Chương 230: Kết thúc thế giới thứ 11
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Cha Ngôn đặc biệt muốn đánh con, nhưng Ngôn Cảnh Tắc bắt được tay ông:
cha Ngôn đặc biệt muốn đánh nhi tử, nhưng Ngôn Cảnh Tắc bắt được bọn họ phòng then cửa tay: “Ba, ba ngàn vạn đừng động thủ! Nếu ba động thủ với con, con có thể chạy á!”
Râu cha Ngôn đều sắp nhếch lên tới nơi, nhưng vẫn tận lực hạ giọng, cũng không đánh người: “Mày làm ra loại chuyện này, còn một chút cũng không biết sai, mày…”
Tuy nhà bọn họ ở tứ hợp viện nhưng sân cũng không lớn, cách âm cũng không phải đặc biệt tốt, cha Ngôn cũng sợ động tĩnh bên này đánh thức Cố Minh Tu.
Tuy con của ông hỗn trướng, nhưng đây rốt cuộc cũng là con của ông……
“Ba, con cũng là không có biện pháp…… Con không muốn đói bụng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Cố Minh Tu thế mà còn cung mày ăn cung mày mặc suốt hai năm… Sao cậu ta không đánh chết mày?!” cha Ngôn nói.
"Cậu ấy không biết kỳ thật em trai cậu ấy không viết những lời phản động đó a!" Ngôn Cảnh Tắc cười hì hì: “Cậu ấy cảm thấy con không đi cử báo là người tốt, cậu ấy còn đã thích con.”
“Cậu ta quá đơn thuần mới có thể thích loại người như mày ấy…… Từ từ, thích?” cha Ngôn nhíu mày.
Trước đó lúc ăn cơm, cha Ngôn vẫn luôn quan sát Cố Minh Tu, ông phát hiện Cố Minh Tu rất có khí chất, cách nói năng bất phàm, nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, lại vẫn luôn sinh hoạt ở hoàn cảnh nông thôn tương đối bế tắc, cả người rất đơn thuần.
Trách không được lại bị con ông lừa!
Nhưng mà… Con ông nói thích? Thích gì?
Cha Ngôn mẹ Ngôn đều ngốc ra.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đúng vậy, cậu ấy đã thích con, vừa vặn con cũng thích con trai, liền ngủ với cậu ấy…… Bằng không sao cậu ấy lại đối xử với con tốt như vậy?”
“Mày mày mày…” cha Ngôn bị tức giận đến suýt m chút nữa hộc máu, con ông đây là làm chuyện gì thế này?! Vì miếng ăn bán đứng thân thể?
“Ba đừng nóng giận, con không có hại, Cố Minh Tu mới là ở dưới.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ngôn Cảnh Tắc rất sớm đã suy xét qua, chuyện của mình và Cố Minh Tu làm sao thẳng thắn với cha mẹ.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vừa đến kinh thành ngay lập tức thẳng thắn là tốt nhất.
Đầu tiên, hắn và cha mẹ đã nhiều năm không gặp, thế đạo này lại có điểm loạn, dưới tình huống như vậy, hắn chỉ cần còn sống, cha mẹ hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn, loại thời điểm này hắn nháo ra chuyện gì thì cha mẹ sẽ tương đối dễ tiếp thu.
Còn thật ra càng kéo dài, tương lai hắn càng ngày càng xuất sắc, cha mẹ không chừng sẽ nghĩ muốn hắn kết hôn sinh con.
Cha mẹ nguyên chủ đều rất tốt, cố tình hắn không có khả năng kết hôn, đến lúc đó lại nháo loạn, hai bên đều khó chịu.
Còn phương thức thẳng thắn… Đương nhiên là bôi đen chính mình một chút tương đối tốt hơn.
