Chương 233: Thế giới thứ 12: Đại sư huynh và tiểu sư đệ nhập ma

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Huyền Minh Tông, Bích Tiêu Phong.

Huyền Minh Tông là môn phái lớn nhất tu chân giới, mà Bích Tiêu Phong là nơi chưởng môn Huyền Minh Tông cư trú, cũng là nơi có linh khí tối cao nhất Huyền Minh Tông.

Giờ phút này, đỉnh núi Bích Tiêu Phong, một chỗ trong tiểu viện, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên tỉnh lại.

Đầu hắn có hơi choáng trầm trầm, trong hoảng hốt, hắn phảng phất nhìn thấy một vài bóng người hiện lên trước mặt hắn, một đám người kia đều cho hắn một loại cảm giác quen thuộc khó có thể miêu tả, dường như là một bộ phận của thân thể hắn.

Hắn yêu sâu sắc những người này.

Từ từ, hắn hoa tâm như vậy sao? Thích nhiều người như vậy?

Chuyện này không nên a! Hắn rõ ràng cảm thấy mình là một người chuyên tình!

Ngôn Cảnh Tắc nhíu mày lại, muốn đi nhìn bộ dáng những người đó, lại vô luận như thế nào cũng nhìn không rõ.

Hắn không biết mình là ai, cũng không biết mình ở địa phương nào, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy, mình hẳn là xuyên qua.

Thân thể này hẳn là không phải của hắn!

Nhưng thế giới này hắn thật ra cảm thấy có điểm quen thuộc.

Mình rốt cuộc xuyên thành ai? Hoàn toàn không có ký ức như vậy có thể gặp nguy hiểm hay không? Còn có những người hắn cảm thấy đã từng thích kia lại là ai?

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. 

Hắn ở trong một gian phòng trống, đang ngồi trên một cái đệm hương bồ.

Trong phòng này trống rỗng, không có đồ vật gì, nhưng có một vài cục đá xinh đẹp bày một vòng quanh người hắn, trên những tảng đá đó còn có từng luồng năng lượng tràn ra, tràn ngập vào không khí xung quanh hắn.

Hắn không hiểu sao có chút ghét bỏ mấy năng lượng này, tâm niệm vừa chuyển lại trực tiếp hấp thu chúng, cũng không biết có phải hắn hấp thu tốc độ quá nhanh không, những cục đá đó còn nháy mắt hóa thành bột mịn.

Sau khi hấp thu năng lượng xung quanh, Ngôn Cảnh Tắc đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn không rõ mình ở đâu như cũ, người trước đó còn mơ hồ hình bóng càng hoàn toàn nghĩ không ra.

Đó chỉ như hắn đã nằm một giấc mộng.

Ôm lấy đầu mình, Ngôn Cảnh Tắc thở dài.

Hắn hoa tâm chẳng lẽ là bởi vì…… Hắn chung quy đã quên người trước kia hắn thích?

Ngôn Cảnh Tắc đang rối rắm, đột nhiên cảm giác được có người tới gần, hắn nhíu mày lại, nhìn về phía cửa đã thấy có người mở cửa đi đến.

Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc một thân đạo bào màu xanh lá, thân hình hơi béo, cậu vừa tiến vào đã phẫn nộ nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Đại sư huynh! Tô sư huynh xảy ra chuyện như vậy, ngươi không đi nhìn y sao?”

Mặt Ngôn Cảnh Tắc không biểu cảm, lạnh lùng mà nhìn về phía người này —— người kia là ai? Tô sư huynh kia lại là ai?

Đại khái là biểu cảm của Ngôn Cảnh Tắc quá lãnh đạm, người này nuốt một ngụm nước miếng, có chút bất an nói: “Đại sư huynh, Tô sư huynh thích ngươi nhất… Ngươi đi xem y đi, y…”

Nói đến sau, trong mắt người này thậm chí chứa cả nước mắt.

Ngôn Cảnh Tắc đối với tình huống hiện giờ hoàn toàn không biết gì cả, nguyên bản không muốn đi ra ngoài gặp người, miễn cho bị người ta phát hiện chỗ bất đồng của mình, nhưng không biết vì sao, giờ phút này hắn đột nhiên có điểm muốn đi gặp Tô sư huynh kia.

