Chương 20

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Trình An Tu rửa mặt xong từ WC ra tới, liền chú ý tới trong phòng Ngôn Cảnh Tắc  nơi nơi đều dính bánh kem bị vẩy ra.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc đang làm gì vậy?

Còn có…

“Mặt cậu làm sao vậy?” Trình An Tu chú ý thấy mặt Ngôn Cảnh Tắc đỏ, như là bị đánh đến đỏ vậy.

“Đánh chính mình mấy bạt tay, làm bản thân thanh tỉnh một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Thanh tỉnh? Nghĩ đến trước đó trong WC, Ngôn Cảnh Tắc nói muốn làm “chuyện không bằng cầm thú”, Trình An Tu tim đập hơi nhanh, cậu quay mặt đi nói: “Cậu mau đi rửa mặt đi.”

“Được!” Ngôn Cảnh Tắc nói, vọt vào WC rửa mặt. 

Lúc hắn dùng bánh kem ụp mình đặc biệt tàn nhẫn, không chỉ có mặt, trên người cũng đầy bánh kem.

Hắn cũng muốn tắm rửa một chút, nhưng sợ để Trình An Tu một mình bên ngoài cậu sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn…

Ngôn Cảnh Tắc tùy tiện rửa rửa xoa xoa, một bên cởi quần áo một bên đi ra ngoài.

Trình An Tu lúc Ngôn Cảnh Tắc vào WC, liền đi nhìn thử phòng Ngôn Cảnh Tắc.

Đây là một căn phòng điển hình của bọn con trai, trên tường dán poster bóng đá, còn bên cạnh là tủ để mô hình ký tên bóng rổ linh tinh. 

Chẳng qua cậu mới nhìn được vài cái, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc trên tóc vẫn còn dính bánh kem từ trong WC ra tới.

Hắn còn cởi quần áo!

Hiện tại là mùa đông, Ngôn Cảnh Tắc cởi áo trên cũng không có gì, bên trong còn có quần áo ấm, nhưng còn quần…

Ngôn Cảnh Tắc ở độ tuổi con trai muốn phong độ không cần ấm áp, cho dù ở ngoài chắc cũng không mặc quần mùa thu, chứ đừng nói chi ở nhà!

Cho nên…

Ngôn Cảnh Tắc cũng chỉ mặc mỗi cái quần tứ giác!

Trình An Tu thật nhanh mà dời tầm mắt.

Trình An Tu cả người thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng nguyên chủ trước đó vẫn luôn quan sát cậu, đã có thể từ động tác nhỏ của cậu cảm giác thấy một ít cảm xúc, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc càng đối với việc này phá lệ nhạy bén.

Lúc này, Trình An Tu đang dùng ngón tay cái vê với ngón trỏ, hẳn là có chút ngượng ngùng.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền nghĩ đến chuyện đùa giỡn cậu: “Cục cưng, dáng người tôi thế nào?”

Trình An Tu: “……”

“Tôi còn có cơ bụng, cậu muốn xem không?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.

Trình An Tu ánh mắt không tự giác mà liếc qua, lại rất nhanh thu hồi lại, mày nhăn lại, cả người thoạt nhìn lạnh hơn.

Ngôn Cảnh Tắc tuy rằng trăm chuyện vội vàng, còn không quên đùa giỡn Trình An Tu một chút, nhưng chờ đổi quần áo xong, hắn liền đứng đắn mà nói: “An Tu, hôm nay thật sự xin lỗi. Tôi bên này nhiều người, không thể cùng cậu chỉ hai người ăn sinh nhật, tôi để Lý thúc đưa cậu về, chúng ta ngày mai gặp ở trường.”

Trình An Tu có chút mất mát, nhưng vẫn là gật gật đầu.

Ngôn Cảnh Tắc thấy được mất mát trong mắt cậu, nghĩ đến cậu ở thật xa lại đây đưa bánh kem thổ lộ, kết quả bị huỷ hoại hết, không khỏi có chút đau lòng

Trên bàn sách có một cái hộp đồng hồ, Ngôn Cảnh Tắc đem hộp nhét vào tay Trình An Tu: "An Tu, đây là quà tôi tặng cậu, coi như đáp lễ cho bánh kem cậu tặng tôi!"

Đồng hồ này kì thật là nguyên chủ mua chuẩn bị đưa cho Trang Cao Hàng.

Hôm nay là sinh nhật nguyên chủ, Trang Cao Hàng sẽ đưa quà sinh nhật, nguyên chủ đã sớm chuẩn bị quà đáp lễ, quà này giá trị còn hơn xa quà Trang Cao Hàng đưa.

