Chương 21

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Đến thời điểm hừng đông, Ngôn Cảnh Tắc đã dùng chữ của Trình An Tu viết đầy một quyển vở, cánh tay hắn lúc này như là không phải của mình nữa.

Đem notebook xé ra, lại kẹp vào giữa, bảo đảm tất yếu thời điểm vung tay là có thể đem chúng phát tứ tán ra ngoài... Ngôn Cảnh Tắc thu dọn cặp sách một chút, chuẩn bị đi học.

Cùng lúc đó, trừ lớp 11 một, những lớp khác trên diễn đàn đã có một tin tức lưu truyền.

Nghe nói, Trình An Tu thích Ngôn Cảnh Tắc!

Mà cái này là có chứng cứ! Chứng cứ chính là Ngôn Cảnh Tắc cùng người ta nói chuyện phiếm, lúc nói còn đưa ảnh chụp có thư tình Trình An Tu viết cho Ngôn Cảnh Tắc!

Các loại hình ảnh kết hợp lời đồn, điên cuồng truyền bá trong trường, cơ hồ học sinh đều thấy được.

Đám đàn em của Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên cũng thấy được.

Đám đàn em ngày hôm qua còn chắc chắn Trình An Tu sẽ không thích lão đại Ngôn Cảnh Tắc, hiện tại nhìn đến những chứng cứ đó...

"Trời má! Trình An Tu sẽ không thật sự thích lão đại đó chứ?"

"Hình chụp này, avatar đúng là lão đại..."

"Trách không được hôm qua lão đại dám làm vậy với Trình An Tu."

"Lúc Trình An Tu hôm qua rời đi rất tức giận, chẳng lẽ là vì lão đại cự tuyệt y?"

"Thật không nghĩ tới, hóa ra Trình An Tu lại là hạng người này."

......

Đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc ở trên group bàn tán, lúc này càng là nói không ngừng.

Nói nói, có người lại hỏi: "Nói xem lão đại biết việc này không? Muốn đem chuyện này nói cho lão đại nghe không?"

Lời này vừa ra, trong group một mảnh yên tĩnh.

Một lát sau, mới có người hỏi một chút: "Ai đi nói?"

Trong group lại an tĩnh.

Đúng vậy, ai đi nói cho lão đại?

Bị một thằng con trai thích cũng không phải là chuyện gì tốt nhỉ, càng đừng nói hiện tại lại ồn ào đến mọi người đều biết... Lão đại bọn họ chắc sẽ nổi điên mất!

Bọn họ đều không muốn đưa đầu vào họng súng.

Nhưng mà mọi người rất nhanh nghĩ đến một người: "Chào buổi sáng!"

"Vu ca, anh lên đi!"

"Vu ca, sáng khỏe ha! Cố lên!"

......

Đàn em số một kiêm bạn cùng lớp của Ngôn Cảnh Tắc - Vu Lê Minh: "......."

Đàn em Ngôn Cảnh Tắc trên cơ bản là không thích học hành, tự nhiên không vào được lớp một là lớp chọn, nhưng Vu Lê Minh là ngoại lệ, y là lớp một, hằng ngày gần Ngôn Cảnh Tắc nhất.

Tuy rằng tối hôm qua chơi thật lâu, nhưng Vu Lê Minh vẫn sớm vào lớp như cũ, nhìn quanh phòng học một vòng.

Đại bộ phận học sinh là tối qua tham gia tiết tự học buổi tối, lúc này đã sớm học tập trong lớp, bao gồm cả Trình An Tu.

Mà giờ phút này, ngoại trừ Trình An Tu, người bên ngoài đều nhìn cậu, còn có không ít người đem điện thoại, nhìn Trình An Tu một cái, lại nhìn điện thoại một cái.

Không thể nghi ngờ, chuyện Trình An Tu thích Ngôn Cảnh Tắc, mọi người đều đã biết.

Nhưng Trình An Tu chỉ sợ cũng không biết... cậu ngồi yên ở đó, nhìn lạnh như băng, trên mặt không chút khác thường, đang vùi đầu viết chữ.