Nếu như thế…… Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, lạnh lùng mà nói: “Dẫn đường.”

Nam tử thân hình hơi béo trẻ tuổi kia thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người ra khỏi nhà, mũi nhân nhấc lên đã phiêu ra ngoài.

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc căng thẳng--- hắn không biết phương pháp đi đường này!

Cũng may người này hành động hết thảy hắn đều có thể rõ ràng cảm nhận được… Ngôn Cảnh Tắc dùng phương pháp đồng dạng phiêu ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã “phiêu” tới một cái sân gần đó.

Sân kia không khác gì chỗ của hắn, mà giờ phút này, một giọng nói từ bên trong truyền ra: “Cút! Ngươi cút cho ta!”

Giọng nói kia…… Thật là dễ quàn!

Ngôn Cảnh Tắc nghe được giọng nói này, hơi hơi sửng sốt, ngay lúc này, hắn nhìn thấy một thiếu niên mặt đầy đơn thuần, nhìn tuổi không lớn từ trong phòng ra tới.

Thiếu niên này mặc quần áo màu trắng từ lông thú, quần áo kia bọc hết cả người cậu lại, làm mặt cậu đặc biệt nhỏ, trên khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay kia lại có một đôi mắt to thanh triệt, thật dễ làm người có hảo cảm.

1Nhưng Ngôn Cảnh Tắc có điểm thất thần —— hắn nhớ thương đến cái người kêu “Cút!” kia.

“Ngôn sư huynh,” thiếu niên kia nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, mắt to thanh triệt hiển lộ ra vui sướng, “Ngôn sư huynh, thương thế của ngươi ổn rồi sao?”

“Ừm.” Ngôn Cảnh Tắc tùy ý lên tiếng, hắn định đi vào, nhưng thiếu niên này che trước cửa…… Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc ẩn ẩn dâng lên một cỗ không kiên nhẫn.

“Ngôn sư huynh, ca ta tâm tình không tốt, ngươi đảm đương nhiều một chút…”

“Tô Mặc Nhiên, ta bảo ngươi cút!” giọng nói trong phòng lại lần nữa vang lên.

Trong mắt thiếu niên tên Tô Mặc Nhiên kia hiện lên một tia bị tổn thương: “Ngôn sư huynh, ca ta không muốn nhìn thấy ta, ta đi trước.”

Cậu nói, liền cúi đầu đi ra ngoài.

Mà cậu mới ra khỏi sân, Ngôn Cảnh Tắc đã cảm giác được một cường giả canh giữ ở phụ cận đi đến bên cạnh cậu ta, nói với cậu: “Nhiên Nhiên, Tô Mặc Tu kia đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn tới xem y làm gì?"

Tô Mặc Nhiên nói: “Ca ta bị thương, trong lòng khó chịu mới có thể như vậy……”

Đối thoại của hai người này đoạn sau Ngôn Cảnh Tắc không nghe được, hắn đã vào phòng, sau đó trong đầu trống rỗng.

Hắn nhất kiến chung tình!

Nhà này bài trí giống nơi hắn ở như đúc, mà giờ phút này, trên đệm hương bồ có một người trẻ tuổi đang ngồi, có chút giống với thiếu niên ban nãy đi ra ngoài, nhưng mày kiếm mắt sáng, càng hiện anh khí, nhìn cũng lớn hơn một chút.

Chỉ là người trẻ tuổi này sắc mặt tái nhợt, sắc mặt thật sự không đẹp, thời điểm nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, trong mắt y càng phẫn nộ xen lẫn thống khổ.

Ngôn Cảnh Tắc còn cảm giác được, trong thân thể người này có một ít năng lượng lung tung rối loạn đang va chạm khắp nơi, hủy hoại thân thể y —— người này đang gặp phải cục diện phi thường không, tùy thời đều có khả năng ngã xuống.

Mặt Ngôn Cảnh Tắc lộ vẻ lo lắng, người hắn thích đây là gặp phải chuyện gì?

Từ từ, hắn dễ dàng nhất kiến chung tình như vậy sao? Cho nên trước kia mới thích nhiều người như vậy?

