Chương 240
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Tô Mặc Nhiên là trọng sinh.
Đời trước gã cũng sống không tốt.
Gã là song linh căn thủy - mộc, thiên phú như vậy ở Tu chân giới không tính là kém. Nhưng ở Tô gia có một Tô Mặc Tu thiên chi kiêu tử sinh ra sớm hơn gã không bao lâu, có được Thiên linh căn hệ băng, thiên phú của Tô Mặc Tu không chỉ thiên phú tốt hơn gã.
Phụ thân Tô Mặc Tu và phụ thân gã là huynh đệ đồng bào, nhưng hai nhà bọn họ kém nhau cực lớn.
Phụ thân Tô Mặc Tu là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dù là mẫu thân Tô Mặc Tu cũng là Kim Đan hậu kỳ, nhưng phụ thân gã thiên tư kém cỏi, lúc gã sinh ra, phụ thân gã bất quá là Trúc Cơ hậu kỳ, mẫu thân gã đồng dạng chỉ có Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Ở Tu chân giới, kém một cảnh giới thì thực lực khác nhau như trời với đất, thực lực phụ thân gã ở trước mặt phụ thân Tô Mặc Tu căn bản là không đủ nhìn, từ nhỏ gã đã chịu đãi ngộ với Tô Mặc Tu càng khác nhau như trời với đất.
Chờ Tô Mặc Tu lớn lên một chút, triển lộ ra thiên phú kinh người, gã ở trước mặt Tô Mặc Tu cũng càng hiện vẻ nhỏ bé.
Cái khác không nói, chỉ nói lão tổ Tô gia... Vị lão tổ tông Tô gia này, cho dù là đối vố phụ thân Tô Mặc Tu, vị Nguyên Anh kỳ kia cũng đều nhàn nhạt, nhưng mỗi lần thấy Tô Mặc Tu đều tươi cười cả khuôn mặt, còn tự mình chỉ điểm Tô Mặc Tu tu luyện, thứ tốt của Tô gia chính ông cũng luyến tiếc dùng, cũng toàn cấp cho Tô Mặc Tu.
Mẫu thân Tô Mặc Tu có một tỷ muội tốt gả đến một trong tứ đại thế gia của Tu chân giới - Tạ gia. Vị nữ tu này từng nói với mẫu thân Tô Mặc Tu, hài tử của hai người tương lai sẽ kết làm đạo lữ, đây cũng coi như là Tạ gia và Tô gia liên hôn.
Tạ Lâm Kỳ đính hôn với Tô Mặc Tu từ nhỏ lớn hơn bọn họ tầm hai mươi tuổi, là Đơn linh căn hệ hỏa.
Thiên linh căn là một loại Đơn linh căn -- Đơn linh căn, phẩm chất linh căn còn đạt tới cực phẩm là có thể được người đời gọi là Thiên linh căn.
Tạ Lâm Kỳ là Đơn linh căn, thiên phú thua Tô Mặc Tu một chút, nhưng cũng không kém, bởi vì lớn tuổi hơn một chút nên thực lực càng tương đương với Tô Mặc Tu.
Đây cũng là một vị tuấn tài trong Tu chân giới, có rất nhiều người thích, trong đó bao gồm cả gã.
Gã thích Tạ Lâm Kỳ như vậy nhưng Tô Mặc Tu lại chướng mắt Tạ Lâm Kỳ, muốn từ chối liên hôn này.
Đây là liên hôn, theo lý không thể từ chối, nhưng Tô Mặc Tu nhắc tới, lão tổ Tô gia lão tổ đồng ý ngay, tính toán đi từ hôn.
Trời mới biết gã ghen ghét đến cỡ nào!
Tạ Lâm Kỳ là tồn tại gã không dám mơ ước, không nghĩ lại là bị Tô Mặc Tu ghét bỏ.
Gã biết được Tô Mặc Tu muốn từ hôn, rốt cuộc lấy hết can đảm, nói với lão tổ Tô gia chuyện gã thích Tạ Lâm Kỳ -- gã muốn cùng Tạ Lâm Kỳ kết làm đạo lữ.