Trình An Tu xác thật cái gì cũng không biết, tối hôm qua cậu cùng Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện qua, liền vô cùng tự giác mà đem điện thoại ném một bên không nhìn, đối với tin tức trên mạng hoàn toàn không biết gì cả.

Cũng ổn, mà cho dù cậu có xem điện thoại, cũng sẽ không biết sự kiện kia, không ai dám đem những ảnh chụp kia cho cậu xem.

Lúc này, Trình An Tu cũng chỉ thấy ánh mắt mọi người nhìn mình hôm nay, có hơi quái quái.

Nhưng vậy cũng không ảnh hưởng cậu học tập.

Vì chuẩn bị cuộc thi toán học, cậu không thể đúng hạn hoàn thành các môn khác, hiện giờ yêu cầu bổ sung.

Thời điểm Trình An Tu nghiêm túc làm bài, cha mẹ cậu cũnh đã nhìn thấy những hình chụp đó.

Các giáo viên đối với học sinh đều rất chú ý, còn có một vài giáo viên khoác áo choàng ẩn trong group lớp, hiện tại Trình An Tu việc này ồn ào đến lớn như vậy, tự nhiên có người phát hiện, cũng có người nói cho cha mẹ Trình.

"Có phải An Tu quá gây chú ý không, có người cố ý chỉnh nó?"

"Đây đều là Ngôn Cảnh Tắc kia vô căn cứ đi? An Tu có khả năng làm chuyện này sao?"

"Tên nhãi ranh đó! Loại chuyện này cũng dám dựng!"

"Ngôn Cảnh Tắc này đúng là một mẩu cứt chuột!"

......

Các giáo viên đa số cảm thấy, hình chụp này nọ là có người cố ý làm ra, gây phiền phức cho Trình An Tu.

Trình An Tu là một đứa trẻ tốt, bọn họ không cảm thấy cậu sẽ làm ra loại chuyện này.

Cho dù cậu thích con trai, cũng không đến mức thích Ngôn Cảnh Tắc, tên này ngoại trừ tiền ra thì không có chỗ nào đàn ông hết!

Chỉ có cha Trình, lạnh mặt, tâm tình trầm trầm đi xuống.

Ông và vợ đối với giáo dục con cái cực kì coi trọng.

Trình An Tu lại là một đứa trẻ thông minh như vậy, ngoan ngoãn như vậy, bọn họ đem tâm huyết trên người đều đặt ở Trình An Tu.

Gần đây Trình An Tu phải thi toán học, ông chú ý Trình An Tu càng nhiều hơn.

Sau đó ông liền phát hiện, gần đây Trình An Tu học tập có hơi phân tâm.

Ngay từ đầu ông cho rằng con trai phân tâm vì Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh quấy rầy, liền nói với con tách chỗ ngồi hai đứa ra, cho Ngôn Cảnh Tắc ngồi với một đứa cuối lớp.

Nhưng con trai ông cự tuyệt, còn nói với ông Ngôn Cảnh Tắc rất thông minh, nói muốn giúp Ngôn Cảnh Tắc phụ đạo thêm.

Ông lúc đó cảm thấy con trai mình quá dụng tâm, nhưng hiện tại nhìn những hình ảnh trước mặt...

Trên ảnh, Ngôn Cảnh Tắc nói con ông hôm đó mang cơm cho hắn, con ông đúng là hôm đó ở nhà nấu cơm!

Ngôn Cảnh Tắc nói con ông sửa lại bài toán mất căn bản của hắn, con ông xác thật hôm đó vội đến khuya!

Quan trọng nhất, là thư tình kia.

Chữ viết trên thư tình kia, cha Trình liếc mắt một cái đã nhìn ra là con ông viết.

Cha Trình nhiều năm làm giáo viên, trải qua vô số sóng to gió lớn, nhưng giờ khắc này, vẫn có hơi chịu không nổi, tức giận đến run rẩy.

Trước kia ông ở trong trường bắt gặp được các nam sinh nữ sinh đồng tính khác hôn môi nhau, lúc đó ông xử lí im ắng, không đem sự tình làm lớn, cũng không kì thị những đứa trẻ đó.

