Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 238-239


2 năm

trướctiếp

Chương 238

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Tô Mặc Tu biểu cảm cứng đờ, đã biết Tô Mặc Tu khẳng định còn có khúc mắc.

Chuyện này thật bình thường, hắn nếu gặp phải chuyện như Tô Mặc Tu, sau khi nhìn thấy chuẩn đạo lữ bỏ mặc mình như vậy sợ là trực tiếp cho mấy cú tát tiếp đón qua ấy chứ.

Tính tình Tô Mặc Tu thật sự rất tốt, cũng thật sự rất yêu hắn… Trách không được nguyên chủ chỉ thoáng đối tốt với y một chút là có thể dụ dỗ lấy đi linh căn của y.

“A Tu, ta đi một chuyến đến Tàng Thư Các cho nên về trễ.” Ngôn Cảnh Tắc giải thích.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc chưa bao giờ sẽ giải thích này kia với y… Tô Mặc Tu lên tiếng, trong lòng lại nổi lên một trận gợn sóng.

Y biểu hiện có điểm lãnh đạm, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không để bụng, cười hỏi: “A Tu, chờ lát đệ muốn ăn cái gì? Ta nấu cháo cho đệ ăn?”

Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc, gật gật đầu: “Được.”

Ngôn Cảnh Tắc thấy Tô Mặc Tu đáp ứng, lập tức lấy ra lò luyện đan bắt đầu nấu cháo.

Hắn tạm thời không có biện pháp giải thích chuyện nguyên chủ làm trước đây, chỉ có thể đối tốt với Tô Mặc Tu một chút, dùng hành động tới tỏ vẻ là hắn yêu Tô Mặc Tu.

Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc mà bắt đầu hầm cháo.

Từng có kinh nghiệm hầm canh, hắn lần này hầm cháo thật ra không xảy ra vấn đề, lúc nấu còn có thể cùng Tô Mặc Tu nói chuyện phiếm: “A Tu, trước đây ở bí cảnh thật sự rất xin lỗi đệ.”

“Khi đó đầu óc ta không thanh tỉnh, nhưng hiện tại đã thanh tỉnh rồi.”

“Về sau ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho đệ.”

……

Dùng lò luyện đan hầm cháo, tốc độ thật sự rất nhanh, Ngôn Cảnh Tắc chưa nói được vài câu thì cháo đã xong rồi.

Hắn múc một chén cháo cho Tô Mặc Tu, lại nói: “A Tu, ta thật sự rất thích đệ, chỉ thích đệ, thích nhất là đệ.”

Ngôn Cảnh Tắc không đề cập đến Tô Mặc Nhiên, người này hắn nhớ tới đã cảm thấy khó chịu. 

Lúc này, hắn đang nỗ lực tỏ lòng trung thành thuận tiện thổ lộ.

Tô Mặc Tu yêu hắn sâu sắc, hắn khẳng định phải đáp lại cảm tình của Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu chậm rãi húp cháo.

Y rất muốn biết Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Nhiên rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng y không muốn hỏi.

Lời ngon tiếng ngọt như vậy, trước giờ y chưa bao giờ nghe qua, lúc này đề cập đến Tô Mặc Nhiên thì có hơi gây mất hứng.

Hơn nữa không đề cập tới, y cũng có thể lừa chính mình thật nhiều. 

Trước khi vào bí cảnh, Ngôn Cảnh Tắc đã không muốn kết thành đạo lữ với y, y biết rõ, những lời này không thể tin, nhưng y vẫn cứ thích nghe như cũ.

Hai người bọn họ không bao lâu nữa là đường ai nấy đi, về sau sợ là sẽ không còn cơ hội ở chung như vậy.

Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ, đặt chén cháo sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Sư huynh, ta cũng thích huynh nhất.”

Tô Mặc Tu lớn lên thật anh tuấn, cũng chính là gần đây bị thương, thêm vào một phần nhu nhược.

Giờ phút này y ngẩng đầu thổ lộ như vậy… Ngôn Cảnh Tắc chỉ cảm thấy trái tim mình đều phải tan chảy: “A Tu, ta yêu đệ.”

“Sư huynh, ta cũng yêu huynh.” Tô Mặc Tu nói, trên mặt không tự giác mà nhiễm đỏ ửng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh.

