Chương 247

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Lúc song tu, linh lực sẽ tuần hoàn lặp lại trong cơ thể hai người, cộng đồng tiến bộ.

Nguyên nhân chính là vì như vậy nên rất dễ dàng có thể nhận thấy được thực lực của người cùng mình song tu.

Đương nhiên, có vài người thực lực quá yếu, người cùng người đó song tu thực lực lại quá mạnh, như vậy người đó có nhận ra cũng không thể tính ra chuẩn xác cụ thể thực lực của cường giả kia.

Hiển nhiên Tô Mặc Tu không thuộc về loại kẻ yếu kia.

Y hiện giờ đã là Phân Thần Hậu Kỳ, cách Đại Thừa kỳ chỉ còn một bước thôi.

Sở dĩ không đột phá hàng rào này không phải bởi vì thần thức y không đủ hoặc là tu vi không đủ, mà là bởi vì y cố tình áp chế tu vi bản thân. 

Mấy ngày nay y bận quá, sợ tiến hành đột phá trì hoãn thời gian, nên cũng không làm vậy.

Còn vì sao sẽ trì hoãn thời gian…… Rất nhiều sức mạnh trong cơ thể y đều là cướp về từ người khác, cũng không thuần túy, muốn chỉnh hợp lại cực kì phiền toái.

Y dự định chờ sau đại điển đạo lữ lại đi xử lý chuyện này.

Mà giờ phút này, một tu chân giả Phân Thần Hậu Kỳ như y tất nhiên có thể rõ ràng cảm giác được tu vi của Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc… vậy mà đã là Phân Thần sơ kỳ, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?!

Chuyện có gì đâu! Không phải mười ngày này vẫn ở chỗ Ma Tôn ở, xung quanh Ngôn Cảnh Tắc linh lực vô cùng nồng đậm hay sao? Càng có ý tứ chính là, Tô Mặc Tu còn cùng hắn như hình với bóng, thần thức hai người lại không khác nhau cho lắm……

Ngôn Cảnh Tắc dùng thần thức mình bắt lấy linh lực xung quanh sang đây, sau đó lúc Tô Mặc Tu hấp thu thì mình cũng đồng thời hấp thu, Tô Mặc Tu không chú ý hắn lắm, còn luôn bận rộn những chuyện khác nên cũng không phát hiện. 

Ngôn Cảnh Tắc có thể nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Tô Mặc Tu, nhưng hắn không có ý giải đáp.

Miệng hắn rất bận, có rất nhiều việc cần phải hoàn thành!

Hơn nữa loại thời điểm này vẫn là không cần nói chuyện, hưởng thụ thì tương đối tốt hơn.

Ngôn Cảnh Tắc một bên hưởng thụ, một bên điều động thần thức của mình, giúp Tô Mặc Tu chải vuốt linh lực trong cơ thể.

Những linh lực hỗn độn đợt trong cơ thể Tô Mặc Tu giữa song tu trở nên thuận lợi hơn, một số lực lượng không tốt lắm trong đó bị Ngôn Cảnh Tắc loại bỏ ra khỏi cơ thể y, lực lượng còn lại điều chỉnh và dung hợp với nhau.

Tô Mặc Tu rốt cuộc không rảnh nghĩ chuyện khác nữa.

Y phảng phất như đang ở một nơi tuyệt đối ấm áp, vô cùng thoải mái, mà thực lực của y, trong bất tri bất giác cũng đã tăng lên.

Y đột phá khỏi Phân Thần kỳ, đạt tới Đại Thừa kỳ.

Tại một khắc này, toàn bộ thế giới trong mắt y đã trở nên không giống nhau, y cũng rõ ràng mà cảm giác được bản thân mình cường đại. 

Trong song tu, người tu vi cao có thể dùng thần thức dẫn đường người tu vi thấp, trợ giúp người tu vi thấp tăng lên thực lực, bởi vậy, song tu đối với người tu vi thấp có bổ ích lớn hơn.

Theo lý hai người bọn họ song tu, Ngôn Cảnh Tắc tăng lên hẳn là nhiều hơn mới phải.

Nhưng hôm nay bọn họ song tu, ngược lại Ngôn Cảnh Tắc chiếm vị trí chủ động, dẫn đường Tô Mặc Tu.

