Chương 23 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits 

Một nơi như trường học, truyền bá tin tức bát quái cực kì nhanh chóng. 

Thời điểm tự học buổi sáng, một vài người trộm mang điện thoại vào phòng học, cũng đã đem chuyện ở sân thể dục phát tán ra.

“Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại là cái dạng người này…”

“Mạch não lão đại thật là không giống người thường! Khoác lác lại nổ đến vậy!”

"Get được kĩ năng mới, tao muốn đi học chữ của nữ thần, học xong tao tự viết thư tình cho mình luôn."

“Trình An Tu thật xui xẻo…… nhưng mà cậu ấy là học thần một lòng học tập, hình như sự tình gì cũng không biết.”

"Ê mày có thấy giống tao không, trước kia  thấy Ngôn Cảnh Tắc ngầu lắm? Bây giờ…"

"Tao không dám nhìn thẳng Ngôn Cảnh Tắc luôn!"

“Có hay không cùng ta giống nhau, trước kia vẫn luôn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc thực khốc? Hiện tại……”

“OOC* rồi!”

(OOC là viết tắt của cụm từ Out of Character, tạm dịch “vượt ngoài tính cách”, tức là khác với tính cách nguyên bản.)

……

Mọi người không ngừng trò chuyện, đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc mở cái group không có Ngôn Cảnh Tắc trong đó, lại càng nói thỏa thích: "Lão đại thật sự quá lợi hại, dám lấy Trình An Tu ra khoác lác!"

“Thật sự là dũng sĩ, có gan dùng bút tích của học thần cho viết thư tình cho chính mình!”

“Ngày hôm qua Trình An Tu dùng bánh kem ụp lão đại, có phải bởi vì phát hiện cái gì hay không?”

“Trách không được lão đại hôm qua tự tát mình."

……

Nói nói, đột nhiên có người nói: “Bình thường đi học, lão đại chán ghét Trình An Tu, dù muốn bố trí Trình An Tu, cũng nên bố trí Trình An Tu thích người khác, cậu ta vì sao muốn bố trí Trình An Tu thích cậu ta?”

Lời này vừa ra tới, trong group lập tức an tĩnh.

Mọi người, đều có một ý tưởng làm cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Lão đại bọn họ, sẽ không phải là thích Trình An Tu chứ?

Bằng không làm sao giải thích chuyện này?

Vu Lê Minh nhìn di động, trong lòng không ngừng xoắn xuýt.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Trình An Tu kết giao, là ngầm, bàn trước bàn sau cũng không biết, nhưng y làm đàn em của Ngôn Cảnh Tắc, còn là bạn cùng lớp Ngôn Cảnh Tắc, có đôi khi sẽ bị Ngôn Cảnh Tắc sai khiến làm việc.

Tỷ như bảo đi mua đồ uống, mua bữa sáng gì đó.

Những đồ uống cùng bữa sáng đó, y từng nhìn thấy Trình An Tu ăn.

Lão đại nhà y, bắt y mua đồ ăn, là cho Trình An Tu ăn.

Lúc ấy y cho rằng lão đại là vì lấy lòng Trình An Tu để dễ nói chuyện, hiện tại xem ra… không phải?

Trong group đột nhiên có người nói: “Đi qua Chim Cánh Cụt* xem!”

(*ở đây là phần mềm chat Tencent QQ, biểu tượng chim cánh cụt)

Thật nhanh, mọi người liền liên tục chiến đấu ở các chiến trường Chim Cánh Cụt, hơn nữa không hẹn mà cùng dùng công năng nặc danh.

"Lão đại trước kia bắt tao nhìn chằm chằm Trình An Tu."

“Lão đại bắt tao đi mua bữa sáng cho Trình An Tu!"

“Lão đại trước kia không phải rất chán ghét học tập sao? Nhưng khoảng thời gian trước hắn vừa tan học liền quấn lấy Trình An Tu giảng bài cho hắn!”

“Cho nên, lão đại không phải thích Trình An Tu chứ?”

“Lực sĩ!”

“Lão đại không hổ là lão đại!”

