Chương 71: Phiên ngoại thế giới thứ tư (thượng)

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

"Sở Đình Tu, ngươi có phải không yêu ta nữa không!" Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên từ long sàng ngồi dậy, bất mãn nhìn Sở Đình Tu.

"Không có." Sở Đình Tu cảm thấy mình thực oan uổng.

"Vậy ngươi vì sao cự tuyệt ta?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Hắn phong cho Sở Đình Tu "Nhất Tự Tịnh Kiên Vương", ban tẩm cung mới hai tháng, Sở Đình Tu liền cự tuyệt thân thiết hắn rất nhiều lần, gần đây còn đã ba ngày không cùng hắn thân thiết, ba ngày!

Sở Đình Tu: "......"

"Ngươi trước kia rõ ràng không phải như thế, ngươi có phải ghét bỏ ta già rồi không?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Sở Đình Tu: "Bệ hạ, ta so với ngươi lớn hơn."

"Ngươi xem, ngươi cũng không gọi ta Cảnh Tắc mà kêu bệ hạ kìa!" Ngôn Cảnh Tắc vô cớ gây rối.

Sở Đình Tu: "......" y vốn dĩ chỉ là kêu đại, dù sao kêu "bệ hạ" cũng rất có tình thú, y kỳ thật rất thích gọi như vậy.

"Ngươi sao có thể đối với ta như vậy!" Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy lên án.

Sở Đình Tu lại một lần nữa hối hận, hối hận chính mình lúc ban đầu quá chủ động......

Khi đó Ngôn Cảnh Tắc còn khuyên y nghỉ ngơi, nhưng hiện tại......

Thật là, biết vậy chẳng làm!

Đổi lại trước đây, kỳ thật Sở Đình Tu sẽ không cự tuyệt, nhưng hôm nay không được... Ngày mai người của tộc Nhung vào kinh, y muốn xuất hiện tròn trạng thái tốt nhất.

Cố tình Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn rèn luyện, gần đây có chút... quá lợi hại.

"Ngươi sao không nói gì đi?" Ngôn Cảnh Tắc tiến đến bên người Sở Đình Tu, hôn Sở Đình Tu một ngụm, làm ồn ào như vậy là tình thú của hắn và Sở Đình Tu, cũng không phải hắn thật sự tức giận.

Dựa theo kịch bản trong dĩ vãng, kế tiếp Sở Đình Tu nên dục cự còn nghênh đáp ứng hắn một vài yêu cầu mới đúng, kết quả hiện tại......

Sở Đình Tu ôm Ngôn Cảnh Tắc hôn một cái, bất cứ giá nào: "Bệ hạ, ta tuổi lớn rồi, ngươi lại quá lợi hại...... Ta ăn không tiêu."

"Ngươi mới bao lớn, tuổi lớn gì chứ?" Ngôn Cảnh Tắc lập tức phản bác: "Về sau đừng nói mình như vậy!"

Sau khi nói xong, Ngôn Cảnh Tắc mới ý thức được Sở Đình Tu nói gì đó: "Từ từ, ngươi nói ta lợi hại?"

Sở Đình Tu gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc tức khắc có điểm đắc ý: "Xem ra ta vì không làm ngươi thất vọng , vất vả tập võ vẫn có hữu dụng." Đối với một người nam nhân mà nói, được bạn lữ khen "lợi hại" tuyệt đối là một chuyện làm người ta tâm tình thoải mái.

Sở Đình Tu: "......" Không phải lúc trước y thất bại quá, não úng làm mấy chuyện không nên làm thì đâu có hôm nay.

Ngôn Cảnh Tắc thần sắc đoan chính: "Kỳ thật có một số việc xác thật cần một vừa hai phải, kia nhiều quá đối với thân thể ngươi không tốt......"

Thân thể Sở Đình Tu hắn vẫn luôn rất chú ý, thật ra thường sẽ an bài cho Sở Đình Tu thời gian nghỉ ngơi.

Còn hôm nay... Sở Đình Tu cả ngày nhớ thương mấy người tộc Nhung đến đầu hàng đó, mấy ngày nay nói chuyện với hắn cũng ít hơn bình thường, hắn ghen.

"Bệ hạ..." Sở Đình Tu có điểm cảm động. Kỳ thật bệ hạ nhà y vẫn luôn một vừa hai phải, đại đa số thời điểm tuy có động tay động chân, nhưng không làm đến cuối cùng, vô cùng quan tâm y...

"Cho nên hôm nay chúng ta dùng tay!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sở Đình Tu: "......"

"Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi muốn dùng miệng à?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Sở Đình Tu: "......"

Chuyện trong tẩm cung bệ hạ, ngay cả Vương tổng quản cũng không biết.

Mọi người chỉ biết, ngày hôm sau Sở tướng quân sống lưng thẳng tắp, đi gặp tiểu vương tử tộc Nhung, còn vào thời điểm người ta yêu cầu luận bàn, đem tiểu vương tử cao lớn thô kệch và thị vệ của người ta, toàn bộ đánh gục hết.

Tuy rằng Sở tướng quân đã nhiều năm không rời khỏi kinh thành, nhưng thân thủ vẫn tốt như vậy!