Vì thế, Tô Mặc Tu đã Đại Thừa kỳ, thực lực Ngôn Cảnh Tắc lại chỉ tăng thêm một chút, hiện giờ vẫn là Phân Thần sơ kỳ.

Đây cũng là bởi vì thời gian quá ngắn…… Mới ngắn ngủn năm ngày, thật sự có hơi không đủ dùng!

Người tu chân tu luyện hở một cái là mấy năm mấy chục năm, người ta song tu cũng song tu thật lâu, nhưng mình mới có năm ngày…… Nghe được Ma Tôn tiền nhiệm nói đại điển đạo lữ đã chuẩn bị xong xuôi bên ngoài, còn hỏi Tô Mặc Tu khi nào chính thức bắt đầu, Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy đáng tiếc mà buông Tô Mặc Tu ra.

Được rồi, cũng không đáng tiếc.

Hắn đã ăn người ta, không chỉ như vậy, hắn còn chải vuốt linh lực hỗn loạn trong cơ thể Tô Mặc Tu, y còn vì vậy mà đạt tới Đại Thừa kỳ, hắn cuối cùng cũng yên lòng.

Hắn đã không cần lo lắng Tô Mặc Tu sẽ gặp phải nguy hiểm —— ở Tu chân giới, người có thể mạnh hơn Tô Mặc Tu hiện tại, sợ là không có bao nhiêu. 

Cả người Tô Mặc Tu đều có điểm mờ mịt.

Trước đó lúc song tu, bất kể là thân thể hay thần thức y, cũng hoặc là thứ khác, đều có được hưởng thụ cực hạn, làm y trầm luân trong đó, thẳng đến giờ khắc này, y mới thanh tỉnh lại.

Sau khi thanh tỉnh y mới biết được, hóa ra đã qua đi năm ngày.

Thời gian trôi qua quá nhanh, y cho rằng nhiều nhất là một canh giờ thôi, hóa ra đã năm ngày rồi?

Tô Mặc Tu đứng lên, lúc này mới phát hiện trên người mình có không ít dấu vết, y còn chưa nói cái gì, Ngôn Cảnh Tắc đã dán lại: “A Tu, đệ cảm giác thế nào?”

“Không sao.” Tô Mặc Tu theo bản năng mà nói, vận chuyển linh lực, dấu vết trên người liền lập tức biến mất.

Mắt thấy những dấu vết đó biến mất, Tô Mặc Tu không hiểu sao có chút mất mát, đột nhiên lại nhớ tới một sự kiện, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Huynh là cao thủ Phân Thần kỳ!”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy.”

“Đây là có chuyện gì?” Tô Mặc Tu gắt gao mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Thực lực Ngôn Cảnh Tắc mạnh đến như vậy, mà y lại hoàn toàn không biết.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn lừa y, tại sao lại muốn gạt y?

Ngôn Cảnh Tắc mạnh như vậy, lúc trước trong bí cảnh sao lại bỏ y lại?

Không đúng, Ngôn Cảnh Tắc mạnh như vậy căn bản không thể tiến vào bí cảnh chỉ có cao thu dưới Nguyên Anh mới có thể vào kia được!

Chẳng lẽ mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc mạnh lên? Nhưng y vẫn luôn cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc mạnh lên như thế nào?

Y là dựa vào nhập ma, dựa vào công pháp trong đầu mới có thể mạnh lên nhanh như vậy, nhưng Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng không có nhập ma, tu luyện cũng là công pháp bọn họ đã tu luyện từ nhỏ.

Tô Mặc Tu đột nhiên nghĩ tới chuyện hơn một tháng nay mình đã làm.

Y vẫn luôn cho rằng Ngôn Cảnh Tắc là cao thủ Kim Đan kỳ, thường làm hôn mê Ngôn Cảnh Tắc, còn tưởng rằng mình đã phong bế lực lượng của Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng nếu Ngôn Cảnh Tắc là cao thủ Phân Thần kỳ, vậy y làm những chuyện đó với Ngôn Cảnh Tắc, căn bản chính là không có hiệu quả!

Nói cách khác, khi đó Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn giả vờ sao?

Nói cách khác, mấy ngày nay chuyện y làm, Ngôn Cảnh Tắc rõ ràng tất cả?

Tô Mặc Tu nói không rõ bản thân mình là cảm giác gì —— vì sao Ngôn Cảnh Tắc muốn gạt y?