“Bội phục!”

……

Loại chuyện thích con trai này, vẫn là không được đại chúng tiếp thu, nhưng đám đàn em của Ngôn Cảnh Tắc đều là thiếu niên phản nghịch, nhưng lại rất dễ dàng tiếp nhận.

Bọn họ thích mấy thứ không giống người thường! 

Tiếng chuông hết giờ tự học vang lên, toàn bộ giờ tự học đều dùng điện thoại nói chuyện phiếm, Vu Lê Minh buôn dưa lê buôn đến mỹ mãn, đang chuẩn bị buông điện thoại, liền thấy được Trình An Tu.

Trình An Tu đứng bên cạnh y, biểu tình lạnh lùng, làm y không tự giác mà có hơi sợ.

Lúc này, Trình An Tu dùng ngón tay gõ một chút lên bàn y: “Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Trình An Tu kỳ thật vẫn luôn không minh bạch đã xảy ra chuyện gì.

Trước đó cậu nguyên bản là muốn giờ tự học sáng mang Ngôn Cảnh Tắc về phòng học hỏi một câu, nhưng không thành công, sau đó lão sư còn lại đây đem Trang Cao Hàng và Bộc Trí đi.

Sự tình sợ không chỉ là Ngôn Cảnh Tắc dùng bút tích cậu viết một ít lung tung rối loạn, đơn giản như vậy.

“Lão đại có thể xảy ra chuyện gì?” Vu Lê Minh xấu hổ mà cười cười.

“Hửm?” Trình An Tu lạnh lùng mà nhìn Vu Lê Minh.

Vu Lê Minh một trận run run: “Thật sự chuyện không liên quan lão đại, đều là người khác, đem chụp ảnh cậu ta khoác lác đi phát tán lung tung…"

Dưới ánh mắt lạnh như băng của Trình An Tu, Vu Lê Minh đem hình ảnh mình có được đưa Trình An Tu xem.

Sau đó Trình An Tu liền thấy được thư tình do chính mình viết, còn có một vài lịch sử chat của Ngôn Cảnh Tắc. 

Trình An Tu: “……”

Nếu đêm qua Ngôn Cảnh Tắc không kêu rên với cậu, Trình An Tu hiện tại khẳng định sẽ thực tức giận, vô cùng tức giận.

Cậu cho dù thích Ngôn Cảnh Tắc, cũng sẽ không mặt dày mà dây dưa Ngôn Cảnh Tắc.

Trên thực tế, cậu cũng không biết cậu vì sao thích Ngôn Cảnh Tắc… Đại khái là Ngôn Cảnh Tắc quá khác biệt?

Cậu nhớ rõ lúc vào lớp 10, trong lúc vô ý liếc mắt một cái, liền chú ý tới Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc lớn lên rất tuấn tú, thoạt nhìn vừa lưu manh vừa tà khí, là loại hình hoàn toàn khác cậu, lúc ấy tim cậu không tự chủ được mà nhảy dựng lên.

Nhưng mà câu đối với tương lai chính mình, đã sớm có quy hoạch, nên tuy rằng rất chú ý Ngôn Cảnh Tắc, nhưng cũng không hơn.

Cậu nhiều nhất chính là trong lúc vô ý gặp được Ngôn Cảnh Tắc, nhìn thêm vài lần mà thôi.

Kết quả, vào năm 11, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng đến lớp bọn họ.

Cậu nhìn bộ dáng hô bạn gọi bè của Ngôn Cảnh Tắc, cảm giác thật đau đầu, cậu kỳ thật rất thích bộ dáng tươi sáng đầy sức sống của Ngôn Cảnh Tắc.

Cha mẹ từ nhỏ đối với cậu yêu cầu rất cao, cậu đối chính mình yêu cầu cũng rất cao, bởi vậy vẫn luôn nỗ lực học tập, cơ hồ chưa từng thoải mái giống Ngôn Cảnh Tắc như vậy, tùy ý sinh hoạt.

Ánh mắt cậ, luôn không tự chủ được mà bị Ngôn Cảnh Tắc hấp dẫn.

