Chương 220
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Dùng thịt heo và mỡ heo nấu cơm mùi hương tràn vào mũi, Cố Minh Tu nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Nhưng Ngôn thanh niên trí thức lấy được thịt cũng không dễ dàng, y thật sự không thể ăn.
Cố Minh Tu nói: “Ngôn thanh niên trí thức, giữa trưa tôi có ăn qua rồi, bây giờ ăn không vô.”
“Dù sao này chén cơm là tôi cho cậu rồi, nếu cậu không ăn thì tôi vứt.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi nói chuyện giữ lời.”
Ngôn Cảnh Tắc vừa rồi là cười uy hiếp, hiện tại lại đặc biệt nghiêm túc, xụ mặt, một chút cũng không giống đang nói đùa.
Trong lúc nhất thời, Cố Minh Tu chân tay luống cuống: “Ngôn thanh niên trí thức, anh…… Tại sao……”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Cố Minh Tu, nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì tôi thích em.”
Ngôn Cảnh Tắc buổi tối hôm trước mới vừa xuyên qua tới, hôm qua hắn lại muốn thu thập Cố Ngọc Bảo Cố Ngọc Lan, lại phải làm việc nhà nông, rất bận, giữa trưa thật vất vả tìm được Cố Minh Tu nói chuyện, lại phải tẩy não Cố Minh Tu, cũng chưa kịp thổ lộ với Cố Minh Tu.
Hắn lúc ấy không xu dính túi, cũng ngượng ngùng thổ lộ —— lúc ấy hắn cho Cố Minh Tu ăn trứng gà cũng là của Cố gia!
Nhưng bây giờ…… Hắn hoàn toàn có thể thổ lộ?
Tuy Cố Minh Tu còn chưa ý thức được cảm tình của mình, nhưng rõ ràng là thích hắn, hắn chắc chắn phải thổ lộ sớm một chút, quyết định nhanh gọn!
Bằng không nếu chậm một bước, ngày nào đó Cố Minh Tu thích người khác, hắn sẽ khóc!
Chữ "thích" này, hôm qua Ngôn Cảnh Tắc đã nói qua.
Cố Minh Tu sau khi nghe được đặc biệt cao hứng, lại một lần nữa cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng dù Ngôn thanh niên trí thức có thích y, cũng không thể cho y ăn không không cơm ngon như vậy…
"Là cái loại thích của nam và nữ ấy." Ngôn Cảnh Tắc bổ sung một câu.
Cả người Cố Minh Tu đều ngốc ra.
Cửa đang mở, hiện tại bên ngoài tuy không có ai, nhưng không biết chừng có người sẽ đi qua.
Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy đóng cửa, lại đi đến bên cạnh Cố Minh Tu, lấy cái chén trên tay y, đặt xuống bàn nhỏ gần đó.
Cả người Cố Minh Tu đều đang run rẩy.
Trong giây lát nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, đầu óc y đã như một đoàn hồ nhão, cái gì cũng nhớ không nổi.
Ngôn Cảnh Tắc thích y, cái loại thích như đối tượng sao?
Ngôn thanh niên trí thức muốn kết thành đối tượng với y?
Sao có thể!
Y không thể tin được, nhưng lại không hiểu sao mà cao hứng, sau đó lại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc đứng lên rời đi, càng mất mát nói không nên lời.
Ngôn Cảnh Tắc chỉ là thuận miệng nói thôi đúng không?
Chờ Ngôn Cảnh Tắc lấy đi cái chén trên tay y đặt sang bên cạnh, y càng cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc đang nói đùa.
Kết quả đúng lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên tới gần y, khuôn mặt tuấn tú kia phóng lớn trước mặt y, sau đó đã thơm lên ngoài miệng y.
Cố Minh Tu kinh hoảng mà cả người bật ngửa ra phía sau.
Lúc này dân quê ngồi ghế đều là ghế tự chế, tóm lại không vững chắc cho lắm, ghế trong phòng Ngôn Cảnh Tắc là lúc nguyên chủ mới đến được thôn trưởng cho cái ghế cũ, càng không quá vững chắc.
Cố Minh Tu bật về phía sau như vậy, ghế dựa lung lay, cả người y tức khắc ngã xuống đất ngưỡng mặt hướng lên trời, Ngôn Cảnh Tắc muốn kéo lại cũng không kịp.
Lần đầu tiên thơm người ta, Ngôn Cảnh Tắc cũng kích động, trong lúc nhất thời trong đầu đều là chỗ trống. Chờ hắn phản ứng lại đây, Cố Minh Tu đã ngã mất tiêu.
Ngôn Cảnh Tắc: “…… Minh Tu, em không sao chứ.”
“Tôi…… Tôi……” Cố Minh Tu bò dậy, lúc này mới phát hiện cái chân ghế kia cùng ngã với y vậy mà hỏng mất rồi: "Tôi làm hỏng ghế anh rồi, tôi…"
“Loại thời điểm này, em còn nghĩ đến ghế?” Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mặt mình sợ là có hơi đen rồi.
Cố Minh Tu lúc này mới nhớ tới lời Ngôn Cảnh Tắc phía trước đã nói, một khuôn mặt tức khắc phình đến đỏ bừng.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Tôi muốn cùng em làm đối tượng của nhau, em nguyện ý không?”
“Nhưng tôi là nam……” Cố Minh Tu nói.
“Tôi chỉ thích nam.” Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay y, hôn một cái vào mu bàn tay.
Cố Minh Tu cảm thấy mu bàn tay mình cũng ngứa.
Nam và nam cũng có thể ở bên nhau? Đầu óc Cố Minh Tu đều loạn, cố tình ngọt ngào trong lòng lại một trận tiếp theo một trận mà trào ra tới, y cảm thấy cả người mình đều như là ngâm trong mật đường.
Thôn bọn họ có rất nhiều cô gái thích Ngôn thanh niên trí thức, Ngôn thanh niên trí thức cũng không thích các cô, thế mà lại thích y, này thật sự……
Trên thế giới vậy mà có chuyện tốt như vậy sao?