Tô Mặc Tu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Ma Tôn tiền nhiệm ngoài cửa đã mở miệng lần nữa:“Tôn thượng?”

Tô Mặc Tu bảo gã chuẩn bị đại điển đạo lữ, gã chuẩn bị xong rồi, nhưng Tô Mặc Tu vẫn luôn không xuất hiện… 

Chuyện này…

Nếu không phải cảm giác được ma khí từ Tô Mặc Tu phát ra, vị Ma Tôn đời trước này cũng nhịn không được hoài nghi có phải Tô Mặc Tu đã rời đi rồi hay không.

Nhưng dù Tô Mặc Tu không rời đi, lúc này hẳn là cũng gặp phải vấn đề. 

Gã biết thân phận của Tô Mặc Tu, cũng biết đạo lữ Tô Mặc Tu coi trọng là Ngôn Cảnh Tắc của Huyền Minh Tông, mà những ngày trước đó, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn hôn mê.

Nên không phải là mấy ngày nay Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại, chết sống không chịu tổ chức đại điển đạo lữ, cho nên xảy ra chuyện gì đó chứ?

Tô Mặc Tu người này giết người như ma, có thể nào giết luôn Ngôn Cảnh Tắc rồi không?

Ma Tôn tiền nhiệm suy nghĩ không ít chuyện, gã thậm chí nghĩ đến, nếu Ngôn Cảnh Tắc xảy ra chuyện, Tô Mặc Tu hẳn là sẽ chịu đả kích lớn, nói không chừng còn sẽ tẩu hỏa nhập ma, nói vậy…… Vậy có phải gã có thể nghĩ cách giết chết Tô Mặc Tu, đoạt lại ngôi vị Ma Tôn không?

Đang nghĩ như vậy, cửa trước mặt Ma Tôn tiền nhiệm mở ra.

Ma Tôn tiền nhiệm vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tô Mặc Tu…… Từ từ! Gã đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện chính mình không có nhìn lầm, người ra tới thế nhưng là Ngôn Cảnh Tắc!

Trên mặt Ngôn Cảnh Tắc còn mang theo một nụ cười!

Ma Tôn tiền nhiệm: “……” Người này sao một chút cũng không giống bị cưỡng bách gì hết vậy?

"Đại điển đạo lữ đã chuẩn bị tốt rồi chứ?" Ngôn Cảnh Tắc ôn hòa mà nhìn vị Ma Tôn tiền nhiệm này.

 Ma Tôn này cũng không phải người tốt, gì, nhưng so sánh với bọn ma tu chạy loạn giết người khắp nơi, vị này cả ngày nghĩ muốn đề cao thực lực của chính mình, vì thế vất vả tu luyện, máu tươi trên tay cũng xem như là ít.

Cho nên hắn đối với người này cũng không chán ghét. 

Ngôn Cảnh Tắc là tu sĩ Kim Đan kỳ thực lực thấp kém, nhưng hắn đồng thời là đạo lữ Tô Mặc Tu nhìn trúng… Ma Tôn tiền nhiệm có chút không cao hứng mà trả lời: “Chuẩn bị tốt rồi!”

Đâu chỉ là chuẩn bị tốt, hiện tại mặt trời cũng đã lên cao, tùy thời có thể tiến hành đại điển đạo lữ rồi kìa!

Gã vì Tô Mặc Tu mà mời rất nhiều ma tu, những người đó chờ đến không kiên nhẫn, còn tìm gã càm ràm kia kìa!

“Dẫn đường!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ma Tôn tiền nhiệm ngẩng đầu thì thấy được Tô Mặc Tu, nhìn thấy, đồng thời trong lòng quay cuồng lên sóng to gió lớn.

Gã biết Tô Mặc Tu rất mạnh, nhưng trước đó Tô Mặc Tu mạnh chỉ thể hiện trên thần thức.

Gã có thể cảm giác được thực lực bản thân Tô Mặc Tu cũng không khác gã là bao, đại khái chính là Phân Thần Hậu Kỳ.

Nhưng hiện tại……

Trên người Tô Mặc Tu ma khí quay cuồng, làm gã sợ hãi theo bản năng. 

Tô Mặc Tu đột phá!

Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Tô Mặc Tu đã từ Phân Thần Hậu Kỳ đột phá tới Đại Thừa kỳ!

Đây chính là Đại Thừa kỳ!

Ma tu sau khi thực lực mạnh, bản thân không ổn định như tiên tu, rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma. Ngoài ra, ma tu cường đại cơ bản sẽ không trốn đi yên lặng tu luyện.

Cho nên Ma Tôn tiền nhiệm rất rõ ràng, ma tu cường đại nhất trước đó là Phân Thần Hậu Kỳ, là hắn.

Nhưng hiện tại, có một ma tu Đại Thừa kỳ xuất hiện.

Tô Mặc Tu này quá cường, y có khả năng phi thăng thành công hay không?

Trong lòng Ma Tôn tiền nhiệm nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng gã không dám chậm trễ, bắt đầu ở phía trước dẫn đường.

Đúng lúc này, gã nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói với Tô Mặc Tu: “A Tu, hôm nay là ngày chúng ta tổ chức đại điển đạo lữ, nào, cười một cái đi."

Tô Mặc Tu không cười, lúc này cả người y vẫn là ngây ngốc.

Ngôn Cảnh Tắc là cao thủ Phân Thần kỳ, trước đó căn bản không cần sợ y. Thực lực của y không xong, thực lực Ngôn Cảnh Tắc lại rất ổn, Ngôn Cảnh Tắc thậm chí còn có cơ hội giết y.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng không làm.

Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thích y sao? Cho nên mới lưu tại bên cạnh y?

Trái tim Tô Mặc Tu càng nhảy càng nhanh, trên mặt lại vẫn lạnh lùng.

Nếu Ngôn Cảnh Tắc thật sự thích y, vậy trước đây y đã làm cái gì!

Y kiểu gì cũng không chịu tin tưởng Ngôn Cảnh Tắc, còn hở chút là "đánh ngất" Ngôn Cảnh Tắc nữa.

Ngôn Cảnh Tắc có thể nào chán ghét y không?

Tưởng tượng như vậy, Tô Mặc Tu thậm chí thấp thỏm lên.

Nhưng rất nhanh, y không thấp thỏm nữa.

Ngôn Cảnh Tắc là cao thủ Phân Thần kỳ thì sao chứ? Y đã là Đại Thừa kỳ rồi! Chắc chắn y có thể khống chế được Ngôn Cảnh Tắc!

Mặc kệ thế nào, kết thành đạo lữ với Ngôn Cảnh Tắc trước rồi lại nói!

Trước đó tuy Tô Mặc Tu đã quyết định thời gian kết làm đạo lữ với Ngôn Cảnh Tắc nhưng trong lòng vẫn luôn bất an, nhưng lúc này giờ phút này, y vô cùng chờ mong.

Ngôn Cảnh Tắc…… Có lẽ là thích y.

Bằng không trước đó vì sao Ngôn Cảnh Tắc muốn cùng y song tu? Còn giúp y nữa?

Mà lúc này, bọn ma tu chờ Tô Mặc Tu đã không còn kiên nhẫn nữa. 

Tuyệt đại đa số trong bọn chúng đều chưa gặp qua vị Ma Tôn Tô Mặc Tu này, đã không kiên nhẫn. 

“Tô Mặc Tu còn chưa đến trăm tuổi đúng không? Về sau không lẽ chúng ta lại phải nghe lời một thằng nhóc?"

"Nó để chúng ta chờ ở đây là có ý gì?"

“Nghe nói nó lớn lên cũng không tồi, Ma Tôn tiền nhiệm không chiến mà hàng, không phải là coi trọng mặt nó đấy chứ?”

……

Tô Mặc Tu vừa đến nơi tổ chức đại điển đạo lữ, nghe được một câu cuối cùng. 

Y tức giận cực kì, ma khí trên người đột nhiên bộc phát ra…

Toàn bộ ma tu đều im như ve sầu mùa đông, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện cả.

Tô Mặc Tu này vậy mà đã là cao thủ Đại Thừa kỳ?!

Hết chương 247.

Chương 248

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ma tu đối với Ma Tôn vốn là không tôn trọng đến vậy, chỉ cần có cơ hội thực lực đủ, bất luận là ma tu nào đều muốn giết chết Ma Tôn, để mình lên làm Ma Tôn. 