Đại thần trong triều biết được tin tức này, có điểm đồng tình nhìn Ngôn Cảnh Tắc trên ngôi hoàng đế. Bệ hạ mấy năm nay vẫn luôn tập võ, nhưng khẳng định so ra kém Sở tướng quân, cũng không biết ở trên giường sẽ bị thu thập như thế nào. Bệ hạ bọn họ có đôi khi ngồi hoàn toàn không ra dáng ngồi, bộ dáng lười biếng, chỉ sợ cũng là...... Khụ khụ!

Bất quá bọn họ cũng không có biện pháp quản. Bệ hạ tự mình nguyện ý, bọn họ có thể có biện pháp gì?

Hơn nữa chuyện cũng đã đã xảy ra...... Bọn họ hiện tại kỳ thật lo lắng ngược lại, sợ bệ hạ cãi nhau với Sở Đình Tu nữa kìa.

Bọn họ dưới trướng bệ hạ, Sở Đình Tu hiện giờ quyền khuynh triều dã, nếu y trở mặt với bệ hạ, bọn họ nói không chừng sẽ bị tướng sĩ thuộc hạ của Sở Đình Tu cứa cổ.

Các triều thần như một đám chim cút, co đầu rụt cổ làm lơ bộ dạng nhão nhão dính dính của Sở Đình Tu và Ngôn Cảnh Tắc.

Tiểu vương tử tộc Nhung bị đánh lui về, xong việc, Ngôn Cảnh Tắc còn nửa thật nửa giả oán giận, bắt Sở Đình Tu đáp ứng một vài hiệp ước bất bình đẳng.

Làm hoàng đế, đặc biệt là làm một hoàng đế có người yêu, tuyệt đối là một chuyện khiến người ta vui sướng.

Thế cho nên đột nhiên có người nói với Ngôn Cảnh Tắc, nói Sở thị sinh bị giam cầm kia sinh ra một nữ nhi, Ngôn Cảnh Tắc thiếu chút nữa phản ứng không kịp. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, mới ý thức được bọn họ nói Sở thị, là Sở Đình Lan.

Sở Đình Lan sinh một nữ nhi? Thật nhanh!

Thôi được rồi hình như cũng không nhanh lắm... Nàng và Bình Vương bị giam cùng nhau ba năm rồi.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, từ khi bắt Bình Vương lại, hắn chưa thấy qua người này bao giờ. Hắn cũng không muốn thấy.

Có rảnh thì cùng tướng quân nhà hắn chơi chơi các loại trò chơi nhỏ thật tốt, làm gì phải đi gặp cái tên muốn lấy mạng đệ đệ kia?

Vào ban đêm, Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện Sở Đình Lan sinh nữ nhi nói cho Sở Đình Tu, lại nói tính toán của chính mình: "Ta cho người chọn một đôi vợ chồng họ Sở, không thể sinh dưỡng, nói bọn họ là bà con xa thân thích của ngươi, đứa nhỏ này giao cho bọn họ nuôi, tương lai lại đem nó quá kế đến Sở gia."

Sở Đình Tu không nói chuyện, hôn hôn Ngôn Cảnh Tắc.

Một lát sau, hai người mới tách ra, Sở Đình Tu nói: "Ta muốn đi gặp Sở Đình Lan."

Ba năm này, Sở Đình Tu vẫn luôn chưa gặp qua Sở Đình Lan, hiện tại...... Y tính toán đi gặp muội muội này một lần.

"Ta bồi ngươi đi." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sở Đình Tu đáp ứng.

Bình Vương bị giam cầm ở Bình Vương phủ. Đương nhiên, không có khả năng toàn bộ Bình Vương phủ đều cho gã ở...... Lúc trước Ngôn Cảnh Tắ cũng chỉ vây lại hậu viện Bình Vương phủ, cho gã ở bên trong.

Bình Vương phủ này là Thái Hoàng Thái Hậu quá cố ban cho Bình Vương, vốn cũng không lớn, hậu viện càng nhỏ...... Ba năm này phạm vi hoạt động của Bình Vương cũng rất nhỏ.

Ngôn Cảnh Tắc đối với gã cũng không tốt, nhưng nói thật cũng không quá bạc đãi, ít nhất bên trong các loại đồ dùng sinh hoạt cơ bản không thiếu. Nhưng bọn gã không thể liên hệ người bên ngoài, hoàn toàn không thể. Cho nên ba năm nay, Bình Vương đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này, đúng là giờ cơm chiều, người phụ trách trông coi đưa tới một thùng cơm, hai thùng đồ ăn. Cơm là gạo bình thường nấu, bởi vì tuốt hạt không sạch sẽ, có hơi ố vàng. Hai thùng đồ ăn kia, một thùng là thịt heo hầm cải trắng, một thùng dưa muối hầm đậu hủ.

Đối với gia đình bình thường mà nói, thức ăn này rất không tồi rồi, nhưng đối với Bình Vương thì...

