Chương 249
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Tuy có đồn đãi nói bên trong tu sĩ chính đạo có cất giấu vài tu sĩ Đại Thừa kỳ, nhưng trên thực tế cũng không có.
Nhưng là, đại năng mấy ngàn năm trước phi thăng có để lại một ít báu vật, có thể làm cao thủ Phân Thần kỳ nào đó phát huy ra được thực lực của Đại Thừa kỳ.
Thậm chí còn có một vài tiền bối phi thăng để lại một ít bảo bối như ngọc giản phong ấn công kích của cao thủ Độ Kiếp kỳ* linh tinh.
(*cao thủ sẽ phong ấn một kích toàn lực của mình vào trong ngọc giản hoặc ngọc ấn gì đó, lúc người sử dụng tung ra thì tương đương với công kích của cao thủ đó, tuy nhiên có giới hạn số lần sử dụng, thường là 1 lần hoặc 3 lần)
Đúng là dựa vào mấy thứ này nên bọn họ mới dám sấm đến địa bàn ma tu, thậm chí có tin tưởng giết chết Tô Mặc Tu ở đại điển đạo lữ của y.
Nhưng hiện tại…… Bên Ma tu thế nhưng lại có cao thủ Đại Thừa kỳ?
Trước đó bọn họ căn bản không biết chuyện này!
Những tu sĩ chính đạo đó sắc mặt ngưng trọng, mà lúc này, Tô Mặc Tu cũng đã phát hiện ra bọn họ.
Vận khí y thật tốt, đang muốn giết Tô Mặc Nhiên thì nhìn thấy Tô Mặc Nhiên ngay.
Tô Mặc Tu đột nhiên trở về, bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc, lúc này mới xách theo Ngôn Cảnh Tắc đi về phía trước.
Ngôn Cảnh Tắc âm thầm thở dài.
Hắn có thể cảm giác đến năng lượng mặt trái cuồn cuộn không ngừng của Tô Mặc Tu, nhưng cảm xúc Tô Mặc Tu đã trái chiều vậy rồi, thế nhưng còn luyến tiếc thương tổn hắn ngược lại giúp đỡ hắn —— hắn bị Tô Mặc Tu xách theo khống chế, về sau muốn tẩy trắng trở lại bên chính đạo sẽ rất đơn giản, cũng sẽ không ảnh hưởng đến Huyền Minh Tông.
Tô Mặc Tu bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc, xác thật không nghĩ đến làm khó Huyền Minh Tông, nhưng còn có nguyên nhân khác.
Sau khi bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc, y liền nhanh như bay đi tới, đồng thời nói: “Ta sẽ giết Tô Mặc Nhiên trước mặt huynh.”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tốt lắm.”
Tô Mặc Tu trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, phóng về hướng tu sĩ chính đạo.
Rất nhanh y đã tới trước mặt tu sĩ chính đạo.
“Tô Mặc Tu?” Thanh Dương chân nhân và lão tổ Tô gia đồng thời kinh hô, lúc Tô Mặc Tu này nhập ma ở Huyền Minh Tông, thần thức thì không nói, tu vi nhiều nhất bất quá Nguyên Anh kỳ.
Nhưng hiện tại, y thế mà đã Đại Thừa kỳ!
Trách không được y có thể lên làm Ma Tôn! Y tu luyện kiểu gì?
Bất kể Tô Mặc Tu tu luyện kiểu gì, ma tu cường đại như vậy cần phải nhanh chóng diệt trừ!
Thực lực hiện giờ của Tô Mặc Tu vẫn cao hơn Ngôn Cảnh Tắc một cấp bậc như cũ, nhưng y cũng không phong ấn tu vi Ngôn Cảnh Tắc, chỉ là ném Ngôn Cảnh Tắc lên trên một cục đá bên cạnh.
Để ném cho đúng, y thậm chí còn dùng tới ma khí, làm Ngôn Cảnh Tắc có thể thuận lợi ngồi xuống đỉnh đá kia.
Sau đó, y liền công kích về phía Tô Mặc Nhiên.
Lúc công kích, y vẫn luôn chú ý đến Ngôn Cảnh Tắc —— nếu Ngôn Cảnh Tắc đi cứu Tô Mặc Nhiên, y sẽ ngũ mã phanh thây Tô Mặc Nhiên ngay, lại phong ấn hoàn toàn tu vi Ngôn Cảnh Tắc lại, không cho Ngôn Cảnh Tắc có cơ hội tránh thoát khỏi y!