Dù sao trở thành Ma Tôn đều tương đương với cường giả trong ma tu, không chỉ có thể có được các loại tài nguyên của Ma Tôn đời trước, còn có thể được các môn phái ma tu cung phụng.

Chỗ tốt như vậy, ai mà không muốn?

 Lúc Ma Tôn tiền nhiệm còn tại vị đã có không ít ma tu tới khiêu chiến gã, chẳng qua đều chết trên tay gã, bây giờ Tô Mặc Tu thượng vị, lại có rất nhiều người ngo ngoe rục rịch.

Đặc biệt là Tô Mặc Tu là bên chính đạo lại đây, mọi người càng không phục y.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều từ bỏ tính toán này.

Tô Mặc Tu này hóa ra là cao thủ Đại Thừa kỳ!

Trách không được Ma Tôn tiền nhiệm không chiến mà hàng!

Nếu bọn họ là Ma Tôn tiền nhiệm, bọn họ cũng đầu hàng!

Đám ma tu đã quen thói cá lớn nuốt cá bé, ngoại trừ số ít luyện công xảy ra sự cố, làm cho bản thân đầu óc có hố không sợ trời không sợ đất ra, đại bộ phận ma tu đều đặc biệt thức thời.

Chỉ cần ngươi thực lực đủ mạnh, bọn họ nhìn thấy ngươi là có thể lập tức quỳ xuống.

Giờ phút này liền có một ma tu Phân Thần kỳ, "cộp" một cái quỳ xuống trước Tô Mặc Tu: “Tham kiến tôn thượng, tôn thượng thiên thu vạn đại!”

Người này vừa dứt lời, liền “cộp” liên tiếp “cộp”, ma tu quỳ đầy đất, thậm chí còn những người này còn lộ vẻ vui mừng trên mặt —— Ma Tôn của bọn chúng mạnh như vậy, có phải có thể mang bọn chúng đi giết sang chính đạo, chiếm luôn địa bàn chính đạo không?

Mấy vạn năm tới, ma tu bọn họ vẫn luôn khuất cư trong núi lớn Tây Bắc vô tận này, không thể đi những nơi phồn hoa đủ linh khí để hưởng thụ, rất nhiều người nhân tâm không thoải mái. 

Ngoài ra, tu sĩ chính đạo có rất nhiều thù oán với ma tu, ma tu cũng có thù oán với tu sĩ chính đạo rất nhiều! 

Trong lúc nhất thời, các loại lời khen nhanh như bay đáp lên người Tô Mặc Tu, tất cả mọi người bắt đầu chúc mừng Tô Mặc Tu, thậm chí còn có một ít nam tu nữ tu tu luyện công pháp mị hoặc liếc mắt đưa tình với Tô Mặc Tu.

Đây tuyệt đối là một khắc phong cảnh nhất cuộc đời Tô Mặc Tu, Ngôn Cảnh Tắc đứng bên cạnh y thậm chí có chút buồn bực —— cái bọn này vậy mà dám câu dẫn Tô Mặc Tu ngay trước mặt hắn!

Nhưng Tô Mặc Tu không hề có cảm giác, y căn bản không chú ý ai ngoài Ngôn Cảnh Tắc bên cạnh cả.

Ma tu ở đây có rất nhiều kẻ y cũng nhìn không thuận mắt, hận không thể giết cho xong việc, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của y, không nên thấy máu, y liền dứt khoát không nhìn bọn chúng nữa.

Tô Mặc Tu nói: “Lập tức bắt đầu tổ chức đại điển đạo lữ!”

Y nói xong thì nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Vẻ mặt của y thật lạnh, nhưng một khắc kia, trong mắt rõ ràng có vui mừng, khóe miệng cũng khắc chế không được mà câu lên trên một cái, nhưng sau khi ý thức được mình làm gì, y rất nhanh đã quay đầu đi, không nhìn Ngôn Cảnh Tắc nữa.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bộ dáng này của y, lập tức cười rộ lên.

Y phục Tô Mặc Tu mặc trên người vẫn là y phục mặc lúc rời khỏi Huyền Minh Tông.

Đệ tử Huyền Minh Tông là có trang phục đệ tử, nhưng Ngôn Cảnh Tắc bối cảnh thâm hậu như vậy thường không mặc trang phục đệ tử, bọn họ luôn có quần áo càng tốt để mặc.

