Chương 241 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Cách làm của Tô Mặc Tu thật sự ngoài dự đoán mọi người, Thanh Dương chân nhân và lão tổ Tô gia đều có chút tức muốn hộc máu, hận không thể lập tức đuổi theo, nhưng hai người cũng chưa động.

Vừa rồi, lúc bọn họ công kích Tô Mặc Tu, có một cỗ thần thức cường đại đến khủng bố đã ngăn chặn họ.

Trong nháy mắt đó, bọn họ cảm thấy không quan xung quanh đều phải vỡ vụn, toàn bộ thế giới đều phải mai một.

Công kích của họ không tự giác mà trở nên yếu đi, cả người càng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tô Mặc Tu mang Ngôn Cảnh Tắc rời đi.

Chờ khi hai người này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt bọn họ, thần thức áp chế bọn họ kia rốt cuộc mới buông ra.

Thanh Dương chân nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, một tảng lớn triền núi dưới chân cứ như vậy hóa thành bột mịn.

Kiếm trên tay lão tổ Tô gia cũng tấc tấc vỡ vụn.

Kiếm lão tổ Tô gia cầm này là một trong những Linh Khí cực phẩm nhất của Tô gia, ở cái thời đại linh lực càng ngày càng yếu, lại không ai có thể đúc ra cực phẩm Linh Khí này, thanh kiếm này phi thường trân quý.

Nhưng vừa rồi, bởi vì không gian xung quanh rung chuyển, thanh kiếm này bị thế giới này áp đến hỏng mất.

Hỏng một cây kiếm như vậy, lão tổ Tô gia theo lý thường hẳn sẽ vô cùng đau lòng, nhưng ông không có thời gian nghĩ nhiều, giờ này khắc này, ông chỉ còn lại có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.

Giọng nói lão tổ Tô gia có chút run rẩy: “Thực lực của y mạnh đến như vậy ư?”

Cỗ thần thức kia là của Tô Mặc Tu!

Ban đầu, thần thức trên người Tô Mặc Tu phát ra cũng không mạnh đến như vậy, sau lại đột nhiên trở nên cường đại, thậm chí mạnh đến mức đủ để hủy thiên diệt địa.

Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng có thể cảm giác được, thần thức kia chính là của Tô Mặc Tu, cùng một căn nguyên.

Tô Mặc Tu rốt cuộc là người nào? Tô gia bọn họ rốt cuộc ra đời một quái vật thế nào?

Ban nãy bọn họ đang nói Tô Mặc Tu, kết quả Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên rời đi, bọn họ cũng đã bắt đầu chú ý bên này, cũng chú ý tới Tô Mặc Tu mới đầu thật yếu, chẳng sợ nhập ma cũng bất quá tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng Tô Mặc Tu đột nhiên trở nên cường đại!

Bất kể là thực lực hay linh lực, y đều tăng lên cực mạnh!

Y mạnh đến cái loại trình độ này, ai có thể địch nổi y?

Lão tổ Tô gia sắp chịu không được cái giá này.

Thanh Dương chân nhân nhìn phương hướng Tô Mặc Tu rời đi, thân thể cũng hơi hơi phát run.

Vừa rồi, ông cảm thấy cả sinh mệnh mình đều nằm dưới sự khống chế của Tô Mặc Tu, ông không biết đệ tử này của mình thế mà lại cường đại như vậy!

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Thanh Dương chân nhân đối với đứa con trai Ngôn Cảnh Tắc này vẫn luôn nhàn nhạt, nhưng trong toàn bộ Tu chân giới, nếu muốn ông tuyển chọn ra một người quan trọng nhất, người ông tuyển tất nhiên là Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng lúc này, giờ phút này, ông thế mà không dám đuổi theo đi cứu Ngôn Cảnh Tắc.

Trong lúc nhất thời, Thanh Dương chân nhân có loại cảm giác suy sụp.

Tô Mặc Tu mang con ông đi là muốn làm gì?

Tuy gần đây con ông đối xử với Tô Mặc Tu không tồi, nhưng Tô Mặc Tu thành phế nhân chính là vì con ông… Tô Mặc Tu có khi nào sẽ thương tổn con của ông không?