"Lại chỉ có chút xíu thịt như vậy, còn lại là thịt heo!" Bình Vương tức giận bất bình mà nói, cầm chén đũa, dẫn đầu lựa chọn.

Cùng gã bị giam cầm tổng cộng tám người, ngoại trừ Sở Đình Lan và hai trắc phi của gã, còn có năm hạ nhân trung thành và tận tâm của gã. Đương nhiên các hạ nhân này hiện tại còn trung tâm hay không, đã không ai biết.

Ít nhất, hai trắc phi trước kia đối với gã vô cùng ôn nhu, hiện tại rất không thích gã. Thậm chí ngay cả Sở Đình Lan nguyện ý vì gã tìm chết cũng hận gã.

Sở Đình Lan sao có thể không hận?

Nàng mới vừa sinh hài tử, nằm trong phòng của mình cả người vô lực, kết quả Bình Vương nói đen đủi, nhìn cũng không tới nhìn nàng, còn không ai chiếu cố nàng.

Còn có động tĩnh bên ngoài... Bình Vương khẳng định lại như bình thường, chọn hết thức ăn ngon trước, sau đó lại bị người ta phân đoạt, chờ cuối cùng đến được tay nàng... Ăn no khẳng định có thể ăn no, nhưng tuyệt đối không thấy được miếng thịt.

Nàng vừa mới sinh sản xong, thế nhưng cả thịt cũng ăn không được.

Đổi lại là trước kia, Sở Đình Lan tuyệt đối không thể tưởng được mình phải gặp cuộc sống như vậy.

Nàng nghe mẫu thân nói qua bắc địa cuộc sống gian khổ, nhưng nàng từ khi có ký ức đến nay đã sống ở kinh thành, cẩm y ngọc thực cái gì cũng không thiếu, thức ăn như vậy đừng nói ăn, đặt cũng sẽ không đặt trước mặt nàng!

Càng đừng nói nàng còn không thể ra khỏi viện này.

Thời điểm vừa mới vào đây, Sở Đình Lan còn chìm đắm trong tự mình cảm động, cảm thấy mình thật vĩ đại, nhưng không bao lâu liền hối hận, nhưng hối hận thì có ích lợi gì?

Nàng vào được, nhưng ra không được!

Ở chỗ này, nàng là người đến sau, còn bị người ta bài xích, thậm chí ngay cả Bình Vương cũng không thích nàng, cảm thấy nàng ngu. Nàng luôn bị khi dễ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy lòng Bình Vương, đi theo Bình Vương sinh hoạt. Mà không, nàng có hài tử.

Kết quả nàng trăm cay ngàn đắng sinh hài tử, Bình Vương thế nhưng còn không để trong lòng!

Sở Đình Lan nghĩ đến đây, đôi mắt đau xót, liền rơi lệ. Nàng hiện tại, thật sự rất hối hận.

Lúc trước Lý quân sư và ca ca nàng nói không sai, Bình Vương xác thật là cố ý lừa nàng...... Bình Vương căn bản không yêu nàng. Mà nàng vì Bình Vương đi ám sát bệ hạ, càng là quá ngốc.

Sớm biết như thế, nàng nên nghe ca nàng, gả cho người ca nàng muốn.

Kỳ thật, sau đó ca nàng không cho nàng tiến cung có lẽ là bởi vì đã biết chuyện nàng và Bình Vương, sợ nàng bị trách tội......

Nàng nếu ngoan ngoãn, nói không chừng còn có thể làm Hoàng Hậu.

Từ khi Sở Đình Tu hồi kinh, Sở Đình Lan liền trở thành nữ hài chưa lập gia đình được chú ý nhất kinh thành... Nàng vẫn luôn cảm thấy, người nàng sẽ gặp trong tương lai luôn sẽ tốt hơn những người hiện tại.

Nghĩ đến bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc đã từng kinh hồng thoáng nhìn, Sở Đình Lan càng thương tâm.

Cũng chính là việc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một ít âm thanh ồn ào, theo sát, tiếng Bình Vương bỗng nhiên vang lên: "Hoàng huynh, cầu ngài tha cho ta! Hoàng huynh!"

Tiếng nói Bình Vương thật sự quá vang dội, đứa bé bên người Sở Đình Lan bừng tỉnh, lập tức liền khóc lớn lên. Sở Đình Lan lại không rảnh lo cho nữ nhi của mình.

Bệ hạ tới?!

Bệ hạ tới, nàng có cơ hội đi ra ngoài không?

Ba năm nay, Sở Đình Lan vẫn luôn không biết tin tức bên ngoài, nhưng thời điểm Bình Vương nói chuyện với nàng, đã từng nói qua ca ca nàng, nói ca ca nàng quyền thần như vậy, sớm hay muộn cũng bị hoàng đế giết, còn nói nàng ngu, nói hành vi của nàng chính là thọc dao nhỏ cho ca nàng, làm ca nàng chết càng nhanh hơn.

Đạo lý này nàng cũng biết, nàng cảm thấy ca ca hơn phân nửa là không có kết cục tốt.

Nhưng cho dù bệ hạ có kiêng kị giết ca nàng thì thôi, nhưng nếu xét tình huống ca nàng vì bệ hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, có phải nên bồi thường nàng một chút không?