Cha mẹ Trang Cao Hàng đều làm chính trị, nhà hắn tuy nói không thiếu tiền, nhưng cũng không nhiều tới độ có thể cho Trang Cao Hàng tiêu xài, Trang Cao Hàng đưa quà sinh nhật nhỏ, cũng chỉ khoảng một ngàn mà thôi.

Nguyên chủ thì không giống vậy, cha mẹ nguyên chủ đối với hắn đặc biệt hào phóng! 

Nguyên chủ mua cái đồng hồ chuẩn bị đưa cho Trang Cao Hàng này, cỡ vài vạn!

Này vẫn là nguyên chủ sợ đắt quá Trang Cao Hàng không chịu nhận, mới mua cái vừa phải. 

Trình An Tu không biết bên trong hộp là cái gì, nhưng cậu vẫn nhận lấy, lại từ trong túi lấy ra một cái hộp đưa Ngôn Cảnh Tắc: "Quà cho cậu.”

Đó là một chiếc hộp thon dài, bên trong hẳn là một cây bút… Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong quả nhiên là một cây bút. 

Trong những ký ức về tương lai của nguyên chủ, cũng không rõ ràng lắm, chỉ sự kiện trọng đại mới có hình ảnh rõ ràng, mà tròn những hình ảnh đó, lúc Trình An Tu nhảy lầu, trong tay cũng cầm một cây bút như thế.

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc hốt hoảng từng đợt, hô hấp đều trở nên khó khăn. 

Hắn gian nan mà duy trì biểu tình của mình, hướng tới Trình An Tu tà khí cười: “Cục cưng, tôi thích lắm! Về sau tôi cũng chỉ dùng bút này, không cần cái nào khác!"

Trình An Tu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Cha mẹ đối với cậu thật nghiêm khắc, cho cậu tiền tiêu vặt cũng không nhiều, tiền mừng tuổi linh tinh, lại giúp cậu giữ dần…

Bút này cậu tiêu hơn tám trăm, cùng với bánh kem, cậu đã đem toàn bộ tiền trộm tích cóp được tiêu hết.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc bình thường chi phí ăn mặc đều cực kì tốt, cậu sợ Ngôn Cảnh Tắc ghét bỏ. 

Bây hắn Ngôn Cảnh Tắc không chê, thật tốt quá.

Lúc này, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Đúng rồi cục cưng, chúng ta phải tách ra rồi, trước khi tách ra, thân mật một chút được không?”

Trình An Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, bộ dáng mặt không biểu cảm làm Ngôn Cảnh Tắc hơi lo lắng —— Trình An Tu rất thẹn thùng, có phải giận rồi không?

Hắn mới vừa nghĩ như vậy, Trình An Tu liền rướn người sang, ở trên mặt hắn hôn một cái.

Ngôn Cảnh Tắc: “!!!”

Nhưng mới vừa thân thiết xong, Trình An Tu cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Thoạt nhìn có điểm như là… Chạy trối chết.

Ngôn Cảnh Tắc tâm tình rất tốt mà đuổi theo.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Trình An Tu chạy trối chết, đám đàn em củ hắn lại không nghĩ vậy.

Bọn họ nhìn thấy Trình An Tu lạnh một khuôn mặt từ trên lầu đi nhanh xuống dưới, liền cảm thấy Trình An Tu chắc chắn rất giận, nói không chừng còn phát hỏa với lão đại bọn họ. 

Nếu lúc này vẫn là học lớp 10, bọn họ không biết bối cảnh của Trình An Tu, chắc chắn sẽ không sợ Trình An Tu, nói không chừng còn đi ngăn đón Trình An Tu. Nhưng mấy tháng trước, "bối cảnh" của Trình An Tu đã được đưa ra ánh sáng. 

Cha mẹ cậu đều là giáo viên nghiêm khắc lừng lẫy trong trường, dì cả cậu là chủ nhiệm giáo dục, dượng cậu là phó hiệu trưởng. 

Cậu toàn là do các giáo viên nhìn mà lớn lên! 

Bọn họ dám cản cậu sao? Bọn họ có thể không sợ cậu sao?!

Đám đàn em của Ngôn Cảnh Tắc tiến lên hỏi một câu cũng không dám. 

May thay, lúc này Ngôn Cảnh Tắc đi theo Trình An Tu xuống, còn nói: "Lý thúc, Lý thúc, thúc tìm tài xế đưa An Tu về nhà đi!"

"Vâng, thiếu gia." Lý thúc cười nói, lập tức đi sắp xếp. 

Lý thúc rất nhanh mang Trình An Tu rời đi, mà lúc này, đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc cũng phát hiện mặt Ngôn Cảnh Tắc có chỗ đỏ ửng. 