Sau khi hắn xuyên qua tới, hận không thể đem toàn bộ thứ tốt cho Tô Mặc Tu. Đương nhiên, quần áo Tô Mặc Tu được hắn đổi thành đồ tốt.

Quần áo này đặc biệt phù hợp thẩm mỹ tiên tu, cũng đặc biệt hợp với Tô Mặc Tu.

Ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc dừng trên người Tô Mặc Tu, làm sao cũng không dời đi được.

Mà lúc này, đại điển đạo lữ chính thức bắt đầu.

Đại điển đạo lữ thường ngay từ đầu đều là trưởng bối hai bên ra nói mấy câu, giới thiệu một chút gì đó hai người này, nhưng hiện tại chắc chắn là không thể mời Thanh Dương chân nhân lại đây, vì thế phân đoạn này được lược bớt.

Còn lại một vài phân đoạn không liên quan đến chính sự… Cũng đồng dạng lược bớt luôn.

Tô Mặc Tu trực tiếp bắt đầu ký kết khế ước đạo lữ cùng với Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ cùng nhau thề, tỏ vẻ từ hôm nay trở đi, bọn họ sẽ kết làm đạo lữ, từ đây về sau, bọn họ cùng sinh cùng tử, không xa rời nhau: “Từ hôm nay trở đi, ta và Tô Mặc Tu kết làm đạo lữ, không rời không bỏ……”

“Từ hôm nay trở đi, ta và Ngôn Cảnh Tắc kết làm đạo lữ, không rời không bỏ……”

Cùng với lời thề, bọn họ hướng về đối phương rộng mở thức hải mình ra.

Tuy đã mấy ngàn năm không còn ai phi thăng nhưng Tiên giới vẫn tồn tại như cũ, đủ loại quy tắc cũng đồng dạng tồn tại.

Ở Tu chân giới, lời thề là hữu dụng.

Hai người kết khế nói xong lời thề giống nhau, rộng mở thức hải thần thức giao hòa, bầu trời sẽ rơi xuống một đạo ánh sáng màu, kể từ đó, khế ước đạo lữ cũng sẽ chính thức kết thành.

Nhưng lúc này, trên bầu trời một chút phản ứng cũng không có.

Tô Mặc Tu rộng mở thức hải, giờ phút này đã cứng cả người lại.

Lúc này, thần thức của Ngôn Cảnh Tắc đã tiến vào thức hải Tô Mặc Tu, hết thảy toàn bộ của Tô Mặc Tu đều rộng mở với hắn.

Hắn phát hiện thức hải Tô Mặc Tu với hắn mà nói đặc biệt quen thuộc, thần thức hắn đi vào thức hải Tô Mặc Tu cứ như là về lại nhà mình vậy, hắn thậm chí còn có thể cảm giác được tâm tình hưng phấn chờ mong của Tô Mặc Tu.

Hắn cũng sắp trầm mê trong đó, không nghĩ ra ngoài hiểu rõ.

Nhưng mà đúng lúc này, trong đầu Tô Mặc Tu đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm xúc mặt trái, phẫn nộ hỗn tạp tuyệt vọng.

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, lúc này mới ý thức được rằng khế ước đạo lữ của hai người vậy mà không kết thành.

Từ từ, Tô Mặc Tu không hề giữ lại với hắn, thần thức hắn cũng đi vào được thức hải Tô Mặc Tu, cảm xúc Tô Mặc Tu hắn cũng có thể cảm giác được, khế ước đạo lữ này rõ ràng hẳn là thành, vì sao lại không thành?

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Sau khi thần thức Tô Mặc Tu tiến vào thức hải Ngôn Cảnh Tắc, kỳ thật cũng có thể cảm giác được cảm xúc của Ngôn Cảnh Tắc, hơn nữa đồng dạng có một cảm giác quen thuộc. 

Nhưng khế ước đạo lữ không kết thành!

Cảm xúc mà y cảm giác được đều là giả đúng không?

Hai người không yêu nhau gì, thậm chí không muốn mở rộng thức hải mình cho đối phương, đều có thể kết thành khế ước đạo lữ bình thường nhất, kiểu gì trời cũng sẽ giáng dị tượng, nhưng hai người bọn họ… Quy trình một chút cũng không sai, chỉ là không kết thành đạo lữ!