Hắn không muốn để Cố Minh Tu chịu ủy khuất.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc lại nhìn về phía cha mẹ mình: “Ba mẹ, nếu ba mẹ không thích cậu ấy, về sau con đổi người khác cũng có thể… Tuy con thích đàn ông nhưng tìm phụ nữ kết hôn sinh con cũng có thể… Chỉ là không thể tìm cô gái có bối cảnh gia đình tốt quá, miễn người ta phát hiện vấn đề tìm con phiền toái."
Cha Ngôn mẹ Ngôn không dám nói mình là người phẩm đức đặc biệt cao thượng, nhưng bọn họ đều không tra!
Nhưng con trai bọn họ… Con trai bọn họ sao có thể tra đến đúng lý hợp tình như vậy?
Cha Ngôn mẹ Ngôn đều muốn hộc máu, thời điểm nghĩ đến Cố Minh Tu càng thêm áy náy.
Cố Minh Tu này cũng quá thảm…… Thế mà bị con trai bọn họ lừa thành như vậy!
Nhưng… Con trai bọn họ thật đúng là một người như vậy.
Cẩn thận hồi tưởng lại, cha Ngôn mẹ Ngôn liền nghĩ đến, đứa nhỏ này từ nhỏ đã ích kỷ còn lười biếng.
Đó là xuống nông thôn, rõ ràng bọn họ đều an bài ổn thỏa để hắn đi địa phương khác, hắn bởi vì bên kia quá nghèo liền một hai phải đổi chỗ…… Vì đổi địa phương, bọn họ tốn bao nhiêu công phu?
Trước khi xuống nông thôn, đứa nhỏ này còn mặc kệ bọn họ đều thiếu tiền, chỉ theo chân bọn họ đòi rất nhiều tiền, lại mang theo toàn bộ đồ đáng giá trong nhà...
Cha Ngôn hít sâu mấy hơi thở mới bình tĩnh một chút, cũng áp chế xuống xúc động muốn đánh người của mình: "Con thật sự thích con trai?"
“Đúng vậy, con cảm thấy con trai càng có ý tứ.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nếu con thích nữ, con sẽ không tìm Cố Minh Tu, đi dụ dỗ con gái bí thư chi bộ của thôn rồi."
"Thích con trai rồi mày còn muốn đi tai họa tiểu cô nương nhà người ta? Ngôn Cảnh Tắc, nếu mày còn dám hại người, tao không có đứa con trai này!" cha Ngôn đè thấp giọng quát, lại muốn đánh người.
Ngôn Cảnh Tắc đã nói xong toàn bộ lời nên nói, nhanh như chớp chạy vào phòng Cố Minh Tu.
Cha Ngôn mẹ Ngôn đuổi theo ra tới: “……” con trai bọn họ thế mà còn chạy đi tìm Cố Minh Tu!
Cố Minh Tu tới Ngôn gia, trong lòng có việc nên vẫn luôn không ngủ, hiện tại Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên tới phòng y, y vừa mừng vừa sợ: “Cảnh Tắc, anh tới tìm em sao?”
Ngôn Cảnh Tắc tới tìm y, y thật cao hứng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy có thể bị cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc phát hiện không, cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc có tức giận không?
Cố Minh Tu nhiều ít có hơi thấp thỏm.
“Ừm, anh và em cùng nhau ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Cố Minh Tu có chút rối rắm: “Đây là nhà ba mẹ anh, chúng ta vẫn là nhịn một chút……” Nếu như bị cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc phát hiện quan hệ của y và Ngôn Cảnh Tắc, y sẽ lập tức bị đuổi ra đi?
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Không sao, vừa rồi anh đã nói quan hệ của chúng ta cho ba mẹ rồi."
Cố Minh Tu khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Cái gì?”
Ngôn Cảnh Tắc cười trấn an y: “Ba mẹ anh đều là người rất dễ ở chung, sau khi anh nói với bọn họ, tuy bọn họ có chút không cao hứng nhưng đã tiếp thu em, về sau ở nhà anh, chúng ta vẫn ở chung như trước đây vậy."
