Chương 251
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Sau khi lão tổ Tô gia ném ra thanh kiếm kia, cả người nhìn đã già nua rất nhiều, mà giờ phút này, trên mặt ông đã suy sụp xen lẫn khiếp sợ.
Thanh kiếm kia, là Phá Ma Tiên Tôn lưu lại.
Lúc Phá Ma Tiên Tôn phi thăng, lão tổ tông Tô gia ở bên cạnh bảo vệ, cuối cùng Phá Ma Tiên Tôn thành công tiếp được lôi kiếp còn sống, mắt thấy sắp phải phi thăng, sợ kẻ thù mình thương tổn lão tổ tông Tô gia, nên đã đem thanh kiếm này cho lão tổ tông Tô gia.
Thanh kiếm này là Phá Ma Tiên Tôn tỉ mỉ chế tạo, dung hợp máu đầu tim của Phá Ma Tiên Tôn, bồi cạnh Phá Ma Tiên Tôn mấy trăm năm, còn nhịn qua lôi kiếp, lúc ấy đã có linh tính, Phá Ma Tiên Tôn lại gia nhập vào một đạo thần thức của mình vào đó….
Sau khi Phá Ma Tiên Tôn phi thăng, thanh kiếm này đã sinh ra kiếm linh*.
(*linh hồn của kiếm, kiếm có ý thức)
Kiếm linh này rất hữu hảo với người Tô gia, cũng có thể được người Tô gia sử dụng, nhưng không ai có thể làm thanh kiếm này nhận chủ.
Mấy ngàn năm trước, Tô gia đã từng ra mấy đại năng Độ Kiếp kỳ, nhưng mặc dù là đại năng kia, cũng không có biện pháp thật sự có được thanh kiếm này.
Này còn chưa tính, Tô Mặc Tu…… Còn căn bản là không hề tế luyện thanh kiếm này!
Muốn làm một thanh kiếm có được kiếm linh nhận chủ như vậy, ít thì cũng tiêu tốn mấy ngày công phu, cẩn thận tế luyện, hủy diệt thần thức nguyên chủ mới được, nhưng Tô Mặc Tu căn bản không hề làm như vậy!
Này còn chưa tính, lực lượng ông lưu lại trên thanh kiếm, thế mà Tô Mặc Tu có thể trực tiếp lấy tới công kích Tô Mặc Nhiên!
Lão tổ Tô gia thấy một màn như vậy, trong lòng cũng đã quay cuồng nổi lên sóng to gió lớn, đồng thời có một suy đoán —— hay Tô Mặc Tu mới là tiên quân hạ phàm, y còn là…… Phá Ma Tiên Tôn?
Lão tổ Tô gia vốn có ý tưởng này, chờ nghe Ngôn Cảnh Tắc nói càng thêm xác định hơn phân nửa, hiện tại đã vô cùng ảo não.
Phá Ma Tiên Tôn là người ông cực sùng bái, nhưng ông đã làm cái gì?
Mà lời lão tổ Tô gia vừa ra tới…. tu sĩ chính đạo ngoại trừ ông ra đều nghĩ tới điểm này.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía các chủ Thiên Cơ Các —— rốt cuộc ai là Tiên Tôn?!
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu lừa dối những người này, nói chính mình là “Tiên quân hạ phàm”, cũng đã thu hồi thần thức áp chế những người này lại.
Nhưng các chủ Thiên Cơ Các bởi vì trước đó bị thương, bây giờ sắc mặt vẫn rất khó nhìn: “Ta chưa bao giờ nói qua Tô Mặc Nhiên là tiên quân, lúc trước phụ thân ta cũng chỉ là đoán trước tiên quân sẽ buông xuống ở Tô gia, đồng thời ông ấy lại thấy được tảng lớn ma khí.”
Các chủ Thiên Cơ Các nói xong, lại nhìn về phía Tô Mặc Nhiên: “Người này tâm tính không kiên, xác thật không giống như là tiên quân.”
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc thu hồi uy áp, bọn họ có thể càng rõ ràng quan sát được tình huống của Tô Mặc Nhiên.