Lão tổ Tô gia đồng ý. Chỉ là, vốn Tô Mặc Tu và Tạ Lâm Kỳ kết làm đạo lữ, lão tổ Tô gia không chỉ yêu cầu đại điển đạo lữ tổ chức ở Tô gia, còn yêu cầu Tô Mặc Tu ở lại Tô gia, không thể đi sang Tạ gia. Đổi lại là gã, đại điển đạo lữ lại trực tiếp tổ chức ở Tạ gia.
Đương nhiên, những chuyện đó không coi là cái gì, lúc trước, gã là vui mừng cùng Tạ Lâm Kỳ kết làm đạo lữ.
Nhưng cuộc sống sau đó cũng không tốt đẹp như gã tưởng tượng.
Tạ Lâm Kỳ một lòng tu luyện, ban đầu còn cùng gã song tu, sau lại phát hiện hiệu quả không tốt thì trực tiếp ném gã sang một bên, tự mình đi bế quan.
Gã cũng biết thực lực của mình kém. Lúc ấy mặc kệ là Tạ Lâm Kỳ hay là Tô Mặc Tu đều đã Kim Đan kỳ, nhưng gã chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ...... Chỉ là gã càng là sốt ruột, càng khó có thể đột phá.
Này còn chưa tính, đúng lúc vào lúc này, bọn ma tu đột nhiên giống như điên rồi, bắt đầu công kích tu sĩ Tu chân giới.
Trận chiến đấu này ngay từ đầu chỉ là quy mô nhỏ, sau đó lại cuốn tất cả mọi người vào trong đó, Tạ Lâm Kỳ và Tô Mặc Tu đều lên chiến trường.
Ở Tạ gia, gã mỗi ngày đều nghe được rất nhiều tin tức không tốt, thường nghe người ta nói ai ai đã chết đi, còn có người nói với gã, Tạ Lâm Kỳ và Tô Mặc Tu rất thân nhau.
So sánh với Tô Mặc Tu, gã cái gì cũng đều không phải, Tạ Lâm Kỳ có phải càng thích Tô Mặc Tu hơn không?
Trong lòng gã bất an, lại cũng nói với bản thân rằng bởi vì Tô gia và Tạ gia quan hệ tốt, Tạ Lâm Kỳ mới có thể thân với Tô Mặc Tu... Gã nghi thần nghi quỷ thật nhiều năm, rốt cuộc sau khi tới Kim Đan kỳ, gã đi tìm Tạ Lâm Kỳ.
Lúc gã đến, Tô Mặc Tu và Tạ Lâm Kỳ đều đã Nguyên Anh kỳ, Tạ Lâm Kỳ chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, Tô Mặc Tu lại ở trong chiến đấu đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.
Mà ánh mắt Tạ Lâm Kỳ nhìn Tô Mặc Tu, rõ ràng không bình thường.
Lúc ấy, gã cũng choáng váng.
Gã đã nỗ lực rất nhiều, muốn Tạ Lâm Kỳ nhìn mình nhiều thên một cái, nhưng Tạ Lâm Kỳ căn bản không để ý tới gã, chỉ biết chạy đuổi theo Tô Mặc Tu, còn muốn giải trừ khế ước đạo lữ với gã.
Gã đi tìm Tô Mặc Tu, muốn Tô Mặc Tu giúp gã, muốn Tô Mặc Tu rời khỏi Tạ Lâm Kỳ, Tô Mặc Tu lại hoàn toàn mặc kệ, những người khác cũng nói gã không có việc gì làm, tìm việc.
Này còn chưa tính, bọn ma tu bắt được gã!
Ma tu chém tay gã đưa ra, bắt Tô Mặc Tu và Tạ Lâm Kỳ đi cứu gã, nhưng hai người này cũng chưa tới.
Gã là bị ma tu tra tấn chết, trước khi chết, gã bị hủy Kim Đan, chặt đứt kinh mạch, ngay cả linh căn đều bị sống sờ sờ xả ra, hận ý ngập trời.
Trước khi chết gã mới từ chỗ ma tu biết được, lão tổ Tô gia sở dĩ đối tốt với Tô Mặc Tu như vậy là bởi vì các chủ Thiên Cơ Các đã cho ra một tiên đoán, nói Tô gia sẽ nghênh đón một vị tiên quân.