Ông tự nhận là một người rất khai sáng.

Nhưng hiện tại, chuyện này rơi xuống đầu con ông!

Ông không tiếp thu được.

Hơn nữa, con ông thích con trai thì thôi, vậy mà còn coi trọng tên Ngôn Cảnh Tắc mà ông chướng mắt đủ thứ! Coi trọng tên Ngôn Cảnh Tắc ông chướng mắt đủ thứ thì thôi, vậy mà còn bị Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ.

Cha Trình đã tức đến muốn hộc máu.

Đồng dạng tức giận, còn có mẹ Trình.

Trong một văn phòng, cha Trình biết chuyện, mẹ Trình đương nhiên cũng biết.

Bà cũng như cha Trình, bà cũng không thích Ngôn Cảnh Tắc.

Học sinh thành tích không tốt trong trường rất nhiều, bọn họ làm giáo viên, không thể chỉ vì một học sinh thành tích kém liền chán ghét học sinh đó, mà Ngôn Cảnh Tắc không chỉ đơn giản là thành tích kém.

Ngôn Cảnh Tắc hắn còn ở trong trường kéo bè kéo cánh, quấy rầy học sinh khác học tập, thậm chí người khác đắc tội hắn, liền ở ngoài trường uy hiếp người ta.

Bọn họ làm giáo viên còn nghĩ giảng một chút đạo lý cho Ngôn Cảnh Tắc, hắn căn bản còn không nghe, một bộ vênh mặt lên, bộ dáng ta đây có tiền.

Cha Trình còn muốn sửa đổi cho Ngôn Cảnh Tắc, còn an bài con trai ngồi cùng bàn với hắn, mẹ Trình đã sớm từ bỏ, làm lơ luôn Ngôn Cảnh Tắc.

Bà vẫn không rõ, Ngôn Cảnh Tắc tới lớp chọn làm gì.

Hắn nếu đã không muốn học, đi mấy lớp khác không phải tốt hơn sao?

Hiện tại con trai mình thế mà thích Ngôn Cảnh Tắc.

Trước mắt mẹ Trình tối sầm, dùng ta đỡ đầu mới không phải ngất xỉu.

Mà đồng dạng tức giận còn có cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc.

Cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc bình thường rất bận, nhưng đối với con trai, vẫn rất quan tâm săn sóc.

Bọn họ đã hơn 50 tuổi, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều ôm cháu luôn rồi, nhưng bọn họ chỉ có đứa con trai như vậy...

Đối với Ngôn Cảnh Tắc, cha Ngôn mẹ Ngôn là phủng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.

Nguyên chủ có thể hoàn toàn không nghe lời bọn họ nói, chính là bởi vì bọn họ đối với nguyên chủ đúng là hữu cầu tất ứng*, không hề phàn nàn.

(*có yêu cầu là chắc chắn được đáp ứng)

Trên quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nguyên chủ thích Trang Cao Hàng, bọn họ tuy rằng không cao hứng, nhưng nguyên chủ làm ồn ào, khiến cho nguyên chủ và Trang Cao Hàng cùng nhau xuất ngoại.

Sau đó nguyên chủ rõ ràng không đúng tí nào, còn muốn tiếp nhận công ty, bọn họ cũng không vui, nhưng nguyên chủ làm ồn ào, bọn họ lại đồng ý.

Một đôi cha mẹ như vậy... Nếu Ngôn Cảnh Tắc là nói chuyện yêu đương, cho dù đối tượng là nam, bọn họ cũng sẽ không quá tức giận, nhưng bọn ho nhận được điện thoại của Trang Cao Hàng, nói Ngôn Cảnh Tắc bị một nam sinh trong trường quấn lên, tên kia ỷ vào cha mình là chủ nhiệm lớp chọn, luôn quấy rầy Ngôn Cảnh Tắc.

Cha mẹ Ngôn lúc này còn chưa biết tính hướng của Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên nghe được chuyện như thế, tất nhiên tức giận!