Cố Minh Tu không nghĩ tới trên thế giới còn có chuyện tốt như vậy, cả người đều ngốc ra —— cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc lại khai sáng như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc thấy thế hôn y một ngụm: “Minh Tu, anh đối với em tốt như vậy, có phải em hẳn nên khen thưởng anh một chút không?”
Cố Minh Tu ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc, hôn lên.
Ngôn Cảnh Tắc bế người lên một phen, phóng tới trên giường.
Buổi tối này, Ngôn Cảnh Tắc chỉ làm một lần, nhưng chính là hút ra mấy dấu vết trên cổ Cố Minh Tu.
Cố Minh Tu: “……”
"Để ba mẹ anh nhìn xem chúng ta ân ái cỡ nào." Ngôn Cảnh Tắc nói, lại dặn dò Cố Minh Tu: “Ngày mai em biểu hiện cho tốt một chút…… Đến lúc đó anh ngủ lười giác, em đi làm bữa sáng.”
“Được.” Cố Minh Tu đáp ứng.
“Minh Tu, em giỏi quá.” Ngôn Cảnh Tắc hôn Cố Minh Tu một ngụm, ôm người ngủ.
Ngôn Cảnh Tắc trong lòng không có chuyện này, chỉ một lát đã ngủ mất, Cố Minh Tu lại quá mức hưng phấn, cả đêm không ngủ.
Y không nghĩ tới cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại tiếp thu y.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc đã miêu tả cho y nghe tương lai vô cùng tốt đẹp, nhưng y vẫn luôn cảm thấy bọn họ không gặp người được, phải ngầm lui tới.
Y thậm chí đã chuẩn bị tâm lý cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc bức Ngôn Cảnh Tắc kết hôn.
Kết quả, cha mẹ Ngôn Cảnh Tắc thế mà ngay ngày đầu tiên đã đồng ý chuyện bọn họ…
Trời còn chưa sáng Cố Minh Tu đã dậy, sờ soạng đến nhà bếp làm bữa sáng.
Người Ngôn gia vừa trở về kinh thành không bao lâu, gần đây lại lộn xộn, trong nhà còn chưa mời người, nấu cơm đều là mẹ Ngôn làm.
Tối hôm qua bị con trai làm tức giận đến ngủ không được, thật vất vả ngủ được lại sớm tỉnh lại, mẹ Ngôn buồn bã ỉu xìu mà tiến vào nhà bếp muốn làm bữa sáng, đã nhìn thấy trong bếp đã bốc lên ánh lửa.
Mẹ Ngôn cả kinh, vội vàng vào phòng bếp, sau đó đã nhìn thấy Cố Minh Tu đang làm bữa sáng.
Cố Minh Tu nấu cháo, lại lấy bột mì và trứng, còn có hành thái trộn lại với nhau, làm bánh trứng.
Thứ như bánh trứng y nguyên bản không biết làm, vẫn là Ngôn Cảnh Tắc dạy y.
Nhìn thấy mẹ Ngôn, Cố Minh Tu có điểm ngượng ngùng: “Bá mẫu, con làm bữa sáng… Ưm… Con lấy trứng gà trong nhà…”
Y lấy nguyên liệu nấu ăn trong bếp, có khi nào mẹ Ngôn không cao hứng không?
Mẹ Ngôn tâm tình phức tạp mà nhìn Cố Minh Tu.
Cố Minh Tu lớn lên vô cùng xuất sắc, khí chất cũng tốt, còn thi đậu đại học tốt như vậy, một chút không kém gì con bà, kết quả lại đối xử tốt với con bà như vậy……
Đứa nhỏ này đôi mắt có hơi hỏng!
“Bá mẫu……” Cố Minh Tu thấp thỏm mà kêu một tiếng.
“Minh Tu, cảm ơn con……” mẹ Ngôn nói: “Cảnh Tắc đâu?”