“Lão đại, cậu…… bị Trình An Tu đánh?” Có người hỏi.

Người này vừa thốt lên xong, những người khác cũng đều chú ý tới mặt Ngôn Cảnh Tắc, lại có người nói: “Trình An Tu thật quá đáng! Cậu ta sao có thể đánh người!”

“Cậu ấy không đánh người! Đây là tôi mình đánh!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đàn em Ngôn Cảnh Tắc: “Lão đại, cậu ta vậy mà bắt cậu tự đánh mình sao?"

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

“Ngôn Cảnh Tắc!” Lúc này, Bộc Trí to con đột nhiên lớn tiếng kêu tên Ngôn Cảnh Tắc: " Cậu đây là có ý gì?”

Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt nhìn Bộc Trí một cái, lại lấy ra một tấm thẻ hội viên đưa cho một người trong đám đàn em tên Vu Lê Minh: "Mày dẫn bọn nó đi Thời đại kim cương chơi đi, chi tiêu đều ghi tên tao."

"Được, lão đại." Vu Lê Minh nhận thẻ, mang theo đám đàn em và bạn gái đàn em phần phật rời đi. 

Chờ khi những người này đều đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc mới nhìn về phía Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng.

Bộc Trí cùng Trang Cao Hàng sắc mặt đều thật sự không tốt.

Bọn họ đã sớm cùng Ngôn Cảnh Tắc thương lượng xong những chuyện phải làm hôm nay, nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc biểu hiện thật không thích hợp.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói Trình An Tu ụp bánh kem lên mặt hắn, đám đàn em Ngôn Cảnh Tắc tin ngay, nhưng bọn y không tin.

Trình An Tu thích Ngôn Cảnh Tắc, hôm nay là tới thổ lộ, nếu như vậy, cậu ta vì sao phải dùng bánh kem ụp Ngôn Cảnh Tắc? Chung quy không thể mua cái bánh kem rồi thật xa đi đến, chỉ để ụp Ngôn Cảnh Tắc chứ?

Hơn nữa khi đó bọn họ nhìn rất rõ ràng, Ngôn Cảnh Tắc di chuyển cái bánh kia.

Càng đừng nói đến sau đó, Ngôn Cảnh Tắc còn tìm cớ, trực tiếp đem Trình An Tu đi.

Bọn họ không thể tưởng được nguyên nhân Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy, lại rất  tức giận, cuối cùng mặt đầy chỉ trích mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không nói gì.

Hắn xuyên qua thân thể nguyên chủ này là tên cặn bã, nhưng hắn đối Trang Cao Hàng thật là không còn lời gì để nói, không chỉ có như thế, Bộc Trí kỳ thật cũng thích Trang Cao Hàng.

Mặc kệ là nguyên chủ hay là Bộc Trí, đều vì Trang Cao Hàng trả giá rất nhiều.

Sau khi Trình An Tu nhảy lầu, Trang Cao Hàng xuất ngoại du học, nguyên chủ theo ra nước ngoài, Trang Cao Hàng ở nước ngoài mua sắm tiêu dùng, đều là nguyên chủ phụ trách, y nếu gặp chuyện gì phiền toái, cũng đều do nguyên chủ giải quyết.

Nhưng Trang Cao Hàng vẫn luôn không cùng nguyên chủ xác định quan hệ, cố tình y lại cứ cho nguyên chủ một chút ngon ngọt, treo nguyên chủ lơ lửng. 

Ở nước ngoài ngây người tám năm, bọn họ mới về nước.

Cha mẹ nguyên chủ trước đó từng có con, nhưng con không còn nữa mới sinh nguyên chủ, lúc nguyên chủ sinh ra, bọn họ đều đã bốn mươi tuổi. 

Chờ nguyên chủ về nước, thân thể bọn họ đã không tốt lắm, liền suy nghĩ đem công ty cho người đại lý quản lý, cầm hoa hồng được chia an tâm dưỡng lão —— bọn họ vẫn luôn cảm thấy nguyên chủ không có bản lĩnh quản lý công ty.

Nhưng nguyên chủ ngoại trừ tiêu xài phung phí chơi bời cái gì cũng không thiếu, vì trước mặt Trang Cao Hàng biểu hiện mình, chạy đi quản lý công ty. 

Quản lý công ty còn chưa tính, hắn còn đao to búa lớn mà đi đầu tư khắp nơi.

Cứ lăn lộn như vậy mấy năm, công ty không phát triển mà hắn còn thiếu một đống nợ nần. 