Trang Cao Hàng cùng Ngôn Cảnh Tắc lớn lên từ nhỏ với nhau, là đứa trẻ đặc biệt đáng tin cậy, cha mẹ Ngôn rất tín nhiệm y, hơn nữa Trang Cao Hàng cho bọn họ xem con trai mình oán hận Trình An Tu thế nào, nhìn thư tình Trình An Tu viết cho con trai...

Con trai mình lớn lên không kém lại có tiền, cha Ngôn mẹ Ngôn vẫn luôn lo lắng sẽ có cô gái nào theo đuôi hắn, lừa hắn, không nghĩ tới cuối cùng cô gái không tới, mà tới một tên con trai!

Nhất Trung không phải cao trung tốt nhất sao? Giáo viên chủ nhiệm lúc giáo huấn con trai họ không hề lưu tình, kết quả thì sao? Con trai chủ nhiệm lớp thế mà lại làm ra chuyện này.

Mà đứa nhỏ đáng thương của bọn họ, vì cha mẹ Trình An Tu là giáo viên, bị buộc thành như thế cũng không dám nói cho bọn họ.

Cha mẹ Ngôn sáng sớm nhận được tin, lieèn hùng hổ chạy đến trường học, muốn xem như thế nào.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã tới trường học.

Ngôn Cảnh Tắc mới vừa tiến vào cổng trường, liền gặp một vài học sinh, sau đó phát hiện trong đó có rất nhiều người, ánh mắt nhìn hắn không quá thích hợp.

Khẳng định đã phát sinh chuyện gì đó!

Vừa lúc nhìn thấy một đàn em ở cách đó không xa, Ngôn Cảnh Tắc gọi lại: "Tiểu Lưu, mày lại đây! Ánh mắt mày nhìn tao hình như không thích hợp đó! Nói, rốt cuộc là chuyện gì?!"

Đàn em kia hướng tới Ngôn Cảnh Tắc cười: "Cũng không có chuyện gì, chính là... Lão đại anh cũng quá lợi hại! Trình An Tu vậy mà cũng có thể thu phục!"

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng "lộp bộp" một chút, có loại cảm giác quả nhiên là như thế.

Ngày hôm qua hắn cùng Trang Cao Hàng ồn ào, lấy tính cách Trang Cao Hàng, khẳng định sẽ tiên hạ thủ vi cường, may mắn hắn đã sớm có chuẩn bị.

Kế tiếp, có một trận đánh ác liệt phải đánh.

"Sao mày biết?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi, hướng tới đàn em tà khí cười.

"Lão đại, em thấy thư tình Trình An Tu viết cho anh!" đàn em này nói.

"Hóa ra là như vậy... Trang Cao Hàng cho mày xem hả?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Cái này đàn em lại hơi mờ mịt --- không phải Trang Cao Hàng cho y xem! Là người ta gửi lên group á!

Nhưng mà y còn chưa kịp nói, Ngôn Cảnh Tắc liền nói tiếp: "Trình An Tu kỳ thật viết nhiều thư tình cho tao lắm, còn nữa nè, mày muốn coi không?"

Đàn em kia nghệch ra: "Gì?" xem lịch sử trò chuyện kia, lão đại y hình như còn chướng mắt Trình An Tu. Y còn tưởng nhắc tới việc này, lão đại nhà y sẽ nổi điên ấy, kết quả, lão đại còn định cho y em mấy thư tình khác mà Trình An Tu viết?

Đây là cái hướng phát triển gì vậy?

Đàn em ngốc ra, liền thấy lão đại mình từ trong cặp lấy ra một quyển notebook thật dày, tùy tay mở một tờ, chính là thư tình Trình An Tu viết.

Này vẫn chưa tính, bởi vì lão đại y tùy ý phẩy phẩy, y còn chú ý thấy trên vở đó toàn là chữ Trình An Tu viết!

Trình An Tu là người cuồng học hành như vậy, viết thư tình cho người ta còn viết luôn cả quyển vở dày?

Đàn em này có chút phản ứng không kịp, sau đó thấy Ngôn Cảnh Tắc tùy ý xé xuống một tờ, đưa cho y: "Cho mày!"