“Y rốt cuộc là ai?” Thanh Dương chân nhân hỏi. 

Tô Mặc Tu này rốt cuộc là ai?

Thanh Dương chân nhân và lão tổ Tô gia  hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh hãi.

Mà phía sau lão tổ Tô gia có một người tu chân Nguyên Anh kỳ ánh mắt phức tạp mag nhìn thoáng qua hướng Tô Mặc Tu chạy đi, lại thu hồi ánh mắt, lẳng lặng đứng phía sau lão tổ Tô gia. 

Ông còn tưởng con trai mình sẽ yêu cầu mình hỗ trợ, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại mạnh đến như vậy, có thể chạy thoát dưới tay hai cao thủ Phân Thần kỳ.

Đó… Vẫn là con ông sao?

Người trên Bích Tiêu Phong đều đã bị kinh ngạc đến ngây người, mà trong đó tâm tình phức tạp nhất tuyệt đối là Tô Mặc Nhiên.

Thần thức trong cơ thể Tô Mặc Nhiên càng có chút điên cuồng: “Chuyện này không có khả năng! Không có khả năng!”

Trước đó Tô Mặc Tu đột nhiên nhập ma, thần thức này vẫn chưa động thủ mà là ở bên cạnh xem kịch vui.

Gã ta bức thiết muốn nhìn thấy cảnh tượng lão tổ Tô gia và Thanh Dương chân nhân giết chết Tô Mặc Tu.

Nhưng gã không nghĩ tới, trên người Tô Mặc Tu thế nhưng có thể bộc phát ra thần thức cường đại như vậy.

Chuyện này không thích hợp!

Tô Mặc Tu không có khả năng mạnh như vậy!

Nhưng thần thức kia xác thực giống như đúc thần thức của Tô Mặc Tu…

“Tiên quân, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Tô Mặc Nhiên có chút kinh hoảng, dùng thần thức hỏi “tiên quân” trên người mình.

Gã không nghĩ tới Tô Mặc Tu đoạt nhân sinh gã lại là một ma tu cường đại.

Trách không được tiên quân lại nói Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh! Hóa ra y mạnh như vậy!

Tô Mặc Nhiên trước đó vẫn luôn nghiền áp Tô Mặc Nhiên cũng là có thể biểu hiện đến vân đạm phong khinh, nhưng tại đây một khắc này, gã thật sự thấy sợ.

Đời trước gã chính là bị ma tu tra tấn chết, trong xương cốt gã có sự sợ hãi ma tu thật sâu, hiện giờ Tô Mặc Tu nhập ma, gã khắc chế không được mà sợ hãi Tô Mặc Tu.

Nhưng mà thần thức kia cũng không trả lời Tô Mặc Nhiên, còn lão tổ Tô gia thì đã lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tô Mặc Nhiên: “Mặc Nhiên, ngươi có bị thương không?”

Tô Mặc Nhiên nói: “Đa tạ lão tổ quan tâm, ta vẫn chưa bị thương.”

Lão tổ Tô gia nói: "Ngươi không sao là được, không nghĩ tới Tô Mặc Tu lại mạnh đến như vậy…”

“Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tô Mặc Nhiên hỏi.

“Ta lập tức liên lạc các môn phái, nhất định phải mau chóng giết Tô Mặc Tu!” lão tổ Tô gia nói.

Tô Mặc Tu bây giờ tuy mạnh nhưng chỉ là thần thức mạnh, thân thể y chỉ sợ có vấn đề. 

Nếu không phải như vậy, vì sao y lại phải chạy? Trước đó lại vì sao tránh ở trong viện Ngôn Cảnh Tắc giả làm phế nhân?

Ban nãy thần thức y căng bạo, không chừng là dùng bí pháp gì đó.

Tô Mặc Nhiên nghe được lời này, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện phát sinh trên Bích Tiêu Phong, Tô Mặc Tu cũng không rõ ràng.

Sau khi y tiếp được công kích của lão tổ Tô gia và Thanh Dương chân nhân thì ôm Ngôn Cảnh Tắc một đường chạy như điên, mãi cho đến khi chạy ra rất xa, cuối cùng mới thả chậm tốc độ.