Rõ ràng vẫn luôn không ai thích y……
"Chuyện nam nam bên nhau, từ xưa đã có." hôm qua Ngôn Cảnh Tắc đã nói qua chuyện đoạn tụ phân đào với Cố Ngọc Bảo, hiện tại lại nói với Cố Minh Tu lần nữa.
Nhưng hắn cũng nói: "Nam nam bên nhau, nếu như bị người ta biết sẽ bị bắt đi phê đấu, vậy đối với em cũng không tốt, nên nếu em không muốn cũng không sao."
Ngôn Cảnh Tắc mới vừa nói xong, đã bị Cố Minh Tu bắt lấy tay áo.
Cố Minh Tu ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt ướt dầm dề, Cố Minh Tu nói: “Em nguyện ý.”
Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được lại hôn miệng y một ngụm.
Cố Minh Tu cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người mình đều nổ tung, đầu cũng có chút choáng. Nhưng y thực xác định, y thích Ngôn Cảnh Tắc hôn mình.
Sau khi nghe Ngôn Cảnh Tắc nói nam nam có thể ở bên nhau, trong giây lát y đã ý thức được, chính mình trước kia thích Ngôn thanh niên trí thức cũng là dạng thích như của nam với nữ.
Kỳ thật y… vẫn luôn muốn ôm ấp hôn hít Ngôn thanh niên trí thức, kia không hề giống như đối với bạn bè, đối với anh em.
Buổi tối y nằm mơ, trong mộng cũng đều là Ngôn thanh niên trí thức.
Cố Minh Tu lại lặp lại một lần: “Em nguyện ý.”
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Nếu em nguyện ý, chúng ta đây về sau chính là đối tượng rồi.”
“Được.” Cố Minh Tu trịnh trọng gật đầu.
“Về sau em không thể thân cận người khác, không thể kết hôn, chỉ có thể ở bên anh, biết không? Em yên tâm, anh cũng sẽ không kết hôn với người khác.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.
Cố Minh Tu vui mừng khôn xiết: “Được.” Y phải nuôi mấy đứa em, vốn dĩ đã không có tiền cưới vợ, y đã chuẩn bị tâm lý quang côn cả đời rồi kia.
"Chuyện chúng ta không thể để người khác biết, ngầm làm đối tượng nhé." Ngôn Cảnh Tắc lại hôn Cố Minh Tu một ngụm: “Em là đối tượng của anh, anh muốn em ăn ngon, em có ăn hay không?"
"Anh ăn." Cố Minh Tu ngây ngô cười, trước kia y đã hận không thể đem sở hữu thứ tốt đều cho Ngôn Cảnh Tắc, hiện tại càng hận không thể hái ánh trăng trên trời xuống cho Ngôn Cảnh Tắc.
"Không nghe lời anh?" Ngôn Cảnh Tắc trừng mắt liếc nhìn Cố Minh Tu một cái: “Chúng ta đã là đối tượng, em cũng không chịu ăn cơm nhà anh?”
Cố Minh Tu sửng sốt.
"Em không sợ anh giận, đi tìm người khác sao?” Ngôn Cảnh Tắc lại hôn mặt Cố Minh Tu một ngụm.
Hôm qua lúc hắn nói chuyện với Cố Minh Tu, kỳ thật đã đặc biệt muốn động thủ động cước, đáng tiếc khi đó không thích hợp, hiện tại đóng cửa lại, Cố Minh Tu còn không biết phản kháng, thật là……
Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt muốn vươn “ma trảo” của mình sờ người từ đầu đến chân hết một lần.
Đương nhiên chỉ là ngẫm lại, hắn cũng không nên mới vừa thổ lộ đã cầm thú như vậy.
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ ngợi tới các loại chuyện không thể miêu tả, Cố Minh Tu lúc này lại là nhanh như bay vươn tay lấy chén cơm kia, sau đó mồm to ăn lên.
Nghe được Ngôn Cảnh Tắc có khả năng sẽ vì y không nghe lời đi tìm người khác, y lập tức luống cuống.
Cơm này thật sự ăn rất ngon, mang theo mùi hương mỡ heo, bên trong còn có tóp mỡ và thịt, đã thật lâu thật lâu y không được ăn thứ ngon như vậy.
Thời điểm mẹ và cha kế còn ở, trong nhà y rốt cuộc cũng không giống các em, món mặn trên bàn y đều sẽ không động vào, cũng chỉ gắp cá nhỏ tôm nhỏ ăn thôi, chỉ là y bắt cá tôm trở về, có đôi khi cha kế còn ghét bỏ y lộng trở về mấy thứ này, lãng phí dầu muối trong nhà.
Đến khi mẹ và cha kế đều qua đời, em trai em gái đều phải dựa vào y, hiếm khi ăn một bữa thịt bốn đứa nhỏ mắt trông mong nhìn chằm chằm, y chỉ có thể không ăn.
Tuy nói bình thường buổi tối y đi ra ngoài có thể tìm chút cá tôm lươn gì đó thêm đồ ăn, nhưng những cái đó nào có ngon như thịt heo mỡ heo?
Cái mũi Cố Minh Tu có hơi ê ẩm, nước mắt không biết sao lại thế này, đột nhiên đã trào ra.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy, tức khắc luống cuống: “Minh Tu, anh nói giỡn thôi, anh chỉ thích một mình em, tuyệt đối không đi tìm người khác. Đời này anh chỉ thích một mình em, em là tâm can bảo bối của anh.”
Nước mắt Cố Minh Tu càng rơi càng nhiều.
Mấy năm nay, trong nhà toàn dựa vào y chống đỡ, mấy đứa em còn không biết cố gắng, tối qua y khó chịu cả đêm cũng không khóc, nhưng hiện tại cơm ăn thịt heo, nghe Ngôn Cảnh Tắc nói, nước mắt cuối cùng lại khống chế không được.