"Anh ấy còn chưa dậy." Cố Minh Tu thấy thái độ mẹ Ngôn không tồi, thả lỏng một chút..
"Mấy năm trước kia đều là con nấu cơm sao?" mẹ Ngôn hỏi.
“Không phải, là em gái con nấu.” Cố Minh Tu nói.
"Em trai em gái con vẫn khỏe chứ?" mẹ Ngôn lại hỏi.
“Bọn họ khá tốt ạ.” Cố Minh Tu kể về mấy đứa em.
Mẹ Ngôn biết được em trai Cố Minh Tu không bị con mình dọa hư, còn thi vào đại học, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm thấy gia giáo của Cố gia thật sự quá tốt.
Lần này thi đại học báo danh có hơn 500 vạn người, trúng tuyển lại không đến 30 vạn người.
Một quốc gia lớn như vậy chỉ có không đến 30 vạn người có thể thi đậu đại học!
Mấy năm trước, rất nhiều trường học nghỉ học, bọn học sinh đa số không học thứ gì không nói, muốn tìm đủ sách giáo khoa cũng không dễ dàng.
Dưới tình huống như thế, Cố Minh Tu và em trai y đều có thể thi đậu đại học, thật sự rất lợi hại.
Lợi hại hơn chính là…… Cố Minh Tu này thế mà đốc xúc con trai bà, cũng thi đậu đại học.
Mẹ Ngôn trải qua không ít chuyện, rất nhanh liền từ trong miệng Cố Minh Tu biết được không ít chuyện, sau đó càng ngày càng cảm thấy Cố Minh Tu mắt mù.
Đứa nhỏ này thật là bị con trai bà mê hoặc, thế mà vẫn luôn nói lời hay cho con bà!
Cái gì con bà dạy y học hành, cái gì con bà đốc xúc em trai y tiến tới, còn nói con bà làm tre trúc kiếm tiền nuôi gia đình… Cố Minh Tu cho rằng bà không biết con trai bà là cái đức hạnh gì sao?
Trước khi con trai bà xuống nông thôn, thành tích một chút cũng không tốt, là dở nhất cả nhà bọn họ!
Còn làm tre trúc, loại chuyện này sao có thể là con bà làm? Thật ra tay Cố Minh Tu này lại rất thô ráp.
Mẹ Ngôn lại quan sát một chút Cố Minh Tu.
Cố Minh Tu nỗ lực che lấp cũng không che lấp được dấu vết trên cổ không nói, người này nhìn còn có điểm tiều tụy…… Tối qua con trai bà đã làm gì?
Cố Minh Tu bị nhìn đến ngượng ngùng, có chút hối hận bản thân mình tối qua không ngủ yên.
Hiện tại khí sắc y thật không tốt, rốt cuộc y ngồi vài ngày xe lửa mới đến kinh thành, tối qua còn chưa ngủ.
“Tối hôm qua Cảnh Tắc sang phòng con, mấy đứa……” mẹ Ngôn rốt cuộc nói.
Cố Minh Tu kinh hoảng mà nhìn mẹ Ngôn, tuy mẹ Ngôn ban nãy thái độ rất tốt, nhưng chuyện này……
Mẹ Ngôn nhìn ra tới Cố Minh Tu bất an, lại nói: “Cảnh Tắc nói con thích nó? Nói hai đứa ở bên nhau?”
Cố Minh Tu có chút hoảng: “Đúng vậy ạ.”
"Sao con lại thích nó?"
"Anh ấy đối với con rất tốt." Cố Minh Tu càng bất an.
Cố Minh Tu này thật sự bị con trai mình lừa ngu người.
Mẹ Ngôn cũng không biết nên đối mặt Cố Minh Tu như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói: “Đừng sợ, bác không nói con… Còn Cảnh Tắc, bác sẽ nhìn chằm chằm nó, không cho nó khi dễ con.”
“Anh ấy sẽ không khi dễ con!” Cố Minh Tu thật nghiêm túc: “Anh ấy thật sự đối với con rất tốt.”
