Chương 22
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Thư tình nếu không lấy lại được, vậy phải làm sao?
Khiến người ta thấy mình bắt chước bút tích của Trình An Tu là được.
Tuy rằng làm vậy có hơi tự hủy hoại hình tượng của mình, nhưng ít ra có thể bảo vệ Trình An Tu.
Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy vô tội mà nhìn cha Trình.
Cha Trình tâm tình càng thêm phức tạp, biểu cảm trên mặt càng thêm nghiêm túc.
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, chột dạ mà hướng cha Trình cười cười, thuận tiện cường điệu một chút: “Trình lão sư, con chỉ là viết chơi chút thôi, con thật sự không có ác ý! Con cũng không biết vì sao tất cả mọi người đều thấy được…… Ựa! Quá mất mặt!”
Ngôn Cảnh Tắc bộ dáng mặt mũi đều mất sạch.
Những học sinh quanh đó thấy vẻ mặt của hắn, cũng cảm thấy vi diệu.
Cha Trình đứng ở đó, học sinh này nọ không dám thân cận quá, phần lớn đều không thấy được Ngôn Cảnh Tắc sau đó đã viết "Trình lão sư thiên hạ đệ nhất đẹp trai", nhưng Ngôn Cảnh Tắc nói gì, bọn họ đều nghe được.
Trang giấy tứ tán trước đó, bọn họ còn chuyền xem.
Hèn gì! Trình An Tu sao có thể viết ra những câu như thế! Nếu là Ngôn Cảnh Tắc viết, vậy thì bình thường!
Từ từ, này nếu là Ngôn Cảnh Tắc viết, cũng không bình thường nha!
Những học sinh đó cầm xem trên tay có loại cảm giác "một lời khó nói hết", nhìn lại Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn vừa cuồng vừa soái…
Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc hóa ra là dạng này!
"Ngôn Cảnh Tắc, cậu là tuyết liên băng thanh ngọc khiết nhất trên tuyết sơn, là hoa hồng kiều diễm mỹ lệ nhất hoa viên…"
Cậu tự viết về mình như vậy, không thấy xấu hổ sao?
Không không không, nói mình như vậy cũng tính là gì!
Ngôn Cảnh Tắc hắn thế mà lại còn dùng bút tích Trình An Tu, viết thư tình cho chính mình, viết thư tình đó!
Hắn thậm chí còn bôi đen Trình An Tu! Nói Trình An Tu muốn cưới sách bài tập!
Những học sinh đó cố nén dữ lắm mới không cười ra, biểu tình đều vặn vẹo.
Nãy vẫn chưa tính, lúc này, có người cười.
Đi theo cha Trình ra, lão sư ngữ văn của lớp 11 một nhặt tờ giấy lên, sau khi nhìn liền cười haha lên: "Ngôn Cảnh Tắc là người đẹp trai nhất thông minh nhất thế giới? Ha ha ha ha ha Ngôn Cảnh Tắc trò thật dám viết a ha ha ha ha!"
Lão sư vừa cười, học sinh lập tức liền không nín được, một đám đều cười ha ha.
Đến cuối cùng, ngay cả đám đàn em của Ngôn Cảnh Tắc, đều không nín được cười —— không nghĩ tới lão đại bọn họ, thế mà là dạng lão đại này.
Hình tượng lão đại anh minh thần võ trong lòng bọn họ, đều tan biến!
Muốn bọn họ về sau nhìn thẳng lão đại như thế nào đây?
"Tụi bây cười gì mà cười!" Ngôn Cảnh Tắc làm ra biểu cảm tức giận trừng mọi người xung quanh, trong lòng lại âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Trình An Tu ở trong trường học là cao cao tại thượng, được người ta ngước nhìn, một người như vậy thích con trai, đây là một sự kiện đáng nghị luận, tất cả mọi người đều sẽ lôi ra nói, có người cũng sẽ lấy đến giễu cợt Trình An Tu.
Này vẫn chưa tính, còn đổ thêm dầu vào lửa, nói Trình An Tu quấn lấy hắn không buông, còn có thể làm cho cha mẹ thân nhân Trình An Tu đều mất thể diện.