“Minh Tu em đừng khóc, anh đau lòng, lúc nãy anh không nên uy hiếp em, không nên dọa em, đều là anh sai……” Ngôn Cảnh Tắc càng vô thố.
Cố Minh Tu rơi nước mắt không có âm thanh, nước mắt cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà lăn xuống từ trong mắt y, dường như nện vào lòng Ngôn Cảnh Tắc.
“Em không sao.” Cố Minh Tu nói. Y thật sự không có sao, thật ra y rất cao hứng.
Y biết Ngôn Cảnh Tắc là muốn y ăn cơm nên mới nói như vậy, cũng không phải thật sự muốn đi tìm người khác, y cũng không biết mình vì sao lại khóc nữa.
“Đừng khóc, em đẹp như vậy, khóc nhiều xấu đi thì làm sao bây giờ?” Ngôn Cảnh Tắc tìm ra một cái khăn tay tới lau nước mắt cho Cố Minh Tu.
Kết quả nước mắt càng lau càng nhiều.
“Em không có muốn khóc đâu, em……” Cố Minh Tu quả thực không biết nên làm cái gì bây giờ mới ổn, đột nhiên ôm chặt Ngôn Cảnh Tắc, chôn mặt vào lồng ngực Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Cố Minh Tu chủ động ôm hắn! Quá hạnh phúc!
Cố Minh Tu ôm Ngôn Cảnh Tắc trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thổi còi —— nên bắt đầu làm việc!
“Em đi làm việc.” Cố Minh Tu buông Ngôn Cảnh Tắc ra, buông đũa liền chạy ra ngoài, lúc chạy đến cửa còn lảo đảo một cái, sau đó lại khập khiễng mà đi —— vừa rồi té ngã một cái, ban nãy y không cảm giác được, hiện tại mới phát hiện chân có chỗ đau.
Cố Minh Tu đi được vài bước mới cảm thấy chân mình tốt hơn một chút, lại lau lau nước mắt.
Cuối cùng y ngừng nước mắt, lúc này vô cùng ảo não.
Y thế mà khóc thành như vậy trước mặt Ngôn thanh niên trí thức, thật sự quá mất mặt.
Trước kia y căn bản không phải loại người sẽ khóc sướt mướt, y là lão đại trong nhà, sao có thể khóc? Ngôn thanh niên trí thức thích y, hẳn là cũng là thích y làm việc lợi hại, là một con người rắn rỏi —— phụ nữ trong thôn không phải đều thích đàn ông như vậy sao?
Vậy mà y lại khóc trước mặt Ngôn thanh niên trí thức, như một thằng ẻo lả.
Ngôn Cảnh Tắc có thể nào ghét bỏ y không?
Nhất định sẽ không! Ngôn thanh niên trí thức đã nói muốn cả đời cùng y bên nhau, bọn họ đã là đối tượng, chắc chắn không thể tách ra!
Người trong thôn tìm đối tượng đều là bà mối hai bên nói xong, xem qua một lần là sau đó bên nhau, sau đó lại rất nhanh kết hôn, Cố Minh Tu một chút cũng không cảm thấy y và Ngôn Cảnh Tắc phát triển có hơi nhanh.
Ngoài ra, người trong thôn sau khi có đối tượng thường sẽ không tách ra… Tưởng tượng như vậy, Cố Minh Tu còn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Lau khô nước mắt trên mặt, Cố Minh Tu nhanh chóng xuống ruộng.
Kết quả lần này, y phát hiện không thấy Cố Ngọc Bảo đâu.
Trong lúc nhất thời, Cố Minh Tu giận sôi máu.
Em trai y phạm vào sai lầm lớn như vậy, còn không chịu làm việc đàng hoàng, buổi sáng vẫn luôn kéo dài công việc cũng thôi, buổi chiều trực tiếp không thấy tăm hơi?
Đứa nhỏ này thật sự thiếu đánh!
Cố Minh Tu tức điên, muốn đánh Cố Ngọc Bảo thêm một trận, mà Cố Ngọc Bảo…… Nó kỳ thật bị một chút kinh hách.
Ban nãy Cố Minh Tu đi tìm Ngôn Cảnh Tắc, nó cũng đi theo.
Vở của nó nằm trong tay Ngôn Cảnh Tắc, nó đặc biệt không yên tâm, hơn nữa nó biết rõ, ca ca nó đối xử với nó rất tốt… Nó ngóng trông ca ca lấy lại được nhược điểm trong tay Ngôn Cảnh Tắc về, tốt nhất ca ca còn có thể đánh Ngôn Cảnh Tắc một trận, giáo huấn Ngôn Cảnh Tắc một chút, để Ngôn Cảnh Tắc không dám tìm bọn họ phiền toái nữa.
Trong lòng Cố Ngọc Bảo nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng cũng không dám tới gần chỗ Ngôn Cảnh Tắc ở, chỉ có thể xa xa mà nhìn.
Nó nhìn thấy sau khi ca ca đi vào, chỉ trong chốc lát Ngôn Cảnh Tắc đã đóng cửa, sau đó cái gì cũng nhìn không thấy.
Đang lúc chờ đến nóng lòng muốn chạy gần nhìn xem, cửa đột nhiên mở ra, sau đó anh nó khập khiễng chạy ra ngoài, còn dùng cánh tay chùi đi nước mắt.
Trong lúc nhất thời, Cố Ngọc Bảo tựa như bị sét đánh.
Nó chưa từng thấy anh nó khóc bao giờ.
Nó nhớ rõ khi nó còn nhỏ, anh nó dẫn nó đi cắt lúa, ca ca khi đó mới 11-12 tuổi, không rành dùng lưỡi hái, lúc cắt lúa trực tiếp cắt ra một vệt to trên chân, máu tuôn xối xả, nó chỉ nhìn thôi đã bị dọa khóc, anh nó lại không rên một tiếng.
