Chương 231: Phiên ngoại thế giới thứ 11

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Thời điểm cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu, Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cũng thấy được bọn họ.

Cha Ngôn mẹ Ngôn đều đã hơn 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, nhưng hai người đều còn đang làm việc, hôm nay cũng là vì bọn họ về nên mới sớm về nhà.

“Ba, mẹ, bọn con về rồi.” Ngôn Cảnh Tắc vừa thấy bọn họ đã cười rộ lên: “Ba, khí sắc ba thật tốt! Mẹ, mấy tháng không gặp, mẹ thoạt nhìn còn trẻ hơn!”

Ngôn Cảnh Tắc nói ngọt thật sự, nhưng mà cha Ngôn mẹ Ngôn đều mặc kệ hắn, thật ra lại cùng nhau nhìn về phía Cố Minh Tu.

Cha Ngôn nói: “Minh Tu, ở viện nghiên cứu có mệt không con?”

Mẹ Ngôn nói: “Minh Tu, mau vào ngồi đi, nghỉ ngơi một chút.”

Bọn họ mặt đầy từ ái mà nhìn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu cũng cười nói: “Ba, mẹ.”

Cố Minh Tu mấy năm nay trôi qua đặc biệt hạnh phúc —— cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc thật sự vô cùng vô cùng tốt.

Y và Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau nhưng bọn họ một câu cũng không mắng y, còn thực quan tâm y.

Sau khi đại học khai giảng, bọn họ thậm chí chuyên môn tìm người làm mấy bàn rượu, nhận y làm con nuôi, để y gọi bọn họ là ba mẹ.

Bọn họ đối với y còn muốn tốt hơn với Ngôn Cảnh Tắc!

Trước đây y không có ba mẹ, nhưng bây giờ lại có.

Cố Minh Tu đặc biệt thích cha Ngôn mẹ Ngôn, chung quy nhớ thương bọn họ, mỗi lần về nhà đều sẽ chuẩn bị lễ vật cho cha Ngôn mẹ Ngôn, y và Ngôn Cảnh Tắc ở viện nghiên cứu nghiên cứu ra thứ gì, được đến khen thưởng cũng đều sẽ dọn về nhà cha Ngôn mẹ Ngôn. 

Như vậy ngươi tới ta đi mười năm qua, cảm tình hai bên tất nhiên càng ngày càng tốt.

Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu một năm đại đa số thời gian đều ở viện nghiên cứu, số lần về nhà không nhiều lắm, ngẫu nhiên về nhà, cha Ngôn mẹ Ngôn đều sẽ làm một bàn lớn đồ ăn tới chiêu đãi bọn họ, hôm nay cũng giống thế.

Lúc ăn cơm, cha Ngôn mẹ Ngôn còn luôn khuyên Cố Minh Tu ăn nhiều một chút, các loại đồ ăn ngon đều gắp vào chém cho Cố Minh Tu, còn Ngôn Cảnh Tắc lại bị bọn họ làm lơ --- thằng con bọn họ còn phải dựa vào Cố Minh Tu mang theo sống qua ngày kia kìa, nhất định phải đối xử với Cố Minh Tu tốt một chút! 

Chờ Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu ăn cơm xong, lại cùng nhau vào phòng Ngôn Cảnh Tắc.

Vào phòng, hai người liền dán sát vào nhau, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Minh Tu, hôm nay ba mẹ làm tất cả đều là món em thích, anh ghen tị quá đi… Có phải em nên bồi thường anh một chút không?"

Cố Minh Tu bất đắc dĩ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Này không phải do anh cố ý sao?”

Ngay từ đầu, Cố Minh Tu còn tưởng rằng cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc đối xử với y tốt như vậy là bởi vì bọn họ tư tưởng cởi mở lại thích y, nhưng ở chung lâu rồi, y đã ý thức được cũng không phải như thế.

Là Ngôn Cảnh Tắc làm cha Ngôn mẹ Ngôn hiểu lầm một chút chuyện, cha Ngôn mẹ Ngôn mới có thể đối với y tốt như vậy.

Y may mắn dữ dội mới gặp Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Xác thật là anh cố ý, ai bảo anh yêu em nhất.”

"Em cũng yêu anh nhất." Cố Minh Tu nghiêm túc nói.

Ngôn Cảnh Tắc ôm lấy người, lại hôn vài cái, lúc này mới cùng Cố Minh Tu nói chuyện về thôn Thượng Mộc. 