Mẹ Ngôn: “……”
Bữa sáng là bánh trứng, cháo, còn có đồ ăn tối qua còn thừa.
Cha Ngôn mẹ Ngôn Cố Minh Tu đều ngồi trước bàn ăn, Ngôn Cảnh Tắc mới khoan thai tới muộn, vừa tới đã lấy bánh trứng ăn, ăn xong một phần của mình rồi lại dùng đũa gắp phần của Cố Minh Tu kia.
Cha Ngôn thấy một màn như vậy liền nổi giận: “Ngôn Cảnh Tắc con làm gì vậy!”
“Con thích ăn bánh trứng.” Ngôn Cảnh Tắc đúng lý hợp tình.
Mẹ Ngôn ở trong lòng cười lạnh “ha hả” hai tiếng, nhìn thấy Cố Minh Tu một chút cũng không để ý, còn ngọt ngọt ngào ngào mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, quả thực không biết nên nói cái gì.
Cố Minh Tu này vậy mà cảm thấy con bà đối tốt với y… Con bà đối tốt với y hồi nào? Đoạt luôn bánh trứng người ta rồi!
Ngôn Cảnh Tắc ăn xong, lại nói với Cố Minh Tu: “Đã lâu anh không ở kinh thành, em cùng anh đi dạo đi."
“Dạ.” Cố Minh Tu nói.
"Cổ em… Em tự dùng tay gãi gãi đi, biến thành dấu muỗi đốt." Ngôn Cảnh Tắc trợn trắng mắt.
“Dạ.” Cố Minh Tu thành thành thật thật.
Y hiện tại thật sự đặc biệt vui vẻ, mặc kệ Ngôn Cảnh Tắc bảo y làm cái gì cũng đều không phản đối.
Còn bánh trứng bị Ngôn Cảnh Tắc ăn luôn…… Ngôn Cảnh Tắc muốn ăn thì ăn, y ước gì sở hữu thứ tốt đều cho Ngôn Cảnh Tắc ăn.
“Mẹ, trong nhà có giỏ không? Cho cậu ấy một cái để xách theo, con còn muốn mua chút đồ.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Không lâu sau, Ngôn Cảnh Tắc đòi một thân quần áo mới chỗ cha mình, nghênh ngang mang theo Cố Minh Tu xách giỏ ra cửa.
Cố Minh Tu như vậy nhìn giống như tuỳ tùng của hắn.
Cha Ngôn mẹ Ngôn nhìn thấy bọn họ đi rồi, biểu cảm đều rối rắm nói không nên lời, đồng thời trao đổi tin tức lẫn nhau.
Sau khi thông qua tin tức, cha Ngôn mẹ Ngôn liền phát sầu —— con trai mình thành một bộ dáng như vậy, bọn họ làm sao bây giờ?
Mặc kệ thế nào, Ngôn Cảnh Tắc rốt cuộc cũng là con trai bọn họ, cũng không thật sự làm chuyện gì đại nghịch bất đạo phạm pháp, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc sẽ như vậy cũng là do bị bọn họ sủng hư, bọn họ không có khả năng thật làm gì con mình.
Cho nên duy nhất có thể làm cũng chính là nghĩ cách bồi thường Cố Minh Tu một chút.
Thời điểm cha Ngôn mẹ Ngôn thở dài muốn bồi thường Cố Minh Tu, Cố Minh Tu và Ngôn Cảnh Tắc sớm đã rời khỏi ngõ nhỏ này.
Vừa ra ngoài, Ngôn Cảnh Tắc liền tiếp nhận giỏ trên tay Cố Minh Tu, cười nói với Cố Minh Tu: “Đi, anh đưa em đi ăn ngon!”
Vịt nướng gì đó, Cố Minh Tu trước kia chưa từng ăn qua, hắn mang Cố Minh Tu đi nếm thử.