Các loại ý niệm lung tung rối loạn hiện lên trong đầu Ngôn Cảnh Tắc, hắn hoãn hoãn tâm thần, ngồi xổm xuống trước mặt người nọ: “Mặc Tu……”

Hắn mới vừa ngồi xổm xuống đã thấy người trước mắt này phun ra một búng máu về phía mình, còn ngã về phía hắn.

Chỉ là người này rất nhanh đã ý thức được gì đó, cứng rắn xoay chuyển thân thể của mình, ngã về hướng bên cạnh.

May mắn tốc độ Ngôn Cảnh Tắc cực nhanh, trước khi y ngã xuống phi thân lên đón được y, ôm y vào trong ngực, mình cũng ngồi trên mặt đất: “Mặc Tu……”

Đầu Ngôn Cảnh Tắc lại choáng lên, ký ức của nguyên chủ thân thể này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Nhìn thấy ký ức nguyên chủ, sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc biến đổi —— kẻ hắn xuyên qua này, chính là một tên cặn bã!

Sao hắn lại xuyên thành một kẻ như vậy?!

Nguyên chủ thân thể này cũng tên là Ngôn Cảnh Tắc như hắn, là con trai của tông chủ Huyền Minh Tông, Thiên linh căn hệ băng, người xuất sắc trẻ tuổi trong tu chân giới, đứng đầu bảng Thiên Kiêu Bảng*.

(*bảng xếp hạng thiên kiêu, viết gọn của thiên chi kiêu tử, tức con của trời, những người có năng lực giỏi tự nhiên)

Cái gọi là Thiên Kiêu Bảng này là bảng xếp hạng các tu sĩ dưới Nguyên Anh của các đại tông môn ở Tu chân giới tiến hành đại bỉ, vào thi đấu mười năm trước, nguyên chủ lực áp các tu sĩ Kim Đan khác, giành được hạng nhất.

Ở Tu chân giới, nguyên chủ hoàn toàn xứng đáng là thiên chi kiêu tử.

Mà giờ phút này hắn ôm Tô Mặc Tu, là sư đệ nguyên chủ, cũng là đối tượng nguyên chủ vốn nên vào mấy tháng trước tổ chức đại điển đạo lữ lập khế ước.

Tô Mặc Tu cũng như nguyên chủ, là Thiên linh căn hệ băng hiếm thấy, năm mươi năm trước y bái nhập Huyền Minh Tông, đã được tông chủ Huyền Minh Tông thu vào môn hạ.

Y thiên tư trác tuyệt, tu luyện chỉ ngắn ngủi 50 năm đã bước vào Kim Đan kỳ, trong số những người trẻ tuổi Huyền Minh Tông, thiên phú chỉ xếp sau nguyên chủ.

Y và nguyên chủ linh căn giống nhau, tu luyện công pháp giống nhau, còn thích nguyên chủ, trong mắt rất nhiều người, y và nguyên chủ là một đôi trời đất tạo nên.

Nguyên chủ đối với y không thể gọi là thích, nhưng cũng không chán ghét, thấy y thích mình thì quyết định cùng y ở bên nhau, cùng y kết thành đạo lữ, cùng nhau song tu.

Trước khi tổ chức đại điển đạo lữ, nguyên chủ quyết định đi ra ngoài trải qua nguy hiểm, thuận tiện chọn một loại lễ vật đưa cho y, nhưng mà chính vì một chuyến đi ra ngoài này, nguyên chủ gặp đường đệ Tô Mặc Nhiên của y.

Mới đầu nguyên chủ bất quá là nhìn trên mặt mũi Tô Mặc Tu mới đồng hành với Tô Mặc Nhiên, nhưng sau khi ở chung, hắn lại không thể tự kềm chế mà thích Tô Mặc Nhiên.

Hắn mới đầu không ý thức được cảm tình của mình, mang theo Tô Mặc Nhiên đi vào Huyền Minh Tông, sau khi phát hiện Tô Mặc Tu không thích Tô Mặc Nhiên, luôn nhằm vào Tô Mặc Nhiên, thậm chí động thủ với Tô Mặc Nhiên động thủ, mới phát hiện cảm tình của mình với Tô Mặc Nhiên đã thay đổi.