Ma lực tăng bạo trong thân thể y cũng không phục tùng, vẫn luôn đấu đá lung tung trong cơ thể, làm y rất khó chịu, nhưng y có thể chịu đựng.

So với trước đó bị phế Kim Đan, này không đáng là gì.

Giờ này khắc này, Tô Mặc Tu chính là thấy có hơi kỳ quái.

Y không nghĩ tới mình vậy mà dễ dàng có thể chạy thoát như vậy.

Thần thức y tuy mạnh nhưng một tu sĩ chỉ có thần thức mạnh thôi thì không đủ, thực lực hiện giờ của y chỉ có Nguyên Anh kỳ, theo lý rất khó chạy thoát khỏi liên thủ của lão tổ Tô gia và Thanh Dương chân nhân. 

Lúc ấy…… Hình như có một cỗ thần thức đặc biệt cường đại xuất hiện?

Nhưng vậy cũng không đúng, thần thức kia và thần thức y là tương dung, tựa hồ chính là thần thức của y!

Nhưng thần thức y hẳn là không mạnh đến như vậy?

Tô Mặc Nhiên nói y là ma chủng trời sinh, chỉ sợ là sự thật, trên người y thật sự có rất nhiều bí mật.

Tô Mặc Tu nhìn về phía một tòa núi cao cách đó không xa, đột nhiên bay lại gần, vứt ra một thanh kiếm, đánh ra một cái động trên vách núi, lại mang Ngôn Cảnh Tắc chui vào trong động.

Rốt cuộc dừng lại bước chân, Tô Mặc Tu suýt chút nữa chân mềm nhũn ngã xuống, nhưng y cường ngạnh mà chống đỡ được, không hề toát ra chút mềm yếu nào.

Rốt cuộc, y cũng nhìn về phía người được mình ôm.

Ngôn Cảnh Tắc không thích y, trước đó đối tốt với y, tất cả đều là gạt người!

Đôi mắt Tô Mặc Tu đỏ bừng, hơi thở không xong, tay bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc cũng không tự giác mà dùng sức.

Nhưng y rất nhanh đã dừng tay.

Tô Mặc Tu đột nhiên phát hiện, sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc rất khó xem.

Sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc xác thật rất khó xem, ban nãy hắn quá sốt ruột, vận dụng thần thức quá nhiều, bị chút phản phệ, có chút không thoải mái.

Đương nhiên, việc này không nghiêm trọng lắm…… Sắc mặt hắn khó coi chủ yếu là do bị Tô Mặc Tu ôm chạy một trận, có hơi choáng. 

Hiện tại Tô Mặc Tu rốt cuộc dừng lại, hắn cũng có thể yên tâm rồi —— thân thể Tô Mặc Tu còn chưa khỏe hoàn toàn, vẫn luôn chạy không tốt cho thân thể y.

Đang nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc cảm giác được thần thức Tô Mặc Tu tiến vào trong cơ thể mình. 

Ngôn Cảnh Tắc lập tức áp chế thực lực của mình, biến bản thân mình thành một cao thủ Kim Đan kỳ vô hại —— trên thực tế hắn đã Nguyên Anh kỳ, Tô Mặc Tu nếu là phát hiện điểm này, hiện tại không chừng muốn động thủ với hắn.

Hắn có thể cảm giác ra được, giờ phút này cảm xúc Tô Mặc Tu không đúng, cũng thật bất an.

Tô Mặc Tu kiểm tra một chút thân thể Ngôn Cảnh Tắc thì phát hiện Ngôn Cảnh Tắc không có vấn đề lớn, chỉ là bị chút nội thương.

Hẳn là bị ma lực của y làm bị thương đến —— y cũng không thể hoàn toàn khống chế ma lực của mình, một đường mang theo Ngôn Cảnh Tắc chạy này, Ngôn Cảnh Tắc bị ma lực đánh sâu vào đến bị thương cũng rất bình thường.

Tô Mặc Tu có chút áy náy, nhưng rất nhanh lại áp xuống áy náy, lạnh lùng mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, hơn nữa không lưu tình chút nào mà ra tay phong bế linh lực của Ngôn Cảnh Tắc.

Từ khi y nhập ma thì trong đầu xuất hiện một bộ ma công, còn không thầy dạy cũng hiểu rất nhiều thủ đoạn ma tu, trong đó hình như có phong ấn linh lực người khác. 

