào hầm.

Sở Đình Tu nghe tiếng khóc tiếng la của Sở Đình Lan, hít sâu một hơi.

Mẹ kế của y không dễ ở chung, đối với y cũng không tốt, y cùng muội muội này kỳ thật cũng không ở chung nhiều, nhưng dù sao đây cũng là muội muội y, người duy nhất cùng y huyết mạch tương liên.

Y vẫn luôn hy vọng nàng có thể sống tốt.

Nhưng hiện tại…… Mang theo thích khách tới ám sát hoàng đế, đây là tử tội, y cũng không giúp được muội muội. 

Y cũng không muốn giúp.

Muội muội hành động như vậy là không coi ca ca y ra gì… Nếu không phải bệ hạ yêu y, giờ này khắc này, y sớm đã là tù nhân!

Sở Đình Tu bình phục một chút tâm tình của mình, mới đi gặp Thôi thừa tướng bọn họ.

Chuyện bệ hạ bị thương không để để người ngoài biết, ngoài ra… Quan hệ của y và bệ hạ cũng không để người ngoài biết. 

Không tốt cho bệ hạ.

Trước đó Sở Đình Tu sống mỗi một ngày đều coi như đó là ngày cuối cùng trong cuộc đời, tất nhiên không kiêng nể gì, nhưng hiện tại y ý thức được bệ hạ yêu y, thậm chí nguyện ý vì y đánh cược sinh mệnh, y liền bắt đầu bắt đầu bó tay bó chân, nghĩ trước nghĩ sau.

Đám người Thôi thừa tướng bị an trí ở một gian phòng trống, xung quanh còn có thị vệ nghiêm khắc trông coi.

Sở Đình Lan là cùng bọn họ một đường tới đây, thị vệ không dám khẳng định bọn họ nhất định không có vấn đề gì.

Các đại thần khác gặp phải tình huống này đều vô cùng lo lắng, chỉ có Thôi thừa tướng ngồi trên ghế thái sư uống trà, bất động như núi.

Một đám đại thần đến cùng Thôi thừa tướng: Thừa tướng đại nhân quả nhiên không tầm thường!

Sở Đình Tu lúc này đã đến.

Thôi thừa tướng vẫn luôn không có biểu tình gì, nhìn thấy Sở Đình Tu liền đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng các đại thần khác cũng đều bất an.

Nhưng dù vậy, những đại thần đó cũng sôi nổi hành lễ: “Tham kiến Vương gia.”

Cũng cũng chỉ có Thôi thừa tướng không nhúc nhích.

Thôi thừa tướng nhìn Sở Đình Tu, hừ lạnh một tiếng: “Vương gia, hành động của ngài không làm thất vọng bá tánh Đại Tề, không làm thất vọng liệt tổ liệt tông Sở gia ngài sao?”

Sở Đình Tu: “……” Thật đúng là xin lỗi.

Sở Đình Tu thấy bộ dạng Thôi thừa tướng, liền biết Thôi thừa tướng nhất định đã biết chuyện mình và bệ hạ, không khỏi chột dạ một trận.

Nhưng giờ này khắc này, bệ hạ đang bị thương, y yêu cầu phải gánh lấy mọi chuyện. 

Sở Đình Tu cũng không nhìn Thôi thừa tướng, chỉ nói: “Chư vị đại thần, trước mắt xảy ra chuyện, phải làm phiền chư vị đại thần ở lại thôn trang nhiều thêm vài ngày. Nếu chư vị có gì muốn nói với người nhà, sau khi viết thư ta xem qua, cũng sẽ giúp mọi người đưa về."

“Ngươi muốn giam lỏng chúng ta?” Thôi thừa tướng hỏi.

“Thừa tướng đại nhân nói quá lời.” Sở Đình Tu nói: “Thừa tướng đại nhân ở tại thôn trang, tẫn có thể tự do hoạt động, muốn đi gặp bệ hạ cũng có thể…… thương thế của bệ hạ không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày cũng có thể cùng Thừa tướng đại nhân hồi kinh.”

Sở Đình Tu vốn định gõ những người này một phen, lại cảm thấy không nên nóng nảy, liền không nhiều lời với những người này nữa. Rời khỏi bên này, lại đi gặp tướng sĩ cấm vệ quân phụ trách bảo vệ thôn trang. 

Chuyện thôn trang có thích khách, bệ hạ còn bị thương, các tướng sĩ cấm vệ quân cũng biết được, lúc này rất lo lắng: “Tướng quân, ngài không có việc gì thật tốt quá! Chúng ta thật sợ ngài……” Muội muội tướng quân mang theo thích khách vào thôn trang, bọn họ còn không ngăn lại…… Bọn họ rất sợ tướng quân sẽ bị liên lụy, cuối cùng xảy ra chuyện.

Còn bệ hạ là vì cứu tướng quân nhà mình mới bị thương, người thấy một màn này cũng không dám nói bậy, bọn họ đều ở bên ngoài thôn trang, cho nên ngược lại cũng không biết.