Từ khi thành phế nhân, Tô Mặc Nhiên vẫn luôn hô đau cầu cứu, còn lăn lộn trên đất, như vậy thật sự có hơi không ra gì.
Người Huyền Minh Tông cơ hồ ngập tức nghĩ ngay đến Tô Mặc Tu sau khi ra khỏi bí cảnh.
Khi đó, Tô Mặc Tu bị thương một chút cũng không nhẹ hơn Tô Mặc Nhiên bây giờ, nhưng y vẫn luôn cố nén, từ đầu tới đuôi đều không hề thất thố kêu rên……
Đương nhiên, làm bọn họ xác định Tô Mặc Nhiên không có bản lĩnh, còn có một sự kiện khác.
Đạo thần thức cường đại trên người Tô Mặc Nhiên kia đã không còn!
Trước kia bọn họ cảm thấy Tô Mặc Nhiên là tiên quân là bởi vì trên người Tô Mặc Nhiên có một đạo thần thức cường đại, nhưng hiện tại…… Bọn họ có thể cảm giác được, thần thức bản thân Tô Mặc Nhiên vô cùng nhỏ yếu!
So với Tô Mặc Nhiên, chắc chắn là Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu càng giống như tiên quân hơn.
Chỉ là…… Tô Mặc Tu đã nhập ma!
Tô Mặc Nhiên rất thống khổ, mặc dù âm thanh xung quanh đều nghe không rõ ràng, nhưng nhiều ít vẫn là có thể nghe được một chút, lúc này gã hỏng mất mà hô lên: “Ta là tiên quân! Ta mới là tiên quân! Tô Mặc Tu gạt người, hắn đoạt thân phận của ta!”
“Rõ ràng là ngươi đoạt thân phận A Tu.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Trước kia ở Huyền Minh Tông, Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết chuyện tiên quân hạ phàm linh tinh, vừa mới mới biết được chuyện này, mà vừa biết, hắn đã xác định bên trong tuyệt đối có miêu nị.
Đặc biệt là…… Tô Mặc Tu thế mà trực tiếp làm kiếm của Phá Ma Tiên Tôn nhận chủ!
Hắn có ký ức nguyên chủ, biết Phá Ma Tiên Tôn, thậm chí rất bội phục người này, nếu Tô Mặc Tu chính là Phá Ma Tiên Tôn, vậy hắn đây là yêu đương với Phá Ma Tiên Tôn sao?
Ngẫm lại có hơi kích động nhỏ á!
“Là Tô Mặc Tu đoạt thân phận ta! A! Ngươi trả tiên quân lại cho ta! Tiên quân nói, Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh, ta mới là người được tiên đoán!” Tô Mặc Nhiên hỏng mất mà hô, kêu xong lại bắt đầu cầu cứu: “Lão tổ, cứu mạng……”
Ngôn Cảnh Tắc chỉ chỉ đoàn thần thức trong hư không kia: “Ngươi kêu thứ này là tiên quân à? Đây bất quá là một đoàn thần thức không có thân thể mà thôi, ta tùy thời đều có thể giết chết hắn!”
“Không! Đó là tiên quân!” Tô Mặc Nhiên hô.
Lúc này, Tô Mặc Nhiên đã sắp điên rồi.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đâm thủng thân thể gã, bắt “Tiên quân” trên người gã đi, gã không chỉ thân thể bị phế đi, tâm thái cũng băng rồi.
Gã vẫn luôn tin tưởng vững chắc, đời trước là Tô Mặc Tu đoạt thân phận của gã.
Nhưng trên thực tế cũng không phải ư?
Cho nên, Tô Mặc Tu thật sự chính là tiên quân?
Chuyện này không có khả năng!
Tại sao lại như vậy?!
“Thứ này cũng có thể là tiên quân, ta đây so với hắn lợi hại hơn, có phải ta là Tiên Đế luôn rồi không?” Ngôn Cảnh Tắc cười nhạo nói, vừa dứt lời, liền dùng thần thức công kích đoàn thần thức bị nắm kia.
Vật như vậy, sớm một chút giết đi thì tốt hơn.