Ngôn Cảnh Tắc mang theo Cố Minh Tu đi mua một con vịt nướng, cắt thành hai nửa, một nửa chuẩn bị mang về nhà, một nửa kia sau khi hắn nếm một chút, cho Cố Minh Tu ăn toàn bộ.
Ban nãy hắn ăn nhiều bánh trứng, giờ ăn không vô, không có biện pháp không phải sao?
Cố Minh Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc như vậy, tâm tình phá lệ phức tạp.
Ngôn Cảnh Tắc thật sự đối với y thật tốt, buổi sáng đoạt bánh trứng của y ăn, chính là vì để y giữ bụng lại, ăn được nhiều thịt đúng không?
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu ở lại Ngôn gia.
Cha Ngôn mẹ Ngôn đối xử với Cố Minh Tu đặc biệt tốt, thật ra Ngôn Cảnh Tắc chung quy bắt làm Cố Minh Tu làm việc… Nhưng Cố Minh Tu cũng không làm quá lâu.
Cha Ngôn mẹ Ngôn liên hệ một bà con xa thân thích ở nông thôn, bảo bà ấy tới nhà giúp đỡ nấu cơm gì đó, Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu tới Ngôn gia không được mấy ngày, bà đã tới rồi.
Trong nhà không có việc gì làm, Ngôn Cảnh Tắc liền lôi kéo Cố Minh Tu đi chơi khắp nơi.
Mỗi ngày chơi xong rồi trở về, Ngôn Cảnh Tắc nằm trên ghế cái gì cũng đều không làm, Cố Minh Tu lại bất đồng, cả ngày nâng sách xem.
Cha Ngôn mẹ Ngôn trên tay có rất nhiều sách trước kia y chưa xem qua, tất cả y đều muốn nhìn một chút.
Cha Ngôn mẹ Ngôn thấy một màn như thế, lại lần nữa thở dài.
Cố Minh Tu này chăm chỉ yêu học tập, làm việc cũng nhanh nhẹn, ngoại trừ ánh mắt không tốt ra, không có chỗ nào không tốt.
Nhưng con trai bọn họ… Sao lại không ra gì như vậy?
Ngôn Cảnh Tắc có thể đoán được ý tưởng của cha mẹ mình, nhưng vẫn làm theo ý mình, ngẫu nhiên cha mẹ bảo hắn xem sách nhiều một chút, hắn liền nói mình là một thiên tài, không cần xem.
Cha Ngôn mẹ Ngôn: Thiên tài? Này cũng quá không biết xấu hổ!
Bọn họ đều không muốn nhìn thấy thằng con này.
Cũng may không bao lâu, đại học đã khai giảng.
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu thành nhóm học sinh đầu tiên thi đậu đại học sau khi thi đại học khôi phục.
Mà mọi người bọn họ vừa lên đại học đã bắt đầu chăm chỉ học tập, nỗ lực phong phú chính mình.
Một cơ hội học tập như vậy đối với mọi người mà nói đều là đủ trân quý.
Cố Minh Tu càng học vô cùng nghiêm túc, cơ hồ mất ăn mất ngủ, cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt nhẹ nhàng, thường thường đưa đồ ăn ngon cho Cố Minh Tu.
Dù sao hết thảy việc học đại học với hắn mà nói đều quá đơn giản.
Trước khi chưa thi đậu đại học, Ngôn Cảnh Tắc đã nghĩ đến tương lai của mình.
Hắn sẽ cùng Cố Minh Tu ở bên nhau cả đời, điểm này là khẳng định, mà trừ cái này ra…… Hắn tính toán đi làm nghiên cứu khoa học.
Hắn đối với mấy thứ TV linh tinh cảm thấy rất hứng thú, hắn hy vọng mình có thể phát minh nhiều mấy thứ như vậy.
Sau khi thăm dò rõ ràng tình huống trong trường học, Ngôn Cảnh Tắc đã chủ động tìm tới một vài giáo sư, cùng người ta nói chuyện phiếm, học tập tri thức.