Y khống chế không được cảm tình của mình, may mắn y vẫn thanh tỉnh, ma khí vận chuyển trong cơ thể, tim đập đã chậm rãi bình phục lại.

“A Tu.” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần, hôn lên mặt Tô Mặc Tu một cái: “A Tu, trước kia đều là ta sai, về sau ta nhất định đối xử tốt với đệ.”

Tô Mặc Tu đã cứng đờ bất động. Có thể nghe chút lời ngon tiếng ngọt y cũng đã cảm thấy mỹ mãn, thật đúng là không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà sẽ thơm y.

Ngôn Cảnh Tắc hôn y.

Trong hoảng hốt, Tô Mặc Tu đối diện ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc.

Trong mắt Ngôn Cảnh Tắc tràn đầy đều là tình ý, tựa hồ một chút cũng không giả dối.

Tô Mặc Tu cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu, bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc, hôn một cái lên ngoài miệng Ngôn Cảnh Tắc.

Vài thập niên nay y chỉ thích Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn rất lãnh đạm với y, y cũng chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thơm người ta.

Tô Mặc Tu thơm xong, lại có chút hối hận.

Ngôn Cảnh Tắc không chừng đã chuẩn bị tâm lý rất lâu mới thơm mặt y, vậy mà y đi hôn miệng Ngôn Cảnh Tắc…

Có khi nào Ngôn Cảnh Tắc lộ ra biểu cảm chán ghét, không muốn diễn kịch với y nữa hay không?

Nghĩ như vậy, Tô Mặc Tu thối lui về phía sau, nhưng y vừa động đã bị Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy, Ngôn Cảnh Tắc còn áp về phía y, biến một cái thơm đơn thuần thành một cái hôn.

Tô Mặc Tu bị hôn đến ngốc, thân thể lại cứng đờ bất động lần nữa.

Ngôn Cảnh Tắc hôn một hồi lâu mới buông người ra, sau đó thì chú ý tới Tô Mặc Tu đã mặt đỏ tai hồng, ánh mắt mê ly.

Tô Mặc Tu thật sự rất yêu hắn, nguyên chủ vào lúc sống chết trước mắt bỏ Tô Mặc Tu lại, trực tiếp chôn vùi tiền đồ của Tô Mặc Tu, hắn cho rằng Tô Mặc Tu có ra sao cũng sẽ thật lâu mới có thể cho hắn sắc mặt tốt, kết quả hiện tại hắn cũng chưa làm gì, Tô Mặc Tu vậy mà đã tha thứ cho hắn.

Ngôn Cảnh Tắc vừa đau lòng, vừa hận sắt không thành thép.

“A Tu, sao đệ lại dễ dỗ như vậy…” Ngôn Cảnh Tắc thở dài: “Sau này đệ phải yêu quý một chút bản thân mình.”

Tô Mặc Tu gật gật đầu, không nói chuyện.

Sau này, y sẽ tự đem bản thân mình đặt ở vị trí đệ nhất.

Y chính là ma tu ích kỷ.

Nhưng giờ phút này, y không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn lập tức hưởng thụ.

Y còn muốn Ngôn Cảnh Tắc đối xử với y càng tốt một chút, chẳng sợ càng tốt đó là giả.

Trong mắt Tô Mặc Tu mang theo điểm lệ quang: “Sư huynh, khi đó huynh bỏ ta lại, ta thật sự rất khó chịu, còn có mấy ngày hôm trước, sao huynh không tới xem ta?”

“A Tu, ta sai rồi.” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng ôm lấy người mà dỗ: “Khi đó đầu óc ta không thanh tỉnh……”

“Sư huynh huynh thơm thơm ta, ta sẽ không khó chịu nữa.” Tô Mặc Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền hôn lên, Tô Mặc Tu ôm lại hắn.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy cuộc sống của mình tốt đẹp đến mức không chân thật.

Thời điểm hắn mới vừa xuyên qua lại đây, Tô Mặc Tu còn có điểm phòng bị hắn, nhưng mà không bao lâu, Tô Mặc Tu đã bắt đầu dính hắn, một bộ dáng coi hắn như toàn bộ để dựa vào. 