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc công kích đạo thần thức này, đạo thần thức trên cơ bản đều là phòng thủ, tránh né, nhưng lần này Ngôn Cảnh Tắc mới vừa động thủ, đoàn thần thức này thế nhưng liền nổ tung, còn là hướng về phía Ngôn Cảnh Tắc mà nổ tung.
Đạo thần thức dưới công kích của Ngôn Cảnh Tắc đã yếu đi rất nhiều, nhưng vẫn có thực lực của cao thủ Độ Kiếp kỳ như cũ, giờ phút này bỗng nhiên nổ tung, lực sát thương đặc biệt lớn!
Sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc biến đổi, lập tức bắt đầu dùng thần thức ngăn cản, nhưng mà hắn muốn ngăn cản thần thức vượt qua Độ Kiếp kỳ nổ mạnh, hiển nhiên phải dùng thần thức cao hơn cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
Mà thần thức vừa dùng tới… Hắn cảm giác được không gian xung quanh bắt đầu sụp xuống.
Đây là cái trò gì!
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cả người mình đều phải bị áp nằm sấp xuống, mà thân thể hắn căn bản không chịu nổi lực lượng như vậy, cơ hồ nháy mắt bắt đầu bạo liệt, trên làn da chảy ra máu tươi.
Nếu không phải mấy ngày nay tu vi hắn tăng trưởng rất nhiều, hiện tại nói không chừng đã trở thành một bãi bùn lầy.
“Cảnh Tắc!” Tô Mặc Tu lập tức phóng tới Ngôn Cảnh Tắc, thần thức cũng triền sang chỗ Ngôn Cảnh Tắc, muốn trợ giúp Ngôn Cảnh Tắc.
Cũng chính là nhờ cử động này, y phát hiện thần thức Ngôn Cảnh Tắc và thần thức y đặc biệt giống nhau, thần thức hai người thậm chí còn có thể dung hợp bên nhau.
Tô Mặc Tu đột nhiên liền nghĩ tới một vài chuyện làm y nghi hoặc trước đây.
Tỷ như hôm y đào tẩu từ Huyền Minh Tông, thần thức đột nhiên trở nên rất mạnh.
Thần thức kia không chỉ là của y, còn là của Ngôn Cảnh Tắc sao?
Khi đó nếu không phải nhờ Ngôn Cảnh Tắc, nhất định y không có cơ hội đào tẩu!
Rồi sau đó y mang Ngôn Cảnh Tắc đào tẩu, một lần hôn mê đi, nhưng khi tỉnh lại đã cảm giác được thân thể mình trở nên tốt hơn, kỳ thật là Ngôn Cảnh Tắc đã giúp y?
Sau đó y lại gặp phải nguy hiểm, Ngôn Cảnh Tắc cũng ra tay sao?
Tô Mặc Tu suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện, nhưng lại không dậy nổi cảm giác ngọt ngào —— bây giờ Ngôn Cảnh Tắc đang bị một cỗ lực lượng hủy thiên diệt địa áp chế!
Cỗ lực lượng này là sức mạnh quy tắc của thế giới này?
Từ trên làn da chảy xuống máu nhiễm đỏ quần áo Ngôn Cảnh Tắc, cũng làm trước mắt Tô Mặc Tu một mảnh đỏ như máu.
Trong hoảng hốt, trong đầu Tô Mặc Tu xuất hiện một ít ký ức.
Y cảm giác được bản thân mình không có vật dư thừa, một mình đi về phía trước, đột nhiên, có người xuất hiện trong tầm nhìn y, muốn giết y.
Y vung tay lên, trực tiếp xé người thành hai nửa.
Y nghe được có người đang gọi y là ma đầu, nhưng y không để bụng, y tiếp tục đi tới, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật, ma chắn giết ma.
Trong lòng y tràn ngập lệ khí.
Y muốn hủy diệt thế giới kia.
Còn vì sao y muốn làm như vậy…… Y đã mất một thứ gì đó.
Không, y không phải mất đồ, y đã mất một người y thích, người y yêu sâu đậm.
Người nọ đã chết, y muốn huỷ hoại thế giới này.
Là những người này bức tử người kia, tất cả mọi người hẳn là phải chôn cùng người ấy!