Khi gã qua đời, Tô Mặc Tu bởi vì thân phận như vậy, thậm chí đã được toàn bộ tu sĩ chính đạo tán thành, đều sắp được nâng lên thần đàn.
Vì sao gã và Tô Mặc Tu lại khác biệt lớn đến thế?
Gã theo hận ý trọng sinh, kết quả mới sinh ra đã quen biết được "Tiên quân".
Tô Mặc Tu căn bản không phải tiên quân chuyển thế, gã mới là bị người được tiên quân ưu ái, nếu không phải như vậy, gã cũng không có khả năng trọng sinh.
Gã là độc nhất vô nhị!
Gã thậm chí từ biết được từ chỗ tiên quân, rằng Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh.
Lúc mới sinh ra, trên người Tô Mặc Tu đã mang theo ma khí, chẳng qua cha mẹ Tô Mặc Tu liên thủ che lấp, mới không bị những người khác trong Tô gia biết.
Đời trước, Tô Mặc Tu chiếm đi nhân sinh vốn thuộc về gã!
Đời này, gã nhất định phải đòi lại!
Mới sinh ra, gã đã triển lộ ra bản thân không giống người thường, lại để lão tổ Tô gia phát hiện ma khí trên người Tô Mặc Tu.
Ma khí trên người Tô Mặc Tu rất nhẹ, vào lúc hơn một tuổi, thậm chí đã hoàn toàn biến mất. Người Tô gia tuy phòng bị nhưng có cha mẹ Tô Mặc Tu che chở, cũng không ai làm gì Tô Mặc Tu.
Nhưng gã không cao hứng, liền biểu lộ ra bản thân mình không thích Tô Mặc Tu.
Gã là "tiên quân" được lão tổ Tô gia tán thành, sau khi gã biểu lộ ra không thích Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu đã được chú định sống không tốt.
Mẫu thân Tô Mặc Tu thậm chí ngoài ý muốn mà qua đời!
Gã cho rằng Tô Mặc Tu sẽ như gã đời trước vậy, trở thành kẻ làm nền, trở thành một kẻ có thể có cũng có thể không trong Tô gia, dưới tình huống như thế, Tô Mặc Tu căn bản không thể tu luyện ổn thỏa, hẳn là sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Không nghĩ tới Tô Mặc Tu thế mà bỏ chạy ngoài dự đoán mọi người, còn bái nhập Huyền Minh Tông.
Gã chán ghét Tô Mặc Tu, nhưng lúc ấy gã còn nhỏ tuổi, lão tổ Tô gia cũng không muốn nói chuyện con cháu Tô gia sinh ra đã mang ma khí nói ra ngoài, cũng khiến Tô Mặc Tu tiêu dao vài thập niên.
Gã có tiên quân chỉ điểm, có kinh nghiệm, còn có các loại tài nguyên của Tô gia cung ứng, cũng giống như Tô Mặc Tu đời trước, sớm trở thành tu sĩ Kim Đan ky thậm chí còn quen biết một vài người về sau sẽ tỏa sáng rực rỡ, trở thành bạn tốt với bọn họ.
Kể cả Tô gia được gã chỉ điểm, có được một vài bảo bối.
Gã làm tốt hơn Tô Mặc Tu đời trước nhiều!
Nhưng làm gã không thể tưởng tượng được chính là, Tô Mặc Tu ở Huyền Minh Tông thế nhưng cũng sớm tiến vào Kim Đan kỳ, còn muốn kết làm đạo lữ với chưởng môn tương lai của Huyền Minh Tông - Ngôn Cảnh Tắc!
Gã tất nhiên không vui khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng đi tìm Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc thích gã, mà Tô Mặc Tu cuối cùng trở thành phế nhân với hai bàn tay trắng.
Nhưng gã vẫn cảm thấy không đủ hả giận.
Lúc trước, gã chính là bị ma tu đóng suốt một năm, làm nhục suốt một năm, còn bị nhổ bỏ linh căn!
Đạo lữ gã yêu sâu sắc Tô Mặc Tu càng cho gã một đòn trí mạng.
Gã muốn Ngôn Cảnh Tắc đi rút linh căn của Tô Mặc Tu, khi đó, Tô Mặc Tu chắc chắn rất tuyệt vọng!