Chờ khi nguyên chủ biết được Tô Mặc Tu đã từng định qua một đối tượng đính hôn, nhưng vì người đó thực lực không đủ mạnh, gia thế không tốt nên đã từ hôn với người đó, càng cảm thấy Tô Mặc Tu tâm nhãn nhiều, hư vinh ngạo mạn, ngại bần ái phú…… Tô Mặc Nhiên lại bất đồng, đơn thuần đáng yêu, thuần khiết thiện lương.

Nguyên chủ bắt đầu chán ghét Tô Mặc Tu, thậm chí nói với phụ thân mình, không muốn cùng Tô Mặc Tu kết thành đạo lữ.

Chỉ là lúc ấy chuyện bọn họ muốn tổ chức đại điển đạo lữ mọi người đều biết, chưởng môn Huyền Minh Tông, phụ thân nguyên chủ tất nhiên là không đồng ý hủy bỏ đại điển đạo lữ.

Nguyên chủ thấy phụ thân không đồng ý, càng bất mãn với Tô Mặc Tu, cảm thấy Tô Mặc Tu cố ý lấy lòng phụ thân mình, bức mình cùng y kết thành đạo lữ……

Đúng lúc này, bí cảnh Hiên Viên gần trăm năm mới mở một lần, chỉ có tu sĩ dưỡi Nguyên Anh mới có thể vào đột nhiên mở!

Tu chân giới đã mấy ngàn năm không có ai phi thăng, thông đạo thông đến Tiên giới phảng phất như đã hoàn toàn đóng cửa, mà một người phi thăng cuối cùng của Tu chân giới là từng vào bí cảnh Hiên Viên.

Ngoài ra, mấy ngàn năm nay, chí cường giả của Tu chân giới, trên cơ bản đều là từng vào bí cảnh Hiên Viên.

Bí cảnh này trọng yếu phi thường, so với đại điển đạo lữ còn quan trọng hơn nhiều, đại điển đạo lữ của nguyên chủ và Tô Mặc Tu đã bị dời lại —— cường giả trẻ tuổi của Tu chân giới tất cả đều vào bí cảnh này.

Nguyên chủ và Tô Mặc Tu một đường đi vào, lại một lòng đi theo Tô Mặc Nhiên, ở bên trong bí cảnh, Tô Mặc Nhiên chọc phải một con yêu thú đáng sợ, lúc yêu thú kia công kích bọn họ, nguyên chủ còn mang theo Tô Mặc Nhiên chạy trốn, lại quên mất Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu bị yêu thú đả thương, Kim Đan rách nát, gân mạch vỡ vụn, may mắn lúc ấy bí cảnh mở ra, y bị đưa ra khỏi bí cảnh, mới nhặt về một cái mạng.

Giờ phút này, bọn họ mới ra khỏi bí cảnh không quá mấy ngày.

Nguyên chủ biết được Tô Mặc Tu thành phế nhân, rất là cao hứng, mấy ngày nay không có tới xem qua Tô Mặc Tu…… Ngôn Cảnh Tắc đối diện ánh mắt phẫn nộ Tô Mặc Tu nhìn qua, suýt chút nữa phun ra một búng máu.

Nguyên chủ hại hắn!

Hắn hiện tại nên làm sao theo đuổi đối tượng nhất kiến chung tình bị chính mình làm hại thành phế nhân đây?

Hết chương 233.

Chương 234 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Nguyên chủ cảm thấy Tô Mặc Tu không phải người tốt, nhưng Ngôn Cảnh Tắc nhìn lại ký ức nguyên chủ, lại cảm thấy Tô Mặc Tu một chút vấn đề cũng không có.

Thời điểm nguyên chủ mới vừa mang theo Tô Mặc Nhiên về Huyền Minh Tông, Tô Mặc Tu tuy không thích Tô Mặc Nhiên nhưng cũng không có nhằm vào Tô Mặc Nhiên, sau đó y lại năm lần bảy lượt đối phó Tô Mặc Nhiên, thật sự là nguyên chủ và Tô Mặc Nhiên làm chuyện quá mức đáng giận.

Nguyên chủ lần đó ra cửa, vốn là vì đi chuẩn bị lễ vật cho đạo lữ chuẩn là Tô Mặc Tu này, nhưng lúc trở về đã sớm quên chuyện này, căn bản không mang về lễ vật, còn đưa Linh Khí hộ thân mình luôn coi là bảo bối cho Tô Mặc Nhiên.