Sau đó, cha cậu an bài bọn họ ngồi ở cùng nhau.

Cậu phát hiện Ngôn Cảnh Tắc cũng không ngốc, chỉ là cảm thấy mình trong nhà có tiền, không cần học tập.

Cậu có hơi hận sắt không thành thép, liền quan tâm Ngôn Cảnh Tắc nhiều hơn một chút, kết quả… Ngôn Cảnh Tắc phát hiện tình cảm của cậu.

Lúc ấy cậu bị hoảng sợ.

Loại tình cảm này, tóm lại không dễ người ta tiếp thu, cậu sợ Ngôn Cảnh Tắc dùng ánh mắt khác thường nhìn cậu, cũng sợ người khác biết chuyện này. 

Kết quả Ngôn Cảnh Tắc không đem chuyện này nói ra không nói, thế mà còn bắt đầu bắt đầu theo đuổi cậu. 

Ngôn Cảnh Tắc tặng cậu rất nhiều đồ, lại lần lượt mà thổ lộ với cậu.

Cậu kỳ thật có thể cảm giác được, Ngôn Cảnh Tắc không thích cậu như vậy, đối với cậu tốt, nhưng đối với hai người bạn càng tốt hơn. 

Nhưng mà bọn họ còn đang học cao trung, còn đều là nam, nói chuyện yêu đương cũng không cần thiết nghĩ nhiều quá?

Chờ tốt nghiệp cao trung, Ngôn Cảnh Tắc xuất ngoại, cậu thi đậu trường đại học cậu muốn, bọn họ nói không chừng tách ra là chuyện đương nhiên. 

Nhưng mà cho dù biết như vậy, nhưng dù sao cũng là mối tình đầu của mình, Trình An Tu vẫn rất quý trọng, cậu xác thật cũng thích Ngôn Cảnh Tắc… Cho nên Ngôn Cảnh Tắc đối với cậu có yêu cầu gì, cậu cơ bản đều nguyện ý làm, tỷ như viết thư tình, tỷ như đưa bánh kem…

Chỉ là, cậu cho rằng bọn họ hai người yêu đương ngầm một thời gian, hảo tụ hảo tán, nhưng chuyện này từ ngày hôm qua, lại đột nhiên bắt đầu thay đổi.

Cậu không hiểu sao cảm thấy, Ngôn Cảnh Tắc dùng bánh kem tự ụp mình rất tuấn tú, so với bất luận thời điểm nào trong dĩ vãng đều đẹp trai hơn. 

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc biểu hiện đủ thứ, tuy rằng có hơi ngây ngốc, như cậu chính là thích, cảm thấy tim mình đều bị Ngôn Cảnh Tắc lấp đầy. 

Cậu thích Ngôn Cảnh Tắc như vậy, thế nên ngày hôm qua nhìn thấy những ảnh chụp màn hình Ngôn Cảnh Tắc gửi tới, cũng không thể nào giận nổi. 

Hiện tại thì… cậu cũng không quá tức giận. 

Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ hôm qua đã biết gì đó, nên mới bắt chước bút tích cậu viết mấy thứ kia, để người ta không biết thư tình là do cậu viết.

Ngôn Cảnh Tắc là giúp cậu.

Tuy rằng trên hình chat, Ngôn Cảnh Tắc có hơi nói quá sự thật, nhưng khi ý thức được Ngôn Cảnh Tắc giúp mình, Trình An Tu không giận nổi.

Đương nhiên, cũng sẽ không vui vẻ hơn được.

Trình An Tu sắc mặt lạnh hơn.

“Lão đại cậu ấy chỉ là thích nói bừa……” Vu Lê Minh xấu hổ mà nhìn Trình An Tu.

“Ừm.” Trình An Tu lên tiếng, hướng văn phòng đi đến.

Cậu nhanh chân đến xem tình huống.

Mà lúc này, trong văn phòng, sự tình đã chấm dứt.

Cha Ngôn mẹ Ngôn nguyên bản là tới tím tra, kết quả phát hiện con trai mình không bị khi dễ không nói, còn là đầu sỏ gây tội, liền lập tức trở nên rất dễ nói chuyện.