Nhưng chuyện xảy ra sai lầm.
Trước đó rõ ràng Ngôn Cảnh Tắc đã động tâm với gã, chán ghét Tô Mặc Tu, nhưng sau khi Tô Mặc Tu trở thành phế nhân, thái độ Ngôn Cảnh Tắc độc nhiên thay đổi lớn, đối với Tô Mặc Tu tốt lên.
Ngôn Cảnh Tắc thậm chí không hề gặp gã.
Gã không gặp được Ngôn Cảnh Tắc, cũng không thấy được Tô Mặc Tu, chuyện này làm gã bất an.
Cuối cùng, gã quyết định từ bỏ kế hoạch vốn có của mình, trước thời gian nói ra chuyện Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh.
Tô Mặc Tu căn bản không phải tiên nhân hạ phàm gì, mà là ma chủng trời sinh đoạt nhân sinh của gã.
Trước khi chiến đấu của ma tu và tiên tu phát sinh, nhất định phải giết Tô Mặc Tu trước.
Nhưng gã vẫn hy vọng Tô Mặc Tu càng thống khổ hơn một chút.
Tô Mặc Nhiên nhìn Tô Mặc Tu, hơi hơi mỉm cười.
Gã nói với lão tổ Tô gia chuyện Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh, gọi lão tổ Tô gia tới, lại vào lúc Ngôn Cảnh Tắc bị Thanh Dương chân nhân gọi đi, gã đi tìm Tô Mặc Tu.
"Ngươi vào bằng cách nào?" Tô Mặc Tu đề phòng mà nhìn Tô Mặc Nhiên.
"Đi vào thôi." lúc ban đầu, Tô Mặc Nhiên khoái ý qua đi, lại có chút bất mãn -- Tô Mặc Tu tuy rằng thành một phế nhân nhưng được dưỡng rất khá, nhìn môi hồng răng trắng, tựa hồ sống đến vô cùng dễ chịu.
Trong phòng này thậm chí còn có mùi thơm gà nướng.
Ngôn Cảnh Tắc đây là lương tâm trỗi dậy, cảm thấy có lỗi với Tô Mặc Tu, cho nên đối tốt với Tô Mặc Tu?
Thời điểm Tô Mặc Nhiên nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu nói: "Ngươi đi ra ngoài cho ta!"
Tô Mặc Tu vừa thấy Tô Mặc Nhiên đã áp chế không được lửa giận trong lòng mình, hận không thể lập tức giết Tô Mặc Nhiên ngay.
"Đây là chỗ của Ngôn Cảnh Tắc, ngươi dựa vào cái gì bảo ta đi ra ngoài?" Tô Mặc Nhiên hỏi.
Sắc mặt Tô Mặc Tu biến đổi.
Tô Mặc Nhiên nhìn thấy Tô Mặc Tu biến sắc mặt thì cảm thấy khoái ý, gã đang muốn lại nói mấy câu làm Tô Mặc Tu khó chịu, đột nhiên nghe được giọng nói của tiên quân: "Ngôn Cảnh Tắc đang lại đây."
Thanh Dương chân nhân kêu Ngôn Cảnh Tắc đi là vì để Ngôn Cảnh Tắc đi gặp lão tổ Tô gia, sao hắn nhanh như vậy đã trở lại rồi?
Tô Mặc Nhiên có điểm kỳ quái, nhưng vẫn quyết định tốc chiến tốc thắng: "Tô Mặc Tu, ngươi biết vì sao gần đây Ngôn Cảnh Tắc đối xử với ngươi tốt như vậy không? Hắn từ nơi khác biết được người có quan hệ huyết thống có thể đổi linh căn. Tuy ngươi đã thành một phế nhân, nhưng linh căn của ngươi thật tuyệt, hắn liền muốn lấy linh căn của ngươi cho ta. Chỉ là mạnh mẽ lấy ra linh căn sẽ làm linh căn tan thành tro bụi, chỉ có chính ngươi nguyện ý, linh căn mới có thể hoàn chỉnh lấy ra...... Hắn đối tốt với ngươi là muốn ngươi chủ động đem linh căn cho ta."