“Bệ hạ nhìn rõ mọi việc, sẽ không tùy ý oan uổng người khác.” Sở Đình Tu nói.

Sở Đình Tu ở trước mặt cấp dưới khen Ngôn Cảnh Tắc, những cấp dưới này cũng thân quen với y, lúc này cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại bắt đầu quan tâm thương thế Ngôn Cảnh Tắc.

Sở Đình Tu tỏ vẻ Ngôn Cảnh Tắc không có chuyện gì, lại lần nữa bố trí canh phòng, để bọn họ tuần tra kĩ càng, không được để bất luận kẻ nào tiến vào thôn trang, lại cho bọn họ điều động ra một trăm người, chuẩn bị ngựa tốt chờ.

Những người này đều ứng.

Sở Đình Tu lúc này mới đi gặp muội muội mình.

Trước đó y quá phẫn nộ, cũng không muốn đi gặp Sở Đình Lan… Hiện tại cuối cùng đã bình tĩnh lại, cuối cùng có thể đi gặp.

Hầm của thôn trang không có cầu thang đi xuống, chỉ có một cây thang, bên trong vì chứa nhiều đồ linh tinh, còn tản ra một cỗ mùi vị khó ngửi.

Sở Đình Tu cũng không đi xuống, chỉ cho người mở nắp hầm ra, đứng bên cạnh cửa, từ trên cao nhìn xuống muội muội mình.

“Sở Đình Lan.” Sở Đình Tu kêu một tiếng.

Sau khi Sở Đình Lan bị nhốt vào tầng hầm, đều sợ hãi, nghe được tiếng của Sở Đình Tu, nàng mới đột nhiên đứng lên: “Đại ca, cầu ngươi thả ta ra ngoài, cầu ngươi…… Ta biết sai rồi, ta không phải cố ý……”

Trước đó bị nhốt trong viện mình ở Sở gia, nàng có thể làm căng được rất lâu, nhưng còn chỗ này… Nàng một khắc cũng không muốn ở lại!

Sở Đình Lan toàn thân dơ hề hề, csr người chật vật, khóc không ngừng. Đổi lại trước kia, Sở Đình Tu đã sớm đau lòng, nhưng lúc này, y một chút cảm giác cũng không có. Y kỳ thật rất máu lạnh, đồ vật hay người y để ý cũng vô cùng ít ỏi.

Sở Đình Tu hỏi: “Sở Đình Lan, thích khách là ai phái tới?”

Những thích khách đó đều đã bị bầm thây bầm thây vạn đoạn, hiện tại chỉ có thể từ miệng Sở Đình Lan hỏi rõ ngọn nguồn.

Sở Đình Lan không muốn nói.

Sở Đình Tu nói: “Ngươi biết ám sát bệ hạ là tội danh gì không? Ngươi muốn bị lăng trì xử tử hay là ngũ mã phanh thây?”

Sở Đình Lan trước kia có nghe qua này nọ, nhưng lúc ấy nàng cảm thấy cách nàng vô cùng xa xôi, một chút cũng không để bụng, mà giờ này khắc này…… Sở Đình Lan run run, trong lúc nhất thời biết gì nói hết, không dấu diếm nửa lời.

Sở Đình Tu an an tĩnh tĩnh mà nghe, tất cả đều nhớ rõ. Sở Đình Lan biết được cũng không nhiều, nhưng cũng đủ để cho y phân tích ra một chút sự tình. 

“Còn gì nữa?” Sở Đình Tu hỏi.

“Không còn gì nữa.” Sở Đình Lan khóc ròng nói: “Ta đều đã nói hết rồi, ta thật sự không nghĩ tới……”

Sở Đình Tu xoay người liền đi.

Sở Đình Lan thấy thế, hét lên: “Ca! Đại ca!”

Nhưng Sở Đình Tu cũng không đáp lại nàng, còn có người lại đây, đậy nắp hầm lại cho nàng. Tiếng khóc nặng nề truyền từ hầm ra, nhưng căn bản không ai quản nàng.

Sở Đình Tu từ chỗ muội muội rời đi, liền dẫn người trở về kinh thành. Trước tiên y gọi cấm vệ quân tới, sau đó liền mang theo những người này, trực tiếp vây quanh mấy phủ đệ, bắt người. 

Chuyện này đã không phải lần đầu tiên y làm, thuần thục thật sự!

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thì không vui sướng được như vậy.

Hắn bị thương ngủ một giấc dậy, tướng quân nhà hắn thế nhưng không ở bên người hắn!

Tướng quân nhà hắn không yêu hắn sao? Sao không bồi hắn!

“Đình Tu đâu?” Ngôn Cảnh Tắc gọi Vương Trung tới.

“Sở tướng quân đã hồi kinh, hẳn là muốn đi bắt người sau màn ám sát bệ hạ.” Vương Trung nói.

Thì ra là thế…… Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: “Y đã làm gì?”

Vương Trung đem chuyện Sở Đình Tu làm nhất nhất nói lại.