Không, không đúng, người y yêu không chết.
Ngôn Cảnh Tắc đang êm đẹp ở trước mặt y!
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn bị áp bách, có thể nào sẽ chết không?
Ma khí trên người Tô Mặc Tu lần thứ hai tăng bạo, toàn bộ lực lượng xung quanh đều bị y hấp dẫn về bên người, làm nháy mắt y đã cường đại hơn rất nhiều, cùng lúc đó, y hướng về phía không trung, oán hận mà đâm lên.
Trên bầu trời lại… Đột nhiên bị đâm ra một cái động lớn.
Cùng lúc đó, cỗ năng lượng đè nặng Ngôn Cảnh Tắc kia cũng nháy mắt tan thành mây khói.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ban nãy Ngôn Cảnh Tắc bị quy tắc của thế giới này sở áp chế, thân thể suýt chút nữa băng rồi, nhưng còn tính là bình tĩnh.
Bởi vì đoàn thần thức nổ mạnh rất nhanh đã oanh tạc xong, chờ khi thần thức đó tạc xong, hắn lại thu hồi thần thức mình về là ổn rồi.
Hậu quả nghiêm trọng nhất chỉ sợ cũng là hắn cũng biến thành một đoàn thần thức, sau đó chỉ có thể sống nhờ trên người Tô Mặc Tu thôi.
Đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể sử dụng thần thức để song tu, không thể dùng thân thể song tu……
Nhưng mà, vào lúc hắn buồn bực, lo lắng cho mình về sau sẽ không có thân thể sinh hoạt, Tô Mặc Tu thế mà đâm một kiếm vào không trung, sau đó đã chọc ra một lỗ thủng trên bầu trời.
Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu nhìn bầu trời, có hơi không rõ lỗ thủng này là chuyện như thế nào.
Lúc này, Tô Mặc Tu lại lập tức ôm lấy hắn: “Cảnh Tắc, huynh không sao chứ?”
“Ta không sao.” Ngôn Cảnh Tắc nói, thân thể hắn bị thương tương đối nghiêm trọng, nhưng dưỡng dưỡng có thể dưỡng tốt được: “Nhưng hình như bọn họ có sao đó…”
Xung quanh Ngôn Cảnh Tắc, hiện giờ một tảng lớn người nằm rạp.
Các chủ Thiên Cơ Các, Thanh Dương chân nhân gì đó, hiện tại đều đang hộc máu, còn Tô Mặc Nhiên trước đó còn mãi kêu rên —— rốt cuộc gã kêu không ra nữa, thân thể cũng bị đè dẹp lép.
Cũng may, người ở đây ngoại trừ Tô Mặc Nhiên ra, thực lực những người khác đều rất mạnh, ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ, những cao thủ Nguyên Anh kỳ đó còn đều ở bên ngoài, cách hắn khá xa, tốt xấu cũng bảo vệ được một cái mạng.
Bên trong còn có cha của Tô Mặc Tu kìa, nếu thật mà chết hắn sẽ ngại lắm….
Tô Mặc Tu ôm chặt Ngôn Cảnh Tắc: “Huynh không sao thì tốt quá….”
Ký ức đột nhiên xuất hiện còn quay cuồng trong đầu y, ở nơi đó, y tìm không thấy Ngôn Cảnh Tắc.
May mắn, Ngôn Cảnh Tắc hiện tại ở bên người y.
Trong lòng Tô Mặc Tu dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn nồng đậm, những tu sĩ chính đạo thì một đám đều ngốc ra: Lần này bọn họ tới rốt cuộc để làm gì? Cái lỗ này lại là cái gì?
Đúng lúc vào lúc này, có người từ cửa động kia dò mặt ra tới: “Tiên giới được cứu rồi! Ha ha ha ha! Ma đầu?!”
Hết chương 251.
Chương 252
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Từ trên cửa động nhô ra một đầu người râu tóc bạc trắng, sắc mặt tái nhợt, nhìn còn kém thể diện hơn so với rất nhiều tu sĩ Tu chân giới.
Mà lời ông ta nói cũng đủ kinh người —— Tiên giới đã xảy ra chuyện?