Nguyên chủ ngay lúc đó cuộc sống cực kì không ổn, hắn hy vọng Trang Cao Hàng giúp hắn, dù sao trước khi công ty phá sản, hắn đã cho Trang Cao Hàng rất nhiều đồ, nhưng mà Trang Cao Hàng căn bản là mặc kệ nguyên chủ, y cưới một cô gái môn đăng hộ đối, mỗi ngày sống thật tiêu sái.

Cha mẹ nguyên chủ tuổi già vì không có tiền chữa bệnh nên lần lượt qua đời, nguyên chủ bị siết nợ thành chó nhà có tang…

Cuối cùng, nguyên chủ đi lên cùng một con đường với Trình An Tu, nhảy lầu. 

Ngôn Cảnh Tắc có kí ức nguyên chủ nhưng không có cảm tình của nguyên chủ, hắn không yêu Trang Cao Hàng, cũng không hận Trang Cao Hàng, trên thực tế, hắn cảm thấy nguyên chủ đáng chết. 

Nhưng hắn cảm thấy Trang Cao Hàng thật ghê tởm. 

Còn Bộc Trí, người này bị Trang Cao Hàng đùa bỡn ở giữa vỗ tay chi gian, cũng giống như nguyên chủ là một kẻ ngu ngốc.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này, kỳ thật rất muốn đem này hai người đuổi ra ngoài, nhưng mà không được.

Thư tình Trình An Tu viết còn trên tay Trang Cao Hàng.

Trên quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Trang Cao Hàng bảo Bộc Trí đem những thứ đó in ra, không chỉ có Trình An Tu ký tên, còn lấy thư tình ghi "tặng Cảnh Tắc" dán khắp trường, lại đem hình chụp phát tán trên group lớp…

Thư tình đó cũng là cọng rơm rạ* cuối cùng đè chết Trình An Tu.

(*từ câu Cọng rơm đè chết con lạc đà, tương tự câu giọt nước tràn ly)

Hơn nữa nguyên chủ ngu không tả được, trước đó cùng hai tên bạn này dùng điện thoại chat còn nói một vài lời không nên nói. 

Mấy thứ này, tốt nhất đều phải hủy diệt.

Ngôn Cảnh Tắc nãy giờ không nói gì, Bộc Trí liền mở miệng trước, y nổi giận nhìn Ngôn Cảnh Tắc, khẩu khí thật không tốt: “Ngôn Cảnh Tắc, vừa rồi cái bánh kem kia, có phải tự cậu ụp không?”

“Là tôi làm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Cậu điên rồi à? Cậu muốn làm gì?!” Bộc Trí chất vấn.1

“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ là cảm thấy trêu đùa người ta như vậy thật không tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chuyện này, chúng ta liền đến đây là ngừng đi?”

“Khỉ gió, Ngôn Cảnh Tắc, cậu đã quên là cậu ta khi dễ Cao Hàng như thế nào sao?” Bộc Trí nói.

Trình An Tu khi dễ Trang Cao Hàng hồi nào? Cậu chỉ là thành tích tốt mà thôi, như vậy mà cũng sai?

Trình An Tu kỳ thật là một đứa trẻ thành thành thật thật học hành, nhiều nhất chỉ là trời sinh nhìn tương đối lạnh lùng… 

Hiện tại rất nhiều người trong trường sợ Trình An Tu, vẫn là bọn họ giở trò quỷ.

Chuyện cha mẹ Trình An Tu đều là giáo viên, vốn dĩ trong trường không ai không biết, Trình An Tu cũng chưa nói qua, là bọn họ trong lúc vô ý biết được bèn đem công khai, còn biên một vài chuyện như Trình An Tu sẽ đi cáo trạng với thầy cô linh tinh gì đó…

Ngôn Cảnh Tắc cố nén, mới không có nói này nọ, chỉ là nói: “Cậu ấy kỳ thật cũng không có làm gì… Nếu chuyện trước đó thật sự thành công, cậu ấy sẽ bị đối xử thế nào? Chúng ta sẽ hủy hoại cả đời người ta."

"Việc nhỏ như vậy, sao có thể hủy hoại csr đời được?" Bộc Trí nói.

Ngôn Cảnh Tắc còn lời chưa nói, Trang Cao Hàng đột nhiên nói: "Ngôn Cảnh Tắc, cậu không phải là thích Trình An Tu rồi chứ?"

Trang Cao Hàng cười như không cười mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, ánh mắt có hơi lạnh xuống. 

"Tôi rất thích cậu ấy, nể mặt tôi thích cậu ấy, tha cho cậu ấy…" Ngôn Cảnh Tắc nói.