Lúc ấy Tô Mặc Tu đã rất không cao hứng, nhưng nguyên chủ lại hoàn toàn không chú ý tới, vẫn luôn bồi Tô Mặc Nhiên, đối xử với Tô Mặc Nhiên rất là quan tâm không nói, còn mang theo Tô Mặc Nhiên đi chơi khắp nơi, chỉ điểm Tô Mặc Nhiên tu luyện.

Ngược lại là Tô Mặc Tu tới tìm hắn thương lượng chuyện tổ chức đại điển đạo lữ, nguyên chủ lại không thèm để ý tới.

Trừ phi Tô Mặc Tu không thích nguyên chủ, bằng không không có khả năng không có ý kiến.

Tô Mặc Tu là yêu nguyên chủ sâu sắc, cho nên y nhìn Tô Mặc Nhiên không vừa mắt, ước gì Tô Mặc Nhiên sớm một chút rời đi mới ổn, nhìn thấy nguyên chủ cùng Tô Mặc Nhiên ở bên nhau cũng sẽ nghĩ cách chen đi vào, ngầm còn tìm Tô Mặc Nhiên náo loạn vài lần, thậm chí động thủ với Tô Mặc Nhiên.

Làm đạo lữ chuẩn của nguyên chủ, Tô Mặc Tu làm những việc này thật sự quá bình thường, cố tình nguyên chủ đã thích Tô Mặc Nhiên, tự nhiên cảm thấy Tô Mặc Tu làm chuyện thảo người ghét, thậm chí cảm thấy Tô Mặc Tu là đang khi dễ Tô Mặc Nhiên.

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại duy nhất may mắn chính là nguyên chủ tuy thích Tô Mặc Nhiên nhưng cũng không có nói với những người khác, cũng không thổ lộ với Tô Mặc Nhiên, chẳng sợ nói với phụ thân muốn chậm lại đại điển đạo lữ cũng chưa nói làm như vậy là bởi vì thích Tô Mặc Nhiên.

Tô Mặc Nhiên là Thủy Mộc song linh căn, tuy không tính kém nhưng cũng cũng không tốt, nguyên chủ rất rõ ràng, phụ thân mình tuyệt đối sẽ không cho phép mình và Tô Mặc Nhiên ở bên nhau.

Vì không để Tô Mặc Nhiên bị phụ thân hắn chán ghét, hắn chỉ nói mình không thích Tô Mặc Tu, không muốn sớm cùng Tô Mặc Tu kết thành đạo lữ như vậy.

Có lẽ……Mình còn có thể cứu giúp một chút?

Ngôn Cảnh Tắc nhìn Tô Mặc Tu đang bị mình ôm, bắt đầu giúp Tô Mặc Tu chải vuốt linh lực hỗn loạn trong cơ thể. 

Tô Mặc Tu nguyên bản là tu sĩ Kim Đan kỳ, nhưng giờ phút này Kim Đan của y đã rách nát, tất cả kinh mạch trong thân thể y cũng đều bị chặt đứt.

Có thể nói, y đã không có biện pháp tu luyện bình thường, trừ phi tìm được thiên tài địa bảo* giúp y trọng tố thân thể.

(*những vật phẩm quý hiếm trong trời đất)

Nhưng mấy ngàn năm nay, người Tu chân giới không chỉ vẫn luôn không có cách nào phi thăng, linh lực trong toàn bộ Tu chân giới cũng bị hạ xuống, các loại thiên tài địa bảo cũng càng ngày càng ít.

Mọi người coi trọng bí cảnh như vậy cũng là vì bên trong bí cảnh linh lực càng mạnh, còn có được rất nhiều thiên tài địa bảo ngoại giới không có.

Cho nên, hắn còn có thể cứu giúp một chút tẩy trắng ở chỗ Tô Mặc Tu, nhưng Tô Mặc Tu lại gần như không cứu được.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía người trong lồng ngực, thấy Tô Mặc Tu đã hôn mê bất tỉnh.

Trong lòng hắn cảm kích động kịch liệt, muốn hôn môi người này, nhưng lại không dám.

Nguyên chủ phía trước làm những chuyện quá không xong, những chuyện làm sau này càng đặc biệt tra.