Ngôn Cảnh Tắc: “……” biện pháp này chỉ có người thực lực mạnh dùng được với người thực lực yếu hơn thôi.

Hiện tại Tô Mặc Tu và hắn đều là Nguyên Anh kỳ, trạng thái Tô Mặc Tu còn không tốt lắm…… Thực lực của hắn căn bản không hề bị phong bế.

Nhưng Tô Mặc Tu muốn phong, hắn liền làm bộ bị phong bế là được: “A Tu……”

“Ngôn Cảnh Tắc,” Tô Mặc Tu đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cằm Ngôn Cảnh Tắc, “Sư huynh, nơi này không phải Bích Tiêu Phong, ta cũng đã không phải Tô Mặc Tu trước kia nữa, về sau huynh tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời ta, bằng không……”

Trong mắt Tô Mặc Tu tràn đầy uy hiếp, cả người tới gần Ngôn Cảnh Tắc, thần thức cũng áp về phía Ngôn Cảnh Tắc, tóm lại là rất có lực áp bách.

Nhưng thần thức Tô Mặc Tu và thần thức Ngôn Cảnh Tắc giống nhau không nói, còn càng yếu hơn, Ngôn Cảnh Tắc chẳng sợ không hề cảm giác được một chút áp bách nào, còn nhìn thấy gương mặt soái gần trong gang tấc của Tô Mặc Tu kia.

Nuốt một ngụm nước miếng, Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Bằng không thì thế nào?”

“Ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.” Tô Mặc Tu nói, nói xong liền táp về phía miệng Ngôn Cảnh Tắc.

Y là muốn cắn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, trong lòng y có cảm xúc phi thường kịch liệt khó có thể thư giải.

Nhưng khi y cắn qua, Ngôn Cảnh Tắc lại hé miệng ra.

Cắn người cuối cùng thành hôn môi.

Tiếp cái hôn, Tô Mặc Tu buông Ngôn Cảnh Tắc ra, lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ngôn Cảnh Tắc không thích y, y cũng không có biện pháp.

Kỳ thật…… Sống chết trước mắt, Ngôn Cảnh Tắc mang theo người hắn thích chạy trốn, vì người hắn thích muốn linh căn của y, cũng không tính là sai.

Nhưng y hận.

Y không thể tiếp thu hết thảy chuyện này! Y muốn Ngôn Cảnh Tắc!

Y là ma tu, còn đã mang Ngôn Cảnh Tắc từ Huyền Minh Tông theo ra đây…… Về sau người này chính là của y!

Y sẽ trở nên mạnh mẽ, trở nên càng ngày càng cường đại, cầm tù Ngôn Cảnh Tắc tại bên người, để Ngôn Cảnh Tắc cả đời bên cạnh mình!

Tô Mặc Tu lạnh lùng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, duỗi tay nhéo mặt Ngôn Cảnh Tắc một phen: “Sư huynh, huynh đánh không lại ta, về sau cứ ngoan ngoãn bồi cạnh ta, như vậy cũng có thể ít chịu tội đi.”

“Đệ muốn ta chịu tội gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, Tô Mặc Tu mềm như vậy, thích hắn như vậy, có thể làm ra chuyện gì làm hắn chịu tội được?

“Ta làm huynh!” Tô Mặc Tu thoạt nhìn đặc biệt lãnh khốc.

Hết chương 241.

Chương 242

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Hai mắt Tô Mặc đỏ lên, ma khí trên người quanh quẩn, cả người nhìn có chút âm trầm, lúc nói lời này, mặt càng mang theo uy hiếp.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc thật sự sợ không nổi.

Đừng nói sợ, hắn lúc này thậm chí vô cùng chờ mong.

Tô Mặc Tu muốn làm hắn, đây chính là chuyện rất tốt!

Hắn cầu mà không được, có thể lập tức nằm yên!

Trên mặt Ngôn Cảnh Tắc còn lộ ra hưng phấn.

Tô Mặc Tu cho rằng Ngôn Cảnh Tắc sẽ sợ hãi, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc lại biểu cảm như vậy, không khỏi sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà thò lại gần hôn y một ngụm: “Vậy thì làm ta chịu tội chỗ nào chứ, này không phải chuyện tốt trời cho hay sao?"