Bọn họ ở viện nghiên cứu có ký túc xá, quang minh chính đại ở cùng nhau, thế giới hai người vô cùng tốt đẹp, lượng công việc lại xác thật rất lớn, cho nên trước đây cũng không nghỉ phép, nhưng lần này bọn họ xin nghỉ hai tháng, tính toán nghỉ ngơi một phen.

Bọn họ trước tiên sẽ ở Ngôn gia ở vài ngày, sau đó sẽ về thôn Thượng Mộc —— Cố Ngọc Bảo muốn kết hôn, Cố Minh Tu làm ca ca, phải đi về nhìn xem.

Em trai em gái Cố Minh Tu, người đầu tiên kết hôn chính là Cố Ngọc Lan.

Cố Ngọc Lan tốt nghiệp trung chuyên vào bệnh viện làm, không bao lâu đã tìm được cho mình đối tượng, ba năm trước đây vừa đến tuổi kết hôn liền kết hôn, lúc ấy hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu tương đối bận, có hạng mục đang tiến hành đến thời khắc mấu chốt nhất, cũng chỉ vội vàng đi trở về một chuyến, tham gia hôn lễ rồi lại suốt đêm rời đi, cũng chưa nói chuyện tử tế với đám em Cố Minh Tu.

Nhưng lần này thì khác.

Gần đây bọn họ đã hoàn thành một đại hạng mục, hơn nữa liên tiếp bận rộn năm sáu năm, muốn nghỉ ngơi một chút nên xin nghỉ dài hạn, dự định ở thôn Thượng Mộc một tháng.

“Cũng không biết đối tượng của Ngọc Bảo thế nào nữa.” Cố Minh Tu có chút tò mò với vợ em trai mình. 

"Chúng ta bây giờ nó như thế nào cũng không rõ ràng lắm, càng đừng nói đối tượng của nó." Ngôn Cảnh Tắc cười nói.

Ba năm trước, sau khi tham gia hôn lễ của Cố Ngọc Lan, bọn họ vẫn chưa gặp lại những đứa em của Cố Minh Tu, cũng không hay liên hệ, cũng không biết tình hình cụ thể bây giờ của bọn chúng --- chỗ viện nghiên cứu của bọn họ cấp bậc bảo mật rất cao, bọn họ liên lạc với người bên ngoài không tiện.

“Cũng phải…… Không biết nó xuống biển có kiếm được tiền không nữa.” Cố Minh Tu thở dài.

Y không quá lý giải vì sao Cố Ngọc Bảo muốn xuống biển, làm lão sư không phải khá tốt sao? Kỳ thật nếu không phải vì Ngôn Cảnh Tắc…… y cảm thấy y hẳn là sẽ ở lại làm lão sư.

Nhưng thằng em này của y ý tưởng nhiều, bảo nó đi làm lão sư xác thật không thích hợp.

Ngôn Cảnh Tắc cùng Cố Minh Tu nhớ thương Cố Ngọc Bảo, Cố Ngọc Bảo cũng nhớ thương người ca ca là Cố Minh Tu.

Sau khi Cố Ngọc Bảo xuống biển là kiếm lời, còn kiếm lời rất nhiều.

Cũng đúng là vì như vậy, nên cậu bây giờ cuối cùng cũng có tự tin —— cậu có thể để đại ca sống ngày lành rồi!

Mấy năm nay, Cố Ngọc Bảo nỗ lực học hành, nỗ lực làm việc, nỗ lực kiếm tiền làm buôn bán, có quan hệ rất lớn với Cố Minh Tu.

Ngôn Cảnh Tắc chính là một con cáo già, đáng giận thật sự, trong nhà còn có quyền thế, cậu đặc biệt sợ ngày nào đó đại ca bị vứt bỏ.

Kỳ thật cậu cũng đã nhìn ra, Ngôn Cảnh Tắc đối với đại ca là có vài phần thiệt tình, nhưng thiệt tình của đàn ông có thể duy trì bao lâu?

Hiện giờ đại ca đều ba mươi mấy tuổi, chắc chắn so ra kém tiểu tử trẻ tuổi, Ngôn Cảnh Tắc có thể vứt bỏ đại ca không? Có khả năng sẽ…… kết hôn sinh con không?

Đến lúc đó đại ca sẽ đáng thương lắm!

Cũng may cậu có tiền! Ngôn Cảnh Tắc nếu là dám đối xử không tốt với anh cậu, cậu sẽ bảo anh cậu đạp Ngôn Cảnh Tắc!