Đàn em này nhìn về phía tờ giấy kia, thấy trên đó viết: "Tôi sùng bái Ngôn Cảnh Tắc nhất, Ngôn Cảnh Tắc là người đẹp trai nhất Nhất Trung!"

Lạc khoản ghi Trình An Tu.

Đàn em không chỉ ngu ra, mắt cũng trợn tròn.

Trình An Tu lạnh như băng kia, vậy mà viết những lời đó?

Không lẽ bọn họ đều nhìn lầm Trình An Tu?

"Mày phải bảo tồn cho tốt đó!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Lão đại... đây thật là Trình An Tu viết sao?" đàn em run rẩy thanh âm hỏi, bọn họ vẫn luôn cho rằng Trình An Tu là đóa hoa cao lãnh, hóa ra không phải sao?

Nhưng cho dù không phải, như vầy cũng quá lợi hại?

"Biết rồi thì đừng nói toạc ra!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Gì?" Đàn em lại sửng sốt.

Mà lúc này, đám đàn em khác của Ngôn Cảnh Tắc đều ra tới, còn có một vài học sinh không phải đàn em hắn ở xa xem náo nhiệt.

Bọn họ cũng biết Ngôn Cảnh Tắc là nhân vật phong vân, nhưng không nghĩ Trình An Tu thế mà lại thích Ngôn Cảnh Tắc, là vì Ngôn Cảnh Tắc có tiền sao?

"Lão đại, Trình An Tu thật sự thích anh hả?"

"Lão đại, thư đó thật là Trình An Tu viết?"

"Lão đại......"

......

Mày Ngôn Cảnh Tắc nhăn lại, sắc mặt đại biến, bắt được cổ áo một đàn em trong đó, hỏi: "Từ từ... Tụi bây đều biết chuyện này?"

Vu Lê Minh lúc này cũng từ trong phòng học chạy ra, còn có mấy học sinh lớp chọn theo y lại đây, y nói: "Lão đại, toàn trường đều biết."

Ngôn Cảnh Tắc lộ ra biểu tình mờ mịt: "Toàn trường đều đã biết? Tui bây đều xem qua thư tình kia."

Vu Lê Minh nói: "Hẳn là đều xem qua thì phải? Lão đại, Trình An Tu......"

"Tao xong đời rồi!" Ngôn Cảnh Tắc dùng một bàn tay che lại mặt mình, biểu tình tà khí trên mặt nháy mắt biến mất.

Đám người Vu Lê Minh có chút khó hiểu, lão đại bọn họ vì sao vẻ mặt thống khổ như vậy? Chẳng lẽ là sợ cha mẹ Trình An Tu tìm hắn phiền toái?

Nhưng mà lão đại trong nhà được chiều như vậy, căn bản là không cần sợ á! Lão đại không phải thường nói, hắn tới Nhất Trung để quậy mỗi ngày, về sau sẽ xuất ngoại sao?

Ngôn Cảnh Tắc biết Trình An Tu sáng mỗi ngày đều sẽ chuyên tâm học tập, không để ý tới sự việc rối loạn lung tung xung quanh.

Vì không quấy rầy Trình An Tu, không ảnh hưởng Trình An Tu, hắn ở khu dạy học bên ngoài nói chuyện riêng với người ta, kiên quyết không đi phòng học.

Hắn còn cố tình dẫn không ít người lại đây.

Hiện tại, xung quanh hắn đã tụ lại không ít học sinh nhiều chuyện.

Cha Trình vốn dĩ muốn đi tìm con trai nói chuyện, kết quả mới tới văn phòng liềm thấy được Ngôn Cảnh Tắc bị người ta vây quanh dưới lầu... Ông xuống lầu, đi về hướng Ngôn Cảnh Tắc.

Đối mặt Ngôn Cảnh Tắc, tâm tình cha Trình phá lệ phức tạp.

Con của ông thích tên nam sinh này, tên nam sinh này lại ghét bỏ con của ông...