Tô Mặc Tu bị hôn một cái, ngốc tại đương trường, trong lúc nhất thời thoạt nhìn càng thêm lãnh khốc: “Huynh không sợ ta?”

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy bộ dáng này của y, chỉ cảm thấy đau lòng.

Ban nãy Tô Mặc Nhiên và Tô Mặc Tu nói chuyện, tuy hắn không ở hiện trường, nhưng thông qua thần thức, tất cả đối thoại kia hắn đều nghe được.

Tiện nhân Tô Mặc Nhiên kia lại lừa gạt Tô Mặc Tu như vậy!

Mà Mặc Tu của hắn…

Tô Mặc Tu tuyệt đối là rất yêu rất yêu hắn, Tô Mặc Nhiên mới nói mấy câu như vậy, thế mà đã khiến Tô Mặc Tu tức giận đến nhập ma.

Không chỉ như thế, Tô Mặc Tu đã nhập ma còn luyến tiếc thương tổn hắn, luyến tiếc hắn —— lúc ấy, vào tình huống kia, Tô Mặc Tu một mình trốn đi mới càng an toàn, nhưng Tô Mặc Tu mang hắn theo.

Người này…… Đây là yêu hắn đến cỡ nào?

Ngôn Cảnh Tắc lại hôn mặt Tô Mặc Tu một chút: “Ta không sợ đệ, đệ là người ta thích nhất, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không sợ đệ.”

Trong mắt Ngôn Cảnh Tắc tràn đầy ôn nhu, Tô Mặc Tu càng thêm không dám tin tưởng: “Ta đã nhập ma! Hiện tại là ma tu!”

Y muốn uy hiếp Ngôn Cảnh Tắc bồi bên cạnh y, nhưng Ngôn Cảnh Tắc…… Sao Ngôn Cảnh Tắc lại như vậy!

“Mặc kệ đệ tu tiên hay là tu ma, ta đều yêu đệ.” Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà nói, lại hỏi: “Hôm nay đệ đột nhiên nhập ma, có phải Tô Mặc Nhiên làm cái gì rồi không?”

Trước đó vẫn luôn phải chạy trốn, Ngôn Cảnh Tắc không có cơ hội hỏi, không có cơ hội giải thích, nhưng hiện tại hắn lại muốn hỏi một câu, thuận tiện giải thích rõ ràng.

Nhưng mà hắn vừa dứt lời, ma khí trên người Tô Mặc Tu đã bắt đầu tăng bạo, Tô Mặc Tu còn vụt một cái đã bắt được cổ áo hắn: “Câm miệng!”

Y không muốn nghe Ngôn Cảnh Tắc nhắc tới Tô Mặc Nhiên, y vẫn luôn đều hận người này.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không câm miệng, hắn một tay bắt lấy tay Tô Mặc Tu đang nắm cổ áo hắn, một tay khác đặt sau đầu Tô Mặc Tu, trực tiếp hôn lên.

Tô Mặc Tu không né tránh hắn, thậm chí đáp lại, cảm xúc cũng không còn kích động như vậy nữa.

Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc buông Tô Mặc Tu ra: “A Tu, đệ tin tưởng ta, ta thật sự không thích Tô Mặc Nhiên, trên người Tô Mặc Nhiên có cổ quái, trước đây ta thích hắn, hẳn là do trứ đạo của hắn.”

Tô Mặc Tu ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Y không muốn nghe Ngôn Cảnh Tắc nhắc tới Tô Mặc Nhiên, nhưng y xác thật lại muốn một lời giải thích.

“A Tu, từ đầu tới đuôi ta chỉ thích một mình đệ, khi đó ta đối xử với Tô Mặc Nhiên không tồi là do bị khống chế." Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn suy nghĩ giải thích ra sao hành vi trước đây của nguyên chủ. 

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cuối cùng quyết định đem toàn bộ sai lầm đều đẩy đến trên người Tô Mặc Nhiên cùng với thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia!