Hắn có thể hôn môi Tô Mặc Tu, thậm chí còn có thể làm chuyện càng thân mật hơn… Đương nhiên, cố kỵ thân thể Tô Mặc Tu, hắn rốt cuộc không có làm gì.

Hắn là tu sĩ Kim Đan kỳ, Tô Mặc Tu lại là người thường, hơi vô ý chút thôi thì hắn sẽ thương tổn đến Tô Mặc Tu.

Thật là…… Sao Tô Mặc Tu lại đơn thuần như vậy?!

Ngôn Cảnh Tắc thậm chí cảm thấy mình cần phải nói thêm cho Tô Mặc Tu tỉnh hơn một chút, để y học được cách bảo trì cảnh giác với người khác. 

Đương nhiên, hắn thường đề không được vài câu.

“A Tu, trên thế giới này có rất nhiều người xấu, đệ không thể đào tim đào phổi với người ta.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói một lần.

“Sư huynh, huynh sẽ bảo hộ ta chứ?” Tô Mặc Tu hỏi.

“Sẽ.”

“Vậy ta đây cái gì cũng không sợ.” trong mắt Tô Mặc Tu tràn đầy tín nhiệm.

Ngôn Cảnh Tắc nơi nào còn tiếp tục giáo dục y, cũng chỉ nghĩ muốn tăng lên thực lực của chính mình, bảo hộ y!

Sao Tô Mặc Tu của hắn lại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy chứ?

Vấn đề duy nhất của Tô Mặc Tu chính là quá dính người —— mấy ngày này, hắn vài lần nghĩ ra khỏi cửa, đi chuẩn bị cho Tô Mặc Tu một chút linh thảo linh tinh, nhưng Tô Mặc Tu đều nói sợ hãi, không cho hắn đi.

Hắn chỉ có thể dùng phù đưa tin gọi Dương Nhất Minh tới, để Dương Nhất Minh làm chạy chân.

Hôm nay, hắn lại bắt Dương Nhất Minh xuống dưới chân núi mua một ít thức ăn trở về.

“Sư huynh, huynh đối với ta thật tốt.” Tô Mặc Tu nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

“Ta đương nhiên phải đối tốt với đệ, đệ chính là đạo lữ của ta mà.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Tô Mặc Tu thật sự nơi chốn hợp tâm ý của hắn!

Lại nói tiếp, trong trí nhớ nguyên chủ, Tô Mặc Tu tuy rằng đối với người ngoài tương đối lãnh đạm, nhưng ở trước mặt nguyên chủ vẫn luôn thực ngoan thực mềm, nguyên chủ thật là đầu óc có vấn đề, thế mà lại chán ghét y, còn cảm thấy y như vậy là bởi vì ngại bần ái phú nâng cao dẫm thấp.

Có kẻ nào nâng cao dẫm thấp chỉ vì gia thế của hắn, tiếp cận hắn, sẽ đánh cược mạng sống đi cứu hắn?

Nếu một người có thể vì hắn đánh cược mạng sống, như vậy người này ngại bần ái phú thì đã sao?

Tô Mặc Tu nghe được hai chữ  “đạo lữ” lại suýt chút nữa khống chế không được ma khí trong cơ thể mình.

Bí cảnh kia, tại sao không thể mở ra muộn một chút? 

Như vậy cho dù Ngôn Cảnh Tắc không muốn cũng sẽ kết thành đạo lữ với y.

Nhưng tuy ma khí trong cơ thể quay cuồng, thời điểm Tô Mặc Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc thoạt nhìn vẫn thật ngoan như cũ: “Sư huynh, huynh coi ta là đạo lữ sao?”

“Đương nhiên.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đệ chờ ta một năm, một năm sau chúng ta sẽ tổ chức đại điển đạo lữ.”

Hắn mang Tô Mặc Tu về viện của mình đã được một tháng. 

Một tháng này, hắn ngoại trừ thân thiết với Tô Mặc Tu, mỗi ngày cũng sẽ tu luyện, mà vào không lâu trước đây, hắn đã nhẹ nhàng tiến vào Nguyên Anh kỳ.

Tu sĩ từ Kim Đan kỳ tiến vào Nguyên Anh kỳ đều sẽ trải qua thiên kiếp, nhưng hắn không gặp được.

Loại tình huống này…… Thường chỉ có trên người có cảnh giới nhưng không có tu vi, không thể không trùng tu mới có thể phát sinh.