Tô Mặc Tu có chút khống chế không được ma khí trong cơ thể mình.
Trước đó y cũng đã nhập ma, mấy ngày nay còn vẫn luôn tu luyện.
Lúc này, ma khí trong thân thể y đã không ít, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Kỳ thật y còn có thể càng mạnh hơn một chút.
Sau khi Kim Đan y bị rách nát, trong cơ thể tán loạn rất nhiều linh lực, y vốn muốn dùng tu luyện ma công của mình học biện pháp cấp tốc, chuyển hóa những năng lượng đó trở thành của mình, nhưng không đợi y làm như vậy, Ngôn Cảnh Tắc đã giúp y xua tan đi những năng lượng đó...
Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc đối với y thật sự rất tốt.
Kỳ thật y đã có điểm tin tưởng Ngôn Cảnh Tắc là thật sự thích y, nhưng hiện tại Tô Mặc Nhiên nói, lại đánh vỡ ảo tưởng của y.
Cũng phải, Ngôn Cảnh Tắc vốn chính là không muốn cùng y kết làm đạo lữ, còn một lòng che chở Tô Mặc Nhiên thậm chí có thể làm lơ sinh tử của y, sao lại đột nhiên đối tốt với y cơ chứ?
Y cho rằng trên người y đã không còn gì để lợi dụng, Ngôn Cảnh Tắc chính là đơn thuần đối tốt với y, hóa ra cũng không phải.
Y còn có linh căn!
"Nhưng ta không muốn linh căn của ngươi, chuyện này cũng không muốn gạt ngươi." Tô Mặc Nhiên lại nói, lộ ra một nụ cười về phía Tô Mặc Tu.
Đôi mắt Tô Mặc Tu đỏ bừng, y không muốn tin tưởng chuyện này, nhưng tựa hồ chỉ có thể giải thích như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc đối với Tô Mặc Nhiên thật sự rất tốt, thế nhưng nguyện ý vì Tô Mặc Nhiên diễn kịch ở trước mặt y lâu đến như vậy!
"Tô Mặc Tu, ngươi biết vì sao Tô gia không ai đối tốt với ngươi không? Bởi vì ngươi là ma chủng trời sinh, ngươi không nên tồn tại." Tô Mặc Nhiên lại nói.
Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã tới: "A Tu!"
Ngôn Cảnh Tắc "nhìn thấy" Tô Mặc Nhiên đi tìm Tô Mặc Tu thì đã nhanh như bay chạy về bên này.
Nhưng hắn vốn là đang nói chuyện cùng với Thanh Dương chân nhân và lão tổ Tô gia, đột nhiên liền chạy như vậy, không thể nghi ngờ làm Thanh Dương chân nhân rất tức giận, Thanh Dương chân nhân liền điều động trận pháp, chắn hắn một chút.
Tuy rằng hắn rất nhanh đã phá trận pháp, nhưng rốt cuộc tới chậm...... Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền ý thức được Tô Mặc Tu không thích hợp.
Ma khí trên người Tô Mặc Tu càng ngày càng nhiều!
Mấy ngày nay, hắn thường xuyên kiểm tra thân thể Tô Mặc Tu, phát hiện trong cơ thể Tô Mặc Tu vẫn luôn có ma khí, nhưng bị đè vào trong một góc, mà hiện tại...... ma khí này đã hoàn toàn được thả ra.
"A Tu, ngươi đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ!" Ngôn Cảnh Tắc ý đồ dùng thần thức trấn an Tô Mặc Tu, kết quả thần thức mình và thần thức Tô Mặc Tu hòa lẫn vào nhau, vậy mà có cảm giác tuy hai mà một.
Mà vào lúc này, Tô Mặc Tu đã hoàn toàn nhập ma.
Trước đó lúc sinh tử tồn vong y đã nhập ma, nhưng kỳ thật đã bị đánh gãy, giờ phút này mới xem như chính thức nhập ma, trong lúc nhất thời, y cảm thấy cả người mình đều không giống trước, thế giới trước mặt y cũng đã trở nên bất đồng.
Nếu y biết Ngôn Cảnh Tắc đối tốt với y vì linh căn của y, có lẽ y sẽ không tức giận như vậy.