Sau khi có người có thể dạy hắn ngoại ngữ, hắn còn rất nhanh học xong mấy môn ngoại ngữ, thậm chí có thể phiên dịch văn hiến nước ngoài.
Nhưng hắn tận lực điệu thấp —— Nếu hắn lúc này quá cao điệu, cha Ngôn mẹ Ngôn chỉ sợ sẽ nhìn ra vấn đề.
Nguyên chủ thật sự một chút cũng không thông minh!
Trong lúc học đại học, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm phong phú chính mình, học tập các loại tri thức, hắn cơ hồ xem xong toàn bộ thư viện trường học, các khoa hệ khóa cũng đều đi nghe qua.
Trước khi vào đại học, bởi vì vấn đề điều kiện, thứ hắn học được kỳ thật rất ít, có bốn năm này, các phương tiện yếu kém của hắn cuối cùng cũng được bổ túc.
Tốt nghiệp đại học, sau khi hắn vào viện nghiên cứu đã bắt đầu mở ra nhân sinh của mình.
Đương nhiên, hắn mang theo Cố Minh Tu.
Cố Minh Tu học tập rất giỏi, cố tình không am hiểu cùng người ta kết giao, thật ra cũng thích làm nghiên cứu khoa học…… Ngôn Cảnh Tắc mặc kệ làm cái gì đều sẽ mang y theo.
Cố Minh Tu hoàn toàn tin tưởng hắn, mặc kệ chuyện hắn muốn làm sự người khác không xem trọng cỡ nào, vẫn sẽ ủng hộ hắn như cũng, thật là trợ thủ tốt nhất của hắn!
Không bao lâu, bọn họ liền phát minh ra được một vài thứ, vài năm sau, tên của Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu ở trong giới nào đó càng trở nên vô cùng nổi danh.
Mà lúc này, những người khác của Cố gia, cũng đều có đường ra mỗi người.
Cố Ngọc Bảo lúc trước học đại học sư phạm chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp đại học liền trở thành một lão sư, nhưng cậu ta ở trở thành lão sư được vài năm, dứt khoát kiên quyết từ chức xuống biển, đi xây công xưởng.
Cố Ngọc Lan sau khi học xong sơ tam thì lên trung chuyên, nàng học chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp thì vào bệnh viện trấn trên làm một bác sĩ, gả cho một trượng phu nàng rất vừa lòng.
Cố Ngọc Tiên không có lựa chọn trung chuyên mà là lên cao trung, sau đó lại thi đại học, cũng giống Cố Ngọc Bảo chính là học sư phạm, sau khi tốt nghiệp trực tiếp lưu lại ở trường học làm lão sư.
Cố Ngọc Khang tình huống đặc thù, Ngôn Cảnh Tắc dẫn bé đi bệnh viện xem qua, chỉ số thông minh thấp hơn người thường, học đồ vật rất chậm, cũng may có năng lực tự gánh vác.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc ở kinh thành dàn xếp xuống, vốn là định đón bé đi, nhưng Cố Ngọc Khang và hộ nuôi bé ở chung rất tốt, với bé mà nói, rời khỏi thôn Thượng Mộc quen thuộc đến kinh thành, Ngôn Cảnh Tắc và Ngôn Cảnh Tắc không thể thường xuyên chăm sóc bé cũng không phải là chuyện tốt.
Bé ở lại sống tại thôn Thượng Mộc.
Năm 1987, kinh thành.
Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cùng nhau từ viện nghiên cứu ra tới, liền đi đến Ngôn gia.
Hai người bọn họ bây giờ tuổi cũng không nhỏ, đã đầu ba mươi.
Lúc này rất nhiều người kết hôn đã muộn, nhưng ba mươi mấy tuổi còn chưa kết hôn chung quy là số ít, phía trước ở viện nghiên cứu có không ít người muốn làm mai mối cho bọn họ.