Cho nên…… Hắn trước kia chỉ sợ thật là một lão tu sĩ tu vi cao thâm.

Sau Nguyên Anh kỳ chính là Phân Thần kỳ, Ngôn Cảnh Tắc tính tính, cảm thấy mình hẳn là có thể một năm sau là tới Phân Thần kỳ, đến lúc đó, hắn muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, người khác rốt cuộc không thể ngăn cản hắn.

Đến lúc đó, hắn có thể cùng Tô Mặc Tu kết làm đạo lữ, sau đó lại rời khỏi Huyền Minh Tông, để Tô Mặc Tu đi tu ma.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn muốn mang Tô Mặc Tu rời đi, nhưng cẩn thận suy xét, vẫn là quyết định tăng lên thực lực của chính mình trước, rồi lại mang Tô Mặc Tu đi.

Hắn không biết Tô Mặc Nhiên kia muốn làm cái gì, nhưng lấy tình huống hiện tại…… Huyền Minh Tông có phụ thân hắn ở, tính an toàn tóm lại so bên ngoài thắng một hơn một chút.

Một năm này, hắn tính không ra khỏi cửa, cứ buồn đầu ở nhà đánh sâu vào Phân Thần kỳ thôi!

Tô Mặc Tu dính hắn hẳn là bởi vì khuyết thiếu cảm giác an toàn, hắn bồi Tô Mặc Tu một năm, Tô Mặc Tu chắc là cũng có thể tốt hơn một chút.

Một năm sau tổ chức đại điển đạo lữ?

Tim Tô Mặc Tu lại một lần nữa đập nhanh hơn.

Một tháng này, Ngôn Cảnh Tắc đối xử với y thật sự rất tốt, không chỉ một tất không rời y, còn không thiếu thổ lộ với y, luôn miệng nói là sẽ đặt y ở vị trí quan trọng nhất.

Y sắp phải tin mất.

Hiện tại thân thể y đã khá hơn nhiều, còn trộm tu luyện qua, kỳ thật hoàn toàn có thể rời đi, sau đó tìm nơi thích hợp tu luyện.

Nhưng hiện tại, y lại là có điểm luyến tiếc đi rồi.

Một năm thời gian cũng không dài, nếu y lưu lại, có phải có thể cùng Ngôn Cảnh Tắc kết làm đạo lữ không?

Không, y như vậy sẽ liên lụy Ngôn Cảnh Tắc, rốt cuộc y đã nhập ma.

Cũng không nhất định, nếu Ngôn Cảnh Tắc là thiệt tình cùng y ở bên nhau, sau khi bọn họ ký kết khế ước đạo lữ, y có thể không tu ma, phế đi ma công của mình, làm một người bình thường cùng Ngôn Cảnh Tắc bên nhau vài thập niên……

Từ từ, y quá ngốc, Ngôn Cảnh Tắc định thời gian là một năm sau, nói không chừng chính là tạm thời dụ dỗ y thôi…… Ngôn Cảnh Tắc sao có thể cùng một phế nhân kết làm đạo lữ chứ?

Cho dù Ngôn Cảnh Tắc đồng ý, sư phụ y cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng nếu chỉ là dụ y, Ngôn Cảnh Tắc hy sinh có phải quá lớn rồi không? Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc không thiếu ôm y thơm y, hắn không cảm thấy ghê tởm hay sao?

Tâm Tô Mặc Tu loạn như ma, nhưng cuối cùng vẫn áp tất cả đủ loại cảm xúc của mình xuống, cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Sư huynh, chúng ta đây nói định rồi, một năm sau liền kết làm đạo lữ.”

“Được.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Huynh đừng gạt ta.” Tô Mặc Tu mặt đầy nghiêm túc.

“Ta tuyệt không lừa đệ.” Ngôn Cảnh Tắc lại hôn lên —— biểu cảm này của Tô Mặc Tu, hắn thấy được là muốn hôn rồi!

Hết chương 238.

Chương 239

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất thích cuộc sống như vậy, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện chính là cùng Tô Mặc Tu khanh khanh ta ta, thuận tiện nghiên cứu trù nghệ một chút… Cuộc sống như vậy hắn có thể sống đến thiên hoang địa lão.