Sau đó nữa, trên đùi bị đỉa quấn, bị rắn cắn, làm việc té bị thương…… Anh nó cũng không khóc.
Chẳng sợ cha mẹ qua đời, anh nó cũng chưa từng khóc, thời điểm nó khóc đến thở hổn hển hoang mang lo sợ, ca ca trù tiền làm tang sự, lo liệu khắp nơi.
Nó cho rằng, anh nó sẽ không bao giờ khóc.
Nhưng hiện tại, anh nó đã khóc.
Anh nó hẳn còn bị thương, là bị Ngôn Cảnh Tắc đánh sao?
Cố Ngọc Bảo nghĩ như vậy, đã nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc xách theo cái chân ghế bị gãy ra tới.
Hôm qua lúc nó quét dọn nhà cho Ngôn Cảnh Tắc, cái ghế đó rõ ràng bình thường, bây giờ lại bị gãy chân… Ngôn Cảnh Tắc dùng ghế này đánh anh nó, đánh mà chân ghế cũng gãy?
Trong lúc nhất thời, Cố Ngọc Bảo tức điên, nhịn không được nhảy ra ngoài: “Ngôn Cảnh Tắc, anh……”
“Sao hả?” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nhìn Cố Ngọc Bảo. Hắn không định cười, nhưng hắn nhịn không được.
Cố Ngọc Bảo nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Ngôn Cảnh Tắc, lại nhịn không được rùng mình một cái, xoay người bỏ chạy.
Anh nó cũng đánh không lại Ngôn Cảnh Tắc, nó thì càng không cần phải nói!
Cố Ngọc Bảo một đường chạy đến chỗ làm việc, đã nhìn thấy ca ca đang cầm lưỡi hái, đang lạnh mặt nhìn nó: “Cố Ngọc Bảo, em đi đâu?”
“Không đi đâu cả……” Cố Ngọc Bảo nói, thật cẩn thận mà nhìn anh mình.
Hốc mắt anh nó có điểm hồng, giọng nói cũng không đúng lắm, cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc làm cái gì ca ca…
"Em làm việc đàng hoàng cho anh, không được gây chuyện!” Cố Minh Tu nói.
“Dạ.” Cố Ngọc Bảo không dám lại chọc anh nó, vội vàng đi làm việc.
Làm làm, nó đột nhiên có điểm hụt hẫng.
Anh nó là một người lãnh ngạnh như vậy, không dễ dàng khóc. Hôm nay khóc, chắc chắn không đơn giản là bị Ngôn Cảnh Tắc đánh, hẳn là cũng là vì nó đã gây chuyện.
Nó "viết" mấy câu kia chính là mất mạng, thậm chí sẽ huỷ hoại nhà bọn họ, ca ca nhất định rất sợ hãi.
Cố Ngọc Bảo tưởng tượng như vậy, không khỏi áy náy.
Nhưng nó cũng càng buồn bực —— Sao Ngôn Cảnh Tắc lại theo dõi nó?
Ngôn Cảnh Tắc còn tiếp tục theo dõi nó.
Buổi chiều, Ngôn Cảnh Tắc lảo đảo lắc lư lại đây, sau đó liền nói với Cố Ngọc Bảo: “Cố Ngọc Bảo, chờ lát hạ công, mày đi đổ bồn cầu giúp anh, lại chặt mấy cây trúc về cho anh."
Cố Ngọc Bảo bùng nổ, Ngôn Cảnh Tắc này còn chưa đủ sao?
Nhưng mà còn không đợi nó nói cái gì, đã nghe anh nó nói: “Tôi làm cho……”
Lời Cố Minh Tu mới ra khỏi miệng, Ngôn Cảnh Tắc liền trừng mắt nhìn y một cái: “Để em trai cậu làm đi! Cố Ngọc Lan em cũng đi đi, hai đứa bây chặt nhiều cho anh mấy cây trúc, chặt xong để ở nhà mấy đứa là được, lát tối anh sẽ sang đó. Còn Cố Minh Tu… Hạ công xong cậu sang chỗ tôi trước."
Loại việc nặng này đương nhiên muốn Cố Ngọc Bảo đi làm, còn Cố Minh Tu, ở nhà nghỉ ngơi là được.
Cố Minh Tu không nói chuyện nữa, đỏ mặt cúi đầu. Ngôn Cảnh Tắc đây là…… muốn làm gì?
Cố Ngọc Bảo thấy ca ca mình chịu thua, lại càng thêm cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc lợi hại, chỉ có thể đồng ý chuyện đi chặt trúc.
À, không đơn giản là chặt trúc, nó còn phải đi đổ bồn cầu.
Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện với bọn họ xong, lại lên trấn trên.
Thôn Thượng Mộc gần trấn trên, đi đường chỉ cần nửa giờ, thời điểm hắn vào trấn trên, cửa hàng đều còn mở cửa.
Sau khi ăn cơm xong, Ngôn Cảnh Tắc tiêu năm đồng tiền nhờ thôn trưởng ghi khai muốn mua đao đốn củi, hắn đi mua đao đốn củi một phen.
Hắn bán bút máy kiếm tiền mua chút lương thực, lại tiêu như vậy cũng chỉ còn lại mấy đồng tiền, may mắn, hắn đã tìm được rồi một biện pháp kiếm tiền.
Trước đó lúc hắn đi bán bút máy có ngồi ngồi ở nhà người mua bút máy kia, sau đó đã phát hiện ghế dựa ngồi trong nhà người kia là làm bằng trúc, mà bờ sông thôn bọn họ có một tảng lớn rừng trúc.
Người thôn bọn họ muốn dùng trúc đều sẽ qua bên đó chặt, vào mùa xuân, mọi người còn bằng các loại bản lĩnh đi đào măng về ăn, thôn trưởng cũng không quản.
Dù sao thứ này vốn không thích hợp thống nhất đào thống nhất phân chia.