Ngôn Cảnh Tắc ở viện nghiên cứu làm việc có thể kiếm mấy đồng tiền? Cậu thì không giống vậy, hiện giờ của cải cậu mấy chục vạn, hơn xa Ngôn Cảnh Tắc.

Nghĩ đến mình vượt qua Ngôn Cảnh Tắc, tâm tình Cố Ngọc Bảo đã đặc biệt tốt, trên mặt treo đầy tươi cười.

Vợ Cố Ngọc Bảo là Tôn Tĩnh Nam vào phòng, đã thấy Cố Ngọc Bảo đang cười hề hề, nụ cười kia có hơi cay mắt.

Tôn Tĩnh Nam lớn lên rất tiểu xảo, là kiểu phụ nữ Giang Nam ôn nhu, lúc này ôn nhu hỏi: “Anh cười gì vậy?”

Cố Ngọc Bảo nói: “Đại ca anh sắp về, anh vui vẻ!"

Tôn Tĩnh Nam thường xuyên nghe Cố Ngọc Bảo nói về đại ca, lúc này liền nói: “Em còn chưa gặp qua đại ca, không biết đại ca là bộ dáng gì.”

“Đại ca anh đặc biệt đẹp trai!” Cố Ngọc Bảo mặt đầy kiêu ngạo: “Anh ấy còn đặc biệt thông minh, không đọc nhiều sách lắm mà có thể thi đậu đại học tốt nhất cả nước.”

Cố Minh Tu đối với Cố Ngọc Bảo mà nói là ca ca, lại cũng giống như phụ thân, cậu lấy Cố Minh Tu làm kiêu ngạo.

Lúc này nói đến Cố Minh Tu, cậu liền thao thao bất tuyệt lên, lại nhớ lại rất nhiều chuyện khi còn nhỏ —— ở bên ngoài không ai nhường, cậu càng ngày càng rõ ràng mà ý thức được, Cố Minh Tu đối với cậu tốt biết bao nhiêu.

May mắn, cậu tuy rằng hỗn trướng mấy năm, nhưng hiện tại sớm đã sửa đổi, cũng có tiền đồ.

Tôn Tĩnh Nam mặt đầy ôn nhu, an an tĩnh tĩnh mà nghe.

Cố Ngọc Bảo thích kể về đại ca, nàng cũng hay hỏi thêm, như vậy Cố Ngọc Bảo càng cao hứng.

Hôn lễ của Tôn Tĩnh Nam và Cố Ngọc Bảo lại qua mấy ngày sẽ phải tổ chức, bọn họ sớm mấy ngày cũng đã về tới thôn Thượng Mộc. 

Tuy Cố Ngọc Bảo đã mua nhà ở thành phố lớn, nhưng cậu muốn kết hôn vẫn trở về thôn Thượng Mộc. 

Nơi này là nhà cậu.

Nhà cũ của bọn họ đã sớm không chịu được, không thể ở, vậy nên một năm trước Cố Ngọc Bảo đã nhờ người hủy đi nhà vốn có, xây ngôi nhà nhỏ hai tầng, mà mỗi người trong nhà đều để lại phòng.

Cậu còn mang về tivi linh tinh mấy thứ hiếm lạ, mấy ngày nay, người trong thôn cơ hồ mỗi ngày đều tới nhà cậu xem tivi.

Cố Ngọc Bảo đang cùng vị hôn thê nói chuyện ca ca sự mình, bên ngoài đột nhiên có người kêu lên: “Cố Ngọc Bảo, anh mày về rồi kìa!”

Cố Ngọc Bảo nghe được lời này, đột nhiên đứng dậy, nghĩ nghĩ lại nhanh chóng cởi quần áo trên người ra, thay bằng một bộ quần áo sang quý.

Cậu nhất định phải so qua Ngôn Cảnh Tắc!

Chuyện này sắp thành chấp niệm của cậu rồi!

Cố Ngọc Bảo vội vàng xuống lầu, đã nghe được người nọ kêu cậu hưng phấn nói: “Cố Ngọc Bảo, mày mau đi coi, ô tô! Có ô tô! Anh mày là ngồi ô tô về đó!”

“Gì?” Cố Ngọc Bảo ngốc ra.