Trái tim Ngôn Cảnh Tắc trầm xuống, lại nghĩ tới chuyện kế tiếp sẽ phát sinh.

Tô Mặc Tu là Thiên linh căn hệ băng, làm người lạnh nhạt, không thích phản ứng người người, chỉ biết tu luyện, ở Huyền Minh Tông cũng không làm cho người ta thích. Sau khi chuyện y và nguyên chủ muốn kết làm đạo lữ truyền ra, càng có người ngầm nhằm vào y —— ở Huyền Minh Tông, người thích nguyên chủ không ít.

Chờ đến khi Tô Mặc Nhiên tới Huyền Minh Tông……Trên người Tô Mặc Nhiên có không ít thứ tốt, hào phóng tán tài, lại ở Huyền Minh Tông có rất nhiều ủng hộ, những người này nhìn thấy Tô Mặc Tu nhằm vào Tô Mặc Nhiên, ấn tượng với Tô Mặc Tu càng kém hơn.

Mà chưởng môn Huyền Minh Tông, sư phụ Tô Mặc Tu và phụ thân nguyên chủ, ông tu tiên đã lâu rồi, cảm tình phá lệ đạm mạc, đối với đứa con trai như nguyên chủ cũng không để bụng, càng đừng nói Tô Mặc Tu.

Thứ duy nhất ông coi trọng chính là tông môn.

Trước kia Tô Mặc Tu thiên phú trác tuyệt, ông liền rất coi trọng Tô Mặc Tu, nhưng khi Tô Mặc Tu trở thành phế nhân,  trực tiếp không để ý tới Tô Mặc Tu.

Hơn nữa nguyên chủ cũng không hề để ý tới Tô Mặc Tu, y mới ra khỏi bí cảnh, thân bị trọng thương, ở Huyền Minh Tông lại càng bước đi gian nan.

Nếu không phải chưởng môn Huyền Minh Tông vì giao tình với người khác, thu tiểu đồ đệ thiên phú rất kém cỏi Dương Nhất Minh nhớ thương tình cũ quan tâm rất nhiều tới Tô Mặc Tu, không chừng Tô Mặc Tu sẽ đói chết trong chính viện mình -- y đã không thể tích cốc* nữa.

(*tích cốc: không cần ăn uống nữa, thường Kim Đan trở lên là có thể tích cốc, trước đó vẫn phải ăn thức ăn hoặc linh thực - thức ăn có linh khí)

Dương Nhất Minh chính là tu sĩ thân hình hơi bứo trước đó đã gọi Ngôn Cảnh Tắc sang chỗ Tô Mặc Tu.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, sau khi Tô Mặc Tu bị mang về Huyền Minh Tông, cậu ta chiếu cố hai ngày, nhưng bởi vì cậu tu vi thấp nên không có biện pháp trị thương giúp Tô Mặc Tu, lại thấy Tô Mặc Tu hôn mê còn gọi tên nguyên chủ, nên chạy đi cầu cứu nguyên chủ, kết quả nguyên chủ đi gặp Tô Mặc Tu lại vừa lúc nhìn thấy Tô Mặc Tu quát Tô Mặc Nhiên “Cút!”.

Nguyên chủ cảm thấy Tô Mặc Tu không thể nói lý, xoay người liền đi mất, quyết định không để ý tới Tô Mặc Tu nữa, đúng lúc vào lúc này, trong lúc vô ý nguyên chủ lại thấy được một bộ sách cổ, trong sách còn nhắc tới…… Phương pháp chiết linh căn.

Nếu có người tâm cam tình nguyện dâng ra linh căn của mình là có thể đem cho người khác, đương nhiên, phải cần thiết là quan hệ huyết thống mới được.

Trên sách này kỳ thật là lời nói vô căn cứ, nhưng nguyên chủ tin, hắn biết Tô Mặc Nhiên đối với chuyện mình là song linh căn canh cánh trong lòng, liền muốn lấy Thiên linh căn của Tô Mặc Tu cho Tô Mặc Nhiên.

Nguyên chủ cảm thấy, Tô Mặc Nhiên chỉ có Song linh căn cũng có thể dựa vào tự mình nỗ lực đạt tới Kim Đan kỳ, nếu cậu ta có được Thiên linh căn của Tô Mặc Tu, nhất định sẽ càng thêm xuất sắc!