Nhưng hai người đều không đồng ý.
Mặt ngoài, bọn họ nói bọn họ muốn cả đời làm nghiên cứu, không rảnh kết hôn, còn ngầm thì…… Bọn họ tiết lộ quan hệ ra ngoài một chút.
Quan hệ như bọn họ vậy, ở thời đại này là không được người ta tiếp thu, nhưng bất kể là Ngôn Cảnh Tắc hay là Cố Minh Tu, bọn họ đều đã triển lộ ra bản lĩnh bản thân.
Hai người bọn họ đều là nhà khoa học làm người kính nể!
Nhìn những thứ bọn họ phát minh ra… Còn không phải là thích đàn ông sao? Không nháo lớn thì không sao.
Cuối cùng, người biết đến ngược lại giúp bọn họ che lấp một chút.
Vì thế có một tin tức mọi người đều biết —— hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu này đều có hạng mục nghiên cứu, cái khác đều mặc kệ, cả kết hôn cũng cảm thấy phiền phức, dự tính cả đời hiến thân cho khoa học!
Cha Ngôn mẹ Ngôn đi ra ngoài, chung quy nghe được có người khen thằng con mình như vậy, không khỏi cạn lời.
Thằng con nhà họ vì nghiên cứu không kết hôn hồi nào, hắn là thuần túy thích con trai!
Bọn họ còn hoài nghi, thằng con họ căn bản là không có lợi hại như người khác nói, không chừng những thành quả nghiên cứu đó đều là Cố Minh Tu làm ra.
Cố Minh Tu thích con trai bọn họ như vậy, có thành quả nghiên cứu gì đều nguyện ý làm con họ thơm lây, bọn họ một chút cũng không thấy kỳ quái.
Đáng tiếc người bên ngoài không hiểu biết tình huống, thế mà đều cảm thấy con họ lợi hại hơn Cố Minh Tu.
Cha Ngôn mẹ Ngôn nghe người ta khen con mình thời gian dài, chung quy cảm thấy chột dạ.
Bọn họ cảm thấy chột dạ, người bên ngoài lại cảm thấy đôi vợ chồng này thật sự quá khiêm tốn!
Ngôn Cảnh Tắc lợi hại như vậy, đôi vợ chồng này còn vẫn luôn nói hắn không được!
Hôm nay, cha Ngôn mẹ Ngôn đang ở chỗ làm, lại nghe được có người khen con trai bọn họ, làm bọn họ vô cùng ngượng ngùng.
Hai người về đến nhà, còn nhìn nhau, thở dài.
Cha Ngôn nói: “Hôm nay Cảnh Tắc và Minh Tu phải về tới, làm nhiều thêm vài món thức ăn đi.”
Mẹ Ngôn nói: “Tôi biết rồi.” con trai bà còn dựa vào Cố Minh Tu trông kìa, bà chắc chắn phải làm nhiều thêm mấy món ăn Cố Minh Tu thích.
Lại nói tiếp, con trai họ một người tra như vậy lười như vậy, Cố Minh Tu cũng không biết quản như thế nào, vậy mà có bản lĩnh làm hắn trở thành nhà khoa học nổi danh, bọn họ thật sự rất vui vẻ.
Nhưng Cố Minh Tu có thể quản được con trai bọn họ cũng bình thường.
Mười mấy năm qua đi, dưới năm tháng lắng đọng lại, bộ dáng Cố Minh Tu nhìn càng anh tuấn, bọn họ ngày thường thật chưa thấy qua mấy người đẹp mắt hơn y, càng quan trọng là, thằng con họ nói gì y đều nghe nấy, ngoan ngoãn phục tùng.
Con trai bọn họ rất lười, đại khái chính là bởi vì như vậy nên không tính toán thay đổi người……
Cha Ngôn mẹ Ngôn đang nói, đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu cùng nhau đã trở lại, hai người đứng chung một chỗ đăng đối nói không nên lời.
Hết chương 230.