Nếu có người lớn trong nhà gây ồn ào, nếu là chuyện này ầm ĩ trên mạng…
Dựa theo quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Trang Cao Hàng quạt gió thêm củi, bảo Trình An Tu ỷ vào cha mẹ mình là giáo viên mà bức bách bạn học, đồng tính luyến ái làm người ghê tởm, mà cha mẹ Trình thu nhận hối lộ, phạt học sinh bằng thể xác, đem các loại tài nguyên đưa cho con trai phẩm đức thấp hèn.
Cuối cùng, cha Trình mẹ Trình bỏ việc, dì cả Trình An Tu bị tạm thời cách chức, gia gia Trình An Tu bị tức chết, mà Trình An Tu không chỉ bị bạo lực tinh thần qua internet, còn có người tìm được nhà cậu nhục mạ cậu, chỉ trích người nhà cậu.
Cậu rốt cuộc chỉ có mười sáu tuổi, làm sao chịu đựng được?
Mà hết thảy chuyện đó, Ngôn Cảnh Tắc không muốn nhìn thấy.
Hắn không hy vọng Trình An Tu chịu chút thương tổn nào.
Vì thế, hắn không tiếc hy sinh hình tượng của mình.
Hắn hy sinh thật quá lớn!
Nguyên bản hắn trong mắt bạn học là một lão đại làm mọi người kính sợ, nhưng hiện tại, trong mắt mọi người, hắn đã thành một kẻ… ngốc nghếch.
Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần Trình An Tu thích hắn, ngốc nghếch thì sợ gì?
“Ha ha ha ha ha…… Ngôn Cảnh Tắc, trò rất có tài nha, có nhiều đoạn viết đến không tồi! Ha ha ha ha!” Lão sư kia dẫn đầu cười rộ lên còn đang cười: “Bản lĩnh cũng không tồi… Ngôn Cảnh Tắc! Trò bình thường viết văn như gà bới, còn viết thư tình cho chính mình lại có thể đem chữ viết tốt như vậy, trò được lắm!"
Lão sư nói xong, còn dùng tờ giấy nhặt được cuốn thành ống, gõ gõ đầu Ngôn Cảnh Tắc một chút.
Lão sư Ngữ Văn này ở lớp tính cách hiền hòa, thường hay cùng học sinh giỡn với nhau, hiện tại gõ Ngôn Cảnh Tắc như vậy, cũng không có ác ý. Nhưng mà ông vừa mới gõ một chút, liền nghe có người nói: "Thầy đang làm gì?"
Cha Ngôn mẹ Ngôn tới.
Cha mẹ Ngôn nghe xong Trang Cao Hàng nói,cho rằng con trai mình trong trường bị người ta khi dễ, vội vội vàng vàng mà tới, liền thấy quanh con trai bị một đám người vây quanh, còn có lão sư đánh đầu con trai bọn họ.
Mà chủ nhiệm lớp của con, cha của Trình An Tu kia, lạnh mặt đứng bên cạnh.
Không sai, thời điểm tất cả mọi người cười ha ha, cha Trình không cười.
Tuy rằng Ngôn Cảnh Tắc đề bút liền viết ra chữ giống con ông như đúc, nhưng chỉ đến ảnh chụp màn hình đoạn chat nhắc tới đủ loại sự tình, nghĩ đến con trai mình đối với Ngôn Cảnh Tắc không giống người thường, ông liền cười không nổi.
Ông hiểu rõ con trai mình, nguyên nhân chính là vì hiểu rõ, ông biết giữa con mình và Ngôn Cảnh Tắc, khẳng định có chuyện gì đó.
Thời điểm cha Trình rối rắm, cha mẹ Ngôn đã qua tới.
Cha Ngôn năm nay 56, ông có hơi béo, bình thường đối mặt đứa con trai Ngôn Cảnh Tắc này, luôn là cười, hiện tại lại xụ mặt, nhìn đặc biệt có khí thế.
"Sao thầy đánh con trai tôi?" cha Ngôn căm tức nhìn lão sư Ngữ Văn.
Lão sư Ngữ Văn cạn lời mà nhìn tờ giấy cuốn thành ống trên tay.
Mà mẹ Ngôn đồng dạng cũng bụ bẫm, lúc này đã đi đến bên người Ngôn Cảnh Tắc: "Cảnh Tắc, con không sao chứ? Có ai khi dễ con không?"
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc xuyên qua đây, vẫn là lần đầu tiên thấy cha mẹ --- nguyên chủ kiên trì muốn cùng bạn học ăn sinh nhật, không cho bọn họ trở về.