Sở Đình Lan không quan tâm mà từ trên giường trèo xuống, xông ra ngoài.

"Bệ hạ......" Sở Đình Lan chạy ra bên ngoài, đang muốn khóc lóc kể lể, kết quả trước tiên nhìn thấy thế mà không phải Ngôn Cảnh Tắc, mà là Sở Đình Tu.

Ca ca nàng bị Bình Vương cả ngày mắng, nói y như chó của Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng sẽ bị Ngôn Cảnh Tắc giết hầm thịt thôi, hiện tại êm đẹp đứng trước mặt nàng, trên quần áo còn thêu long văn.

Ba năm qua đi, nàng già hơn rất nhiều, nhưng ca ca nàng lại không có biến hóa gì, còn trắng hơn một chút, nhìn càng anh tuấn.

Đương nhiên, người dẫn nhân chú mục nhất vẫn là Ngôn Cảnh Tắc. Hắn đứng phía sau Sở Đình Tu, cười như không cười mà nhìn Bình Vương, dường như Bình Vương quỳ trước mặt hắn chỉ là một con chó con mèo không cần chú ý.

Bình Vương bị giam cầm, béo lên rất nhiều, nói gã là con chó con mèo đều là cất nhắc gã, gã chính là một con heo.

Sở Đình Lan càng hối hận, khóc lóc quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, cầu ngài tha ta! Bệ hạ!"

Nàng trong lòng ghét bỏ Bình Vương, nhưng lời nói lại giống Bình Vương như đúc.

Hết chương 71.
________________________

Chương 72: Phiên ngoại ( hạ )

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Sở Đình Tu nhìn muội muội mình, có chút hoảng hốt.

Muội muội y mặt đầy lấm tấm, dáng người biến dạng, y xém chút nữa không dám nhận.

"Đình Lan." Sở Đình Tu kêu một tiếng.

"Đại...... Đại ca." Sở Đình Lan nhìn ca ca mình, lại bắt đầu cầu Sở Đình Tu: "Đại ca, ngươi dẫn ta đi ra ngoài đi, đại ca......"

Sở Đình Tu không ứng.

Tội danh của Sở Đình Lan, theo luật cho dù có tru cửu tộc cũng không quá, nàng hiện tại có thể êm đẹp ở chỗ này đã là Ngôn Cảnh Tắc mở cho một con đường.

"Đại ca......" Sở Đình Lan lại khóc.

Khóc không chỉ có Sở Đình Lan, còn có những người khác, trong lúc nhất thời tiếng cầu xin không dứt bên tai.

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Đừng khóc, khóc cũng vô dụng."

Đám người Bình Vương cùng nhau nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười cười: "Ta sẽ không tha cho các ngươi ra ngoài."

Kỳ thật hắn đối Bình Vương cũng không quá hận, nhưng thả Bình Vương ra, sẽ rất phiền toái. Còn Sở Đình Lan, hắn càng sẽ không tha. Sở Đình Lan tìm người ám sát hắn, hắn cũng không quá sinh khí, nhưng Sở Đình Lan hoàn toàn không đem Sở Đình Tu để trong lòng...... Hắn đối với Sở Đình Lan, cũng có ý kiến.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói xong hắn sẽ không thả ai, Bình Vương liền ngây người bất động.

Một lát sau, Bình Vương đứng lên, cười lạnh một tiếng: "Cho nên ngươi tới, chính là muốn nhìn xem ta sống thảm cỡ nào sao?"

Sau khi bị giam cầm không có việc gì để làm, Bình Vương bất tri bất giác liền ăn béo, trước đó lại quỳ xuống xin tha, không khỏi cho người ta một loại cảm giác vụng về, nhưng giờ này khắc này, loại cảm giác này đã hoàn toàn biến mất. Gã dù gì cũng là người dưới mí mắt Thái Hoàng Thái Hậu cũng có thể phát triển thế lực của bản thân.

"Ta không rãnh đến chê cười ngươi, ta muốn mang hài tử bên trong đi." Ngôn Cảnh Tắc nói, lại nhìn về phía người bên cạnh: "Ôm hài tử ra đây."

"Không nghĩ tới ngươi lại lòng dạ đàn bà như vậy." Bình Vương cười lạnh một tiếng.

Từ khi bọn họ bắt đầu bị giam, người trông coi liền nói qua với trắc phi của Bình Vương, nói nếu các nàng nguyện ý, có thể đem hài tử mới sinh đưa ra bên ngoài nuôi.

Lúc trước Bình Vương phản loạn, Ngôn Cảnh Tắc cũng không đuổi tận giết tuyệt, bất kệ là nhà mẹ đẻ mẫu phi Bình Vương hay nhà mẹ đẻ của hai trắc phi đều có người, hài tử đưa ra ngoài nuôi vẫn tốt hơn ở chỗ này.

Nhưng sau khi hai trắc phi Bình Vương bị giam cầm ở đây đều không thích thân cận với Bình Vương, cũng không sinh dục, còn Sở Đình Lan lại sinh được một hài tử.