Cậu ở bên ngoài làm buôn bán, gặp qua rất nhiều ông chủ lớn ngồi ô tô, nhưng Cố Ngọc Bảo nhớ thương phải tích cóp chút tiền cho ca ca mình, nên cậu vẫn không mua xe, kết quả… Anh cậu ngồi xe về nhà?

Ô tô đắt lắm a! Anh cậu một nghiên cứu viên mua nổi sao? Không đúng, dù anh cậu mua nổi, xe cũng không nên ở chỗ này a! Anh cậu không phải đi phi cơ về sao.

Cố Ngọc Bảo đi theo người tới cửa thôn, sau khi nhìn thấy tình huống nơi đó thì ngốc ra.

Anh cậu xác thật là ngồi ô tô trở về, còn không chỉ một chiếc, mà là hai chiếc!

Này còn chưa tính, bên người anh cậu và Ngôn Cảnh Tắc mỗi người còn đi theo bốn người mặc quân trang.

Tám quân nhân kia cậu nhìn có vẻ như là theo bảo vệ?

Trong lúc nhất thời, Cố Ngọc Bảo có hơi không dám nhận ca ca mình. 

“Ngọc Bảo.” Cố Minh Tu nhìn thấy Cố Ngọc Bảo, cười chào hỏi.

“Ca…… Những người này, xe này……” Cố Ngọc Bảo ngơ ngác.

"Do phía trên an bài.” Cố Minh Tu nói.

Ngôn Cảnh Tắc thật sự rất lợi hại, không chỉ nghiên cứu ra máy tính dẫn đầu thế giới, còn làm ra một ít vũ khí viễn siêu các quốc gia khác*, thế nên quốc gia coi hắn là bảo bối, y cũng đi theo dính ánh sáng. 

(*một vài vũ khí hơn các quốc gia khác thì hợp lý, vì trên thế giới có rất nhiều nước khác nhau, Trung Quốc lại là nước mạnh, cách nói này mang tính tương đối thôi; Còn vụ máy tính dẫn đầu thế giới thì có vẻ nơi nổ :)) nhưng đây là truyện giải trí nên mọi người đừng đặt nặng chính trị vào nhé)

Bọn họ lần này ra tới, một đường hành trình đều bị an bài tốt, mỗi người còn có bốn cảnh vệ, bảo đảm bọn họ an toàn.

Cố Ngọc Bảo nhìn thấy đại ca và Ngôn Cảnh Tắc phô trương, nhìn nhìn lại quần áo của mình, nhất thời không nói gì.

Cậu còn định dựa vào ăn mặc khoe khoang trước mặt Ngôn Cảnh Tắc một phen, kết quả…… Ngôn Cảnh Tắc bộ tịch còn lớn hơn cậu!

Cậu căn bản so ra kém Ngôn Cảnh Tắc!

Cố Ngọc Bảo đang buồn bực, đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn sang đây, cười tủm tỉm.

Đối diện ánh mắt Ngôn Cảnh Tắc như vậy, Cố Ngọc Bảo đột nhiên cảm thấy đùi mình có hơi đau —— Ngôn Cảnh Tắc luôn thích quất vào đùi cậu, nghe nói là đánh chỗ khác sợ đánh hỏng cậu…

Cố Ngọc Bảo run run một cái, cường chống đứng thẳng thân thể, mang theo Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu trở về nhà.

Cùng lúc đó, người trong thôn bọn họ cũng chen chúc lên như tổ ong —— bọn họ cho rằng Cố Ngọc Bảo đã đủ phong cảnh, nhưng cẩn thận nhìn xem…… Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu có phải làm quan lớn không?

Cố gia lập tức trở nên thật náo nhiệt, những cảnh vệ đó lại như hình với bóng, cho nên Cố Ngọc Bảo mãi đến buổi tối mới tìm được cơ hội nói chuyện với đại ca mình: “Ca, mấy năm nay anh sống tốt không?”

“Anh sống rất khá.” Cố Minh Tu nói, nói một ít những gì mình trải qua.

Cố Minh Tu bảo dưỡng tốt, nhìn còn trẻ hơn Cố Ngọc Bảo, Cố Ngọc Bảo mấy năm này tiếp xúc người nhiều, còn có thể nhìn ra đại ca mình vẫn đơn thuần trước sau như một.

Đại ca xem ra thật sự sống đến khá tốt.

Cố Ngọc Bảo nghe được rất vui vẻ, nhưng vẫn là nhịn không được nói: “Ca, anh sống tốt là được…… Anh phải cẩn thận một chút Ngôn Cảnh Tắc, anh ta chính là một kẻ hai mặt…… Lúc trước em thật sự không viết mấy câu phản động, là anh ta viết đó!”