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên không hề đi cứu Tô Mặc Nhiên.
Nhưng hắn lúc này rất đề phòng, nhíu mày nhìn những tu sĩ chính đạo đó—— nếu là Tô Mặc Tu gặp phải nguy hiểm, hắn muốn lập tức đi cứu Tô Mặc Tu!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tô Mặc Tu công kích đã phát ra, mà những tu sĩ chính đạo đó cũng đã ý thức được, Tô Mặc Tu muốn giết Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên chính là hy vọng của bọn họ, sao họ có thể cho phép Tô Mặc Tu giết chết Tô Mặc Nhiên?
“Ma đầu, ngươi dám!”
“Dừng tay!”
“Mau ngăn hắn lại!”
……
Những tu sĩ chính đạo đó sôi nổi nói, bắt đầu bảo hộ Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Tu vẫn chưa đem hết toàn lực công kích, một kích đó bị nhiều tu sĩ chính đạo Phân Thần kỳ ngăn cản lại, tan thành mây khói.
Tô Mặc Tu nheo đôi mắt lại, không tiếp tục công kích, mà là nói: “Giao Tô Mặc Nhiên ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi, còn bằng không……”
Lúc này y đặc biệt muốn đại khai sát giới, nếu không phải Ngôn Cảnh Tắc ở bên cạnh nhìn, y sẽ muốn giết chết toàn bộ những người trước mắt này, mà này cũng không sao, dù sao giết chóc có thể làm thực lực y tăng trưởng.
Nhưng y không thể giết.
Trong những người này có phụ thân của Ngôn Cảnh Tắc, cũng có rất nhiều trưởng bối của Ngôn Cảnh Tắc.
Tô Mặc Tu nói, buông thần thức của mình ra, khiến thần thức áp về phía những người trước mặt.
Lần này, Ngôn Cảnh Tắc không âm thầm hỗ trợ nữa.
Thứ nhất Tô Mặc Tu hiện đang ở trong trại thái sắp bùng nổ, thần thức đạt tới Độ Kiếp kỳ, những tu sĩ chính đạo trước mắt này đều không đủ nhìn.
Thứ hai…… Hắn cảm giác được có điểm nguy hiểm, đang điều tra tình huống những tu sĩ chính đạo đó.
“Mơ tưởng!” Tô gia lão tổ nói, lấy ra một thanh trường kiếm: “Ngươi đừng mơ làm thương tổn đến Mặc Nhiên!”
“Ha…” Tô Mặc Tu cười lạnh nhìn lão tổ Tô gia: “Các ngươi giúp hắn, là bởi vì hắn là tiên quân hạ phàm à?”
Chuyện ma tu bên này chính đạo cũng biết đại khái, chuyện bên chính đạo y ít nhiều cũng biết một chút.
Tỷ như nói Tô Mặc Nhiên là tiên quân hạ phàm.
Trước đó y đã nghe vị Ma Tôn tiền nhiệm nói, lần đầu nghe cảm thấy là lời nói vô căn cứ, nhưng vừa rồi, y nghe được bên trong tu sĩ chính đạo có người ồn ào nói “Bảo hộ tiên quân”.
Tô Mặc Nhiên thế mà thật là tiên quân?
Lòng Tô Mặc Tu dâng lên một cỗ ghen tị nồng đậm, nhìn về phía Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên suýt chút nữa bị dọa đến lui về phía sau.
Chuyện mấy ngày nay phát sinh, thực sự nằm ngoài dự kiến của Tô Mặc Nhiên.
Gã không nghĩ tới, gã bất quá là muốn tìm phiền toái cho Tô Mặc Tu một chút, Tô Mặc Tu vậy mà đã nhập ma, sau khi nhập ma, thực lực Tô Mặc Tu còn tăng trưởng nhanh đến như vậy.
Đại Thừa kỳ, Tô Mặc Tu đã là Đại Thừa kỳ!
Trong lòng Tô Mặc Nhiên lại lần nữa dâng lên hối hận.
“Đương nhiên!” lão tổ Tô gia trả lời.