Ngôn Cảnh Tắc không nói chuyện.

Hắn dù sao cũng là xuyên qua tới, tuy nói không có ký ức trước kia, nhưng có chút ý tưởng so với người thời này, tóm lại không giống nhau. Tỷ như hắn vẫn luôn cảm thấy, trắc phi của Bình Vương không cần thiết bị nhốt cùng với Bình Vương ở nơi này. Chỉ là các nàng đi ra ngoài hơn phân nửa cũng sống không tốt, hắn liền không lăn tăn nữa.

Ở thời đại này, mọi người luôn bị các loại khuôn sáo trói buộc, nữ tử càng như vậy. Hắn là nam nhân, còn thân là hoàng đế, đã là may mắn lớn nhất.

Hài tử bị ôm ra tới.

Sở Đình Tu vươn tay: "Cho ta xem."

Một hài từ nhăn dúm dó liền được đưa tới lồng ngực y, đứa nhỏ nguyên bản đang khóc, đột nhiên không khóc nữa, nhưng không ngừng dùng miệng đi ủn ủn khắp nơi, ước chừng là đói bụng.

Sở Đình Tu nhìn đứa nhỏ này trong chốc lát, lại nhìn về phía Sở Đình Lan: "Đứa nhỏ này ta mang đi, ta sẽ hảo hảo nuôi lớn nó."

"Đại ca......" Sở Đình Lan nhìn cũng không nhìn con mình, tiếp tục cầu xin: "Đại ca ngươi dẫn ta đi ra ngoài đi, cầu ngươi...... Ta sai rồi, ta về sau nhất định ngoan ngoãn......"

"Y là chó săn của Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc đã nói sẽ không tha ngươi, ngươi cầu y có ích lợi gì?" Bình Vương cười lạnh một tiếng, lại nhìn về phía Sở Đình Tu: "Sở Đình Tu, ngươi rất có năng lực, quần áo thêu long văn cũng có thể mặc vào thân...... Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đi theo Ngôn Cảnh Tắc sẽ có kết cục tốt, ngươi về sau khẳng định so với ta còn thảm hơn!"

Sở Đình Tu trên quần áo có long văn, đây kỳ thật là Ngôn Cảnh Tắc cho đặc quyền chi nhất, nhưng ở trong mắt Bình Vương thì rất không bình thường.

Bình Vương lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: "Ngôn Cảnh Tắc, ngươi thật sự có bản lĩnh, thế nhưng có thể làm Sở Đình Tu giúp ngươi như vậy...... Nhưng ngươi chịu được Sở Đình Tu bò đến trên đầu ngươi sao?"

Bình Vương hiện tại bằng bất cứ giá nào cũng bắt đầu châm ngòi.

Ngôn Cảnh Tắc an an tĩnh tĩnh mà nhìn gã, nghe gã nói xong rồi, mới nói: "Chuyện của trẫm và Hoàng Hậu, không cần ngươi nhọc lòng."

Bình Vương lại ngây ngẩn cả người, sau đó đột nhiên nhìn về phía Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu sắc mặt hơi hơi đổi đổi, như đang cao hứng, lại như đang ngượng ngùng. Ngôn Cảnh Tắc phong vương cho y, cho y các loại ưu đãi, nhưng vẫn là lần đầu tiên nói y là Hoàng Hậu.

"Ngươi, các ngươi......" âm thanh Bình Vương đều run rẩy.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Sở Đình Tu: "Muốn cùng muội muội ngươi tâm sự không?"

"Không cần." Sở Đình Tu nói. Muội muội ở chỗ này tuy sống không được tốt lắm nhưng cũng chỉ là so với trước kia mà thôi.

Trong toàn bộ Đại Tề, có bao nhiêu người ăn không đủ no mặc không đủ ấm? Nàng hiện tại sinh hoạt cũng còn có thể.

Hơn nữa, thời điểm Sở Đình Lan đối mặt y, cũng không cảm kích y cứu mạng hay có tình cảm huynh muội gì, trái tim y cũng băng giá.

"Vậy đi thôi." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Sở Đình Tu liền đi, phía sau bọn họ, Bình Vương kêu lên: "Các ngươi thế mà là loại quan hệ này, thế mà là như vậy...... Sở Đình Tu, ngươi cho rằng Ngôn Cảnh Tắc có thể vẫn luôn cùng ngươi ở bên nhau? Ngươi sớm hay muộn cũng bị hắn vứt bỏ!"

Một vài chuyện trước kia không nghĩ ra, Bình Vương hiện tại lập tức liền nghĩ thông suốt, trách không được Sở Đình Tu ngủ lại trong hoàng cung, trách không được nửa đêm về nhà xuống ngựa động tác khác thường, trên người có thương tích, trách không được Sở Đình Tu không cho Sở Đình Lan vào cung, nguyện ý vì Ngôn Cảnh Tắc diễn kịch với gã.

Nguyên lai đây là một đôi cẩu nam nam!

Nhưng gã tin tưởng, hai người này tuyệt đối không bền lâu.