Chỉ là, ông vừa dứt lời, lại tự mình thay đổi sắc mặt ngay: “Không…… Không…… Đại Đế…… Cầu Đại Đế tha mạng……”
Bất kể là gọi Ma đầu hay là gọi Đại Đế, ông ta đều hướng về phía Tô Mặc Tu.
Mà ông ta vừa nói xong, cái động Tô Mặc Tu đập ra tới đã bắt đầu thu nhỏ lại.
“Cầu Đại Đế thứ tội! Đại Đế……” Người này kêu một tiếng, đột nhiên từ kia trong động nhảy xuống, cùng lúc đó, cái động trên bầu trời kia rốt cuộc cũng chậm rãi khép lại.
Ngôn Cảnh Tắc có hơi không hiểu rõ tình huống, nhưng có một chuyện khẳng định —— Tô Mặc Tu lai lịch bất phàm!
Đối tượng của hắn thật lợi hại!
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu vẫn luôn ngẩng đầu nhìn không trung, chẳng sợ người trong động kia rơi xuống bên chân, quỳ gối bên chân, y cũng không hề cúi đầu nhìn.
Vừa rồi, vào lúc người nọ gọi y là ma đầu, đầu y tê rần, rất nhiều ký ức kiếp trước kiếp này bỗng xuất hiện trong đầu y.
Mấy ngàn năm trước, Tu chân giới vô cùng loạn, chính đạo và ma đạo tranh đấu không thôi, thời thời khắc khắc đều phát sinh đại chiến.
Mẫu thân y là ma tu tu luyện mị công, thực lực cường đại, diện mạo mỹ diễm, không biết có bao nhiêu nhập mạc chi tân*, mà có một đoạn thời gian, bà đặc biệt thiên vị tu sĩ chính đạo.
(*những người có quan hệ thân cận)
Kết quả, chính là trong đoạn thời gian đó, mẫu thân y mang thai, lúc đó mẫu thân y cũng không biết mẫu thân y rốt cuộc là ai, chỉ biết hẳn là nam tu chính đạo nào đó có khả năng đã bị bà giết chết.
Tu sĩ hoài thai không dễ, đặc biệt là ma tu thì càng không dễ dàng có hài tử, đại khái chính là bởi vì như vậy nên mẫu thân đã sinh hạ y.
Nhưng mẫu thân y cũng không đối với y quá tốt, chỉ để thuộc hạ nuôi y lớn.
Y ngây thơ mờ mịt mà lớn lên ở địa giới ma tu, năm đến bảy tám tuổi, mẫu thân y thất thủ một lần, chết trên tay chính đạo.
Mỗi ngày của y tức khắc khổ sở lên.
Hạ nhân vốn bên cạnh chiếu cố y, xoay người đã trở thành chủ nhân, còn có người lấy khi dễ y làm niềm vui.
Y giống mẫu thân y, diện mạo xuất chúng, còn có người theo dõi y, muốn nhận y làm tiểu sủng.
Y rạch nát mặt mình mới không gặp phải thứ mình không muốn gặp.
Thời điểm mẫu thân y qua đời, tuổi y còn nhỏ, mẫu thân y lại không để bụng y, bởi vậy nên y vẫn chưa tu luyện qua, nhưng tốt xấu cũng biết mấy chữ, cũng biết tu luyện là cái gì.
Mà sau khi mẫu thân y qua đời, y bị hạ nhân đã từng chiếu cố mình nhốt vào nơi trước đó mẫu thân đã dùng để nuôi nam nhân, y lại ở đó ngẫu nhiên phát hiện một vài công pháp cơ sở tu luyện của chính đạo --- nam tu chính đạo trước kia bị nhốt ở nơi này không có việc gì để làm, trong lòng buồn khổ, nên đã khắc công pháp tu luyện cơ sở nhất lên tường.
Những nam tu bị chộp tới đó bản thân cũng không mạnh bao nhiêu, trước mắt cũng là công pháp ở Tu chân giới rất dễ dàng có được, kể cả là ma tu lấy được cũng không làm gì, nhưng lại thay đổi vận mệnh của y.