“Ta cũng muốn nhìn, tiên quân này có gì lợi hại!” Tô Mặc Tu nói, lại lần nữa công kích Tô Mặc Nhiên. Cùng lúc đó, lão tổ Tô gia tung kiếm trên tay ra.
Cường giả Phân Thần Hậu kỳ này, lúc tung kiếm còn đồng thời còn nói: “Đi tìm chết!”
“Cẩn thận!” Cùng lúc đó, một cường giả Tô gia Nguyên Anh kỳ nói.
Người này là phụ thân của Tô Mặc Tu.
Tu sĩ tuy có thể có hài tử nhưng phần lớn con nối dõi gian nan, Tô phụ và thê tử kết thành đạo lữ trăm năm, rốt cuộc mới có Tô Mặc Tu.
Bọn họ yêu đứa nhỏ này như trân bảo, chẳng sợ trên người hài tử có ma khí, bọn họ cũng tận lực che lấp, không cho người khác phát hiện ra, nhưng ông không nghĩ tới, dị thường của Tô Mặc Tu rốt cuộc vẫn bị lão tổ phát hiện.
Sau đó ông tận lực chu toàn, cũng chỉ có thể làm hài tử mình thoáng sống tốt hơn một chút, lại bởi vì đã biết thân phận Tô Mặc Nhiên, không thể không lập lời thề, vĩnh viễn không rời khỏi Tô gia……
Chuyện duy nhất ông có thể làm cũng chính là sau khi phát hiện hài tử muốn rời khỏi Tô gia, trộm thả nó ra.
Mấy năm trước Tô Mặc Tu tỏa sáng rực rỡ ở Huyền Minh Tông, trong lòng ông cực kỳ cao hứng, lại không nghĩ rằng hiện tại, hai bên lại phải binh nhung tương kiến*.
(*gặp lại nhau bằng binh đao)
Ông vẫn luôn ở thế khó xử, giờ khắc này rốt cuộc không nhịn được đã mở miệng nhắc nhở, e sợ Tô Mặc Tu xảy ra chuyện.
Phải biết rằng, kiếm này là lúc trước Phá Ma Tiên Tôn lưu lại, còn từng cùng Phá Ma Tiên Tôn độ kiếp, phía trên không chỉ có kiếm ý Phá Ma Tiên Tôn lưu lại mà còn chứa một tia uy lực lôi kiếp.
Lão tổ Tô gia cũng không thể phát huy toàn bộ thực lực của nó, nhưng cầm nó cũng có có thể chiến một trận với cao thủ Đại Thừa kỳ!
Không, thanh kiếm này, muốn trảm cao thủ Đại Thừa kỳ dưới kiếm cũng hoàn toàn không khó gì.
Lão tổ Tô gia tung kiếm ra, cả người nháy mắt đã già đi rất nhiều.
Dùng Thần khí như vậy, ông cũng phải trả cái giá lớn.
Nhưng Tô Mặc Tu là người Tô gia, chung quy ông phải động thủ trước!
Cũng may, chờ giết được Tô Mặc Tu, Tô gia bọn họ dựa vào Tô Mặc Nhiên chắc chắn có thể lên, tu vi bị tổn thương của ông muốn khôi phục cũng không khó.
Lão tổ Tô gia đi lên chính là sát chiêu, sau khi ra chiêu thì liền chờ xem kết quả.
Trong số tu sĩ chính đạo một đường cùng đi với lão tổ Tô gia có không ít người biết lai lịch của thanh kiếm này, giờ này khắc này, cũng đều cảm thấy Tô Mặc Tu sẽ bị trảm dưới kiếm.
Tất cả mọi người chờ xem thảm trạng của Tô Mặc Tu, cũng cũng chỉ có Thanh Dương chân nhân bất đồng.
Thanh Dương chân nhân cũng muốn giết Tô Mặc Tu, nhưng càng muốn cứu nhi tử trở về.
Ông có thể câu thông với thần thú của Huyền Minh Tông, còn sớm đã giao lưu qua với thần thú, lúc này liền nói với thần thú: “Cầu xin đại nhân hỗ trợ.”
Thần thú của Huyền Minh Tông chính là Chu Tước.
Nó đã hơn 5000 tuổi, sớm đã tu thành hình người, tu vi thậm chí đạt tới Đại Thừa kỳ, nhưng từ khi thế gian này linh lực càng ngày càng loãng, nó đã hóa thành nguyên hình lâm vào ngủ say, đã ngủ mấy trăm năm.
Lần này Thanh Dương chân nhân tốn rất nhiều linh thạch mới đánh thức được nó.
Kiếm lão tổ Tô gia, phụ thân Tô Mặc Tu nhắc nhở, Thanh Dương chân nhân thỉnh cầu, ba chuyện cơ hồ là phát sinh cùng một lúc.
Khi Thần Khí kia lấy sức mạnh như lôi cuốn lôi đình nhằm về phía Tô Mặc Tu, Chu Tước cũng bay về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc biến đổi.
Lực lượng bên trong thanh kiếm kia vô cùng mạnh, bên trong thậm chí ẩn chứa công kích của cao thủ Độ Kiếp kỳ để lại!
Có khi nào nó thương tổn đến Tô Mặc Tu không?
Lực chú ý của Ngôn Cảnh Tắc tất cả đều nằm trên người Tô Mặc Tu, còn Chu Tước kia hắn thật ra lại không quản.
Dù sao Chu Tước này là tới “cứu” hắn, không phải tới giết hắn, căn bản không cần sợ.
“A Tu……” Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, ý đồ muốn dùng thần thức khống chế thanh kiếm kia.
Thần thức hắn vô cùng cường đại, kiếm như vậy lại có kiếm linh, theo lý có thể khống chế, nhưng hắn có thể điều động thần thức không nhiều lắm, trong lúc nhất thời thế nhưng không thể hoàn toàn khống chế nó.
Thần Khí Tô gia mắt thấy sắp đâm trúng Tô Mặc Tu, đột nhiên kịch liệt chấn động.
Mặt các tu sĩ chính đạo lộ vẻ kinh hãi —— thần thức của Tô Mặc Tu này mạnh như vậy sao, thế mà có thể khống chế Thần Khí?
Tô Mặc Tu căn bản không hề vận dụng thần thức.
Y hiện tại có một loại cảm giác huyền diệu —— y cảm thấy thanh kiếm trước mắt này đặc biệt quen thuộc, còn cảm thấy kiếm này tuyệt đối sẽ không thương tổn đến mình.
Giờ phút này có một đạo thần thức khống chế được kiếm này…… Thần thức kia dường như là của y, nhưng lại không phải là y, mà kiếm này còn hướng y xin giúp đỡ?
Lão tổ Tô gia mắt thấy Thần Khí bị định trụ, lại lần nữa dùng tu vi thúc đẩy: “Đi!”
Thanh kiếm kia lại tiến về phía trước lần nữa, Ngôn Cảnh Tắc đang muốn vận dụng càng nhiều thần thức, đột nhiên lại thấy Tô Mặc Tu đột nhiên nhào về phía thanh kiếm.
Ngôn Cảnh Tắc cả kinh, e sợ Tô Mặc Tu bị thương.
Trên mặt lão tổ Tô gia lộ ra biểu cảm đắc ý —— Tô Mặc Tu chỉ sợ là sắp bị trảm dưới kiếm rồi!
Nghĩ như vậy, cũng không ngăn lão tổ Tô gia lại, rất nhiều người bên chính đạo này đều cảm thấy, lần này Tô Mặc Tu không chết cũng bị thương.
Nhưng sự tình hoàn toàn tương phản —— thân hình Tô Mặc Tu chợt lóe, thế nhưng đã bắt được chuôi kiếm.
Kiếm khí trên thanh kiếm phóng lên cao, nhưng một chút cũng không hề thương tổn đến Tô Mặc Tu, không chỉ như thế, thanh kiếm này “ong ong” vang lên, cứ như là vô cùng vui sướng.
Lão tổ Tô gia vốn có liên hệ với kiếm này, nhưng thời khắc Tô Mặc Tu bắt được kiếm, ông và kiếm này cũng mất đi liên hệ, tức khắc phun ra một búng máu.
Chuyện này…… Mặt lão tổ Tô gia lộ vẻ kinh hãi —— sao Tô Mặc Tu có thể khống chế Thần Khí Tô gia?
Lúc này, Tô Mặc Tu lại rõ ràng cảm giác được liên hệ của mình và thanh kiếm này.
Kiếm này là của y!
Nhưng thanh kiếm này có rất nhiều lực lượng của lão tổ Tô gia, còn có một ít lực lôi đình… Tô Mặc Tu trở tay liền huy kiếm về phía Tô Mặc Nhiên.
Tất cả lực lượng hủy thiên diệt địa đều nhằm về phía Tô Mặc Nhiên.
Các chủ Thiên Cơ Các vẫn chưa động thủ với Tô Mặc Tu, vẫn luôn bảo vệ bên người Tô Mặc Nhiên, lúc này lập tức động thủ, chặn lại kiếm khí cường đại kia, cậu ta cũng bị nội thương, cả người nhìn càng thêm già nua, còn phun máu như lão tổ Tô gia.
May mắn lúc này, Chu Tước đã mang theo Ngôn Cảnh Tắc đã trở lại, Chu Tước là thần thú, chung quy cũng có thể ngăn cản Tô Mặc Tu một vài cho cậu ta.
Chỉ là……
Ngôn Cảnh Tắc bị Chu Tước buông ra đột nhiên nhổ xuống một sợi lông trên người Chu Tước, phóng về phía Tô Mặc Nhiên…
Toàn bộ thân thể Tô Mặc Nhiên nháy mắt đã bị đâm thủng, Kim Đan bị phế đi.
Hết chương 249
Chương 250
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự ra tay là bởi vì hắn thật sự rất chán ghét Tô Mặc Nhiên.
Trước kia ở Huyền Minh Tông, kỳ thật hắn đã muốn giết Tô Mặc Nhiên, nhưng khi đó thực lực hắn không đủ, giết không được.
Mấy ngày nay hắn rời khỏi Huyền Minh Tông, không thấy được Tô Mặc Nhiên, ý niệm này cũng cũng chỉ có thể tạm thời buông ra.
Nhưng giờ phút này……
Tuy khế ước đạo lữ không thành công, nhưng từ thức hải Tô Mặc Tu, hắn có thể cảm giác được cảm xúc của Tô Mặc Tu, các loại cảm xúc mặt trái và hận ý với Tô Mặc Nhiên, làm hắn càng muốn giết chết Tô Mặc Nhiên.
Càng quan trọng là, vừa rồi, thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia muốn chạy trốn.
Ngôn Cảnh Tắc căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp liền động thủ, sau khi hắn dùng lông chim Chu Tước đâm xuyên thân thể Tô Mặc Nhiên, đôi tay trảo vào hư không liền bắt được thần thức chạy từ trong thần thức Tô Mặc Nhiên ra ngoài.
Chính là cái thứ này và Tô Mặc Nhiên cùng nhau làm hại Tô Mặc Tu nhập ma!
Nếu không có thứ này, Tô Mặc Tu hiện tại còn cùng hắn ổn thỏa ở Huyền Minh Tông khanh khanh ta ta! Sao sẽ hoài nghi hắn vậy chứ?
Trước đo khế ước đạo lữ không kết thành, tuy Ngôn Cảnh Tắc chưa nói gì, còn vẫn luôn trấn an Tô Mặc Tu, nhưng kỳ thật hắn cũng rất tức giận.
Hắn vẫn luôn muốn cùng Tô Mặc Tu kết thành đạo lữ cấp bậc cao nhất, kết quả thử ba lần ông trời một chút phản ứng cũng không có, hắn có thể không tức giận ư?
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đem lửa giận phát tiết lên đạo thần thức này, thần thức hắn hung hăng quất về đạo thần thức đó.
Vì an toàn, hắn không dám vận dụng quá nhiều thần thức, nhưng cũng có thể cùng đạo thần thức này đánh ngang tay, càng quan trọng là, đạo thần thức tiêu hao là thật sự tiêu hao, còn thần thức hắn tiêu hao… về sau bổ sung lại là được.
Ngôn Cảnh Tắc đập đến đạo thần thức này đầu óc choáng váng!
Mà lúc này, người xung quanh đều khiếp sợ mà nhìn hắn.
Ngôn Cảnh Tắc động thủ với Tô Mặc Nhiên cùng với quất đánh thần thức kỳ thật đều phát sinh trong nháy mắt, thời điểm tu sĩ chính đạo thấy một màn như vậy phản ứng lại đây, trên người Ngôn Cảnh Tắc đã bộc phát ra uy áp cường đại, áp chế người xung quanh, làm đám người Thanh Dương chân nhân còn có các chủ Thiên Cơ Các một cử động nhỏ cũng không dám.