Thái Hoàng Thái Hậu năm đó cùng Thái tổ hoàng đế tình thâm nghĩa trọng, sau lại như thế nào? Giữa hai người vì quyền thế, đã sớm hỗn loạn! Thái tổ hoàng đế chết, không chừng đều là Thái Hoàng Thái Hậu động tay chân.

Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc hai người đều là nam nhân, sớm hay muộn cũng đường ai nấy đi.

Ngôn Cảnh Tắc quay đầu lại, liếc nhìn Bình Vương một cái, cười cười.

Ngôn Cảnh Tắc ở trước mặt Bình Vương chưa nói cái gì, nhưng vừa ra ngoài, liền nói với Sở Đình Tu: "Đình Tu, ta thương tâm quá à, bọn họ đều hiểu lầm ta sẽ đối với ngươi không tốt...... Sao có thể như vậy!"

Sở Đình Tu nói: "Bệ hạ, ta tin tưởng ngươi."

"Nhưng ta còn thương tâm lắm." Ngôn Cảnh Tắc nhìn Sở Đình Tu nháy mắt.

Sở Đình Tu: "Bệ hạ muốn thế nào?" Không hề nghi ngờ, bệ hạ nhà y lại có ý tưởng kỳ kỳ quái quái gì đó......

"Ta muốn đi Giang Nam chơi, ngươi bồi ta đi." Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên.

Phía sau hai người, Bình Vương còn đang chửi bậy.

Gã vẫn luôn mắng thật lâu, rốt cuộc mới dừng lại, lúc này, trời đã tối.

Bình Vương đột nhiên nhìn về phía Sở Đình Lan: "Ca ngươi thế mà lấy sắc thờ người...... Y sớm hay muộn cũng bị vứt bỏ, sẽ không có kết cục tốt."

Sở Đình Lan ngơ ngác.

"Trách không được ca ngươi đối Ngôn Cảnh Tắc khăng khăng một mực, trách không được Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý liều mình cứu cha Ngôn, thì ra là thế...... Chỉ là cảm tình dễ thay đổi, ha hả!" Bình Vương cười lạnh một tiếng.

Sở Đình Lan còn không phản ứng lại.

Bình Vương lại nói: "Sớm biết rằng Sở Đình Tu thích như vậy, ta cũng không phải không được......"

Sở Đình Lan nhảy dựng lên, liền muốn đi đánh Bình Vương.

Hai người lao vào đánh nhau, hùng hùng hổ hổ không ngừng, nhưng cuối cùng lại đạt thành ý kiến nhất trí, cảm thấy hai người Sở Đình Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc này, tất nhiên sẽ tách ra.

Nhưng mà năm thứ hai, vào hôm sinh nhật Sở Đình Tu, người trông coi đưa tới một ít thức ăn ngon: "Bệ hạ thưởng sinh nhật Sở tướng quân, phần của các ngươi."

Năm thứ ba, sinh nhật Sở Đình Tu, ban thưởng lại tới nữa.

Tiếp theo, năm thứ tư, năm thứ năm, năm thứ sáu...... Năm thứ mười, năm thứ hai mươi, năm thứ ba mươi......

Tuy rằng có một ngày cải thiện thức ăn như vậy cũng khá tốt, nhưng Bình Vương chung quy cứ cảm thấy nghẹn khuất!

Càng làm cho gã cảm thấy nghẹn khuất là thủ vệ trước đây cũng không nói chuyện bên ngoài với bọn họ, từ sau ngày đó, liềm bắt đầu nói chuyện Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu cho bọn họ nghe.

Gì mà Ngôn Cảnh Tắc mang Sở Đình Tu đi Giang Nam.

Gì mà có người đưa nam sủng cho Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc giận dữ.

Gì mà có người thỉnh Ngôn Cảnh Tắc lập hậu, bị thủ hạ của Sở tướng quân đánh.

Gì mà Ngôn Cảnh Tắc ở bắc địa cấp riêng cho Sở Đình Tu tu một cái vương phủ, mang Sở Đình Tu đi chơi.

......

Chuyện gì cũng có!

Bình Vương cũng không muốn nghe.

Nhưng ngoại trừ cái này, gã không có cái khác để mà nghe!

Còn có thể làm sao? Chỉ có thể nghe!

Bình Vương tuyệt đối là một người có lực ý chí cường đại, tuy vẫn luôn bị nhốt lại nhưng gã cũng không hỏng mất, mặc dù có điểm dưỡng béo, nhưng vì thức ăn dù sao cũng không quá tốt nên cũng không quá béo.

Gã vẫn luôn sống đến hơn 70 tuổi.

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc còn tự đưa quà sinh nhật của Sở Đình Tu sang.

Vào thời điểm trước khi chết, gã nằm trên giường bệnh còn nghe được tin tức hai người này: "Bệ hạ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho tôn tử Dung Vương, mang theo Sở tướng quân đi bắc địa......"

Bình Vương không cam lòng cực kỳ.

Gã trước kia không tạo phản thì tốt rồi!

Nếu gã không tạo phản, mà cưới Sở Đình Lan, sinh mấy đứa nhỏ...