Tô Mặc Tu vốn dĩ phi thường cao hứng.

Y thành cao thủ Đại Thừa kỳ, còn phát hiện Ngôn Cảnh Tắc hẳn là thiệt tình yêu y…… Y cảm thấy đời này của mình đã viên mãn.

Nếu có thể cùng Ngôn Cảnh Tắc kết làm đạo lữ cấp cao, dù có bảo y lập tức đi tìm chết, y cũng nguyện ý.

Lúc đang nói lời thề, y thậm chí nghĩ, y và Ngôn Cảnh Tắc nói không chừng có thể kết thành khế ước cấp cao nhất—— Ngôn Cảnh Tắc sau khi biết y nhập ma, vậy mà một chút cũng không ghét bỏ y, còn cùng y đến địa bàn ma tu.

Nhưng mà, sự thật đánh vào mặt y, khế ước đạo lữ của bọn họ căn bản không kết thành.

Ma khí trên người Tô Mặc Tu phóng lên cao, thần thức lại lần nữa tăng bạo.

Lúc y làm vậy hoàn toàn không cố kị những ma tu bên cạnh, thế nên bọn ma tu ít nhất cũng Nguyên Anh kỳ, phần lớn là Phân Thần kỳ, bị ma khí và thần thức cường đại như vậy ép tới không thở nổi.

Một đám ma tu đều buồn bực: “……” thần thức của Tô Mặc Tu này chắc là cỡ Độ Kiếp kỳ rồi đúng không? Người này thật là Tô Mặc Tu? Có phải y bị lão yêu quái nào đoạt xá* không?

(*đoạt xá là mượn xác hoàn hồn, một linh hồn nhập vào chiếm dụng thân xác vốn có, thường là các đại năng chiếm thân xác cấp bậc thấp hơn)

Ma tu ở đây ngoại trừ Tô Mặc Tu ra đều hoài nghi thân phận Tô Mặc Tu, mà lúc này, cuối cùng Tô Mặc Tu cũng thu lại ma khí và thần thức của mình. 

Đám ma tu đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, những kẻ thực lực thấp trong đó càng yên lặng mà nuốt xuống máu trong miệng —— vừa rồi đột nhiên bị đè ép một chút như vậy, bọn chúng đều chịu nội thương.

Sau đó, bọn chúng liền nghe được Tô Mặc Tu cắn răng nói: “Làm lại lần nữa!”

Một lần kết không thành công, thì làm lại lần nữa! Trước đó có thể đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm thêm lần nữa nói không chừng sẽ kết thành!

“Ta cảm thấy có khả năng có chỗ nào không ổn……” Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Làm lại lần nữa!" Tô Mặc Tu cường điệu.

Ngôn Cảnh Tắc ngậm miệng lại, quyết định thử lại lần nữa.

Nhưng mà…… Bọn họ lần thứ hai lập khế ước, vẫn là thất bại.

Cả người Tô Mặc Tu nhìn càng không thích hợp, Ngôn Cảnh Tắc có thể cảm giác được các loại cảm xúc mặt trái mãnh liệt của y, mà những ma tu đó, lại một lần nữa bị áp nằm sấp xuống.

Ngôn Cảnh Tắc thầm thở dài một hơi, nỗ lực dùng thần thức trấn an Tô Mặc Tu, nhưng căn bản vô dụng.

"Lại lần nữa!" Tô Mặc Tu lại nói.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Lại thì lại đi…...

Đám ma tu: “……” Xem ra Tô Mặc Tu cũng không phải bị người đoạt xá, nếu y bị người đoạt xá, làm gì đến nỗi có chết cũng quấn lấy không bỏ Ngôn Cảnh Tắc, một tu sĩ Kim Đan kỳ như vậy?

Từ từ, lần này lại không thành công, bọn họ có phải hay không còn phải bị Tô Mặc Tu bùng nổ “Áp” thêm một lần?

Lúc này đây, đương nhiên lại thất bại, Tô Mặc Tu cũng đương nhiên lại một lần nữa mất khống chế.

Đám ma tu: Tại sao lúc nào bị thương cũng là bọn ta vậy?!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “A Tu, lần đầu tiên nhìn thấy đệ, ta đã cảm thấy đệ đặc biệt quen thuộc, liếc mắt một cái đã thích đệ rồi… Nói không chừng, chúng ta đời trước cũng đã ký kết khế ước đạo lữ rồi."