Chuyện còn chưa phát sinh, Ngôn Cảnh Tắc cũng không thể nhìn thấy quá trình kỹ càng tỉ mỉ, nhưng tình huống đại khái cũng hiểu biết.

Sau khi có được phương pháp "chiết linh căn" này, nguyên chủ lại bắt đầu tiếp cận Tô Mặc Tu, săn sóc các loại với Tô Mặc Tu, lừa gạt Tô Mặc Tu.

Hắn còn lập hạ lời thề, đáp ứng cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau, bồi cạnh Tô Mặc Tu đã thành phàm nhân đến khi y già đi.

Nhưng hắn có một yêu cầu, hắn bảo Tô Mặc Tu đưa linh căn cho Tô Mặc Nhiên.

Tô Mặc Tu cho, cam tâm tình nguyện lấy ra linh căn của mình.

Nhưng nguyên chủ cũng không cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau, sau khi Tô Mặc Tu chủ động loại bỏ linh căn từ cơ thể mình, hắn trực tiếp đi bế quan.

Người tu chân bế quan động một chút mấy năm vài thập niên, tình huống bây giờ của Tô Mặc Tu, có lẽ nguyên chủ xuất quan, y cũng đã chết!

Nguyên chủ chính là muốn Tô Mặc Tu chết!

Hắn không thể vi phạm lời thề, nhưng cũng không nguyện ý bồi cạnh Tô Mặc Tu, dứt khoát cứ đi bế quan.

Nhưng Tô Mặc Tu không chết, vào hai năm sau nguyên chủ xuất quan, Tô Mặc Tu thậm chí đã thành chí tôn ma đạo.

Hóa ra, Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh, sau khi bị phế đi tu vi, không có linh căn, ma chủng trong thân thể y bị kích phát, lại nháy mắt nhập ma. Không chỉ như thế, y còn kích phát ra thần thức cường đại, có thể dựa vào giết chóc cướp lấy tu vi của những người khác.

Tô Mặc Tu che giấu tung tích, một đường giết chóc, càng ngày càng mạnh, bất quá ngắn ngủn hai năm đã thành người tu ma chí cường giả, thậm chí giết chết Ma Tôn vốn có.

Lúc này, chiến đấu của người tu tiên và người tu ma bỗng nhiên bùng nổ, hai bên đánh túi bụi, Tô Mặc Tu càng giết không ít nhân sĩ chính đạo, dưới tay máu chảy thành sông.

Chỉ là, Tô Mặc Tu tuy rằng cường đại nhưng rốt cuộc đã từng bị thương, thân thể đã vỡ nát, tu vi y cướp lấy từ người khác còn rất khó áp chế, hơi không lưu ý sẽ phản phệ lại y.

Nguyên chủ và phụ thân nguyên chủ thiết hạ bẫy rập, lợi dụng Dương Nhất Minh - người đã từng giúp Tô Mặc Tu này, đưa Tô Mặc Tu tới, vô số nhân sĩ chính đạo cùng lên, cuối cùng giết Tô Mặc Tu, nhưng bọn người vây công Tô Mặc Tu này cũng không chiếm được chỗ tốt -- trước khi Tô Mặc Tu chết đã tự bạo, cuối cùng hai bên đồng quy vu tận*.

(*hiểu nôm na là ôm nhau chết chung)

Tô Mặc Tu cứ như vậy mà chết, nguyên chủ cũng đã chết.

Ngôn Cảnh Tắc hồi ức một lần, càng ngày càng khó chịu, đồng thời đối với người tên Tô Mặc Nhiên này cũng càng ngày càng ghê tởm.

Người này…… Rõ ràng chính là cố ý hại Tô Mặc Tu.

Cái khác không nói, phương pháp chiết linh căn kia chính là giả -- sau khi nguyên chủ lấy linh căn của Tô Mặc Tu ra, linh căn kia không bao lâu đã tan thành tro bụi.

Linh căn có thể trọng tố, dùng một ít bảo bối là có thể thay đổi linh căn của người tu chân, nhưng loại chuyện như đổi linh căn này căn bản không tồn tại!

Nguyên chủ có thể vừa vặn nhìn thấy một quyển sách cổ viết biện pháp như vậy, thật sự quá kỳ quặc.