“Anh biết rồi.” Cố Minh Tu ngượng ngùng mà nhìn về phía em trai mình: “Khi đó hiểu lầm em, thực xin lỗi.”

Cố Ngọc Bảo ngơ ngác mà nhìn ca ca.

Cố Minh Tu lại nói: “Sau khi Cảnh Tắc tới kinh thành đã thẳng thắn với anh…… Anh lúc trước không tin tưởng em, là anh không đúng.”

“Ca, anh ta thật sự quá đáng giận, anh ta vẫn luôn khi dễ em! Anh ta còn uy hiếp anh! Ca……” đôi mắt Cố Ngọc Bảo đau xót, suýt chút nữa thì rơi lệ.

Cậu cho rằng cậu phải bị oan uổng cả đời, không nghĩ tới đột nhiên đã được trả lại trong sạch.

Chỉ là không còn kịp rồi…… Ngôn Cảnh Tắc đã dựa vào chuyện này uy hiếp anh cậu, làm anh cậu thích đàn ông.

Cố Ngọc Bảo càng nghĩ càng khó chịu, Cố Minh Tu lại ngốc ra: “Uy hiếp anh?” Ngôn Cảnh Tắc uy hiếp y bao giờ?

Đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc vào được, hắn vừa tiến đến liền chụp bả vai Cố Ngọc Bảo một chút: “Tiểu Bảo a…… Anh không có uy hiếp đại ca chú à."

Hết chương 231.

Chương 232: Phiên ngoại 2

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

“Anh không có uy hiếp anh tôi?” Cố Ngọc Bảo khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Anh rõ ràng lợi dụng chuyện của tôi rồi cùng anh tôi bên nhau!"

Tuy sau đó anh cậu nguyện ý, nhưng ngay từ đầu rõ ràng là Ngôn Cảnh Tắc bức bách anh cậu!

Cậu còn nhớ rõ lúc ban đầu anh cậu còn khóc nữa!

“Anh đương nhiên không có uy hiếp anh chú, bọn anh là lưỡng tình tương duyệt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lưỡng tình tương duyệt? Cố Ngọc Bảo có điểm phản ứng không kịp: “Vậy sao anh lại muốn hại tôi?”

Ngôn Cảnh Tắc vỗ vỗ bả vai Cố Ngọc Bảo: “Tiểu Bảo a…… Chú còn nhớ rõ bản thân mình lúc trước bộ dáng như thế nào không?”

Cố Ngọc Bảo sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngay từ đầu anh kỳ thật không thích anh chú đâu, khi đó anh còn không có mục tiêu, không biết mình nên làm gì, mỗi ngày ăn không ngồi rồi cho qua ngày… Nhưng sau anh lại thích anh chú, muốn thay đổi."

Cố Ngọc Bảo nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên có điểm muốn mắng người.

Cậu nhớ rõ Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên phát sinh biến hóa chính là bắt đầu từ khi vu hãm cậu!

"Năm đó anh chú vất vả như vậy nhưng chú một chút cũng không biết thông cảm em ấy, rất thiếu đánh biết không? Anh lại biết anh chú rất coi trọng chú, liền muốn giáo dục lại chú, miễn chú đi đường vòng." Ngôn Cảnh Tắc thở dài: “Bất quá bộ dáng chú khi đó… Nếu anh không làm gì đó, chú chắc chắn không chịu nghe anh, anh chỉ có thể hãm hại chú trước thôi."

Cố Ngọc Bảo không nghĩ tới sự thật thế mà là cái dạng này.

Cậu hẳn là tức giận, nhưng lại cảm thấy mình không có lý do để tức giận. 

Nếu lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc không làm như vậy, hiện tại cậu sẽ là bộ dáng gì?

Cậu căn bản không có khả năng thi đậu đại học, bởi vì bị sủng hư, chỉ sợ còn sẽ không làm việc đến nơi đến chốn, hiện tại hẳn là sẽ trở thành một nông dân hoặc công nhân phổ phổ thông thông?

Ngôn Cảnh Tắc năm đó tuy rằng thích đánh cậu, nhưng kỳ thật cũng không đánh cậu đến da tróc thịt bong, hơn nữa đánh cậu đều là vì buộc cậu đọc sách, hoặc là bắt cậu làm việc.