Ngôn Cảnh Tắc yêu Sở Đình Tu như vậy, nhìn trên phân thượng Sở Đình Lan là muội muội Sở Đình Tu, khẳng định sẽ đem ngôi vị hoàng đế cho tôn tử của gã và Sở Đình Lan! Khẳng định không tới phiên Dung Vương!

Năm đó, sao gã lại ngu như vậy!

Bị nhốt lại thì thôi, còn không thể không nghe không xem người ta tú ân ái cả đời, Bình Vương suýt chút nữa chết không nhắm mắt.

Thời điểm Thôi thừa tướng còn trẻ kỳ thật cũng phi thường rối rắm, còn lo lắng hãi hùng, liền sợ kia hai người có quyền thế nhất kia cãi vã.

Một lần nọ, thậm chí bởi vì quá mức phát sầu, ăn không ngon uống không được, ngã bệnh.

Nhưng ông dù sao cũng không giống Bình Vương, vẫn luôn rối rắm đến chết.

Bởi vì sau khi ông bệnh, bệ hạ thỉnh Hồ thái y chẩn trị cho ông, mà Hồ thái y sau khi ngẫu nhiên biết ý tưởng của ông, liền cạn lời mà nhìn về phía ông: "Ngươi thế mà cảm thấy Sở tướng quân lừa gạt bệ hạ?!"

"Chẳng lẽ không phải?" Thôi thừa tướng hỏi.

Hồ thái y nói: "Ngươi lộng phản! Ta nói nhỏ cho ngươi hay, lúc trước là bệ hạ hạ dược Sở tướng quân, Sở tướng quân còn bị thương...... Chậc chậc!"

Thôi thừa tướng: "!!!"

Hồ thái y lại nói: "Cũng chính là Sở tướng quân quá trung quân ái quốc......"

Thôi thừa tướng: "!!!"

Nguyên lai còn có thể như vậy...... bệ hạ nhà ông thật không đơn giản!

Thôi thừa tướng bệnh nháy mắt khỏi.

Nếu thật là như vậy, Sở tướng quân khẳng định không có biện pháp đào tẩu từ lòng bàn tay bệ hạ.

Còn chuyện bệ hạ không lập hậu không hài tử...... Thôi, hoàng đế không hài tử cũng không phải chỉ có mình bệ hạ!

Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu vẫn rất trường thọ, bọn họ tiễn đi rất nhiều đại thần, chính mình còn sống được rất tốt.

Ngày nọ, Ngôn Cảnh Tắc đầu tóc hoa râm ngủ một giấc dậy, phát hiện mình rụng mất một cái răng, lập tức nhìn về phía Sở Đình Tu: "Ta quá thảm! Ta thế nhưng rớt một cái răng rồi......"

Sở Đình Tu trực tiếp hôn qua -- Ngôn Cảnh Tắc không nói y cũng biết, Ngôn Cảnh Tắc khẳng định là muốn thơm thơm để an ủi.

Ngày thứ hai, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Nhớ tới ngày hôm qua rớt một cái răng, ta liền rất thương tâm......"

Tiếp tục thơm!

Ngày thứ ba: "Ta chỉ còn lại có mấy cái răng thôi......"

Thơm!

Ngày thứ tư: "Đình Tu a, răng ngươi cũng rụng kìa, tới đây, ta thơm thơm ngươi......"

Sở Đình Tu: "......" được rồi...... Vài thập niên qua đi, y đã quen rồi, hiện tại liền sợ người bên cạnh nhìn thấy hai lão nhân nhão nhão dính dính không quen thôi.

Vào lúc ban đầu, y nghĩ phải hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng này thật tốt, không nghĩ tới đã vài thập niên trôi qua, vẫn còn hưởng thụ...

Bên cạnh giường không dung người khác ngủ say, nhưng phía trên giường, vẫn có thể cùng người ngủ cả đời.

--

Mấy trăm năm sau, trong tiết lịch sử đại học.

Giáo sư đứng trên bục giảng nói: "Hôm nay, chúng ta liền tới phần Song Hoàng Thịnh Thế......"

"Giáo sư, chuyện này không cần giảng."

"Chúng ta đều biết!"

"Phim quay câu chuyện tình yêu triền miên lâm li của Ngôn Cảnh Tắc và Sở Đình Tu điện ảnh phim truyền hình quá nhiều......"

"Đây tuyệt đối là tình yêu tuyệt mỹ nhất trong lịch sử."

"Đúng vậy...... Bởi vì quá tuyệt mỹ, quá không chấp nhận được người khác xen vào, hiện tại cũng chưa có người nào dám viết tiểu thuyết xuyên qua thời hai người này."

"Cảm tình của bọn họ so với tiểu thuyết còn ngọt hơn, phía chính phủ bức tử đồng nghiệp." (ý là chính văn quá hay không viết nổi đồng nghiệp văn/doujinshi)

"Ngôn Cảnh Tắc viết thư tình cho Sở Đình Tu, đi học cũng học, bọn em từ nhỏ đã biết bọn họ!"

......

Các bạn học sôi nổi nói.

Giáo sư hỏi: "Vậy các trò biết bọn họ ở bên nhau như thế nào sao?"