Ngoài ra, chuyện Tô Mặc Nhiên bình thường làm, cơ bản đều là đang hãm hại Tô Mặc Tu.

Chuyện Tô Mặc Tu là trời sinh ma chủng cũng là Tô Mặc Nhiên nói ra, lúc ấy Tô Mặc Tu an ổn ở Huyền Minh Tông làm một người bình thường, tuy tuyệt vọng nhưng cũng đang chờ nguyên chủ xuất quan, là Tô Mặc Nhiên nói y trời sinh ma chủng, muốn giết chết y, y mới nhập ma.

Ngôn Cảnh Tắc tùy tiện hồi tưởng một lần, cảm thấy trên người Tô Mặc Nhiên này có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Tô Mặc Nhiên đáng chết này!

Ngôn Cảnh Tắc suy nghĩ trong lòng, cùng lúc đó cũng dùng thần thức tiếp tục quan sát tình trạng thân thể Tô Mặc Tu.

Thân thể Tô Mặc Tu thật sự rất không xong, ngoài ra……

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được một chuyện không thích hợp. 

Người tu chân đều có thần thức, nhưng tu sĩ Kim Đan thần thức kỳ thật rất yếu, ít nhất không có biện pháp như hắn, chỉ dùng thần thức đã quan sát đến tình trạng cơ thể Tô Mặc Tu.

Chỗ lợi hại của hắn còn không chỉ như vậy.

Hắn cảm thấy thần thức mình cuồn cuộn vô ngần, trải ra ngoài lại có thể thoải mái mà bao phủ toàn bộ đỉnh núi, người trên Bích Tiêu Phong đều không nhận thấy được.

Càng quan trọng là, đây cũng không phải cực hạn của hắn.

Theo Ngôn Cảnh Tắc biết, nguyên chủ là không có bổn sự này.

Cho dù là phụ thân nguyên chủ đều không thấy có bổn sự này.

Hắn là một thiên tài!

Tu tiên phải tu tâm trước, người tu chân tu vi có thể dùng phương pháp đầu cơ trục lợi có được, tỷ như dùng đan dược, nhưng thần thức lại rất khó tăng trưởng, mà cảnh giới người tu chân kỳ thật chủ yếu xem thần thức.

Một người tu chân, người đó thần thức cảnh giới Nguyên Anh kỳ, vậy người đó muốn trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không phải việc khó.

Tô Mặc Tu có thể trong hai năm ngắn ngủi trở thành Ma Tôn bởi vì sau khi y kích phát ra ma chủng trong cơ thể, còn có được thần thức phá lệ cường đại. 

Mà hắn hiện tại có được thần thức, hắn không biết thần thức này của mình rốt cuộc là cảnh giới gì, nhưng chắc chắn không kém gì phụ thân nguyên chủ, mà phụ thân nguyên chủ là một trong số người mạnh nhất Tu chân giới.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc lửa nóng trong lòng.

Hắn có bản lĩnh như vậy, có phải có cơ hội chữa khỏi cho Tô Mặc Tu không?

Cho dù cùng bích lạc xuống hoàng tuyền, hắn cũng không thể để Tô Mặc Tu xảy ra chuyện.

Nếu không còn Tô Mặc Tu…… Hắn sẽ muốn huỷ hoại thế giới này!

Giờ này khắc này, Ngôn Cảnh Tắc lại không rảnh suy nghĩ đủ loại chuyện mới vừa xuyên qua, chỉ nghĩ muốn khiến Tô Mặc Tu khôi phục, còn ma chủng……

Lúc Ngôn Cảnh Tắc điều tra thân thể Tô Mặc Tu, thật đúng là phát hiện trong thân thể Tô Mặc Tu có cất dấu một cỗ ma khí, ma khí kia và Tô Mặc Tu dây dưa bên nhau, rõ ràng là cùng sinh ra với Tô Mặc Tu.

Kỳ thật nếu Tô Mặc Tu khôi phục không được, tu ma cũng có thể, chỉ cần vẫn là Tô Mặc Tu của hắn là được.

Hết chương 234.

----------

Dạo này trời nóng mà không có máy lạnh nên tui xỉu up xỉu down, tới giờ edit lết lết luôn :(
Bộ này sắp end rồi huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play