Hắn tính toán nói với Tô Mặc Tu, hắn là bị Tô Mặc Nhiên và thần thức trên người Tô Mặc Nhiên động tay chân khống chế, mới có thể đối tốt với Tô Mặc Nhiên như vậy.

Nhưng trước đó vài ngày Tô Mặc Tu một lòng yêu hắn vô cùng tin tưởng hắn, không cần giải thích, hơn nữa Tô Mặc Tu thành một phế nhân, không cảm giác được thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia, nên hắn cũng chưa nói.

Nhưng bây giờ hắn cần phải giải thích. 

Hắn thật sự rất trong sạch!

“Huynh nói là sự thật sao?” Tô Mặc Tu hỏi, biểu cảm hòa hoãn xuống, còn bè ma khí tăng mạnh kia xuống.

Đương nhiên, tuy rằng y biểu hiện như vậy, nhưng cũng không tin tưởng.

Một tháng trước kia, kỳ thật y đã không tin tưởng Ngôn Cảnh Tắc, hiện tại càng sẽ không tin tưởng.

Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy hẳn là vì đã rơi vào tay y, muốn dỗ y thôi chứ gì?

Người này trước đó đã có thể vì linh căn của y mà dỗ dành y, hiện tại tất nhiên cũng có thể vì mạng sống mà dỗ dành y.

Nhưng so với giương cung bạt kiếm với Ngôn Cảnh Tắc, y vẫn càng nguyện ý bị Ngôn Cảnh Tắc dụ dỗ.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Tô Mặc Tu quyết định làm bộ tin tưởng.

Tu sĩ chính đạo nhập ma lại có chút bất đồng với ma tu chính thống. 

Tu sĩ chính đạo thường đều là bị kích thích, cũng hoặc là sau khi nhận tri xuất hiện lệch lạc mới có thể nhập ma.

Mà nhập ma như vậy thường sẽ làm tu sĩ chính đạo trở nên cố chấp cực đoan, trong đó có một số người thậm chí trực tiếp sẽ đại khai sát giới.

Sau khi Tô Mặc Tu ra khỏi bí cảnh, ý tưởng trong đầu vẫn luôn không quá thích hợp, chỉ là chính y cũng không ý thức được.

“Là thật, A Tu, trước đây ta vừa thấy Tô Mặc Nhiên đã cảm thấy bản thân không thể khống chế, rõ ràng người ta thích là đệ, nhưng đoạn thời gian kia lại như bị quỷ ám làm rất nhiều chuyện thương tổn đệ… Nhưng sau đó đệ bị thương, ta lập tức đã thanh tỉnh." Ngôn Cảnh Tắc nói với Tô Mặc Tu giải thích mình đã sớm nghĩ xong: “Ta thật sự không thích hắn, hắn cũng xác thật có nhiều cổ quái! Nếu đệ không tin, về sau có thể bắt hắn kiểm tra một phen!”

Ngôn Cảnh Tắc nói như thật vậy, Tô Mặc Tu suýt chút nữa là tin.

Nhưng trước khi Tô Mặc Nhiên không xuất hiện, đại sư huynh đối với y cũng nhàn nhạt, sao lại đột nhiên tình thâm như vậy?

Nhưng Tô Mặc Tu không biểu hiện ra ngoài, ngược lại cả người mềm xuống, đỏ hốc mắt: “Đại sư huynh, Tô Mặc Nhiên nói huynh gần đây rất tốt với ta là bởi vì huynh muốn linh căn của ta.”

“Ta muốn linh căn của đệ làm gì?” Ngôn Cảnh Tắc làm ra dáng vẻ phẫn nộ: “Đệ đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, hắn chính là muốn ly gián chúng ta.”

Tô Mặc Tu lại biến thành bộ dáng ngoan ngoãn trước đó vài ngày trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, đáng thương vô cùng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Hắn nói nếu ta cam tâm tình nguyện cống hiến linh căn ra là có thể đổi cho hắn.”

“Trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Hắn đang lừa người thôi!” Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy Tô Mặc Tu hôn một cái: “A Tu, ta thề ta chỉ thích đệ! Chúng ta có thể kết làm đạo lữ, ký kết khế ước đạo lữ!”

Ở thế giới này, kết làm đạo lữ là phải ký kết khế ước đạo lữ, mà khế ước này tuy là một phương pháp ký kết, nhưng sẽ xuất hiện ba loại kết quả. 