Trang Cao Hàng sắc mặt địa biến: "Ngôn Cảnh Tắc, cậu phản bội tôi… phản bội nhóm này?"

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới biểu tình của Trang Cao Hàng, trong lòng nhảy dựng.

Ở thời gian này, nguyên chủ tuy là thích Trang Cao Hàng,nhưng mà Trang Cao Hàng nói y phải chăm chỉ học tập, lúc học cao trung không nên yêu đương, nguyên chủ kì thật chưa hề thổ lộ, Trang Cao Hàng cũng biểu hiện như hoàn toàn không biết nguyên chủ thích mình.

Nhưng trên thực tế, Trang Cao Hàng hẳn đã rõ ràng rồi?

Ngôn Cảnh Tắc mới vừa ý thức được điểm này, Bộc Trí cũng đã một quyền hướng tới đánh hắn: “Ngôn Cảnh Tắc, cậu vì một nam nhân mà phản bội anh em?”

Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng né tránh, nhưng quyền thứ hai của Bộc Trí theo sát qua tới, đánh vào vai Ngôn Cảnh Tắc.

Nguyên chủ tuy rằng kéo bè kéo cánh nhận một đám đàn em, cũng học một chút quyền cước, nhưng thân thủ xa xa không bằng Bộc Trí, tên này từ nhỏ đã bị người trong nhà hướng ném vào quân doanh.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này căn bản đánh không lại Bộc Trí.

Nhưng nơi này là nhà hắn.

Ngôn Cảnh Tắc xoay người liền chạy, kéo giọng hô to: “Cứu mạng! Trương ca! Cứu mạng!”

Cha mẹ Ngôn an bài cho Ngôn Cảnh Tắc một bảo tiêu*, chỉ là Ngôn Cảnh Tắc không thích nên bảo tiêu này không kè kè bên người hắn.

(*bảo tiêu: ở đây là vệ sĩ. Bình thường mấy bảo tiêu mấy truyện khác tui đọc là bảo vệ hàng hóa nhiều hơn, bảo vệ người lại gọi vệ sĩ. Nhưng ở đây viết vậy cũng hợp lý)

Nhưng hiện tại Ngôn Cảnh Tắc kêu cứu…

Từ trong phòng bếp một hầu gái chạy ra, Lý thúc đã tiễn Trình An Tu cũng về tới, Trương ca bảo tiêu đang ở lầu hai cũng phòng xuống.

Ngôn Cảnh Tắc ăn hai quyền của Bộc Trí, mà lúc này, Bộc Trí cũng bị Trương ca khống chế. 

Trương ca là binh lính xuất ngũ, đối phó với một thiếu niên 16-17 tuổi lại quá đơn giản, anh đem tay Bộc Trí vặn về phía sau để Bộc Trí không động thủ được nữa.

"Ngôn Cảnh Tắc, có ngon mày đánh với tao!" Bộc Trí kêu gào.

"Có ngon thì mày đừng đánh tao!" Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hắn rõ ràng đang cùng Bộc Trí nói chuyện, lại đột nhiên vọt tới bên người Trang Cao Hàng, liền đoạt lấy di động trong túi Trang Cao Hàng.

Sức chiến đấu của hắn so ra kém Bộc Trí, nhưng vượt qua Trang Cao Hàng, rất nhanh liền cướp được điện thoại Trang Cao Hàng.

“Ngôn Cảnh Tắc, cậu muốn làm gì?” Trang Cao Hàng căm tức nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Trang Cao Hàng, cậu đem thư tình Trình An Tu viết cho tôi trả lại tôi, tôi trả điện thoại lại cho cậu ngay."

“Ngôn Cảnh Tắc, cậu thật sự muốn đối nghịch với tôi?” Trang Cao Hàng nhìn Ngôn Cảnh Tắc, phẫn nộ dị thường, trong lòng lại có loại mất mát không nói rõ.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc chỗ nào cũng đặt y lên hàng đầu, nhưng bây giờ… 

"Cậu đem mấy thư tình Trình An Tu viết trả lại cho tôi." Ngôn Cảnh Tắc rất kiên quyết. 

Trang Cao Hàng liếc mắt nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái thật sâu, cuối cùng nói: "Tôi không mang theo trên người, tôi phải về nhà lấy."

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Cậu đi lấy đi.”

Mấy thư tình kia đã đưa cho Trang Cao Hàng, Ngôn Cảnh Tắc không dám đảm bảo nhất định có thể lấy về được, nhưng chắc chắn phải lấy… Ngoài ra, những lịch sử chat lung tung rối loạn trong di động của Trang Cao Hàng và Bộc Trí cũng phải xóa bớt. 

Hắn chính là vì cái này mới lấy điện thoại của bọn họ.