Duy nhất tương đối phiền toái là Tô Mặc Nhiên đã  vài lần tìm tới cửa, thần thức trên người Tô Mặc Nhiên cũng đã vài lần lại đây điều tra.

Ngôn Cảnh Tắc không đối diện với thần thức kia, cũng không phản ứng tới Tô Mặc Nhiên.

Suy bụng ta ra bụng người, hắn chịu không nổi Tô Mặc Tu gần gũi một người hắn không thích, còn ái muội, nếu như vậy, hắn chắc chắn muốn phân rõ giới hạn với Tô Mặc Nhiên!

Tin tức Tô Mặc Nhiên truyền tới Ngôn Cảnh Tắc không xem, Tô Mặc Nhiên ở ngoài cửa kêu hắn hắn cũng không để ý tới, Tô Mặc Nhiên nhờ người khác tới tìm hắn…… Mấy ngày nay, ngoại trừ Dương Nhất Minh, ai hắn cũng không gặp.

Ngôn Cảnh Tắc thậm chí còn bố trí ngoài sân mình một trận pháp cách âm, như vậy Tô Mặc Nhiên ở bên ngoài kêu hắn thì Tô Mặc Tu sẽ không nghe được, cũng sẽ không vì vậy mà tâm tình không tốt.

Còn hắn…… Hắn có thần thức nên vẫn có thể biết được.

Hôm nay Tô Mặc Nhiên lại tới nữa, Ngôn Cảnh Tắc lại không để ý tới, chỉ một lòng làm thức ăn cho Tô Mặc Tu ăn.

Hắn đã học được dùng lò luyện đan làm ra rất nhiều món! Hắn thậm chí học được cả làm gà nướng!

Trước đó hắn đã bảo Dương Nhất Minh mua về một ít gà đã giết sẵn, đóng băng lại, lúc cần thì lấy một con ra nướng, nướng qua vài lần thì tay nghề trở nên tốt hơn, Tô Mặc Tu mỗi lần đều rất nể tình mà ăn rất nhiều!

Hôm nay Ngôn Cảnh Tắc lại làm gà nướng, sau khi làm xong, hắn và Tô Mặc Tu một người một nửa.

Hắn hiện tại đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thật ra không cần ăn gì cả, nhưng hắn làm đồ ăn, tự mình không ăn lại nhìn chằm chằm Tô Mặc Tu ăn cứ thấy quái quái, hắn cứ dứt khoát cùng ăn với Tô Mặc Tu.

Tuy nói bên trong những vật phàm tục này có tạp chất, nhưng một chút tạp chất như vậy thật sự ảnh hưởng đến hắn không lớn.

Chia xong gà nướng đang muốn ăn, Thanh Dương chân nhân đột nhiên đưa tin tới, bảo Ngôn Cảnh Tắc đi gặp ông.

Ngôn Cảnh Tắc không muốn đi cho lắm —— hắn đã tính toán một năm này không ra khỏi cửa, nhưng đây là Thanh Dương chân nhân đưa tin……

Tô Mặc Tu trước đó không cho Ngôn Cảnh Tắc ra cửa kỳ thật là không muốn Ngôn Cảnh Tắc đi gặp Tô Mặc Nhiên.

Y cũng muốn biết Ngôn Cảnh Tắc có phải thật sự có thể vì y, mặc kệ Tô Mặc Nhiên được hay không.

Kết quả, Ngôn Cảnh Tắc thế nhưng thật sự đã thật lâu không để ý đến Tô Mặc Nhiên.

Tô Mặc Tu thậm chí có một loại ảo giác, đó chính là Ngôn Cảnh Tắc thật sự thích mình……

Lúc này nhìn thấy Thanh Dương chân nhân đưa tin, Tô Mặc Tu nói: “Đại sư huynh, sư phụ tìm huynh, huynh mau đi đi.”

Sau khi y xảy ra chuyện, Thanh Dương chân nhân biểu hiện rất lạnh nhạt, nhưng y cũng không oán hận. Y có thể lý giải cách làm của Thanh Dương chân nhân.

Mấy năm nay, Huyền Minh Tông vì bồi dưỡng y đã dùng không ít tài nguyên, hiện tại y đột nhiên xảy ra chuyện, những tài nguyên đó tương đương với ném đá trên sông.