Cha Trình đâu? Ông ý thức được con mình có khả năng có ý kia với Ngôn Cảnh Tắc, có hơi chột dạ, đồng dạng dễ nói chuyện.

Cuối cùng, việc này liền giao cho hiệu trưởng thích ba phải xử lý.

Hiệu trưởng hỏi rõ tiền căn hậu quả, liền đem Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng gọi tới.

Bởi vì Ngôn Cảnh Tắc một mực chắc chắn, mặc kệ là thư tình hay mấy thứ khác, đều là một mình viết chơi, ở trong group nói chuyện cũng chỉ là máu nóng dâng trào nổ một chút, không có ác ý, hiệu trưởng liền xem cha Ngôn mẹ Ngôn là đối tượng có nhiều "cống hiến" cho trường, răn dạy vài câu coi như xong.

Còn chuyện có người đem thư tình và hình chụp phát tán khắp nơi…

Bộc Trí một hơi nhận lấy chuyện này, nói thư và ảnh, đều là y phát tán. 

Trong nhà Bộc Trí cũng không đơn giản, hơn nữa y nói y tin Ngôn Cảnh Tắc, muốn giúp Ngôn Cảnh Tắc nên mới làm vậy, hơn nữa cũng không nói với quá nhiều người, chỉ nói với mấy đứa bạn tốt, không biết tại sao mọi người đều biết… Hiệu trưởng cũng không có biện pháp. 

Còn Trang Cao Hàng… Trang Cao Hàng gọi điện thoại cho cha Ngôn mẹ Ngôn, nhưng họ không nói chuyện này ra, nên một chút sự tình cũng không có.

Hết thảy đều nằm trong dự kiến của Ngôn Cảnh Tắc,nhưng hắn vẫn cảm thấy có hơi nín thở.

Hắn từ lúc bắt đầu liền biết, dưới tình huống không gây nên chuyện gì ồn ào nghiêm trọng, trường học đại khái sẽ đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, cũng tiếp nhận chuyện này, nhưng cũng thật sự tức giận. 

Bất quá, hắn cũng sẽ không để Trang Cao Hàng dễ chịu.

Hôm nay dù hắn nắm chặt chuyện này chết không bỏ, cha mẹ Trang Cao Hàng khẳng định cũng có biện pháp đem Trang Cao Hàng đưa ra ngoài, hắn không cần uổng phí công phu, chuyện này về sau có thể chậm rãi tính!

Hiệu trưởng thấy sự tình được giải quyết, liền nói: “Vậy như vậy đi, để Ngôn Cảnh Tắc và Bộc Trí nói lời xin lỗi Trình An Tu…”

“Từ từ, tôi có một yêu cầu!” cha Trình đột nhiên nói.

Cha Trình trước đó vẫn luôn thật trầm mặc, hiện tại đột nhiên nói chuyện, tất cả mọi người nhìn về phía ông.

Cha Trình nói: “Ngôn Cảnh Tắc, Bộc Trí còn có Trang Cao Hàng, không thể lại tiếp tục ở lớp một. Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ thành tích không đủ tiêu chuẩn của lớp một, cậu ta nên chuyển đi, còn Bộc Trí và Trang Cao Hàng có thể qua lớp hai." lớp một và lớp hai giống nhau, là lớp khoa học tự nhiên thực nghiệm, hai lớp kỳ thật khác biệt không lớn.

Cha Trình là giáo viên đương nhiệm, biết cách nhìn người, ông có thể rõ ràng cảm giác được, Bộc Trí thật không thích ông, thậm chí lúc này mọi người đều ở đây, Bộc Trí vẫn như cũ dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn ông rất nhiều lần. 

Trang Cao Hàng che giấu tốt hơn một chút, nhưng ông cũng có thể cảm giác được, Trang Cao Hàng bài xích ông.

Huống chi, Trang Cao Hàng cùng Bộc Trí thân nhau, Bộc Trí làm chuyện gì, Trang Cao Hàng thật có thể một chút cũng không biết ư?