Nếu như vậy, hắn có thể… đào trúc làm chế phẩm từ trúc để kiếm tiền không?
Lật lật ký ức nguyên chủ, Ngôn Cảnh Tắc càng thêm cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Bên thôn Thượng Mộc này, mọi người dùng rất nhiều đồ đạc đều làm từ trúc.
Ngoại trừ ghế dựa ghế nằm bằng trúc, mọi người còn dùng giường trúc.
Ngoài ra, ly cốc uống nước là ống trúc, người bán nước tương dùng chính là ống trúc múc nước tương, đòn gánh cũng chế tạo từ trúc, cái sọt hai bên cũng bện bằng trúc.
Có thể nói, người thôn Thượng Mộc sinh sống không thể thiếu cây trúc.
Nhưng mấy thứ này người trong thôn phần lớn sẽ không làm, phải bỏ tiền ra mua.
Cái khác không nói, chỉ nói ghế làm từ tre trúc cũng không dễ dàng.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc không hiểu sao mà tự tin, chung quy cảm thấy với mình không thành vấn đề.
Dù sao hắn cũng tính toán nếm thử một chút!
Nhưng hắn rốt cuộc là từ ngoài vào, ở trong thôn không thảo hỉ, chính hắn đi chặt trúc mà làm tóm lại cũng không tốt, để Cố Ngọc Bảo đi chặt, người trong thôn sẽ không nói cái gì.
Rất nhanh đã tan tầm, Ngôn Cảnh Tắc mang theo Cố Minh Tu và Cố Ngọc Bảo trở về nhà, nhóm lửa nấu cơm.
Chờ Cố Ngọc Bảo rửa sạch sẽ bồn cầu hắn đưa về tới, cơm đã được hắn nấu không sai biệt lắm.
Cố Ngọc Bảo đi chặt cây, Ngôn Cảnh Tắc lại xới một chén cơm từ trong nồi, đưa cho Cố Minh Tu: “Ăn đi.”
Để làm cơm nhanh, hắn còn cho cơm trưa Cố Minh Tu còn chưa ăn xong vào cùng hâm lại một chút, bây giờ lại xới lên, cho Cố Minh Tu.
Không phải hắn cố ý cho Cố Minh Tu ăn cơm thừa, thật sự là cơm thừa này có thịt có mỡ, so với cơm mới nấu thì khá hơn nhiều.
“Chúng ta cùng nhau ăn.” Cố Minh Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Giữa trưa anh có ăn qua rồi, đây là cho em, em ăn đi.”
Thấy Cố Minh Tu có chút chần chờ, Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Em là đối tượng của anh, anh có cái gì ăn ngon chắc chắn muốn chia cho em ăn, nếu em có món gì ngon, có phải cũng sẽ chia cho anh không?”
“Em có.” Cố Minh Tu nghiêm túc gật đầu, móc ra một quả trứng gà: “Cho anh.”
Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được cười rộ lên, hắn tiếp nhận trứng gà lột vỏ, lại bẻ thành hai nửa, cho Cố Minh Tu nửa quả: “Chúng ta mỗi người một nửa.”
Cố Minh Tu đang muốn đẩy từ chối, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em đừng chối từ, chúng ta nếu muốn ở bên nhau thì về sau phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
Lời này rất êm tai, Cố Minh Tu ngẩn người, lên tiếng, tiếp nhận trứng gà liền ăn.
Một chén cơm mỡ heo nóng hầm hập, nửa quả trứng gà xuống bụng, Cố Minh Tu chỉ cảm thấy toàn thân mình thoải mái không chịu được.
Ngôn Cảnh Tắc chờ y ăn no, mới nói: “Đi, chúng ta đi sang nhà em.”
“Ưm.” Cố Minh Tu đứng lên, lại có điểm ngượng ngùng: “Nhà em có hơi cũ, có hơi nát……” Bọn họ bên này kết đối tượng đều phải nhìn xem nhà của nhà trai.
Thường thì một người đàn ông muốn lấy vợ, trong nhà ít nhất phải dành riêng cho anh ta một gian phòng trống.
Nếu tròn nhà quá cũ quá nát còn không có phòng trống, nhà gái sau khi xem qua chắc chắn không hài lòng.
Cố Minh Tu lớn lên đẹp, trước kia cũng có người thôn khác sang thôn bọn họ, liếc mắt một cái nhìn trúng y, nhưng hiểu biết được tình huống của y, lại đi nhà y nhìn xem, đã không có tiếp theo.
Nghĩ đến nhà mình cũ nát, lại nghĩ đến em trai mình còn phạm vào sai lầm đáng sợ, em gái mình ăn trộm ăn cắp, còn có một em trai út rất ngốc… Cố Minh Tu thật sự khó chịu.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh tới trong thôn đã sắp hai năm, còn có thể không biết nhà em thế nào sao?”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, mới ý thức được ý tưởng của Cố Minh Tu, lại nói: “Anh thích chính là con người của em, không có quan hệ gì với nhà em."
Tuy hiện tại nguyên chủ sống thảm, nhưng hơn hai năm sai, chờ cha mẹ hắn sửa lại án xử sai, về sau liền có ngày lành.
Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, hắn lựa chọn cùng Cố Minh Tu ở bên nhau kỳ thật là đi một con đường rất gian nan.
Nhưng hắn khống chế không được chính mình!
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Cố Minh Tu, hắn đã cảm thấy người này nên là của mình, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không buông người này ra!
Chẳng sợ không ngày lành, hắn cũng muốn cùng Cố Minh Tu ở bên nhau.
Cố Minh Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, cả người nóng lên, nhịn không được hỏi: “Anh thích gì ở em?”
“Nơi nào cũng thích, em quả thực chính là chiếu theo sở thích của anh mà lớn lên.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Từ khi Cố Minh Tu bắt đầu có ký ức đến nay, vẫn luôn không được quá nhiều người thích.
Y rốt cuộc không phải con ruột của cha kế, cha kế sẽ không thích y.