Ngôn Cảnh Tắc còn dạy cậu rất nhiều rất nhiều thứ, thay đổi vận mệnh người một nhà bọn họ.

Mấy năm nay, cậu hồi tưởng chuyện cũ, kỳ thật là cảm kích Ngôn Cảnh Tắc, rốt cuộc không có Ngôn Cảnh Tắc thì không có cậu của hiện tại.

“Ngọc Bảo, thực xin lỗi.” Cố Minh Tu lại nói: “Với lại em thật sự hiểu lầm Cảnh Tắc, là anh thích anh ấy trước. Năm đó anh ấy vừa tới thôn chúng ta, anh đã thích anh ấy rồi, sau đó lại biết anh ấy thích anh, anh thật sự rất vui."

Cố Ngọc Bảo: “……” mấy năm nay cậu một lòng muốn trợ giúp ca ca thoát khỏi khống chế của Ngôn Cảnh Tắc, kết quả từ lúc bắt đầu cậu đã nghĩ sai rồi ư?

Từ từ! Cố Ngọc Bảo đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Ca, lúc trước anh còn khóc! Anh thật là nguyện ý sao?”

“Anh khóc?” trong lúc nhất thời, Cố Minh Tu không nhớ tới chuyện này.

Ngôn Cảnh Tắc thật ra còn nhớ rõ: “Minh Tu là vui vẻ quá mà khóc đi? Dù sao anh quá anh tuấn soái khí thông minh còn thích em ấy!”

Cố Ngọc Bảo: “……” Ngôn Cảnh Tắc cũng quá tự luyến!

Bất quá cậu không thể không thừa nhận, Ngôn Cảnh Tắc nói đều là thật sự.

Gia hỏa Ngôn Cảnh Tắc này, thật sự anh tuấn soái khí còn thông minh.

Cố Minh Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, thật ra có hơi ngượng ngùng —— khi đó hình như y là kích động mà khóc.

“Cho nên các anh vẫn luôn là lưỡng tình tương duyệt?” Cố Ngọc Bảo lại hỏi một câu.

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự gật đầu: “Vô nghĩa, nếu không phải bởi vì thích anh chú, anh làm gì nuôi đàn nhãi ranh mấy đứa?”

Cố Ngọc Bảo bị Ngôn Cảnh Tắc đuổi ra khỏi phòng bọn họ.

Rời khỏi phòng đại ca, Cố Ngọc Bảo đi tìm em gái Cố Ngọc Tiên.

Sau khi vào phòng Cố Ngọc Tiên mới phát hiện Cố Ngọc Lan cũng ở, mà cậu vào đã nhịn không được nói thẳng chuyện ban nãy trong phòng Cố Minh Tu.

Cố Ngọc Lan nói: “Bây giờ anh mới biết à?"

Cố Ngọc Bảo nhìn về phía Cố Ngọc Lan, khó hiểu hỏi: “Em có ý gì?”

Cố Ngọc Lan nói: “Ngay từ đầu em cũng cho rằng những câu phản động đó là anh viết, nhưng sau lại phát hiện Ngôn đại ca đặc biệt thông minh, thật ra anh lại ngốc ngốc, đã cảm thấy có thể là anh ấy cố ý hố anh. Còn chuyện của anh ta và đại ca, hai người bọn họ ở bên nhau, kỳ thật đại ca kiểu gì cũng không mệt."

Mấy năm nay, Ngôn Cảnh Tắc trợ giúp bọn họ nhiều hơn bọn họ trợ giúp Ngôn Cảnh Tắc.

Cố Ngọc Tiên cũng nói: “Ngôn đại ca đối xử với đại ca thật sự rất tốt, năm đó em đã phát hiện, anh ấy nói là muốn thêm cơm cho mình, thật ra ít nhất một nửa là cho đại ca ăn.”

Cố Ngọc Bảo nghe được hai đứa em nói, trong lúc nhất thời không còn lời gì để nói.

Cho nên trong nhà này, cũng chỉ có cậu rối rắm không đâu nhiều năm như vậy?

Đang buồn bực, Cố Ngọc Bảo lại nghe hai đứa em gái nói về chuyện của Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu.

Cố Ngọc Lan nói: “Lại nói tiếp, nếu không phải nhờ Ngôn đại ca, em hiện tại chỉ sợ cũng là một phụ nhân nông thôn cả ngày nghĩ tham chút lợi nhỏ."