"Sở Đình Tu cứu Ngôn Cảnh Tắc đã chịu đủ áp bách của tổ mẫu, Ngôn Cảnh Tắc đối y vừa gặp đã thương!" Có học sinh nói.

"Sai!" Giáo sư nói: "Ta bên này biết một ít tư liệu tuyệt mật, trong đó còn có bản thảo của Thừa tướng Thôi Tuân lúc đó......"

Các bạn học đôi mắt đều sáng.

Giáo sư nói: "Vị Cảnh Tắc Đại Đế kia cũng không phải như những tác phẩm điện ảnh đó đắp nặn, toàn dựa Sở Đình Tu cứu vớt, tiểu đáng thương. Hắn hùng tài đại lược, còn tuổi nhỏ liền giả ngu lừa gạt được tổ mẫu mình, để tổ mẫu chọn hắn vì đế, lúc sau lại âm thầm phát triển thế lực của mình...... Hắn cực có mị lực cá nhân, chúng ta hoài nghi, hắn đã sớm thuyết phục Sở Đình Tu. Sở Đình Tu đối phó Thái Hoàng Thái Hậu, hẳn là không phải vì hoàng đế, mà là vì cá nhân. Mà lúc sau hắn cùng Sở Đình Tu ở bên nhau, cũng là hắn từng bước tính kế, nghe nói còn dùng một ít thủ đoạn không quang minh cho lắm. Hắn thậm chí nói với Thôi thừa tướng, hắn muốn Sở Đình Tu, liền nhất định sẽ có được, cũng tuyệt không buông tay...... Vị bệ hạ này, là người có đầu óc dị thường thanh tỉnh, phi thường minh bạch chính mình muốn cái gì, hắn chọn Sở Đình Tu, Sở Đình Tu cũng luôn không làm hắn thất vọng......"

Các bạn học: "......" Bởi vì trong lịch sử nói Ngôn Cảnh Tắc lúc đăng cơ giống như thiếu niên, hắn lại để lại rất nhiều tác phẩm văn học tình tình ái ái, cho nên rất nhiều tác phẩm điện ảnh đều tìm tiểu thị tươi bạch bạch nộn nộn tới diễn vai hắn, đem hắn đắp nặn thành một thanh niên chỉ biết nói chuyện yêu đương văn nghệ, thậm chí có vài chuyện xưa giảng là Sở Đình Tu dựa vào binh quyền, cưỡng bức Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng bức ra được cảm tình...... Nguyên lai không phải sao?

Vị bệ hạ này, lại là người hùng tài đại lược?

Giáo sư thấy mọi người khiếp sợ, lại nói: "Song Hoàng Thịnh Thế, tuyệt không phải một hoàng đế chỉ biết nói chuyện yêu đương có thể sáng tạo ra. Khi Ngôn Cảnh Tắc tại vị, ban bố rất nhiều chính lệnh đều cực kì hữu dụng, nếu không như thế, những đại thần lúc đó cũng không tâm phục khẩu phục hắn. Lúc hắn thoái vị, càng có rất nhiều người khóc lóc giữ lại..."

Các bạn học đều nghiêm túc nghe.

"Nam nam yêu nhau, còn không cần con nối dõi, ở lúc ấy cũng là đại nghịch bất đạo, hai người này thật sự quá mạnh mới không ai dám nói gì, mà các trò nhìn kỹ lịch sử, sẽ phát hiện giữa hai người này, địa vị chiếm cứ chủ đạo, ra chủ ý, vẫn là Ngôn Cảnh Tắc."

Các bạn học: "!!!" Cho nên tác phẩm điện ảnh gạt người! Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phải thiếu niên mảnh mai cả ngày thương xuân bi thu đa sầu đa cảm, mà là đại cường công!

Lúc này, giáo sư đột nhiên lại cười cười: "Kỳ thật tác phẩm của Ngôn Cảnh Tắc, ngoại trừ thư tình lúc ấy cho người in ấn ra tới, lưu truyền rộng rãi, còn có một ít bút ký tư nhân, bút ký này bảo tồn xuống không nhiều lắm, tin tưởng các trò nếu nhìn đến, nhất định sẽ mở rộng tầm mắt."

Bọn học sinh một đám kích động: "Giáo sư, chúng em có thể xem sao?"

Giáo sư nói: "Có thể."

Giáo sư click mở trên máy tính một tấm ảnh chụp cho mọi người xem.

Ảnh này chụp một quyển sách cũ, câu đầu tiên chính là: "X ngày, tướng quân ngôn: 'bệ hạ lợi hại, ăn không tiêu.' cực hỉ, ngày mai tiếp tục tập võ."

Mặt sau còn có một ít lời thông thường, trong đó phần lớn nhắc tới Sở Đình Tu, thường thường lại khoe khoang vài câu.

Rõ ràng cổ vật này chữ viết hoa lệ, nhưng không biết vì sao, bọn họ nhìn chung quy cứ cảm thấy có một cỗ hơi thở ngốc nghếch ập vào mặt.

Ủa đại cường công tâm tư thâm trầm đâu?

Hết chương 72.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play