Lúc này, bị mẹ Ngôn quan tâm, Ngôn Cảnh Tắc không giống nguyên chủ chán ghét như vậy, nhưng cũng có điểm không được tự nhiên: “Không ai khi dễ con! Cha mẹ sao lại tới đây?”
“Cảnh Tắc, bọn ta không sợ lão sư, con nếu như bị khi dễ, nhất định phải nói với mama, mama giúp con hết giận!” mẹ Ngôn nói, trừng mắt nhìn liếc mắt cha Trình một cái.
Cha Trình đối với cha Ngôn mẹ Ngôn kỳ thật rất có ý kiến, ông vẫn luôn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc biến thành như bây giờ, là bởi vì cha mẹ Ngôn không dạy tốt.
Nhưng ông lúc này có điểm chột dạ, thật ra không làm được như trước đây, đi theo cha Ngôn mẹ Ngôn nói vấn đề giáo dục.
Cha Trình chỉ có thể xụ mặt không nói lời nào.
“Con không sợ lão sư, cũng không bị khi dễ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Vừa rồi lão sư kia còn đánh con! Còn có Trình An Tu kia là chuyện như thế nào?” mẹ Ngôn cả giận nói, nói xong còn nhìn về phía cha Trình: “Nghe nói Trình An Tu là con của ông? Nó dây dưa Cảnh Tắc nhà tôi, ông biết không? Các người quản con như thế nào ? Nó một thằng con trai, vậy mà viết thư tình cho một đứa con trai khác…"
Mẹ Ngôn hùng hổ, đang muốn nói Trình An Tu không biết xấu hổ, đã bị Ngôn Cảnh Tắc bưng kín miệng: “Mẹ, mẹ nói bậy gì đó!”
“Cảnh Tắc?” mẹ Ngôn chần chờ mà nhìn về phía con trai mình.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, ai nói với mẹ chuyện lung tung rối loạn vậy!”
Cha Trình nãy giờ không nói gì, nhưng lão sư Ngữ Văn cầm ống giấy gõ gõ lên tay mình một chút, thu lực lại rồi nói: "Phụ huynh Ngôn Cảnh Tắc, tôi đại khái biết anh chị vì sao lại đến, nhưng mà chuyện này sự thật chỉ sợ so với anh chị nghĩ là không giống nhau."
“Cái gì không giống nhau?” cha Ngôn mẹ Ngôn khó hiểu.
“Thư tình không phải Trình An Tu viết, là Ngôn Cảnh Tắc tự mình viết.” lão sư Ngữ văn lấy vở trên tay đưa cho cha mẹ Ngôn: "Ngôn Cảnh Tắc bắt chước bút tích Trình An Tu viết thư tình, không nghĩ tới lại bị người ta chụp ảnh phát tán…"
Ngôn Cảnh Tắc lại một lần duỗi tay bưng kín mặt mình.
Cha Ngôn mẹ Ngôn mở quyển vở kia ra.
Chứ Ngôn Cảnh Tắc rất lớn, có nhiều trang kín cả một tờ cũng chỉ có vài chữ, nên bọn họ xem rất nhanh, xem qua một lúc, đều lộ ra biểu tình một lời khó nói hết.
Bọn họ không biết Trình An Tu kia là ai, nhưng mà người bình thường dù có thích con trai họ, cũng sẽ không viết lung tung rối loạn như vậy.
Nhìn con trai mình như vậy… chỉ sợ đó thật sự là con trai bọn họ viết!
Cha Ngôn mẹ Ngôn tức khắc xấu hổ, nhưng Ngôn Cảnh Tắc trưng ra bộ dáng bất chấp tất cả, nói với cha mẹ: "Thấy hết rồi ạ? Vậy coi như xong nha! Thật là, con không phải bị Trình An Tu nhìn chằm chằm làm bài tập, trong lòng không thoải mái, mới tùy tiện viết bậy vậy thôi sao? Sao hiện tại mỗi người ai cũng biết vậy?"
Người xung quanh "......" Trách không được hắn viết "Trình An Tu muốn cưới sách bài tập", hóa ra là bị Trình An Tu bắt làm bài tập đến tức điên.
Cha Ngôn mẹ Ngôn càng xấu hổ.
Bất quá Ngôn phụ rốt cuộc là người đã trải qua qua sóng to gió lớn, thực mau liền khụ hai tiếng, thanh thanh giọng nói: “Thơ tình chuyện này coi như được giải quyết, những đoạn chat bị chụp lại thì sao? Con không phải nói Trình An Tu dây dưa con sao?”