Nếu người kết thành đạo lữ quan hệ phổ phổ thông thông, tuy có thích nhưng không yêu sâu đậm, như vậy sau khi bọn họ ký kết khế ước đạo lữ thì sẽ kết thành khế ước đạo lữ loại bình thường nhất.

Loại khế ước đạo lữ này sau khi ký kết đối với hai bên đều không có ảnh hưởng, muốn giải trừ cũng đơn giản, đại đa số người trong Tu chân giới, bọn họ ký kết trên đại điển đều là dạng khế ước đạo lữ này.

Nhưng nếu hai người kết làm đạo lữ tình cảm thâm hậu, vô cùng coi trọng đối phương, như vậy ở đại điển bọn họ ký kết không phải khế ước đạo lữ bình thường, mà sẽ càng sâu hơn một tầng - Linh Tê Khế.

Này khế ước lấy chữ trong câu “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”*, hai người ký kết khế ước như vậy có thể ẩn ẩn cảm giác được ý nghĩ của đối phương, nếu đối phương xảy ra chuyện, bọn họ cũng có thể cảm giác được.

(*bài thơ của Lý Thương Ẩn, hai câu

' Thân vô thái phượng song phi dực,

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.'

Ý nói: 'Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao

Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông')

Nói như vậy, đạo lữ có thể ký kết “Linh Tê Khế” đều là làm người xưng tụng —— người bình thường cảm tình rất để khó thâm hậu như vậy!

Mà một vài người ký kết khế ước đạo lữ bình thường, theo cảm tình tăng lên, khế ước đạo lữ của bọn họ cũng có thể biến thành “Linh Tê Khế”.

Nhưng “Linh Tê Khế” cũng không phải khế ước đạo lữ mức độ cao nhất, khế ước đạo lữ cao nhất là “Đồng Mệnh Khế”.

Chỉ có người thật sự yêu sâu sắc đối phương, nguyện ý vì đối phương đi tìm chết mới có thể có khả năng kết xuống “Đồng Mệnh Khế”, phàm là lúc ký kết trong đó một phương chỉ hơi do dự, khế ước đạo lữ đều không thể ký kết ra kết quả như vậy, mà khế ước này một khi ký kết, hai bên sẽ cùng sinh cùng tử!

Giữa bọn họ không chỉ ý hợp tâm đầu, nếu một phương đã chết, một bên khác còn sống không được!

Ngôn Cảnh Tắc đưa ra có thể ký kết khế ước đạo lữ chính là định lấy chuyện này tới làm Tô Mặc Tu an tâm.

Tô Mặc Tu tuyệt đối là yêu hắn như mạng, hắn cũng giống thế, hắn cảm thấy bọn họ có thể ký kết Đồng Mệnh Khế.

Có vô dụng hơn cũng sẽ là Linh Tê Khế.

Như vậy là có thể chứng minh cảm tình của hắn đối với Tô Mặc Tu!

Tô Mặc Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, trong lòng hiện lên mừng như điên.

Không biết vì sao, cho tới nay, y đều đặc biệt muốn cùng Ngôn Cảnh Tắc ký kết khế ước đạo lữ. 

Sau khi nhập ma lại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, đây thậm chí trở thành một loại chấp niệm.

Y hận không thể cùng Ngôn Cảnh Tắc ký kết khế ước đạo lữ mới ổn!

Nhưng y rất nhanh đã từ bỏ quyết định này.

Y sợ kết quả cuối cùng ra tới, chính bản thân mình sẽ không tiếp thu được.

Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cười: “Sư huynh, chúng ta nhất định sẽ kết làm đạo lữ, ta sẽ tổ chức một đại điển đạo lữ long trọng nhất, dưới sự chúc phúc của mọi người cùng sư huynh thành lập khế ước."

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Tô Mặc Tu cười, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có hơi muốn hôn y.

Tô Mặc Tu đã tin tưởng giải thích của hắn, như vậy rất tốt. 

Nhưng hắn thật đúng là không nghĩ tới Tô Mặc Tu lại lãng mạn như vậy, thế nhưng muốn dưới mọi người chúc phúc tổ chức một đại điển đạo lữ long trọng nhất, sau đó lại ký khế ước. 