Y đã bước lên tiên đồ.
Sau đó, y trộm đào tẩu, trái trốn phải tàng, một mình tu luyện.
Vận khí y không tồi, thiên tư càng kinh người, hơn nữa lúc ấy ma tu và tu sĩ chính đạo tranh đấu không thôi, có không ít người ngã xuống lặng yên không một tiếng động, y còn may mắn có được mấy phần kỳ ngộ* trên người của người chết.
(*may mắn kiểu như công pháp, thiên tài địa bảo, đan dược…. Tóm lại là trợ giúp tu luyện)
Tu luyện trăm năm, y tiến vào Phân Thần kỳ, rốt cuộc mới xuất hiện trước mặt người khác.
Y không biết sau khi mình tu luyện nên làm gì, y không có người nhà, không có bằng hữu, cái gì cũng không có.
Ma tu không thích y, y từng kết giao với tu sĩ chính đạo, người ta biết được quá khứ của y cũng lộ vẻ chán ghét trên mặt. Không chỉ như vậy, thân phận của y còn bị truyền ra, tu sĩ chính đạo đều trốn tránh y.
Người bị mẫu thân y tại họa có không ít.
Sau đó, y dứt khoát một bên tu luyện, một bên lúc gặp kẻ làm ác thì giết chết chúng.
So sánh với tu sĩ chính đạo, ma tu càng dễ làm ác, y giết cũng đa phần là ma tu…. Theo thời gian trôi qua, y lại có danh hào Phá Ma Tiên Tôn.
Sau khi y sinh ra, mẫu thân vẫn chưa đặt tên cho y, đây coi như là cái tên đầu tiên của y.
Thời trẻ y từng hủy hoại dung mạo của mình, nhưng sau đó tới Nguyên Anh kỳ, dung mạo đã khôi phục trở lại.
Nguyên nhân chính là vì dung mạo khôi phục, y sợ phiền toái nên dứt khoát mang mặt nạ, vì thế, trong mắt mọi người, Phá Ma Tiên Tôn đã trở nên phá lệ thần bí.
Mà vận khí y thật sự không tồi, cuối cùng lại một đường đi tới Độ Kiếp kỳ, lại vượt qua thiên kiếp, phi thăng lên Tiên giới.
Tu chân giới loạn thành một đoàn, mà Tiên giới, y vẫn luôn cảm thấy nơi đó sẽ là một phương tịnh thổ*.
(*đất đai thanh tịnh)
Nhưng mà sự thật hoàn toàn tương phản.
Tiên giới đã xảy ra vấn đề.
Tu chân giới có linh lực, mà Tiên giới có tiên lực, chỉ là không biết từ khi nào, tiên lực trên Tiên giới thế mà lại càng ngày càng ít.
Tiên lực ít đi, những tiên nhân đó tu vi tăng trưởng trở nên chậm hơn, các loại thiên tài địa bảo nhờ tiên lực mới xuất hiện càng ngày càng ít.
Ngay từ đầu, các tiên nhân đoàn kết bên nhau nghĩ biện pháp, nhưng sau lại nghĩ không ra biện pháp thì có một vài người bắt đầu tranh đoạt các loại tài nguyên.
Đặc biệt là, Tu chân giới có tiên tu và ma tu, Tiên giới cũng đồng dạng phân ra tiên ma.
Ngàn năm trước khi y phi thăng, Tiên giới cũng đã rối loạn, thậm chí Tu chân giới sẽ hỗn loạn cũng có quan hệ với việc người Tiên giới tặng một vài tin tức xuống hạ giới —— lúc ấy thông đạo giữa Tu chân giới và Tiên giới vẫn chưa đóng cửa, người Tu chân giới có thể phi thăng, nếu người Tiên trả giá đại giới, cũng có thể liên hệ xuống hạ giới.
Chẳng qua bởi vì tiên lực ít đi, người Tiên giới đã rất ít đưa tin tức tặng đồ xuống hạ giới.
Toàn bộ Tiên giới và Tu chân giới không hề khác nhau, chướng khí mù mịt, nơi nơi đều có người đang tranh đấu.