Ngôn Cảnh Tắc ở trên đó, chính là nói như vậy! Trang Cao Hàng còn nói cho bọn họ biết, nói ngày hôm qua con của ông ăn sinh nhật, Trình An Tu tìm được nhà ông…
“Cái gì đoạn chat bị chụp hình?” Ngôn Cảnh Tắc đầy mặt mờ mịt.
Ngôn Cảnh Tắc còn chưa biết đoạn chat bị chụp màn hình lại sao?
Cha Ngôn lập tức liền đem điện thoại ra, đưa Ngôn Cảnh Tắc xem.
“Ựa! Này đó chẳng lẽ mọi người cũng đều thấy được?” Ngôn Cảnh Tắc hô to một tiếng, đi hỏi người chung quanh.
Đám đàn em hắn nhịn cười, gật gật đầu.
Trước đó xem ảnh chụp, bọn họ còn nghĩ, có phải Trình An Tu thật sự dây dưa lão đại bọn hay không, nhưng hiện tại…
Nhìn lão đại bọn họ bề ngoài tà mị cuồng quyến, tính cách nội tâm ngốc nghếch mà xem…
“Con còn không phải là nổ một chút thôi sao!” Ngôn Cảnh Tắc rống giận một tiếng: “Mấy chuyện này con chỉ ở trong group nhỏ nói, trong group trừ con cũng chỉ có Bộc Trí và Trang Cao Hàng, rốt cuộc là tên khốn nào chụp lại cho người khác xem!"
Quả nhiên như thế…… Bọn họ nói mà, Trình An Tu sao có thể như Ngôn Cảnh Tắc nói, nguyên lai là Ngôn Cảnh Tắc khoác lác!
Các bạn học đều có điểm đồng tình Trình An Tu.
Cha Ngôn mẹ Ngôn cũng sửng sốt: “Khoác lác?” Nào có người khoác lác, nổ đến như vậy.
“Cha mẹ, hai người không biết, Trình An Tu người thành tích tốt nhất niên cấp bọn con, mỗi lần thi cử đều đứng đầu khối, cậu ta làm gì cũng đứng đầu trường…” Ngôn Cảnh Tắc khen Trình An Tu một hồi, nói một hồi lâu mới dừng, lại nói: “Con chính là… nổ một tí… Con chỉ cùng Bộc Trí và Trang Cao Hàng nói, tuyệt đối không có cùng người thứ ba nói qua, những thư tình con chính mình viết, cũng chỉ có bọn họ thấy được!”
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự đem Trang Cao Hàng kéo xuống nước.
Sự việc lần này khẳng định là Trang Cao Hàng làm, làm được thật nhanh, độc, chuẩn.
Nếu không có hắn xuyên qua đây, chẳng sợ nguyên chủ bởi vì thích Trình An Tu, không tính toán trêu cợt Trình An Tu, đối mặt với tình huống này, nguyên chủ cũng giải thích không được.
Lấy tính cách nguyên chủ, khẳng định là làm không được giống như hắn, tự bôi đen.
Hơn nữa nguyên chủ cùng Trang Cao Hàng, Bộc Trí mười mấy năm cảm tình, hơn phân nửa sẽ không bán đứng hai người này, thậm chí khả năng sẽ vì bọn họ mà hy sinh Trình An Tu.
Càng đừng nói, Trang Cao Hàng cả cha Ngôn mẹ Ngôn cũng đều tìm tới.
Bình thường cha mẹ, mặc kệ là có con trai thích con mình, hoặc con mình thích con trai, đều có thể làm cho họ nổi giận!
Trang Cao Hàng chỉ sợ là muốn cha Ngôn mẹ Ngôn đi đối phó Trình An Tu.
Nhưng hắn không phải nguyên chủ.
Hắn đối với Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí, không có bất luận cảm tình gì.
Hắn muốn cho hai người này chịu giáo huấn.
Trang Cao Hàng là vạn năm đứng thứ hai của khối, Bộc Trí là bạn thân Ngôn Cảnh Tắc, còn ở đại hội thể thao tỏa sáng rực rỡ, rất nhiều người đều nhận thức bọn họ.
Hiện tại nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, bọn họ lập tức nghĩ đến, Ngôn Cảnh Tắc chẳng lẽ là bị bạn thân hố?