Mấy năm nay tuy Thanh Dương chân nhân đối với y không được tốt lắm, nhưng cũng không xấu, kỳ thật y có chút thẹn với Thanh Dương chân nhân.

“Ta đi rất nhanh sẽ trở lại.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Tô Mặc Tu một chút: “Đệ ở nhà chờ ta.”

Nhà? Tô Mặc Tu giật mình, nhìn theo Ngôn Cảnh Tắc ra cửa.

Ngôn Cảnh Tắc đi tìm Thanh Dương chân nhân nhưng vẫn để lại một sợi thần thức, thủ cái sân này.

Hắn sợ có người tới tìm Tô Mặc Tu phiền toái.

Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc nghiên cứu một chút thần thức của mình, hắn phát hiện bởi vì thân thể chịu tải không được nên lúc hắn vận dụng thần thức cần phải cẩn thận một chút,cũng không thể dùng quá nhiều, tóm lại là có hạn chế, cũng may miễn cưỡng vẫn đủ dùng.

Ngôn Cảnh Tắc đi vào chỗ Thanh Dương chân nhân mới phát hiện, ngoại trừ Thanh Dương chân nhân ra, còn có một người tu chân Phân Thần kỳ khác ở đây, bên cạnh tu sĩ Phân Thần kỳ kia còn có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đang đứng—— hắn dùng thần thức quan sát một chút mấy người này mà họ cũng không phát hiện.

“Đây là lão tổ Tô gia.” Thanh Dương chân nhân nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, giới thiệu nói.

Ngôn Cảnh Tắc cả kinh, nhìn về phía tu sĩ Phân Thần chỉ nhìn dung mạo thấy thấy có vẻ vô cùng trẻ tuổi kia.

Người này lớn lên có chút tương tự với Tô Mặc Tu, hóa ra là lão tổ Tô gia.

Tô gia là một trong bốn thế gia tiếng tăm lừng lẫy Tu chân giới, lai lịch phi phàm.

Mấy ngàn năm trước, thông đạo giữa Tu chân giới và Tiên giới chưa đóng cửa, khi đó thường có người phi thăng lên Tiên giới.

Mà trong số những người đó, có một vài người luôn đặc biệt xuất chúng như thế.

Tổ tiên Tô gia lúc trước chính là một đệ tử của một tiên nhân đã phi thăng.

Vị tiên nhân kia không thích giao tiếp với người khác, tên không bao nhiêu người biết, nhưng sự tích của người đó, chẳng sợ đã qua đi 5000 năm vẫn có người tán dương như cũ. 

Vị tiên nhân này được người coi là Phá Ma Tiên Tôn.

Năm đó, ngài là do một vị ma tu tiếng tăm lừng lẫy nữ và một vị tiên tu sinh ra, từ nhỏ sinh hoạt bên trong ma tu.

Lúc ấy giữa ma tu và tiên tu đã đánh túi bụi, phụ thân hắn là tiên tu, những ma tu đó tất nhiên không tốt với ngài, khi dễ các kiểu.

Ngài xác thực cũng không hợp với những ma tu đó —— ngài cũng không tu ma, ngược lại tu tiên, sau đó còn từ giữa ma tu chạy ra ngoài.

Chỉ là, mẫu thân ngài là ma tu, ngài ở bên phía người tu tiên cũng không ai muốn nhìn.

Thời trẻ ngài sống đến vô cùng gian khổ, độc lai độc vãng, nhưng dù vậy, ngài vẫn bằng vào thiên phú cử thế vô song, trong trăm năm ngắn ngủi đã đạt được Phân Thần kỳ.

Sau đó, ngài cầm một thanh kiếm, phàm là gặp phải ma tu làm ác thì giết chết chúng, cuối cùng có một danh hào Phá Ma Tiên Tôn.

Phá Ma Tiên Tôn hai trăm tuổi thì phi thăng, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*, chỉ là tính tình có hơi quái.

(*trước không có người xưa làm, tương lai cũng không ai làm được)

Trước khi phi thăng ngài cũng không thâm giao với ai, thậm chí cả người gặp qua gương mặt thật của ngài cũng không có --- ngài hằng năm đều mang mặt nạ, nghe nói đây là bởi vì mẫu thân ngài là một ma tu tu luyện mị công, ngài cũng có tư dung tuyệt thế, không muốn bị người mơ ước.