Cố Ngọc Tiên cũng nói: “Đúng vậy, nếu là không có anh ấy, em có khả năng tiểu học còn học không xong, đừng nói vào đại học.”

"Anh ấy đối với đại ca thật sự rất tốt, hai năm kia vất vả lao động kiếm về phiếu vải, toàn làm quần áo mới cho đại ca."

"Gặp qua anh ta rồi, ánh mắt em cũng cao lên."

“Năm đó anh ấy có cái gì ăn ngon luôn là cho đại ca nhiều nhất, những việc nặng lại không cho đại ca làm.”

“Làm ghế tre gì đó cũng rất mệt, anh ấy khi đó một bên nhìn chằm chằm chúng ta học tập, một bên còn mỗi ngày làm thật nhiều ghế tre, bản thân mình thật ra không có thời gian đọc sách luôn.”

“Anh ta là một đại thiếu gia, lại làm thịt cho bọn mình ăn.”

"Em học đại học ở kinh thành, có đi qua Ngôn gia, cha mẹ Ngôn đại ca đối với đại ca cũng đặc biệt tốt… Em có hỏi qua vài câu, bọn họ cho rằng những năm đó là đại ca nuôi Ngôn đại ca mới đối tốt với đại ca như vậy, nhưng trên thực tế, lúc ấy là Ngôn đại ca nuôi bọn mình.”

“Anh ấy đây là cố ý để cha mẹ của mình hiểu lầm sao, thật tốt.”

……

Hai người Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan càng nói càng cảm kích.

Cố Ngọc Bảo nghe các nàng nói, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cẩn thận tưởng tượng…… Mấy năm nay Ngôn Cảnh Tắc thật sự đối với anh cậu rất tốt. 

Đây tuyệt đối là chân ái!

Hôm nay lúc Cố Ngọc Bảo về phòng, cả người đều mơ mơ màng màng, sau khi nằm xuống còn có một giấc mộng.

Cậu mơ một cơn ác mộng, trong mộng Ngôn Cảnh Tắc là một kẻ xấu, vẫn luôn áp bức ca ca cậu, dùng chuyện em gái cậu trộm đồ uy hiếp anh cậu, đòi ăn đòi uống từ chỗ anh cậu.

Cậu thì sao? Cậu không thể nhìn thứ tốt trong nhà bị Ngôn Cảnh Tắc ăn sạch, rất hận Ngôn Cảnh Tắc, lại cảm thấy là ca ca mình thích Ngôn Cảnh Tắc mới làm như vậy, lại đi cử báo ca ca mình. 

Sau

Sau đó cậu đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chuyện cũng hướng tới một phương hướng đáng sợ mà phát triển, anh cậu vậy mà đã chết.

Cố Ngọc Bảo đột nhiên bị doạ tỉnh, hết chỗ nói bản thân mình rồi.

Cậu thật sự nghĩ xấu Ngôn Cảnh Tắc quá rồi, vậy mà cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú này.

Được rồi, cậu nghĩ bản thân mình còn tệ hơn. 

Anh cậu nuôi lớn cậu, trong mộng cậu còn cử báo anh mình!

May mắn, đó chỉ là một giấc mộng.

Cố Ngọc Bảo rốt cuộc ngủ không được nữa, nửa đêm bò dậy.

Phòng cậu ở lầu hai, có ban công, nếu ngủ không được, Cố Ngọc Bảo dứt khoát đi ra ban công, tính toán rít điếu thuốc.

Kết quả cậu mới vừa ở trên ban công đứng, đã nhìn thấy trong sân bên dưới, Ngôn Cảnh Tắc đang đè ca ca cậu lên thân cây.

Cố Ngọc Bảo: “……”

Cậu hiện tại chỉ may mắn một sự kiện, lúc cậu xây nhà đã xây tường vây rất cao, bởi vậy nên người bên ngoài chẳng sợ đi ngang qua cũng không thấy được chuyện anh cậu và Ngôn Cảnh Tắc đang làm.

Cố Ngọc Bảo có chút ưu thương mà nhìn thuốc lá trên tay mình, đúng lúc này, trên ban công bên cạnh đưa qua một cái bật lửa.

Cố Ngọc Bảo nhìn qua mới phát hiện chỗ đó có hai cảnh vệ cũng đang hút thuốc, cậu còn từ trong mắt hai cảnh vệ kia nhìn ra một chút bất đắc dĩ "quen rồi thì ổn thôi".