Trang Cao Hàng đi, chờ y đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc đến bên người Bộc Trí đang bị Trương ca chế phục, dùng vân tay Bộc Trí mở khóa điện thoại, xem lịch sử chat của ba người bọn họ xóa đi, nghĩ nghĩ, hắn tháo luôn phần mềm chat, còn đem điện thoại Bộc Trí khôi phục mặc định lúc xuất xưởng.

"Mẹ! Tên khốn kiếp Ngôn Cảnh Tắc này!" Bộc Trí mắng chửi không ngừng. 

Ngôn Cảnh Tắc đem điện thoại đưa lại cho Bộc Trí: "Cậu đi đi."

Bộc Trí đoạt lấy điện thoại một phen, trừng mắt liếc Trương ca một cái liền đi: "Ngôn Cảnh Tắc, tao không để yên cho mày đâu!"

Bộc Trí đi rồi, điện thoại Trang Cao Hàng có mật mã Ngôn Cảnh Tắc mở không ra, cũng chỉ có thể chờ Trang Cao Hàng trở về.

Nhưng mà Trang Cao Hàng không trở về, không chỉ như thế, nửa giờ sau, điện thoại hắn vang lên, Trang Cao Hàng đã gửi một vài hình lại đây.

Hình ảnh Trang Cao Hàng gửi là ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của ba người bọn họ về Trình An Tu.

Trên đó cơ hồ tất cả đều là nguyên chủ lên tiếng, đúng là thứ Ngôn Cảnh Tắc muốn xóa đi.

Click mở hình ảnh nhìn nhìn, Ngôn Cảnh Tắc thiếu chút nữa hộc máu.

“Trình An Tu chắc chắn yêu tôi chết luôn, cậu ta sửa bài mất căn bản toán cho tôi, tôi thấy mắt cậu ta đỏ hết, phỏng chừng cả đêm qua cũng không ngủ ấy."

“Trình An Tu tặng một khối chocolate cho tôi, trời ơi, tôi đâu có ăn mấy cái đồ ẻo lả này!"

"Hôm nay đi học tôi ngủ gục, Trình An Tu gấp đến độ lnói gi cũng nghe, cậu ta đồng ý với tôi, chỉ cần tôi chăm chỉ nghe giảng bài, sẽ viết thư tình cho tôi."

……

Ảnh chụp trên cơ bản đều là mấy câu kiểu này, còn ảnh chụp bài tập Trình An Tu sửa giùm hắn gì đó.

Ngôn Cảnh Tắc thiếu điều nhổ ra một búng máu.

Hắn cướp điện thoại Trang Cao Hàng chính là muốn xóa đi lịch sử chat này, không nghĩ tới Trang Cao Hàng vậy mà chụp hình sao lưu lại!

Ngôn Cảnh Tắc lập tức gọi điện thoại cho Trang Cao Hàng: "Trang Cao Hàng, cậu đem toàn bộ ảnh chụp xóa đi!"

“Không có khả năng,” Trang Cao Hàng nói, “Đúng rồi Ngôn Cảnh Tắc, điện thoại tôi cái gì cũng không có, cậu thích làm gì thì làm đi."

Nói xong, Trang Cao Hàng liền cúp điện thoại.

Ngôn Cảnh Tắc một phen đem điện thoại Trang Cao Hàng ném xuống đất.

Trang Cao Hàng người này mặt ngoài nhìn thanh phong minh nguyệt, kỳ thật đặc biệt keo kiệt ngầm, tâm tính ghen ghét cũng mạnh, Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, mình hiện tại không có khả năng thu hồi mấy thứ kia.

Trang Cao Hàng hẳn là còn sẽ lấy mấy thứ kia tới làm gì đó.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lập tức xem lại những hình chụp đó, nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại mình ra xem lịch sử chat hoàn chỉnh. 

Sau khi nhìn toàn bộ lịch sử chat rồi, tâm tình Ngôn Cảnh Tắc nhẹ nhàng hạ xuống một chút. 

Nguyên chủ tuy là nói huyên thuyên về chuyện hắn và Trình An Tu, nói Trình An Tu lấy lòng hắn như thế nào, nhưng cũng không có nhục mạ Trình An Tu trong group.

Dù sao nguyên chủ cũng thích con trai, nhìn thấy Trình An Tu lấy lòng mình, nguyên chủ sẽ nhớ đến nỗ lực lấy lòng Trang Cao Hàng của mình. 

Ngoài ra, vì Trang Cao Hàng rất cẩn thận nên chuyện bọn họ "âm mưu" nhằm vào Trình An Tu cũng không nhắc đến trong group. 