Tổ tiên Tô gia từng được Phá Ma Tiên Tôn cứu, lại vào lúc Phá Ma Tiên Tôn phi thăng giúp đỡ Phá Ma Tiên Tôn chắn vài kẻ đến quấy rối, đã được Phá Ma Tiên Tôn lưu lại truyền thừa, cuối cùng mới chậm rãi phát triển Tô gia.

Ngôn Cảnh Tắc từ trong trí nhớ nguyên chủ tìm ra lai lịch Tô gia, nhưng đối với lão tổ Tô gia trước mắt lại không có hảo cảm gì.

Dù sao lão tổ Tô gia này vẫn luôn không tốt với Tô Mặc Tu, còn Tô Mặc Nhiên kia được người Tô gia nâng niu trong lòng bàn tay mà sủng ái!

Nhưng ở Tu chân giới, lễ phép nên có vẫn phải có, Ngôn Cảnh Tắc hành lễ: “Gặp qua lão tổ.”

Hắn mới vừa hành lễ, liền cảm giác được thần thức của lão tổ Tô gia quét đến bên người mình.

Ngôn Cảnh Tắc cả kinh trong lòng, vội vàng che giấu thực lực bản thân.

Bất kể là Kim Đan kỳ hay là Nguyên Anh kỳ, muốn ở che giấu tu vi trước mặt cao thủ Phân Thần kỳ đều là không có khả năng, nhưng hắn chỉ xem cảnh giới thần thức, kỳ thật điểm số cao đến thần kỳ!

Hắn muốn che giấu tu vi là chuyện quá đơn giản!

Thời điểm thần thức của lão tổ Tô gia bao phủ đến trên người Ngôn Cảnh Tắc, Thanh Dương chân nhân nhíu mày lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng --- lão tổ Tô gia ngoại trừ điều tra tu vi Ngôn Cảnh Tắc ra cũng không làm gì khác.

"Con trai của đạo hữu quả là thiên tư xuất chúng.” thần thức lão tổ Tô gia dạo một vòng quanh người Ngôn Cảnh Tắc, rất nhanh đã thu về.

Thanh Dương chân nhân nói: “Quá khen, Tô gia cũng là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp.”

Tô gia lão tổ nói: “Cũng bất quá là như thế…… Đạo hữu, hôm nay lại đây là có chuyện quan trọng muốn báo cho.”

“Chuyện gì?” Thanh Dương chân nhân hỏi.

Tô gia lão tổ nói: “Đại khái 60 năm trước, các chủ Thiên Cơ Các đã đến Tô gia.”

Thanh Dương chân nhân cả kinh.

Tu chân giới một các hai môn tam tông bốn thế gia, xếp ở đệ nhất chính là Thiên Cơ Các, mà Thiên Cơ Các có thể xếp đệ nhất cũng không phải bởi vì tu sĩ Thiên Cơ Các cường đại cỡ nào, mà là bởi vì người Thiên Cơ Các có thể nhìn trộm thiên cơ.

Thiên Cơ Các tồn tại đã mấy vạn năm, trong mấy vạn năm này, đại sự ở Tu chân giới, Thiên Cơ Các kỳ thật đều sẽ tiên đoán trước.

Có rất nhiều lần chính là dựa vào các chủ Thiên Cơ Các tiên đoán, Tu chân giới mới có thể tránh được một vài tai họa có thể hủy diệt toàn bộ Tu chân giới! 

Chỉ là người Thiên Cơ Các rất ít ra ngoài, các chủ Thiên Cơ Các càng không dễ dàng ra khỏi cửa, vậy mà 60 năm trước lão tổ Tô gia gặp được các chủ Thiên Cơ Các… Đây là vì sao?

“Các chủ Thiên Cơ Các lúc ấy nói với ta, nói là có một vị tiên quân sắp sửa buông xuống Tô gia, có thể thay đổi hiện trạng của Tu chân giới.” lão tổ Tô gia nói.

Thanh Dương chân nhân trước đó nghe được “các chủ Thiên Cơ Các” cũng đã không bình tĩnh như vậy, giờ phút này mặt càng lộ vẻ khiếp sợ, Ngôn Cảnh Tắc thậm chí có thể cảm giác được thần thức ông cũng muốn không xong.