Ngôn Cảnh Tắc cũng thật bất đắc dĩ, hắn còn nghĩ muốn dựa vào khế ước để tỏ lòng trung thành với Tô Mặc Tu, không nghĩ tới thế mà lại gặp phải loại chuyện này!

Tình huống trước mắt này rốt cuộc là chuyện như thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng thật sự có khả năng bọn họ đã sớm ký kết khế ước này rồi.

Nhưng mà Tô Mặc Tu không tin.

Lần đầu tiên y thấy Ngôn Cảnh Tắc đã thích đại ca ca giống như tiên nhân này, nhưng lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy y như con khỉ bùn, trong mắt còn mang theo ghét bỏ.

Lời Ngôn Cảnh Tắc nói đều là nói dối!

Vốn dĩ bởi vì vấn đề cảm tình mà nhập ma, Tô Mặc Tu lại lần nữa cố chấp lên, đôi mắt y trở nên đỏ bừng, sát ý nồng đậm cũng tràn ngập xung quanh thân thể. 

Ma tu xung quanh: Tô Mặc Tu không phải muốn giết Ngôn Cảnh Tắc đấy chứ?!

Tô Mặc Tu đương nhiên sẽ không giết Ngôn Cảnh Tắc, trên thực tế……

Tô Mặc Tu mang theo sát khí đầy người phóng ra xa: “Ta muốn giết Tô Mặc Nhiên!”

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

“A Tu!” Ngôn Cảnh Tắc gọi một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Sau khi Tô Mặc Tu chạy đi, vốn dĩ lo lắng để lại Ngôn Cảnh Tắc sẽ làm Ngôn Cảnh Tắc gặp phải nguy hiểm —— tuy Ngôn Cảnh Tắc đã Phân Thần kỳ nhưng chỉ là sơ kỳ, mà ma tu tham gia đại điển đạo lữ, Phân Thần Hậu Kỳ có không ít.

Y dừng bước chân một chuyện, định quay lại mang Ngôn Cảnh Tắc theo, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đã đuổi theo…

Y liền tiếp tục chạy đi, tùy ý Ngôn Cảnh Tắc đuổi theo phía sau y.

Ma Tôn tiền nhiệm và các ma tu khác: “……”

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Sao Ngôn Cảnh Tắc chạy trốn nhanh như vậy? Thực lực trên người hắn triển lộ ra tới…... Người này thế mà đã là Phân Thần kỳ?

Với lại, hiện tại Ma Tôn ngay đại điển đạo lữ bỏ chạy, bọn họ làm sao bây giờ?

Những người này hai mặt nhìn nhau, cuối cùng quyết định…… Vẫn là theo sau nhìn xem.

Cùng lúc đó, tu sĩ chính đạo mang theo Tô Mặc Nhiên đã đi tới phụ cận.

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất tập kết một đám người, tính toán thừa dịp Tô Mặc Tu tổ chức đại điển đạo lữ giết vào, đại chiến một hồi với bọn ma tu đó.

Thanh Dương chân nhân Huyền Minh Tông không chỉ mang theo bảy trưởng lão Phân Thần kỳ của Huyền Minh Tông, còn mang theo thần thú trấn sơn sống 5000 năm của Huyền Minh Tông.

Tô gia không chỉ dốc toàn bộ lực lượng cao thủ Nguyên Anh kỳ trở nên, lão tổ Tô gia còn mang theo Thần Khí mà Phá Ma Tiên Tôn năm đó phi thăng lưu lại.

Thiên Cơ Các thì sao, tân các chủ sở dĩ sẽ đột nhiên già đi là bởi vì trở thành các chủ Thiên Cơ Các, sau khi dung hợp nhiều thế hệ tương truyền thiên châu, cậu ta có thể đạt tới Đại Thừa kỳ!

Ngoài ra, người các môn phái khác đều mang theo đòn sát thủ của bọn họ.

Bọn họ tin tưởng, lần này nhất định có thể một lưới bắt hết đám ma tu!

Chỉ là…… Bọn họ còn chưa tới nơi, vậy mà đã cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại đè xuống người bọn họ, ma tu Đại Thừa kỳ?!

Hết chương 248.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play