Còn mẹ y thì sao?
Cha ruột y thời trẻ từng có vợ khác, còn yêu sâu sắc người phụ nữ kia, mẹ y là cô gái nhà nông ông cưới sau này.
Cha y cũng không thích mẹ y, mẹ y đối với cha ruột y cũng hoàn toàn không thích, tự nhiên cũng sẽ không thích y cho lắm.
Duy nhất dựa vào y cần có y, cũng chính là mấy đứa em y.
Cho nên, y nguyện ý đối xử thật tốt với em trai em gái.
Nhưng hiện tại, có người thích những gì y sở hữu.
Cố Minh Tu đột nhiên cũng muốn thơm Ngôn Cảnh Tắc một chút.
Hết chương 220.
_______∆∆∆∆∆∆_______
Chương 221
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Cố Minh Tu rốt cuộc không dám thơm Ngôn Cảnh Tắc.
Y đã lớn như vậy, trong trí nhớ cũng chưa thơm ai, cũng không bị người nào thơm qua, y cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc làm sao có thể tự nhiên mà thơm y như vậy.
Người thành phố đều nhiệt tình như vậy sao?
Cố Minh Tu cảm thấy trên người mình rất nóng, đi ra ngoài cửa bị gió lạnh thổi một cái, nhiệt độ trên người y mới giảm xuống.
Nhưng nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc, nghĩ đến chỗ trên người mình được thơm qua, y lại nóng lên.
Ngôn Cảnh Tắc cầm đao đốn củi mình mới mua, còn có đao nhỏ của nguyên chủ, cùng mang đến nhà Cố Minh Tu.
Hai người Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan đã chặt về được bảy tám cây trúc, lúc bọn họ về đến nhà, vừa lúc lại kéo hai cây về.
Cố Ngọc Lan vừa thấy Ngôn Cảnh Tắc đã lấy lòng mà cười cười, tranh công nói: “Ngôn thanh niên trí thức, em mượn cưa người, chọn cây trúc tốt nhất cưa, anh xem thử coi có thích hợp hay không.”
“Không tồi.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Mớ trúc này từng cây đều rất lớn, rất không tồi.
“Ngôn thanh niên trí thức anh thích là được!” tuy Cố Ngọc Lan có tật xấu lén lút, nhưng rất biết nịnh người, người trong thôn đều rất thích nàng.
Nàng bình thường chiếm tiện nghi nhà nước, người trong thôn còn cảm thấy nàng biết cách sinh sống.
“Được rồi, mấy đứa đi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi tới giúp anh chẻ trúc.” Ngôn Cảnh Tắc nói, buông xuống đao đốn củi trên tay.
Việc nặng như vậy hắn không làm, cuối cùng lúc bện thì động động tay là được.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc cầm giỏ tre nhà Cố gia, cẩn thận nghiên cứu.
Loại giỏ tre từng nhà đều có này làm rất phiền toái, ít nhất người thôn Thượng Mộc không ai làm, nhưng hắn tự mình cẩn thận quan sát một chút là có thể nhìn ra nó làm như thế nào, nếm thử nhiều hơn một chút, hẳn là có thể làm ra được.
Mà hắn làm ra các loại trúc chế phẩm, muốn dựa vào nó phát tài là không có khả năng, nhưng lấy tới đổi chút lương thực với người trong thôn, đổi ít phiếu chứng gì đó với người trấn trên, luôn là có thể.
Cố Ngọc Bảo: “……” hôm nay suốt một ngày nó làm việc nhà nông không nói, tan tầm còn lại đổ bồn cầu lại chặt cây trúc, ăn xong cơm chiều còn phải chẻ nhỏ trúc, trên đời này sao lại có người đáng giận như Ngôn Cảnh Tắc chứ!
Ngôn Cảnh Tắc lại không quản nó, cầm giỏ tre kia rồi nhìn về phía Cố Minh Tu: "Phòng em ở đâu?”
Cố Minh Tu mang Ngôn Cảnh Tắc vào phòng y và Cố Ngọc Bảo ở.
Cố gia có tổng cộng bốn gian phòng, một gian là nấu cơm ăn cơm, một gian là phòng trước kia cha kế và mẹ Cố Minh Tu ở, hiện tại bỏ trống, hai phòng khác là Cố Minh Tu và mấy đứa em chia nhau ở.
Trong phòng Cố Minh Tu có hai cái giường, một cái giường thật sự là giường, rất xinh đẹp, một cái giường khác chính là đơn giản dùng tấm ván gỗ trải thôi.
"Em ngủ giường này sao?" Ngôn Cảnh Tắc chỉ vào cái giường chỉ có tấm ván gỗ, hỏi.
“Đúng vậy.” Cố Minh Tu cúi đầu, giường y thật sự lung tung rối loạn.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Minh Tu, lát nữa anh sẽ giúp em quản giáo em trai em gái của em, đến lúc đó em phải đứng về phía anh, biết không?”
“Được ạ.” Cố Minh Tu gật gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi: “Em có từng đi học không?"
“Đi học được tiểu học, lớp 3.” Cố Minh Tu có điểm xấu hổ.
Trong thôn vẫn luôn đang xoá nạn mù chữ, người cỡ tuổi y trên cơ bản đều sẽ đi học một chút, nhưng phổ biến cũng không nhiều lắm, y như vậy càng không có khả năng học hành nhiều.
“Mấy ngày nay, em và mấy đứa em cùng đi theo anh học tập, đọc sách biết chữ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Người khác không biết, nhưng hắn lại từ trong trí nhớ nguyên chủ biết —— lại qua hai ba năm, toàn bộ thế giới sẽ biến đổi cực lớn, thi đại học cũng sẽ khôi phục.
Chính hắn chắc chắn là muốn đi thi đại học, cũng học thật nhiều thứ—— hiện tại thế giới này, không vào đại học hắn căn bản học không được thứ gì.