“Sở Đình Lan bị y nhốt vào hầm?” Sở Đình Tu có chút kinh ngạc.

“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung nói,

“Y quả nhiên là yêu ta nhất.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài, lại nói: “Nếu Sở Đình Lan kia đã thẩm vấn qua, vô dụng, liền đưa qua chỗ Bình Vương đi.”

Đệ đệ yếu hại hắn hắn không giết chết, hiện tại muội muội Sở Đình Tu yếu hại hắn, hắn cũng không vội mà giết chết.

Chỉ là…… Nếu hai người này tình thâm nghĩa trọng như vậy, không bằng ở chung một chỗ cho vui.

Sở Đình Lan không phải một lòng nhớ thương Bình Vương sao? Nàng nhất định nguyện ý đi làm Vương phi cho Bình Vương. Chỉ là nàng bất quá bị giam cầm mà sống thôi. Hắn đối với Bình Vương một chút cũng không hữu hảo, thức ăn của Bình Vương rất kém.

“Vâng, bệ hạ.” Vương Trung lên tiếng.

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Tìm người nhìn kĩ, đừng để cho nàng chết, tương lai nếu nàng có thể sinh hạ hài tử, liền ôm ra cho người khác nuôi, họ Sở.”

Vốn dĩ hắn muốn đem hài tử của Sở Đình Lan quá kế đến Sở gia, hài tử kia tương lai không có khả năng phong vương, nhưng làm một Hầu gia thì không thành vấn đề.

Hiện tại thì…… Hài tử tương lai của Sở Đình Lan hắn tuyệt đối không thể phong hầu, đến lúc đó liền nói đó là hài tử bà con xa thân thích của Sở Đình Tu, tùy tiện cho một tước vị thấp kém nhất.

Coi như là lưu lại một người cho Sở gia, miễn cho tương lai liệt tổ liệt tông Sở gia không ai cung phụng.

Vương Trung lại đồng ý.

Sở Đình Tu không ở đây, vẫn luôn nằm sấp cũng thực không thoải mái…… Ngôn Cảnh Tắc ăn chút gì đó, mơ mơ màng màng lại ngủ mất.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Hắn vừa tỉnh lại liền cảm giác được bên cạnh có người, thuận tay ôm, liền ôm được Sở Đình Tu. 

Sở Đình Tu rõ ràng mới vừa tắm xong, trên người có một cỗ hương vị tươi mát, tóc còn hơi ướt…… Ngôn Cảnh Tắc nỗ lực xoay đầu nhìn lại.

“Bệ hạ.” Sở Đình Tu ghé vào bên người Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ ngươi cảm thấy thế nào?”

“Khá tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Lại qua thêm hai ngày, ta khẳng định ổn cả.”

“Ưm……” thanh âm Sở Đình Tu thấp thấp.

“Ngươi hôn ta một ngụm, ta nhất định có khỏe càng nhanh hơn.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Sở Đình Tu dừng một chút, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười, tay liền duỗi tới bên trong quần áo Sở Đình Tu.

“Bệ hạ!” Sở Đình Tu nóng nảy.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta dùng tay giúp ngươi?”

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu bò không nổi nữa, vội vàng đứng lên: “Bệ hạ!”

“Làm sao vậy?” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội.

Sở Đình Tu: “……”

Sở Đình Tu còn có thể làm sao bây giờ? Y trước kia quá điên cuồng, Ngôn Cảnh Tắc đại khái đều coi y trở thành người mỗi ngày không cái gì kia một chút là chịu không nổi……

Y thật sự không phải!

Kỳ thật so với ở trên giường triền miên, y càng muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc nằm sấp, trò chuyện vui vẻ.

“Bệ hạ, Hồ thái y nói, không thể xằng bậy.” Sở Đình Tu thở dài.

“Là ta không thể xằng bậy, không phải ngươi không thể xằng bậy.”

“Kia cũng không được…… Đúng rồi bệ hạ, ta bắt một vài người.” Sở Đình Tu vội vàng nói sang chuyện khác.

Ngôn Cảnh Tắc thấy y không muốn, tiếc nuối mà thở dài, cùng y nói một chút thế cục trong triều.

Sau khi nói xong, Sở Đình Tu đột nhiên hỏi: “Bệ hạ, ngươi và ta ở bên nhau sẽ không có hài tử, tương lai……”

“Sợ cái gì, Dung Vương tương lai có hài tử, đểbhắn quá kế một đứa là được, hắn khẳng định hoan thiên hỉ địa.” Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi liền nói: “Bất quá cũng không nóng nảy, tương lai quá kế tôn tử của hắn cũng có thể.”

Quá kế hài tử sớm, không chừng sẽ ồn ào ra chuyện xấu!

Lúc Ngôn Cảnh Tắc trả lời không chút do dự, Sở Đình Tu khắc chế không được mà hôn Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Biết ngay tướng quân nhà hắn vừa rồi rụt rè là giả bộ mà! Đây không phải là lại tới mơ ước tới sắc đẹp của hắn sao!

Hết chương 68.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play