Trong group, Trang Cao Hàng thậm chí không nói bậy bạ gì về Trình An Tu.

Nhưng mà cũng vì thế, nguyên chủ lúc ở trong group nói chuyện cũng rất khắc chế.

Trong mắt nguyên chủ, Trang Cao Hàng là một tên có phẩm hạnh cao khiết, hắn ngại trước mặt Trang Cao Hàng nói những chuyện không tốt, thậm chí mấy chuyện thô tục cũng ngại nói.

Nhưng dù có như vậy, nguyên chủ cũng ở group nói một vài lời không nên nói.

Nguyên chủ đem chuyện của hắn và Trình An Tu, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nói trong group, chủ yếu là nói Trình An Tu thích hắn như thế nào, còn chưa tính, nguyên chủ còn nói: "Không nghĩ tới Trình An Tu lại ngây thơ như vậy, nhưng mà tôi sẽ không thích cậu ta đâu."

"Tôi sẽ không thích loại tính tình đó của cậu ta."

"Trình An Tu vậy mà lại làm cơm cho tôi! Khó ăn muốn chết!"

……

Nguyên chủ gửi đến vài cái thư tình do Trình An Tu viết, có thể chứng minh được chuyện Trình An Tu thích nguyên chủ!

Càng quan trọng hơn là, nếu để Trình An Tu nhìn thấy mấy cái đó, Trình An Tu sẽ nghĩ như thế nào.

Ngôn Cảnh Tắc đã cho người thu dọn phòng mình, hắn ở trong phòng lòng nóng như lửa đốt mà đi qua đi lại, sau khi đi hết một vòng, lấy ra điện thoại gọi cho Trình An Tu.

Trình An Tu thực nhanh tiếp điện thoại.

“An Tu!” Ngôn Cảnh Tắc kêu một tiếng.

“Làm sao vậy?” Trình An Tu hỏi.

“An Tu, tôi là đồ ngu ngốc, tôi có tật xấu, tôi có lỗi…” Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu mắng chính mình, càng mắng càng thống khoái.

Trình An Tu: “……”

Trình An Tu ngốc trong chốc lát, mới hỏi: “Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

“Trang Cao Hàng bọn họ muốn khi dễ cậu, tôi theo chân bọn họ làm loạn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Trình An Tu thanh âm quạnh quẽ: “Cho nên cậu rất khó chịu?”

“Không phải.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “An Tu, tôi chính là đồ đại ngốc… An Tu, bọn họ có ý kiến với cậu, tôi trước đó theo đuổi cậu đặc biệt hưng phấn, liền trong group ba người nổ một chút, nói cậu thích tôi như thế nào linh tinh… Bọn họ có khả năng sẽ dùng những lời đó thương tổn cậu, An Tu, cậu mắng tôi đi!"

Trình An Tu còn có điểm mờ mịt, sau đó liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc kêu rên nói: “Tôi gửi cho cậu ảnh chụp màn hình, xin cậu đừng nóng giận, đừng chia tay.”

Trình An Tu nghe được bạn trai vẫn luôn biểu hiện tà mị cuồng quyến ở bên đầu kia điện thoại kêu rên không thôi, một chút cảm giác tức giận cũng không có, chỉ cảm thấy khá buồn cười. 

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã treo điện thoại, sau đó gửi cho Trình An Tu mấy ảnh chụp màn hình.

Mấy ảnh chụp là do Ngôn Cảnh Tắc chụp lại từ chính điện thoại mình, đem nội dung gì đó đều chụp tất, hơn nữa còn rất tâm có mà tuyển chọn những đoạn khác chụp lại.

Vì thế, Trình An Tu vừa mở điện thoại ra đã thấy được hình chụp, Ngôn Cảnh Tắc nói:

"Vừa rồi Trình An Tu lúc đi học lại trộm ngắm tôi."

"Tôi hôm nay đưa Trình An Tu bữa sáng, Trình An Tu kinh hỉ lắm ý."

"Bộc Trí tôi nói cậu nghe, hiện tại tôi bảo Trình An Tu làm cái gì là cậu ấy làm cái đó ngay."

……

Trình An Tu: “……”

Trình An Tu thật có xúc động muốn đánh Ngôn Cảnh Tắc.

Kỳ thật Ngôn Cảnh Tắc nói này kia, cũng không phải khoác lác mà là sự thật, cậu xác thật rất thích Ngôn Cảnh Tắc, cũng xác thật làm những sự việc đó, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng lại đem những việc này nói cho người khác!

Trình An Tu đang giận, liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lại gửi cho cậu cái voice chat.