Cố Minh Tu thì…… Nếu có thể, Ngôn Cảnh Tắc hy vọng Cố Minh Tu cũng có thể đi học đại học.
Tuy thời gian có hơi gấp, nhưng lúc này trường học dạy mấy thứ đều không khó, Cố Minh Tu vẫn có cơ hội thi đại học, dù cho thi không đậu, học thêm vài thứ cũng tốt.
Còn mấy đứa em của Cố Minh Tu, thuận tay cùng nhau dạy một lượt cũng không sao.
Rốt cuộc Cố Minh Tu không buông được bọn nó.
Trong trí nhớ hắn, bất kể Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan làm sai bao nhiêu chuyện, hiện tại hai đứa nó cũng không làm thương tổn Cố Minh Tu, Cố Minh Tu vẫn coi bọn nó là em trai em gái, cũng coi trọng bọn nó.
Tương lai…… Nghĩ đến chỉ cần bọn nó không làm chuyện gì quá phận, Cố Minh Tu sẽ không dứt bỏ bọn nó.
Đương nhiên, hắn sẽ cẩn thận dạy Cố Minh Tu, những người khác hả…… Hắn sẽ tẩy não bọn nó, khiến bọn nó học được cách tôn kính Cố Minh Tu.
"Em không học biết chữ đâu…" Cố Minh Tu muốn cự tuyệt, y là muốn học biết chữ, làm một kẻ có mắt như mù cũng không tốt, hơn nữa theo y biết, cha ruột y năm đó rất có văn hóa.
Nhưng y không rảnh. Ban ngày y phải bắt đầu làm việc, buổi tối, có rảnh là y muốn đi bắt chút cá tôm về nhà ăn.
Vẫn luôn không dính thức ăn mặn, con người sẽ không có sức lực.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Anh muốn ôm em, dạy em học.”
Cố Minh Tu cũng không biết sao Ngôn Cảnh Tắc có thể nói ra loại lời nói này, này cũng quá làm người ta thấy thẹn!
Nhưng không thể phủ nhận, nghe được lời này, y thật sự rốt cuộc không dậy nổi ý niệm cự tuyệt.
Ngôn thanh niên trí thức là cao trung sinh, đọc qua rất nhiều sách, nếu y cả chữ cũng không biết đầy đủ, ngày nào đó Ngôn Cảnh Tắc không thích y nữa thì làm sao bây giờ?
Nam và nữ có thể kết hôn sinh con, nam và nam chính là cái gì cũng không được, nếu ngày nào đó Ngôn thanh niên trí thức không cần y, y có thể làm sao bây giờ?
Tưởng tượng như vậy, Cố Minh Tu thật ra lại một chút cũng không bài xích chuyện học hành.
Cùng thời gian, mấy đứa em Cố gia đều đang ăn khoai lang đỏ.
Cố Ngọc Khang có cơm ăn, đổi lại khi khác, Cố Ngọc Bảo nhất định sẽ bất mãn, nhưng hôm nay nó không rảnh truy cứu cái này.
Ngôn Cảnh Tắc còn ở nhà nó, nó cũng chưa có tâm tư ăn cơm.
Cố Ngọc Tiên cũng lo lắng: “Sao đại ca còn chưa tới ăn cơm?”
Cố Ngọc Bảo và Cố Ngọc Lan hai mặt nhìn nhau, đều có điểm lo lắng, Cố Ngọc Bảo giữa trưa gặp được ca ca mình bị đánh, càng chột dạ một trận.
Cố Ngọc Lan rất biết xem sắc mặt người khác, lúc này lập tức hỏi: “Cố Ngọc Bảo, có phải anh biết cái gì không?”
Cố Ngọc Bảo nói: “Anh có thể biết được cái gì?”
"Chắc chắn là anh biết gì đó!” Cố Ngọc Lan nói: “Chiều nay đại ca có chỗ không thích hợp, là bởi vì Ngôn Cảnh Tắc sao?”
Cố Ngọc Bảo nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: “Giữa trưa hôm nay đại ca bị Ngôn Cảnh Tắc đánh, đại ca còn khóc.”
“Cái gì?” Cố Ngọc Lan cả kinh.
“Chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ? Ngôn Cảnh Tắc này quá đáng giận!” Cố Ngọc Bảo nói.
Cố Ngọc Lan trừng mắt liếc nhìn Cố Ngọc Bảo một cái: “Chúng ta còn có thể làm sao bây giờ? Cố Ngọc Bảo, trên tay anh có thứ có thể lấy mạng anh! Nếu không phải tại anh, sao đại ca lại bị đánh?”
“Tao nói kia không phải tao viết, là Ngôn Cảnh Tắc viết!” Cố Ngọc Bảo nói.
“Anh lại gạt người!” Cố Ngọc Lan nói.
Hai người nói liền ồn ào lên.
Đang cãi, Ngôn Cảnh Tắc lại đây: “Mấy đứa rãnh rỗi cãi nhau, chắc ăn no rồi ha… Cố Ngọc Bảo, mày lập tức đi chẻ trúc, Cố Ngọc Lan, em dọn cái giường ván gỗ sang phòng trống kia đi, cho Cố Ngọc Bảo ngủ!"
"Giường ván gỗ kia là anh tôi ngủ mà." Cố Ngọc Bảo ngốc ra, "Giường tôi là cái giường còn lại ấy."
Cái giường tốt nhất của Cố gia chính là cái nó ngủ, giường này là của hồi môn của mẹ nó, mang đến từ nhà cha ruột Cố Minh Tu.
Cố Ngọc Bảo đã sớm chiếm trụ giường này, tính toán qua mấy năm thì dùng phòng trống trong nhà và giường này kết hôn cưới vợ.
"Giường kia về sau để anh ngủ.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Về sau anh sẽ ở lại đây, sẽ ngủ giường này.”
"Vậy anh tôi thì sao? Anh ấy ngủ ở đâu?"