"Ngôn Cảnh Tắc!" cha Trình thấy người hơi nhiều, bèn định đem Ngôn Cảnh Tắc tới nói không có ai, lại bảo: "Trò theo tôi qua đây!"

"Trình lão sư, con sai rồi, con thật sự sai rồi!" Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên nói.

Cha Trình sửng sốt. Ngôn Cảnh Tắc lúc nào cũng tranh luận với ông, chưa từng nhận sai, đây là có chuyện gì?

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Trình lão sư, con chính là cảm thấy chơi vui thôi! Con thật sự không có ác ý!"

"Cái gì cảm thấy chơi vui? Cậu làm gì?" cha Trình nhíu mày hỏi.

"Trình lão sư, thầy không phải vì thơ tình tới tìm con sao?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Cha Trình xác thật là vì chuyện thơ tình tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, nhưng ông không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc sẽ nói thẳng ra, hơn nữa, Ngôn Cảnh Tắc nhận sai cái gì?

Không phải con của ông dây dưa Ngôn Cảnh Tắc sao?

Ngôn Cảnh Tắc lại nói: "Trình lão sư, thơ tình kia chính là vì con chơi vui mới viết, con thề con chỉ cho hai đứa bạn bè tốt xem qua, chưa cho người khác xem, con cũng không biết sao lại có nhiều người thấy được như vậy..."

"Cậu viết?" cha Trình làm lão sư, vẫn là rất biết nắm trọng điểm.

Ngôn Cảnh Tắc trên tay còn cầm cái notebook kia, lúc này mặt đầy xấu hổ: "Con chỉ là tùy tiện viết viết..."

Cha Trình đi lấy vở trên tay Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc có hơi không muốn đưa, giữa chừng lôi kéo tay run lên, từ vở kia rớt ra rất nhiều trang giấy, rớt xuống đất.

Học sinh xung quanh lá gan lớn, lập tức liền nhặt giấy lên nhìn.

Trên tờ giấy đó viết khá ngắn gọn, tỷ như viết "Tôi thề sẽ sống cùng bài tập cả đời!" linh tinh, lạc khoản đều đề tên Trình An Tu, có vài lạc khoản bên cạnh còn vẽ con heo.

Trình An Tu nhiệt tình yêu thương học tập, trong lòng nói không chừng thật là nghĩ cùng bài tập sống cả đời, nhưng người bình thường, sẽ viết xuống như vậy sao?

Khẳng định sẽ không nhỉ?

Hơn nữa, bên trong còn có khen Ngôn Cảnh Tắc là hotboy , nói mình sùng bái Ngôn Cảnh Tắc...... Trình An Tu kia bộ dáng lạnh như băng, sẽ viết như này?

Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng, Ngôn Cảnh Tắc đi lên đoạt lại giấy trên tay bọn họ: "Tôi chính là viết chơi thôi, mọi người đừng nhìn! Tất cả đều không được nhìn!"

"Lão đại, này kia là cậu viết? Đây rõ ràng là chữ Trình An Tu mà!" Vu Lê Minh cũng bắt được trọng điểm.

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng cho Vu Lê Minh biết trọng điểm một cái like, sau đó làm bộ tức giận: "Chẳng lẽ chỉ có Trình An Tu viết được chữ như vậy? Lão tử cũng viết được!"

Cha Trình thật sâu mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ông không biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, bất quá hiện tại tình huống này...

Cha Trình đem vở trên tay đưa cho Ngôn Cảnh Tắc: "Cậu viết mấy chữ cho tôi xem."

Ngôn Cảnh Tắc đầy mặt chột dạ mà nhìn cha Trình: "Trình lão sư, con sai rồi..."

"Viết." cha Trình nói, còn có học sinh đem một cây bút đưa tới tay Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận bút kia, xấu hổ mà nhìn nhìn người xung quanh, đề bút liền viết: "Trình lão sư thiên hạ đệ nhất đẹp trai!"

Chữ hắn viết, và chữ Trình An Tu viết giống nhau như đúc. Viết xong, hắn còn vung tay lên ký xuống tên 'Trình An Tu'.

Hết chương 21.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play