Linh lực ở Tu chân giới càng ngày càng ít, càng ngày càng xuống dốc, thật muốn có thể thay đổi hiện trạng…… Cũng khó quản Thanh Dương chân nhân kích động.

Thanh Dương chân nhân hỏi: “Là ai?”

“Hẳn là Mặc Nhiên.” Tô gia lão tổ nói: “Mặc Nhiên sớm thông tuệ, mới sinh ra thì dẫn khí nhập thể, những năm gần đây càng là người tiên tri sớm giác ngộ…… Ngoài ra, hắn rõ ràng tu vi thấp nhưng đôi lúc thậm chí có thể chỉ điểm* tu sĩ Nguyên Anh kỳ.”

(*chỉ điểm ở đây là chỉ đạo tu luyện, ví dụ đang tu chỗ nào trục trặc không thông suốt thì hỏi, được người giỏi hơn giúp đỡ)

Thanh Dương chân nhân biết Tô Mặc Nhiên người này, nghe nói là cậu ta, Ngôn Cảnh Tắc vẫn chưa biểu hiện ra cái gì, lại không muốn tin tưởng.

Tên Tô Mặc Nhiên kia thế nhưng là cái gì…… Tiên nhân chuyển thế? Chẳng lẽ thần thức trên người cậu ta thuộc về tiên nhân?

Thứ đồ kia còn có thể cứu vớt Tu chân giới ư?

Giỡn cái gì vậy! Thần thức kia không thuộc về Tô Mặc Nhiên, nói cách khác chuyện Tô Mặc Nhiên là tiên nhân chuyển thế căn bản không thành lập……

Ngôn Cảnh Tắc không tin Tô Mặc Nhiên kia là tiên nhân hạ phàm —— thật muốn có tiên nhân hạ phàm, tiên nhân kia cũng nên là hắn!

Thần thức hắn so với thần thức trên người Tô Mặc Nhiên còn mạnh hơn một đường, hơn nữa hắn tinh tường biết, chính mình là xuyên qua tới đây!

Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy thì nghe được lão tổ Tô gia lại nói: “Đây là thiên đại chuyện tốt, ta vốn dĩ rất vui sướng, chưa từng nghĩ đúng lúc này, các chủ Thiên Cơ Các đột nhiên lại nói: ‘Có ma khí!’, ông nói xong thì bắt đầu bấm đốt ngón tay, kết quả đột nhiên hôn mê, vẫn luôn không tỉnh. Sau đó, người Thiên Cơ Các đã mang ông ấy đi, ta cũng chưa gặp lại ông ấy."

“Có ma khí?” Thanh Dương chân nhân cũng nghi hoặc.

Lão tổ Tô gia lại nói: “Không lâu sau, Tô gia có hai đứa nhỏ sinh ra, Mặc Nhiên mới sinh ra thì hiển lộ ra bất đồng, còn Mặc Tu…… Khi còn bé, trên người nó có ma khí.”

Sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc biến đổi, lại không đơn giản là vì lời lão tổ Tô gia nói —— hắn cảm giác được Tô Mặc Nhiên vào sân mình.

Tô Mặc Nhiên đi tìm Tô Mặc Tu? Gã muốn làm cái gì?

Ngôn Cảnh Tắc bất chấp lão tổ Tô gia và Thanh Dương chân nhân, xoay người liền đi.

Mà cùng lúc đó, Tô Mặc Nhiên đã vào sân của Ngôn Cảnh Tắc, gặp được Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu đã trở thành một phế nhân, gã nhìn thấy Tô Mặc Tu như vậy đã cảm thấy khoái ý.

Đời trước, Tô Mặc Tu là phong cảnh cỡ nào?

Gã là tiên quân Tô gia chuyển thế, được lão tổ Tô gia phủng trong lòng bàn tay sủng, muốn cái gì có cái đó, nhưng hiện tại…… Cái gì Tô Mặc Tu cũng không có.

Hết chương 239.

-----
Tui đọc tu tiên nhiều nên có một số từ auto tự hiểu không chú thích, không biết mọi người cần chú thích không, nếu mọi người có chỗ nào không hiểu thì comment để tui chú thích cho nha
⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp