Chương 235

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Tô Mặc Tu đã ngất đi rồi.

Thân thể y có một ít linh lực tàn lưu lại, sau khi không còn Kim Đan và kinh mạch, các linh lực này sẽ không thể bị y sử dụng, ngược lại sẽ thương tổn thân thể y.

Loại thời điểm này kỳ thật cần phải có người giúp y loại bỏ các linh lực đó, nhưng y trước đó dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan, còn là Băng linh căn hiếm thấy, người bình thường khó có thể làm được chuyện này, người có thể làm được…… lại bỏ qua y.

Ngôn Cảnh Tắc và y linh căn giống nhau, tu luyện công pháp cũng giống nhau, giờ phút này càng có thần thức cường đại, tâm niệm vừa động cũng đã giúp y loại bỏ những linh lực trong cơ thể sẽ thương tổn y kia.

Kế tiếp, Tô Mặc Tu yêu cầu chính là phải dưỡng thương.

Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đi vào chỗ Tô Mặc Tu, tiếp thu ký ức nguyên chủ, kiểm tra thân thể Tô Mặc Tu, nhìn như đã qua thật lâu nhưng kỳ thật thời gian cũng không dài.

Người bên ngoài xem ra, hắn bất quá là vào phòng Tô Mặc Tu, đỡ được Tô Mặc Tu ngã xuống mà thôi.

“Ngôn sư huynh, Tô sư huynh sao rồi?” Dương Nhất Minh bụ bẫm theo tiến vào, thật cẩn thận mà hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Y không sao… Ngươi đi xuống dưới chân núi mua chút gạo, mì và thịt trở về, có chứa linh khí là tốt nhất, nhưng không thể là thịt yêu thú coa linh lực quá cao… Ngươi nói với người ta, ngươi muốn mua thức ăn thích hợp cho người ở Luyện Khí kỳ là được.”

Ở Tu chân giới này, cảnh giới người tu chân chia làm Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Đại Thừa, Độ Kiếp, bảy cấp bậc.

Nghe nói vào mấy ngàn năm trước, người mạnh nhất các đại môn phái ở Tu chân giới đều là tu sĩ Độ Kiếp, đáng tiếc sau đó, không biết vì sao thông đạo thăng nhập Tiên giới bị đóng cửa, rất nhiều đại năng Độ Kiếp kỳ vào lúc độ kiếp bị thiên lôi đánh đến hồn phi phách tán không nói, linh lực trong Tu chân giới cũng bắt đầu chậm rãi trở nên thiếu thốn.

 Tu chân giới bây giờ người mạnh nhất bên ngoài đều là Phân Thần kỳ, phụ thân hắn, chưởng môn Huyền Minh Tông, chính là một tu sĩ Phân Thần Hậu Kỳ.

Mà ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, nguyên chủ sau đó lại đạt tới Nguyên Anh kỳ, mà Tô Mặc Tu dựa vào đoạt lấy tu vi người khác, lại đạt tới Đại Thừa kỳ.

Bởi vì không có Độ Kiếp kỳ tồn tại, khi đó Tô Mặc Tu hoàn toàn xứng đáng là cao thủ đệ nhất thiên hạ.

Người tu chân chỉ cần Trúc Cơ đã có thể không ăn vật phàm tục, Tô Mặc Tu trước đó cũng đã không cần dùng ẩm thực bình thường, nhưng hiện tại tu vi y đã bị phế…… Ngôn Cảnh Tắc thậm chí còn hoài nghi y là bị đói đến ngất xỉu.

“Ta cũng quên mất Tô sư huynh bây giờ cần phải ăn gì đó, ta lập tức đi mua ngay!” Dương Nhất Minh lên tiếng, vội vàng đi ra ngoài mua đồ ăn.

Chờ Dương Nhất Minh đi rồi, Ngôn Cảnh Tắc đang chuẩn bị cân nhắc một chút chuyện kế tiếp phải làm thì cảm giác được một cỗ thần thức bao phủ về phía này.

Có người ở nhìn trộm hắn và Tô Mặc Tu!

Người nhìn trộm này… Thần thức Ngôn Cảnh Tắc kéo dài về phía đó.

Hắn có thể phát hiện thần thức người nọ, người nọ lại phát hiện không được thần thức của hắn, hẳn là hắn mạnh hơn một chút… Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy thì phát hiện thần thức nhìn trộm kia đến từ Tô Mặc Nhiên, hình như là sống trên người Tô Mặc Nhiên.

Người tu chân trước Kim Đan kỳ căn bản không thể phóng thần thức ra ngoài, cũng chỉ có thể quan sát những chỗ xung quanh cơ thể mình, thậm chí cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, phạm vi có thể tra xét cũng hữu hạn, nhiều nhất bất quá vài trăm thước quanh thân.

Dùng thần thức đi quan sát người khác còn sẽ bị người ta cho rằng không lễ phép, nơi này là Huyền Minh Tông, còn là Bích Tiêu Phong - nơi cư trú của chưởng môn Huyền Minh Tông, tùy ý dùng thần thức điều tra xung quanh càng có khả năng bị phụ thân nguyên chủ coi như khiêu khích.

Có thể nói, người bình thường đều sẽ không làm như vậy.

Nhưng Tô Mặc Nhiên làm như vậy bởi vì cỗ thần thức trên người cậu ta là vượt qua cả cường giả Phân Thần kỳ.

Phụ thân nguyên chủ căn bản không phát hiện được cỗ thần thức này, nên bọn chúng cũng không kiêng nể gì.

Ngôn Cảnh Tắc cả kinh trong lòng. 

Ban nãy lúc hắn và Tô Mặc Nhiên mặt đối mặt còn chưa có được ký ức nguyên chủ, thần thức cũng không biết dùng nên cũng không đi điều tra Tô Mặc Nhiên, lúc thần thức phóng ra vừa rồi cũng không chú ý quá nhiều tình huống xung quanh, thế nên bây giờ mới phát hiện Tô Mặc Nhiên không thích hợp.

Trong một cái viện cách đó không xa, Tô Mặc Nhiên trước đó một bộ dạng đáng thương nhu nhược trước mặt Ngôn Cảnh Tắc đã thu liễm biểu cảm trên mặt, cả người nhìn đặc biệt lạnh nhạt.

Trước mặt cậu ta không có một bóng người, nhưng cậu ta hỏi: “Tiên quân, Tô Mặc Tu kia tình huống như thế nào rồi?”

Trong phòng cũng không có âm thanh, nhưng có một giọng nói hồn hậu vang lên trong đầu Tô Mặc Nhiên: “Y đã thành một phế nhân hoàn toàn. Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc kia còn rất nhớ tình cũ, thế mà giúp y chải vuốt linh lực trong cơ thể.”

“Rốt cuộc cũng là sư huynh đệ vài thập niên sư mà.” Tô Mặc Nhiên nói.

"Sư huynh đệ vài thập niên? Còn không phải cũng bỏ rơi người đó đấy sao?" giọng nói hồn hậu kia lại vang lên lần nữa trong đầu Tô Mặc Nhiên.

Tô Mặc Nhiên nghe vậy, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười, phá lệ vũ mị động lòng người.

“Ngươi kế tiếp tính toán làm gì?”

Tô Mặc Nhiên nói: “Ta muốn linh căn của Tô Mặc Tu.”

“Ngươi đủ tàn nhẫn.”

“Ta bất quá là đem những gì ta đã nếm qua, tất cả đều cho y nếm thử một lần.” Tô Mặc Nhiên nói.

Ngôn Cảnh Tắc biết đối thoại giữa Tô Mặc Nhiên và thần thức kia, hắn không biết thần thức kia nói gì, nhưng giọng Tô Mặc Nhiên hắn vẫn nghe được.

Tô Mặc Nhiên này quả nhiên không phải là thứ tốt gì!

Ngôn Cảnh Tắc lập tức liền muốn hủy hoại thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia -- bản thân Tô Mặc Nhiên thật nhỏ yếu, chỗ dựa lớn nhất của cậu ta cũng chính là thần thức kia.

 Nhưng mà Ngôn Cảnh Tắc vừa mới dâng lên ý niệm này thì cảm giác được cả người mình phảng phất như bị thứ gì ngăn chặn, không thể động đậy.

Không gian xung quanh hắn cũng chấn động toàn bộ, cùng lúc đó, trên thân thể hắn, nơi nơi đều bắt đầu xuất huyết, rõ ràng chính là thân thể hắn sắp hỏng mất.

Ngôn Cảnh Tắc vội vàng thu hồi thần thức của mình, mà hắn mới vừa thu hồi đã phun ra một ngụm máu, phun lên người Tô Mặc Tu.

Lúc hắn đến đây, Tô Mặc Tu phun một ngụm máu lên hắn, bây giờ hắn cũng phun lại một ngụm máu lên Tô Mặc Tu, cũng coi như là huề nhau.

Đồng thời, ẩn ẩn, Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm giác được cái gì đó, hiểu rõ cái gì đó.

Thế giới này đều có một vài pháp tắc tồn tại, nó không cho phép thứ vượt qua năng lực thừa nhận của thế giới này xuất hiện ở đây.

Thần thức hắn có điểm mạnh hơn, ít nhất là khoảng Độ Kiếp kỳ, cũng đã chịu hạn chế, chỉ có thể sử dụng một bộ phận trong đó.

Nếu hắn mạnh mẽ sử dụng toàn bộ thần thức, thế giới này có khả năng sẽ hỏng mất.

Nhưng hắn nếu là chỉ dùng thần thức thế giới này cho phép hắn sử dụng…… Thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia không sai biệt lắm cũng đạt tới giới hạn cường giả thế giới này có thể cất chứa, bọn họ chỉ có thể đánh ngang tay.

Quá hố!

Càng hố chính là, thân thể hắn cất chứa không được thần thức quá cường đại!

Thân thể hắn hiện tại bị thương hỏng mất cũng không phải bởi vì thế giới này áp bách hắn, mà là bởi vì hắn thần thức quá mạnh, thân thể quá kém, thần thức dùng nhiều thân thể chịu không nổi.

Trong lúc nhất thời, Ngôn Cảnh Tắc lại muốn hộc máu.

Hắn đặc biệt muốn lộng chết Tô Mặc Nhiên, cố tình lộng không chết, chuyện này thật sự quá làm người khó chịu.

Cũng chính là lúc này, Tô Mặc Tu bị hắn phun ra một ngụm máu, trên mặt đều dính vào không ít vết máu, đang chậm rãi mở mắt ra.

Tô Mặc Tu vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ánh mắt nhìn có điểm mờ mịt. Ngôn Cảnh Tắc ngượng ngùng mà ho nhẹ một tiếng, duỗi tay đi lau vết máu trên mặt y, kết quả lau nhưng ngược lại làm vết máu kia tèm lem.

Nhìn Tô Mặc Tu vẻ mặt bộ dáng máu me, Ngôn Cảnh Tắc có chút xấu hổ: “Đệ tỉnh rồi sao?”

 Hết chương 235.

Chương 236 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Tô Mặc Tu vừa tỉnh dậy đã thấy được Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc ôm y, vuốt ve mặt y, thoạt nhìn phá lệ ôn nhu, làm y nhịn không được muốn sa vào trong đó.

Nhưng nghĩ đến đủ loại chuyện trước đó, nháy mắt y đã áp xuống những cảm tình mình không nên có kia.

Ngôn Cảnh Tắc không thích y, y đã sớm đã biết, cũng đã nỗ lực qua, nhưng vẫn tranh không bằng Tô Mặc Nhiên, thành người bị vứt xuống…… Y nên thanh tỉnh thôi.

Trước nay y đều không được người ta yêu thích, không phải sao?

Tô Mặc Tu lại nghĩ tới chuyện mấy ngày nay phát sinh. 

Mấy ngày trước, trong lúc y một mình đối mặt yêu thú, thân bị trọng thương, bí cảnh ném y ra bên ngoài.

Trưởng lão Huyền Minh Tông là Nguyên Anh kỳ, canh giữ bên ngoài bí cảnh đã đưa y về Huyền Minh Tông, mấy ngày sau đó y mê mê man man, nhưng cũng hiểu rõ tình trạng của mình. 

Y đã trở thành một "phế nhân", hơn nữa còn bị từ bỏ.

Y rất khó chịu, vẫn luôn ngóng trông Ngôn Cảnh Tắc có thể đến xem y, nhưng mấy ngày qua đi, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không tới.

Vào thời điểm y đã hết hy vọng, Tô Mặc Nhiên tới.

Y biết Tô Mặc Nhiên hơn phân nửa là muốn hố y, nhưng vẫn không nhịn xuống tính tình của mình, quả nhiên, y mới vừa bảo Tô Mặc Nhiên "Cút", Ngôn Cảnh Tắc đã tới.

Y đã chuẩn bị Ngôn Cảnh Tắc chỉ trích y, đuổi theo Tô Mặc Nhiên, kết quả Ngôn Cảnh Tắc không làm như vậy, thậm chí còn ôm lấy y, hắn muốn làm cái gì?

Tô Mặc Tu hoài nghi mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “A Tu, đệ cảm thấy thế nào? Có dễ chịu hơn một chút không?”

Kim Đan rách nát còn có thể dễ chịu ư? Tô Mặc Tu cười lạnh trong lòng, đột nhiên lại ý thức được không đúng, sắc mặt biến đổi.

Linh lực tán loạn trong thân thể y đã biến mất toàn bộ. 

Y dù sao cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, linh lực hệ băng còn tương đối bá đạo, mặc dù là Nguyên Anh kỳ tu sĩ, muốn giúp y xua tan đi linh lực trong cơ thể cũng không dễ dàng, cho nên phía trước trưởng lão Huyền Minh Tông Nguyên Anh kỳ cũng không có giúp y, chỉ bảo chính y chậm rãi tự xua tan chúng.

Mà hiện tại, tất cả những linh lực đó đều biến mất.

Là Ngôn Cảnh Tắc đã giúp y ư?

Trong lúc nhất thời, Tô Mặc Tu không biết mình nên cảm kích hay nên nổi giận nữa.

Rũ mí mắt xuống, Tô Mặc Tu giấu đi sương đen cơ hồ muốn áp chế không được trong mắt mình, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã lộ ra một chút mong đợi, lại mang theo điểm phẫn nộ: “Ta…… Ta không cần ngươi giả hảo tâm, ngươi đi tìm Tô Mặc Nhiên đi!”

Nhắc tới Tô Mặc Nhiên, trong lòng Tô Mặc Tu dâng lên một cỗ bi thương, y khắc chế không được kịch liệt ho khan, phảng phất muốn ho cả phổi mình ra.

“Ta và hắn thật sự không có quan hệ gì, đệ hiểu lầm rồi.” Ngôn Cảnh Tắc xấu hổ mà giải thích: “A Tu, trước đó đều là ta sai, về sau ta chắc chắn sẽ không lại làm chuyện khốn kiếp như vậy nữa…”

Nguyên chủ tuy thân với Tô Mặc Nhiên nhưng ác thật còn chưa bên nhau, trước đó Tô Mặc Tu năm lần bảy lượt tìm tra, nguyên chủ đã một mực chắc chắn mình và Tô Mặc Nhiên không có quan hệ.

Ngôn Cảnh Tắc hiện tại cũng cắn chết điểm này.

Nhưng hắn chung quy nhịn không được chột dạ, trong lòng cũng hận chết nguyên chủ —— nguyên chủ đây là để lại cho hắn một mớ cục diện rối rắm!

Nhìn thấy mặt Tô Mặc Tu đầy hoài nghi, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “A Tu, ta đã xua đi linh lực tán loạn trong cơ thể đệ… Đệ yên tâm, ta nhất định chữa khỏi cho đệ." Nếu trị không hết…… Hắn sẽ đi tìm công pháp ma tu tốt một chút cho Tô Mặc Tu!

“Ta sẽ không tốt lên đâu.” Tô Mặc Tu cười khổ nói.

“Đệ sẽ tốt mà.” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy kiên định: “A Tu, đệ bị thương…… Đi sang chỗ ta dưỡng thương đi.”

Nói xong, cũng không đợi Tô Mặc Tu nói cái gì, Ngôn Cảnh Tắc bế người lên liền đi.

Trên người Tô Mặc Nhiên có cổ quái, Ngôn Cảnh Tắc không yên tâm để Tô Mặc Tu đơn độc lại nơi này —— Viện của Tô Mặc Tu mặt ngoài nhìn giống viện hắn như đúc, thực tế khác nhau rất lớn.

Trong viện hắn trong ngoài bố trí không ít trận pháp, trong đó có phòng ngừa người khác dùng thần thức nhìn trộm, viện của Tô Mặc Tu thì cái gì cũng không có.

Tuy rằng trận pháp trong viện hắn đối với cao thủ chân chính mà nói không dùng được, nhưng có chung quy vẫn tốt hơn không, vẫn là đặt Tô Mặc Tu ở bên người hắn là an toàn nhất.

Tô Mặc Tu bị Ngôn Cảnh Tắc ôm đi ra ngoài, cả người lại có điểm ngốc ra.

Giữa cơn hoảng hốt, y lại nghĩ tới năm mươi năm qua, đủ loại chuyện mình đã trải qua.

Thế lực khắp Tu chân giới xếp hạng dựa theo thực lực, xếp đằng trước là một các hai môn tam tông bốn thế gia, trong đó một các là chỉ Thiên Cơ Các thần bí nhất, hai môn tam tông đều là đại môn phái, trong đó bao gồm Huyền Minh Tông.

Còn bốn thế gia, kỳ thật là so ra một các hai môn tam tông đứng trên, nhưng cũng kém không quá nhiều, mà Tô gia chính là một trong bốn thế gia.

Theo lý, y thân là người Tô gia, còn là dòng chính Tô gia, sẽ không bái nhập Huyền Minh Tông, mà hẳn là giống Tô Mặc Nhiên vậy, ở Tô gia tu luyện.

Dù sao lão tổ Tô gia cũng giống chưởng môn Huyền Minh Tông, là tu sĩ Phân Thần kỳ, một chút cũng không kém hơn chưởng môn Huyền Minh Tông!

Nhưng không biết vì sao, từ nhỏ y đã không đã người Tô gia yêu thích.

Ngoại trừ mẫu thân y, những người khác ở Tô gia đều vô cùng lạnh nhạt với y, thậm chí sẽ không chỉ điểm y tu luyện, tương phản là Tô Mặc Nhiên ở Tô gia cơ hồ là tồn tại chúng tinh phủng nguyệt*.

(*vì sao vây xung quanh mặt trăng, ý bảo người nhiều người coi trọng)

Lão tổ Tô gia tự mình dạy dỗ Tô Mặc Nhiên, tài nguyên Tô gia sở hữu đều ưu tiên cho Tô Mặc Nhiên chọn, cơ hồ mọi người đều coi Tô Mặc Nhiên là bảo bối.

Tô Mặc Nhiên là đường đệ y, nhưng kỳ thật chỉ nhỏ hơn y mấy ngày, đãi ngộ hai người khác nhau như trời với đất như vậy, tất nhiên làm y bất mãn.

Đặc biệt là, thiên phú y tốt hơn Tô Mặc Nhiên, phụ thân y cũng thắng phụ thân Tô Mặc Nhiên!

Nhưng mà ngay cả phụ thân y, đối với Tô Mặc Nhiên cũng tốt hơn đối với y.

Không chỉ như thế, người Tô gia còn vẫn luôn dạy y phải kính cẩn nghe theo, phải nghe lời, ý đồ khống chế y, y lúc trước còn nhỏ, nhưng vẫn cảm giác được không thích hợp.

Càng đừng nói Tô Mặc Nhiên còn thường thường tìm y phiền toái.

Vào năm y mười tuổi ấy, sau khi mẫu thân y đi ra ngoài rèn luyện, kết quả phát sinh ngoài ý muốn qua đời, y càng cảm giác được nguy hiểm.

Y cũng không biết mình là lấy dũng khí từ nơi nào, rõ ràng không quá mười tuổi, thế mà dám cầm Linh Khí mẫu thân để lại cho mình, một mình chạy ra khỏi Tô gia.

Sau khi rời khỏi, Tô gia liền bắt đầu tìm y, y vì né tránh người Tô gia, không thể không mặc vào nữ trang, ra vẻ là một bé gái.

Cũng chính là khi đó, y gặp Ngôn Cảnh Tắc mang theo người Huyền Minh Tông ra tìm đệ tử. 

Y đi báo danh, trắc linh căn, Thiên linh căn hệ băng vừa được kiểm tra đo lường ra đã đã người Huyền Minh Tông coi là bảo bối.

Lúc ấy y thấp thỏm lo âu, gầy trơ cả xương, Ngôn Cảnh Tắc còn bế y lên một phen: “Muội giống ta là Thiên linh căn hệ băng, về sau ngươi chính là tiểu sư muội của ta.”

Lúc ấy y nhìn Ngôn Cảnh Tắc, cảm thấy đại ca ca này giống như là tiên nhân, cơ hồ lập tức đã thích người này.

Y vào Huyền Minh Tông, thân phận liền giấu không được, y vẫn luôn lo lắng Tô gia tìm y phiền toái, nhưng Tô gia cũng không làm như vậy, y hiếm hoi mà trải qua cuộc sống bình tĩnh. 

Dần dần, y đã không thèm nghĩ chuyện Tô gia, một lòng đi theo Ngôn Cảnh Tắc.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, y đã thích Ngôn Cảnh Tắc, về sau còn càng ngày càng thích, có thể nói, y đem sở hữu tâm tư đều đặt vào người Ngôn Cảnh Tắc.

Công phu không phụ lòng người, Ngôn Cảnh Tắc đáp lại y, bọn họ sắp trở thành đạo lữ.

Đó là thời khắc hạnh phúc nhất đời này của y, đáng tiếc thời gian y cao hứng cũng không dài —— Tô Mặc Nhiên xuất hiện.

Ngôn Cảnh Tắc đối với Tô Mặc Nhiên còn càng ngày càng tốt.

Khi còn bé y đã năm lần bảy lượt bị Tô Mặc Nhiên hãm hại, hiện tại Tô Mặc Nhiên còn muốn cướp người y thích… Y rốt cuộc cũng bùng nổ, đối chọi gay gắt với Tô Mặc Nhiên, kết quả ngược lại đẩy người mình thích đến bên Tô Mặc Nhiên.

Cũng chính là lúc này, y ẩn ẩn cảm giác được thân thể của mình xảy ra vấn đề —— trong cơ thể y thế mà xuất hiện ma khí, thần thức y cũng sẽ đột nhiên trở nên mạnh hơn.

Y sợ hãi trong lòng, vốn định nói cho Ngôn Cảnh Tắc còn có chưởng môn xin bọn họ giúp đỡ, không nghĩ tới lần nọ thần thức mạnh hơn, thế mà "nhìn" thấy Ngôn Cảnh Tắc theo lý cố gắng nói với chưởng môn, không muốn kết làm đạo lữ với y.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn nguyện ý cùng y ở bên nhau, hiện tại đột nhiên không muốn…… Là bởi vì Tô Mặc Nhiên sao?

Y hận đến không chịu được, ma khí trong cơ thể càng nhiều, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. 

Ngôn Cảnh Tắc cũng không tuyên dương bốn phía chuyện này, chỉ cần y không phá vỡ thì vẫn là chuẩn đạo lữ của Ngôn Cảnh Tắc, có thể ở bên người Ngôn Cảnh Tắc, nhưng nếu y phá vỡ, có khả năng y sẽ bị Ngôn Cảnh Tắc đuổi đi.

Hơn nữa y không muốn từ bỏ, y còn muốn tiếp tục tranh thủ.

Bên trong bí cảnh, y dốc hết sức lực mà đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc, muốn Ngôn Cảnh Tắc liếc mắt nhìn mình nhiều hơn một cái, y thậm chí đi học Tô Mặc Nhiên…… Nhưng cũng không được gì.

Con yêu thú kia là Tô Mặc Nhiên chọc, y sợ Ngôn Cảnh Tắc bị thương nên đi chặn yêu thú lại, kết quả…… Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tô Mặc Nhiên bỏ chạy.

Sư huynh của y, chuẩn đạo lữ ở chung với y vài thập niên, cùng rèn luyện cùng vào sinh ra tử, bỏ y lại mà chạy.

Tô Mặc Nhiên tốt đến như vậy sao?

Lúc ấy y đã nhập ma, nếu không phải như vậy, y căn bản sống không được.

Chỉ là y nhập ma thời gian ngắn, lại rất nhanh bị yêu thú kia đánh nát Kim Đan, bởi vậy sau khi ra khỏi bí cảnh, người khác vẫn chưa phát hiện ra.

Đã nhiều ngày ở Huyền Minh Tông không ai tới xem y, y càng hạ quyết tâm muốn tu ma.

Y không muốn trở thành một phế nhân, sớm qua đời.

Y còn muốn…… Giết Tô Mặc Nhiên.

Nhưng y bị thương quá nặng, hành động không tiện, cũng cũng chỉ có thể tạm thời lưu lại Huyền Minh Tông.

Ma khí trong cơ thể Tô Mặc Tu cơ hồ liền phải trào dâng ra, nhưng y ngăn chặn chúng lại.

Cách làm hôm nay của Ngôn Cảnh Tắc nằm ngoại dự kiến của y.

Y biết mình cái cũng không nên tin, nhưng giờ này khắc này, y rốt cuộc vẫn có điểm tham luyến ấm áp trên người Ngôn Cảnh Tắc.

Chuyện y nhập ma giấu được nhất thời lại giấu không được lâu lắm. Sớm hay muộn, y và Ngôn Cảnh Tắc, và Huyền Minh Tông binh nhung tương kiến*, chẳng sợ giờ phút này Ngôn Cảnh Tắc đối tốt với y là dụng tâm kín đáo, có thể ở chung như vậy mấy ngày, lưu một hồi ức cũng không tồi.

(*gặp lại nhau bằng binh đao, tức phải thành kẻ thù, sẽ đánh nhau)

Tô Mặc Tu thuận theo, được Ngôn Cảnh Tắc mang về viện của Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc mang Tô Mặc Tu về chỗ ở của mình, nghĩ nghĩ, lại từ túi trữ vật ra một cái giường, để  Tô Mặc Tu nằm trên đó.

Người tu chân không cần ngủ, bất kể là hắn hay là Tô Mặc Tu, chỗ ở đều không có giường, mà giường trong túi trữ vật của hắn kỳ thật là nguyên chủ chuẩn bị cho Tô Mặc Nhiên.

Tô Mặc Nhiên ra cửa luôn mang giường theo bên người, nguyên chủ cũng mua một cái đặt trong túi trữ vật, nghĩ nếu ngày nào đó Tô Mặc Nhiên muốn, hắn có thể cho Tô Mặc Nhiên dùng.

May mắn, Tô Mặc Nhiên cũng không dùng qua cái giường này, bằng không hắn cũng không vui khi lấy ra cho Tô Mặc Tu dùng.

Mặc Tu của hắn sao có thể dùng lại đồ mà Tô Mặc Nhiên đã dùng được?

“A Tu, đệ nghỉ ngơi một chút đi. Ta đã bảo Dương Nhất Minh đi mua thứ ăn, chờ mua về rồi đệ ăn nhiều một chút, dưỡng thương cho tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tô Mặc Tu sửng sốt, lúc này mới cảm giác được đói khát.

Tuy y quyết định tu ma, nhưng rốt cuộc bị thương quá nặng, cái gọi là tu luyện cũng chỉ mới bắt đầu. 

Y bị phế đi tu vi, hiện giờ chỉ là một người thường, y thật đúng là đói bụng.

Điểm này cả chính y cũng đều không chú ý, không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại chú ý.

Nhưng nhìn cái giường kia, trong lòng Tô Mặc Tu lại căng thẳng. 

Ngôn Cảnh Tắc trước kia cũng không ngủ giường, cũng sẽ không chuẩn bị vật như vậy, Tô Mặc Nhiên mới thích ngủ giường.

Y nhắm mắt lại, tiếp tục áp chế các loại cảm xúc cùng với các loại ý niệm đáng sợ dâng lên trong lòng. 

Vì sao Ngôn Cảnh Tắc không thích y? Rốt cuộc y kém Tô Mặc Nhiên chỗ nào?

Nếu y rạch nát mặt Tô Mặc Nhiên, chặt đứt tay chân Tô Mặc Nhiên, Ngôn Cảnh Tắc sẽ còn thích Tô Mặc Nhiên sao?

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Tô Mặc Tu, nhìn thấy Tô Mặc Tu nhắm hai mắt lại, hắn lấy ra một cái đệm hương bồ đặt ở mép giường, sau đó bố trí một cái Tụ Linh Trận để tự mình chữa thương.

Hắn phải nhanh một chút tăng lên thực lực của bản thân mình.

Hắn tạm thời không đối phó được thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia, còn đối phó Tô Mặc Nhiên… Bên người Tô Mặc Nhiên có một vị sứ giả hộ hoa Kim Đan hậu kỳ, thực lực không yếu hơn nguyên chủ không nói, phía sau còn có một lão tổ Tô gia Phân Thần kỳ, hắn hiện tại cũng không đối phó được.

Nhưng hắn nhanh chóng tu luyện lên, tu luyện đến Phân Thần kỳ tất nhiên có thể lộng chết Tô Mặc Nhiên.

Chờ Tô Mặc Nhiên chết, thần thức trên người Tô Mặc Nhiên kia rốt cuộc là chuyện như thế nào hắn cũng có thể biết rõ ràng, hắn còn có thể giúp Tô Mặc Tu trị thương.

Linh khí trong Tụ Linh Trận rất nhanh đã được Ngôn Cảnh Tắc hấp thu sạch sẽ, thương thế trên người hắn cũng tốt bảy tám phần --- thương thế này rốt cuộc cũng là bị thương nhẹ, hắn còn là tu sĩ Kim Đan kỳ. 

Thương thế của Tô Mặc Tu thì tương đối nghiêm trọng.

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, lại lần nữa dò xét một chút tình huống của Tô Mặc Tu.

Lần này vừa điều tra hắn đã phát hiện ra ma khí trong cơ thể Tô Mặc Tu hình như càng nhiều hơn một chút. 

Tô Mặc Nhiên nói Tô Mặc Tu là ma chủng trời sinh, chẳng lẽ là sự thật? Trước đó nhìn không ra Tô Mặc Tu khác thường là bởi vì y tu luyện chính là công pháp chính thống, cũng có thể áp xuống ma khí này, hiện tại Kim Đan y phế đi, ma khí này cũng xuất hiện? 

Ma tu và tiên tu kỳ thật bất quá là phương pháp tu luyện khác nhau, trong mắt Ngôn Cảnh Tắc xem ra thì khác nhau không lớn.