"Anh chuyển giường bên nhà anh sang cho cậu ấy ngủ. Cậu ấy ngủ cùng phòng anh, anh muốn một người hầu hạ." Ngôn Cảnh Tắc nói. Cố Minh Tu sao…… Đương nhiên là cùng hắn ngủ một giường rồi!
“Anh dựa vào cái gì bắt anh tôi hầu hạ anh?” Cố Ngọc Bảo tức điên.
Bình thường nó xác thật không nghe lời ca ca nói, không coi ca ca mình ra gì, nhưng kia rốt cuộc là anh nó, cảm tình vẫn phải có, lúc này có người ngoài khi dễ anh nó, nó liền nổi giận.
"Dựa vào trên tay anh có nhược điểm của chú mày đấy." Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Anh quá vô sỉ!” Cố Ngọc Bảo khó thở.
Kết quả nó mới vừa mắng ra miệng, đã bị Ngôn Cảnh Tắc đạp một chân: “Mau đi làm việc! Nếu anh mà vô sỉ thật, ngày mai anh đi cử báo mày!”
Cố Ngọc Bảo nghĩ đến kết cục sau khi bị cử báo, run run một cái, rốt cuộc vẫn chỉ có thể rưng rưng đi chẻ cây trúc.
Cố gia có một cái bóng đèn, bình thường không cần, nhưng hôm nay dùng tới, Cố Ngọc Bảo liền ở dưới đèn vót cây trúc.
Bên cạnh, Ngôn Cảnh Tắc bắt bẻ không ngừng: “Vót quá mỏng.”
“Cái này lại quá thô.”
“Rốt cuộc mày có thể làm việc được không đó?”
……
Toàn bộ cây trúc là bóng loáng, nhưng nếu là bổ ra lại cũng sẽ có dằm trúc.
Hơn nữa Cố Ngọc Bảo trước nay không làm việc, chỉ trong chốc lát tay đã bị thương, trong lúc nhất thời ủy khuất không chịu được.
Cố tình lúc này, Ngôn Cảnh Tắc còn ngồi ở bên cạnh, lật sách giáo khoa của nó, một bên lật một bên nói: “Mày đã lớn như vậy, thế mà còn không trải qua cuộc sống, anh mày thật sự quá chiều mày.”
"Về sau mày phải chăm chỉ làm việc, kiếm công điểm cho anh."
"Anh mấy đứa không có nghĩa vụ phải nuôi mấy đứa, về sau cậu ấy kiếm lời, cũng cho anh."
……
Cố Ngọc Bảo nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa bị tức chết.
Người này quả nhiên giống như nó nghĩ, muốn cả nhà bọn nó hầu hạ hắn!
Thật sự quá đáng giận!
Nhưng nghĩ đến mạng nhỏ mình nằm trong tay Ngôn Cảnh Tắc…… Cố Ngọc Bảo lại túng.
Cố Ngọc Lan và Cố Ngọc Tiên càng là không dám nói nhiều, một đứa dọn giường, một đứa quét dọn cộng thêm chiếu cố Cố Ngọc Khang.
Còn Cố Minh Tu……
Cố Minh Tu cúi đầu, đỏ mặt, đang ngồi ở bàn ăn cơm kế bàn bát tiên, dựa theo Ngôn Cảnh Tắc yêu cầu, chép sách.
Ngôn Cảnh Tắc lời này y nghe được, không cảm thấy có cái gì không đúng.
Nhà bọn họ còn chưa phân gia, nếu y cưới vợ, nên là vợ quản gia đình, cầm tiền người trong nhà kiếm được.
Ngôn Cảnh Tắc hào phóng với y như vậy, cho y ăn cơm thịt heo, khẳng định sẽ không thật sự bị để mấy đứa em y bị đói, hiện tại hẳn đang lập quy củ.
Loại thời điểm này, y chắc chắn phải đứng về phía vợ.
Em trai y đã làm sai chuyện, còn không tôn trọng "đại tẩu" như vậy, bị giáo huấn một chút cũng đúng thôi.
Y không biết làm sao giáo dục em trai em gái, về sau liền nghe Ngôn Cảnh Tắc là được.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Cố Minh Tu, hắn chọn một đoạn trúc phẩm chất gì đó đều thích hợp, cầm trong tay, làm thước dạy học cũng làm gậy gộc, một khi Cố Ngọc Bảo lười biếng thì quất đùi Cố Ngọc Bảo một chút.
Này còn chưa tính, hắn còn bớt thời giờ sau khi Cố Minh Tu chép xong một bài học, bắt Cố Minh Tu trả bài.
Tuy Cố Ngọc Bảo học được sơ trung nhưng thành tích chẳng ra gì, cũng hoàn toàn không có nhiệt tình yêu thương học tập.
Thậm chí so với học tập, nó vẫn càng thích chạy khắp nơi.
Tóm lại, nó cảm thấy đọc sách là khiến người mệt mỏi.
Hiện tại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc buộc cái người ca ca mười năm không cầm quyển sách kia của mình học hành… Cố Ngọc Bảo lại bắt đầu đồng tình ca ca.
Nó đang nghĩ như vậy, đã nghe Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cố Minh Tu, bài thơ này hôm nay cậu phải đọc thuộc được, nếu không thuộc được, chờ đến buổi tối… Ha hả!”
Buổi tối hắn liền ôm Cố Minh Tu trả bài!
Chuyện này phía trước Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật đã lén lút nói qua, Cố Minh Tu tức khắc đỏ mặt, đầu càng cúi thấp.
Cố Ngọc Bảo lại nổi giận —— Ngôn Cảnh Tắc muốn làm gì anh nó?!
Hết chương 221.
--------
Ngôn Cảnh Tắc xưng hô với Cố Minh Tu lúc thì cậu lúc thì em là do editor nha, trước mặt mấy đứa em thì Ngôn Cảnh Tắc vẫn nói chuyện bình thường, còn sau lưng thì mới tềnh thú :))
Nhưng bản gốc toàn ngộ với lị thôi :))