Giờ phút này, những người này còn hơi ngốc ra.
Sao Ngôn Cảnh Tắc lại động thủ với Tô Mặc Nhiên?
Tô Mặc Nhiên không phải tiên quân hạ phàm sao? Sao dễ dàng như vậy đã bị Ngôn Cảnh Tắc, một tu sĩ Kim Đan kỳ, đâm bị thương?
Không đúng, Ngôn Cảnh Tắc không phải tu sĩ Kim Đan kỳ! Tu sĩ Kim Đan kỳ nào có bản lĩnh nhổ lông Chu Tước xuống?!
Từ từ! Uy áp này là từ trên người Ngôn Cảnh Tắc truyền ra? Thần thức này và thần thức Ma Tôn Tô Mặc Tu kia cực kì tương tự, hẳn là Độ Kiếp kỳ rồi? Ngôn Cảnh Tắc cường đại đến như vậy?
Còn có, ngoại trừ Ngôn Cảnh Tắc ra còn cơ một đạo thần thức khác, tựa hồ là Tô Mặc Nhiên? Thần thức tiên quân, đang bị Ngôn Cảnh Tắc quất đánh?
……
Trong đầu các tu sĩ chính đạo tràn đầy nghi hoặc, nhưng dưới uy áp của thần thức cường đại, cái gì cũng nói không nên lời, cũng không dám làm cái gì.
Còn Chu Tước bị rút lông…
Tính cách Chu Tước kỳ thật rất cao ngạo, nó là thần thú, còn lớn tuổi hơn so với tất cả người ở đây, rất là chướng mắt những người này.
Nó nguyện ý theo tới là vì cơ duyên phi thăng, nó vừa rồi nguyện ý đi “cứu” Ngôn Cảnh Tắc là bởi vì Thanh Dương chân nhân hứa hẹn đại lượng linh thạch.
Nhưng giờ này khắc này, nguyên hình Chu Tước phủ phục* bên chân Ngôn Cảnh Tắc, còn rút nhỏ thân thể của mình, ngoan ngoãn như là một con gà con.
(*phủ phục: quỳ và cúi sụp sát đất)
Ngoài ra, còn có một người có điểm chưa phục hồi tinh thần lại.
Tô Mặc Tu sau khi bắt được thanh kiếm kia thì cảm giác được kiếm này nồng đậm tình cảm không muốn xa rời với y.
Nhưng y còn chưa đi tinh tế thể hội cảm xúc này đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bị Chu Tước bắt đi.
Y không ngăn cản —— chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc không đi giúp Tô Mặc Nhiên, vậy làm gì cũng chẳng sao!
Chỉ là, y vừa nghĩ đến đây, thế nhưng lại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc phế bỏ Tô Mặc Nhiên.
Ngôn Cảnh Tắc ném lông Chu Tước đâm xuyên qua thân thể Tô Mặc Nhiên, huỷ hoại Kim Đan của Tô Mặc Nhiên. Tô Mặc Nhiên hiện tại bị thương cũng nghiêm trọng như trước đó Tô Mặc Tu bị thương trong bí cảnh vậy, nhưng gã còn chưa chết —— mấy cao thủ Phân Thần kỳ đang bảo vệ gã dưới sự đè ép thần thức của Ngôn Cảnh Tắc.
Nhưng bộ dạng này của gã, dù không chết cũng sẽ biến thành phế nhân.
Tô Mặc Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Y cảm giác được cảm xúc mặt trái trong lòng mình đang biến mất, đồng thời, các loại cảm xúc của Ngôn Cảnh Tắc y cũng có thể cảm giác càng thêm rõ ràng.
Ngôn Cảnh Tắc thật sự không thích Tô Mặc Nhiên, cũng thật sự thích y.
Tô Mặc Tu nghĩ đến bản thân mình vừa rồi ở trên đại điển đạo lữ bạo nộ sinh khí, còn luôn không tin Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên có chút xấu hổ.
Theo sát, chuyện càng làm cho người xấu hổ đã xảy ra.
Một đoàn ma tu lao tới, còn cùng nhau hô: “Đại nhân thiên hạ vô địch!”
“Đại nhân thiên thu vạn đại, xưng bá Tu chân giới!”
“Đại nhân chúng ta một lưới bắt hết bọn tiên tu!”
……
Ma tu trước đó tham gia đại điển đạo lữ của Tô Mặc Tu, phàm là dưới Phân Thần kỳ, sau khi Tô Mặc Tu liên tiếp bùng nổ ba lần đều chịu nội thương sâu, phải chữa thương, bọn theo kịp này đều là Phân Thần kỳ.
Ban nãy nhìn thấy tu sĩ chính đạo lại dốc toàn bộ lực lượng, bọn chúng cũng không dám lên trước, mà là tránh ở bên cạnh, nhưng hiện tại Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc lợi hại như vậy…… Bọn chúng liền xông ra.
Tô Mặc Tu: “……”
Từ khi nhập ma, đầu óc Tô Mặc Tu tựa như một đoàn hồ nhão, cả người đều có điểm không thanh tỉnh, nhưng lúc này nhìn thấy Tô Mặc Nhiên bị Ngôn Cảnh Tắc tự tay phế bỏ, y cơ hồ lập tức thanh tỉnh ngay.
Sau khi thanh tỉnh lại tái ngộ loại chuyện này, y có hơi xấu hổ.
Y thật sự không định một lưới bắt hết tu sĩ chính đạo, những người này còn có cha Ngôn Cảnh Tắc và cha y kia kìa!
Bọn ma tu xuất hiện làm Tô Mặc Tu có chút xấu hổ, lại làm tu sĩ chính đạo đại kinh thất sắc, cùng lúc đó, Ngôn Cảnh Tắc cũng rốt cuộc không quất đánh đạo thần thức bị hắn bắt lấy nữa.
Hắn đột nhiên ý thức được, đạo thần thức này còn có tác dụng khác!
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu, lớn tiếng nói: “A Tu, đệ có nhìn thấy thứ này không? Trước đó ta chính là bị cái thứ này lăn lộn đầu óc mới đối xử với đệ không tốt. Đệ phải tin tưởng ta, ta yêu đệ nhất!"
Tô Mặc Tu: “……” sao y lại càng xấu hổ hơn thế này?
Đương nhiên cũng có chút cao hứng nữa —— y chú ý tới đạo thần thức bị Ngôn Cảnh Tắc vây khốn kia.
Ngôn Cảnh Tắc hiện tại đặc biệt mạnh, nhưng hẳn là sau bí cảnh mới “thức tỉnh”, trước đó hắn chỉ là một người thường, cho nên khi đó hắn thích Tô Mặc Nhiên hoàn toàn là bị đạo thần thức này mê hoặc sao?
Ngôn Cảnh Tắc nói đều là sự thật, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn yêu y!
Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được Tô Mặc Tu thật cao hứng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này, bởi vì Tô Mặc Tu không có cảm giác an toàn nên hắn đã quen nói lời ngon tiếng ngọt, lúc này lại nói: “A Tu, từ đầu tới đuôi ta chỉ thích một mình đệ, đệ muốn giết Tô Mặc Nhiên thật sự một chút vấn đề cũng không có, ta có thể giúp đệ chặt hắn ra làm tám khúc!"
Tô Mặc Tu càng cao hứng.
Đám ma tu: “……” Ma Tôn bọn họ lợi hại thật, thế mà có thể làm một tu sĩ chính đạo mê mẩn choáng váng luôn! Chỉ là… Tại sao hai người chưa đến một trăm tuổi này lại mạnh đến vậy?
Tu sĩ chính đạo: “……” Bọn họ có phải nghe lầm rồi không? Nhiệm vụ lớn nhất của bọn họ rõ ràng là tới giải cứu Ngôn Cảnh Tắc bị Tô Mặc Tu trói đi, nhưng hiện tại… Ngôn Cảnh Tắc này đứng giữa bọn họ, giết tiên quân, còn dùng thần thức đè nặng bọn họ?
“Ngươi là ai? Ngươi không phải Cảnh Tắc.” Thanh Dương chân nhân sắc mặt đại biến.
“Ta phải!” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nhưng ta ngoại trừ là Ngôn Cảnh Tắc ra, còn có một thân phận khác…… Ta mới là tiên quân hạ phàm.”
Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng tự tin tràn đầy, bịa chuyện.
Hắn nói như vậy cũng là do không có biện pháp nào.
Hắn là tuyệt đối không thể để những tu sĩ chính đạo này thương tổn Tô Mặc Tu, hắn cũng không muốn Tô Mặc Tu đại khai sát giới tu sĩ chính đạo.
Tô Mặc Tu có thể dựa vào giết chóc để tăng cường thực lực, nhưng giết chóc với y mà nói cũng không có chỗ tốt, ngược lại sẽ tăng cường tâm ma của y.
Sau đó…… Tô Mặc Tu giết bọn ma tu tội ác chồng chất kỳ thật còn tốt một chút, nếu y đi giết những tu sĩ chính đạo chưa làm chuyện ác nào, y phải cõng nhân quả trên lưng.
May mắn, có hắn ở đây, Tô Mặc Tu chắc chắn sẽ không tùy tiện động thủ.
Nhưng về tu sĩ chính đạo… Tô Mặc Tu đã nhập ma, là Ma Tôn, Tô Mặc Nhiên còn bị hắn giết chết…… Các tu sĩ chính đạo này sợ là đã hận chết bọn họ, ánh mắt cha hắn nhìn hắn lúc này cũng không thích hợp!
Lại không thể giết bọn họ, còn muốn bọn họ không dám động thủ…… Hắn chỉ có thể giả làm tiên quân hạ phàm!
Nói thật, hắn cảm thấy chính mình thật sự rất có khả năng là tiên quân hạ phàm, nhìn xem, hắn lợi hại như vậy mà!
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc diễn rất nhiều, nhưng trên mặt…… Hắn mặt không biểu cảm mà quét nhìn một vòng người xung quanh, dưới thần thức phối hợp, cả người có vẻ đặc biệt có uy thế.
Một đám tu sĩ chính đạo đều kinh nghi bất định, lại khắc chế không được mà sợ hãi, mà chờ hắn nhìn về phía Chu Tước.
Chu Tước ngoan như gà con mở miệng: “Kỉ kỉ!”
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Chu Tước đại nhân, chắc là ngươi có thể nói chuyện mà! Còn có, chắc là Chu Tước không kêu như vậy đâu?
Ngôn Cảnh Tắc thu hồi ánh mắt, lại cười lạnh một tiếng: “Các ngươi luôn miệng nói A Tu là ma chủng trời sinh, nói Tô Mặc Nhiên là tiên quân hạ phàm, nhưng có căn cứ không? Tô Mặc Tu không có đạo thần thức quỷ dị trên người thì chỉ là người thường tư chất bình thường, hắn có thể là tiên quân hạ phàm sao? Còn A Tu, nếu không phải Tô Mặc Nhiên này động tay chân với ta, vẫn luôn bức bách A Tu, sao A Tu lại nhập ma chứ?”
Các tu sĩ chính đạo nghe Ngôn Cảnh Tắc nói, cùng nhau nhìn về phía Tô Mặc Nhiên.
Tô Mặc Nhiên đã hơi thở thoi thóp, thành phế nhân, còn đang không ngừng hô đau kêu rên, nhưng bọn họ đều có thể cảm giác được thần trí Tô Mặc Nhiên còn ở, nói cách khác, Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy đoàn thần thức kia, căn bản không phải của Tô Mặc Nhiên!
Hơn nữa, một ngươi bị thương mà nước mắt giàn giụa, không có một chút cốt khí, có thể là tiên quân ư?
Tiên quân không đáng giá tiền vậy ư? Bộ dáng này cũng có thể phi thăng ư?
Mắt thấy chung quanh người sắp tin, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Hắn chính là kẻ giả mạo, ta cảm thấy hắn mới là ma chủng trời sinh, là chuyên môn tới hại ta và A Tu!”
Ngôn Cảnh Tắc nói đến đúng lý hợp tình, đang muốn lại nói chuyện khác lừa dối những người này, đột nhiên nghe được lão tổ Tô gia vẫn luôn không nói chuyện mở miệng: “Phá Ma Tiên Tôn lưu lại trên thân kiếm có thần thức của Phá Ma Tiên Tôn, cho tới nay ai cũng không nhận, hiện tại nó đã nhận Tô Mặc Tu là chủ.”
Hết chương 250.