Ngôn Cảnh Tắc và anh cậu đây là dọc đường luôn "độc hại" mấy cảnh vệ này hả?

Cố Ngọc Bảo châm lửa, dùng miệng hút một hơi thật sâu, lại phun khói ra từ mũi.

“Cố Ngọc Bảo, chú mày hút thuốc à?” giọng Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên vang lên.

Cố Ngọc Bảo theo bản năng liền vứt thuốc lá trên tay đi: “Tui không có!”

“Anh thấy rồi nhá… Chú xuống đây cho anh!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Ngọc Bảo định trả lời một câu “Dựa vào cái gì”, nhưng không biết vì sao, hai cái đùi cậu không nghe sai sử, thế mà thật sự chạy xuống lâu.

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc liền đưa cho cậu một cái xẻng, chỉ vào khoảng đất dưới tàng cây táo đã từng gắn với rất nhiều hồi ức thời thơ ấu của cậu kia: "Tới đây, đào chỗ này lên."

Cố Ngọc Bảo hiện giờ ở bên ngoài cũng là nhân vật có uy tín danh dự, là được người ta tôn kính.

Nhưng hiện tại…… Cậu vậy mà hơn nửa đêm, cầm một cái cuốc đi đào hố!

Cậu rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?

Ngôn Cảnh Tắc trên tay đã sớm đã không có nhược điểm có thể uy hiếp cậu, vì sao cậu còn muốn nghe lời Ngôn Cảnh Tắc?

Trong lòng hiện lên các loại ý niệm, động tác trên tay Cố Ngọc Bảo cũng không dừng lại, cuối cùng đào ra một cái rương.

Mở rương ra, cậu còn thấy được một rương vàng tràn đầy. 

“Cố Ngọc Bảo, nghe nói chú tính toán làm xưởng? Vàng này cho chú, coi như bọn anh nhập cổ phần.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Ngọc Bảo lúc này mới nhảy dựng lên: “Nhà của chúng ta sao lại có vàng?!”

“Anh chú đó.” Ngôn Cảnh Tắc nói: "Đồng ý để bọn anh nhập cổ phần không?"

Cố Ngọc Bảo lúc này mới nhớ tới lai lịch ca ca mình: “Đương nhiên đồng ý! Ca, em cho anh nhiều cổ phần một chút, cho anh dưỡng già!"

Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm: “Tiểu Bảo a, chú em thật là đứa trẻ ngoan... Vậy phiền toái chú kiếm tiền nhiều cho anh chú nhé!”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc lại tỏ vẻ, trên tay mình có mấy kĩ thuật độc quyền, có thể coi vốn nhập cổ phần. 

Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo không coi chuyện Ngôn Cảnh Tắc nói độc quyền ra gì, nhưng chờ sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói…

Kĩ thuật trên tay Ngôn Cảnh Tắc cũng quá nhiều, quá đáng giá đi?

Có những kĩ thuật này cậu có thể sản xuất ra tivi màu trình độ đứng đầu quốc tế! Còn có thể sản xuất ra điều hòa, tủ lạnh vân vân dẫn đầu thế giới. 

Cố Ngọc Bảo đều muốn quỳ xuống với Ngôn Cảnh Tắc.

Vị này thật sự quá lợi hại!

Ngôn Cảnh Tắc xác thật rất lợi hại, hắn cấp ra kỹ thuật quá nhiều, cho nên cuối cùng nhập cổ phần, hắn và Cố Minh Tu chiếm 90% cổ phần, Cố Ngọc Bảo chỉ có thể chiếm 10%.

Đáng thương Cố Ngọc Bảo, phải cả đời làm công cho bọn họ.

Ngôn Cảnh Tắc vô cùng hiếm có mà đồng tình Cố Ngọc Bảo một phút.

Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu vào thời điểm bọn họ hơn bốn mươi tuổi đã nhận được giải Nobel, sau đó danh khí bọn họ càng lúc càng lớn, toàn bộ quốc gia không ai không biết không ai không hiểu.

Cùng chi tướng bạn là quốc gia bọn họ đồng dạng càng ngày càng cường đại.

Khi hắn và Cố Minh Tu đến tuổi già, quốc gia này đã trở nên phá lệ tốt đẹp.

----------

Tính tính tuổi của Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu trong thế giới này, giờ mà còn sống chắc mấy ông khoảng 66 tuổi rồi á :)))

À thế giới sau nữa là hết bộ này rồi á huhu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play