Được rồi, hiện tại xác thật không thích hợp ký kết khế ước đạo lữ.

Khế ước đạo lữ thường đều ở trạng thái hai bên đều rất tốt ký kết, nhưng Tô Mặc Tu lúc này đã là nỏ mạnh hết đà.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cũng có thể, ta rất chờ mong.”

Đôi mắt Tô Mặc Tu sáng lấp lánh: “Sư huynh, ta nhập ma rồi, huynh còn không chê ta, huynh đối với ta thật tốt.”

“Ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ đệ.” Ngôn Cảnh Tắc bảo đảm.

“Nhưng người bên ngoài không phải nghĩ như vậy…… Sư huynh, sau này ta chắc chắn sẽ bị người đuổi giết, nếu huynh cùng ta ở bên nhau, huynh cũng sẽ bị liên lụy……”

“Ta không sợ bị liên lụy.”

“Nhưng ta không muốn sư huynh bị người khác nhục mạ, cũng không muốn sư huynh bởi vì ta mà bị thương, càng không muốn Huyền Minh Tông bị người khác lên án…… Sư huynh, trước khi chúng ta chưa hoàn toàn an toàn, ta vẫn luôn phong bế công lực của huynh, để người khác cho rằng là ta hiếp bức huynh, được không?" Tô Mặc Tu hỏi.

Y không muốn buông Ngôn Cảnh Tắc ra, nếu Ngôn Cảnh Tắc chạy thì làm sao bây giờ?

Y có thể làm bộ tin Ngôn Cảnh Tắc, nhưng y vẫn muốn cầm tù Ngôn Cảnh Tắc như cũ!

“Như vậy có phải quá ủy khuất đệ rồi không?” Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày.

Hắn rốt cuộc là nhi tử của Thanh Dương chân nhân, hiện tại Tô Mặc Tu nhập ma, hắn còn cùng Tô Mặc Tu dính với nhau, xác thật không tốt lắm, sẽ làm Huyền Minh Tông bị người chỉ trích.

Nhưng làm Tô Mặc Tu “cường thủ hào đoạt” hắn, lại ủy khuất Tô Mặc Tu.

Lại nói tiếp, hắn nguyên bản là muốn đổi cho Tô Mặc Tu một cái thân phận tu ma, chính mình cũng đồng dạng đổi một thân phận bồi bên cạnh Tô Mặc Tu, chỉ là Tô Mặc Tu đột nhiên ở Huyền Minh Tông nhập ma, chuyện này giấu không được……

“Ta không sợ ủy khuất, hơn nữa sư huynh ở bên cạnh ra như vậy, ta đã cảm thấy rất an tâm." Tô Mặc Tu lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với Ngôn Cảnh Tắc: “Với lại… Sư huynh bị ta chiếm đoạt, chuyện này rất có ý tứ, không phải sao?”

Thật đúng là rất có ý tứ! Ngôn Cảnh Tắc cũng nóng lòng muốn thử: “Cứ làm như vậy!”

Tô Mặc Tu lại lần nữa cảm thán một phen Ngôn Cảnh Tắc có kỹ thuật diễn tốt.

Nhưng kỹ thuật diễn của y cũng không kém, Ngôn Cảnh Tắc hiện tại nhất định cảm thấy y rất dễ lừa!

Đột nhiên ra tay, Tô Mặc Tu lại phong bế linh lực của Ngôn Cảnh Tắc lần nữa, còn thuận tay làm Ngôn Cảnh Tắc "ngất đi".

Y đã chống đỡ không được, mà vào thời điểm y chịu đựng không nổi, tuyệt không thể để Ngôn Cảnh Tắc chạy!

Tô Mặc Tu làm xong thì trực tiếp ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Mà y vừa ngã xuống, Ngôn Cảnh Tắc bị y làm "ngất đi" liền tỉnh lại.

Đau lòng ôm lấy Tô Mặc Tu, Ngôn Cảnh Tắc thở dài —— Tô Mặc Tu là không muốn làm hắn thương tâm đúng không? Trước khi mình chịu đựng không nổi còn làm hắn mê đi.

Hết chương 242.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play