Cậu click mở đoạn voice chat, bên trong lại truyền ra tiếng Ngôn Cảnh Tắc kêu rên: “An Tu, cậu có thể đánh tôi mắng tôi, nhưng nhất định không được chia tay, xin cậu đấy.”

Những đoạn âm không khác nhau lắm như thế, Ngôn Cảnh Tắc đã liên tiếp gửi vài cái.

Trình An Tu không tức nổi, đến cuối cùng còn nhịn không được cười.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc trấn an Trình An Tu một hồi, lại tìm điện thoại mình, mở ra ảnh chụp thư tình Trình An Tu viết.

Thư tình bản gốc nguyên chủ đã đưa cho Trang Cao Hàng, nhưng điện thoại hắn có ảnh chụp lại.

Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là thư tình này!

Chữ Trình An Tu rất có đặc điểm, liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là cậu viết…

Trên đời này có rất nhiều thứ căn bản không tồn tại, nhưng bị người ta thêm mắt vẽ mũi như có thật, Trình An Tu và nguyên chủ xác thật có chút quan hệ như vậy… càng dễ bị người khác nói!

Không thể để người ta biết thư này là Trình An Tu viết! 

Ngôn Cảnh Tắc tìm giấy bút, đem ảnh chụp in ra, tìm bút ký sửa bài Trình An Tu đưa nguyên chủ, sau đó bắt đầu học chữ của Trình An Tu.

Hắn học được một chút…

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên phát hiện, mình thế mà lại là thiên tài!

Nguyên chủ thân thể này cũng rất thông minh, nhưng cũng chỉ là trình độ hạng trung sử dụng được tốt, hắn thì không giống vậy, hắn đã gặp qua là không quên được!

Trước khi hắn xuyên qua, nhất định là một thiên tài. 

Trí lực hắn như vậy, không thua kém Trình An Tu học bá bao nhiêu.

Đương nhiên giờ không phải là thời điểm nghĩ ngợi lung tung, hiện tại… Hắn muốn học chữ viết của Trình An Tu!

Ngôn Cảnh Tắc cẩn thận xem từ chữ mà Trình An Tu viết, ghi khắc trong đầu mình…

Vẽ lại mấy lần, sau đó lại viết mấy lần, hắn vậy mà có thể viết ra chữ không khác mấy so với Trình An Tu!

Sau đó lại viết, lại luyện tập… Rốt cuộc hắn cũng viết ra được chữ giống Trình An Tu như đúc.

Hơn nữa trước đó nguyên chủ bắt Trình An Tu viết thư tình, chính là giấy xé trên vở mình xuống viết…

Ngôn Cảnh Tắc lấy ra quyển vở kia, dùng bút tích của Trình An Tu, viết mười lá thư tình, viết cũng đến mười tờ.

Viết đến đoạn sau, ngoại trừ nhân sĩ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không ai phân biệt được thư tình hắn viết và Trình An Tu viết.

Ngay cả chính Trình An Tu hẳn là cũng không phân biệt được.

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã luyện chữ không ngừng suốt mười giờ, đã rạng sáng 3, 4 giờ.

Ngôn Cảnh Tắc thả lỏng thân thể một chút, lại bắt đầu dùng bút tích Trình An Tu viết trên giấy khác. 

"Ngôn Cảnh Tắc là người đẹp trai nhất trên thế giới! So với Trình An Tu tôi đẹp trai hơn một vạn lần!"

"Ngôn Cảnh Tắc là người thông minh nhất trên thế giới! So với Trình An Tu tôi thông minh hơn một vạn lần!"

"Ngôn Cảnh Tắc, người là tuyết liên băng thanh ngọc khiết nhất trên tuyết sơn, là hoa hồng kiều diễm mỹ lệ nhất trong hoa viên…"

……

Tóm lại là muốn bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu, hắn dùng bút tích của Trình An Tu viết chữ, đem mình từ đầu đến chân khen một lần. 

Ngôn Cảnh Tắc viết đến chính mình cũng biên không ra nữa, nghĩ nghĩ lại viết:

"Tôi thích làm bài tập, làm bài tập khiến tôi sung sướng."

"Tôi muốn cưới sách bài tập làm vợ."

"Sinh mệnh nằm trên bài tập!"

….

Đương nhiên, lạc khoản* bên dưới đều viết tên Trình An Tu.

(*lạc khoản là chỗ cuối văn bản hay dùng ký tên, đóng dấu…)

Hết chương 20.

----

Chương này lại dài 6000 từ, gấp 2-3 chương trước luôn, huhu 

Cơ mà Ngôn Cảnh Tắc kỳ này ứng biến đọc đã cái người ghê ( ꈍᴗꈍ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play