Y sẽ phối hợp diễn kịch, sau đó vì an toàn bản thân, đem linh căn cho Tô Mặc Nhiên cũng không sao.
Dù sao y tu luyện ma công không cần linh căn.
Nhưng một tháng nay, Ngôn Cảnh Tắc đối với y tốt như vậy mà.
Y không thể tiếp thu Ngôn Cảnh Tắc là vì linh căn của y mới đối tốt với y!
Y cũng không thể tiếp thu Ngôn Cảnh Tắc về sau không đối tốt với y nữa, đi đối tốt với Tô Mặc Nhiên!
Giờ này khắc này, Tô Mặc Tu kỳ thật không thanh tỉnh bao nhiêu, y chỉ có một ý niệm, đó chính là mang Ngôn Cảnh Tắc đi, nhốt Ngôn Cảnh Tắc lại không cho người khác nhìn thấy, bức Ngôn Cảnh Tắc trở thành đạo lữ của y!
Cũng không biết có phải do y chấp niệm quá sâu hay không, Tô Mặc Tu cảm giác được thần thức mình căng bạo, cùng lúc đó, linh lực xung quanh đều bị y thô bạo mà bắt lấy, dùng để tăng trưởng tu vi bản thân.
Ngôn Cảnh Tắc đã giúp y xua tan đi linh lực trong cơ thể, y không thể dùng biện pháp cấp tốc tăng lên thực lực, nhưng cũng làm thân thể y trở nên tốt hơn, loại thời điểm này có thể thừa nhận càng nhiều linh lực hơn.
Linh lực mãnh liệt tiến vào thân thể Tô Mặc Tu, biến thành ma khí, cùng lúc đó, y còn cảm giác được có một cỗ lực lượng cường đại thức tỉnh từ sâu trong thân thể mình.
Thực lực của y bắt đầu căng bạo, chỉ chốc lát sau thì tiến vào Kim Đan kỳ, theo sát lại tiến vào Nguyên Anh kỳ, mà lúc y làm như vậy, thế nhưng không gặp phải thiên kiếp!
"Ma chủng trời sinh!" Tô Mặc Nhiên lui về phía sau một bước, sắc mặt đại biến.
Tuy rằng gã vẫn luôn nói Tô Mặc Tu như vậy, nhưng thật nhìn thấy Tô Mặc Tu nhập ma, vẫn là có chút giật mình, Tô Mặc Tu thực lực tăng mạnh càng làm gã sợ hãi, sợ hãi rất nhiều, gã còn có điểm hâm mộ -- Tô Mặc Tu quá mạnh!
Mà lúc này, Thanh Dương chân nhân và lão tổ Tô gia cũng đã tới bên này.
Thấy Tô Mặc Tu đột nhiên nhập ma, hai người không hẹn mà cùng động thủ.
Ngôn Cảnh Tắc không chút nghĩ ngợi đã muốn đi bảo hộ Tô Mặc Tu.
Hắn là người duy nhất ở đây không cảm thấy sinh khí, ngược lại vui mừng-- người hắn thích thật lợi hại, thế mà tùy tiện một cái là nhập ma, lên thẳng Nguyên Anh kỳ luôn.
Nhưng mà không đợi Ngôn Cảnh Tắc động thủ, Tô Mặc Tu liền phóng về phía lão tổ Tô gia, ma khí trên người y tăng mạnh, thần thức càng trở nên cực mạnh, một chút cũng không kém gì thần thức trên người Tô Mặc Nhiên.
Sau khi y tiếp lấy công kích của lão tổ Tô gia và Thanh Dương chân nhân, ma khí trên người còn mạnh hơn một chút, y cũng dùng thần thức ngăn chặn hai người này...
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng y sẽ chiến đấu với hai người này, Tô Mặc Tu lại đột nhiên nhanh chóng lui về phía sau, sau đó ôm chặt lấy Ngôn Cảnh Tắc, chạy thẳng xuống chân núi.
Thanh Dương chân nhân, lão tổ Tô gia đang dùng thần thức áp chế và cái thứ thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia, vừa không lưu ý một cái, Ngôn Cảnh Tắc đã bị ôm đi.
Chuyện này... Hình như có chỗ nào đó không đúng?
Hết chương 240.