Bọn họ cảm thấy, Ngôn Cảnh Tắc là bị người hố thật.
Chuyện mất mặt như vậy hiện giờ làm cho cả trường đều biết, Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ bị tức điên.
Ngôn Cảnh Tắc xác thật một bộ tức muốn hộc máu, hắn thậm chí lấy ra di động, click mở group: “Nè group còn luôn nè! Con chỉ là trong group nổ một chút, con có trêu chọc ai đâu? Con theo chân tụi nó học cũng lớp, tụi nó hẳn là biết, Trình An Tu căn bản không thích con!"
Nguyên chủ tuy rằng nghe Trang Cao Hàng nói, theo đuổi Trình An Tu, nhưng hắn cũng sợ Trang Cao Hàng thấy được không cao hứng, cho nên trước mặt người khác hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, Trình An Tu liền càng không cần, tính cách của cậu ấy… cậu đưa đồ cho nguyên chủ, đều là trộm đưa.
Hai người bọn họ trước sau bàn, cũng không ai biết bọn họ ở bên nhau.
Lão sư lại dùng ống giấy gõ Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Chỉ có trò mới dám thôi, nổ vậy mà cũng dám nổ!"
Cha mẹ Ngôn lúc này cũng ngại đi ngăn lão sư "đánh" con bọn họ.
Đồng thời, bọn họ cũng có ý kiến đối với Trang Cao Hàng.
Đây là làm sao, con trai họ nổ một chút, Trang Cao Hàng thế mà lại gọi điện thoại cho bọn họ nói bừa! Nhưng mà com bọn họ rốt cuộc làm sao? Vì sao lại nổ chuyện như thế?!
Mọi người ở hiện trường có hơi rối rắm, đúng lúc này, Trình An Tu tới.
Trình An Tu một mình ở phòng học học thật lâu, sau đó liền phát hiện không thích hợp.
Đều phải đi học, Ngôn Cảnh Tắc còn chưa đi học, học sinh lớp bọn họ, còn đều chạy đi đâu…
Cậu rời phòng học, liền nhìn thấy một đám người tụ tập dưới lầu, trong đó còn có Ngôn Cảnh Tắc…
Trình An Tu đã đi tới, có điểm khó hiểu: “Đây là làm sao vậy?”
Kỳ thật học sinh lại đây vây xem, có vài người chưa xem tin tức truyền lưu trên group, nhưng bạn học mau chóng phổ cập khoa học cho bọn họ.
Trình An Tu thì không giống vậy.
Không ai dám phổ cập khoa học gì cho cậu.
“An Tu, trò đã đến rồi à!” Lão sư Ngữ văn nhìn về phía Trình An Tu: “Ngôn Cảnh Tắc gia hỏa này bắt chước bút tích của trò viết thư tình, bị bắt.”
Trình An Tu khó hiểu, nhíu mày, cả người thoạt nhìn lạnh hơn.
Chung quanh những học sinh đó thấy cậu như vậy, đều đồng tình mà nhìn cậu.
Trình An Tu thật sự thực xui xẻo, thi xong cuộc thi toán học vừa trở về, liền gặp được loại chuyện này…
Phía trước mọi người xem kịch vui ngóng Trình An Tu, hiện tại một đám, trong lòng trừ bỏ đồng tình, vẫn là đồng tình.
Cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn đến bộ dáng Trình An Tu, lại rất chột dạ.
Phía trước Trang Cao Hàng gọi điện thoại cho họ, lúc nói về người Trình An Tu này, cha Ngôn mẹ Ngôn kỳ thật không biết nói đến ai.
Nhưng hiện tại nhìn đến Trình An Tu, bọn họ liền nhận ra người này.
Trước đó bọn họ tới tham gia hội phụ huynh, đứa nhỏ này từng đại biểu học sinh toàn trường nói chuyện, nghe nói là một đứa trẻ đặc biệt ưu tú.
Lúc ấy bọn họ còn nghĩ, con trai bọn họ nếu có thể như vậy, bọn họ nằm mơ đều cười đến tỉnh.
Đứa nhỏ này có bản lĩnh như vậy, tương lai tiền đồ sẽ không kém, mà con trai bọn họ… Tuy rằng bọn họ cảm thấy con trai mình cũng tốt, nhưng nếu bảo người ta thích con mình, cũng không đến mức dây dưa không thôi đi?