Lần này sự tình rõ ràng chính là hướng về phía con của ông mà đến, nếu không có sự việc buổi sáng Ngôn Cảnh Tắc “tự bạo” kia, con của ông sẽ bị người ta nói thành bộ dáng gì?

Ông lại không nghĩ chuyện giáo huấn hai người kia!

Còn Ngôn Cảnh Tắc.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc thực không tôn trọng ông, hôm nay tuy rằng thái độ thay đổi, nhưng mà Ngôn Cảnh Tắc cùng con của ông…… Hai người này không thể lại ở bên nhau!

“Trình lão sư, con sinh làm ma lớp một, chết làm quỷ lớp một, thầy cho con ở lại đi!" Ngôn Cảnh Tắc kêu rên một tiếng.

Cha Ngôn mẹ Ngôn một lời khó nói hết mà nhìn con trai mình, con trai bọn họ, sao lại biến thành bộ dáng này?

Còn Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng, hai người sắc mặt đều rất khó xem, Bộc Trí nói: “Đi thì đi, ai hiếm lạ!”

Tóm lại, chính là Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng không chút do dự chuẩn bị đi qua lớp hai, mà Cảnh Tắc chết sống không từ.

Nhưng hắn không từ cũng phải từ.

Cha Trình không muốn để hắn và con trai ông ở bên nhau, còn cha mẹ Ngôn, bọn họ cũng ngại để con trai gây họa cho đệ nhất khối con người ta.

Cuối cùng, hiệu trưởng đánh nhịp định ra, Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng đi lớp 11/2, Ngôn Cảnh Tắc đi lớp 11/10.

“Cha, mẹ, con không muốn qua lớp số mười!” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía cha Ngôn mẹ Ngôn. 

Hắn thật vất vả hóa giải nguy cơ của cục cưng nhà hắn gặp phải, đang muốn để cực cưng nhà hắn an ủi một chút, lại thân thiết thân thiết, vậy mà lại bị cha Trình lấy gậy đánh uyên ương… 

Này cũng quá thảm.

“Đây là lão sư quyết định.” cha Ngôn nhẹ nhàng khuyên bảo con trai.

"Trình lão sư, con muốn ở lớp một…" Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía cha Trình.

“Lớp một là lớp thực nghiệm, thành tích không tốt, không thể vào.” cha Trình thiết diện vô tư.

“Thành tích tốt là có thể vào ạ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Đúng vậy.” cha Trình nói.

Lớp thực nghiệm Nhất Trung, cũng không phải một hai là người có thành tích tốt nhất mới có thể vào.

Học sinh lớp thực nghiệm, không có biện pháp chiếm hết các hạng trên một trăm trong trường. Nhưng mỗi cuối học kỳ, học sinh kém nhất lớp thực nghiệm sẽ bị đào thải ra, sau đó từ các lớp khác tuyển hai người có thành tích tốt nhất bổ sung vào, đương nhiên, học sinh thành tích tốt nhất không muốn chuyển lớp cũng không bắt buộc. 

Cha Trình nguyên bản đã nghĩ kết thúc học kỳ sẽ chuyển Ngôn Cảnh Tắc đi, giờ trước tính toán đã đem người đưa đi rồi.

“Trình lão sư thầy yên tâm, còn còn sẽ đến lớp một!” Ngôn Cảnh Tắc khẳng định mà nói.

Cha Trình căn bản không tin hắn nói, Ngôn Cảnh Tắc nếu có thể bằng bản lĩnh thật tới lớp một, mặt trời chắc là mọc hướng Tây!

Cha mẹ Ngôn cũng cảm thấy con trai mình ý nghĩ quá kỳ lạ. 

Con trai nếu có thể bằng bản lĩnh thật vào lớp một, bọn họ cần gì quyên tiền cho nhà trường một đống như vậy! 

Cũng cũng chỉ có lão sư ngữ văn cười ha hả vỗ vỗ bả vaiNgôn Cảnh Tắc: “Người trẻ tuổi, có chí khí!”

Hết chương 23.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play