Nhưng tiên tu hoàn toàn xem thiên phú, ma tu lại đa số là mượn dùng ngoại lực, tỷ như dựa vào cắn nuốt yêu thú tới rèn luyện thân thể tăng trưởng tu vi linh tinh, có vài ma tu còn sẽ giết chết tiên tu tới tăng trưởng tu vi, thanh danh ở bên ngoài rất kém cỏi.

Ngoài ra, ma tu chú ý học cấp tốc, thường tu thân không tu tâm, thần thức theo không kịp, rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma.

Ngàn vạn năm qua, giữa tiên tu và ma tu vẫn luôn không chết không ngừng, người Huyền Minh Tông càng cảm thấy ma tu nên giết, đáng chết.

Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, tuy hắn cảm thấy tu ma không có gì, nhưng những người khác không phải nghĩ như vậy, thậm chí ngay cả Tô Mặc Tu trước đây cũng kêu đánh kêu giết ma tu, nếu là phát hiện chính mình nhập ma, có khả năng cả bản thân Tô Mặc Tu cũng không tiếp thu được.

Cũng may hiện tại ma khí trong cơ thể Tô Mặc Tu là đang bị áp chế, người khác rất khó phát hiện, bản thân Tô Mặc Tu có khả năng cũng không ý thức được.

Ngôn Cảnh Tắc không chú ý điểm này nữa, thật ra lại nghiên cứu một chút  thương thế của Tô Mặc Tu.

Đang nghiên cứu, bên ngoài truyền đến giọng nói Dương Nhất Minh: “Ngôn sư huynh!”

“Vào đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, lúc hắn mang theo Tô Mặc Tu lại đây có để lại tin tức trong phòng Tô Mặc Tu, Dương Nhất Minh hẳn là thấy được tin tức nên lại đây.

Dương Nhất Minh bụ bẫm rất nhanh đã vào phòng.

Dương Nhất Minh tuổi cũng không nhỏ hơn Tô Mặc Tu bao nhiêu, nhưng hiện giờ chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, không chỉ như thế, tu vi này cậu vẫn là dựa vào đan dược mới có.

Tư chất cậu rất kém cỏi, mười năm đi tới sau khi nhập Trúc Cơ kỳ thì không thể tiến thêm, chỉ sợ đời này cũng không có cơ hội tiến vào Kim Đan kỳ.

“Ngôn sư huynh, ta mua chút đồ ăn trở về rồi đây.” Dương Nhất Minh nhanh chóng lấy đồ ăn trong túi trữ vật ra, lại thăm dò nhìn Tô Mặc Tu đang nằm trên giường bệnh. 

Nhìn thấy Tô Mặc Tu vẻ mặt dính máu, cậu tức khắc có chút lo lắng, trộm đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không quản động tác nhỏ của Dương Nhất Minh, còn đi kiểm tra đồ Dương Nhất Minh mang về.

Hắn bảo Dương Nhất Minh mua một ít gạo mì rau dưa trở về, Dương Nhất Minh mua, ngoài ra còn mua một ít thức ăn có thể ăn trực tiếp, tỷ như bánh bao linh tinh.

Bánh bao trong túi trữ vật còn nóng hổi, Ngôn Cảnh Tắc lập tức cầm một cái cho Tô Mặc Tu: “A Tu, ăn một chút gì đi.”

Dương Nhất Minh nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, lại liếc mắt xem xét Ngôn Cảnh Tắc một cái.

Ngôn sư huynh trước kia đều gọi Tô sư huynh là “Tiểu sư đệ”, hiện tại thế mà lại gọi là “A Tu”……

Tô sư huynh bị trọng thương, Ngôn sư huynh rốt cuộc quyết định đối tốt với Tô sư huynh một chút sao?

Nghĩ đến khả năng này, Dương Nhất Minh tức khắc có điểm khó chịu.

Tô sư huynh vốn là thiên chi kiêu tử, hiện tại lại thành một người bình thường.

Dương Nhất Minh cảm thấy tình huống này có điểm kỳ quái, Tô Mặc Tu đồng dạng cũng cảm thấy như vậy.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc chưa bao giờ gọi y là “A Tu”, hôm nay lại một ngụm một câu “A Tu”.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên thay đổi thái độ lớn, chắc chắn có vấn đề, nhưng y thật sự không biết cố gắng, nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc như vậy, trái tim không chỉ không tự giác mà đập nhanh hơn, còn càng thích hơn vài phần.

Hết chương 236.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play