Mà y lẻ loi một mình, vừa mới phi thăng nên thực lực cũng không mạnh, thân ở địa phương như vậy càng thêm nguy hiểm.
Đơn giản là y trốn, cũng đã quen một mình, dứt khoát liền tìm một nơi tiên lực loãng lại không ai đến mà sống.
Cũng chính là ở nơi đó, y gặp một con chim.
Cũng không thể nói là chim, đó là phượng hoàng, là tiên thú, tiên thú có thể miệng phun tiếng người.
Phượng hoàng cũng không biết là chuyện ra sao, vậy mà vẫn luôn sống ở nơi tiên lực thưa thớt kia, đại khái là do bên này không có ai, phượng hoàng kia thường xuyên tới tìm y.
Mới đầu bọn họ cũng không giao lưu, vài năm sau, phượng hoàng kia mới đột nhiên hỏi tên của y.
Y nói y không có tên, phượng hoàng liền nói: “Ngươi không có tên, có thể tự mình đặt lấy một cái!”
Y nghĩ nghĩ, cuối cùng dứt khoát đã đặt tên cho mình là “Mặc Tu”.
Đọc trại đi của ma tu, đơn giản lại dễ nhớ.
Còn họ…… Ở Tu chân giới, y tương đối có ấn tượng là bởi vì cảm kích tu sĩ họ Tô đã đối đãi y như sư phụ.
Y dứt khoát liền đặt tên là Tô Mặc Tu.
Phượng hoàng kia biết tên y, đã họi y là A Tu, lại nói mình cũng không có tên, cũng muốn một cái tên.
Y không giỏi đặt tên, đặt tên gì phượng hoàng cũng không hài lòng. Sau đó y dứt khoát chép xuống những chữ phượng hoàng thích, để phượng hoàng rút thăm.
Phượng hoàng mổ ra ba chữ "Ngôn Cảnh Tắc".
Hai người bọn họ có tên, tiếp tục ở chung với nhau, sau khi quen thuộc, Ngôn Cảnh Tắc còn hóa thành hình người, biến thành một nam tử tuấn mỹ, lúc cùng y bên nhau lại càng thêm thân cận.
Đây là lần đầu tiên y có bằng hữu.
Sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc làm bằng hữu, y mới phát hiện Ngôn Cảnh Tắc vô cùng mạnh, mạnh hơn nhiều so với y, cũng không phải là tiểu phượng hoàng nhỏ yếu còn không có cha mẹ tộc nhân mà ban đầu y nghĩ.
Khuyết điểm duy nhất có khả năng chính là Ngôn Cảnh Tắc có hơi tự luyến, chung quy cứ cảm thấy mình đẹp thiên hạ đệ nhất, cũng mạnh thiên hạ đệ nhất.
Chỉ là phượng hoàng mạnh thiên hạ đệ nhất này, mỗi cách một đoạn thời gian thì sẽ trở nên suy yếu.
Y hỏi Ngôn Cảnh Tắc vì sao, kết quả Ngôn Cảnh Tắc tin tưởng tràn đầy mà nói, hắn đang cứu vớt thế giới.
Lúc ấy, Tô Mặc Tu cảm thấy thật buồn cười, đồng thời, ngày qua ngày ở chung, càng ngày y càng thích Ngôn Cảnh Tắc.
Thời điểm ở Tu chân giới, y vẫn luôn đi giết bọn ác nhân, nhưng kỳ thật y rất rõ ràng, nội tâm mình có rất nhiều ý tưởng tà ác, có rất nhiều ác niệm.
Y cũng không thiện lương, lúc y nhìn thế giới này cũng rất bi quan.
Ngôn Cảnh Tắc lại là người hoàn toàn không giống y… Không, là chim hoàn toàn không giống y.
Ngôn Cảnh Tắc luôn vui vui vẻ vẻ, Tiên giới đã loạn thành một đoàn, hắn còn nói với y không sao đâu, thế giới này nhất định sẽ tốt lên.
Ngôn Cảnh Tắc thậm chí còn nói tương lai muốn để y làm Tiên Đế.