Hơn nữa đứa nhỏ này bộ dáng lạnh như băng, vậy sẽ dây dưa người khác sao?
“An Tu à, tôi chính là cảm thấy chữ cậu rất đẹp, cho nên chiếu học theo, tôi thật sự không có ác ý!” Ngôn Cảnh Tắc chạy đến trước mặt Trình An Tu giải thích, chỉ thiếu không chỉ thiên thề nữa thôi.
Mà lúc này, lão sư ngữ văn đem tờ giấy trên tay dùng để gõ Ngôn Cảnh Tắc cho Trình An Tu: “An Tu, trò nhìn xem.”
“Không!” Ngôn Cảnh Tắc kêu lên một tiếng muốn đi đoạt, nhưng Trình An Tu đã bắt được tờ giấy kia.
Trình An Tu: “……”
Chữ trên giấy cùng chũe cậu giống nhau như đúc, viết nội dung lại làm người ta một lời khó nói hết, dựa theo lão sư nói, này nọ đều là Ngôn Cảnh Tắc viết.
Bạn trai cậu đây là có tật xấu gì!
Trình An Tu đã không biết nên nói cái gì mới tốt.
Bất quá cậu thật ra không tức giận.
Bạn trai cậu học chữ cậu viết khen chính mình, còn rất đáng yêu.
Còn có, cậu có phải bởi vì làm bài xem nhẹ Ngôn Cảnh Tắc hay không, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng cảm thấy cậu muốn cùng sách bài tập kết hôn?
Trình An Tu trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng biểu tình không hề thay đổi.
Hơn nữa người trước đó lúc mọi người cười ha ha, đều lạnh một khuôn mặt, hiện tại biểu tình càng lạnh hơn - Trình lão sư…
Học sinh xung quanh đột nhiên cảm thấy có hơi lạnh.
“An Tu, tôi chỉ là viết chơi……” Ngôn Cảnh Tắc còn giải thích.
Trình An Tu chậm rãi đem trang giấy trên tay gấp lại, lại nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: "Bài tập cuối tuần làm xong chưa?”
Biểu tình trên mặt Ngôn Cảnh Tắc chậm rãi biến mất: “Không có…”
“Trở về làm bài tập!” Trình An Tu nói, lại nhìn về phía những người khác: “Đã vào giờ tự học từ lâu rồi, đến trễ phải nhớ báo tên.”
Những học sinh đó lập tức liền chạy, Ngôn Cảnh Tắc cũng muốn chạy, nhưng bị lão sư ngữ văn gọi lại: “Ngôn Cảnh Tắc, trò theo chúng ta lên văn phòng!”
Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể dừng bước chân.
Lão sư Ngữ văn lại nói: “An Tu, lần này sự tình cùng trò cũng có quan hệ, trò có muốn cùng chúng ta lên văn phòng không?”
“Không được! Lão sư, này quá vứt mặt mũi con, đừng cho Trình An Tu đi!” Ngôn Cảnh Tắc kêu lên.
Hôm nay chuyện này, nguyên bản là vấn đề của Trình An Tu, nhưng hiện tại, một chút quan hệ cũng không dính tới Trình An Tu.
Lão sư Ngữ văn sảng khoái mà để Trình An Tu đi trở về, nhưng Ngôn Cảnh Tắc, còn “si ngốc” mà nhìn theo bóng dáng Trình An Tu.
Cha Ngôn mẹ Ngôn càng chột dạ.
Con trai bọn họ vừa thấy đến Trình An Tu này, hai mắt liền tỏa ánh sáng…
Bọn họ đã tin tưởng Trình An Tu không dây dưa con trai bọn họ, nhưng thật ra con trai bọn họ… Có khả năng dây dưa người ta!
Cha Trình cũng càng chột dạ.
Ông nhìn thấy con mình cẩn thận mà đem tờ giấy có mấy câu Ngôn Cảnh Tắc viết ngốc cất kĩ, bỏ vào túi! Hơn nữa thời điểm con ông nhìn Ngôn Cảnh Tắc, rõ ràng một chút không vui cũng không có, giống như còn có chút… sủng nịch?
Cha Trình cảm thấy, nếu ông không hiểu rõ con trai mình như vậy thì tốt rồi, nhưng cố tình ông lại hiểu con rất rõ, cực kì rõ…
Cha Trình cùng cha Ngôn mẹ Ngôn hai mặt nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười xấu hổ.
Hết chương 22.