Đương nhiên là y không tin, nhưng y nguyện ý làm bộ tin tưởng, y dốc hết sức lực mà đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc. Phát hiện Ngôn Cảnh Tắc đối với cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, y tùy tiện làm vài món ăn phàm nhân ăn hắn cũng rất thích, y càng thêm dụng tâm mà chiếu cố Ngôn Cảnh Tắc.
Hai người ở chung mấy trăm năm.
Y càng ngày càng thích Ngôn Cảnh Tắc, đáng được ăn mừng chính là, Ngôn Cảnh Tắc cũng thích y.
Lần nọ Ngôn Cảnh Tắc hỏi y nghĩ muốn cái gì, y thử thăm dò nói muốn một đạo lữ, Ngôn Cảnh Tắc liền nói hắn có thể làm đạo lữ với y, nhưng phải đợi một khoảng thời gian nữa mới được.
Y vui vẻ mà chờ, lúc cùng Ngôn Cảnh Tắc ở chung càng thêm thân mật, có thể nói, đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ khi y chào đời tới nay.
Chưa từng nghĩ tới, ngày nọ, đột nhiên có một đám ma tu tiên tu đánh nhau, đi tới nơi không có tiên lực mà y và Ngôn Cảnh Tắc cư trú.
Những người đó cũng thấy được Ngôn Cảnh Tắc.
Phượng hoàng là thần thú, máu đầu tim của phượng hoàng càng có thể làm người ta khởi tử hồi sinh*, thực lực tăng nhiều.
(*chết đi sống lại)
Mặc kệ là tiên tu hay là ma tu đều muốn Ngôn Cảnh Tắc, cố tình Ngôn Cảnh Tắc khi đó đang ở thời kỳ suy yếu.
Còn y…
Nơi này không có tiên lực, nên cũng không có biện pháp tu luyện, theo lý y hẳn là phải sớm rời đi, nhưng bởi vì ở chỗ này có người làm bạn, y vẫn luôn không đi, tự nhiên cũng không tu luyện bao nhiêu.
Tuy ngẫu nhiên Ngôn Cảnh Tắc cũng giúp y, làm y có thể tu luyện, nhưng y sợ ảnh hưởng Ngôn Cảnh Tắc nên cũng không đồng ý, cho nên thực lực y rất kém cỏi.
Ít nhất, một người sau khi phi thăng thực lực không tăng trưởng bao nhiêu như y, căn bản đánh không lại những kẻ thành tiên có khả năng đã trên mấy ngàn mấy vạn năm kia.
Y mang Ngôn Cảnh Tắc chạy trốn, nhưng kẻ đuổi giết thật sự rất lợi hại, vì che chở Ngôn Cảnh Tắc, y bị người đánh trúng một chưởng……
Theo lý y sẽ không còn tánh mạng, nhưng y không chết, thời điểm y tỉnh lại, những kẻ đuổi giết y đều đã chết. Ngôn Cảnh Tắc cũng đã chết.
Y có thể sống lại là bởi vì đã ăn máu đầu tim của phượng hoàng.
Sức mạnh cường đại quay cuồng trong thân thể y, tu vi y thăng ngay vài cấp, nhưng cũng lập tức nhập ma.
Lúc ấy y không có ý niệm gì, chỉ muốn hủy hoại Tiên giới.
Y giết rất nhiều người, chính y cũng không nhớ rõ rốt cuộc giết bao nhiêu người, nhưng phàm là những kẻ đang đánh đánh giết giết nhau, đều bị y giết.
Những người này dựa vào cái gì mà giết người?
Ngôn Cảnh Tắc tốt như vậy, thiện lương như vậy, mỗi ngày cũng chỉ nhớ thương bảo y nấu mấy món ngon, sinh vật hơi có linh tính một chút cũng không ăn, dựa vào đâu mà phải chết?
Trong giết chóc, y càng ngày càng mạnh mẽ, thậm chí còn tự nghĩ ra một môn ma công.
Cuối cùng, y đã hiến tế chính bản thân mình, phong ấn toàn bộ Tiên giới.
Nhưng lúc này…… Tiên giới chính y phong ấn lại bị chính y chọc ra một lỗ.
Hết chương 252.